Võ hồn tháp trong phủ chính là một tiêu chí trọng yếu để xem gia tộc đó có cường đại thế nào. Kiến tạo võ hồn tháp tuyệt đối không phải là một chuyện đơn giản. Trong đó tiêu hao nhân lực cùng vật lực tuyệt đối là một con số kinh người, càng liên quan tới việc nếu gia tộc có không có nhân mạch thì có tiền cũng không thể làm được.
Tuy rằng toàn bộ Hàn thị võ đường chỉ có một tòa võ hồn tháp, so sánh với mấy đại gia tộc ở Thánh Kinh Quang Huy đế quốc, thậm chí có hơn mười tòa võ hồn tháp thì có vẻ keo kiệt hơn một chút. Thế nhưng tòa võ hồn tháp này tuyệt đối không bình thường. Vô luận là diện tích hay độ cao đều đứng hàng đầu ở vương đô Tắc Ân. Võ hồn tháp này được kiến tạo từ hơn 200 năm trước, là tiêu chí trọng yếu nhất của Minh Lam Hàn thị cường thịnh.
Một mỹ phụ trung niên mặc bộ quần áo dài màu lục nhạt đang chờ ở cửa, thấy Hàn Phi tiến tới, nàng mỉm cười làm một thủ thế:
-Xin mời đi theo ta tới đây, ta mang ngươi đi gặp lão tổ tông.
-Cảm tạ!
Hàn Phi khách khí lên tiếng trả lời.
Một bước tiến vào trong võ hồn tháp, hắn nhạy cảm phát hiện ra thiên địa linh lực bên trong nồng nặc vô cùng. Đây cũng không phải là chuyện ngạc nhiên gì, bởi vì một trong những tác dụng trọng yếu của võ hồn tháp chính là ngưng tụ thiên địa linh lực chung quanh để cung cấp cho võ sĩ tu luyện. Nhưng ngoại trừ cái này ra, hắn còn cảm giác được một cỗ lực lượng vô hình rơi vào trên người mình.
Cỗ lực lượng này không tính là mạnh mẽ, thế nhưng mang theo uy áp nhàn nhạt, làm cho thần hồn của Hàn Phi theo bản năng sản sinh ra một chút cảnh giác cùng run sợ. Phảng phất như có một tồn tại cực kỳ cường đại đang bao lấy mình.
Võ hồn tháp mặc dù có thang để thông hành lên xuống, nhưng mà phương thức di chuyển mau lẹ nhất chính là dùng linh pháp trận di chuyển. Mà mỹ phụ trung niên này chính là linh pháp sư nắm trong tay pháp trận này. Lúc đi vào trong pháp trận, nàng rút pháp trượng đọc chú ngữ. Linh pháp trận mang theo hai người cấp tốc kéo lên trên, trong nháy mắt đã đi tới tầng cao nhất.
Tầng cao nhất của võ hồn tháp chính là nơi tập trung linh lực tối cao nhất. Chỉ có người có địa vị tối cao mới có thể ở đây. Lúc Hàn Phi đi ra khỏi pháp trận, hai võ sĩ hộ vệ vũ trang tận răng, khom người thi lễ với hắn, rồi lập tức đẩy cánh cửa ra một bên.
Đi vào trong, bên trong là một gian phòng khách rộng lớn, không khí tươi mát sáng sủa. Trên mặt đất là sàn nhà bằng gỗ đã được trang trí tỉ mỉ cẩn thận. Bên trái có một cái ao nho nhỏ trồng bạc hà. Một con cá nghịch ngợm bỗng nhiên nhảy ra khỏi hồ nước, phát ra tiếng kêu âm hưởng.
-Khách nhân tới, có khách tới rồi!
Đang lúc Hàn Phi quan sát hoàn cảnh chung quanh, một thanh âm đột nhiên từ bên cạnh truyền tới. Nương theo thanh âm, một con vẹt mỏ hồng xinh đẹp rơi xuống trên vai Hàn Phi.
-Xin chào, tiểu gia hỏa!
Hàn Phi nghiêng đầu cười bắt chuyện với nó.
Thật không ngờ con vẹt lại nghiêm trang trả lời:
-Được rồi, ngươi tìm ai?
Thú vị! Hàn Phi cười nói :
-Ta tìm Hàn Bích Tuyền, ngươi có thể mang ta đi tìm nàng không?
-Đương nhiên không có vấn đề gì.
Con vẹt dựng thẳng một trảo nói rằng:
-Ta muốn ba cây hương thảo bổng!
Hương thảo bổng? nó là vật gì vậy? Hàn Phi không khỏi hơi sửng sốt, con vẹt liếc mắt nhìn hắn khinh thường nói rằng:
-Không có sao? Ngươi thật đúng là kém cỏi, trước tiên đi tìm rồi quay lại đi!
Đây là con chim gì à! Hàn Phi nhất thời dở khóc dở cười, đang muốn không thèm nhìn con vẹt xảo trá muốn vơ vét tài sản thình lình bên cạnh truyền tới một thanh âm nhẹ nhàng vô cùng:
-Tiểu An, ngươi lại nghịch cái gì thế!
Nghe thấy thanh âm như vậy, Hàn Phi không khỏi cả người run lên. Nó quen thuộc quá, nhiều đêm nằm mơ nó thường văng vẳng bên tai hắn.
-Bích Tuyền.
Hàn Phi lập tức quay đầu, chỉ thấy cách đó mười mét, một giai nhân đang cười đứng đó!
Nàng mặc một bộ đồ màu vàng nhạt, khuôn mặt không chút phấn son, mang theo nụ cười tươi nhàn nhạt, giống hệt như ba năm trước không một chút cải biến.
Do dự một chút, Hàn Phi chạy nhanh đi qua, một tay ôm lấy Hàn Bích Tuyền vào trong lòng. Hai tay hắn dùng sức, hận không thể kéo nàng vào trong cơ thể của hắn.
Đợi ba năm, chính là vì ngày đoàn tụ hôm nay, tất cả nỗ lực cùng khổ cực của hắn đều được hồi báo tốt nhất!
Hàn Bích Tuyền gục đầu vào vai của Hàn Phi, dùng hai tay ôm chặt lấy thắt lưng của hắn. Nước mắt nàng lưng tròng chảy xuống ướt đẫm quần áo.
Hai người cứ ôm nhau như vậy không biết bao lâu, mới lưu luyến rời xa nhau.
-Ta tới rồi!
Hàn Phi nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Hàn Bích Tuyền cười nói.
-Ta biết rồi.
Hàn Bích Tuyền nhỏ giọng trả lời, trên khuôn mặt nàng phảng phất như có mùa xuân đang nở vậy:
-Ta cũng chờ chàng thật lâu rồi.
Hàn Phi không thể kiềm chế được tình ý trong lòng mình, hắn cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng ướt át của Hàn Bích Tuyền.
-Hừ!
Một tiếng hừ lạnh chợt vang lên bên tai hai người, thanh âm này rõ ràng rất nhỏ, nhưng giống như sấm sét nổ vang trong thần hồn của Hàn Phi. Dĩ nhiên còn sản sinh ra hiệu quả kinh sợ, làm cho động tác của hắn không khỏi có chút cứng đờ.
Lợi hại! Hàn Phi trong lòng hoảng sợ, rõ ràng trong phòng khách này không có người thứ ba tồn tại. Nhưng tiếng hừ này giống như phát ra tại bên người hắn vậy, làm cho hắn cảm thấy ý tứ hàm xúc bên trong rõ ràng không gì sánh được, tiểu tử phải biết kiềm chế một chút!
Lão tổ tông! Một cái tên lập tức hiện lên trong đầu Hàn Phi, ngoại trừ người này ra còn ai có thần thông như vậy chứ?
Hàn Bích Tuyền cười khúc khích, kiều mị vô cùng, dùng ngón tay ngọc nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi của hắn nói rằng:
-Không nên náo loạn, lão tổ tông đang đợi chàng! Làm cho lão nhân tức giận, chàng đừng mong mang được ta đi.
Nói xong, nàng chỉ chỉ vào một phòng ở bên cạnh, trừng mắt nhìn Hàn Phi, hiện ra vài phần khả ái vô cùng.
Thấy vẻ mặt của Hàn Bích Tuyền như vậy, trong lòng Hàn Phi chấn tĩnh lại. Tối thiểu ba năm nay nàng ở đây cũng không gặp nhiều khổ cực, có thể nhìn ra được lão tổ tông đương đối sủng ái nàng.
Gật đầu, Hàn Phi đi nhanh tới gian phòng mà Hàn Bích Tuyền đã chỉ.
Bên trong là một gian tĩnh thất để tu luyện, nó sạch sẽ ngăn nắp không nhiễm một chút bụi bặm. Bên trong cũng không có dụng cụ gì cần thiết lắm, Hàn Phi liếc mắt nhận thấy bên cạnh cửa sổ có một lão nhân áo bào trắng đang ngồi ngay ngắn trên ghế.
Trước mặt lão bày một bàn trà, một bình chè cùng hai cái chén nhỏ. Hương trà nhàn nhạt quanh quẩn bên trong tĩnh thất.
Nhìn từ bên ngoài vào, thực sự không thể đoán ra được lão nhân này đã bao nhiêu tuổi rồi. Chỉ có mái tóc dài bạc trắng rơi xuống mặt đất chừng hơn một mét. Mà khuôn mặt cũng hồng nhuận trơn bóng không một nếp nhăn. Dĩ nhiên còn có dáng vẻ của một hài đồng, chỉ là đôi mắt thâm sâu tràn đầy tang thương của năm tháng.
Để cho Hàn Phi cảm thấy giật mình chính là, vị lão tổ tông Hàn thị này không chỉ bên ngoài có vẻ hài đồng, vóc người cũng gầy yếu như vậy. Phỏng chừng đứng lên tối đa cũng chỉ tới eo của hắn mà thôi!
Nhưng mà Hàn Phi tuyệt đối không dám bởi vậy mà có bất luận sự khinh thường nào cả. Bởi vì đối phương cho hắn cảm giác thâm bất khả trắc, trong thân thể lão dường như ẩn chứa một lực lượng đáng sợ vô cùng vô tận. Thần thức của hắn không thể tới gần đối phương nửa phần.
Thất gia truyền kỳ võ sĩ? Hay là bát giai truyền thuyết võ tông? Mặc kệ là giai nào, thực lực của đối phương căn bản mình không thể địch lại nổi. Hàn Phi tuy rằng cuồng ngạo không sợ hãi, nhưng tự tin cũng không phải là tự đại.
Liếc mắt nhìn Hàn Phi đang đứng ở cửa. lão tổ tông này chỉ nói một tiếng, chỉ vào vị trí trước mặt mình nói:
-Ngồi!
Nhưng là chỉ một cái liếc mắt vô cùng đơn giản, nhưng làm cho Hàn Phi có cảm giác sởn cả tóc gáy. Phía sau lưng truyền tới tiếng mồ hôi lạnh chảy. Hắn cảm giác được dường như mọi bí mật của mình bị đối phương nhìn thấy hết!
Không dám có chút chậm trễ, hắn lập tức bỏ chiến giày đi tới bàn trà ngồi xuống.
Thấy hai cái chén nhỏ trên bàn trà còn trống không, Hàn Phi trong lòng khẽ động, đưa tay cầm lấy ấm trà muốn rót nước trà.
Động tác của hắn làm cho trong mắt lão tổ tông hiện lên thần sắc thỏa mãn. Tiện tay cầm lấy một chén trà nóng uống một hơi cạn sạch. Sau đó lão buông chén nhàn nhạt nói rằng:
-Nghe nói ngươi đã đánh bại tiểu tử Hàn Thiên Quân kia?
Thanh âm của lão tổ tông cũng không vang, rơi vào trong tai Hàn Phi mang theo một áp lực không gì sánh được, làm cho hắn cảm thấy mở miệng ra nói cũng vô cùng trắc trở.
Thế này là thế nào! Hàn Phi sợ hãi vô cùng, từ khi bị cảnh cáo ở bên ngoài tới bây giờ, hắn bị đối phương ép tới gắt gao. Đây tất nhiên là bởi vì chênh lệch thực lực mà như thế, nhưng cũng không nên cả tâm thần cũng bị đối phương khống chế như vậy chứ.
Giả như hắn không thể thoát khỏi sự kính nể từ trong lòng thì sợ rằng từ nay về sau trên phương diện tu luyện võ đạo cũng không thể có đột phá. Loại cảm giác này vi diệu khó giải thích, cũng không quá rõ ràng.
Chậm rãi buông ấm trà, Hàn Phi hơi ngẩng đầu nhìn đối phương, âm thầm thôi động huyền môn tâm pháp. Hai mắt hắn lóe ra ánh sáng trầm tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời:
-Đúng vậy, lão tổ tông!
Lão tổ tông nở nụ cười, lúc cười trên khuôn mặt lão thêm vài vết nhăn, cũng nhiều hơn vài phần hiền lành dễ gần.
-Không tồi! thảo nào Bích Tuyền đối với ngươi ngày nhớ đêm mong, ngươi thật không phụ lòng kỳ vọng của nàng.
Lão mỉm cười nói:
-Hàn Phi, ngươi tấn chức thiên không võ sĩ vào khi nào?
-Một năm trước!
Hàn Phi không chút giấu diếm trả lời.
Một khi nhìn rõ bản thân mình, lực lượng uy áp vô cùng của lão tổ tông với hắn nhất thời biến mất vô tung vô ảnh. Trong lòng Hàn Phi nhất thời hiểu ra. Tâm tình hắn trên phương diện võ đạo đã tiến thêm một bước, nhưng lại là một bước phi thường trọng yếu.
Không hề nghi ngờ, lão tổ tông rành mạch từng điểm này, cho nên lão tán thưởng từ tận đáy lòng.
-Mười tám tuổi, rất giỏi!
Lão tổ tông cảm thán nói:
-Ta không bằng ngươi, mười chín tuổi mới đột phá ngũ giai đỉnh, Hàn Thiên Quân là hai mươi hai tuổi.
-Vốn hắn rất có hi vọng trước năm mươi tuổi bước vào thần giai, nhưng là hắn quá mưu cầu danh lợi quyền thế, tốn quá nhiều tâm lực trên phương diện tranh quyền đoạt lợi. Tin tưởng lần thất bại này sẽ làm cho hắn có một bài học, toàn tâm trở thành một võ sĩ truy cầu võ đạo trí cao.
Lão nói liên tục, Hàn Phi lẳng lặng lắng nghe, không có nói chen vào hay phát biểu bất luận ý kiến gì cả, giống như một đệ tử đang cung kính nghe giảng.
-Hài tử ngươi thật không tồi! Lão già này đã ở đây gần một trăm năm rồi, rất hiếm thấy đệ tử gia tộc xuất sắc như ngươi.
Vị lão tổ tông mỉm cười nói:
-Còn có Bích Tuyền cũng không tồi, trong bảy đệ tử của ta, nó cũng có thiên phú rất tốt. Ba năm liền tấn chức hải dương võ sĩ cao cấp rồi.
-Không bằng các ngươi lưu lại chỗ này, ở đây thành thân là được rồi!
A! Hàn Phi nhất thời thất thố há to miệng.
Tuy rằng toàn bộ Hàn thị võ đường chỉ có một tòa võ hồn tháp, so sánh với mấy đại gia tộc ở Thánh Kinh Quang Huy đế quốc, thậm chí có hơn mười tòa võ hồn tháp thì có vẻ keo kiệt hơn một chút. Thế nhưng tòa võ hồn tháp này tuyệt đối không bình thường. Vô luận là diện tích hay độ cao đều đứng hàng đầu ở vương đô Tắc Ân. Võ hồn tháp này được kiến tạo từ hơn 200 năm trước, là tiêu chí trọng yếu nhất của Minh Lam Hàn thị cường thịnh.
Một mỹ phụ trung niên mặc bộ quần áo dài màu lục nhạt đang chờ ở cửa, thấy Hàn Phi tiến tới, nàng mỉm cười làm một thủ thế:
-Xin mời đi theo ta tới đây, ta mang ngươi đi gặp lão tổ tông.
-Cảm tạ!
Hàn Phi khách khí lên tiếng trả lời.
Một bước tiến vào trong võ hồn tháp, hắn nhạy cảm phát hiện ra thiên địa linh lực bên trong nồng nặc vô cùng. Đây cũng không phải là chuyện ngạc nhiên gì, bởi vì một trong những tác dụng trọng yếu của võ hồn tháp chính là ngưng tụ thiên địa linh lực chung quanh để cung cấp cho võ sĩ tu luyện. Nhưng ngoại trừ cái này ra, hắn còn cảm giác được một cỗ lực lượng vô hình rơi vào trên người mình.
Cỗ lực lượng này không tính là mạnh mẽ, thế nhưng mang theo uy áp nhàn nhạt, làm cho thần hồn của Hàn Phi theo bản năng sản sinh ra một chút cảnh giác cùng run sợ. Phảng phất như có một tồn tại cực kỳ cường đại đang bao lấy mình.
Võ hồn tháp mặc dù có thang để thông hành lên xuống, nhưng mà phương thức di chuyển mau lẹ nhất chính là dùng linh pháp trận di chuyển. Mà mỹ phụ trung niên này chính là linh pháp sư nắm trong tay pháp trận này. Lúc đi vào trong pháp trận, nàng rút pháp trượng đọc chú ngữ. Linh pháp trận mang theo hai người cấp tốc kéo lên trên, trong nháy mắt đã đi tới tầng cao nhất.
Tầng cao nhất của võ hồn tháp chính là nơi tập trung linh lực tối cao nhất. Chỉ có người có địa vị tối cao mới có thể ở đây. Lúc Hàn Phi đi ra khỏi pháp trận, hai võ sĩ hộ vệ vũ trang tận răng, khom người thi lễ với hắn, rồi lập tức đẩy cánh cửa ra một bên.
Đi vào trong, bên trong là một gian phòng khách rộng lớn, không khí tươi mát sáng sủa. Trên mặt đất là sàn nhà bằng gỗ đã được trang trí tỉ mỉ cẩn thận. Bên trái có một cái ao nho nhỏ trồng bạc hà. Một con cá nghịch ngợm bỗng nhiên nhảy ra khỏi hồ nước, phát ra tiếng kêu âm hưởng.
-Khách nhân tới, có khách tới rồi!
Đang lúc Hàn Phi quan sát hoàn cảnh chung quanh, một thanh âm đột nhiên từ bên cạnh truyền tới. Nương theo thanh âm, một con vẹt mỏ hồng xinh đẹp rơi xuống trên vai Hàn Phi.
-Xin chào, tiểu gia hỏa!
Hàn Phi nghiêng đầu cười bắt chuyện với nó.
Thật không ngờ con vẹt lại nghiêm trang trả lời:
-Được rồi, ngươi tìm ai?
Thú vị! Hàn Phi cười nói :
-Ta tìm Hàn Bích Tuyền, ngươi có thể mang ta đi tìm nàng không?
-Đương nhiên không có vấn đề gì.
Con vẹt dựng thẳng một trảo nói rằng:
-Ta muốn ba cây hương thảo bổng!
Hương thảo bổng? nó là vật gì vậy? Hàn Phi không khỏi hơi sửng sốt, con vẹt liếc mắt nhìn hắn khinh thường nói rằng:
-Không có sao? Ngươi thật đúng là kém cỏi, trước tiên đi tìm rồi quay lại đi!
Đây là con chim gì à! Hàn Phi nhất thời dở khóc dở cười, đang muốn không thèm nhìn con vẹt xảo trá muốn vơ vét tài sản thình lình bên cạnh truyền tới một thanh âm nhẹ nhàng vô cùng:
-Tiểu An, ngươi lại nghịch cái gì thế!
Nghe thấy thanh âm như vậy, Hàn Phi không khỏi cả người run lên. Nó quen thuộc quá, nhiều đêm nằm mơ nó thường văng vẳng bên tai hắn.
-Bích Tuyền.
Hàn Phi lập tức quay đầu, chỉ thấy cách đó mười mét, một giai nhân đang cười đứng đó!
Nàng mặc một bộ đồ màu vàng nhạt, khuôn mặt không chút phấn son, mang theo nụ cười tươi nhàn nhạt, giống hệt như ba năm trước không một chút cải biến.
Do dự một chút, Hàn Phi chạy nhanh đi qua, một tay ôm lấy Hàn Bích Tuyền vào trong lòng. Hai tay hắn dùng sức, hận không thể kéo nàng vào trong cơ thể của hắn.
Đợi ba năm, chính là vì ngày đoàn tụ hôm nay, tất cả nỗ lực cùng khổ cực của hắn đều được hồi báo tốt nhất!
Hàn Bích Tuyền gục đầu vào vai của Hàn Phi, dùng hai tay ôm chặt lấy thắt lưng của hắn. Nước mắt nàng lưng tròng chảy xuống ướt đẫm quần áo.
Hai người cứ ôm nhau như vậy không biết bao lâu, mới lưu luyến rời xa nhau.
-Ta tới rồi!
Hàn Phi nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Hàn Bích Tuyền cười nói.
-Ta biết rồi.
Hàn Bích Tuyền nhỏ giọng trả lời, trên khuôn mặt nàng phảng phất như có mùa xuân đang nở vậy:
-Ta cũng chờ chàng thật lâu rồi.
Hàn Phi không thể kiềm chế được tình ý trong lòng mình, hắn cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng ướt át của Hàn Bích Tuyền.
-Hừ!
Một tiếng hừ lạnh chợt vang lên bên tai hai người, thanh âm này rõ ràng rất nhỏ, nhưng giống như sấm sét nổ vang trong thần hồn của Hàn Phi. Dĩ nhiên còn sản sinh ra hiệu quả kinh sợ, làm cho động tác của hắn không khỏi có chút cứng đờ.
Lợi hại! Hàn Phi trong lòng hoảng sợ, rõ ràng trong phòng khách này không có người thứ ba tồn tại. Nhưng tiếng hừ này giống như phát ra tại bên người hắn vậy, làm cho hắn cảm thấy ý tứ hàm xúc bên trong rõ ràng không gì sánh được, tiểu tử phải biết kiềm chế một chút!
Lão tổ tông! Một cái tên lập tức hiện lên trong đầu Hàn Phi, ngoại trừ người này ra còn ai có thần thông như vậy chứ?
Hàn Bích Tuyền cười khúc khích, kiều mị vô cùng, dùng ngón tay ngọc nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi của hắn nói rằng:
-Không nên náo loạn, lão tổ tông đang đợi chàng! Làm cho lão nhân tức giận, chàng đừng mong mang được ta đi.
Nói xong, nàng chỉ chỉ vào một phòng ở bên cạnh, trừng mắt nhìn Hàn Phi, hiện ra vài phần khả ái vô cùng.
Thấy vẻ mặt của Hàn Bích Tuyền như vậy, trong lòng Hàn Phi chấn tĩnh lại. Tối thiểu ba năm nay nàng ở đây cũng không gặp nhiều khổ cực, có thể nhìn ra được lão tổ tông đương đối sủng ái nàng.
Gật đầu, Hàn Phi đi nhanh tới gian phòng mà Hàn Bích Tuyền đã chỉ.
Bên trong là một gian tĩnh thất để tu luyện, nó sạch sẽ ngăn nắp không nhiễm một chút bụi bặm. Bên trong cũng không có dụng cụ gì cần thiết lắm, Hàn Phi liếc mắt nhận thấy bên cạnh cửa sổ có một lão nhân áo bào trắng đang ngồi ngay ngắn trên ghế.
Trước mặt lão bày một bàn trà, một bình chè cùng hai cái chén nhỏ. Hương trà nhàn nhạt quanh quẩn bên trong tĩnh thất.
Nhìn từ bên ngoài vào, thực sự không thể đoán ra được lão nhân này đã bao nhiêu tuổi rồi. Chỉ có mái tóc dài bạc trắng rơi xuống mặt đất chừng hơn một mét. Mà khuôn mặt cũng hồng nhuận trơn bóng không một nếp nhăn. Dĩ nhiên còn có dáng vẻ của một hài đồng, chỉ là đôi mắt thâm sâu tràn đầy tang thương của năm tháng.
Để cho Hàn Phi cảm thấy giật mình chính là, vị lão tổ tông Hàn thị này không chỉ bên ngoài có vẻ hài đồng, vóc người cũng gầy yếu như vậy. Phỏng chừng đứng lên tối đa cũng chỉ tới eo của hắn mà thôi!
Nhưng mà Hàn Phi tuyệt đối không dám bởi vậy mà có bất luận sự khinh thường nào cả. Bởi vì đối phương cho hắn cảm giác thâm bất khả trắc, trong thân thể lão dường như ẩn chứa một lực lượng đáng sợ vô cùng vô tận. Thần thức của hắn không thể tới gần đối phương nửa phần.
Thất gia truyền kỳ võ sĩ? Hay là bát giai truyền thuyết võ tông? Mặc kệ là giai nào, thực lực của đối phương căn bản mình không thể địch lại nổi. Hàn Phi tuy rằng cuồng ngạo không sợ hãi, nhưng tự tin cũng không phải là tự đại.
Liếc mắt nhìn Hàn Phi đang đứng ở cửa. lão tổ tông này chỉ nói một tiếng, chỉ vào vị trí trước mặt mình nói:
-Ngồi!
Nhưng là chỉ một cái liếc mắt vô cùng đơn giản, nhưng làm cho Hàn Phi có cảm giác sởn cả tóc gáy. Phía sau lưng truyền tới tiếng mồ hôi lạnh chảy. Hắn cảm giác được dường như mọi bí mật của mình bị đối phương nhìn thấy hết!
Không dám có chút chậm trễ, hắn lập tức bỏ chiến giày đi tới bàn trà ngồi xuống.
Thấy hai cái chén nhỏ trên bàn trà còn trống không, Hàn Phi trong lòng khẽ động, đưa tay cầm lấy ấm trà muốn rót nước trà.
Động tác của hắn làm cho trong mắt lão tổ tông hiện lên thần sắc thỏa mãn. Tiện tay cầm lấy một chén trà nóng uống một hơi cạn sạch. Sau đó lão buông chén nhàn nhạt nói rằng:
-Nghe nói ngươi đã đánh bại tiểu tử Hàn Thiên Quân kia?
Thanh âm của lão tổ tông cũng không vang, rơi vào trong tai Hàn Phi mang theo một áp lực không gì sánh được, làm cho hắn cảm thấy mở miệng ra nói cũng vô cùng trắc trở.
Thế này là thế nào! Hàn Phi sợ hãi vô cùng, từ khi bị cảnh cáo ở bên ngoài tới bây giờ, hắn bị đối phương ép tới gắt gao. Đây tất nhiên là bởi vì chênh lệch thực lực mà như thế, nhưng cũng không nên cả tâm thần cũng bị đối phương khống chế như vậy chứ.
Giả như hắn không thể thoát khỏi sự kính nể từ trong lòng thì sợ rằng từ nay về sau trên phương diện tu luyện võ đạo cũng không thể có đột phá. Loại cảm giác này vi diệu khó giải thích, cũng không quá rõ ràng.
Chậm rãi buông ấm trà, Hàn Phi hơi ngẩng đầu nhìn đối phương, âm thầm thôi động huyền môn tâm pháp. Hai mắt hắn lóe ra ánh sáng trầm tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời:
-Đúng vậy, lão tổ tông!
Lão tổ tông nở nụ cười, lúc cười trên khuôn mặt lão thêm vài vết nhăn, cũng nhiều hơn vài phần hiền lành dễ gần.
-Không tồi! thảo nào Bích Tuyền đối với ngươi ngày nhớ đêm mong, ngươi thật không phụ lòng kỳ vọng của nàng.
Lão mỉm cười nói:
-Hàn Phi, ngươi tấn chức thiên không võ sĩ vào khi nào?
-Một năm trước!
Hàn Phi không chút giấu diếm trả lời.
Một khi nhìn rõ bản thân mình, lực lượng uy áp vô cùng của lão tổ tông với hắn nhất thời biến mất vô tung vô ảnh. Trong lòng Hàn Phi nhất thời hiểu ra. Tâm tình hắn trên phương diện võ đạo đã tiến thêm một bước, nhưng lại là một bước phi thường trọng yếu.
Không hề nghi ngờ, lão tổ tông rành mạch từng điểm này, cho nên lão tán thưởng từ tận đáy lòng.
-Mười tám tuổi, rất giỏi!
Lão tổ tông cảm thán nói:
-Ta không bằng ngươi, mười chín tuổi mới đột phá ngũ giai đỉnh, Hàn Thiên Quân là hai mươi hai tuổi.
-Vốn hắn rất có hi vọng trước năm mươi tuổi bước vào thần giai, nhưng là hắn quá mưu cầu danh lợi quyền thế, tốn quá nhiều tâm lực trên phương diện tranh quyền đoạt lợi. Tin tưởng lần thất bại này sẽ làm cho hắn có một bài học, toàn tâm trở thành một võ sĩ truy cầu võ đạo trí cao.
Lão nói liên tục, Hàn Phi lẳng lặng lắng nghe, không có nói chen vào hay phát biểu bất luận ý kiến gì cả, giống như một đệ tử đang cung kính nghe giảng.
-Hài tử ngươi thật không tồi! Lão già này đã ở đây gần một trăm năm rồi, rất hiếm thấy đệ tử gia tộc xuất sắc như ngươi.
Vị lão tổ tông mỉm cười nói:
-Còn có Bích Tuyền cũng không tồi, trong bảy đệ tử của ta, nó cũng có thiên phú rất tốt. Ba năm liền tấn chức hải dương võ sĩ cao cấp rồi.
-Không bằng các ngươi lưu lại chỗ này, ở đây thành thân là được rồi!
A! Hàn Phi nhất thời thất thố há to miệng.
/482
|