Trời xanh trong vắt không một chút mây, mặt trời mọc lên từ hướng đông chiếu ánh sáng xuống đại thảo nguyên phương bắc, xua tan đi cái giá rét của mùa đông.
Hàn Phi vẫn ngồi yên bên bờ sông nhỏ, đặt trường đao ngang hai chân, tuy hắn tập luyện suốt đêm, nhưng vẫn không chút mệt mỏi, mà thần sắc lại sáng láng, hai mắt trong suốt trầm tĩnh, chăm chú lắng nghe sự truyền dạy của Dạ Võ Đế.
Trong cơ thể của hắn, khí chân tiên thiên anh hùng không gì sáng bằng từ đan điền mọc lên, thông qua kinh mạch thâm nhập vào huyết quản, theo cách chỉ dẫn vận khí hành huyết của Dạ Võ Đế, máu huyết toàn thân trong nháy mắt sôi sụt hẳn lên, cảm nhận dường như đang tu luyện trong ngục lò.
Hai tròng mắt đen kịt của hắn bỗng biến thành màu đỏ, trường đao đang cầm trên tay bắt đầu run nhẹ lên, một vòng ánh sáng màu máu từ thân hắn lan tỏa ra xung quanh.
- Giết, tai trái chém một cái xuống thảo nguyên, Hàn Phi quát lớn một tiếng vọt người nhảy lên, lực lượng đấu khí thông qua huyết mạch kích phát hội tụ ở cách tay phải, vun chiến đao ra, một vòng ánh sáng của đường đao màu máu trong nháy mắt xé rách cả không trung, trong không trung xuất hiện một vòng khí hình cung từ xa bay đến rất nhanh, ít nhất đến vài trăm thước mới hoàn toàn biến mất.
Man đấu khí! Đây là lực lượng đặc có của man tộc, dĩ nhiên do Hàn Phi một võ sĩ nhân tộc triển khai ra, nếu như bị đế quốc man tộc phát hiện, thật không biết sẽ xảy ra lên một làn sóng đáng sợ như thế nào!
Man đấu khí chủng loại không ít, toàn bộ đều lấy sức mạnh huyết mạch làm căn nguyên, sức mạnh nguyên thể trên cơ thể của mình, không chịu bất kỳ hạn chế nào của môi trường, dựa vào sức mạnh của chính mình bạo phát càng có hiệu quả hơn, võ sĩ man tộc là dựa vào man đấu khí mà có ưu thế nhất định đối với võ sĩ nhân tộc, đoàn võ sĩ Huyết Hồn của đế quốc Thái Thản chính là đại diện trong số kiệt xuất đó, cho nên tưởng tượng nếu như để nhân tộc nắm được năng lực giống vậy, đế quốc thế Thái Thản tương lai không còn một ai sống sót.
Rất giỏi, tự đáy lòng Hàn Phi thầm kính nể Dạ Võ Đế, thật không hổ là đệ nhất cường giả tinh thông của ngàn năm trước.
Chẳng qua là kính nể, hắn không khỏi lấy làm kỳ quái, tại sao tâm pháp như vậy không lưu truyền tới ngày nay, từ trước đến giờ không nghe nói có võ sĩ nhân tộc học được man đấu khí.
- Yêu cầu man đấu khí đối với huyết mạch thiên phú rất cao, lúc đó ta tốn thời gian ba năm, giết chết mấy trăm võ sĩ man tộc nắm được bí quyết kỹ nghệ này, đối với đa số võ sĩ nhân tộc cũng vô dụng, đối với vấn đề của Hàn Phi, Dạ Võ Đế hời hợt nói rằng:
- Thiên phú của ngươi rất tốt, cho nên mới có thể dễ dàng học đươc, kỳ thực ban đầu ta muốn mượn quân đoàn chế tạo ra một môn vô địch, chỉ là kế hoạch chưa thực hiện thì đã xảy ra chuyện bất trắc.
Hàn Phi khẽ động lòng, trong những cuốn sách nói về cuộc đời Dạ Võ Đế, đa phần đều tập trung nói về cuộc chiến khu ma, còn nói về nàng cũng không tỉ mỉ lắm, chỉ là nói sau khi thành lập đế quốc, Dạ Võ Đế vì theo đuổi đường đạo và lui ẩn, rất nhiều người tin rằng nàng đã trở thành một thần linh.
Hàn Phi biết nhận định đó là đồn đại, mà Dạ Võ Đế từ trước đến này cũng chưa từng đề cập qua cái gì sẽ biến thành thần hồn phong ấn trong truyền thừa linh phẩm, thế là hiếu kỳ hỏi:
- Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, người mới...
Ngươi không cần hỏi, bây giờ biết đối với ngươi cũng không có lợi ích gì.., Dạ Võ Đế khẽ hừ một tiếng nói,
- Đợi ngươi bước vào cảnh giới thần, có rất nhiều chuyện ta không nói ngươi cũng sẽ biết.
Phát hiện tâm tình của Dạ Võ Đế trở nên tồi tệ, Hàn Phi khôn khéo mà im miệng.
Làm người không thể quá tham lam, hai kỹ nghệ mà Dạ Võ Đế truyền thụ đối với Hàn Phi mà nói tuyệt đối là thứ vô cùng quý giá, không chỉ hoàn toàn giải quyết được khó khăn trước mắt, càng mở rộng tầm mắt trên con đường võ đạo của hắn.
- Đấu khí hiện giờ ngươi nắm bắt thuộc tâm pháp cơ bản nhất của man tộc, tâm pháp giai cao, tuy ta biết một chút nhưng không có cách nào truyền dạy cho ngươi, ngươi nên tới man tộc học hỏi một chút, nói không chừng có thế giúp ngươi đột phá lên võ sĩ cấp thiên không, sau cùng Dạ Võ Đế nói:
- Cố gắng lên đi, ta bây giờ chỉ giúp ngươi chỉ bấy nhiêu đó thôi.
- Đa tạ, Hàn Phi nói tận đáy lòng mình, lại phát hiện đối phương lại trầm miên.
Ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu rọi lên người, Hàn Phi cuối người rửa sạch kiếm trên dòng sông nhỏ, sau đó cưỡi Ốc Kim tiếp tục đi về hướng mặt trời mọc.
Trên đường đi về hướng đông, cảnh trí thảo nguyên dần dần biến đổi, ven chân núi xuất hiện thôn trấn lẻ nhỏ, nhưng tất cả đều hoang tàn không có người ở.
Đây không phải là chuyện bình thường, trung tâm của đế quốc Thái Thản cũng ở vùng Trung Đông, Cuồng Lan Yếu Tắc ở phía tây, lính đánh thuê và người mạo hiểm của loài người không ai không đi qua vùng núi này cướp bóc, ở đây có thể phồn vinh mới là kỳ lạ.
Con đường cũng xuất hiện rồi, nhưng phần lớn bị cỏ mọc bao trùm rất khó nhận ra, đồi núi thảo nguyên thấp bé gập ghềnh, địa thế không hề bằng phẳng.
Cưỡi con Ốc Kim, Hàn Phi lao thẳng lên đỉnh đồi quan sát, lật tấm bản đồ trong tay ra xem, hắn không hề sợ lạc đường, chỉ cần đi dọc theo chiến thần sơn mạch nhất định sẽ không sai.
Đang lúc này, trong gió bỗng truyền lại âm thanh kỳ quái, Hàn Phi liếc nhìn xung quanh, phát hiện trên thảo nguyên xa xa không ít người ngựa tụ tập lại, hình như đang xảy ra chiến đấu kịch liệt, cơ hồ nghe được tiếng chém giết kêu gào thảm khóc.
Suy nghĩ một hồi, Hàn Phi vỗ vỗ vào đầu Ốc Kim
- Đi, chúng ta đi xem náo nhiệt.
Trên đại thảo nguyên hoang vắng, gặp được người là chuyện hiếm lạ, náo nhiệt đặc sắc như vậy không đi thật là tiếc.
Ốc Kim gầm nhẹ một tiếng, bốn chân phát lực như tên bắn từ trên núi vọt thẳng xuống phía dưới, nhanh chóng tới gần chỗ chém giết đó.
Ở một khoảng cách tương đối gần, Hàn Phi mới phát hiện ra đội quân đang bị nhóm người bao vây, hơn mười mấy chiếc xe ngựa vây thành một vòng, bọn hộ vệ của đội quân lui lại phía sau đau khổ chống cự sự công kích của mấy trăm danh kỵ xung quanh, ánh sáng đấu khí phóng ra không ngừng, thỉnh thoảng có người kêu thảm ngã xuống đất.
Hai bên đều là man tộc. nhưng một bên đội quân rõ ràng bị bao vậy yếu thế, có lúc bị kỵ binh công phá.
Cảnh tượng như vậy Hàn Phi không lạ lẫm gì, công kích bao bây đó hẳn là mã tặc đạo phỉ của man tộc, đại thảo nguyên phương bắc đạo tặc hoành hành, đây cũng là vấn đề đế quốc Thái Thản khá đau đầu, mặc dù dùng cách chiêu binh nhập ngũ để giảm thiểu số lượng đạo phỉ, nhưng không phải tất cả mọi người đều muốn gia nhập quân đội.
Xuất hiện đột ngột của Hàn Phi là cho bọn mã tặc chú ý, lập tức có bảy tám võ sĩ từ trong đội quân bay vọt ra hướng về phía Hàn Phi, những người man tộc này đều mặt quần áo thơ sơ, mạnh khỏe hung hãn, trong tay cầm vũ khí quơ loạn xạ, khí thế nhưng thật kém cõi.
- Vị huynh đài này, đoàn ngựa Thiết Nham chúng tôi cắt cỏ ở chỗ này, xin mời đi vòng, nếu xảy ra ngộ thương thật không phải là chuyện tốt, một tên võ sĩ man tộc thủ lĩnh lớn tiếng quát.
Đoàn mã tặc của man tộc đều là ngựa, ý nói cắt cỏ chính là cướp bóc, tên thủ lĩnh này nhìn Hàn Phi cưỡi chiến lang khí thế có chút bất phàm, cho nên không tùy tiện phát động công kích, chỉ là trong lời nói có vẻ uy hiếp.
Mấy tên chiến sĩ tay cầm trường thương đứng xung quanh hai bên, bên ngoài còn có hai người tay cầm cung tên đứng một bên nhìn chằm chằm, cung tên sắc bén chỉ thẳng vào Hàn Phi.
Thêm một việc chi bằng bớt một việc, man tộc chém giết lẫn nhau liên quan gì đến mình, Hàn Phi gật đầu nói:
- Được!
Nói xong hắn quay đầu bỏ đi, không ngờ rằng vừa mới xoay người, chỉ nghe được tiếng xé gió vang lên “vèo vèo” hai ngọn tên từ sau lưng hắn bay vút đến.
Hàn Phi xoay người rút chiến đao chém ra, hai ngọn tên bị đánh rơi, ánh mắt giận giữ quát:
- Là ý gì chứ?
- Hà hà... tên thủ lĩnh mã tặc cười:
- Chiến sủng của ngươi tốt thật, đã gặp được thì phải để lại chứ, các anh em bắt lấy hắn cho ta!
Hàn Phi nghĩ rằng thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, tên mã tặc này lại cho rằng thực lực hắn không có nhát gan sợ phiền phức, nếu không sao có thể nghe lời như vậy, cho nên mới không do dự hạ độc thủ!
Năm tên mã tặc lập tức chạy đến, trường thương từ các hướng không giống nhau bay thẳng về phía Hàn Phi, tốc độ vô cùng nhanh và hung hãn, trong đó một cây nhọn hoắc còn chứa đấu khí.
Đối diện với tấn công của kẻ địch, Hàn Phi vẫn nhếch miệng cười, chiến đao nhè nhẹ vun lên, lưỡi đao hình cung sắc bén, hung hãn gấp bội, giống như thanh đao cực lớn cùng lúc đánh vào bọn mã tặc xung quanh.
- A!
Âm thanh cực kỳ bi thảm chợt vang lên, bất luận là võ sĩ bình thường hay là võ sĩ có đấu khí, chỉ cần bị ánh sáng của đao bắn trúng thì bị đứt thành hai mãnh, nữa phần thân thể của bọn họ còn lại vẫn còn ngồi trên lưng ngựa, nữa phần cơ thể còn lại rơi xuống đất máu tươi vun vãi khắp nơi, lần chém này dĩ nhiên cùng lúc giết chết năm tên mã tặc.
Tên mã tặc thủ lĩnh núp ở phía sau, hai mắt mở trừng rất lớn, tuyệt đối không nghĩ rằng mình đã gặp cao thủ như vậy, ngay cả một đao của đối phương cũng không đỡ nổi.
Cũng không ngờ rằng hắn lại phản ứng khiếp sợ đến như vậy, Hàn Phi bỗng nhiên vọt tới trước mặt y, ánh đao chợt lóe lên, tên thủ lĩnh mã tặc đột nhiên phát hiện mình đã bay lên không trung, sau đó cái gì cũng không biết.
Một lũ chó gà, mấy tên võ sĩ mang tộc này không phải là võ sĩ bình thường chính là võ sĩ gia thấp, buộc cùng một chỗ cũng tiện tay cho Hàn Phi phát kích, chỉ cần dùng ba đao tám tên mã tặc lập tức biến thành thi thể nằm ngay dưới đất.
Một đội mã tặc cách đó không xa vô cùng khiếp sợ, hiển nhiên là có người nhìn thấy tình cảnh này, Hàn Phi liếm môi, những tên mã tặc này như đang khiêu khích hắn như không để hắn thỏa mãn sự giết chóc của hắn.
Theo sau một tiếng huýt sáo, lại có mấy tên võ sĩ quay đầu ngựa lại hò hét phi thẳng về phía Hàn Phi, sự giết người của Hắn đã khơi gợi tính hung hãn của đối phương, mười mấy cây trường thương sắc bén bủa vây lấy hắn.
- Khá lắm, Hàn Phi cười dài, trên người liền phát ra ánh sáng đấu khí
-o0o-
Hàn Phi vẫn ngồi yên bên bờ sông nhỏ, đặt trường đao ngang hai chân, tuy hắn tập luyện suốt đêm, nhưng vẫn không chút mệt mỏi, mà thần sắc lại sáng láng, hai mắt trong suốt trầm tĩnh, chăm chú lắng nghe sự truyền dạy của Dạ Võ Đế.
Trong cơ thể của hắn, khí chân tiên thiên anh hùng không gì sáng bằng từ đan điền mọc lên, thông qua kinh mạch thâm nhập vào huyết quản, theo cách chỉ dẫn vận khí hành huyết của Dạ Võ Đế, máu huyết toàn thân trong nháy mắt sôi sụt hẳn lên, cảm nhận dường như đang tu luyện trong ngục lò.
Hai tròng mắt đen kịt của hắn bỗng biến thành màu đỏ, trường đao đang cầm trên tay bắt đầu run nhẹ lên, một vòng ánh sáng màu máu từ thân hắn lan tỏa ra xung quanh.
- Giết, tai trái chém một cái xuống thảo nguyên, Hàn Phi quát lớn một tiếng vọt người nhảy lên, lực lượng đấu khí thông qua huyết mạch kích phát hội tụ ở cách tay phải, vun chiến đao ra, một vòng ánh sáng của đường đao màu máu trong nháy mắt xé rách cả không trung, trong không trung xuất hiện một vòng khí hình cung từ xa bay đến rất nhanh, ít nhất đến vài trăm thước mới hoàn toàn biến mất.
Man đấu khí! Đây là lực lượng đặc có của man tộc, dĩ nhiên do Hàn Phi một võ sĩ nhân tộc triển khai ra, nếu như bị đế quốc man tộc phát hiện, thật không biết sẽ xảy ra lên một làn sóng đáng sợ như thế nào!
Man đấu khí chủng loại không ít, toàn bộ đều lấy sức mạnh huyết mạch làm căn nguyên, sức mạnh nguyên thể trên cơ thể của mình, không chịu bất kỳ hạn chế nào của môi trường, dựa vào sức mạnh của chính mình bạo phát càng có hiệu quả hơn, võ sĩ man tộc là dựa vào man đấu khí mà có ưu thế nhất định đối với võ sĩ nhân tộc, đoàn võ sĩ Huyết Hồn của đế quốc Thái Thản chính là đại diện trong số kiệt xuất đó, cho nên tưởng tượng nếu như để nhân tộc nắm được năng lực giống vậy, đế quốc thế Thái Thản tương lai không còn một ai sống sót.
Rất giỏi, tự đáy lòng Hàn Phi thầm kính nể Dạ Võ Đế, thật không hổ là đệ nhất cường giả tinh thông của ngàn năm trước.
Chẳng qua là kính nể, hắn không khỏi lấy làm kỳ quái, tại sao tâm pháp như vậy không lưu truyền tới ngày nay, từ trước đến giờ không nghe nói có võ sĩ nhân tộc học được man đấu khí.
- Yêu cầu man đấu khí đối với huyết mạch thiên phú rất cao, lúc đó ta tốn thời gian ba năm, giết chết mấy trăm võ sĩ man tộc nắm được bí quyết kỹ nghệ này, đối với đa số võ sĩ nhân tộc cũng vô dụng, đối với vấn đề của Hàn Phi, Dạ Võ Đế hời hợt nói rằng:
- Thiên phú của ngươi rất tốt, cho nên mới có thể dễ dàng học đươc, kỳ thực ban đầu ta muốn mượn quân đoàn chế tạo ra một môn vô địch, chỉ là kế hoạch chưa thực hiện thì đã xảy ra chuyện bất trắc.
Hàn Phi khẽ động lòng, trong những cuốn sách nói về cuộc đời Dạ Võ Đế, đa phần đều tập trung nói về cuộc chiến khu ma, còn nói về nàng cũng không tỉ mỉ lắm, chỉ là nói sau khi thành lập đế quốc, Dạ Võ Đế vì theo đuổi đường đạo và lui ẩn, rất nhiều người tin rằng nàng đã trở thành một thần linh.
Hàn Phi biết nhận định đó là đồn đại, mà Dạ Võ Đế từ trước đến này cũng chưa từng đề cập qua cái gì sẽ biến thành thần hồn phong ấn trong truyền thừa linh phẩm, thế là hiếu kỳ hỏi:
- Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, người mới...
Ngươi không cần hỏi, bây giờ biết đối với ngươi cũng không có lợi ích gì.., Dạ Võ Đế khẽ hừ một tiếng nói,
- Đợi ngươi bước vào cảnh giới thần, có rất nhiều chuyện ta không nói ngươi cũng sẽ biết.
Phát hiện tâm tình của Dạ Võ Đế trở nên tồi tệ, Hàn Phi khôn khéo mà im miệng.
Làm người không thể quá tham lam, hai kỹ nghệ mà Dạ Võ Đế truyền thụ đối với Hàn Phi mà nói tuyệt đối là thứ vô cùng quý giá, không chỉ hoàn toàn giải quyết được khó khăn trước mắt, càng mở rộng tầm mắt trên con đường võ đạo của hắn.
- Đấu khí hiện giờ ngươi nắm bắt thuộc tâm pháp cơ bản nhất của man tộc, tâm pháp giai cao, tuy ta biết một chút nhưng không có cách nào truyền dạy cho ngươi, ngươi nên tới man tộc học hỏi một chút, nói không chừng có thế giúp ngươi đột phá lên võ sĩ cấp thiên không, sau cùng Dạ Võ Đế nói:
- Cố gắng lên đi, ta bây giờ chỉ giúp ngươi chỉ bấy nhiêu đó thôi.
- Đa tạ, Hàn Phi nói tận đáy lòng mình, lại phát hiện đối phương lại trầm miên.
Ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu rọi lên người, Hàn Phi cuối người rửa sạch kiếm trên dòng sông nhỏ, sau đó cưỡi Ốc Kim tiếp tục đi về hướng mặt trời mọc.
Trên đường đi về hướng đông, cảnh trí thảo nguyên dần dần biến đổi, ven chân núi xuất hiện thôn trấn lẻ nhỏ, nhưng tất cả đều hoang tàn không có người ở.
Đây không phải là chuyện bình thường, trung tâm của đế quốc Thái Thản cũng ở vùng Trung Đông, Cuồng Lan Yếu Tắc ở phía tây, lính đánh thuê và người mạo hiểm của loài người không ai không đi qua vùng núi này cướp bóc, ở đây có thể phồn vinh mới là kỳ lạ.
Con đường cũng xuất hiện rồi, nhưng phần lớn bị cỏ mọc bao trùm rất khó nhận ra, đồi núi thảo nguyên thấp bé gập ghềnh, địa thế không hề bằng phẳng.
Cưỡi con Ốc Kim, Hàn Phi lao thẳng lên đỉnh đồi quan sát, lật tấm bản đồ trong tay ra xem, hắn không hề sợ lạc đường, chỉ cần đi dọc theo chiến thần sơn mạch nhất định sẽ không sai.
Đang lúc này, trong gió bỗng truyền lại âm thanh kỳ quái, Hàn Phi liếc nhìn xung quanh, phát hiện trên thảo nguyên xa xa không ít người ngựa tụ tập lại, hình như đang xảy ra chiến đấu kịch liệt, cơ hồ nghe được tiếng chém giết kêu gào thảm khóc.
Suy nghĩ một hồi, Hàn Phi vỗ vỗ vào đầu Ốc Kim
- Đi, chúng ta đi xem náo nhiệt.
Trên đại thảo nguyên hoang vắng, gặp được người là chuyện hiếm lạ, náo nhiệt đặc sắc như vậy không đi thật là tiếc.
Ốc Kim gầm nhẹ một tiếng, bốn chân phát lực như tên bắn từ trên núi vọt thẳng xuống phía dưới, nhanh chóng tới gần chỗ chém giết đó.
Ở một khoảng cách tương đối gần, Hàn Phi mới phát hiện ra đội quân đang bị nhóm người bao vây, hơn mười mấy chiếc xe ngựa vây thành một vòng, bọn hộ vệ của đội quân lui lại phía sau đau khổ chống cự sự công kích của mấy trăm danh kỵ xung quanh, ánh sáng đấu khí phóng ra không ngừng, thỉnh thoảng có người kêu thảm ngã xuống đất.
Hai bên đều là man tộc. nhưng một bên đội quân rõ ràng bị bao vậy yếu thế, có lúc bị kỵ binh công phá.
Cảnh tượng như vậy Hàn Phi không lạ lẫm gì, công kích bao bây đó hẳn là mã tặc đạo phỉ của man tộc, đại thảo nguyên phương bắc đạo tặc hoành hành, đây cũng là vấn đề đế quốc Thái Thản khá đau đầu, mặc dù dùng cách chiêu binh nhập ngũ để giảm thiểu số lượng đạo phỉ, nhưng không phải tất cả mọi người đều muốn gia nhập quân đội.
Xuất hiện đột ngột của Hàn Phi là cho bọn mã tặc chú ý, lập tức có bảy tám võ sĩ từ trong đội quân bay vọt ra hướng về phía Hàn Phi, những người man tộc này đều mặt quần áo thơ sơ, mạnh khỏe hung hãn, trong tay cầm vũ khí quơ loạn xạ, khí thế nhưng thật kém cõi.
- Vị huynh đài này, đoàn ngựa Thiết Nham chúng tôi cắt cỏ ở chỗ này, xin mời đi vòng, nếu xảy ra ngộ thương thật không phải là chuyện tốt, một tên võ sĩ man tộc thủ lĩnh lớn tiếng quát.
Đoàn mã tặc của man tộc đều là ngựa, ý nói cắt cỏ chính là cướp bóc, tên thủ lĩnh này nhìn Hàn Phi cưỡi chiến lang khí thế có chút bất phàm, cho nên không tùy tiện phát động công kích, chỉ là trong lời nói có vẻ uy hiếp.
Mấy tên chiến sĩ tay cầm trường thương đứng xung quanh hai bên, bên ngoài còn có hai người tay cầm cung tên đứng một bên nhìn chằm chằm, cung tên sắc bén chỉ thẳng vào Hàn Phi.
Thêm một việc chi bằng bớt một việc, man tộc chém giết lẫn nhau liên quan gì đến mình, Hàn Phi gật đầu nói:
- Được!
Nói xong hắn quay đầu bỏ đi, không ngờ rằng vừa mới xoay người, chỉ nghe được tiếng xé gió vang lên “vèo vèo” hai ngọn tên từ sau lưng hắn bay vút đến.
Hàn Phi xoay người rút chiến đao chém ra, hai ngọn tên bị đánh rơi, ánh mắt giận giữ quát:
- Là ý gì chứ?
- Hà hà... tên thủ lĩnh mã tặc cười:
- Chiến sủng của ngươi tốt thật, đã gặp được thì phải để lại chứ, các anh em bắt lấy hắn cho ta!
Hàn Phi nghĩ rằng thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, tên mã tặc này lại cho rằng thực lực hắn không có nhát gan sợ phiền phức, nếu không sao có thể nghe lời như vậy, cho nên mới không do dự hạ độc thủ!
Năm tên mã tặc lập tức chạy đến, trường thương từ các hướng không giống nhau bay thẳng về phía Hàn Phi, tốc độ vô cùng nhanh và hung hãn, trong đó một cây nhọn hoắc còn chứa đấu khí.
Đối diện với tấn công của kẻ địch, Hàn Phi vẫn nhếch miệng cười, chiến đao nhè nhẹ vun lên, lưỡi đao hình cung sắc bén, hung hãn gấp bội, giống như thanh đao cực lớn cùng lúc đánh vào bọn mã tặc xung quanh.
- A!
Âm thanh cực kỳ bi thảm chợt vang lên, bất luận là võ sĩ bình thường hay là võ sĩ có đấu khí, chỉ cần bị ánh sáng của đao bắn trúng thì bị đứt thành hai mãnh, nữa phần thân thể của bọn họ còn lại vẫn còn ngồi trên lưng ngựa, nữa phần cơ thể còn lại rơi xuống đất máu tươi vun vãi khắp nơi, lần chém này dĩ nhiên cùng lúc giết chết năm tên mã tặc.
Tên mã tặc thủ lĩnh núp ở phía sau, hai mắt mở trừng rất lớn, tuyệt đối không nghĩ rằng mình đã gặp cao thủ như vậy, ngay cả một đao của đối phương cũng không đỡ nổi.
Cũng không ngờ rằng hắn lại phản ứng khiếp sợ đến như vậy, Hàn Phi bỗng nhiên vọt tới trước mặt y, ánh đao chợt lóe lên, tên thủ lĩnh mã tặc đột nhiên phát hiện mình đã bay lên không trung, sau đó cái gì cũng không biết.
Một lũ chó gà, mấy tên võ sĩ mang tộc này không phải là võ sĩ bình thường chính là võ sĩ gia thấp, buộc cùng một chỗ cũng tiện tay cho Hàn Phi phát kích, chỉ cần dùng ba đao tám tên mã tặc lập tức biến thành thi thể nằm ngay dưới đất.
Một đội mã tặc cách đó không xa vô cùng khiếp sợ, hiển nhiên là có người nhìn thấy tình cảnh này, Hàn Phi liếm môi, những tên mã tặc này như đang khiêu khích hắn như không để hắn thỏa mãn sự giết chóc của hắn.
Theo sau một tiếng huýt sáo, lại có mấy tên võ sĩ quay đầu ngựa lại hò hét phi thẳng về phía Hàn Phi, sự giết người của Hắn đã khơi gợi tính hung hãn của đối phương, mười mấy cây trường thương sắc bén bủa vây lấy hắn.
- Khá lắm, Hàn Phi cười dài, trên người liền phát ra ánh sáng đấu khí
-o0o-
/482
|