Theo sự điều động tinh thần của Tần Liệt, một cây Linh Văn trụ chợt hóa thành luồng sáng, biến vào trong không gian giới trên tay hắn.
Một bức tranh tuyệt đẹp có bầu trời sao lấp lánh như dòng ngân hà cuồn cuộn đột nhiên chiếu rọi từ trong hồn hồ của hắn.
Sao trời mông mông, từng ngôi từng ngôi tỏa ra ánh sáng chói lóa tựa như vô vàn những hạt kim cương đính lên trên màn trời, khung cảnh này chất chứa một sự bao la hùng vĩ mà thần bí ảo diệu, khiến cho người ta có một cảm giác rung động sâu xa.
Lại thêm một cây Linh Văn trụ hóa thành ánh sáng biến vào trong không gian giới của hắn.
Chỉ thấy ngân hà lan tràn, từng dòng từng khúc như những con sông nhập vào biển rộng, tạo thành một bức tranh cực kỳ đẹp đẽ, tiếp tục mở rộng trong hồn hồ của Tần Liệt.
Từng cây từng cây Linh Văn trụ lần lượt biến vào bên trong không gian giới, mà trong hồn hồ của hắn cũng theo đó mà chiếu rọi lên những cảnh tượng khác nhau.
Lúc này tinh thần, suy nghĩ, linh hồn của Tần Liệt giống như đã sa vào bên trong hồn hồ để cảm thụ được trời và đất, để thể ngộ những điều huyền diệu xảy ra. Hắn như đang trải qua những cảnh tượng mới mẻ, độc đáo, kỳ lạ và tuyệt đẹp.
Vạn Tượng Cảnh, tức là phải nhìn thấy hàng vạn cảnh tượng trên đời, phải trải qua những thể ngộ bất đồng thì mới có thể nhận thức được cái “ta”, mới có thể khiến cho cảnh giới tăng thêm được.
Mà bây giờ, Tần Liệt cũng đang trầm luân trong khung cảnh đẹp đẽ nơi hồn hồ, như thể nghiệm những giai đoạn sống hoàn toàn mới của hắn.
Hắn khép sâu mắt lại, trong đầu hiện lên rất nhiều hình tượng, linh hồn hắn như đang chia thành sáu phần, ngụp lặn trong sáu thế giới khác nhau, trải qua những sự tình riêng biệt.
- Tần Liệt...
Lăng Ngữ Thi bước lên, hé miệng gọi nhỏ, định đánh thức hắn.
- Đừng quấy nhiễu hắn.
Tống Đình Ngọc từ phía bọn võ giả Sâm La Điện đi qua, thấy bọn người Lăng gia đang định hành lễ với mình thì đưa tay lên ngăn lại, rồi giải thích với Lăng Ngữ Thi:
- Tần Liệt hẳn đang có lĩnh ngộ gì đó, lúc này không thể quấy rầy được. Nếu ngươi thức tỉnh hắn thì sẽ khiến hắn mất đi một lần kỳ ngộ.
Nghe nàng nói như thế, Lăng Ngự Thi vội dừng lại bước chân, khẽ khàng dời khỏi người Tần Liệt, rồi hơi hơi khom người với Tống Đình Ngọc, nói một cách không kiêu không hèn:
- Đa tạ Tống tiểu thư.
Ánh mắt của Tống Đình Ngọc lóe lên, nàng nhìn Lăng Ngữ Thi thật sâu, như đang muốn nhìn thấu nội tâm của Lăng Ngữ Thi vậy.
Dưới cái nhìn đăm đăm của nàng, Lăng Ngữ Thi vẫn bình thản ung dung, thần tình vẫn trấn định, mà sâu trong đôi mắt màu tím của nàng lại có một sự bình tĩnh khiến người khác phải ngạc nhiên.
Nàng đối diện với Tống Đình Ngọc nhưng không hề có chút mảy may tự ti thua kém, khóe miệng vẫn mang theo nét cười thản nhiên, mà nụ cười đó khiến Tống Đình Ngọc cũng phải âm thầm sửng sốt.
Có rất ít nữ nhân còn có thể tỏ ra bình thản như thế dưới ánh mắt của nàng, mà huống chi đây chỉ là một Lăng Ngữ Thi xuất thân hèn mọn, lại chỉ mới Khai Nguyên cảnh.
Điều này khiến cho Tống Đình Ngọc không nhịn được mà coi trọng Lăng Ngữ Thi hơn vài phần.
- Ngươi không cần phải cảm tạ ta, ta làm như vậy là bởi vì Tần Liệt, chứ không phải bởi vì có hảo cảm gì với Lăng gia các ngươi.
Tống Đình Ngọc nói thẳng không kiêng kị.
Lăng Ngữ Thi nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười:
- Ta biết.
- Mạo muội hỏi một câu, Lăng gia các ngươi... Rốt cục có lai lịch gì?
Tống Đình Ngọc rất ngạc nhiên, nàng phát hiện Lăng Ngữ Thi này rất khác so với tình báo mà nàng nhận được.
Nàng đã từng điều tra về Tần Liệt, tất nhiên cũng đã điều tra qua về người có sự dây dưa sâu sắc với Tần Liệt là Lăng Ngữ Thi. Thông qua tình báo, nàng biết Lăng Ngữ Thi là một người cảnh giới thấp kém, xuất thân chỉ tầm thường, mà tính cách thì dịu dàng, có phần nhu nhược, cho nên trong hoàn cảnh khó khăn sẽ dễ có thái độ bi quan, hành sự cũng không tích cực chủ động, không đủ quyết đoán.
Những thông tin đó giúp nàng hiểu biết đại khái về Lăng Ngữ Thi.
Nhưng hiện giờ, khi chân chính đối mặt với Lăng Ngữ Thi, nàng bỗng nhiên phát hiện Lăng Ngữ Thi này thật khác, từng lời nói, từng cử chỉ, từng nụ cười đều tràn ngập sự tự tin trong đó.
Lăng Ngữ Thi đang đứng trước mặt nàng rõ ràng có sự khác biệt rất lớn so với tình báo mà nàng nhận được, điều này khiến cho nàng cảm thấy nghi hoặc rất nhiều.
- Xin lỗi, chuyện Lăng gia chúng ta, ta không muốn tiết lộ.
Lăng Ngữ Thi trả lời.
- À, ta hiểu.
Tống Đình Ngọc lại nhìn Tống Đình Ngọc thêm vài lần nữa, xác định mình không thể nhìn ra điều gì khác thường trong mắt Lăng Ngữ Thi, mà thấy Lăng Ngữ Thi cũng không muốn nhiều lời thì hiểu mình có hỏi cũng vô dụng, bèn lặng im.
...
- Bên kia có chuyện gì vậy nhỉ?
Cách đó không xa, Đồ Trạch nhìn về phía bọn người Lăng gia, rồi nhìn Tần Liệt đang ngồi bất động thì vẻ mặt tò mò, hỏi.
Đồ Mạc vừa mới nghiêm khắc dặn dò những kẻ bên người không được tiết lộ chuyện đã chứng kiến hôm nay, nghe Đồ Trạch hỏi thì nhìn thoáng qua Tống Đình Ngọc với Lăng Ngữ Thi, rồi lại nhìn nhìn Tần Liệt, bỗng nhiên hạ giọng nói với vẻ kinh ngạc:
- Không lẽ hai nữ nhân này vì tên Tần Liệt kia mà đang đối chọi với nhau sao?
Lời này vừa thốt ra, bọn Đồ Trạch, Trác Thiến cùng với mấy tên võ giả Sâm La Điện đều hiện lên ánh kỳ lạ trong mắt.
- Tên tiểu tử thối này thật đúng là có bản lĩnh!
Trác Thiến tán thưởng từ đáy lòng.
- Tống Đình Ngọc là đại tiểu thư của Tống gia đấy, lại là con gái độc nhất của Tống Vũ nữa, tên Tần Liệt kia có thể khiến cho nàng phải ghen thì dù có chết cũng đáng giá thật!
Đồ Trạch hâm mộ vô cùng.
- Nhị thiếu gia, người bạn này của ngài thật là lợi hại, Tống tiểu thư tuyệt đối phải là mỹ nữ hạng nhất hạng nhì trên Xích Lan đại lục của chúng ta đó. Trước kia tiểu nhân từng may mắn gặp nàng một lần trên chiến trường U Minh, thế là mấy ngày tiếp theo, tiểu nhân vẫn u u mê mê, trong đầu toàn là hình bóng của nàng...
Một tên thống lĩnh Sâm La Điện thấy Tống Đình Ngọc không chú ý bên này thì hạ thấp giọng, nói. Hắn lại cười hè hè:
- Ngay đến bây giờ, khi tiểu nhân nằm mơ thì nữ thần trong đó vẫn là nàng!
- Sự xinh đẹp của Tống tiểu thư quả thực có một không hai trên Xích Lan đại lục, chuyện này thì không cần phải nghi ngờ gì nữa cả, bởi vì mỗi nam nhân gặp qua nàng đều phải ngây ngất không quên.
Lại có một tên võ giả Sâm La Điện chảy nước miếng nói.
- Có thể khiến cho nữ nhân như thế ghen chắc là vinh quang lớn nhất của nam nhân đó nhỉ?
- Nếu nàng có thể ghen vì ta thì cho dù có bắt ta lập tức chết, ta cũng tình nguyện cam tâm!
- Phải, ta cũng vậy.
Cả một đám võ giả Sâm La Điện chụm đầu với nhau len lén săm soi Tống Đình Ngọc cùng Lăng Ngữ Thi từ xa, rồi nhỏ giọng tranh luận.
Tống Đình Ngọc bỗng nhiên liếc về phía bọn họ một cái.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Đồ Mạc đều vội cúi thấp đầu xuống, nhìn chăm chú vào chân của mình, không ai dám nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng cả.
- Ngươi đoán xem bọn họ đang nói gì?
Tống Đình Ngọc bỗng nhiên cười thản nhiên, hỏi Lăng Ngữ Thi đang đứng bên cạnh.
- Họ bảo chúng ta đang tranh đoạt tình nhân là Tần Liệt.
Lăng Ngữ Thi cũng hé miệng cười khẽ:
- Bọn họ còn nói sự xinh đẹp của ngươi là có một không hai trên Xích Lan đại lục, là nữ thần mà tất cả mọi nam nhân tha thiết ước mơ trong lòng, nói chỉ cần ngươi ghen vì họ thì dù bắt họ phải chết họ cũng tình nguyện cam tâm...
Thân hình Tống Đình Ngọc chấn động, nàng nhìn Lăng Ngữ Thi với ánh mắt vô cùng kinh dị, ngạc nhiên hỏi:
- Sao ngươi lại có thể nghe được bọn họ nói gì chứ?
Trong mắt Lăng Ngữ Thi lóe lên một loại ánh sáng màu tím khiến tim của người nhìn thấy phải đập nhanh, nàng nhìn Tống Đình Ngọc, nhẹ giọng:
- Không những ta nghe được chuyện họ nói, mà còn có thể biết những điều ngươi đang nghĩ nữa kia... Ngươi đang nghĩ rằng nữ nhân này mới chỉ Khai Nguyên cảnh mà thôi, ngay cả hồn hồ của bản thân cũng chưa ngưng luyện thành, làm sao lại có thể có thính giác nhạy bén như thế được. Ngươi cũng nghĩ nữ nhân đang có hôn ước với Tần Liệt này đúng thật đến từ Lăng gia thấp kém kia, nhưng sao lại khác với tình báo mà mình nhận được như thế...
Trong sự sợ hãi của Tống Đình Ngọc, Lăng Ngữ Thi nhíu mày, hỏi:
- Tống tiểu thư, ngươi đã từng điều tra ta à? Vì sao thế? À, ta lại nhìn thấy nữa rồi, ngươi vì Tần Liệt. Ngươi điều tra Tần Liệt nên mới nhân tiện điều tra ta, hóa ra là như thế.
Đến khi nàng nói xong, trong đôi mắt đẹp của Tống Đình Ngọc đã toát lên vẻ sợ hãi thực sự. Tống Đình Ngọc lui về phía sau, giữ cự ly với Lăng Ngữ Thi, đồng thời lập tức thi triển bí thuật để đóng kín tâm linh thức hải của mình, rồi hô lên:
- Ngươi có thể tiến vào trong tâm linh của ta?
Lăng Ngữ Thi mỉm cười không nói.
- Ta bỗng nhiên có một chút hối hận vì đã giúp Lăng gia các ngươi vượt qua kiếp nạn này.
Vẻ mặt của Tống Đình Ngọc rất cổ quái:
- Lăng gia các ngươi còn kỳ quái hơn cả suy nghĩ của ta, nếu để cho các ngươi phát triển, không biết ngày sau có thể uy hiếp đến địa vị của Huyền Thiên Minh hay không?
- Có lẽ Lăng gia sẽ giống như Thất Sát Cốc, Sâm La Điện, trở thành một thế lực cấp dưới, phụng sự cho Huyền Thiên Minh.
Giọng Lăng Ngữ Thi nghiêm túc:
- Lăng gia không thể uy hiếp đến Huyền Thiên Minh được, sự tồn tại của chúng ta chỉ có thể rót vào nguồn lực mới cho Huyền Thiên Minh mà thôi. Tống tiểu thư khác với những người kia, hẳn có đủ trí tuệ và nhãn lực để nhìn ra được, mà Tống minh chủ đã lệnh ngươi giết chết bọn người Thất Sát Cốc kia tất nhiên cũng có cái tâm bao dung được chúng ta.
- Tiêu diệt người Thất Sát Cốc không phải là ý của phụ thân ta, vừa nãy ta không nói chuyện với ông ấy.
Tống Đình Ngọc lắc lắc đầu, nhìn Lăng Ngữ Thi, đột nhiên lại nói:
- Theo như sự hiểu biết của ta đối với phụ thân, ta tin rằng chỉ cần ông ấy biết chuyện Lăng gia các ngươi không phải là loài người, chắc chắn cũng sẽ làm như những người khác, diệt sát tận gốc Lăng gia các ngươi.
Nghe được lời này, sắc mặt vẫn luôn bình tĩnh của Lăng Ngữ Thi rốt cục đã biến.
Nàng vẫn cho rằng do Tống Vũ hạ đạt chỉ thị nên Tống Đình Ngọc mới ra tay diệt sát bọn người Thất Sát Cốc kia, mà nếu như thế thì nàng có thể ung dung không lo gì cả.
Nhưng bây giờ Tống Đình Ngọc lại bảo rõ ràng rằng chỉ cần một khi Tống Vũ biết chân tướng của Lăng gia thì chắc chắn sẽ toàn lực tiêu diệt, Lăng Ngữ Thi lại trở nên lo lắng, vì nàng hiểu Lăng gia vẫn còn chưa thoát khỏi tình huống nguy hiểm, lúc nào cũng có khả năng bị diệt tộc.
- A, hóa ra ngươi cũng không bình tĩnh đến thế đâu, làm hại ta phải sợ đấy.
Tống Đình Ngọc bỗng nhiên cười thật tươi, vì nàng cảm thấy trong trận giao phong vừa rồi, nàng đã chiếm được ưu thế tuyệt đối.
- Hai người đang nói chuyện gì đấy?
Vào lúc này, Tần Liệt ở đang ngồi đột nhiên thức tỉnh, hắn nhìn hai người, hỏi.
- Không có gì.
- Không có gì.
Tống Đình Ngọc cùng Lăng Ngữ Thi khẽ liếc nhau, rồi rất ăn ý nói cho qua chuyện.
- Ngữ Thi, muội với tộc nhân Lăng gia đi cùng huynh đến Độc Vụ Trạch hội hợp với Khí Cụ tông nhé.
Tần Liệt trầm ngâm một chốc, rồi nói.
- Vâng.
Lăng Ngữ Thi nhẹ nhàng gật đầu.
- Đồ đại ca, Thiến tỷ, cám ơn các ngươi, vì sau khi ta “chết” rồi vẫn có lòng trợ giúp cho Lăng gia lúc nguy khốn.
Tần Liệt hô lên với những người trong Sâm La Điện.
- Tiểu tử thúi, chết chết cái gì, mấy cái câu xui xẻo này sau này không được nói nữa!
Trác Thiến trách cứ.
Tần Liệt bị nàng mắng cho một câu, nhưng lại cảm thấy thoải mái:
- Người của Lăng gia một hồi nữa sẽ đi theo đệ đến Độc Vụ Trạch, về sau mọi người có muốn luyện chế linh khí gì thì cứ đến đó.
- Được, ta cũng đang muốn gặp lại tên Khang Trí chết tiệt kia!
Trác Thiến cười nói.
- Đồ đại ca, cũng xin huynh gửi lời cảm ơn của ta đến phụ thân huynh, làm phiền nói giúp rằng ta sẽ nhớ ơn ông ấy đã giúp đỡ trong lúc khó khăn.
Tần Liệt lại nói.
- Bớt dông dài đi, người của Thất Sát Cốc còn có thể đuổi theo nữa đấy, các ngươi lên đường nhanh lên đi.
Đồ Trạch kêu to.
- Hẹn gặp lại sau!
- Hẹn gặp lại sau!
Một bức tranh tuyệt đẹp có bầu trời sao lấp lánh như dòng ngân hà cuồn cuộn đột nhiên chiếu rọi từ trong hồn hồ của hắn.
Sao trời mông mông, từng ngôi từng ngôi tỏa ra ánh sáng chói lóa tựa như vô vàn những hạt kim cương đính lên trên màn trời, khung cảnh này chất chứa một sự bao la hùng vĩ mà thần bí ảo diệu, khiến cho người ta có một cảm giác rung động sâu xa.
Lại thêm một cây Linh Văn trụ hóa thành ánh sáng biến vào trong không gian giới của hắn.
Chỉ thấy ngân hà lan tràn, từng dòng từng khúc như những con sông nhập vào biển rộng, tạo thành một bức tranh cực kỳ đẹp đẽ, tiếp tục mở rộng trong hồn hồ của Tần Liệt.
Từng cây từng cây Linh Văn trụ lần lượt biến vào bên trong không gian giới, mà trong hồn hồ của hắn cũng theo đó mà chiếu rọi lên những cảnh tượng khác nhau.
Lúc này tinh thần, suy nghĩ, linh hồn của Tần Liệt giống như đã sa vào bên trong hồn hồ để cảm thụ được trời và đất, để thể ngộ những điều huyền diệu xảy ra. Hắn như đang trải qua những cảnh tượng mới mẻ, độc đáo, kỳ lạ và tuyệt đẹp.
Vạn Tượng Cảnh, tức là phải nhìn thấy hàng vạn cảnh tượng trên đời, phải trải qua những thể ngộ bất đồng thì mới có thể nhận thức được cái “ta”, mới có thể khiến cho cảnh giới tăng thêm được.
Mà bây giờ, Tần Liệt cũng đang trầm luân trong khung cảnh đẹp đẽ nơi hồn hồ, như thể nghiệm những giai đoạn sống hoàn toàn mới của hắn.
Hắn khép sâu mắt lại, trong đầu hiện lên rất nhiều hình tượng, linh hồn hắn như đang chia thành sáu phần, ngụp lặn trong sáu thế giới khác nhau, trải qua những sự tình riêng biệt.
- Tần Liệt...
Lăng Ngữ Thi bước lên, hé miệng gọi nhỏ, định đánh thức hắn.
- Đừng quấy nhiễu hắn.
Tống Đình Ngọc từ phía bọn võ giả Sâm La Điện đi qua, thấy bọn người Lăng gia đang định hành lễ với mình thì đưa tay lên ngăn lại, rồi giải thích với Lăng Ngữ Thi:
- Tần Liệt hẳn đang có lĩnh ngộ gì đó, lúc này không thể quấy rầy được. Nếu ngươi thức tỉnh hắn thì sẽ khiến hắn mất đi một lần kỳ ngộ.
Nghe nàng nói như thế, Lăng Ngự Thi vội dừng lại bước chân, khẽ khàng dời khỏi người Tần Liệt, rồi hơi hơi khom người với Tống Đình Ngọc, nói một cách không kiêu không hèn:
- Đa tạ Tống tiểu thư.
Ánh mắt của Tống Đình Ngọc lóe lên, nàng nhìn Lăng Ngữ Thi thật sâu, như đang muốn nhìn thấu nội tâm của Lăng Ngữ Thi vậy.
Dưới cái nhìn đăm đăm của nàng, Lăng Ngữ Thi vẫn bình thản ung dung, thần tình vẫn trấn định, mà sâu trong đôi mắt màu tím của nàng lại có một sự bình tĩnh khiến người khác phải ngạc nhiên.
Nàng đối diện với Tống Đình Ngọc nhưng không hề có chút mảy may tự ti thua kém, khóe miệng vẫn mang theo nét cười thản nhiên, mà nụ cười đó khiến Tống Đình Ngọc cũng phải âm thầm sửng sốt.
Có rất ít nữ nhân còn có thể tỏ ra bình thản như thế dưới ánh mắt của nàng, mà huống chi đây chỉ là một Lăng Ngữ Thi xuất thân hèn mọn, lại chỉ mới Khai Nguyên cảnh.
Điều này khiến cho Tống Đình Ngọc không nhịn được mà coi trọng Lăng Ngữ Thi hơn vài phần.
- Ngươi không cần phải cảm tạ ta, ta làm như vậy là bởi vì Tần Liệt, chứ không phải bởi vì có hảo cảm gì với Lăng gia các ngươi.
Tống Đình Ngọc nói thẳng không kiêng kị.
Lăng Ngữ Thi nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười:
- Ta biết.
- Mạo muội hỏi một câu, Lăng gia các ngươi... Rốt cục có lai lịch gì?
Tống Đình Ngọc rất ngạc nhiên, nàng phát hiện Lăng Ngữ Thi này rất khác so với tình báo mà nàng nhận được.
Nàng đã từng điều tra về Tần Liệt, tất nhiên cũng đã điều tra qua về người có sự dây dưa sâu sắc với Tần Liệt là Lăng Ngữ Thi. Thông qua tình báo, nàng biết Lăng Ngữ Thi là một người cảnh giới thấp kém, xuất thân chỉ tầm thường, mà tính cách thì dịu dàng, có phần nhu nhược, cho nên trong hoàn cảnh khó khăn sẽ dễ có thái độ bi quan, hành sự cũng không tích cực chủ động, không đủ quyết đoán.
Những thông tin đó giúp nàng hiểu biết đại khái về Lăng Ngữ Thi.
Nhưng hiện giờ, khi chân chính đối mặt với Lăng Ngữ Thi, nàng bỗng nhiên phát hiện Lăng Ngữ Thi này thật khác, từng lời nói, từng cử chỉ, từng nụ cười đều tràn ngập sự tự tin trong đó.
Lăng Ngữ Thi đang đứng trước mặt nàng rõ ràng có sự khác biệt rất lớn so với tình báo mà nàng nhận được, điều này khiến cho nàng cảm thấy nghi hoặc rất nhiều.
- Xin lỗi, chuyện Lăng gia chúng ta, ta không muốn tiết lộ.
Lăng Ngữ Thi trả lời.
- À, ta hiểu.
Tống Đình Ngọc lại nhìn Tống Đình Ngọc thêm vài lần nữa, xác định mình không thể nhìn ra điều gì khác thường trong mắt Lăng Ngữ Thi, mà thấy Lăng Ngữ Thi cũng không muốn nhiều lời thì hiểu mình có hỏi cũng vô dụng, bèn lặng im.
...
- Bên kia có chuyện gì vậy nhỉ?
Cách đó không xa, Đồ Trạch nhìn về phía bọn người Lăng gia, rồi nhìn Tần Liệt đang ngồi bất động thì vẻ mặt tò mò, hỏi.
Đồ Mạc vừa mới nghiêm khắc dặn dò những kẻ bên người không được tiết lộ chuyện đã chứng kiến hôm nay, nghe Đồ Trạch hỏi thì nhìn thoáng qua Tống Đình Ngọc với Lăng Ngữ Thi, rồi lại nhìn nhìn Tần Liệt, bỗng nhiên hạ giọng nói với vẻ kinh ngạc:
- Không lẽ hai nữ nhân này vì tên Tần Liệt kia mà đang đối chọi với nhau sao?
Lời này vừa thốt ra, bọn Đồ Trạch, Trác Thiến cùng với mấy tên võ giả Sâm La Điện đều hiện lên ánh kỳ lạ trong mắt.
- Tên tiểu tử thối này thật đúng là có bản lĩnh!
Trác Thiến tán thưởng từ đáy lòng.
- Tống Đình Ngọc là đại tiểu thư của Tống gia đấy, lại là con gái độc nhất của Tống Vũ nữa, tên Tần Liệt kia có thể khiến cho nàng phải ghen thì dù có chết cũng đáng giá thật!
Đồ Trạch hâm mộ vô cùng.
- Nhị thiếu gia, người bạn này của ngài thật là lợi hại, Tống tiểu thư tuyệt đối phải là mỹ nữ hạng nhất hạng nhì trên Xích Lan đại lục của chúng ta đó. Trước kia tiểu nhân từng may mắn gặp nàng một lần trên chiến trường U Minh, thế là mấy ngày tiếp theo, tiểu nhân vẫn u u mê mê, trong đầu toàn là hình bóng của nàng...
Một tên thống lĩnh Sâm La Điện thấy Tống Đình Ngọc không chú ý bên này thì hạ thấp giọng, nói. Hắn lại cười hè hè:
- Ngay đến bây giờ, khi tiểu nhân nằm mơ thì nữ thần trong đó vẫn là nàng!
- Sự xinh đẹp của Tống tiểu thư quả thực có một không hai trên Xích Lan đại lục, chuyện này thì không cần phải nghi ngờ gì nữa cả, bởi vì mỗi nam nhân gặp qua nàng đều phải ngây ngất không quên.
Lại có một tên võ giả Sâm La Điện chảy nước miếng nói.
- Có thể khiến cho nữ nhân như thế ghen chắc là vinh quang lớn nhất của nam nhân đó nhỉ?
- Nếu nàng có thể ghen vì ta thì cho dù có bắt ta lập tức chết, ta cũng tình nguyện cam tâm!
- Phải, ta cũng vậy.
Cả một đám võ giả Sâm La Điện chụm đầu với nhau len lén săm soi Tống Đình Ngọc cùng Lăng Ngữ Thi từ xa, rồi nhỏ giọng tranh luận.
Tống Đình Ngọc bỗng nhiên liếc về phía bọn họ một cái.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Đồ Mạc đều vội cúi thấp đầu xuống, nhìn chăm chú vào chân của mình, không ai dám nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng cả.
- Ngươi đoán xem bọn họ đang nói gì?
Tống Đình Ngọc bỗng nhiên cười thản nhiên, hỏi Lăng Ngữ Thi đang đứng bên cạnh.
- Họ bảo chúng ta đang tranh đoạt tình nhân là Tần Liệt.
Lăng Ngữ Thi cũng hé miệng cười khẽ:
- Bọn họ còn nói sự xinh đẹp của ngươi là có một không hai trên Xích Lan đại lục, là nữ thần mà tất cả mọi nam nhân tha thiết ước mơ trong lòng, nói chỉ cần ngươi ghen vì họ thì dù bắt họ phải chết họ cũng tình nguyện cam tâm...
Thân hình Tống Đình Ngọc chấn động, nàng nhìn Lăng Ngữ Thi với ánh mắt vô cùng kinh dị, ngạc nhiên hỏi:
- Sao ngươi lại có thể nghe được bọn họ nói gì chứ?
Trong mắt Lăng Ngữ Thi lóe lên một loại ánh sáng màu tím khiến tim của người nhìn thấy phải đập nhanh, nàng nhìn Tống Đình Ngọc, nhẹ giọng:
- Không những ta nghe được chuyện họ nói, mà còn có thể biết những điều ngươi đang nghĩ nữa kia... Ngươi đang nghĩ rằng nữ nhân này mới chỉ Khai Nguyên cảnh mà thôi, ngay cả hồn hồ của bản thân cũng chưa ngưng luyện thành, làm sao lại có thể có thính giác nhạy bén như thế được. Ngươi cũng nghĩ nữ nhân đang có hôn ước với Tần Liệt này đúng thật đến từ Lăng gia thấp kém kia, nhưng sao lại khác với tình báo mà mình nhận được như thế...
Trong sự sợ hãi của Tống Đình Ngọc, Lăng Ngữ Thi nhíu mày, hỏi:
- Tống tiểu thư, ngươi đã từng điều tra ta à? Vì sao thế? À, ta lại nhìn thấy nữa rồi, ngươi vì Tần Liệt. Ngươi điều tra Tần Liệt nên mới nhân tiện điều tra ta, hóa ra là như thế.
Đến khi nàng nói xong, trong đôi mắt đẹp của Tống Đình Ngọc đã toát lên vẻ sợ hãi thực sự. Tống Đình Ngọc lui về phía sau, giữ cự ly với Lăng Ngữ Thi, đồng thời lập tức thi triển bí thuật để đóng kín tâm linh thức hải của mình, rồi hô lên:
- Ngươi có thể tiến vào trong tâm linh của ta?
Lăng Ngữ Thi mỉm cười không nói.
- Ta bỗng nhiên có một chút hối hận vì đã giúp Lăng gia các ngươi vượt qua kiếp nạn này.
Vẻ mặt của Tống Đình Ngọc rất cổ quái:
- Lăng gia các ngươi còn kỳ quái hơn cả suy nghĩ của ta, nếu để cho các ngươi phát triển, không biết ngày sau có thể uy hiếp đến địa vị của Huyền Thiên Minh hay không?
- Có lẽ Lăng gia sẽ giống như Thất Sát Cốc, Sâm La Điện, trở thành một thế lực cấp dưới, phụng sự cho Huyền Thiên Minh.
Giọng Lăng Ngữ Thi nghiêm túc:
- Lăng gia không thể uy hiếp đến Huyền Thiên Minh được, sự tồn tại của chúng ta chỉ có thể rót vào nguồn lực mới cho Huyền Thiên Minh mà thôi. Tống tiểu thư khác với những người kia, hẳn có đủ trí tuệ và nhãn lực để nhìn ra được, mà Tống minh chủ đã lệnh ngươi giết chết bọn người Thất Sát Cốc kia tất nhiên cũng có cái tâm bao dung được chúng ta.
- Tiêu diệt người Thất Sát Cốc không phải là ý của phụ thân ta, vừa nãy ta không nói chuyện với ông ấy.
Tống Đình Ngọc lắc lắc đầu, nhìn Lăng Ngữ Thi, đột nhiên lại nói:
- Theo như sự hiểu biết của ta đối với phụ thân, ta tin rằng chỉ cần ông ấy biết chuyện Lăng gia các ngươi không phải là loài người, chắc chắn cũng sẽ làm như những người khác, diệt sát tận gốc Lăng gia các ngươi.
Nghe được lời này, sắc mặt vẫn luôn bình tĩnh của Lăng Ngữ Thi rốt cục đã biến.
Nàng vẫn cho rằng do Tống Vũ hạ đạt chỉ thị nên Tống Đình Ngọc mới ra tay diệt sát bọn người Thất Sát Cốc kia, mà nếu như thế thì nàng có thể ung dung không lo gì cả.
Nhưng bây giờ Tống Đình Ngọc lại bảo rõ ràng rằng chỉ cần một khi Tống Vũ biết chân tướng của Lăng gia thì chắc chắn sẽ toàn lực tiêu diệt, Lăng Ngữ Thi lại trở nên lo lắng, vì nàng hiểu Lăng gia vẫn còn chưa thoát khỏi tình huống nguy hiểm, lúc nào cũng có khả năng bị diệt tộc.
- A, hóa ra ngươi cũng không bình tĩnh đến thế đâu, làm hại ta phải sợ đấy.
Tống Đình Ngọc bỗng nhiên cười thật tươi, vì nàng cảm thấy trong trận giao phong vừa rồi, nàng đã chiếm được ưu thế tuyệt đối.
- Hai người đang nói chuyện gì đấy?
Vào lúc này, Tần Liệt ở đang ngồi đột nhiên thức tỉnh, hắn nhìn hai người, hỏi.
- Không có gì.
- Không có gì.
Tống Đình Ngọc cùng Lăng Ngữ Thi khẽ liếc nhau, rồi rất ăn ý nói cho qua chuyện.
- Ngữ Thi, muội với tộc nhân Lăng gia đi cùng huynh đến Độc Vụ Trạch hội hợp với Khí Cụ tông nhé.
Tần Liệt trầm ngâm một chốc, rồi nói.
- Vâng.
Lăng Ngữ Thi nhẹ nhàng gật đầu.
- Đồ đại ca, Thiến tỷ, cám ơn các ngươi, vì sau khi ta “chết” rồi vẫn có lòng trợ giúp cho Lăng gia lúc nguy khốn.
Tần Liệt hô lên với những người trong Sâm La Điện.
- Tiểu tử thúi, chết chết cái gì, mấy cái câu xui xẻo này sau này không được nói nữa!
Trác Thiến trách cứ.
Tần Liệt bị nàng mắng cho một câu, nhưng lại cảm thấy thoải mái:
- Người của Lăng gia một hồi nữa sẽ đi theo đệ đến Độc Vụ Trạch, về sau mọi người có muốn luyện chế linh khí gì thì cứ đến đó.
- Được, ta cũng đang muốn gặp lại tên Khang Trí chết tiệt kia!
Trác Thiến cười nói.
- Đồ đại ca, cũng xin huynh gửi lời cảm ơn của ta đến phụ thân huynh, làm phiền nói giúp rằng ta sẽ nhớ ơn ông ấy đã giúp đỡ trong lúc khó khăn.
Tần Liệt lại nói.
- Bớt dông dài đi, người của Thất Sát Cốc còn có thể đuổi theo nữa đấy, các ngươi lên đường nhanh lên đi.
Đồ Trạch kêu to.
- Hẹn gặp lại sau!
- Hẹn gặp lại sau!
/2116
|