Thời gian khiêu chiến ba ngày, đã làm cho ba võ đường tới đây khiêu chiến, ngày đầu tiên chính là đối thủ lớn nhất của Hàn thị, Vân thị. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Trong bốn đại tộc đông hoa ở Minh Lam vương quốc, thì Hàn thị cùng Vân thị có ân oán từ mấy trăm thậm chí mấy ngàn năm trước. Nguyên nhân cụ thể thế nào chỉ sợ ngay cả mấy nguyên lão già tuổi nhất trong dòng họ cũng không thể nói ra cho rõ ràng được. Thế nhưng có thể khẳng định, vô luận là ở vương đô hay ở địa phương, hai tộc tranh đấu với nhau vô cùng gay gắt, cho tới bây giờ cũng chưa có yên bình lần nào.
Đoàn người Vân thị tới khiêu chiến tổng cộng có hơn 300 người, đương nhiên bọn họ không có khả năng đưa ra toàn bộ để khiêu chiến. Dựa theo quy củ của khiêu chiến võ đường, hai bên phân ra cao giai cùng đê giai mười trận chiến, thắng lợi nhiều hơn thì sẽ thắng chung cuộc.
Cái gọi là cao giai cùng đê giai kỳ thực là tứ giai cùng tam giai. Hai võ giai này tuyệt đối là bộ phận tinh anh của võ đường, quyết đấu hiển nhiên là về phần bọn họ rồi.
Đệ tử Vân gia mặc trang phục áo võ sĩ màu lam tiếp nhập vào hai khán đài tây bắc. Bọn họ cũng tương đối với đệ tử của Hàn thị, số lượng đệ tử Hàn thị tuy nhiều hơn, thế nhưng khí thế không thua kém chút nào, mỗi người đều ngẩng đầu ưỡn ngực, dùng ánh mắt miệt thị đáp lại sự ồn ào của đệ tử Hàn thị.
Đoàn người Vân thị tới khiêu chiến ngoài những đệ tử gia tộc ra, còn có hơn mười võ sĩ đạo sư cùng một ít tôi tớ đi theo. Đám tôi tớ vác theo năm cái rương gỗ nặng nhanh chóng đi tới một góc võ trường, lúc buông cái rương xuống bên trong lộ ra đồ --- rõ ràng đều chứa đầy vàng bên trong.
-Làm cái gì vậy?
Hàn Phi có chút kinh ngạc hỏi thăm. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Hàn Bích Tuyền ngồi bên cạnh hắn giải thích nói:
-Đây là tiền cược khiêu chiến, một cái rương là hai vạn đồng vàng, nếu như chúng ta có thể thắng, những tiền vàng này toàn bộ là của chúng ta, trong đó sẽ có một phần thưởng cho người chiến thắng đối thủ.
Một rương có hai vạn đồng vàng, như vậy năm rương chính là mười vạn đồng vàng sao, tiền đặt cược đúng là không nhỏ. Phải biết rằng khiêu chiến này mỗi tháng cử hành một lần, một lần chia làm ba ngày, dựa theo tính toán như vậy mỗi một năm tiền đặt cược lên tới mấy trăm vạn sao?
Hàn Bích Tuyền dường như biết được Hàn Phi đang nghĩ gì, tiếp tục nói rằng:
-Vân thị là đối thủ lớn nhất của chúng ta, cho nên tiền đặt cược là lớn nhất, các gia tộc khác tối đa cũng là hai rương thôi.
Hàn Phi gật đầu, đột nhiên hỏi:
-Vậy tháng trước chúng ta thắng sao?
-Chúng ta đã thua Vân thị liên tục ba lần rồi!
Hàn Bích Tuyền sắc mặt có chút xấu hổ:
-Tuy rằng thắng được mấy nhà khác, thế nhưng tiền thu lại vẫn thiếu à, quan trọng nhất vấn đề không phải là tiền.
-Cho nên lần này các trưởng lão yêu cầu chúng ta phải thắng, tối thiểu cũng phải bình thủ, áp lực của Thiên Lệ đại ca rất lớn. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Thua liên tiếp ba trận, đám đạo sư võ đường đương nhiên trên mặt không sáng nổi rồi. Hàn Phi không có tiếp tục câu chuyện nữa, hắn chỉ vào vài tên võ sĩ áo xám tiến theo đoàn khiêu chiến Vân thị hỏi:
-Bọn họ là ai?
Tất cả võ sĩ đệ tử Hàn tộc đều mặc trang phục võ sĩ màu trắng, vân thị màu lam, hai bên phân biệt liếc mắt cũng nhận ra.
-Đó là người trọng tài của Thánh Đường Tắc Ân!
Hàn Bích Tuyền nói rằng:
-Bọn họ là phương trung lập, phụ trách giám sát song phương quyết đấu, bảo đảm không có hành vi rối loạn kỷ cương.
Quy củ khiêu chiến là tuổi tác của võ sĩ tham gia không được vượt lên trước 27 tuổi. Cao giai chỉ cho phép đại địa võ sĩ tham gia, đê giai thật ra không hạn chế tam giai hay nhất giai, nhưng mà sợ rằng chẳng có bên nào phái ra võ sĩ một hai giai đi thi đấu cả.
Hạn chế cuối cùng là người tham gia thi đấu phải là đệ tử học đồ của võ đường, đạo sư tuyệt đối không được phép tham gia, Tuy rằng cái điều cuối cùng còn có chỗ hổng nhưng hai tộc tranh đấu đã mấy trăm năm, có thể hiểu nhau rất sâu. Chuyện mất mặt như vậy cũng sẽ không làm, bằng không lúc bị vạch trần sẽ làm cho danh dự võ đường bị hao tổn rất nhiều.
Cạnh tranh là cạnh tranh, ân oán là ân oán, gia tộc võ đường truyền thừa tinh thần võ sĩ, đối với vinh dự còn quý hơn cả tính mạng. Vinh dự của võ đường càng ngưng tụ nhân tâm sĩ khí của đệ tử gia tộc.
Hai bên từ lâu quen thuộc, khiêu chiến càng không phải một hai lần, bởi vậy không có lời lẽ hay nghi thức khách sáo gì cả. Lúc thánh đường võ sĩ tuyên bố khiêu chiến bắt đầu, thanh âm vang vọng toàn trường bắt đầu ngừng lại, một võ sĩ áo lam Vân thị đi xuống khán đài, tới giữa tập võ trường.
-Vân Trọng, tam giai đỉnh cấp võ sư khiêu chiến trận đầu!
Hắn giành đi trước cao giọng nói với đệ tử Hàn thị rằng, thanh âm cuồng ngạo vô cùng:
-Mong rằng các ngươi đừng cho chúng ta thất vọng, thành thật mà nói lấy tiền nhiều như vậy cũng không hay lắm!
Hai bên tây bắc khán đài lập tức bộc phát ra trận cười vang, mà bên phía đệ tử Hàn thị thì giận dữ. Bọn họ giơ hai nắm tay phát ra thanh âm rung trài, nếu như không phải ngại quy củ khiêu chiến thì sợ rằng đã sớm có người chửi ầm lên đáp lại rồi.
Đối với người khiêu chiến kiêu ngạo Vân Trọng, Hàn Phi thật ra không có nhiều cảm động hay phẫn nộ khó chịu gì cho cam, dù sao hắn mới tới đây có hơn mười ngày, còn không chân chính dung nhập vào trong đó.
-Vân Trọng này năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, cũng mới hoàn thành lễ thành nhân giống như ngươi, là người trẻ tuổi nổi bật của Vân thị.
Hàn Bích Tuyền nhẹ nói bên tai Hàn Phi:
-Tháng trước lên khiêu chiến hắn thắng liên tục hai trường, có người nói rất có thể năm nay đột phá đại địa võ sĩ, nhưng mà vẫn kém ngươi một chút.
Nghe giọng nói mềm mại như lan của đại mỹ nữ thành thục bên tai, điều này làm cho Hàn Phi không khỏi rung động trong lòng:
-Đáng tiếc, ta đã tiến giai rồi, bằng không có thể đánh với hắn một trận, ta nói Bích Tuyền tỷ, tỷ gần như vậy không sợ người khác hiểu lầm sao?
-Ha ha, hiểu lầm cái gì, ngươi là đệ đệ tốt của ta mà!
Hàn Bích Tuyền cười một tiếng:
-Ngươi có phải là xấu hổ hay không? xem ra tỷ tỷ phải gấp tìm cho ngươi một bạn gái rồi, sau này coi trọng ai nói cho ta một tiếng, tỷ tỷ giúp ngươi giật dây!
Hàn Phi cười khổ, Hàn Bích Tuyền thích nhất là trêu đùa hắn, hết lần này tới lần khác lời nói lại mang theo vẻ quan tâm của tỷ tỷ.
Đang lúc hai người nói nhỏ với nhau, đệ tử Hàn thị nhận khiêu chiến đã tới giữa tập võ trường rồi, đứng cách Vân Trọng trăm mét nói:
-Hàn Bác Lãng, tam giai đỉnh cấp võ sư, ứng chiến trận đầu.
Hàn Bác Lãng nhìn qua lớn hơn Vân Trọng không ít, khí độ trầm ổn, hắn xuống trường khiến cho mấy nghìn đệ tử Hàn thị hoan hô một trận.
Thánh đường võ sĩ phụ trách giám sát tiến hành kiểm tra hai võ sĩ một hồi xác định tuổi tác bọn họ không có vượt quá yêu cầu quy định, cho bọn họ tuyển chọn vũ khí thi đấu.
Mà đám đạo sư cả hai võ đường tất cả đều ngồi trên khán đài, đứng phía sau màn chọn người khiêu chiến cùng ứng chiến. Để đảm bảo công bằng, bọn họ sẽ không trình diện.
Thánh đường võ sĩ thối lui ra một bên võ trường, hạn võ linh pháp trận thật lớn chậm rãi khởi động. Pháp trận ở giữa sân tập võ trường chữ Thiên này lớn hơn gấp ba lần tập võ trường chữ Địa. Như vậy hai bên quyết đấu có không gian xê dịch lớn hơn, đồng thời chiến đấu cũng thêm phần khó khăn không thể dự liệu được.
Đinh! Trọng tài võ sĩ bên ngoài xao động cái chuông đồng mang theo người, đồng thời ném một cuộn vải lên trên bàn gỗ, khiêu chiến võ đường chính thích bắt đầu trận đầu tiên.
Toàn bộ âm thanh trên khán đài hai bên biến mất hết, mọi người đều nhìn vào Vân Trọng cùng Hàn Bác Lãng trong sân.
Tiếng chuông dư âm còn chưa tiêu, Vân Trọng đã tiến lên trước, thân thể hơi thấp, hai chân phát lực bắn ra như tiễn rời cung, chủ động tấn công Hàn Bác Lãng.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã đưa cự ly của hai bên rút ngắn tới còn phân nửa. Kiếm quang hiện lên như chớp, hơn mười đạo kiếm khí phong nhận màu xanh nhạt gào thét chém tới Hàn Bác Lãng. Một chiêu này phong kín đường lui của đối phương!
Nhưng mà Hàn Bác Lãng đã sớm có chuẩn bị, hắn bước nửa bước về phía trước, trọng kiếm trong tay chậm rãi huy chém, một đấu khí hộ thuẫn vào vàng bỗng nhiên hình thành trước người, khó khăn chặn được đầu mũi kiếm, đấu khí va vào nhau phát ra những tiếng bạo hưởng cách cách.
Thừa dịp Hàn Bác Lãng đang chống lại phong nhận, Vân Trọng lần thứ hai tăng tốc, mang theo một lũ tàn ảnh nhào tới bên cạnh Hàn Bác Lãng. Hắn tránh qua Kiên Bích Chi Thuẫn đánh bất ngờ từ phía bên sườn.
Khoái kiếm trong tay hắn luôn tuôn ra hằng hà kiếm quang, làm cho người ta không biết đâu là hư ảnh đâu là công kích thật sự. Kiếm quang bao phủ toàn thân phô thiên cái địa đánh tới Hàn Bác Lãng.
Đối với công kích sắc bén của Vân Trọng, Hàn Bác Lãng rơi vào đường cùng chỉ có thể ngược về sau, thế nhưng tốc độ của Vân Trọng tuyệt đối nhanh hơn hắn. Một tầng kiesm quang như kéo dài không dứt liên miên tấn công tới khiến cho Hàn Bác Lãng chỉ có thể thối lui.
Hai bên vừa mới chiến đấu đã bạo phát, Vân Trọng lớn tiếng dọa người hoàn toàn chiếm thế thượng phong. Đệ tử Vân thị quan chiến tuôn ra âm thanh ủng hộ nhiệt liệt, người người thần sắc phấn chấn.
-Hắn so với tháng trước lại có tiến bộ rồi, sợ rằng không bao lâu có thể tấn chức tứ giai rồi!
Hàn Bích Tuyền sắc mặt có chút ngưng trọng:
-Không hổ là đệ tử thiên tài Vân Thị đấu tốc lưu.
-Vân thị đấu tốc lưu?
Hàn Phi kinh ngạc hỏi:
-Cái đó là gì vậy?
-Di, ngươi trước đây không được đạo sư nói cho qua sao?
Lần này tới phiên Hàn Bích Tuyền kinh ngạc:
-Đấu khí, đấu kỹ, đấu tốc cùng khí võ là bốn đại lưu phải nổi danh nhất trong võ sĩ chúng ta mà.
-Ta còn chưa có nghe qua à!
Hàn Phi nhất thời xấu hổ.
Carol chưa từng nói cho hắn cái gì là võ sĩ lưu phái, mà lúc ở thánh đường Tập Thủy thành hắn càng không có tiếp thu chỉ điểm của các võ sĩ thánh đường. Người khác cho dù là biết cũng không có cơ hội chỉ cho hắn.
Hàn Bích Tuyền đành phải giải thích cho hắn một phen, thì ra lưu phái là chỉ các phương hướng tu luyện khác nhau của võ sĩ.
Võ sĩ đấu khí lưu tôn trọng lực lượng đấu khí bản thân dựa trên khổ tu rèn luyện, thờ phụng đấu khí là trên hết. Đấu kỹ lưu là chấp nhất tinh tu cùng cường hóa các loại đấu kỹ. Đấu tốc lưu là chú ý kiếm kỹ bao quát đấu khí cùng vũ kỹ, thân pháp kết hợp vận dụng. Cuối cùng là khí võ lưu chỉ tin tưởng vào linh vũ khí cường đại vững chắc, mới chính là pháp bảo chiến thắng địch nhân
Trong bốn đại tộc đông hoa ở Minh Lam vương quốc, thì Hàn thị cùng Vân thị có ân oán từ mấy trăm thậm chí mấy ngàn năm trước. Nguyên nhân cụ thể thế nào chỉ sợ ngay cả mấy nguyên lão già tuổi nhất trong dòng họ cũng không thể nói ra cho rõ ràng được. Thế nhưng có thể khẳng định, vô luận là ở vương đô hay ở địa phương, hai tộc tranh đấu với nhau vô cùng gay gắt, cho tới bây giờ cũng chưa có yên bình lần nào.
Đoàn người Vân thị tới khiêu chiến tổng cộng có hơn 300 người, đương nhiên bọn họ không có khả năng đưa ra toàn bộ để khiêu chiến. Dựa theo quy củ của khiêu chiến võ đường, hai bên phân ra cao giai cùng đê giai mười trận chiến, thắng lợi nhiều hơn thì sẽ thắng chung cuộc.
Cái gọi là cao giai cùng đê giai kỳ thực là tứ giai cùng tam giai. Hai võ giai này tuyệt đối là bộ phận tinh anh của võ đường, quyết đấu hiển nhiên là về phần bọn họ rồi.
Đệ tử Vân gia mặc trang phục áo võ sĩ màu lam tiếp nhập vào hai khán đài tây bắc. Bọn họ cũng tương đối với đệ tử của Hàn thị, số lượng đệ tử Hàn thị tuy nhiều hơn, thế nhưng khí thế không thua kém chút nào, mỗi người đều ngẩng đầu ưỡn ngực, dùng ánh mắt miệt thị đáp lại sự ồn ào của đệ tử Hàn thị.
Đoàn người Vân thị tới khiêu chiến ngoài những đệ tử gia tộc ra, còn có hơn mười võ sĩ đạo sư cùng một ít tôi tớ đi theo. Đám tôi tớ vác theo năm cái rương gỗ nặng nhanh chóng đi tới một góc võ trường, lúc buông cái rương xuống bên trong lộ ra đồ --- rõ ràng đều chứa đầy vàng bên trong.
-Làm cái gì vậy?
Hàn Phi có chút kinh ngạc hỏi thăm. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Hàn Bích Tuyền ngồi bên cạnh hắn giải thích nói:
-Đây là tiền cược khiêu chiến, một cái rương là hai vạn đồng vàng, nếu như chúng ta có thể thắng, những tiền vàng này toàn bộ là của chúng ta, trong đó sẽ có một phần thưởng cho người chiến thắng đối thủ.
Một rương có hai vạn đồng vàng, như vậy năm rương chính là mười vạn đồng vàng sao, tiền đặt cược đúng là không nhỏ. Phải biết rằng khiêu chiến này mỗi tháng cử hành một lần, một lần chia làm ba ngày, dựa theo tính toán như vậy mỗi một năm tiền đặt cược lên tới mấy trăm vạn sao?
Hàn Bích Tuyền dường như biết được Hàn Phi đang nghĩ gì, tiếp tục nói rằng:
-Vân thị là đối thủ lớn nhất của chúng ta, cho nên tiền đặt cược là lớn nhất, các gia tộc khác tối đa cũng là hai rương thôi.
Hàn Phi gật đầu, đột nhiên hỏi:
-Vậy tháng trước chúng ta thắng sao?
-Chúng ta đã thua Vân thị liên tục ba lần rồi!
Hàn Bích Tuyền sắc mặt có chút xấu hổ:
-Tuy rằng thắng được mấy nhà khác, thế nhưng tiền thu lại vẫn thiếu à, quan trọng nhất vấn đề không phải là tiền.
-Cho nên lần này các trưởng lão yêu cầu chúng ta phải thắng, tối thiểu cũng phải bình thủ, áp lực của Thiên Lệ đại ca rất lớn. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Thua liên tiếp ba trận, đám đạo sư võ đường đương nhiên trên mặt không sáng nổi rồi. Hàn Phi không có tiếp tục câu chuyện nữa, hắn chỉ vào vài tên võ sĩ áo xám tiến theo đoàn khiêu chiến Vân thị hỏi:
-Bọn họ là ai?
Tất cả võ sĩ đệ tử Hàn tộc đều mặc trang phục võ sĩ màu trắng, vân thị màu lam, hai bên phân biệt liếc mắt cũng nhận ra.
-Đó là người trọng tài của Thánh Đường Tắc Ân!
Hàn Bích Tuyền nói rằng:
-Bọn họ là phương trung lập, phụ trách giám sát song phương quyết đấu, bảo đảm không có hành vi rối loạn kỷ cương.
Quy củ khiêu chiến là tuổi tác của võ sĩ tham gia không được vượt lên trước 27 tuổi. Cao giai chỉ cho phép đại địa võ sĩ tham gia, đê giai thật ra không hạn chế tam giai hay nhất giai, nhưng mà sợ rằng chẳng có bên nào phái ra võ sĩ một hai giai đi thi đấu cả.
Hạn chế cuối cùng là người tham gia thi đấu phải là đệ tử học đồ của võ đường, đạo sư tuyệt đối không được phép tham gia, Tuy rằng cái điều cuối cùng còn có chỗ hổng nhưng hai tộc tranh đấu đã mấy trăm năm, có thể hiểu nhau rất sâu. Chuyện mất mặt như vậy cũng sẽ không làm, bằng không lúc bị vạch trần sẽ làm cho danh dự võ đường bị hao tổn rất nhiều.
Cạnh tranh là cạnh tranh, ân oán là ân oán, gia tộc võ đường truyền thừa tinh thần võ sĩ, đối với vinh dự còn quý hơn cả tính mạng. Vinh dự của võ đường càng ngưng tụ nhân tâm sĩ khí của đệ tử gia tộc.
Hai bên từ lâu quen thuộc, khiêu chiến càng không phải một hai lần, bởi vậy không có lời lẽ hay nghi thức khách sáo gì cả. Lúc thánh đường võ sĩ tuyên bố khiêu chiến bắt đầu, thanh âm vang vọng toàn trường bắt đầu ngừng lại, một võ sĩ áo lam Vân thị đi xuống khán đài, tới giữa tập võ trường.
-Vân Trọng, tam giai đỉnh cấp võ sư khiêu chiến trận đầu!
Hắn giành đi trước cao giọng nói với đệ tử Hàn thị rằng, thanh âm cuồng ngạo vô cùng:
-Mong rằng các ngươi đừng cho chúng ta thất vọng, thành thật mà nói lấy tiền nhiều như vậy cũng không hay lắm!
Hai bên tây bắc khán đài lập tức bộc phát ra trận cười vang, mà bên phía đệ tử Hàn thị thì giận dữ. Bọn họ giơ hai nắm tay phát ra thanh âm rung trài, nếu như không phải ngại quy củ khiêu chiến thì sợ rằng đã sớm có người chửi ầm lên đáp lại rồi.
Đối với người khiêu chiến kiêu ngạo Vân Trọng, Hàn Phi thật ra không có nhiều cảm động hay phẫn nộ khó chịu gì cho cam, dù sao hắn mới tới đây có hơn mười ngày, còn không chân chính dung nhập vào trong đó.
-Vân Trọng này năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, cũng mới hoàn thành lễ thành nhân giống như ngươi, là người trẻ tuổi nổi bật của Vân thị.
Hàn Bích Tuyền nhẹ nói bên tai Hàn Phi:
-Tháng trước lên khiêu chiến hắn thắng liên tục hai trường, có người nói rất có thể năm nay đột phá đại địa võ sĩ, nhưng mà vẫn kém ngươi một chút.
Nghe giọng nói mềm mại như lan của đại mỹ nữ thành thục bên tai, điều này làm cho Hàn Phi không khỏi rung động trong lòng:
-Đáng tiếc, ta đã tiến giai rồi, bằng không có thể đánh với hắn một trận, ta nói Bích Tuyền tỷ, tỷ gần như vậy không sợ người khác hiểu lầm sao?
-Ha ha, hiểu lầm cái gì, ngươi là đệ đệ tốt của ta mà!
Hàn Bích Tuyền cười một tiếng:
-Ngươi có phải là xấu hổ hay không? xem ra tỷ tỷ phải gấp tìm cho ngươi một bạn gái rồi, sau này coi trọng ai nói cho ta một tiếng, tỷ tỷ giúp ngươi giật dây!
Hàn Phi cười khổ, Hàn Bích Tuyền thích nhất là trêu đùa hắn, hết lần này tới lần khác lời nói lại mang theo vẻ quan tâm của tỷ tỷ.
Đang lúc hai người nói nhỏ với nhau, đệ tử Hàn thị nhận khiêu chiến đã tới giữa tập võ trường rồi, đứng cách Vân Trọng trăm mét nói:
-Hàn Bác Lãng, tam giai đỉnh cấp võ sư, ứng chiến trận đầu.
Hàn Bác Lãng nhìn qua lớn hơn Vân Trọng không ít, khí độ trầm ổn, hắn xuống trường khiến cho mấy nghìn đệ tử Hàn thị hoan hô một trận.
Thánh đường võ sĩ phụ trách giám sát tiến hành kiểm tra hai võ sĩ một hồi xác định tuổi tác bọn họ không có vượt quá yêu cầu quy định, cho bọn họ tuyển chọn vũ khí thi đấu.
Mà đám đạo sư cả hai võ đường tất cả đều ngồi trên khán đài, đứng phía sau màn chọn người khiêu chiến cùng ứng chiến. Để đảm bảo công bằng, bọn họ sẽ không trình diện.
Thánh đường võ sĩ thối lui ra một bên võ trường, hạn võ linh pháp trận thật lớn chậm rãi khởi động. Pháp trận ở giữa sân tập võ trường chữ Thiên này lớn hơn gấp ba lần tập võ trường chữ Địa. Như vậy hai bên quyết đấu có không gian xê dịch lớn hơn, đồng thời chiến đấu cũng thêm phần khó khăn không thể dự liệu được.
Đinh! Trọng tài võ sĩ bên ngoài xao động cái chuông đồng mang theo người, đồng thời ném một cuộn vải lên trên bàn gỗ, khiêu chiến võ đường chính thích bắt đầu trận đầu tiên.
Toàn bộ âm thanh trên khán đài hai bên biến mất hết, mọi người đều nhìn vào Vân Trọng cùng Hàn Bác Lãng trong sân.
Tiếng chuông dư âm còn chưa tiêu, Vân Trọng đã tiến lên trước, thân thể hơi thấp, hai chân phát lực bắn ra như tiễn rời cung, chủ động tấn công Hàn Bác Lãng.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã đưa cự ly của hai bên rút ngắn tới còn phân nửa. Kiếm quang hiện lên như chớp, hơn mười đạo kiếm khí phong nhận màu xanh nhạt gào thét chém tới Hàn Bác Lãng. Một chiêu này phong kín đường lui của đối phương!
Nhưng mà Hàn Bác Lãng đã sớm có chuẩn bị, hắn bước nửa bước về phía trước, trọng kiếm trong tay chậm rãi huy chém, một đấu khí hộ thuẫn vào vàng bỗng nhiên hình thành trước người, khó khăn chặn được đầu mũi kiếm, đấu khí va vào nhau phát ra những tiếng bạo hưởng cách cách.
Thừa dịp Hàn Bác Lãng đang chống lại phong nhận, Vân Trọng lần thứ hai tăng tốc, mang theo một lũ tàn ảnh nhào tới bên cạnh Hàn Bác Lãng. Hắn tránh qua Kiên Bích Chi Thuẫn đánh bất ngờ từ phía bên sườn.
Khoái kiếm trong tay hắn luôn tuôn ra hằng hà kiếm quang, làm cho người ta không biết đâu là hư ảnh đâu là công kích thật sự. Kiếm quang bao phủ toàn thân phô thiên cái địa đánh tới Hàn Bác Lãng.
Đối với công kích sắc bén của Vân Trọng, Hàn Bác Lãng rơi vào đường cùng chỉ có thể ngược về sau, thế nhưng tốc độ của Vân Trọng tuyệt đối nhanh hơn hắn. Một tầng kiesm quang như kéo dài không dứt liên miên tấn công tới khiến cho Hàn Bác Lãng chỉ có thể thối lui.
Hai bên vừa mới chiến đấu đã bạo phát, Vân Trọng lớn tiếng dọa người hoàn toàn chiếm thế thượng phong. Đệ tử Vân thị quan chiến tuôn ra âm thanh ủng hộ nhiệt liệt, người người thần sắc phấn chấn.
-Hắn so với tháng trước lại có tiến bộ rồi, sợ rằng không bao lâu có thể tấn chức tứ giai rồi!
Hàn Bích Tuyền sắc mặt có chút ngưng trọng:
-Không hổ là đệ tử thiên tài Vân Thị đấu tốc lưu.
-Vân thị đấu tốc lưu?
Hàn Phi kinh ngạc hỏi:
-Cái đó là gì vậy?
-Di, ngươi trước đây không được đạo sư nói cho qua sao?
Lần này tới phiên Hàn Bích Tuyền kinh ngạc:
-Đấu khí, đấu kỹ, đấu tốc cùng khí võ là bốn đại lưu phải nổi danh nhất trong võ sĩ chúng ta mà.
-Ta còn chưa có nghe qua à!
Hàn Phi nhất thời xấu hổ.
Carol chưa từng nói cho hắn cái gì là võ sĩ lưu phái, mà lúc ở thánh đường Tập Thủy thành hắn càng không có tiếp thu chỉ điểm của các võ sĩ thánh đường. Người khác cho dù là biết cũng không có cơ hội chỉ cho hắn.
Hàn Bích Tuyền đành phải giải thích cho hắn một phen, thì ra lưu phái là chỉ các phương hướng tu luyện khác nhau của võ sĩ.
Võ sĩ đấu khí lưu tôn trọng lực lượng đấu khí bản thân dựa trên khổ tu rèn luyện, thờ phụng đấu khí là trên hết. Đấu kỹ lưu là chấp nhất tinh tu cùng cường hóa các loại đấu kỹ. Đấu tốc lưu là chú ý kiếm kỹ bao quát đấu khí cùng vũ kỹ, thân pháp kết hợp vận dụng. Cuối cùng là khí võ lưu chỉ tin tưởng vào linh vũ khí cường đại vững chắc, mới chính là pháp bảo chiến thắng địch nhân
/482
|