Hưng Nhiên, hay là... Ngươi còn muốn không? Đại cung phụng La Chí Xương lên tiếng đầu tiên.
Nhị cung phụng Phòng Kỳ, Tam cung phụng Tưởng Hạo, cũng khẽ nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia dị sắc.
Họ bị lời nói của Tạ Tĩnh Tuyền khiến thay đổi suy nghĩ, quay lại nhìn Tần Liệt, lửa giận trong lòng cũng đã giảm đi không ít.
Tạ Tĩnh Tuyền biết nói vậy đã đủ, không nên tạo thêm áp lựccho Ứng Hưng Nhiên, nên im lặng không nói gì thêm.
Đồng Tể Hoa và Trình Bình nghe thấy La Chí Xương động tâm, trong lòng kích động, đều quay sang nhìn Ứng Hưng Nhiên, chờ hắn ra quyết định.
Đường Tư Kỳ, Dĩ Uyên, Liên Nhu cũng sáng mắt, nhìn Ứng Hưng Nhiên chờ đợi, hi vọng mong manh.
Tần Liệt vẫn đứng trong mưa tuyết, như một bức tượng băng.
Tuyết rơi tán loạn, trùm khắp cửa ra vào Khí Cụ Tông, phủ lấybao nhiêu là người đứng quanh đó, dù ánh nắng mặt trời vẫn chói chang mà chẳng ai thấy ấm áp chút nào.
Nhưng ai cũng đứng tại chỗ, ai cũng đang đợi chờ, chờ một quyết định liên quan tới tương lai của Khí Cụ Tông.
Ô Thác và những võ giả cao cấp của các thế lực lớn cũng ngưng trọng, nhìn Tần Liệt, lại nhìn Ứng Hưng Nhiên, trong lòng nổi sóng.
Hưng Nhiên... Phòng Kỳ khẽ gọi.Ai cũng thấy Ứng Hưng Nhiên đang chuyển mắt nhìn Tần Liệt rồi nhìn Đường Tư Kỳ, ngọn lửa giận dữ cũng đã hạ bớt.
Hắn đã khôi phục tỉnh táo.
Lai lịch Tần Băng không rõ, thân phận không thể tìm ra, nói không chừng là do các thế lực khác an bài vào tông, với ý đồ làm loạn Khí Cụ Tông. Ứng Hưng Nhiên trầm ngâm, sắc mặt âm trầm nhìn bao người vây xem, hừ lạnh một tiếng: Nếu thật là như vậy, đem Tần Băng nhập vào Huyết Mâu đi, tương lai sẽ rõ! Hắn nói xong, nhiều người khẽ biến sắc, ba Đại cung phụng khẽ gật đầu.
Họ biết Ứng Hưng Nhiên đã khôi phục lý trí, cân nhắc vấn đề một cách toàn diện, nên họ không cần nói thêm gì cả.
Họ tin tưởng năng lực của Ứng Hưng Nhiên.
Tạm thời nhốt Tần Băng vào Hỏa Ngục Nhai, tìm hiểu lai lịch thân phận của hắn, rồi chúng ta sẽ bàn bạc thêm, quyết định sống chết của hắn. Ứng Hưng Nhiên nhìn ba Đại cung phụng.Ba người gật đầu, đồng ý với quyết định của hắn.
Đồng Tể Hoa! Trình Bình! Ứng Hưng Nhiên quát: Dẫn hắn đi Hỏa Ngục Nhai!
Xin chờ cho một chút. Đồng Tể Hoa khom người, thần sắc chân thành: Lấy ý cảnh khiến thiên địa biến hóa, đây là chuyện chỉ có thể ngộ không thể cầu. Bây giờ Tần Băng vẫn còn đang thể ngộ ý cảnh huyền diệu, điều này rất có lợi cho tương lai của hắn, nếu cưỡng ép hắnra khỏi ngộ cảnh, e là không hay lắm. Cả đời Ứng Hưng Nhiên và ba Đại cung phụng cống hiến cho Khí Cụ Tông, bao nhiêu tinh lực đều đặt vào trong luyện khí, đối với những huyền diệu của võ đạo thì không hiểu rõ lắm.
Nhưng không ai ngốc, nghe Đồng Tể Hoa vừa giải thích, bọn họ hiểu ra ngay.
Vậy thì chờ một khắc. La Chí Xương gật đầu.
Đợi. Ứng Hưng Nhiên ngắn gọn.
Thế là mọi người đứng ngay tại cửa Khí Cụ Tông, yên lặngđứng nhìn Tần Liệt, chờ hắn tỉnh khỏi ý cảnh.
Tuyết rơi càng lúc càng dày, bông tuyết càng lúc càng lớn, dần dần phủ khắp khu vực phụ cận cửa ra vào của Khí Cụ Tông tông môn, hàn khí tỏa ra bốn phía, lớp băng dần rộng ra, lan lên cây, nhà cửa, mái hiên...
Hai canh giờ sau, lấy cửa ra vào của Khí Cụ Tông làm trung tâm, chu vi quanh một dặm đã trở thành một vùng đất băng!
Thiên Địa dị biến ở đây đã kinh động đến toàn bộ Khí Cụ Thành!Thủ lĩnh các thể lực khắp nơi trú đóng trong Khí Cụ Thành, bao võ giả từ khắp nơi ngàn dặm xa xôi đến Khí Cụ Tông tìm Linh khí, những thương khách quanh năm hoạt động tại phố buôn bán tự do, đều biết tin thiên nhiên tại Khí Cụ Tông thay đổi.
Nên lại biết bao kẻ tò mò tụ tập đến.
Tuyết rơi trắng phau trùm lấy trời đất, óng ánh rủ xuống những mái hiên, tất cả võ giả đều biến thành người tuyết.
Ứng Hưng Nhiên và ba Đại cung phụng, bảy đại trưởng lãonội tông của Khí Cụ Tông cũng ở trong số đó.
Một số trưởng lão ngoại tông, và cường giả Huyết Mâu mặc quần áo đỏ, khí tức bưu hãn biết tin cũng chạy tới.
Cửa ra vào của Khí Cụ Tông, một vùng đất băng đầy tuyết giá, đã trở thành điểm thu hút võ giả của cả Khí Cụ Thành.
Nếu lúc này có người lơ lửng giữa trời, sẽ nhìn thấy bên dưới, có một khu đất rộng đầy tuyết làm trung tâm, xung quanh được bao quanh bởi tầng tầng lớp lớp người, đông nghịt như một vòng kiến, vây chặt lấy nó như nêm cối.Trong vùng đất tuyết ấy, có đủ mặt các cường giả thực sự, người phụ trách của các thế lực khắp nơi, và lớp đầu lĩnh của Khí Cụ Tông.
Ai cũng biết đã xảy ra chuyện gì, nên bất chấp không khí băng lạnh, kiên trì đứng đây chờ đợi, không một ai lớn tiếng xôn xao, không một người cúi đầu thầm thì trò chuyện với nhau.
Nhưng ở bên ngoài, những kẻ nghe tin mà đến, vì không biết tình huống cụ thể, nên vô cùng ồn ào bàn bạc nghị luận, to tiếng suy đoán lung tung, không ít người liều mạng cố tìmcách lách vào, muốn nhìn mảnh đất băng hàn dưới nắng.
Lĩnh ngộ ý cảnh, lại còn dùng được ý cảnh khiến đất trời biến đổi, võ giả thiên phú bậc này là cực kỳ hiếm thấy trên cả đại lục.
Đối với rất nhiều người, ý cảnh là thứ chỉ có ở trong truyền thuyết, nên có thể lấy ý cảnh khiến trời đất đổ tuyết dưới ánh nắng mặt trời chói chang... thì chính là thần tích!
Thế nên vô số người cố gắng chen vào để xem, trong đó có cả Hàn Khánh Thụy, Hàn Phong, Khang Huy, Khang Trí.Những người này đều là vì Liễu Vân Đào làm các chủ mà phải rời khỏi Tinh Vân Các.
Nhờ Phan Giác Minh dẫn tiến, họ tới Khí Cụ Thành, trở thành khách khanh ngoại tông của Khí Cụ Tông, trợ giúp Khí Cụ Tông áp vận linh tài, và bán đồ cho Khí Cụ Các.
Khí Cụ Thành không hổ là Khí Cụ Thành, Băng Nham thành thực không thể nào so sánh được, cao thủ nhiều như mây a. Tiểu Bàn tử Khang Trí cố gắng luồn lách để vào trong, đầu đầy mồ hôi, Móa nó, cái lũ khốn nạn chen lấn này toàn là Khai Nguyên cảnh, lại còn có cả Vạn Tượng cảnh nữa, thựclà không cho người ta sống a.
Quả là chỗ lớn, ngay cả kỳ tài lĩnh ngộ ý cảnh cũng có, còn làm trời đất biến đổi nữa! Hàn Phong sợ hãi thán phục.
Hàn Khánh Thụy và Khang Huy cũng bị người ta chen lấn ép sát đến mức bị bức lùi ra, không cách nào chen vào xem được kỳ quan, chỉ còn biết lắc đầu cười khổ.
Ai, hi vọng sau một thời gian ngắn, nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành, sẽ được Đồng trưởng lão tiếp kiến. Hàn Khánh Thụy nói. Phải, ít nhất cũng chính thức cho chúng ta một chỗ đặt chân trong thành, cho chúng ta một cái lệnh bài thân phận, để chúng ta có thể ra vào ngoại tông. Khang Huy hít một hơi, Không hổ là thế lực cấp Hắc Thiết, còn là thế lực giàu có nhất, khiến mọi thế lực khác phải đau đầu, người muốn trở thành khách khanh cao cấp của họ thì nhiều lắm, chúng ta thực là không may.
Ai, chúng ta còn phải khổ nhiều. Hàn Khánh Thụy bất đắc dĩ, cố nhón chân nhìn vào, nhưng đáng tiếc vẫn không nhìn thấy gì. Tỉnh! Hắn tỉnh rồi!
Đột nhiên, một trận ồn ào từ bên trong truyền ra, ai nấy điên cuồng cố nhào vào bên trong.
Bọn Hàn Khánh Thụy, Khang Huy bị đám đông làm cho lảo đảo, rồi bị đoàn người bao phủ.
Bên trong biển người vòng trong vòng ngoài ấy, Tần Liệt mở mắt.
Hắn bừng tỉnh, rời khỏi ý cảnh.Đôi mắt hắn lạnh băng, tâm tư như vẫn đang còn trong thế giới hàn băng, ngay cả linh hồn cũng lạnh như băng...
Tần Băng! Đồng Tể Hoa khẽ quát.
Tần Liệt giật mình, nhíu mày nhìn quanh.
Những gương mặt với đủ mọi cung bậc cảm xúc đập vào mắt hắn, có tràn ngập ngạc nhiên, có mê hoặc, có rung động, có hưng phấn, Đồng Tể Hoa, Dĩ Uyên, Liên Nhu, Đường Tư Kỳ, tông chủ Ứng Hưng Nhiên, đại trưởng lão Mặc Hải...Cùng với rất nhiều khuôn mặt hắn không quen liên tiếp hiện ra.
Tần Băng! Đồng Tể Hoa lại quát: Ngươi giết Lương Thiếu Dương, chúng ta sẽ dùng quy củ của tông môn để trừng phạt ngươi, lập tức theo ta tới Hỏa Ngục Nhai ở hậu sơn, chờ tông môn quyết định!
Chúng ta sẽ đi tìm lai lịch, thân phận của ngươi, rồi sẽ dựa theo môn quy, tông chủ và ba Đại cung phụng sẽ bàn bạc, và ra quyết định cuối cùng Trình Bình cũng nói.Tần Liệt đã hồi phục, nhớ lại mọi chuyện, dần hiểu ra tình hình.
Khi quyết định giết Lương Thiếu Dương, hắn đã dự liệu mọi việc, nên bình thản gật đầu Ta đi với các người.
Hắn cất bước.
Ba ba ba!
Lớp băng trên người vỡ vụn, rơi lả tả, mặt băng dưới chân cũng hiện vết rạn, theo mỗi bước chân của hắn, cả vùng đấtbăng thi nhau vỡ vụn.
Bông tuyết đang bay khắp trời cũng ngừng lại.
Cuối cùng mọi người cũng đã bắt đầu cảm nhận được sự ấm áp của ánh nắng mặt trời trên đầu.
Quả nhiên đều do hắn làm ra, hắn vừa tỉnh dậy, thiên nhiên đã trở lại bình thường.
Lợi hại! Xem ra mới là Khai Nguyên cảnh, lại còn rất trẻ tuổi. Nếu như hắn toàn tâm toàn lực làm việc cho Khí Cụ Tông, thìkhác gì Khí Cụ Tông nhặt được chí bảo, giá trị của hắn chưa chắc thua Lương Thiếu Dương đã chết kia tí nào đâu!
Ta cảm thấy hắn đáng giá hơn Lương Thiếu Dương nhiều! Chỉ bằng vào việc hắn lĩnh ngộ được ý cảnh, đã có thể đánh đồng với việc Lương Thiếu Dương khiến Linh Văn trụ biến hóa, mà bây giờ, hắn còn có thể dùng ý cảnh khiến thiên địa biến đổi, Lương Thiếu Dương đâu có làm được điều này.
Có lý.
Mọi người thấy Tần Liệt đi theo Đồng Tể Hoa và Trình Bìnhvào trong Khí Cụ Tông, quay sang thấy Ứng Hưng Nhiên và ba Đại cung phụng thần sắc phức tạp, thì chúi đầu nghị luận.
Bất kể như thế nào, ngươi đã vô duyên vô cớ giết Lương Thiếu Dương, ít sẽ bị giam nửa năm! Lúc Tần Liệt đi đến chỗ La Chí Xương, La Chí Xương xụ mặt, nghiêm khắc nói.
Nhưng dù nét mặt rất nghiêm khắc, nhưng nội dung lại khiến ai nấy giật mình.
Chỉ cấm có nửa năm?Lúc nãy không phải muốn dùng Địa Hỏa trong Hỏa Ngục Nhai luyện chết hay sao?
Sự thay đổi thái độ này hình như cũng quá nhanh a?
Mọi người càng ngạc nhiên khi tông chủ Ứng Hưng Nhiên không hề mở miệng phản bác câu nói hoang đường kia.
Đồng Tể Hoa, Trình Bình, Đường Tư Kỳ, Dĩ Uyên sáng mắt, trong lòng sung sướng.
Ta không tin các người dám cấm ta nửa năm. Tần quay đầunhìn Ứng Hưng Nhiên và ba Đại cung phụng, nói rất chắc chắn: Các ngươi sẽ không dám giam ta dù chỉ một ngày.
Làm càn!
Quá cuồng vọng!
Dù ngươi có thiên phú, cũng không phải xem mình cao quá rồi đó chứ?
Thực tưởng bọn ta dễ tha cho như vậy sao?! Ứng Hưng Nhiên và ba Đại cung phụng thở hổn hển, đều cảm thấy Tần Liệt quá đáng, dám trước mặt bao nhiêu người ăn nói không chút lưu tình, khiến cả bốn người đều nổi giận.
Những người vây xem cũng xôn xao.
Đồng Tể Hoa và Trình Bình liên tục nháy mắt ra dấu với Tần Liệt, rõ ràng Đại cung phụng đã cho ngươi lối thoát, sao ngươi cứ cứng đầu chống đối, đầu ngươi bị cái gì thế hả?
Tần Băng, mau xin lỗi tông chủ và ba Đại cung phụng! Đường Tư Kỳ dậm chân. Tần huynh, ngươi đừng làm quá thế chứ! Dĩ Uyên cười khổ, không biết nên nói gì cho phải.
Cấm ngươi một năm mới đủ! Đồ không biết phân biệt tốt xấu! Liên Nhu mắng to.
Cấm một năm trước! La Chí Xương dựng râu trừng mắt, Một năm sau, xem biểu hiện của ngươi rồi tính, nếu vẫn giữ thái độ này, thì xử thật nặng cho ta!
Dẫn đi mau! Ứng Hưng Nhiên nghiêm nghị quát.Đồng Tể Hoa và Trình Bình cũng mắng đầy bụng, thầm nghĩ trong đầu thằng nhóc này đều là bùn đất hay sao? Thực là đồ ngu xuẩn, rõ ràng đã có đường thoát lại còn đi khiêu khích tông chủ và ba Đại cung phụng làm gì.
Thực là đồ không sợ chết hay sao?
Các ngươi sẽ đổi ý. Tần Liệt lạnh nhạt bỏ lại một câu, đi thẳng vào trong tông môn.
Để lại sau lưng một đám đầu lĩnh hàng đầu của Khí Cụ Tông giận dữ quát mắng.
Nhị cung phụng Phòng Kỳ, Tam cung phụng Tưởng Hạo, cũng khẽ nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia dị sắc.
Họ bị lời nói của Tạ Tĩnh Tuyền khiến thay đổi suy nghĩ, quay lại nhìn Tần Liệt, lửa giận trong lòng cũng đã giảm đi không ít.
Tạ Tĩnh Tuyền biết nói vậy đã đủ, không nên tạo thêm áp lựccho Ứng Hưng Nhiên, nên im lặng không nói gì thêm.
Đồng Tể Hoa và Trình Bình nghe thấy La Chí Xương động tâm, trong lòng kích động, đều quay sang nhìn Ứng Hưng Nhiên, chờ hắn ra quyết định.
Đường Tư Kỳ, Dĩ Uyên, Liên Nhu cũng sáng mắt, nhìn Ứng Hưng Nhiên chờ đợi, hi vọng mong manh.
Tần Liệt vẫn đứng trong mưa tuyết, như một bức tượng băng.
Tuyết rơi tán loạn, trùm khắp cửa ra vào Khí Cụ Tông, phủ lấybao nhiêu là người đứng quanh đó, dù ánh nắng mặt trời vẫn chói chang mà chẳng ai thấy ấm áp chút nào.
Nhưng ai cũng đứng tại chỗ, ai cũng đang đợi chờ, chờ một quyết định liên quan tới tương lai của Khí Cụ Tông.
Ô Thác và những võ giả cao cấp của các thế lực lớn cũng ngưng trọng, nhìn Tần Liệt, lại nhìn Ứng Hưng Nhiên, trong lòng nổi sóng.
Hưng Nhiên... Phòng Kỳ khẽ gọi.Ai cũng thấy Ứng Hưng Nhiên đang chuyển mắt nhìn Tần Liệt rồi nhìn Đường Tư Kỳ, ngọn lửa giận dữ cũng đã hạ bớt.
Hắn đã khôi phục tỉnh táo.
Lai lịch Tần Băng không rõ, thân phận không thể tìm ra, nói không chừng là do các thế lực khác an bài vào tông, với ý đồ làm loạn Khí Cụ Tông. Ứng Hưng Nhiên trầm ngâm, sắc mặt âm trầm nhìn bao người vây xem, hừ lạnh một tiếng: Nếu thật là như vậy, đem Tần Băng nhập vào Huyết Mâu đi, tương lai sẽ rõ! Hắn nói xong, nhiều người khẽ biến sắc, ba Đại cung phụng khẽ gật đầu.
Họ biết Ứng Hưng Nhiên đã khôi phục lý trí, cân nhắc vấn đề một cách toàn diện, nên họ không cần nói thêm gì cả.
Họ tin tưởng năng lực của Ứng Hưng Nhiên.
Tạm thời nhốt Tần Băng vào Hỏa Ngục Nhai, tìm hiểu lai lịch thân phận của hắn, rồi chúng ta sẽ bàn bạc thêm, quyết định sống chết của hắn. Ứng Hưng Nhiên nhìn ba Đại cung phụng.Ba người gật đầu, đồng ý với quyết định của hắn.
Đồng Tể Hoa! Trình Bình! Ứng Hưng Nhiên quát: Dẫn hắn đi Hỏa Ngục Nhai!
Xin chờ cho một chút. Đồng Tể Hoa khom người, thần sắc chân thành: Lấy ý cảnh khiến thiên địa biến hóa, đây là chuyện chỉ có thể ngộ không thể cầu. Bây giờ Tần Băng vẫn còn đang thể ngộ ý cảnh huyền diệu, điều này rất có lợi cho tương lai của hắn, nếu cưỡng ép hắnra khỏi ngộ cảnh, e là không hay lắm. Cả đời Ứng Hưng Nhiên và ba Đại cung phụng cống hiến cho Khí Cụ Tông, bao nhiêu tinh lực đều đặt vào trong luyện khí, đối với những huyền diệu của võ đạo thì không hiểu rõ lắm.
Nhưng không ai ngốc, nghe Đồng Tể Hoa vừa giải thích, bọn họ hiểu ra ngay.
Vậy thì chờ một khắc. La Chí Xương gật đầu.
Đợi. Ứng Hưng Nhiên ngắn gọn.
Thế là mọi người đứng ngay tại cửa Khí Cụ Tông, yên lặngđứng nhìn Tần Liệt, chờ hắn tỉnh khỏi ý cảnh.
Tuyết rơi càng lúc càng dày, bông tuyết càng lúc càng lớn, dần dần phủ khắp khu vực phụ cận cửa ra vào của Khí Cụ Tông tông môn, hàn khí tỏa ra bốn phía, lớp băng dần rộng ra, lan lên cây, nhà cửa, mái hiên...
Hai canh giờ sau, lấy cửa ra vào của Khí Cụ Tông làm trung tâm, chu vi quanh một dặm đã trở thành một vùng đất băng!
Thiên Địa dị biến ở đây đã kinh động đến toàn bộ Khí Cụ Thành!Thủ lĩnh các thể lực khắp nơi trú đóng trong Khí Cụ Thành, bao võ giả từ khắp nơi ngàn dặm xa xôi đến Khí Cụ Tông tìm Linh khí, những thương khách quanh năm hoạt động tại phố buôn bán tự do, đều biết tin thiên nhiên tại Khí Cụ Tông thay đổi.
Nên lại biết bao kẻ tò mò tụ tập đến.
Tuyết rơi trắng phau trùm lấy trời đất, óng ánh rủ xuống những mái hiên, tất cả võ giả đều biến thành người tuyết.
Ứng Hưng Nhiên và ba Đại cung phụng, bảy đại trưởng lãonội tông của Khí Cụ Tông cũng ở trong số đó.
Một số trưởng lão ngoại tông, và cường giả Huyết Mâu mặc quần áo đỏ, khí tức bưu hãn biết tin cũng chạy tới.
Cửa ra vào của Khí Cụ Tông, một vùng đất băng đầy tuyết giá, đã trở thành điểm thu hút võ giả của cả Khí Cụ Thành.
Nếu lúc này có người lơ lửng giữa trời, sẽ nhìn thấy bên dưới, có một khu đất rộng đầy tuyết làm trung tâm, xung quanh được bao quanh bởi tầng tầng lớp lớp người, đông nghịt như một vòng kiến, vây chặt lấy nó như nêm cối.Trong vùng đất tuyết ấy, có đủ mặt các cường giả thực sự, người phụ trách của các thế lực khắp nơi, và lớp đầu lĩnh của Khí Cụ Tông.
Ai cũng biết đã xảy ra chuyện gì, nên bất chấp không khí băng lạnh, kiên trì đứng đây chờ đợi, không một ai lớn tiếng xôn xao, không một người cúi đầu thầm thì trò chuyện với nhau.
Nhưng ở bên ngoài, những kẻ nghe tin mà đến, vì không biết tình huống cụ thể, nên vô cùng ồn ào bàn bạc nghị luận, to tiếng suy đoán lung tung, không ít người liều mạng cố tìmcách lách vào, muốn nhìn mảnh đất băng hàn dưới nắng.
Lĩnh ngộ ý cảnh, lại còn dùng được ý cảnh khiến đất trời biến đổi, võ giả thiên phú bậc này là cực kỳ hiếm thấy trên cả đại lục.
Đối với rất nhiều người, ý cảnh là thứ chỉ có ở trong truyền thuyết, nên có thể lấy ý cảnh khiến trời đất đổ tuyết dưới ánh nắng mặt trời chói chang... thì chính là thần tích!
Thế nên vô số người cố gắng chen vào để xem, trong đó có cả Hàn Khánh Thụy, Hàn Phong, Khang Huy, Khang Trí.Những người này đều là vì Liễu Vân Đào làm các chủ mà phải rời khỏi Tinh Vân Các.
Nhờ Phan Giác Minh dẫn tiến, họ tới Khí Cụ Thành, trở thành khách khanh ngoại tông của Khí Cụ Tông, trợ giúp Khí Cụ Tông áp vận linh tài, và bán đồ cho Khí Cụ Các.
Khí Cụ Thành không hổ là Khí Cụ Thành, Băng Nham thành thực không thể nào so sánh được, cao thủ nhiều như mây a. Tiểu Bàn tử Khang Trí cố gắng luồn lách để vào trong, đầu đầy mồ hôi, Móa nó, cái lũ khốn nạn chen lấn này toàn là Khai Nguyên cảnh, lại còn có cả Vạn Tượng cảnh nữa, thựclà không cho người ta sống a.
Quả là chỗ lớn, ngay cả kỳ tài lĩnh ngộ ý cảnh cũng có, còn làm trời đất biến đổi nữa! Hàn Phong sợ hãi thán phục.
Hàn Khánh Thụy và Khang Huy cũng bị người ta chen lấn ép sát đến mức bị bức lùi ra, không cách nào chen vào xem được kỳ quan, chỉ còn biết lắc đầu cười khổ.
Ai, hi vọng sau một thời gian ngắn, nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành, sẽ được Đồng trưởng lão tiếp kiến. Hàn Khánh Thụy nói. Phải, ít nhất cũng chính thức cho chúng ta một chỗ đặt chân trong thành, cho chúng ta một cái lệnh bài thân phận, để chúng ta có thể ra vào ngoại tông. Khang Huy hít một hơi, Không hổ là thế lực cấp Hắc Thiết, còn là thế lực giàu có nhất, khiến mọi thế lực khác phải đau đầu, người muốn trở thành khách khanh cao cấp của họ thì nhiều lắm, chúng ta thực là không may.
Ai, chúng ta còn phải khổ nhiều. Hàn Khánh Thụy bất đắc dĩ, cố nhón chân nhìn vào, nhưng đáng tiếc vẫn không nhìn thấy gì. Tỉnh! Hắn tỉnh rồi!
Đột nhiên, một trận ồn ào từ bên trong truyền ra, ai nấy điên cuồng cố nhào vào bên trong.
Bọn Hàn Khánh Thụy, Khang Huy bị đám đông làm cho lảo đảo, rồi bị đoàn người bao phủ.
Bên trong biển người vòng trong vòng ngoài ấy, Tần Liệt mở mắt.
Hắn bừng tỉnh, rời khỏi ý cảnh.Đôi mắt hắn lạnh băng, tâm tư như vẫn đang còn trong thế giới hàn băng, ngay cả linh hồn cũng lạnh như băng...
Tần Băng! Đồng Tể Hoa khẽ quát.
Tần Liệt giật mình, nhíu mày nhìn quanh.
Những gương mặt với đủ mọi cung bậc cảm xúc đập vào mắt hắn, có tràn ngập ngạc nhiên, có mê hoặc, có rung động, có hưng phấn, Đồng Tể Hoa, Dĩ Uyên, Liên Nhu, Đường Tư Kỳ, tông chủ Ứng Hưng Nhiên, đại trưởng lão Mặc Hải...Cùng với rất nhiều khuôn mặt hắn không quen liên tiếp hiện ra.
Tần Băng! Đồng Tể Hoa lại quát: Ngươi giết Lương Thiếu Dương, chúng ta sẽ dùng quy củ của tông môn để trừng phạt ngươi, lập tức theo ta tới Hỏa Ngục Nhai ở hậu sơn, chờ tông môn quyết định!
Chúng ta sẽ đi tìm lai lịch, thân phận của ngươi, rồi sẽ dựa theo môn quy, tông chủ và ba Đại cung phụng sẽ bàn bạc, và ra quyết định cuối cùng Trình Bình cũng nói.Tần Liệt đã hồi phục, nhớ lại mọi chuyện, dần hiểu ra tình hình.
Khi quyết định giết Lương Thiếu Dương, hắn đã dự liệu mọi việc, nên bình thản gật đầu Ta đi với các người.
Hắn cất bước.
Ba ba ba!
Lớp băng trên người vỡ vụn, rơi lả tả, mặt băng dưới chân cũng hiện vết rạn, theo mỗi bước chân của hắn, cả vùng đấtbăng thi nhau vỡ vụn.
Bông tuyết đang bay khắp trời cũng ngừng lại.
Cuối cùng mọi người cũng đã bắt đầu cảm nhận được sự ấm áp của ánh nắng mặt trời trên đầu.
Quả nhiên đều do hắn làm ra, hắn vừa tỉnh dậy, thiên nhiên đã trở lại bình thường.
Lợi hại! Xem ra mới là Khai Nguyên cảnh, lại còn rất trẻ tuổi. Nếu như hắn toàn tâm toàn lực làm việc cho Khí Cụ Tông, thìkhác gì Khí Cụ Tông nhặt được chí bảo, giá trị của hắn chưa chắc thua Lương Thiếu Dương đã chết kia tí nào đâu!
Ta cảm thấy hắn đáng giá hơn Lương Thiếu Dương nhiều! Chỉ bằng vào việc hắn lĩnh ngộ được ý cảnh, đã có thể đánh đồng với việc Lương Thiếu Dương khiến Linh Văn trụ biến hóa, mà bây giờ, hắn còn có thể dùng ý cảnh khiến thiên địa biến đổi, Lương Thiếu Dương đâu có làm được điều này.
Có lý.
Mọi người thấy Tần Liệt đi theo Đồng Tể Hoa và Trình Bìnhvào trong Khí Cụ Tông, quay sang thấy Ứng Hưng Nhiên và ba Đại cung phụng thần sắc phức tạp, thì chúi đầu nghị luận.
Bất kể như thế nào, ngươi đã vô duyên vô cớ giết Lương Thiếu Dương, ít sẽ bị giam nửa năm! Lúc Tần Liệt đi đến chỗ La Chí Xương, La Chí Xương xụ mặt, nghiêm khắc nói.
Nhưng dù nét mặt rất nghiêm khắc, nhưng nội dung lại khiến ai nấy giật mình.
Chỉ cấm có nửa năm?Lúc nãy không phải muốn dùng Địa Hỏa trong Hỏa Ngục Nhai luyện chết hay sao?
Sự thay đổi thái độ này hình như cũng quá nhanh a?
Mọi người càng ngạc nhiên khi tông chủ Ứng Hưng Nhiên không hề mở miệng phản bác câu nói hoang đường kia.
Đồng Tể Hoa, Trình Bình, Đường Tư Kỳ, Dĩ Uyên sáng mắt, trong lòng sung sướng.
Ta không tin các người dám cấm ta nửa năm. Tần quay đầunhìn Ứng Hưng Nhiên và ba Đại cung phụng, nói rất chắc chắn: Các ngươi sẽ không dám giam ta dù chỉ một ngày.
Làm càn!
Quá cuồng vọng!
Dù ngươi có thiên phú, cũng không phải xem mình cao quá rồi đó chứ?
Thực tưởng bọn ta dễ tha cho như vậy sao?! Ứng Hưng Nhiên và ba Đại cung phụng thở hổn hển, đều cảm thấy Tần Liệt quá đáng, dám trước mặt bao nhiêu người ăn nói không chút lưu tình, khiến cả bốn người đều nổi giận.
Những người vây xem cũng xôn xao.
Đồng Tể Hoa và Trình Bình liên tục nháy mắt ra dấu với Tần Liệt, rõ ràng Đại cung phụng đã cho ngươi lối thoát, sao ngươi cứ cứng đầu chống đối, đầu ngươi bị cái gì thế hả?
Tần Băng, mau xin lỗi tông chủ và ba Đại cung phụng! Đường Tư Kỳ dậm chân. Tần huynh, ngươi đừng làm quá thế chứ! Dĩ Uyên cười khổ, không biết nên nói gì cho phải.
Cấm ngươi một năm mới đủ! Đồ không biết phân biệt tốt xấu! Liên Nhu mắng to.
Cấm một năm trước! La Chí Xương dựng râu trừng mắt, Một năm sau, xem biểu hiện của ngươi rồi tính, nếu vẫn giữ thái độ này, thì xử thật nặng cho ta!
Dẫn đi mau! Ứng Hưng Nhiên nghiêm nghị quát.Đồng Tể Hoa và Trình Bình cũng mắng đầy bụng, thầm nghĩ trong đầu thằng nhóc này đều là bùn đất hay sao? Thực là đồ ngu xuẩn, rõ ràng đã có đường thoát lại còn đi khiêu khích tông chủ và ba Đại cung phụng làm gì.
Thực là đồ không sợ chết hay sao?
Các ngươi sẽ đổi ý. Tần Liệt lạnh nhạt bỏ lại một câu, đi thẳng vào trong tông môn.
Để lại sau lưng một đám đầu lĩnh hàng đầu của Khí Cụ Tông giận dữ quát mắng.
/2116
|