Nhưng dù Hàn Phi khống chế tiên thiên chân khí đến cực độ nhưng A Gia Tây của Hàn Phi từng bị tổn thương, lại một lần nữa tiếp nhận khí kình trùng kích đem đến đau đớn không chịu nổi. Cảm giác như một cây kim đâm tùm lum trong người, đau thấu óc làm cơ mặt A Gia Tây vặn vẹo, trán toát mồ hôi lạnh.
Nhưng thiếu niên A Gia Tây rất kiên cường, thà cắn chặt răng đổ máu chứ không rêmn một tiếng, tuy người khẽ run vẫn ngoan cường không ngã.
Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na ở một bên phụ trách hộ pháp thấy A Gia Tây như vậy thì rất đau lòng, nhưng nàng biết đây là phút mấu chốt, không dám lên tiếng miễn cho đệ đệ của mình phân tâm. Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na cầm khăn lụa lau mồ hôi trên trán A Gia Tây, nhẹ nắm tay thiếu niên truyền đến ấm áp và cổ vũ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, một kinh mạch đấu khí thuận lợi quán thông, Hàn Phi chợt mở mắt ra, khóe môi cong lên nụ cười vừa lòng.
Có kinh nghiệm quán thông kinh mạch thứ nhất, Hàn Phi càng quen tay hơn, tăng tốc độ. Còn lại mười một kinh mạch bị quán thông cực nhanh, có thể nói mây bay nước chảy.
Khi kinh mạch đấu khí cuối cùng bị tiên thiên chân khí quán thông, linh lực bị Hàn Phi dẫn dắt chậm rãi xoay tòn trong khí hải mới mở ra. Thông qua mười hai kinh mạch và đan điền linh nguyên liên tiếp nhau, khí hải tinh thần mới sinh ra.
Thành công! Cách nghĩ của Hàn Phi hoàn mỹ nghiệm chứng trên người A Gia Tây. Hàn Phi đưa một thiếu niên thất bại xung mạch đấu khí thành công thăng lên Võ Sĩ.
Đưa phật đưa đến tây thiên. Hàn Phi không chỉ thỏa mãn tại đây, khi khí hải tinh thần hình thành thì Hàn Phi thúc đẩy tiên thiên chân khí quét khắp người A Gia Tây, đơn giản tẩy tủy dịch cân cho gã.
Tuy rằng chỉ là giản đơn sơ cấp tẩy tủy dịch cân, nhưng đối với thiếu niên Võ Sĩ A Gia Tây mới vào võ đạo thì sau này gã càng dễ dàng tu luyện võ kỹ hơn, tương lai có trùng kích bình cảnh đạt được hiệu quả làm ít được nhiều.
Mặt A Gia Tây dần không còn vẻ đau đớn, tẩm trong tiên thiên chân khí tẩy lễ, nét mặt bình yên. Da thịt A Gia Tây đẫm mồ hôi chảy ra vật chất đen thui bốc mùi.
Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na trợn mắt há hốc mồm nhìn đệ đệ của mình biến đổi, kiến thức phong phú như nàng cũng không biết trên người A Gia Tây xảy ra chuyện gì. Mặc kệ thế nào thì đây chắc chắn không là chuyện xấu!
Không biết qua bao lâu, khi Hàn Phi thu lại bàn tay đặt trên lưng A Gia Tây, thiếu niên niết bàn trùng sinh cũng mở mắt ra, nhảy lên, kích động hốc mắt đong đầy lệ.
A Gia Tây nghẹn ngào thét lên:
- Tỷ tỷ, ta là Võ Sĩ rồi!
Tiếng hét chất chứa vui sướng, kích động vỡ òa làm tim Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na run lên, nắm chặt tay đệ đệ của mình, rót vào một lũ đấu khí.
Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na là Võ Sĩ thiên không cường đại, cảm thấy ngay linh lực đang lưu chuyển trong người A Gia Tây, còn có khí hải đã hình thành. Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na xác định đệ đệ của mình đã là Võ Sĩ sơ cấp.
- Tốt quá, thật là tốt quá . . .
Trong mắt Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na ngấn lệ, siết chặt A Gia Tây còn chìm đắm trong kích động mừng như điên.
- Sao không mau đa tạ Hàn Phi đại ca của ngươi đi!
- Hàn Phi đại ca . . .
Kích động biến thành lúng túng, A Gia Tây không biết nên đối mặt Hàn Phi như thế nào. Lúc trước còn nghiến răng nghiến lợi với Hàn Phi giờ hắn trở thành ân nhân, thân phận thay đổi quá nhanh khiến gã không biết nên thích ứng như thế nào.
Hàn Phi mỉm cười ôm Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na vào ngực, nói:
- Cảm ơn thì không cần.
- Ta chờ ngươi đánh bại ta để cứu Tiệp Lâm Na về đây.
Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na cười khúc khích, không để ý đệ đệ có mặt, nhón chân hôn mặt Hàn Phi cái chóc. Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na biết Hàn Phi đang khích lệ A Gia Tây, tuy nàng rất muốn phối hợp đóng kịch nhưng không thể kiềm nén lòng cảm kích, vui sướng.
Tuy A Gia Tây mới có mười bốn tuổi nhưng tử nhỏ lớn lên trong ổ hải tặc, trưởng thành hơn bạn đồng lứa rất nhiều. Giờ A Gia Tây đã hiểu ra tỷ tỷ khuynh tâm với Hàn Phi, chẳng qua tính cách thiếu niên phản nghịch khiến gã còn già mồm cãi láo.
- Ngươi chờ coi, không lâu sau . . .
Hàn Phi phất tay nói:
- Ta hy vọng ngày nào đó nhanh đến.
- Bây giờ ngươi không cần nói mấy lời hùng hồn này nữa, ngươi cần đi tắm rửa.
A Gia Tây thế mới phát hiện người đen như than, nghe Hàn Phi nói liền cảm giác ngứa ngáy khắp người. A Gia Tây kêu lên, xông ra đi tắm.
A Gia Tây chạy mất, Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na ôm chặt Hàn Phi không thả lỏng, đôi mắt ngập nước hận không thể nuốt hắn vào bụng.
- Chủ nhân làm như thế nào?
Yêu tinh này!
Hàn Phi cười nói:
- Đây là khống chế một loại lực lượng đặc biệt thôi, nhớ kỹ tuyệt đối đừng nhắc với ai để tránh rắc rối không cần thiết. Nàng nhớ khuyên A Gia Tây, nếu người ta có hỏi thì nói là chính mình nỗ lực đột nhiên hoàn thành đột phá, loại kỳ tích này không phải chưa từng có.
Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na nghiêm túc gật đầu, nàng biết tài nghệ của Hàn Phi thần kỳ của nào, nếu lộ ra bị người ta mơ ước thì tuyệt đối là tai nạn. Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na càng cảm kích Hàn Phi vì đệ đệ của nàng mà không tiếc bộc lộ ra bí mật này, trong lòng khâm phục Hàn Phi hết lòng vì người.
Vàng cảm kích thì càng động tình, thân hình mềm mại như bãi nước quấn Hàn Phi. Thấy bộ dáng quyến rũ của Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na, Hàn Phi vỗ mông nàng.
Hàn Phi cười nói:
- Được rồi, chờ lát nữa chúng ta còn đi đưa tiễn thương thuyền, ban đêm, đêm . . .
Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na cười khúc khích, cực kỳ quyến rũ rục rịch khó nhịn, nhưng nàng vẫn nghe lời Hàn Phi nói, thả lỏng tay ra.
Hàn Phi ngồi trên ghế nệm cẩn thận nhớ lại quá trình xung mạch chân khí cho A Gia Tây, cảm giác chẳng không chút vấn đề mới yên lòng. Hàn Phi lấy Phong Thần chi nỗ ra khỏi chiếc nhẫn trữ vật.
Hàn Phi nắm chặt Phong Thần chi nỗ, đưa chân khí vào trong trọng nỗ.
Sau khi có được Phong Thần chi nỗ, đây không phải lần đầu tiên Hàn Phi thử khống chế vũ khí kỳ lạ này. Nhưng trong thân nỗ ẩn chứa lực lượng làm Hàn Phi kiêng dè, trước khi hiểu rõ lai lịch của nó thì hắn sẽ không hấp tấp hành động.
Bây giờ đã biết gốc gác của trọng nỗ, lòng mong muốn nắm giữ nó chẳng những không giảm mà còn mãnh leiejt hơn, Hàn Phi quyết định thu làm của riêng. Chuyến hành tình đại dương nguy hiểm khó lường, trong tay có một lá bài thì tăng phần bảo đảm.
Hàn Phi đưa vào chân khí không phải thu phục khí linh trong thân nỗ mà biến thành một đoàn tiên thiên chân hỏa đốt cháy mũi tên. Ngọn lửa vàng bừng cháy, một lũ khói trắng nhạt bốc lên, kịch độc bôi trên mũi tên biến mất, hoàn toàn bị tiên thiên chân hỏa luyện hóa.
Một linh võ truyền kỳ không nên bị độc vật hạng bét vấy bẩn.
Nhưng thiếu niên A Gia Tây rất kiên cường, thà cắn chặt răng đổ máu chứ không rêmn một tiếng, tuy người khẽ run vẫn ngoan cường không ngã.
Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na ở một bên phụ trách hộ pháp thấy A Gia Tây như vậy thì rất đau lòng, nhưng nàng biết đây là phút mấu chốt, không dám lên tiếng miễn cho đệ đệ của mình phân tâm. Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na cầm khăn lụa lau mồ hôi trên trán A Gia Tây, nhẹ nắm tay thiếu niên truyền đến ấm áp và cổ vũ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, một kinh mạch đấu khí thuận lợi quán thông, Hàn Phi chợt mở mắt ra, khóe môi cong lên nụ cười vừa lòng.
Có kinh nghiệm quán thông kinh mạch thứ nhất, Hàn Phi càng quen tay hơn, tăng tốc độ. Còn lại mười một kinh mạch bị quán thông cực nhanh, có thể nói mây bay nước chảy.
Khi kinh mạch đấu khí cuối cùng bị tiên thiên chân khí quán thông, linh lực bị Hàn Phi dẫn dắt chậm rãi xoay tòn trong khí hải mới mở ra. Thông qua mười hai kinh mạch và đan điền linh nguyên liên tiếp nhau, khí hải tinh thần mới sinh ra.
Thành công! Cách nghĩ của Hàn Phi hoàn mỹ nghiệm chứng trên người A Gia Tây. Hàn Phi đưa một thiếu niên thất bại xung mạch đấu khí thành công thăng lên Võ Sĩ.
Đưa phật đưa đến tây thiên. Hàn Phi không chỉ thỏa mãn tại đây, khi khí hải tinh thần hình thành thì Hàn Phi thúc đẩy tiên thiên chân khí quét khắp người A Gia Tây, đơn giản tẩy tủy dịch cân cho gã.
Tuy rằng chỉ là giản đơn sơ cấp tẩy tủy dịch cân, nhưng đối với thiếu niên Võ Sĩ A Gia Tây mới vào võ đạo thì sau này gã càng dễ dàng tu luyện võ kỹ hơn, tương lai có trùng kích bình cảnh đạt được hiệu quả làm ít được nhiều.
Mặt A Gia Tây dần không còn vẻ đau đớn, tẩm trong tiên thiên chân khí tẩy lễ, nét mặt bình yên. Da thịt A Gia Tây đẫm mồ hôi chảy ra vật chất đen thui bốc mùi.
Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na trợn mắt há hốc mồm nhìn đệ đệ của mình biến đổi, kiến thức phong phú như nàng cũng không biết trên người A Gia Tây xảy ra chuyện gì. Mặc kệ thế nào thì đây chắc chắn không là chuyện xấu!
Không biết qua bao lâu, khi Hàn Phi thu lại bàn tay đặt trên lưng A Gia Tây, thiếu niên niết bàn trùng sinh cũng mở mắt ra, nhảy lên, kích động hốc mắt đong đầy lệ.
A Gia Tây nghẹn ngào thét lên:
- Tỷ tỷ, ta là Võ Sĩ rồi!
Tiếng hét chất chứa vui sướng, kích động vỡ òa làm tim Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na run lên, nắm chặt tay đệ đệ của mình, rót vào một lũ đấu khí.
Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na là Võ Sĩ thiên không cường đại, cảm thấy ngay linh lực đang lưu chuyển trong người A Gia Tây, còn có khí hải đã hình thành. Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na xác định đệ đệ của mình đã là Võ Sĩ sơ cấp.
- Tốt quá, thật là tốt quá . . .
Trong mắt Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na ngấn lệ, siết chặt A Gia Tây còn chìm đắm trong kích động mừng như điên.
- Sao không mau đa tạ Hàn Phi đại ca của ngươi đi!
- Hàn Phi đại ca . . .
Kích động biến thành lúng túng, A Gia Tây không biết nên đối mặt Hàn Phi như thế nào. Lúc trước còn nghiến răng nghiến lợi với Hàn Phi giờ hắn trở thành ân nhân, thân phận thay đổi quá nhanh khiến gã không biết nên thích ứng như thế nào.
Hàn Phi mỉm cười ôm Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na vào ngực, nói:
- Cảm ơn thì không cần.
- Ta chờ ngươi đánh bại ta để cứu Tiệp Lâm Na về đây.
Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na cười khúc khích, không để ý đệ đệ có mặt, nhón chân hôn mặt Hàn Phi cái chóc. Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na biết Hàn Phi đang khích lệ A Gia Tây, tuy nàng rất muốn phối hợp đóng kịch nhưng không thể kiềm nén lòng cảm kích, vui sướng.
Tuy A Gia Tây mới có mười bốn tuổi nhưng tử nhỏ lớn lên trong ổ hải tặc, trưởng thành hơn bạn đồng lứa rất nhiều. Giờ A Gia Tây đã hiểu ra tỷ tỷ khuynh tâm với Hàn Phi, chẳng qua tính cách thiếu niên phản nghịch khiến gã còn già mồm cãi láo.
- Ngươi chờ coi, không lâu sau . . .
Hàn Phi phất tay nói:
- Ta hy vọng ngày nào đó nhanh đến.
- Bây giờ ngươi không cần nói mấy lời hùng hồn này nữa, ngươi cần đi tắm rửa.
A Gia Tây thế mới phát hiện người đen như than, nghe Hàn Phi nói liền cảm giác ngứa ngáy khắp người. A Gia Tây kêu lên, xông ra đi tắm.
A Gia Tây chạy mất, Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na ôm chặt Hàn Phi không thả lỏng, đôi mắt ngập nước hận không thể nuốt hắn vào bụng.
- Chủ nhân làm như thế nào?
Yêu tinh này!
Hàn Phi cười nói:
- Đây là khống chế một loại lực lượng đặc biệt thôi, nhớ kỹ tuyệt đối đừng nhắc với ai để tránh rắc rối không cần thiết. Nàng nhớ khuyên A Gia Tây, nếu người ta có hỏi thì nói là chính mình nỗ lực đột nhiên hoàn thành đột phá, loại kỳ tích này không phải chưa từng có.
Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na nghiêm túc gật đầu, nàng biết tài nghệ của Hàn Phi thần kỳ của nào, nếu lộ ra bị người ta mơ ước thì tuyệt đối là tai nạn. Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na càng cảm kích Hàn Phi vì đệ đệ của nàng mà không tiếc bộc lộ ra bí mật này, trong lòng khâm phục Hàn Phi hết lòng vì người.
Vàng cảm kích thì càng động tình, thân hình mềm mại như bãi nước quấn Hàn Phi. Thấy bộ dáng quyến rũ của Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na, Hàn Phi vỗ mông nàng.
Hàn Phi cười nói:
- Được rồi, chờ lát nữa chúng ta còn đi đưa tiễn thương thuyền, ban đêm, đêm . . .
Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na cười khúc khích, cực kỳ quyến rũ rục rịch khó nhịn, nhưng nàng vẫn nghe lời Hàn Phi nói, thả lỏng tay ra.
Hàn Phi ngồi trên ghế nệm cẩn thận nhớ lại quá trình xung mạch chân khí cho A Gia Tây, cảm giác chẳng không chút vấn đề mới yên lòng. Hàn Phi lấy Phong Thần chi nỗ ra khỏi chiếc nhẫn trữ vật.
Hàn Phi nắm chặt Phong Thần chi nỗ, đưa chân khí vào trong trọng nỗ.
Sau khi có được Phong Thần chi nỗ, đây không phải lần đầu tiên Hàn Phi thử khống chế vũ khí kỳ lạ này. Nhưng trong thân nỗ ẩn chứa lực lượng làm Hàn Phi kiêng dè, trước khi hiểu rõ lai lịch của nó thì hắn sẽ không hấp tấp hành động.
Bây giờ đã biết gốc gác của trọng nỗ, lòng mong muốn nắm giữ nó chẳng những không giảm mà còn mãnh leiejt hơn, Hàn Phi quyết định thu làm của riêng. Chuyến hành tình đại dương nguy hiểm khó lường, trong tay có một lá bài thì tăng phần bảo đảm.
Hàn Phi đưa vào chân khí không phải thu phục khí linh trong thân nỗ mà biến thành một đoàn tiên thiên chân hỏa đốt cháy mũi tên. Ngọn lửa vàng bừng cháy, một lũ khói trắng nhạt bốc lên, kịch độc bôi trên mũi tên biến mất, hoàn toàn bị tiên thiên chân hỏa luyện hóa.
Một linh võ truyền kỳ không nên bị độc vật hạng bét vấy bẩn.
/482
|