“Giết!”. Mà lúc này Mạc Hà đã không cho mọi người thời gian suy nghĩ nhiều, hạ mệnh lệnh công kích nhanh gọn.
Cường giả Bát Cực thánh điện lập tức xuống tay.
Khoảng vài trăm Huyết Mâu võ giả đang đợi quyết định Lang Tà, nháy mắt bị đánh chết.
“Lang Tà! Hoặc là Huyết Mâu cùng ngươi và ta lập tức bị giết chết sạch sẽ, hoặc là ngươi vạch ra cho chúng ta một cái thông lộ!”. Phùng Dung khóe mắt hung đỏ, quát to: “Cho dù là tử lộ! Còn hơn là không nhìn thấy thông lộ!”.
Lang Tà ầm ầm chấn động, khóe mắt hắn đột nhiên có hai hàng máu tươi chảy xuống, lúc này nhìn hắn có vẻ đáng sợ vô cùng.
“Đi theo Tần Liệt!”. Lang Tà quát chói tai.
Toàn bộ Huyết Mâu võ giả đều đỏ mắt rống giận: “Theo bọn họ liều mạng!”.
“Liều mạng?”.
Mạc Hà vẻ mặt mỉa mai: “Chỉ bằng Huyết Mâu các ngươi cùng Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện, Hợp Hoan tông? Các ngươi lấy cái gì liều mạng?”.
Hắn đưa tay chỉ hướng Lang Tà rồi phân phó Chiêm Thiên Dật bên cạnh: “Trước tiên giết thủ lĩnh!”.
Chiêm Thiên Dật bỗng nhiên lao ra.
Hắn cưỡi Thanh Liêu bức, cầm trong tay một cự thuẫn kim quang chói mắt, trên người phóng xuất ra khí tức uy nghiêm thần thánh, như là lực lượng thánh linh thánh khiết.
“Cùng Tần Liệt phối hợp!”.
Lang Tà thấp giọng phân phó Phùng Dung, bên trong đồng tử hắn xuất ra hai luồng huyết quang như huyết sắc thái dương, phúc chốc trở nên vô cùng chói mắt.
Một ngụm máu tươi đỏ sậm, đột nhiên bị hắn dũng mãnh phóng ra, máu tươi mênh mông năng lượng, mang theo một cỗ máu tanh gay mũi.
“Huyết Chi Cấm Hồn thuật!”.
Phóng xuất ra một huyết cầu huyết quang như tâm khiếu ở trong hư không đập vang thình thịch.
Từ trong huyết cầu truyền ra ảnh hưởng đến nhân tâm khiến máu tươi ngưng đọng, linh hồn bị huyết thủy quỷ dị di động dính chặt.
Sau khi Lang Tà thi triển Huyết Chi Cấm Hồn thuật, máu tươi bên trong đê giai võ giả Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện, Hợp Hoan tông đều đình chỉ lưu động.
Mỗi một linh hồn bọn họ như bị huyết thủy chế trụ, muốn thi triển linh quyết đều lực bất tòng tâm.
Nhưng đối với Như Ý cảnh cường giả Tống Tư Nguyên, Tạ Chi Chương, Chiêm Thiên Dật, Vô Vọng tôn giả thì thức thứ nhất Huyết Chi Cấm Hồn thuật của Lang Tà không phải là uy hiếp.
Nhất là đối với Phá Toái cảnh Mạc Hà.
Mạc Hà cảnh giới cao hơn Lang Tà một bậc, Phá Toái cảnh sơ kỳ đã qua sinh tử huyền quan.
“Cấm hồn! A, ngươi có thể cấm hồn ai?”. Mạc Hà quát lạnh.
“Phá cho ta!”.
Mạc Hà đưa tay điểm hướng huyết cầu.
Một đạo hồng quang màu hoàng kim như sợi tơ xuyên thẳng đến huyết cầu.
Trong hồng quang mơ hồ cảm giác bất đồng lực lượng khí tức, có thái dương thánh quang sáng chói, có cả nguyệt lượng sáng lộng lẫy tươi mát và từng điểm hàn tinh phát sáng.
Thánh quang tầng tầng như có thể tinh lọc trừ tà thế gian, có thể tái hiện trời quang trong sáng.
Ánh sáng hoàng kim, từ tinh huyết bản mệnh của Lang Tà ngưng luyện huyết cầu, ô uế bên trong như bị bốc hơi, ngay cả lực lượng tinh thuần máu tươi cũng đồng loạt bị tiêu trừ.
“Phốc!”.
Huyết cầu như tròng mắt bị bạo toái.
Toàn bộ võ giả Huyền Thiên Minh Bát Cực thánh điện và Hợp Hoan tông đang bị “Huyết Chi Cấm Hồn thuật” ảnh hưởng cũng lập tức được giải thoát, linh hồn được thanh tỉnh.
Lang Tà khuôn mặt đỏ như máu đột nhiên chỉ còn lại một tia tái nhợt, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Khố Lạc.
Tần Liệt cùng Lăng Ngữ thi cũng đều nhìn về phía Khố Lạc.
Giờ phút này, lục giác chiến sĩ Giác Ma tộc đến từ U Minh giới đại tế ti Khố Lạc ngược lại trở thành người mà họ có thể dựa vào.
“Ta giúp các ngươi chắn một chút, các ngươi rút lui về hướng tộc của ta”.
Dưới ánh mắt Tần Liệt cùng Lăng Ngữ Thi, Khố Lạc gật gật đầu, dùng ngôn ngữ U Minh giới đáp lại.
Nói xong, Khố Lạc đột nhiên đi sang hướng Mạc Hà.
“Lăng gia tộc nhân lập tức đi!”.
“Huyết Mâu, cùng đi!”.
Lăng Ngữ Thi cùng Phùng Dung đều thét lên chói tai.
“Mặc Hải trưởng lão!”.
La Chí Xương chân mày nhíu lại, hắn lạnh lùng nhìn Mặc Hải cùng Phùng Dung đồng loạt rút lui theo hướng Lăng gia tộc nhân, hừ nói: “Thân là Khí Cụ tông Luyện Khí sư tài nghệ tinh xảo nhất, ngươi cùng Huyết Mâu không liên quan, ngươi đã từng làm gì thì chỉ cần ngươi quay đầu lại, Khí Cụ tông có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ!”.
“Tư Kỳ! Ngươi đang làm cái gì vậy?”. Thấy Đường Tư Kỳ cùng Mặc Hải trưởng lão cũng theo hướng Lăng gia tộc nhân, Phòng Kỳ quát chói tai một tiếng, nói: “Chẳng lẽ ngươi cũng nghĩ không thông, cùng với Huyết Mâu bồi táng? Mau trở về cho ta, hảo hảo đi làm tông chủ và cùng Triệu Hiên thành thân, đừng có mà càn quấy!”.
Mặc Hải và Đường Tư Kỳ đối với Khí Cụ tông cực kỳ quan trọng, tam đại cung phụng không hy vọng hai người này có chuyện cho nên hết sức cố gắng níu giữ.
Cho dù Mặc Hải hay là Đường Tư Kỳ thực tế đều biết rõ đứng cùng một nơi với Huyết Mâu, cuối cùng kết quả đều có khả năng chết hoặc đỡ hơn nhưng bọn họ vẫn khăng khăng cùng một chỗ với Huyết Mâu.
Đối với tam đại cung phụng, đối với Khí Cụ tông, nay bọn họ không một chút lưu luyến.
Dù chết bọn họ cũng không muốn quay về Khi Cụ tông, không muốn tam đại cung phụng tùy ý bài bố.
“Chấp mê bất ngộ cố chấp như vậy! Quả nhiên là chấp mê bất ngộ! Các ngươi cứ muốn cùng Tần Liệt chịu chết thì cùng tùy các ngươi!”. La Chí Xương thẹn quá hóa giận nói.
“Tiểu tử, còn không phóng xuất ta ra?”. Ngay lúc này, Huyết Lệ ở bên trong hồn hồ Tần Liệt quát to hẳn lên.
Tần Liệt không dong dài, gần như lập tức cởi bỏ phong ấn đối với Huyết Lệ, tùy ý Huyết Lệ hóa thành một luồng huyết quang ở trước mặt hắn chợt lóe rồi biến mất.
“Huyết Mâu võ giả cùng Lăng gia tộc nhân nhanh chóng rút lui về phương hướng nguyên khí Cụ tông!”. Tần Liệt quay đầu nhìn về phía Lăng Thừa Chí.
Lăng Thừa Chí đã phân phó tộc nhân, muốn những người trẻ tuổi mang theo hài tử di dời.
Về phần những người Lăng gia tộc lão Lăng Khang An, Lăng Bác, Lăng Tường, tuổi quá lớn, hơn nữa còn từng bị trọng thương, vốn không có đi theo.
Lăng Bác cùng Lăng Tường, tuy từng vì tôn nhi ở cùng một nơi với Đỗ Kiều Lan, nhưng thời khắc hôm nay hai người lộ ra quang huy chói lọi.
Là bọn họ chủ động cự tuyệt đoàn người Lăng Phong.
“Mang hài tử theo đến nơi, chúng ta đã già, còn sống cũng không có biện pháp vì gia tộc mà cống hiến, các ngươi không cần phải can thiệp chúng ta”. Lăng Bác, Lăng Tường tỏ thái độ.
“Tộc lão bảo trọng!”.
Lăng Phong cũng không dong dài, liếc mắt nhìn hai người thật sâu, ôm một tiểu cô nương bước đi.
Huyết Mâu võ giả theo Phùng Dung dẫn dắt, cùng chia nhau ôm theo Lăng gia hài đồng, phá tan chướng khí trùng trùng, nhắm thẳng hướng Tà tộc mà chạy.
“Tần Liệt!”.
Đường Tư Kỳ được một gã Huyết Mâu võ giả dẫn theo, cách Tần Liệt một đoạn đột nhiên khẽ kêu.
Ánh mắt nàng sáng ngời, phóng xuất ra một tia thần thái có chút kỳ dị, nàng tựa như có rất nhiều lời muốn nói.
“Về sau hẵng nói!”. Tần Liệt quát nhẹ.
Đường Tư Kỳ lộ ra dáng vẻ tươi cười xinh đẹp, ở phía sau Huyết Mâu võ giả dẫn dắt dần dần biến mất trước mắt Tần Liệt.
Kỳ lạ, bất luận là Huyền Thiên Minh hay là Bát Cực thánh điện cũng đều không có phái cường giả đuổi theo đội ngũ Huyết Mâu và Lăng gia đang di dời.
Bởi vì Lang Tà, Tần Liệt, Lăng Ngữ Thi chưa đi.
Vì Khố Lạc đã ngăn hướng Mạc Hà.
“Tần Liệt, ta biết ngươi có một kiện không gian linh khí, thừa dịp bọn họ còn chưa có phong tỏa không gian, ngươi mang theo Lăng Ngữ Thi lập tức chạy đi, trốn xa được bao nhiêu thì trốn!”. Tống Đình Ngọc ở bên trong Huyền Thiên Minh võ giả, nhưng thanh âm nàng bỗng nhiên lọt vào trong tai Tần Liệt: “Huyền Thiên Minh chúng ta cùng Bát Cực thánh điện có phi cầm linh thú, cho dù Huyết Mâu cùng Lăng gia tộc nhân rời đi được một canh giờ, cũng khó trốn khỏi chúng ta đuổi giết. Nhân lúc lục giác chiến sĩ gây chú ý mọi người, ngươi chạy đi thật nhanh và đừng bao giờ xuất hiện ở Xích Lan đại lục nữa”.
Tống Đình Ngọc môi đỏ mọng mấp máy, cách xa vài trăm thước, nhưng thanh âm lại mềm mỏng vang bên tai hắn.
Tầm mắt Tần Liệt xuyên qua đám người đông nghìn nghịt, bỗng nhiên tìm được nàng, cũng nhìn nàng thật sâu.
“Chạy mau! Ngươi là đồ ngốc à?”. Tống Đình Ngọc có chút vội vàng, nàng ở phía sau gã Huyền Thiên Minh võ giả hung hăng trừng mắt nhìn Tần Liệt.
“Huyết Mâu cùng Lăng gia tộc nhân tuyệt đối không thể còn sống mà tiến vào địa bàn Tà tộc! Ngươi đủ thông minh cùng đừng chạy cùng bọn họ. Lập tức dùng không gian linh khí rời khỏi đây!”.
“Tần Liệt, lần này ta cùng Huyền Thiên Minh thật sự không có biện pháp. Thân phận Lăng gia bại lộ, bị Bát Cực thánh điện cùng Hợp Hoan tông phát hiện, trừ phi Huyền Thiên Minh lập tức trở thành thù địch với toàn bộ thế lực xung quanh. Chúng ta chỉ có thể làm vậy. Thật có lỗi, ta không có cách nào giúp ngươi, bởi vì... Ta thật sự lực bất tòng tâm”.
“Lục giác chiến sĩ!”.
Mạc Hà nhìn thấy Khố Lạc đi tới không khỏi lạnh lùng cười dài. Hắn đột nhiên nhìn về phía Tống Tư Nguyên và Vô Vọng tôn giả hỏi: “Các vị nói như thế nào?”.
“Liên thủ tiêu diệt Giác Ma tộc đỉnh phong cường giả này, giữ lấy cuộc sống vui vẻ hạnh phúc!”. Vô Vọng tỏ thái độ.
Nhóm người Tống Tư Nguyên, Tạ Chi Chướng, Nhiếp Khám cùng âm thầm gật đầu.
Vì thế Mạc Hà dẫn đầu vài tên Như Ý cảnh cường giả lặng lẽ tản ra.
Bọn họ giết Khố Lạc trước tiên!
“Các ngươi cũng đi”. Khố Lạc quay đầu, nhìn Lăng Ngữ Thi và Tần Liệt nói.
Lăng Ngữ Thi nhìn sang Tần Liệt liếc mắt một cái.
Tần Liệt nói: “Ngươi đi trước!”.
“Nếu đi thì đi cùng nhau”. Lăng Ngữ Thi nhẹ giọng nói.
“Vù vù vù!”.
Quanh thân Mạc Hà kim quang sắc bén, như một chuôi cự kiếm ánh vàng rực rỡ, rồi đột nhiên bắn ra.
Cùng một lúc mấy trăm đạo kim quang như cự kiếm cường hoành, diệt sát tất cả sinh linh khí tức hung lệ, kiếm vũ như bùng nổ hướng tới Khổ Lạc.
Tống Tư Nguyên cùng Tạ Chi Chướng lờ liếc mắt cùng đồng loạt ra tay.
Một trường thương hình rồng, từ bên trong giới chỉ Tạ Chi Chướng xuất ra, trường thương run lên, nháy mắt ngưng thành trường long quay đầu vẫy đuôi, thét dài, quấn quanh Khố Lạc.
Tống Tư Nguyên xuất ra một cự cung, gắn lên một ngân sắc trường tiên, ngắm hướng Khố Lạc phía xa.
Nhiếp Khám gầm rú lên một tiếng, toàn thân trướng đại lên như man thú điên cuồng lao đánh về phía Khố Lạc.
Vô Vọng tôn giả ha ha cười, ánh mắt hơi híp, xuất hiện trong tay một thanh trường kiếm, bên trong như vô số nhền nhện đang ngủ đông cùng đánh tới Khố Lạc.
Đông đảo cường giả bỗng nhiên vây giết Khố Lạc.
Khố Lạc cầm trong tay một cây pháp trượng bạch cốt dày đặc, quỷ hỏa bên trong đồng tử u u, đang đứng trước mọi người liền bất chợt vung pháp trượng lên.
Trong hư không đột nhiên hiện ra vô số bạch cốt dày đặc như cửu u thi hài.
Một khối bạch cốt dày đặc, vừa nhìn vào như là hư ảnh, nhưng tới khi Mạc Hà phóng kim sắc cự kiếm tới, đâm đến một khô lâu bên trong, lại truyền ra tiếng kim thiết giao kích.
“Đương!”.
“Không phải hư ảnh! Là thật!”.
“Là bạch cốt khôi lỗi!”.
Mạc Hà cùng Nhiếp Khám hét lớn.
“Răng rắc! Răng rắc!”.
Một khối hài cốt trắng như tuyết, trong suốt sáng bóng như ngọc thạch, toàn thân di chuyển, các khớp xương phát ra âm thanh xen kẽ kỳ lạ
Khố Lạc ở bên trong bạch cốt khôi lỗi, quỷ hỏa trong đồng tử càng tăng lên, vung bạch cốt pháp trượng lên, liền càng có nhiều bạch cốt hiện ra.
Tần Liệt và Lang Tà cũng nhìn không ra bạch cốt đến từ nơi nào.
“Ta ở bên ngoài, ta đã đem Lôi Cức Mộc lại đây, bên trong có cường giả giao chiến, muốn ta giúp ngươi như thế nào?”. Mãng Vọng hóa thành một đạo thiểm điện vô hình đột nhiên hiện lên trong não hải Tần Liệt vọng ra âm thanh.
“Ngươi bố trí trận pháp bên ngoài Độc Vụ trạch, ta thử hấp dẫn Cửu Tiêu lôi đình đánh xuống dưới!”.
“Được!”. Mãng Vọng đáp lại.
Bên trong chướng khí nồng đậm tại bên ngoài Độc Vụ trạch, một tia thiểm điện ngưng tụ thành cự mãng, không ngừng uốn éo vặn vẹo, dùng Lôi Cức Mộc dựng thành trận pháp có thể dẫn dụ lôi điện oanh tạc.
“Răng rắc! Răng rắc!”.
Một khối bạch cốt như theo quyền trượng trong tay Khố Lạc vung lên, không biết từ nơi nào xông ra.
Khối bạch cốt này có mấy trăm bộ hài cốt, linh hoạt chạy về phía Hợp Hoan tông, Bát Cực thánh điện, Huyền Thiên Minh võ giả.
“Phành phành phành!”.
Mạc Hà, Tạ Chi Chướng, Tống Tư Nguyên, Vô Vọng tôn giả, Nhiếp Khám dùng lực lượng hung mãnh từ tám hướng đánh vào giữa từng đống bạch cốt, trong đó một vài bộ phận bạch cốt bị cương nhọn đâm phải liền trực tiếp hóa thành cốt phấn.
Toàn thân bạch cốt trong suốt di chuyển ánh ra ngọc quang cứng rắn vô cùng, ngay cả kim mang cự kiếm Mạc Hà cùng chịu không nổi lập tức vỡ nát...
“Thánh diệu!”.
Mạc Hà bỗng nhiên quát to, hai tay giơ lên cao, lòng bàn tay lóe ra thánh quang lấp lánh.
Xuất hiện trên đỉnh đầu Mạc Hà một pho tượng từ thánh quang ngưng tụ, thân ảnh thánh linh cự thần cao mấy chục thước hiện ra từng chút một.
Khối thánh linh cự thần này, toàn thân tràn ngập khí thể nghiêm trang nguy nga, ngạo nghễ chúng sinh có thể dễ dàng mạt sát sinh linh phàm trần như uy hiếp sợ hãi.
Trong mắt thánh linh cự thần đột nhiên bắn ra hai đạo cường quang đẹp mắt, cường quang truyền đến thái dương nóng rực.
“Bốp bốp bốp!”.
Từng khối bạch cốt bị cường quang chiếu rọi như gặp phải thiên địch, nháy mắt tan nát.
Ngay cả bạch cốt ngọc quang kiên cố cũng chống đỡ không nổi cường quang chiểu rọi, lập tức không thể động đậy, kiên trì được một chút, ngọc thạch liền vỡ ra trên mặt đất.
Thân thể Mạc Hà được tầng tầng thánh quang bao phủ, hình thành khôi giáp hoàng kim rực rỡ.
Mạc Hà mặc kim sắc khải giáp bên dưới thánh linh cự thần, ánh mắt lạnh lùng xông vào đống bạch cốt.
“Bát hoang toái!”.
Từng đạo ánh sáng màu vàng từ trên kim sắc khôi giáp của Mạc Hà phóng xuất ra, nơi tiếp xúc như tinh thần vỡ tung.
Từng lưỡi đao kim sắc sắc bén cực kỳ, bá đạo ngang ngược, lướt qua sơn thạch liền nổ tung, tầng tầng thạch lâu Huyết Mâu ầm ầm vỡ vụn, bạch cốt trong suốt cũng vô pháp chống đỡ được một khắc, khi bị đánh vào liền lập tức vỡ tan tành.
Mạc Hà tiến quân thần tốc.
“Phá Toái cảnh!”.
Khố Lạc cùng cả kinh, hắn không ngờ được bên trong Độc Vụ trạch lại xuất hiện Phá Toái cảnh cường giả.
Chứng kiến khối bạch cốt qua thiên chuy bách luyện bị hắn đập vỡ nát, Khổ Lạc cũng dần dần thực sự tức giận.
“Phá Toái cảnh thì thế nào”.
Khố Lạc nắm chặt quyền trượng bạch cốt, cúi đầu ngâm xướng một đoạn cổ ngữ phức tạp khó hiểu, chợt thấy từng đợt hồn ảnh xám xịt từ bạch cốt quyền trượng liên tiếp bay ra.
Cường giả Bát Cực thánh điện lập tức xuống tay.
Khoảng vài trăm Huyết Mâu võ giả đang đợi quyết định Lang Tà, nháy mắt bị đánh chết.
“Lang Tà! Hoặc là Huyết Mâu cùng ngươi và ta lập tức bị giết chết sạch sẽ, hoặc là ngươi vạch ra cho chúng ta một cái thông lộ!”. Phùng Dung khóe mắt hung đỏ, quát to: “Cho dù là tử lộ! Còn hơn là không nhìn thấy thông lộ!”.
Lang Tà ầm ầm chấn động, khóe mắt hắn đột nhiên có hai hàng máu tươi chảy xuống, lúc này nhìn hắn có vẻ đáng sợ vô cùng.
“Đi theo Tần Liệt!”. Lang Tà quát chói tai.
Toàn bộ Huyết Mâu võ giả đều đỏ mắt rống giận: “Theo bọn họ liều mạng!”.
“Liều mạng?”.
Mạc Hà vẻ mặt mỉa mai: “Chỉ bằng Huyết Mâu các ngươi cùng Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện, Hợp Hoan tông? Các ngươi lấy cái gì liều mạng?”.
Hắn đưa tay chỉ hướng Lang Tà rồi phân phó Chiêm Thiên Dật bên cạnh: “Trước tiên giết thủ lĩnh!”.
Chiêm Thiên Dật bỗng nhiên lao ra.
Hắn cưỡi Thanh Liêu bức, cầm trong tay một cự thuẫn kim quang chói mắt, trên người phóng xuất ra khí tức uy nghiêm thần thánh, như là lực lượng thánh linh thánh khiết.
“Cùng Tần Liệt phối hợp!”.
Lang Tà thấp giọng phân phó Phùng Dung, bên trong đồng tử hắn xuất ra hai luồng huyết quang như huyết sắc thái dương, phúc chốc trở nên vô cùng chói mắt.
Một ngụm máu tươi đỏ sậm, đột nhiên bị hắn dũng mãnh phóng ra, máu tươi mênh mông năng lượng, mang theo một cỗ máu tanh gay mũi.
“Huyết Chi Cấm Hồn thuật!”.
Phóng xuất ra một huyết cầu huyết quang như tâm khiếu ở trong hư không đập vang thình thịch.
Từ trong huyết cầu truyền ra ảnh hưởng đến nhân tâm khiến máu tươi ngưng đọng, linh hồn bị huyết thủy quỷ dị di động dính chặt.
Sau khi Lang Tà thi triển Huyết Chi Cấm Hồn thuật, máu tươi bên trong đê giai võ giả Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện, Hợp Hoan tông đều đình chỉ lưu động.
Mỗi một linh hồn bọn họ như bị huyết thủy chế trụ, muốn thi triển linh quyết đều lực bất tòng tâm.
Nhưng đối với Như Ý cảnh cường giả Tống Tư Nguyên, Tạ Chi Chương, Chiêm Thiên Dật, Vô Vọng tôn giả thì thức thứ nhất Huyết Chi Cấm Hồn thuật của Lang Tà không phải là uy hiếp.
Nhất là đối với Phá Toái cảnh Mạc Hà.
Mạc Hà cảnh giới cao hơn Lang Tà một bậc, Phá Toái cảnh sơ kỳ đã qua sinh tử huyền quan.
“Cấm hồn! A, ngươi có thể cấm hồn ai?”. Mạc Hà quát lạnh.
“Phá cho ta!”.
Mạc Hà đưa tay điểm hướng huyết cầu.
Một đạo hồng quang màu hoàng kim như sợi tơ xuyên thẳng đến huyết cầu.
Trong hồng quang mơ hồ cảm giác bất đồng lực lượng khí tức, có thái dương thánh quang sáng chói, có cả nguyệt lượng sáng lộng lẫy tươi mát và từng điểm hàn tinh phát sáng.
Thánh quang tầng tầng như có thể tinh lọc trừ tà thế gian, có thể tái hiện trời quang trong sáng.
Ánh sáng hoàng kim, từ tinh huyết bản mệnh của Lang Tà ngưng luyện huyết cầu, ô uế bên trong như bị bốc hơi, ngay cả lực lượng tinh thuần máu tươi cũng đồng loạt bị tiêu trừ.
“Phốc!”.
Huyết cầu như tròng mắt bị bạo toái.
Toàn bộ võ giả Huyền Thiên Minh Bát Cực thánh điện và Hợp Hoan tông đang bị “Huyết Chi Cấm Hồn thuật” ảnh hưởng cũng lập tức được giải thoát, linh hồn được thanh tỉnh.
Lang Tà khuôn mặt đỏ như máu đột nhiên chỉ còn lại một tia tái nhợt, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Khố Lạc.
Tần Liệt cùng Lăng Ngữ thi cũng đều nhìn về phía Khố Lạc.
Giờ phút này, lục giác chiến sĩ Giác Ma tộc đến từ U Minh giới đại tế ti Khố Lạc ngược lại trở thành người mà họ có thể dựa vào.
“Ta giúp các ngươi chắn một chút, các ngươi rút lui về hướng tộc của ta”.
Dưới ánh mắt Tần Liệt cùng Lăng Ngữ Thi, Khố Lạc gật gật đầu, dùng ngôn ngữ U Minh giới đáp lại.
Nói xong, Khố Lạc đột nhiên đi sang hướng Mạc Hà.
“Lăng gia tộc nhân lập tức đi!”.
“Huyết Mâu, cùng đi!”.
Lăng Ngữ Thi cùng Phùng Dung đều thét lên chói tai.
“Mặc Hải trưởng lão!”.
La Chí Xương chân mày nhíu lại, hắn lạnh lùng nhìn Mặc Hải cùng Phùng Dung đồng loạt rút lui theo hướng Lăng gia tộc nhân, hừ nói: “Thân là Khí Cụ tông Luyện Khí sư tài nghệ tinh xảo nhất, ngươi cùng Huyết Mâu không liên quan, ngươi đã từng làm gì thì chỉ cần ngươi quay đầu lại, Khí Cụ tông có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ!”.
“Tư Kỳ! Ngươi đang làm cái gì vậy?”. Thấy Đường Tư Kỳ cùng Mặc Hải trưởng lão cũng theo hướng Lăng gia tộc nhân, Phòng Kỳ quát chói tai một tiếng, nói: “Chẳng lẽ ngươi cũng nghĩ không thông, cùng với Huyết Mâu bồi táng? Mau trở về cho ta, hảo hảo đi làm tông chủ và cùng Triệu Hiên thành thân, đừng có mà càn quấy!”.
Mặc Hải và Đường Tư Kỳ đối với Khí Cụ tông cực kỳ quan trọng, tam đại cung phụng không hy vọng hai người này có chuyện cho nên hết sức cố gắng níu giữ.
Cho dù Mặc Hải hay là Đường Tư Kỳ thực tế đều biết rõ đứng cùng một nơi với Huyết Mâu, cuối cùng kết quả đều có khả năng chết hoặc đỡ hơn nhưng bọn họ vẫn khăng khăng cùng một chỗ với Huyết Mâu.
Đối với tam đại cung phụng, đối với Khí Cụ tông, nay bọn họ không một chút lưu luyến.
Dù chết bọn họ cũng không muốn quay về Khi Cụ tông, không muốn tam đại cung phụng tùy ý bài bố.
“Chấp mê bất ngộ cố chấp như vậy! Quả nhiên là chấp mê bất ngộ! Các ngươi cứ muốn cùng Tần Liệt chịu chết thì cùng tùy các ngươi!”. La Chí Xương thẹn quá hóa giận nói.
“Tiểu tử, còn không phóng xuất ta ra?”. Ngay lúc này, Huyết Lệ ở bên trong hồn hồ Tần Liệt quát to hẳn lên.
Tần Liệt không dong dài, gần như lập tức cởi bỏ phong ấn đối với Huyết Lệ, tùy ý Huyết Lệ hóa thành một luồng huyết quang ở trước mặt hắn chợt lóe rồi biến mất.
“Huyết Mâu võ giả cùng Lăng gia tộc nhân nhanh chóng rút lui về phương hướng nguyên khí Cụ tông!”. Tần Liệt quay đầu nhìn về phía Lăng Thừa Chí.
Lăng Thừa Chí đã phân phó tộc nhân, muốn những người trẻ tuổi mang theo hài tử di dời.
Về phần những người Lăng gia tộc lão Lăng Khang An, Lăng Bác, Lăng Tường, tuổi quá lớn, hơn nữa còn từng bị trọng thương, vốn không có đi theo.
Lăng Bác cùng Lăng Tường, tuy từng vì tôn nhi ở cùng một nơi với Đỗ Kiều Lan, nhưng thời khắc hôm nay hai người lộ ra quang huy chói lọi.
Là bọn họ chủ động cự tuyệt đoàn người Lăng Phong.
“Mang hài tử theo đến nơi, chúng ta đã già, còn sống cũng không có biện pháp vì gia tộc mà cống hiến, các ngươi không cần phải can thiệp chúng ta”. Lăng Bác, Lăng Tường tỏ thái độ.
“Tộc lão bảo trọng!”.
Lăng Phong cũng không dong dài, liếc mắt nhìn hai người thật sâu, ôm một tiểu cô nương bước đi.
Huyết Mâu võ giả theo Phùng Dung dẫn dắt, cùng chia nhau ôm theo Lăng gia hài đồng, phá tan chướng khí trùng trùng, nhắm thẳng hướng Tà tộc mà chạy.
“Tần Liệt!”.
Đường Tư Kỳ được một gã Huyết Mâu võ giả dẫn theo, cách Tần Liệt một đoạn đột nhiên khẽ kêu.
Ánh mắt nàng sáng ngời, phóng xuất ra một tia thần thái có chút kỳ dị, nàng tựa như có rất nhiều lời muốn nói.
“Về sau hẵng nói!”. Tần Liệt quát nhẹ.
Đường Tư Kỳ lộ ra dáng vẻ tươi cười xinh đẹp, ở phía sau Huyết Mâu võ giả dẫn dắt dần dần biến mất trước mắt Tần Liệt.
Kỳ lạ, bất luận là Huyền Thiên Minh hay là Bát Cực thánh điện cũng đều không có phái cường giả đuổi theo đội ngũ Huyết Mâu và Lăng gia đang di dời.
Bởi vì Lang Tà, Tần Liệt, Lăng Ngữ Thi chưa đi.
Vì Khố Lạc đã ngăn hướng Mạc Hà.
“Tần Liệt, ta biết ngươi có một kiện không gian linh khí, thừa dịp bọn họ còn chưa có phong tỏa không gian, ngươi mang theo Lăng Ngữ Thi lập tức chạy đi, trốn xa được bao nhiêu thì trốn!”. Tống Đình Ngọc ở bên trong Huyền Thiên Minh võ giả, nhưng thanh âm nàng bỗng nhiên lọt vào trong tai Tần Liệt: “Huyền Thiên Minh chúng ta cùng Bát Cực thánh điện có phi cầm linh thú, cho dù Huyết Mâu cùng Lăng gia tộc nhân rời đi được một canh giờ, cũng khó trốn khỏi chúng ta đuổi giết. Nhân lúc lục giác chiến sĩ gây chú ý mọi người, ngươi chạy đi thật nhanh và đừng bao giờ xuất hiện ở Xích Lan đại lục nữa”.
Tống Đình Ngọc môi đỏ mọng mấp máy, cách xa vài trăm thước, nhưng thanh âm lại mềm mỏng vang bên tai hắn.
Tầm mắt Tần Liệt xuyên qua đám người đông nghìn nghịt, bỗng nhiên tìm được nàng, cũng nhìn nàng thật sâu.
“Chạy mau! Ngươi là đồ ngốc à?”. Tống Đình Ngọc có chút vội vàng, nàng ở phía sau gã Huyền Thiên Minh võ giả hung hăng trừng mắt nhìn Tần Liệt.
“Huyết Mâu cùng Lăng gia tộc nhân tuyệt đối không thể còn sống mà tiến vào địa bàn Tà tộc! Ngươi đủ thông minh cùng đừng chạy cùng bọn họ. Lập tức dùng không gian linh khí rời khỏi đây!”.
“Tần Liệt, lần này ta cùng Huyền Thiên Minh thật sự không có biện pháp. Thân phận Lăng gia bại lộ, bị Bát Cực thánh điện cùng Hợp Hoan tông phát hiện, trừ phi Huyền Thiên Minh lập tức trở thành thù địch với toàn bộ thế lực xung quanh. Chúng ta chỉ có thể làm vậy. Thật có lỗi, ta không có cách nào giúp ngươi, bởi vì... Ta thật sự lực bất tòng tâm”.
“Lục giác chiến sĩ!”.
Mạc Hà nhìn thấy Khố Lạc đi tới không khỏi lạnh lùng cười dài. Hắn đột nhiên nhìn về phía Tống Tư Nguyên và Vô Vọng tôn giả hỏi: “Các vị nói như thế nào?”.
“Liên thủ tiêu diệt Giác Ma tộc đỉnh phong cường giả này, giữ lấy cuộc sống vui vẻ hạnh phúc!”. Vô Vọng tỏ thái độ.
Nhóm người Tống Tư Nguyên, Tạ Chi Chướng, Nhiếp Khám cùng âm thầm gật đầu.
Vì thế Mạc Hà dẫn đầu vài tên Như Ý cảnh cường giả lặng lẽ tản ra.
Bọn họ giết Khố Lạc trước tiên!
“Các ngươi cũng đi”. Khố Lạc quay đầu, nhìn Lăng Ngữ Thi và Tần Liệt nói.
Lăng Ngữ Thi nhìn sang Tần Liệt liếc mắt một cái.
Tần Liệt nói: “Ngươi đi trước!”.
“Nếu đi thì đi cùng nhau”. Lăng Ngữ Thi nhẹ giọng nói.
“Vù vù vù!”.
Quanh thân Mạc Hà kim quang sắc bén, như một chuôi cự kiếm ánh vàng rực rỡ, rồi đột nhiên bắn ra.
Cùng một lúc mấy trăm đạo kim quang như cự kiếm cường hoành, diệt sát tất cả sinh linh khí tức hung lệ, kiếm vũ như bùng nổ hướng tới Khổ Lạc.
Tống Tư Nguyên cùng Tạ Chi Chướng lờ liếc mắt cùng đồng loạt ra tay.
Một trường thương hình rồng, từ bên trong giới chỉ Tạ Chi Chướng xuất ra, trường thương run lên, nháy mắt ngưng thành trường long quay đầu vẫy đuôi, thét dài, quấn quanh Khố Lạc.
Tống Tư Nguyên xuất ra một cự cung, gắn lên một ngân sắc trường tiên, ngắm hướng Khố Lạc phía xa.
Nhiếp Khám gầm rú lên một tiếng, toàn thân trướng đại lên như man thú điên cuồng lao đánh về phía Khố Lạc.
Vô Vọng tôn giả ha ha cười, ánh mắt hơi híp, xuất hiện trong tay một thanh trường kiếm, bên trong như vô số nhền nhện đang ngủ đông cùng đánh tới Khố Lạc.
Đông đảo cường giả bỗng nhiên vây giết Khố Lạc.
Khố Lạc cầm trong tay một cây pháp trượng bạch cốt dày đặc, quỷ hỏa bên trong đồng tử u u, đang đứng trước mọi người liền bất chợt vung pháp trượng lên.
Trong hư không đột nhiên hiện ra vô số bạch cốt dày đặc như cửu u thi hài.
Một khối bạch cốt dày đặc, vừa nhìn vào như là hư ảnh, nhưng tới khi Mạc Hà phóng kim sắc cự kiếm tới, đâm đến một khô lâu bên trong, lại truyền ra tiếng kim thiết giao kích.
“Đương!”.
“Không phải hư ảnh! Là thật!”.
“Là bạch cốt khôi lỗi!”.
Mạc Hà cùng Nhiếp Khám hét lớn.
“Răng rắc! Răng rắc!”.
Một khối hài cốt trắng như tuyết, trong suốt sáng bóng như ngọc thạch, toàn thân di chuyển, các khớp xương phát ra âm thanh xen kẽ kỳ lạ
Khố Lạc ở bên trong bạch cốt khôi lỗi, quỷ hỏa trong đồng tử càng tăng lên, vung bạch cốt pháp trượng lên, liền càng có nhiều bạch cốt hiện ra.
Tần Liệt và Lang Tà cũng nhìn không ra bạch cốt đến từ nơi nào.
“Ta ở bên ngoài, ta đã đem Lôi Cức Mộc lại đây, bên trong có cường giả giao chiến, muốn ta giúp ngươi như thế nào?”. Mãng Vọng hóa thành một đạo thiểm điện vô hình đột nhiên hiện lên trong não hải Tần Liệt vọng ra âm thanh.
“Ngươi bố trí trận pháp bên ngoài Độc Vụ trạch, ta thử hấp dẫn Cửu Tiêu lôi đình đánh xuống dưới!”.
“Được!”. Mãng Vọng đáp lại.
Bên trong chướng khí nồng đậm tại bên ngoài Độc Vụ trạch, một tia thiểm điện ngưng tụ thành cự mãng, không ngừng uốn éo vặn vẹo, dùng Lôi Cức Mộc dựng thành trận pháp có thể dẫn dụ lôi điện oanh tạc.
“Răng rắc! Răng rắc!”.
Một khối bạch cốt như theo quyền trượng trong tay Khố Lạc vung lên, không biết từ nơi nào xông ra.
Khối bạch cốt này có mấy trăm bộ hài cốt, linh hoạt chạy về phía Hợp Hoan tông, Bát Cực thánh điện, Huyền Thiên Minh võ giả.
“Phành phành phành!”.
Mạc Hà, Tạ Chi Chướng, Tống Tư Nguyên, Vô Vọng tôn giả, Nhiếp Khám dùng lực lượng hung mãnh từ tám hướng đánh vào giữa từng đống bạch cốt, trong đó một vài bộ phận bạch cốt bị cương nhọn đâm phải liền trực tiếp hóa thành cốt phấn.
Toàn thân bạch cốt trong suốt di chuyển ánh ra ngọc quang cứng rắn vô cùng, ngay cả kim mang cự kiếm Mạc Hà cùng chịu không nổi lập tức vỡ nát...
“Thánh diệu!”.
Mạc Hà bỗng nhiên quát to, hai tay giơ lên cao, lòng bàn tay lóe ra thánh quang lấp lánh.
Xuất hiện trên đỉnh đầu Mạc Hà một pho tượng từ thánh quang ngưng tụ, thân ảnh thánh linh cự thần cao mấy chục thước hiện ra từng chút một.
Khối thánh linh cự thần này, toàn thân tràn ngập khí thể nghiêm trang nguy nga, ngạo nghễ chúng sinh có thể dễ dàng mạt sát sinh linh phàm trần như uy hiếp sợ hãi.
Trong mắt thánh linh cự thần đột nhiên bắn ra hai đạo cường quang đẹp mắt, cường quang truyền đến thái dương nóng rực.
“Bốp bốp bốp!”.
Từng khối bạch cốt bị cường quang chiếu rọi như gặp phải thiên địch, nháy mắt tan nát.
Ngay cả bạch cốt ngọc quang kiên cố cũng chống đỡ không nổi cường quang chiểu rọi, lập tức không thể động đậy, kiên trì được một chút, ngọc thạch liền vỡ ra trên mặt đất.
Thân thể Mạc Hà được tầng tầng thánh quang bao phủ, hình thành khôi giáp hoàng kim rực rỡ.
Mạc Hà mặc kim sắc khải giáp bên dưới thánh linh cự thần, ánh mắt lạnh lùng xông vào đống bạch cốt.
“Bát hoang toái!”.
Từng đạo ánh sáng màu vàng từ trên kim sắc khôi giáp của Mạc Hà phóng xuất ra, nơi tiếp xúc như tinh thần vỡ tung.
Từng lưỡi đao kim sắc sắc bén cực kỳ, bá đạo ngang ngược, lướt qua sơn thạch liền nổ tung, tầng tầng thạch lâu Huyết Mâu ầm ầm vỡ vụn, bạch cốt trong suốt cũng vô pháp chống đỡ được một khắc, khi bị đánh vào liền lập tức vỡ tan tành.
Mạc Hà tiến quân thần tốc.
“Phá Toái cảnh!”.
Khố Lạc cùng cả kinh, hắn không ngờ được bên trong Độc Vụ trạch lại xuất hiện Phá Toái cảnh cường giả.
Chứng kiến khối bạch cốt qua thiên chuy bách luyện bị hắn đập vỡ nát, Khổ Lạc cũng dần dần thực sự tức giận.
“Phá Toái cảnh thì thế nào”.
Khố Lạc nắm chặt quyền trượng bạch cốt, cúi đầu ngâm xướng một đoạn cổ ngữ phức tạp khó hiểu, chợt thấy từng đợt hồn ảnh xám xịt từ bạch cốt quyền trượng liên tiếp bay ra.
/2116
|