Hàn Phi đang có chút không hiểu tại sao nhất thời cảm giác tay mình dường như bị một cái kìm sắt cố sức kẹp chặt lấy vậy, đau đớn thiếu chút nữa là kiêu lớn lên. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Cũng may đối phương nắm một chút liền buông lỏng, chỉ nghe Đằng Thác Hải lạnh lùng nói rằng:
-Thân thể của ngươi không được, cơ thể lỏng lẻo một chút lực lượng cũng không có, theo ta xuống xưởng, trước tiên học làm nghề nguội hai năm đã!
-Làm nghề nguội hai năm?
Hàn Phi thất thanh hỏi.
Hắn biết sang sư là chuyên môn chết tạo linh vũ khí, vô luận là năng lực hay địa vị thân phận so với thợ rèn phổ thông cũng một trời một vực.
Hàn Phi nguyên cho rằng quá trình học tập trở thành sang sư là tương đối đặc biệt đi, bởi vài trong lòng cảm thấy rất hứng thú.
Thật không ngờ Đằng Thác Hải vừa mở miệng ra đã bảo hắn trước tiên học nghề nguội hai năm, như vậy có khác gì các thợ rèn khác đâu.
-Ngươi cho rằng sang sư là trời sinh ra sao?
Đằng Thác Hải dùng ngữ khí đùa cợt nói rằng:
-Sang sư bắt đầu từ đúc sắt cùng tinh luyện kim loại, đó là bước khởi đầu!
-Tuy rằng hiện giờ ngươi là một sang sư học đồ, thế nhưng ngươi cùng người bình thường không chút khác biệt, nếu như ngay cả cái cơ bản nhất cũng không học được, vậy ngươi làm thế nào có thể nắm giữ được tài nghệ cao thâm của sang sư chứ?
Tuy rằng Đằng Thác Hải nói không chút khách khí, nhưng Hàn Phi nghe cũng biết lão nói có đạo lý. Cái này cùng với tu luyện vũ kỹ cũng như nhau, không có cơ sở vững chắc, làm sao có thể học tập được huyền công thâm ảo hơn chứ?
Nhưng mà trong lòng, Hàn Phi khó tránh khỏi thiếu đi vài phần hứng thú đối với sang sư.
Đương nhiên hắn cũng không thể nói với phụ thân mình không muốn học, bởi vì trước đó đã trả học phí rất lớn, thấy hình dạng của Đằng Thác Hải chắc cũng không thể đòi lại tiền, nói ra chẳng phải làm cho Carlene phát điên sao?
Hơn nữa Hàn Phi cũng không muốn đột nhiên biểu hiện ra không giống như trước đây, càng không thể nói với lão cha mình là mình có một tâm pháp tuyệt thế, trở thành võ sĩ không có một chút vấn đề nào, cho nên không muốn học tập trở thành sang sư.
Có lẽ nhìn ra ý nghĩ trong lòng Hàn Phi, sau khi giáo huấn Hàn Phi vài câu, vị lão sư đầu bóng lưỡng này nói rằng;
-Ngươi theo ta tới đây, ta cho ngươi xem một vài thứ, đây là những thứ mà học đồ phổ thông bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy được.
Hắn mang theo Hàn Phi đi tới bên trong, hai người đi qua một thông đạo thật dài, cuối cùng đi tới một gian phòng có chút bí ẩn.
Gian mật thất này cũng không lớn, trong phòng không bày biện gì, chỉ là hai bên vách tường thiết kế những bức tranh tinh mỹ vô cùng.
Mười bức tranh cũng không biết sử dụng thuốc màu gì, trong bức tranh chính là mười loại binh khí sống động, đại kiếm, tế kiếm, chiến phủ, trường cung, chiến đao… các loại không hề giống nhau. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Chúng ta sang sư có thể chia làm ba giai lớn…
Đằng Thác Hải nhìn những bức tranh trên vách tường nói rằng: Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Giai vị thấp nhất bao gồm cấp thấp học đồ, trung cấp học đồ, cao cấp học đồ. Nhị giai bao gồm đê cấp sang sư, cao cấp sang sư, cùng đỉnh cấp sang sư. Mà tối cao tam giai phân biệt là truyền kỳ sang sư, truyền thuyết sang sư, cùng thần sang sư. Phân giai này có chút tương tự với võ sĩ.
-Ngươi hiện giờ là đê cấp học đồ nhất giai, khoảng cách với sang sư còn kém nhiều lắm.
Trong mắt lão lộ ra một tia quang mang khó hiểu nói:
-Sang sư chân chính cường đại có lực lượng cùng năng lực ngươi không thể tưởng tượng được đâu, ngươi xem mười bức tranh trên vách tường thấy sao?
Những điều này không phải vô ích sao? Hàn Phi thành khẩn gật đầu.
-Cái chuôi trọng kiếm này chính là Sương Chi Ai Thương, vũ khí của Dạ Võ Đế trong truyền thuyết. Hắn chính bằng vũ khí ngưng tụ băng sương này mà quét ngang ma tộc, trở thành nhân hoàng của nhân tộc chúng ta!
Đằng Thác Hải chỉ vào bức tranh thứ nhất nói.
-Cái chuôi kỵ thương này là Viêm Nộ Chi Đào, ẩn chứa thần lực của hỏa diễm, là vũ khí của tinh không đệ nhất kỵ sĩ Rinehart một nghìn năm trước!
-Cái chuôi chiến phủ này là Lôi Chi Bào Hao…
-Cái chuôi trường cung …
Đằng Thác Hải đưa ngón tay, chỉ vào từng bức tranh giảng giải một lần, mười vũ khí trong những bức tranh này đều có lai lịch vô cùng bất phàm, cũng chia ra đại biểu cho mười loại lực lượng khác nhau.
Sau khi giới thiệu toàn bộ rồi, Đằng Thác Hải nói rằng:
-Mười kiện vũ khí này đều là thần khí, chỉ có thần võ sĩ trong truyền thuyết với có thể có tư cách nắm giữ cùng sử dụng chúng.
-Mà chế tạo ra chúng, đồng thời cũng giao cho chúng năng lực cường đại, người đó chính là sang sư chúng ta, thần sang sư!
Đằng Thác Hải quay đầu nhìn chằm chằm vào vào Hàn Phi vài giây, cuối cùng nói rằng:
-Ngươi có thể cho rằng sang sư không uy phong bằng võ sĩ, thế nhưng sang sư chân chính tất nhiên sẽ là võ sĩ cường đại, cho dù bọn họ ngay từ đầu không phải là võ sĩ, cũng có thể trong quá trình làm sang sư mà lĩnh ngộ ra được một loại lực lượng huyền bí!
-Còn có ta muốn nói cho ngươi, nếu như không phải phụ thân ngươi năm đó đã từng giúp đỡ ta, bằng không dù có học phí gấp mười lần đi nữa, ta cũng sẽ không thu ngươi làm học đồ của ta đâu!
Cũng may đối phương nắm một chút liền buông lỏng, chỉ nghe Đằng Thác Hải lạnh lùng nói rằng:
-Thân thể của ngươi không được, cơ thể lỏng lẻo một chút lực lượng cũng không có, theo ta xuống xưởng, trước tiên học làm nghề nguội hai năm đã!
-Làm nghề nguội hai năm?
Hàn Phi thất thanh hỏi.
Hắn biết sang sư là chuyên môn chết tạo linh vũ khí, vô luận là năng lực hay địa vị thân phận so với thợ rèn phổ thông cũng một trời một vực.
Hàn Phi nguyên cho rằng quá trình học tập trở thành sang sư là tương đối đặc biệt đi, bởi vài trong lòng cảm thấy rất hứng thú.
Thật không ngờ Đằng Thác Hải vừa mở miệng ra đã bảo hắn trước tiên học nghề nguội hai năm, như vậy có khác gì các thợ rèn khác đâu.
-Ngươi cho rằng sang sư là trời sinh ra sao?
Đằng Thác Hải dùng ngữ khí đùa cợt nói rằng:
-Sang sư bắt đầu từ đúc sắt cùng tinh luyện kim loại, đó là bước khởi đầu!
-Tuy rằng hiện giờ ngươi là một sang sư học đồ, thế nhưng ngươi cùng người bình thường không chút khác biệt, nếu như ngay cả cái cơ bản nhất cũng không học được, vậy ngươi làm thế nào có thể nắm giữ được tài nghệ cao thâm của sang sư chứ?
Tuy rằng Đằng Thác Hải nói không chút khách khí, nhưng Hàn Phi nghe cũng biết lão nói có đạo lý. Cái này cùng với tu luyện vũ kỹ cũng như nhau, không có cơ sở vững chắc, làm sao có thể học tập được huyền công thâm ảo hơn chứ?
Nhưng mà trong lòng, Hàn Phi khó tránh khỏi thiếu đi vài phần hứng thú đối với sang sư.
Đương nhiên hắn cũng không thể nói với phụ thân mình không muốn học, bởi vì trước đó đã trả học phí rất lớn, thấy hình dạng của Đằng Thác Hải chắc cũng không thể đòi lại tiền, nói ra chẳng phải làm cho Carlene phát điên sao?
Hơn nữa Hàn Phi cũng không muốn đột nhiên biểu hiện ra không giống như trước đây, càng không thể nói với lão cha mình là mình có một tâm pháp tuyệt thế, trở thành võ sĩ không có một chút vấn đề nào, cho nên không muốn học tập trở thành sang sư.
Có lẽ nhìn ra ý nghĩ trong lòng Hàn Phi, sau khi giáo huấn Hàn Phi vài câu, vị lão sư đầu bóng lưỡng này nói rằng;
-Ngươi theo ta tới đây, ta cho ngươi xem một vài thứ, đây là những thứ mà học đồ phổ thông bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy được.
Hắn mang theo Hàn Phi đi tới bên trong, hai người đi qua một thông đạo thật dài, cuối cùng đi tới một gian phòng có chút bí ẩn.
Gian mật thất này cũng không lớn, trong phòng không bày biện gì, chỉ là hai bên vách tường thiết kế những bức tranh tinh mỹ vô cùng.
Mười bức tranh cũng không biết sử dụng thuốc màu gì, trong bức tranh chính là mười loại binh khí sống động, đại kiếm, tế kiếm, chiến phủ, trường cung, chiến đao… các loại không hề giống nhau. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Chúng ta sang sư có thể chia làm ba giai lớn…
Đằng Thác Hải nhìn những bức tranh trên vách tường nói rằng: Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Giai vị thấp nhất bao gồm cấp thấp học đồ, trung cấp học đồ, cao cấp học đồ. Nhị giai bao gồm đê cấp sang sư, cao cấp sang sư, cùng đỉnh cấp sang sư. Mà tối cao tam giai phân biệt là truyền kỳ sang sư, truyền thuyết sang sư, cùng thần sang sư. Phân giai này có chút tương tự với võ sĩ.
-Ngươi hiện giờ là đê cấp học đồ nhất giai, khoảng cách với sang sư còn kém nhiều lắm.
Trong mắt lão lộ ra một tia quang mang khó hiểu nói:
-Sang sư chân chính cường đại có lực lượng cùng năng lực ngươi không thể tưởng tượng được đâu, ngươi xem mười bức tranh trên vách tường thấy sao?
Những điều này không phải vô ích sao? Hàn Phi thành khẩn gật đầu.
-Cái chuôi trọng kiếm này chính là Sương Chi Ai Thương, vũ khí của Dạ Võ Đế trong truyền thuyết. Hắn chính bằng vũ khí ngưng tụ băng sương này mà quét ngang ma tộc, trở thành nhân hoàng của nhân tộc chúng ta!
Đằng Thác Hải chỉ vào bức tranh thứ nhất nói.
-Cái chuôi kỵ thương này là Viêm Nộ Chi Đào, ẩn chứa thần lực của hỏa diễm, là vũ khí của tinh không đệ nhất kỵ sĩ Rinehart một nghìn năm trước!
-Cái chuôi chiến phủ này là Lôi Chi Bào Hao…
-Cái chuôi trường cung …
Đằng Thác Hải đưa ngón tay, chỉ vào từng bức tranh giảng giải một lần, mười vũ khí trong những bức tranh này đều có lai lịch vô cùng bất phàm, cũng chia ra đại biểu cho mười loại lực lượng khác nhau.
Sau khi giới thiệu toàn bộ rồi, Đằng Thác Hải nói rằng:
-Mười kiện vũ khí này đều là thần khí, chỉ có thần võ sĩ trong truyền thuyết với có thể có tư cách nắm giữ cùng sử dụng chúng.
-Mà chế tạo ra chúng, đồng thời cũng giao cho chúng năng lực cường đại, người đó chính là sang sư chúng ta, thần sang sư!
Đằng Thác Hải quay đầu nhìn chằm chằm vào vào Hàn Phi vài giây, cuối cùng nói rằng:
-Ngươi có thể cho rằng sang sư không uy phong bằng võ sĩ, thế nhưng sang sư chân chính tất nhiên sẽ là võ sĩ cường đại, cho dù bọn họ ngay từ đầu không phải là võ sĩ, cũng có thể trong quá trình làm sang sư mà lĩnh ngộ ra được một loại lực lượng huyền bí!
-Còn có ta muốn nói cho ngươi, nếu như không phải phụ thân ngươi năm đó đã từng giúp đỡ ta, bằng không dù có học phí gấp mười lần đi nữa, ta cũng sẽ không thu ngươi làm học đồ của ta đâu!
/482
|