Hừng đông ngày thứ hai, trời vẫn còn sáng mông lung, Hàn Phi đã thu thập hành trang lặng lẽ rời khỏi doanh địa rất nhanh biến mất ở giữa khu rừng rậm rồi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Lúc hắn rời đi, rất nhiều võ sĩ học đồ vẫn còn đang trong giấc ngủ say. Đại bộ phận bọn họ có lẽ vì hưng phấn thấp thỏm nên sau nửa đêm mới ngủ được, đương nhiên cũng có người cả đêm không ngủ, đồng thời cùng Hàn Phi tiến nhập vào trường thí luyện.
Thí luyện trường mà Thánh Đường bố trí ở phía tây bắc rừng rậm Hô Khiếu, một đáy cốc thật lớn ở giữa hai dãy núi liên miên bất tận, diện tích đáy cốc này ít nhất là vài trăm km2. Chu vi quanh đây cũng không có bộ lạc thú tộc tồn tại, bởi vậy có đủ loại linh thú thường lui vào trong này, Thánh đường tìm được một nơi như thế này là phi thường hiếm có rồi.
Linh thú đều có địa bàn riêng của mình, bởi vậy mỗi một phần địa đồ trong tay học đồ tham gia thí luyện, đại thể đã phân ra phạm vi hoạt động của mỗi người rồi.. Những địa phương này đều đã được thánh đường võ sĩ đi qua thăm dò trước rồi. Đương nhiên cho dù chuẩn bị có hoàn thiện tới mấy, cũng không ai đảm bảo được trong rừng rậm gặp phải tình huống gì mới phát sinh, cuối cùng cũng phải xem vào năng lực tùy cơ ứng biên của đám học đồ này thôi.
Đối chiếu với mặt trời, trải qua hơn một tiếng đồng hồ di chuyển, Hàn Phi đã tới một mảnh rừng mưa dày đặc ở phía đông bắc. Chỉ cần hắn đi qua một khu rừng và suối nữa là tiến nhập vào bãi săn bắn của mình rồi.
Rừng rậm vào giữa hè chính là thời gian tràn đầy sinh mệnh nhất, những thảm thực vật cây cối trong rừng liều mạng hấp thụ ánh dương quan. Những dây leo bò lên bò xuống trên những cây đại thụ, tạo thành những cái võng lớn bện chặt khắp khu rừng, làm cho người đi rừng như lạc vào trong mê cung không lối thoát vậy.
Trong rừng rậm ẩm ướt luôn luôn ẩn chứa những con muỗi khát máu. Hàn Phi trên người đã bôi nước thuốc phòng muỗi rồi, nhưng vẫn không thể ngăn cản được sự công kích điên cuồng của bọn chúng. Hàn Phi đành phải phóng tiên thiên chân khí ra ngoài hộ thể, mới làm cho đám tiểu phi trùng này không dám tới gần.
Sâu trong rừng thỉnh thoảng truyền tới những tiếng tê rống của dã thú. Hàn Phi tìm tòi chung quanh trong khoảng thời gian dài cũng không phát hiện ra dấu vết hoạt động của linh thú, nhưng phát hiện ra một đám dã trư vì vậy hắn tiếp tục tiến lên về phía trước.
Lúc đi trên đường, Hàn Phi thỉnh thoảng có thể cảm giác được ánh mắt nhìn trộm từ phía sau. Nhưng mà đây cũng là rất bình thường, bởi vì tất cả học đồ tham gia thí luyện đều có võ sĩ âm thầm đi theo sau phụ trách giám sát bảo hộ, để đảm bảo công bằng, nhóm học đồ không được biết ai là người đảm nhận việc giám sát mình.
Tới trưa, Hàn Phi rốt cuộc cũng phát hiện ra dấu vết của linh thú, hài cốt của một con hổ bị bị vứt bỏ tại bên cạnh một dòng suối nhỏ. Nhìn vào tử trạng của nó vô cùng thê thảm, cũng chỉ có linh thú mới có thể đơn giản giết được loại dã thú vương giả này.
Trong khi hắn đang kiểm tra thi thể của Tùng lâm hổ thì ở trong rừng rậm phía trước đột nhiên truyền ra một tiếng thú rống trầm thấp, thanh âm tuy rằng rất thấp nhưng lại rất có lực xuyên thấu. Trong rừng rậm dù cách đó rất xa cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Hàn Phi không chút do dự lập tức lao về phía thanh âm, trong lòng hắn không khỏi sinh ra một chút hưng phấn. Hắn không lo lắng chút nào về việc mình không hoàn thành được thí luyện, bởi vì chỉ cần tìm được là có thể săn giết linh thú rồi.
Hiện tại xem ra vận khí của hắn không tệ lắm.
Đi thêm vài trăm thước về phía trước, địa thế dần dần ghồ ghề hơn, ở đây đã gần với núi non phía đông trường thí luyện rồi. Trong rừng còn có thể nhìn thấy những tảng nham thạch phủ đầy rêu xanh, phải cẩn thận lắm mới không bị trượt ngã khi đi qua đây.
Nhưng là những thứ này cũng không thể ngăn trở được bước tiến của Hàn Phi, hắn nhanh như chớp xẹt qua khu rừng, dọc theo khe suối tiến tới trước. Nhưng cũng phải mất mấy giờ mới tìm được mục tiêu.
Cuối dòng suối là một thác nước nhỏ, nước mát lạnh chảy từ độ cao mấy chục thước trên vách đá cao rơi thẳng xuống tạo thành một hồ sâu bên dưới…. Một mãnh hổ hình thể to lớn sặc sỡ đang nằm úp trên một tảng đá bên hồ, miệng còn gặm một khớp xương.
Nhị giai linh thú Bình Tình Hỏa Hổ! Hàn Phi liếc mắt một cái đã nhận ra lai lịch đầu mãnh hổ này. Lần trước tại rừng rậm Hô Khiếu tiểu đội Hách Đức của Liệt Hỏa Sắc Vi dong binh đoàn vì đầu hỏa hổ này mới bị người mạo hiểm đánh lén, được hắn cứu.
Bích Tình Hỏa Hổ tính tình hung mãnh thích cắn giết, bản thân nó có năng lực điều khiển hỏa diễm, bình thường vài đê giai võ sĩ cũng không phải là đối thủ của nó. Trong hàng ngũ nhị giai linh thú nó có danh khí tương đối lớn.
Lúc Hàn Phi di chuyển tới gần hỏa hổ ở cự ly trăm mét, đầu linh thú đang ăn này chợt tỉnh, đứng lên khỏi mặt đá, đôi mắt lộ hung quang chuyển hướng tới Hàn Phi đang di chuyển.
Nếu đã bị đối phương phát hiện ra Hàn Phi cũng không che dấu hành tung nữa, rút trường kiếm ở trên lưng xuống. Hắn dùng tốc độ nhanh như chớp lao về phía Bích Tình Hỏa Hổ, trong nháy mắt đã vượt ra khỏi rừng rậm tiếp cận với đầm nước rồi.
Ngao rống!
Bích Tình Hỏa Hổ phát ra tính rít gào phẫn nộ, cái miệng lớn của nó mở ra phun tới một hỏa cầu rất lớn.
Đồng thời nó từ trên tảng đá nhảy xuống, dĩ nhiên nhoáng một cái đã xa hơn mười thước, răng nanh cùng hỏa cầu cấp tốc đánh về phía Hàn Phi!
Hàn Phi xông tới cũng không hề né tránh, trường kiếm bỗng nhiên vung lên hạ xuống, trực tiếp chém hỏa cầu đang bay tới thành hai mảnh. Hoa lửa văng ra khắp nơi, hắn đột nhiên bước nhanh về phía bên phải, chật vật thoát khỏi tấn công của Bích Tình Hỏa Hổ!
Bích Tình Hỏa Hổ gần như xẹt qua chéo áo của hắn rơi xuống mặt đất, Hàn Phi cổ tay lộn một cái trường kiếm bật ra nhanh như chớp đâm trúng vào thắt lưng của Hỏa Hổ, máu tươi phun ra! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Bích Tình Hỏa Hổ phản ứng cũng cực nhanh, nó đau nhức rống lên một tiếng thật lớn rồi lăn xuống một bên tránh được một kiếm xuyên thấu của Hàn Phi.
Nó lộn nhào trên mặt đất rồi nhảy ra xa mười thước, vết thương trên bụng đã phun ra máu tươi. Nó xoay người nhìn chằm chằm vào đối thủ, đôi mắt hổ màu lục đã lộ ra vẻ phẫn nộ điên cuồng rồi, đột nhiên hai chân trước của nó quỳ xuống mặt đất nằm úp sấp xuống.
Thấy cử động quỷ dị của Bích Tình Hỏa Hổ, trong lòng Hàn Phi nổi lên cảnh giác, tuy rằng nói năng lực của hắn bây giờ có thể thoải mái đối phó với nhị giai linh thú, nhưng tuyệt đối vẫn không thể khinh địch được.
Sau một giây đồng hồ, trên người Bích Tình Hỏa Diễm đột nhiên bốc cháy hỏa diễm hừng hực, nó nhảy dựng lên khỏi mặt đất, mang theo hơi nóng rực lao về phía Hàn Phi.
Lúc bay trên không trung, hỏa diễm trên người Bích Tình Hỏa Hổ phát ra còn bành trướng hơn bội phần, hỏa diễm màu đỏ rực hoàn toàn bao trùm thân thể nó. Bích Tình Hỏa Hổ như một hỏa long rít gào lao thẳng tới đối thủ với tốc độ nhanh nhất. Nó vừa nhảy, Hàn Phi đã cảm thấy hỏa diễm hừng hực phả tới mặt mình rồi!
Tới hay lắm! Hàn Phi hai tay cầm kiếm chém xuống, một đạo lá chắn bằng đấu khí màu vàng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn vừa vặn chắn trước vị trí lao tới của Bích Tình Hỏa Hổ.
Kiên Bích Chi Thuẫn!
Lúc đột phá cảnh giới tam giai võ sư đỉnh cấp, thực lực của Hàn Phi đã tăng trưởng rất nhiều, cho nên đấu kỹ cấp cao vận dụng ra uy lực cũng tăng rất nhiều. Kiên Bích Chi Thuẫn này còn dày hơn gấp đôi so với trước kia, diện tích phòng hộ cũng tăng lên thật lớn. Bích Tình Hỏa Hồ vừa nhảy tới liền bị tấm chắn cách trở.
Rầm!
Một thanh âm vang lên do khí thế ác độc ngập trời của Bích Tình Hỏa Hổ va chạm với Kiên Bích Chi Thuẫn. Dĩ nhiên làm cho Kiên Bích Chi Thuẫn bị lõm vào một hố thật lớn, đủ cho thấy được một kích này của nó hung hãn tới mức nào.
Thế nhưng nhị giai dù sao cũng là nhị giai, trừ phi sản sinh ra biến dị, với thực lực của Bích Tình Hỏa Hổ có đem hết toàn lực cũng đừng hòng mơ tưởng phá được lá chắn mà tam giai võ sĩ đỉnh đã tạo ra.
Kiên Bích Chi Thuẫn không có bị nghiền nát, Bích Tình Hỏa Hổ thất thểu lùi lại phía sau hai bước, hỏa diễm trên người nó đã bị tắt đi phân nữa, nó loạng choạng cái đầu dường như bị mê muội do va chạm mạnh.
Cơ hội khó có được! Hàn Phi trầm quát một tiếng, bước về trước nửa bước, hai tay cầm kiếm lần thứ hai vung lên. Kiên Bích Chi Thuẫn biến mất trong nháy mắt, một đạo kim quang như thiểm điện dựng lên chặt đứt đầu của Bích Tình Hỏa Hổ!
Phá Giáp!
Kiếm phong màu vàng kim thoát ra khỏi trường kiếm thẳng tắp trảm vào trên trán của Bích Tình Hỏa Hổ. Đây vốn là bộ phận cứng rắn nhất trên người nó, thế nhưng dưới một kích của kim hệ đấu kỹ Phá Giáp nó lại như đậu hũ mềm non vô cùng bị trẻ ra làm đôi!
Bích Tình Hỏa Hổ không kịp phát ra tiếng tê rống cuối cùng, cái đầu nó bị một kiếm của Hàn Phi chém thành hai mảnh, máu cùng óc nó văng ra ngoài. Cự hổ thật lớn lay động một chút rồi ngã rầm rầm xuống đất!
Ngưng khí thu kiếm, Hàn Phi thỏa mãn thở ra một ngụm trường khí. Đây là lần thực chiến đầu tiên kể từ khi đấu khí của hắn tiến bộ nhanh chóng tới nay. Một chiêu Phá Giáp này ngưng tụ mười thành lực lượng, ngưng tụ toàn bộ tinh khí thần. Một kiếm phát ra cảm giác như cự long cũng có thể chém chết ngay tức khắc được.
-Lợi hại! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Một thanh âm tán thưởng đột nhiên từ phía trước mặt truyền tới. Hàn Phi ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy một võ sĩ thánh đường vóc người khôi ngô đang từ đi ra từ trong khu rừng cách đây khoảng hơn mười mét. Hắn nhìn Hàn Phi trong mắt tất cả đều là kinh ngạc cùng tán thưởng.
-Xin chào, Tất Nhĩ sư huynh!
Vừa thấy người, Hàn Phi cười hô:
-Thật không ngờ đạo sư giám sát ta là huynh,
Hàn Phi tiến vào thánh đường cũng hơn 2 năm rồi, thế nhưng hắn luôn một mình độc lai độc vãng, không có bằng hữu học đồ nào cả. Bởi vì không có chi phí thỉnh cầu chỉ điểm, cho nên hắn trong thánh đường cũng không có đạo sư nào chỉ đạo. Muốn nói có quan hệ tốt nhất cũng chỉ có vị võ sĩ thú tộc này thôi.
Tất Nhĩ giơ ngón tay cái lên nói rằng:
-Thảo nào đều nói ngươi là thiên tài, Hàn Phi sư đệ, ngươi sợ rằng sớm đã tấn chức tam giai rồi đi? Coi như là ta cũng không thể nhanh như vậy mà giết chết được Bích Tình Hỏa Hổ vừa rồi, giỏi lắm!
-Sư huynh, huynh quá khích lệ rồi!
Hàn Phi cười ha hả, vừa rồi hắn thống khoái quá mà quên mất không ẩn dấu thực lực, đã quên khuấy là có võ sĩ thánh đường đang âm thầm bảo vệ mình.
Nhưng mà việc này cũng không có vấn đề gì, sau khi thí luyện kết thúc hắn sẽ đi tới võ đường gia tộc học tập, hơn nữa tính tình của Tất Nhĩ cũng không truyền đãi chuyện này ra ngoài nhiều.
-Một chút cũng không,..
Tất Nhĩ chăm chú nói rằng:
-Ta nghĩ Tác Qua đại nhân nhất định …Ách!
Thanh âm của hắn đột nhiên dừng lại, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc không gì sánh được, như là thấy chuyện gì không thể tin nổi.
Hàn Phi cũng hoàn toàn ngây ngẩn cả người, chỉ thấy trên ngực Tất Nhĩ đột nhiên toát ra một mũi kiếm, xuyên thấu qua bì giáp nơi trái tim của hắn nơi nửa thước!
Lập tức mũi kiếm đâm xuyên qua người Tất Nhĩ được kéo trở lại. Tất Nhĩ kinh ngạc nhìn Hàn Phi muốn nói gì nhưng chung quy vẫn không thốt ra được, ngã xuống đất!
Lúc hắn rời đi, rất nhiều võ sĩ học đồ vẫn còn đang trong giấc ngủ say. Đại bộ phận bọn họ có lẽ vì hưng phấn thấp thỏm nên sau nửa đêm mới ngủ được, đương nhiên cũng có người cả đêm không ngủ, đồng thời cùng Hàn Phi tiến nhập vào trường thí luyện.
Thí luyện trường mà Thánh Đường bố trí ở phía tây bắc rừng rậm Hô Khiếu, một đáy cốc thật lớn ở giữa hai dãy núi liên miên bất tận, diện tích đáy cốc này ít nhất là vài trăm km2. Chu vi quanh đây cũng không có bộ lạc thú tộc tồn tại, bởi vậy có đủ loại linh thú thường lui vào trong này, Thánh đường tìm được một nơi như thế này là phi thường hiếm có rồi.
Linh thú đều có địa bàn riêng của mình, bởi vậy mỗi một phần địa đồ trong tay học đồ tham gia thí luyện, đại thể đã phân ra phạm vi hoạt động của mỗi người rồi.. Những địa phương này đều đã được thánh đường võ sĩ đi qua thăm dò trước rồi. Đương nhiên cho dù chuẩn bị có hoàn thiện tới mấy, cũng không ai đảm bảo được trong rừng rậm gặp phải tình huống gì mới phát sinh, cuối cùng cũng phải xem vào năng lực tùy cơ ứng biên của đám học đồ này thôi.
Đối chiếu với mặt trời, trải qua hơn một tiếng đồng hồ di chuyển, Hàn Phi đã tới một mảnh rừng mưa dày đặc ở phía đông bắc. Chỉ cần hắn đi qua một khu rừng và suối nữa là tiến nhập vào bãi săn bắn của mình rồi.
Rừng rậm vào giữa hè chính là thời gian tràn đầy sinh mệnh nhất, những thảm thực vật cây cối trong rừng liều mạng hấp thụ ánh dương quan. Những dây leo bò lên bò xuống trên những cây đại thụ, tạo thành những cái võng lớn bện chặt khắp khu rừng, làm cho người đi rừng như lạc vào trong mê cung không lối thoát vậy.
Trong rừng rậm ẩm ướt luôn luôn ẩn chứa những con muỗi khát máu. Hàn Phi trên người đã bôi nước thuốc phòng muỗi rồi, nhưng vẫn không thể ngăn cản được sự công kích điên cuồng của bọn chúng. Hàn Phi đành phải phóng tiên thiên chân khí ra ngoài hộ thể, mới làm cho đám tiểu phi trùng này không dám tới gần.
Sâu trong rừng thỉnh thoảng truyền tới những tiếng tê rống của dã thú. Hàn Phi tìm tòi chung quanh trong khoảng thời gian dài cũng không phát hiện ra dấu vết hoạt động của linh thú, nhưng phát hiện ra một đám dã trư vì vậy hắn tiếp tục tiến lên về phía trước.
Lúc đi trên đường, Hàn Phi thỉnh thoảng có thể cảm giác được ánh mắt nhìn trộm từ phía sau. Nhưng mà đây cũng là rất bình thường, bởi vì tất cả học đồ tham gia thí luyện đều có võ sĩ âm thầm đi theo sau phụ trách giám sát bảo hộ, để đảm bảo công bằng, nhóm học đồ không được biết ai là người đảm nhận việc giám sát mình.
Tới trưa, Hàn Phi rốt cuộc cũng phát hiện ra dấu vết của linh thú, hài cốt của một con hổ bị bị vứt bỏ tại bên cạnh một dòng suối nhỏ. Nhìn vào tử trạng của nó vô cùng thê thảm, cũng chỉ có linh thú mới có thể đơn giản giết được loại dã thú vương giả này.
Trong khi hắn đang kiểm tra thi thể của Tùng lâm hổ thì ở trong rừng rậm phía trước đột nhiên truyền ra một tiếng thú rống trầm thấp, thanh âm tuy rằng rất thấp nhưng lại rất có lực xuyên thấu. Trong rừng rậm dù cách đó rất xa cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Hàn Phi không chút do dự lập tức lao về phía thanh âm, trong lòng hắn không khỏi sinh ra một chút hưng phấn. Hắn không lo lắng chút nào về việc mình không hoàn thành được thí luyện, bởi vì chỉ cần tìm được là có thể săn giết linh thú rồi.
Hiện tại xem ra vận khí của hắn không tệ lắm.
Đi thêm vài trăm thước về phía trước, địa thế dần dần ghồ ghề hơn, ở đây đã gần với núi non phía đông trường thí luyện rồi. Trong rừng còn có thể nhìn thấy những tảng nham thạch phủ đầy rêu xanh, phải cẩn thận lắm mới không bị trượt ngã khi đi qua đây.
Nhưng là những thứ này cũng không thể ngăn trở được bước tiến của Hàn Phi, hắn nhanh như chớp xẹt qua khu rừng, dọc theo khe suối tiến tới trước. Nhưng cũng phải mất mấy giờ mới tìm được mục tiêu.
Cuối dòng suối là một thác nước nhỏ, nước mát lạnh chảy từ độ cao mấy chục thước trên vách đá cao rơi thẳng xuống tạo thành một hồ sâu bên dưới…. Một mãnh hổ hình thể to lớn sặc sỡ đang nằm úp trên một tảng đá bên hồ, miệng còn gặm một khớp xương.
Nhị giai linh thú Bình Tình Hỏa Hổ! Hàn Phi liếc mắt một cái đã nhận ra lai lịch đầu mãnh hổ này. Lần trước tại rừng rậm Hô Khiếu tiểu đội Hách Đức của Liệt Hỏa Sắc Vi dong binh đoàn vì đầu hỏa hổ này mới bị người mạo hiểm đánh lén, được hắn cứu.
Bích Tình Hỏa Hổ tính tình hung mãnh thích cắn giết, bản thân nó có năng lực điều khiển hỏa diễm, bình thường vài đê giai võ sĩ cũng không phải là đối thủ của nó. Trong hàng ngũ nhị giai linh thú nó có danh khí tương đối lớn.
Lúc Hàn Phi di chuyển tới gần hỏa hổ ở cự ly trăm mét, đầu linh thú đang ăn này chợt tỉnh, đứng lên khỏi mặt đá, đôi mắt lộ hung quang chuyển hướng tới Hàn Phi đang di chuyển.
Nếu đã bị đối phương phát hiện ra Hàn Phi cũng không che dấu hành tung nữa, rút trường kiếm ở trên lưng xuống. Hắn dùng tốc độ nhanh như chớp lao về phía Bích Tình Hỏa Hổ, trong nháy mắt đã vượt ra khỏi rừng rậm tiếp cận với đầm nước rồi.
Ngao rống!
Bích Tình Hỏa Hổ phát ra tính rít gào phẫn nộ, cái miệng lớn của nó mở ra phun tới một hỏa cầu rất lớn.
Đồng thời nó từ trên tảng đá nhảy xuống, dĩ nhiên nhoáng một cái đã xa hơn mười thước, răng nanh cùng hỏa cầu cấp tốc đánh về phía Hàn Phi!
Hàn Phi xông tới cũng không hề né tránh, trường kiếm bỗng nhiên vung lên hạ xuống, trực tiếp chém hỏa cầu đang bay tới thành hai mảnh. Hoa lửa văng ra khắp nơi, hắn đột nhiên bước nhanh về phía bên phải, chật vật thoát khỏi tấn công của Bích Tình Hỏa Hổ!
Bích Tình Hỏa Hổ gần như xẹt qua chéo áo của hắn rơi xuống mặt đất, Hàn Phi cổ tay lộn một cái trường kiếm bật ra nhanh như chớp đâm trúng vào thắt lưng của Hỏa Hổ, máu tươi phun ra! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Bích Tình Hỏa Hổ phản ứng cũng cực nhanh, nó đau nhức rống lên một tiếng thật lớn rồi lăn xuống một bên tránh được một kiếm xuyên thấu của Hàn Phi.
Nó lộn nhào trên mặt đất rồi nhảy ra xa mười thước, vết thương trên bụng đã phun ra máu tươi. Nó xoay người nhìn chằm chằm vào đối thủ, đôi mắt hổ màu lục đã lộ ra vẻ phẫn nộ điên cuồng rồi, đột nhiên hai chân trước của nó quỳ xuống mặt đất nằm úp sấp xuống.
Thấy cử động quỷ dị của Bích Tình Hỏa Hổ, trong lòng Hàn Phi nổi lên cảnh giác, tuy rằng nói năng lực của hắn bây giờ có thể thoải mái đối phó với nhị giai linh thú, nhưng tuyệt đối vẫn không thể khinh địch được.
Sau một giây đồng hồ, trên người Bích Tình Hỏa Diễm đột nhiên bốc cháy hỏa diễm hừng hực, nó nhảy dựng lên khỏi mặt đất, mang theo hơi nóng rực lao về phía Hàn Phi.
Lúc bay trên không trung, hỏa diễm trên người Bích Tình Hỏa Hổ phát ra còn bành trướng hơn bội phần, hỏa diễm màu đỏ rực hoàn toàn bao trùm thân thể nó. Bích Tình Hỏa Hổ như một hỏa long rít gào lao thẳng tới đối thủ với tốc độ nhanh nhất. Nó vừa nhảy, Hàn Phi đã cảm thấy hỏa diễm hừng hực phả tới mặt mình rồi!
Tới hay lắm! Hàn Phi hai tay cầm kiếm chém xuống, một đạo lá chắn bằng đấu khí màu vàng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn vừa vặn chắn trước vị trí lao tới của Bích Tình Hỏa Hổ.
Kiên Bích Chi Thuẫn!
Lúc đột phá cảnh giới tam giai võ sư đỉnh cấp, thực lực của Hàn Phi đã tăng trưởng rất nhiều, cho nên đấu kỹ cấp cao vận dụng ra uy lực cũng tăng rất nhiều. Kiên Bích Chi Thuẫn này còn dày hơn gấp đôi so với trước kia, diện tích phòng hộ cũng tăng lên thật lớn. Bích Tình Hỏa Hồ vừa nhảy tới liền bị tấm chắn cách trở.
Rầm!
Một thanh âm vang lên do khí thế ác độc ngập trời của Bích Tình Hỏa Hổ va chạm với Kiên Bích Chi Thuẫn. Dĩ nhiên làm cho Kiên Bích Chi Thuẫn bị lõm vào một hố thật lớn, đủ cho thấy được một kích này của nó hung hãn tới mức nào.
Thế nhưng nhị giai dù sao cũng là nhị giai, trừ phi sản sinh ra biến dị, với thực lực của Bích Tình Hỏa Hổ có đem hết toàn lực cũng đừng hòng mơ tưởng phá được lá chắn mà tam giai võ sĩ đỉnh đã tạo ra.
Kiên Bích Chi Thuẫn không có bị nghiền nát, Bích Tình Hỏa Hổ thất thểu lùi lại phía sau hai bước, hỏa diễm trên người nó đã bị tắt đi phân nữa, nó loạng choạng cái đầu dường như bị mê muội do va chạm mạnh.
Cơ hội khó có được! Hàn Phi trầm quát một tiếng, bước về trước nửa bước, hai tay cầm kiếm lần thứ hai vung lên. Kiên Bích Chi Thuẫn biến mất trong nháy mắt, một đạo kim quang như thiểm điện dựng lên chặt đứt đầu của Bích Tình Hỏa Hổ!
Phá Giáp!
Kiếm phong màu vàng kim thoát ra khỏi trường kiếm thẳng tắp trảm vào trên trán của Bích Tình Hỏa Hổ. Đây vốn là bộ phận cứng rắn nhất trên người nó, thế nhưng dưới một kích của kim hệ đấu kỹ Phá Giáp nó lại như đậu hũ mềm non vô cùng bị trẻ ra làm đôi!
Bích Tình Hỏa Hổ không kịp phát ra tiếng tê rống cuối cùng, cái đầu nó bị một kiếm của Hàn Phi chém thành hai mảnh, máu cùng óc nó văng ra ngoài. Cự hổ thật lớn lay động một chút rồi ngã rầm rầm xuống đất!
Ngưng khí thu kiếm, Hàn Phi thỏa mãn thở ra một ngụm trường khí. Đây là lần thực chiến đầu tiên kể từ khi đấu khí của hắn tiến bộ nhanh chóng tới nay. Một chiêu Phá Giáp này ngưng tụ mười thành lực lượng, ngưng tụ toàn bộ tinh khí thần. Một kiếm phát ra cảm giác như cự long cũng có thể chém chết ngay tức khắc được.
-Lợi hại! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Một thanh âm tán thưởng đột nhiên từ phía trước mặt truyền tới. Hàn Phi ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy một võ sĩ thánh đường vóc người khôi ngô đang từ đi ra từ trong khu rừng cách đây khoảng hơn mười mét. Hắn nhìn Hàn Phi trong mắt tất cả đều là kinh ngạc cùng tán thưởng.
-Xin chào, Tất Nhĩ sư huynh!
Vừa thấy người, Hàn Phi cười hô:
-Thật không ngờ đạo sư giám sát ta là huynh,
Hàn Phi tiến vào thánh đường cũng hơn 2 năm rồi, thế nhưng hắn luôn một mình độc lai độc vãng, không có bằng hữu học đồ nào cả. Bởi vì không có chi phí thỉnh cầu chỉ điểm, cho nên hắn trong thánh đường cũng không có đạo sư nào chỉ đạo. Muốn nói có quan hệ tốt nhất cũng chỉ có vị võ sĩ thú tộc này thôi.
Tất Nhĩ giơ ngón tay cái lên nói rằng:
-Thảo nào đều nói ngươi là thiên tài, Hàn Phi sư đệ, ngươi sợ rằng sớm đã tấn chức tam giai rồi đi? Coi như là ta cũng không thể nhanh như vậy mà giết chết được Bích Tình Hỏa Hổ vừa rồi, giỏi lắm!
-Sư huynh, huynh quá khích lệ rồi!
Hàn Phi cười ha hả, vừa rồi hắn thống khoái quá mà quên mất không ẩn dấu thực lực, đã quên khuấy là có võ sĩ thánh đường đang âm thầm bảo vệ mình.
Nhưng mà việc này cũng không có vấn đề gì, sau khi thí luyện kết thúc hắn sẽ đi tới võ đường gia tộc học tập, hơn nữa tính tình của Tất Nhĩ cũng không truyền đãi chuyện này ra ngoài nhiều.
-Một chút cũng không,..
Tất Nhĩ chăm chú nói rằng:
-Ta nghĩ Tác Qua đại nhân nhất định …Ách!
Thanh âm của hắn đột nhiên dừng lại, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc không gì sánh được, như là thấy chuyện gì không thể tin nổi.
Hàn Phi cũng hoàn toàn ngây ngẩn cả người, chỉ thấy trên ngực Tất Nhĩ đột nhiên toát ra một mũi kiếm, xuyên thấu qua bì giáp nơi trái tim của hắn nơi nửa thước!
Lập tức mũi kiếm đâm xuyên qua người Tất Nhĩ được kéo trở lại. Tất Nhĩ kinh ngạc nhìn Hàn Phi muốn nói gì nhưng chung quy vẫn không thốt ra được, ngã xuống đất!
/482
|