Hà Loan trấn ở phía nam của Tập Thủy thành, tiếp giáp lần lượt là rừng rậm Hô Khiếu, dòng sông Cầm Luân mỹ lệ lẳng lặng chảy xuôi bên cạnh, cuối cùng nhập vào sông Hoàng Hà. Nơi đây phong cảnh ưu mỹ thổ địa phì nhiêu. Đây chính là một vùng đây tương đối không tồi. Từ ba năm trước, lãnh địa được thành lập nên, nó ngày càng phồn vinh, trở thành khu lãnh thổ tự trị mới được khai mở.
Biến hóa rõ ràng nhất chính là con đường thông từ Tập Thủy thành tới Hà Loan trấn đã được mở rộng ra hơn gấp đôi. Hai bên đường san bằng trồng một hàng cây. Hai bên ngoại trừ những cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay còn có thấp thoáng những trang viên. Hiện giờ chính là vào mùa xuân, mùa gieo trồng, những nông phu đang vất vả cày ruộng mong muốn năm sau có một vụ mùa bội thu.
Trên đường người đi lại không ít, dong binh cùng người mạo hiểu bưu hãn, thương lữ thì vội vã. Thậm chí còn có đoàn xiếc thú nữa. Bọn họ đều có một mục đích đi về phía Hà Loan trấn, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt!
Thanh âm thanh thúy vang lên, một chiếc xe ngựa xa hoa không nhanh không chậm từ từ đi tới. Xe ngựa này do bốn con tuấn mã kéo một cái thùng xe rộng lớn kinh người. Bên trên có ký hiệu hình cây hoa Uất Kim Hương, dưới ánh sáng mặt trời nó tỏa ra ánh sáng lóa mắt, nhưng kỳ quái chính là, kỵ sĩ hộ tống xe ngựa chỉ có hai người.
Người mạo hiểm cùng dong binh thường xuyên hoạt động ở vùng này có ánh mắt vô cùng độc. Nhưng bọn họ cũng không nhìn ra cái ký hiệu này thuộc về gia đình quý tộc nào ở Thành Tập Thủy. Nhưng mà nhìn vẻ khí phái thì biết là không tầm thường. Trong đó một hộ vệ kỵ sĩ cưỡi cự lang thì tuyệt đối không phải là nhân vật dễ chọc. Cho nên xe ngựa đi tới, mặc kệ là ai cũng đều né tránh qua một bên.
Cửa sổ thùng xe bị người đẩy ra một bên, một khuôn mặt mỹ lệ không gì sánh được cười cười ngó ra. Nàng hít một chút không khí của mùa xuân, tán thưởng nói:
-Nơi này kỳ thực không tồi, đúng là một chỗ rất tốt nha!
Một thiếu nữ ngồi bên cạnh nàng cười nói:
-Bích Tuyền tỷ tỷ, tỷ muốn ở đây bao lâu cũng được. Nhưng mà chỉ sợ Hàn Phi ca ca nhớ thương một người nữa nên muốn vội vã đi Thánh Kinh!
Người ngồi trong xe chính là Hàn Bích Tuyền cùng Hàn vi Nhi. Còn có mẫu thân Hàn Bích Tuyền là Hàn Kỳ Ti, mà hai gã kỵ sĩ còn lại chính là Hàn Phi cùng Hàn Thiên Kình.
Lúc đón Hàn Bích Tuyền từ trong võ hồn tháp ra ngoài. Hàn Phi uyển chuyển cự tuyệt lời mời của Hàn Thiên Lũng tộc trưởng. Hắn đã xem thấu mưu đồ của đối phương, làm sao có thể bị lợi dụng chứ. Nguyên nhân cũng không sai lắm, Hàn Kỳ Ti cũng muốn nghỉ ngơi một thời gian, bởi vậy mới cùng đoàn người đi tới Tập Thủy thành.
Mặc dù không đạt được mục đích, Hàn Thiên Lũng cũng chơi rất đẹp, suốt đêm đặt một chiếc xe ngưa xa hoa đưa cho Hàn Phi. Phần thiện ý này Hàn Phi không ngại thu xuống.
Hàn Bích Tuyền chính là lần đầu tiên đi tới Hà Loan Trấn, tự nhiên rất hiếu kỳ, nghĩ muốn gặp cha mẹ Hàn Phi làm trong lòng nàng vừa mừng vừa thẹn. Cho nên nàng cũng không có lưu ý lời nói ghen tuông của Hàn Vi Nhi.
Nàng lần đầu gặp Hàn Vi Nhi, cũng không xuất hiện chuyện Hàn Phi đã lo lắng. Hàn Vi Nhi khả ái mỹ lệ thoáng cái đã được đối phương tiếp nhận, hai người nhanh chóng thành tỷ muội tốt.
Hàn Phi cưỡi Ốc Kim đi bên cạnh không nhịn được mà xoa xoa cái mũi mình. Hàn Vi Nhi nói không sai một chút nào, sau khi đón hàn Bích Tuyền xong, trong lòng hắn bắt đầu nhớ Đằng Thủy Tú ở Thánh Kinh.
Xe ngựa một đường hướng năm, rốt cuộc cũng tiến vào trong Hà Loan trấn.
Hiện giờ Hà Loan Trấn khác xưa nhiều lắm, lãnh địa này trải qua ba năm được Hàn gia quản lý cùng xây dựng. Hà Loan trấn đã có quy mô lớn hơn trước đây rất nhiều, từ một trấn nhỏ biến thành một trấn lớn, nhân khẩu tăng nhiều.
Bởi vì nơi đây tiếp giáp với rừng rậm Hô Khiếu, bình thường có không ít dong binh cùng người mạo hiểm nghỉ ngơi cùng tiếp tế ở nơi này. Lãnh địa càng phồn vinh thì hấp dẫn được càng nhiều người tới đây. Nó cũng hấp dẫn luôn được đám thương nhân đầu cơ trục lợi. Đường vào trong trấn hai bên của hàng rất nhiều, khách hàng ra vào đó cũng không ít. Còn có đội tuần tra lãnh địa võ trang hạng nặng thi thoảng đi qua, tuy rằng náo nhiệt nhưng cũng khá trật tự.
Việc này phải quy vào công lao Hàn Phi năm đó đã ký hiệp nghị với Liệt Hỏa Sắc Vi dong binh đoàn. Bằng không chỉ dựa vào lực lượng của Hàn gia, còn không thể đảm bảo an bình cho lãnh địa.
Từ ngày thành lập Hà Loan Lĩnh xong, Hàn gia Tập Thủy thành toàn bộ chuyển tới trong lĩnh chủ phủ ở Hà Loan trấn này.
-Đại thiếu gia, tiểu thư trở về.
Nương theo một tiếng hoan hô tràn ngập kinh hỉ, toàn bộ lĩnh chủ phủ hơi bị oanh động. Hàn Mộc Thiên, Carlene, Deniliya, Hàn Lập đều chạy ra ngoài. Hàn Phi cùng mọi người bắt đầu từ cửa đi vào.
-Phi nhi!
Hàn Mộc Thiên không nhịn được lao lên trước hai tay ôm lấy vai Hàn Phi.
Trong mắt hắn không nhịn được mà nổi lên lệ quang, ba năm không gặp, nhi tử của hắn đã chân chính trưởng thành!
-Phụ thân, con đã trở về!
Hàn Phi cười nói, nhìn khuôn mặt quen thuộc này, trong lòng hắn dâng lên cảm giác ấm áp, cảm giác được về nhà thật tốt!
Thân nhân đoàn tụ, tự nhiên một phen thân thiết. Sau đó Hàn Phi giới thiệu Hàn Bích Tuyền với mọi người.
Ba năm trước, Hàn Phi vì Bích Tuyền đã giận dữ chạy ra tận biên cương xa xôi, chuyện này Hàn thị đã biết từ lâu rồi. Hàn Mộc Thiên cùng mấy người hoàn toàn nhìn Hàn Bích Tuyền bằng ánh mắt nhìn con dâu. Carlene thì thân thiết vô cùng kéo tay nàng, làm cho Hàn Bích Tuyền không khỏi mặt ửng đỏ.
-Ca ca!
Hai thanh âm trăm miệng một lời vang lên, hai bóng người xinh xắn nhỏ nhắn nhào vào lòng Hàn Phi.
Hàn Phi cười ha ha ôm lấy hai muội muội của mình. Ba năm không gặp, đôi tiểu la lỵ song sinh này đã trưởng thành rất nhiều, biến thành thiếu nữ yêu kiều, đúng dáng mỹ nhân.
-Ca ca, ca tặng cho chúng muội cái gì vậy?
Hàn Ti Nhã ngẩng đầu hỏi, đôi mắt đen lúng liếng mở to tràn ngập ánh sáng mong đợi.
Hàn Ti Nhã cùng Hàn Ti Lệ có thiên phú linh pháp không tồi, hai năm trước đã đồng thời mở ra linh hải. Hàn gia vì thế cố ý mướn một linh pháp sư làm đạo sư, tới bây giờ hai người đều là tam giai linh luật học đồ.
Deniliya gõ cái đầu nhỏ của hai nữ nhi mình sẵng giọng:
-Hai người các con thực sự không hiểu chuyện gì cả. Hàn Phi ca ca vừa mới về đã đòi lễ vật!
Bị mẫu thân mắng, hai tỷ muội nhất thời cụp miệng cúi đầu.
Hàn Phi cười ha ha, đưa tay sờ đầu hai người nói rằng:
-Di nương, sao lại mắng các muội ấy? lần trước trong thư con đã nói sẽ chuẩn bị quà tặng hai muội mà!
Lúc đóng ở yếu tắc Hồng Hà, Hàn Phi tuy rằng không về nhà một lần, nhưng vẫn có liên hệ thư từ.
Vừa nói, Hàn Phi lấy ra hai cái linh thú hộ oản bên trong chiếc nhẫn nạp vật đưa cho hai tỷ muội. Hai tỷ muội nguyên đang ủ rũ ánh mắt nhất thời sáng lên chạy qua nói:
- Đây là cái gì vậy?
-Con đấy, thực sự làm hư chúng nó rồi!
Deniliya cười khổ lắc đầu, nhưng trong ánh mắt lại toát ra vẻ yêu thương sủng nịnh các nàng từ trong nội tâm. Không ai có thể sủng nịnh các nàng hơn bà.
-Cái này là linh thú hộ oản, có thể dùng để thu nạp chiến sủng đó!
Hàn Phi giải thích nói:
-Các muội đều là pháp sư rồi, cần phải có chiến sủng bảo hộ.
Hắn lấy hai linh thú hộ oản trong tay hai nàng nhất tề mở ra. Quang mang liên tiếp xuất hiện, hai tiểu lão hổ mập mạp bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Nhã Lệ tỷ muội.
-A, thật đáng yêu quá!
Tỷ muội cùng thét lên chói tai, không hẹn mà cùng đưa tay qua ôm lấy.
Cử động của hai người làm cho hai tiểu lão hổ giật mình, chúng nó gầm nhẹ há mồm hướng hai tỷ muội táp tới. May mắn Hàn Phi nhanh mắt một cước đá bay hai con.
-Không nên gấp gáp, các muội trước tiên phải ký khế ước mới được.
Hàn Phi cười nói.
Hai đầu tiểu lão hổ này có một bộ lông màu vàng vô cùng xinh đẹp. Đây là lúc Hàn Phi ở trong chiến thần sơn mạch cách đây một năm, trong một lần vô ý hắn tới được sào huyệt của ngũ giai Kim Diễm Hổ Vương mà lấy được. Kết quả là có được hai tiểu tử kia.
Kim Diễm Hổ là linh thú hệ kim tương đối hiếm thấy, chiến lực công phòng đều tương đối cường hãn. Đây là một trong những chiến sủng được pháp sư yêu thích nhất, cho nên Hàn Phi không chút khách khí bắt đi toàn bộ, chuẩn bị làm chiến sủng cho hai muội muội mình.
Dưới sự trợ giúp của hắn, tỷ muội Nhã Lệ rất nhanh ký kết huyết hồn khế ước với hai tiểu Kim Diễm Hổ. Hai người vui vẻ vô cùng, ôm lấy đầu tiểu lão hổ đã phục tùng hôn hít không ngừng.
Tiếp hai muội muội một lúc, còn một người Hàn Phi không có quên vẫn đang trốn phía sau mọi người là Hàn Hâm Nhi.
Vài năm không gặp, Hàn Hâm Nhi trổ mã càng động lòng người. Nhưng mà vẫn một bộ dạng e lệ trước sau như một. Thấy Hàn Phi đi tới mình, nàng có vẻ chân tay luống cuống kích động rất xấu hổ.
Hàn Phi mỉm cười, trước mặt bao nhiêu người ôm nàng vào trong lòng khẽ hôn lên khuôn mặt nàng một cái. Hàn Hâm Nhi nhất thời đỏ mặt tới mức trích được ra máu.
Hàn Phi mang theo Hàn Hâm Nhi vẻ mặt xấu hổ đi tới trước mặt Hàn Bích Tuyền. Hàn Bích Tuyền làm sao mà không rõ, không khỏi liếc mắt nhìn Hàn Phi một cái, đưa tay kéo bàn tay nhỏ bé của Hàn Hâm Nhi. Nàng ôn nhu nhỏ nhẹ nói chuyện vài câu.
Nàng ôn nhu nhanh chóng xóa đi lo lắng trong lòng Hàn Hâm Nhi, mấy người phụ nũ cùng một chỗ líu ríu, hòa thuận cực kỳ vui vẻ.
Các nữ nhân nói chuyện, nam nhân đương nhiên sẽ không xen vào. Hàn Phi Hàn Mộc Thiên còn có Hàn Lập, Hàn Thiên Kình mọi người tới thư phòng trao đổi.
Hàn Lập hiện giờ khác xa so với năm đó, hắn đã thành thục hơn không ít, còn béo hơn nữa. Tính trẻ con trên mặt đã biến mất không còn sót lại, đặc biệt còn có ngạo khí của một người khôn khéo tay nắm quyền lực.
Đương nhiên trước mặt Hàn Phi, hắn luôn là đệ đệ cung kính.
Hiện giờ Hà Loan Lĩnh, chủ yếu là do Hàn Mộc Thiên cùng Hàn Lập đồng thời quản lý, khả dĩ có tương lai. Khối lãnh địa này chung quy muốn giao vào tay Hàn Lập, mà Hàn Lập cũng dùng nỗ lực của mình để chứng minh năng lực của hắn.
Ba năm nay, dưới sự quản lý của gia đình, Hà Loan trấn phát triển không ngừng, một mảnh tiền đồ, tất cả Hàn Lập có công không nhỏ.
Nghe Hàn Lập giới thiệu tình hình về lãnh địa, Hàn Phi trong lòng cảm thấy có chút cảm thán. Đệ đệ của mình rốt cuộc cũng trưởng thành, có hắn bên cạnh phụ thân, có thể yên tâm nhiều rồi.
Vỗ vỗ vai Hàn Lập, Hàn Phi lấy một tấm da dê bên trong nhẫn nạp vật đưa cho Hàn Lập.
Hàn Lập tiếp nhận nhìn coi, sắc mặt nhất thời có chút thay đổi:
-Tước vị chuyển nhượng khế ước?
Biến hóa rõ ràng nhất chính là con đường thông từ Tập Thủy thành tới Hà Loan trấn đã được mở rộng ra hơn gấp đôi. Hai bên đường san bằng trồng một hàng cây. Hai bên ngoại trừ những cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay còn có thấp thoáng những trang viên. Hiện giờ chính là vào mùa xuân, mùa gieo trồng, những nông phu đang vất vả cày ruộng mong muốn năm sau có một vụ mùa bội thu.
Trên đường người đi lại không ít, dong binh cùng người mạo hiểu bưu hãn, thương lữ thì vội vã. Thậm chí còn có đoàn xiếc thú nữa. Bọn họ đều có một mục đích đi về phía Hà Loan trấn, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt!
Thanh âm thanh thúy vang lên, một chiếc xe ngựa xa hoa không nhanh không chậm từ từ đi tới. Xe ngựa này do bốn con tuấn mã kéo một cái thùng xe rộng lớn kinh người. Bên trên có ký hiệu hình cây hoa Uất Kim Hương, dưới ánh sáng mặt trời nó tỏa ra ánh sáng lóa mắt, nhưng kỳ quái chính là, kỵ sĩ hộ tống xe ngựa chỉ có hai người.
Người mạo hiểm cùng dong binh thường xuyên hoạt động ở vùng này có ánh mắt vô cùng độc. Nhưng bọn họ cũng không nhìn ra cái ký hiệu này thuộc về gia đình quý tộc nào ở Thành Tập Thủy. Nhưng mà nhìn vẻ khí phái thì biết là không tầm thường. Trong đó một hộ vệ kỵ sĩ cưỡi cự lang thì tuyệt đối không phải là nhân vật dễ chọc. Cho nên xe ngựa đi tới, mặc kệ là ai cũng đều né tránh qua một bên.
Cửa sổ thùng xe bị người đẩy ra một bên, một khuôn mặt mỹ lệ không gì sánh được cười cười ngó ra. Nàng hít một chút không khí của mùa xuân, tán thưởng nói:
-Nơi này kỳ thực không tồi, đúng là một chỗ rất tốt nha!
Một thiếu nữ ngồi bên cạnh nàng cười nói:
-Bích Tuyền tỷ tỷ, tỷ muốn ở đây bao lâu cũng được. Nhưng mà chỉ sợ Hàn Phi ca ca nhớ thương một người nữa nên muốn vội vã đi Thánh Kinh!
Người ngồi trong xe chính là Hàn Bích Tuyền cùng Hàn vi Nhi. Còn có mẫu thân Hàn Bích Tuyền là Hàn Kỳ Ti, mà hai gã kỵ sĩ còn lại chính là Hàn Phi cùng Hàn Thiên Kình.
Lúc đón Hàn Bích Tuyền từ trong võ hồn tháp ra ngoài. Hàn Phi uyển chuyển cự tuyệt lời mời của Hàn Thiên Lũng tộc trưởng. Hắn đã xem thấu mưu đồ của đối phương, làm sao có thể bị lợi dụng chứ. Nguyên nhân cũng không sai lắm, Hàn Kỳ Ti cũng muốn nghỉ ngơi một thời gian, bởi vậy mới cùng đoàn người đi tới Tập Thủy thành.
Mặc dù không đạt được mục đích, Hàn Thiên Lũng cũng chơi rất đẹp, suốt đêm đặt một chiếc xe ngưa xa hoa đưa cho Hàn Phi. Phần thiện ý này Hàn Phi không ngại thu xuống.
Hàn Bích Tuyền chính là lần đầu tiên đi tới Hà Loan Trấn, tự nhiên rất hiếu kỳ, nghĩ muốn gặp cha mẹ Hàn Phi làm trong lòng nàng vừa mừng vừa thẹn. Cho nên nàng cũng không có lưu ý lời nói ghen tuông của Hàn Vi Nhi.
Nàng lần đầu gặp Hàn Vi Nhi, cũng không xuất hiện chuyện Hàn Phi đã lo lắng. Hàn Vi Nhi khả ái mỹ lệ thoáng cái đã được đối phương tiếp nhận, hai người nhanh chóng thành tỷ muội tốt.
Hàn Phi cưỡi Ốc Kim đi bên cạnh không nhịn được mà xoa xoa cái mũi mình. Hàn Vi Nhi nói không sai một chút nào, sau khi đón hàn Bích Tuyền xong, trong lòng hắn bắt đầu nhớ Đằng Thủy Tú ở Thánh Kinh.
Xe ngựa một đường hướng năm, rốt cuộc cũng tiến vào trong Hà Loan trấn.
Hiện giờ Hà Loan Trấn khác xưa nhiều lắm, lãnh địa này trải qua ba năm được Hàn gia quản lý cùng xây dựng. Hà Loan trấn đã có quy mô lớn hơn trước đây rất nhiều, từ một trấn nhỏ biến thành một trấn lớn, nhân khẩu tăng nhiều.
Bởi vì nơi đây tiếp giáp với rừng rậm Hô Khiếu, bình thường có không ít dong binh cùng người mạo hiểm nghỉ ngơi cùng tiếp tế ở nơi này. Lãnh địa càng phồn vinh thì hấp dẫn được càng nhiều người tới đây. Nó cũng hấp dẫn luôn được đám thương nhân đầu cơ trục lợi. Đường vào trong trấn hai bên của hàng rất nhiều, khách hàng ra vào đó cũng không ít. Còn có đội tuần tra lãnh địa võ trang hạng nặng thi thoảng đi qua, tuy rằng náo nhiệt nhưng cũng khá trật tự.
Việc này phải quy vào công lao Hàn Phi năm đó đã ký hiệp nghị với Liệt Hỏa Sắc Vi dong binh đoàn. Bằng không chỉ dựa vào lực lượng của Hàn gia, còn không thể đảm bảo an bình cho lãnh địa.
Từ ngày thành lập Hà Loan Lĩnh xong, Hàn gia Tập Thủy thành toàn bộ chuyển tới trong lĩnh chủ phủ ở Hà Loan trấn này.
-Đại thiếu gia, tiểu thư trở về.
Nương theo một tiếng hoan hô tràn ngập kinh hỉ, toàn bộ lĩnh chủ phủ hơi bị oanh động. Hàn Mộc Thiên, Carlene, Deniliya, Hàn Lập đều chạy ra ngoài. Hàn Phi cùng mọi người bắt đầu từ cửa đi vào.
-Phi nhi!
Hàn Mộc Thiên không nhịn được lao lên trước hai tay ôm lấy vai Hàn Phi.
Trong mắt hắn không nhịn được mà nổi lên lệ quang, ba năm không gặp, nhi tử của hắn đã chân chính trưởng thành!
-Phụ thân, con đã trở về!
Hàn Phi cười nói, nhìn khuôn mặt quen thuộc này, trong lòng hắn dâng lên cảm giác ấm áp, cảm giác được về nhà thật tốt!
Thân nhân đoàn tụ, tự nhiên một phen thân thiết. Sau đó Hàn Phi giới thiệu Hàn Bích Tuyền với mọi người.
Ba năm trước, Hàn Phi vì Bích Tuyền đã giận dữ chạy ra tận biên cương xa xôi, chuyện này Hàn thị đã biết từ lâu rồi. Hàn Mộc Thiên cùng mấy người hoàn toàn nhìn Hàn Bích Tuyền bằng ánh mắt nhìn con dâu. Carlene thì thân thiết vô cùng kéo tay nàng, làm cho Hàn Bích Tuyền không khỏi mặt ửng đỏ.
-Ca ca!
Hai thanh âm trăm miệng một lời vang lên, hai bóng người xinh xắn nhỏ nhắn nhào vào lòng Hàn Phi.
Hàn Phi cười ha ha ôm lấy hai muội muội của mình. Ba năm không gặp, đôi tiểu la lỵ song sinh này đã trưởng thành rất nhiều, biến thành thiếu nữ yêu kiều, đúng dáng mỹ nhân.
-Ca ca, ca tặng cho chúng muội cái gì vậy?
Hàn Ti Nhã ngẩng đầu hỏi, đôi mắt đen lúng liếng mở to tràn ngập ánh sáng mong đợi.
Hàn Ti Nhã cùng Hàn Ti Lệ có thiên phú linh pháp không tồi, hai năm trước đã đồng thời mở ra linh hải. Hàn gia vì thế cố ý mướn một linh pháp sư làm đạo sư, tới bây giờ hai người đều là tam giai linh luật học đồ.
Deniliya gõ cái đầu nhỏ của hai nữ nhi mình sẵng giọng:
-Hai người các con thực sự không hiểu chuyện gì cả. Hàn Phi ca ca vừa mới về đã đòi lễ vật!
Bị mẫu thân mắng, hai tỷ muội nhất thời cụp miệng cúi đầu.
Hàn Phi cười ha ha, đưa tay sờ đầu hai người nói rằng:
-Di nương, sao lại mắng các muội ấy? lần trước trong thư con đã nói sẽ chuẩn bị quà tặng hai muội mà!
Lúc đóng ở yếu tắc Hồng Hà, Hàn Phi tuy rằng không về nhà một lần, nhưng vẫn có liên hệ thư từ.
Vừa nói, Hàn Phi lấy ra hai cái linh thú hộ oản bên trong chiếc nhẫn nạp vật đưa cho hai tỷ muội. Hai tỷ muội nguyên đang ủ rũ ánh mắt nhất thời sáng lên chạy qua nói:
- Đây là cái gì vậy?
-Con đấy, thực sự làm hư chúng nó rồi!
Deniliya cười khổ lắc đầu, nhưng trong ánh mắt lại toát ra vẻ yêu thương sủng nịnh các nàng từ trong nội tâm. Không ai có thể sủng nịnh các nàng hơn bà.
-Cái này là linh thú hộ oản, có thể dùng để thu nạp chiến sủng đó!
Hàn Phi giải thích nói:
-Các muội đều là pháp sư rồi, cần phải có chiến sủng bảo hộ.
Hắn lấy hai linh thú hộ oản trong tay hai nàng nhất tề mở ra. Quang mang liên tiếp xuất hiện, hai tiểu lão hổ mập mạp bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Nhã Lệ tỷ muội.
-A, thật đáng yêu quá!
Tỷ muội cùng thét lên chói tai, không hẹn mà cùng đưa tay qua ôm lấy.
Cử động của hai người làm cho hai tiểu lão hổ giật mình, chúng nó gầm nhẹ há mồm hướng hai tỷ muội táp tới. May mắn Hàn Phi nhanh mắt một cước đá bay hai con.
-Không nên gấp gáp, các muội trước tiên phải ký khế ước mới được.
Hàn Phi cười nói.
Hai đầu tiểu lão hổ này có một bộ lông màu vàng vô cùng xinh đẹp. Đây là lúc Hàn Phi ở trong chiến thần sơn mạch cách đây một năm, trong một lần vô ý hắn tới được sào huyệt của ngũ giai Kim Diễm Hổ Vương mà lấy được. Kết quả là có được hai tiểu tử kia.
Kim Diễm Hổ là linh thú hệ kim tương đối hiếm thấy, chiến lực công phòng đều tương đối cường hãn. Đây là một trong những chiến sủng được pháp sư yêu thích nhất, cho nên Hàn Phi không chút khách khí bắt đi toàn bộ, chuẩn bị làm chiến sủng cho hai muội muội mình.
Dưới sự trợ giúp của hắn, tỷ muội Nhã Lệ rất nhanh ký kết huyết hồn khế ước với hai tiểu Kim Diễm Hổ. Hai người vui vẻ vô cùng, ôm lấy đầu tiểu lão hổ đã phục tùng hôn hít không ngừng.
Tiếp hai muội muội một lúc, còn một người Hàn Phi không có quên vẫn đang trốn phía sau mọi người là Hàn Hâm Nhi.
Vài năm không gặp, Hàn Hâm Nhi trổ mã càng động lòng người. Nhưng mà vẫn một bộ dạng e lệ trước sau như một. Thấy Hàn Phi đi tới mình, nàng có vẻ chân tay luống cuống kích động rất xấu hổ.
Hàn Phi mỉm cười, trước mặt bao nhiêu người ôm nàng vào trong lòng khẽ hôn lên khuôn mặt nàng một cái. Hàn Hâm Nhi nhất thời đỏ mặt tới mức trích được ra máu.
Hàn Phi mang theo Hàn Hâm Nhi vẻ mặt xấu hổ đi tới trước mặt Hàn Bích Tuyền. Hàn Bích Tuyền làm sao mà không rõ, không khỏi liếc mắt nhìn Hàn Phi một cái, đưa tay kéo bàn tay nhỏ bé của Hàn Hâm Nhi. Nàng ôn nhu nhỏ nhẹ nói chuyện vài câu.
Nàng ôn nhu nhanh chóng xóa đi lo lắng trong lòng Hàn Hâm Nhi, mấy người phụ nũ cùng một chỗ líu ríu, hòa thuận cực kỳ vui vẻ.
Các nữ nhân nói chuyện, nam nhân đương nhiên sẽ không xen vào. Hàn Phi Hàn Mộc Thiên còn có Hàn Lập, Hàn Thiên Kình mọi người tới thư phòng trao đổi.
Hàn Lập hiện giờ khác xa so với năm đó, hắn đã thành thục hơn không ít, còn béo hơn nữa. Tính trẻ con trên mặt đã biến mất không còn sót lại, đặc biệt còn có ngạo khí của một người khôn khéo tay nắm quyền lực.
Đương nhiên trước mặt Hàn Phi, hắn luôn là đệ đệ cung kính.
Hiện giờ Hà Loan Lĩnh, chủ yếu là do Hàn Mộc Thiên cùng Hàn Lập đồng thời quản lý, khả dĩ có tương lai. Khối lãnh địa này chung quy muốn giao vào tay Hàn Lập, mà Hàn Lập cũng dùng nỗ lực của mình để chứng minh năng lực của hắn.
Ba năm nay, dưới sự quản lý của gia đình, Hà Loan trấn phát triển không ngừng, một mảnh tiền đồ, tất cả Hàn Lập có công không nhỏ.
Nghe Hàn Lập giới thiệu tình hình về lãnh địa, Hàn Phi trong lòng cảm thấy có chút cảm thán. Đệ đệ của mình rốt cuộc cũng trưởng thành, có hắn bên cạnh phụ thân, có thể yên tâm nhiều rồi.
Vỗ vỗ vai Hàn Lập, Hàn Phi lấy một tấm da dê bên trong nhẫn nạp vật đưa cho Hàn Lập.
Hàn Lập tiếp nhận nhìn coi, sắc mặt nhất thời có chút thay đổi:
-Tước vị chuyển nhượng khế ước?
/482
|