Bình nguyên màu vàng rộng hơn vạn dặm này là khu vực màu mỡ rất của Minh Lam vương quốc. Nó bắt đầu từ đầu nguồn Lan Thương Hà phương bắc, mở rộng nhờ phù sa của sông này chảy qua bình nguyên mà hai bên bờ sông vô số ruộng tốt. Mỗi mùa thu hoạch cực kỳ phong phú, phóng tầm mắt nhìn qua cả một vùng lúa màu vàng óng ả trải dài vô biên vô tận, như vậy bình nguyên này mới có tên là Bình Nguyên Màu Vàng. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Bình nguyên màu vàng không chỉ là kho lúa của vương quốc Minh Lam, càng là nơi trọng yếu phát ra lương thực cho cả đế quốc, cho nên lúc đoàn xe Hàn Phi tiến nhập vào bình nguyên, cảm giác lập tức khác hẳn.
Đường phía trước ngày càng rộng mở hơn, thỉnh thoảng lại có đường thông đi mấy phương hướng khác. Hai bên đường dần dần xuất hiện nông trang, thành trấn,. .. Người người đi tới đi lui trên đường lớn, đoàn thương nhân càng nối liền không dứt, điều này làm cho những lữ khách thở dài một hơi, tâm tình trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Lúc này chính là giữa hè, vụ lúa xuân đã được thu gặt từ lâu rồi. Những loại lương thực mới được gieo trồng cho nên phong cảnh màu vàng đẹp nhất của bình nguyên màu vàng này không được nhìn thấy. Nhưng mà những ruộng lúa xanh mướt vẫn làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Các quốc gia nhân tộc trên Cửu Thiên đại lục gieo trồng lúa mạch chia làm hai mùa, bởi vì có linh pháp sư tồn tại, cho nên nạn đói là cực kỳ ít phát sinh ở đây. Cho dù là dân đen thấp nhất hỗn lấy khẩu phần ăn hàng ngày cũng không có vấn đề gì.
Bởi vì đường xá được cải thiện, đoàn xe đi nhanh hơn nhiều, sáng ngày hôm sau đã nhìn thấy Tắc Ân rồi.
Vương đô Tắc Ân! Lúc Hàn Phi lần đầu tiên nhìn thấy thành thị này không thể tránh khỏi rung động thật sâu.
Tắc Ân có lịch sử nghìn năm, nguyên là một nơi ma tộc cư trú, trải qua một nghìn năm phát triển và mở rộng hiện giờ tòa thành này đã trở thành một tòa thành thị siêu cấp với hơn trăm vạn nhân khẩu! Nó không chỉ lớn nhất vương quốc Minh Lam, thành thị phồn hoa bậc nhất, mà trên Cửu Thiên đại lục cũng có tiếng tăm lừng lẫy. Có thể vững vàng vượt lên trước Tắc Ân này cũng chỉ có đế đô của vài đế quốc mà thôi.
Tắc Ân dựa vào sơn mạch Mỹ Ni Tư cao vót trong mây, sông Lan Thương chảy qua phía đông của thành, cấu thành một lá chắn thiên nhiên. Cũng chính vì nguyên nhân này mà Tắc Ân không có tường thành cao to, chỉ có tại mấy quan lộ chủ yếu có quân đội kiểm tra thu thuế mà thôi.
Không có thành tường là chỗ tốt để cho Tắc Ân có thể dễ dàng hướng ra ngoài phát triển. Từ phía tây nhìn sang đông, những kiến trúc muôn màu muôn vẻ liên miên không dứt trên bình nguyên, liếc mắt căn bản không nhìn thấy đầu.
Dựa vào bờ sông còn có đông đảo bến tàu, trên sông Lan Thương rộng rãi nhiều như sao trên trời. Cảnh tượng phồn hoa không gì sánh được, đoàn xem lúc đi qua cầu lớn Khóa Hà, có thể thấy được rất nhiều đội thuyền chuyên chở theo nhiều hàng hóa ngược xuôi tới phương xa.
So sánh với Tắc Ân, Tập Thủy thành bất quá chỉ là một thôn trấn nhỏ.
Đoàn xe xếp hàng đi qua đường, mỗi một người đều bị thu năm đồng tiền làm thuế vào thành. Dựa theo lượng dòng người mỗi ngày vào thành Tắc Ân, chỉ cần thu nhập thuế thành cũng làm cho vương quốc kiếm được đầy bát rồi.
Lọt qua của thành rốt cuộc cũng tiến vào ngoại thành Tắc Ân. Đoàn xe tới được trạm dịch thì hai chi thương đội cùng đám dong binh mỗi người một ngã, điểm cuối cùng là trạm dịch đường dài này rồi.
Vân Dương, Tư Đặc Lâm lưu luyến cáo biệt Hàn Phi. Ba người ước định có cơ hội sẽ tụ hội nói chuyện, dù sao mọi người đều là đồng hương. Trong thành phố xa lạ này mọi người cũng coi như bằng hữu rồi.
Tại bên ngoài trạm dịch có rất nhiều ngựa cho thuê, những xa phu dắt theo ngựa lớn tiếng thét to mời chào khách hàng. Hàn Phi vừa mới đi ra khỏi trạm dịch thì có một đám người xông tới.
-Thiếu gia, ngồi xe ngựa của ta đi, vừa đổi đệm mới rất là thoải mái.
-Thiếu gia, thiếu gia, xe ngựa của ta rất tiện nghi, đi vòng quanh Tắc Ân cũng chỉ lấy ngài 1 đồng vàng, không có ai có giá tiện nghi hơn của ta đâu.
-Ặc, thiếu gia đừng nghe hắn chém gió, vương đô này ta hiểu rõ nhất, vô luận ngài muốn đi đâu ta đều đảm bảo đưa ngài đi tới đó. Nghe nói hồng lâu trong thành này có không ít nữ nhân mới tới, không bằng để ta…
….
Vô số người vây chung quanh Hàn Phi nói lung tung đủ mọi điều?? thậm chí còn có mấy xa phu trực tiếp cầm lấy hành lý của Hàn Phi. Hơn nữa còn có người yên lặng không tiếng động cấp tốc đưa tay mò túi tiền của Hàn Phi nữa.
Những xa phu này quang năm lăn lộn ở vương đô, không biết đã thấy bao nhiêu người nam lai bắc vãng rồi. Mỗi người ánh mắt đều sắc không gì sánh được, liếc mắt một cái đã nhận ra được Hàn Phi là một người tới từ gia tộc có tiền ở bên ngoài, cho nên tất cả đều muốn tranh đoạt buôn bán.
Hàn Phi thần thức nhạy cảm, dưới ban ngày thế này bị người khác lấy đi túi tiền thì quả thực là buồn cười. Hắn đột nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay đặt lên trên túi tiền của mình.
-A nha!
Một tiếng thét thảm thiết vang lên, đám xa phu chung quanh xe ngựa lập tức giải tán chỉ để lại Hàn Phi cùng một gã vóc người gầy nhỏ.
Tiểu thâu bị Hàn Phi bắt được tại chỗ nhìn qua chỉ mới có mười hai mười ba tuổi, mặc một bộ quần áo màu tro dơ bẩn, gầy trơ cả xương, giống như đã lâu chưa ăn qua cơm.
Tuy rằng bị Hàn Phi bắt tại trận, thế nhưng tiểu thâu này lại không chỉ không sợ, ngược lại còn trừng mắt kêu lên với Hàn Phi: Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Ngươi muốn làm gì? Mau buông, biết lão đại của ta là ai không?
Hàn Phi nhất thời có chút không biết nên khóc hay nên cười, thật không ngờ vừa tới Tắc Ân đã xảy ra xung đột với “địa đầu xà”, vương đô quả thực là ngư long hỗn tạp à, rất phiền phức.
Mới đến, kỳ thực Hàn Phi cũng không muốn tính toán gì với đối phương cả, thế nhưng thái độ kiêu ngạo thái quá của đối phương làm cho hắn rất khó chịu:
-Ta không biết lão đại của ngươi là ai, ta chỉ biết là ngươi muốn lấy trộm tiền của ta.
Chính lúc này ở phía sau có vài người vạm vỡ vẻ mặt bất thiện, một người trong đó quát mắng:
-Tiểu tử nông thôn từ đâu tới, nhanh buông tiểu bối ra!
Đồng bọn xuất hiện làm cho tiểu thâu này đắc ý, hắn rất kiêu ngạo liếc mắt nhìn Hàn Phi, nhưng mà lập tức dáng cười tươi biến thành kinh ngạc rồi.
Hàn Phi chỉ run tay một cái đã đem cả người hắn đẩy bay tới đủ năm sáu mét xa, bay tới khi chạm vài tường dịch trạm mới dừng lại.
Đám đại hán nhất thời biến sắc, hai người trong đó nhất thời rút chủy thủ lóng lánh sau lưng ra. Hàn Phi cười lạnh một tiếng, rút huy chương võ sĩ tam giai từ trong túi đặt lên trên ngực.
Hàn Phi đương nhiên không sợ vài tên ngay cả võ sĩ cũng không phải này, nhưng mà vương đô cũng không phải Tập Thủy thành. Thứ nhất chọc phải phiền phức không phải là một tuyển chọn sáng suốt. Những bọn “địa đầu xà” này khẳng định thuộc về thế lực nào đó không biết tên, nếu như không động thủ đương nhiên là tốt nhất.
Hành động của hắn quả nhiên sinh ra hiệu quả, tất cả đại hán ở đây đều đình chỉ động tác. Ánh mắt bọn họ so với xa phu chung quanh đây còn lợi hại hơn, liếc mắt một cái nhận ra huy chương mà Hàn Phi đeo trước ngực. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Những đám “địa đầu xà” này nhìn thấy Hàn Phi không có tùy tùng nào tới tiếp đón, cho rằng Hàn Phi bất quá chỉ là một con nhà thương nhân hoặc tiểu quý tộc nào đó tới từ bên ngoài. Đây chính là dê béo để kiếm tiền tốt nhất, nhưng thật không ngờ lại đụng phải một cục xương cứng như vậy.
-Thánh đường võ sĩ!
-Là tam giai võ sư sao? Tuổi còn quá trẻ à!
Những tiếng hô nhỏ giọng không ngừng vang lên.
Đại hán đầu lĩnh ánh mắt chợt lóe rất không cam lòng nói rằng:
-Ngươi đã là thánh đường võ sĩ thì quên đi, nhưng người nhớ cho kỹ, Tắc Ân không phải là nơi mà tiểu tử nông thôn như ngươi có thể tới thể hiện.
Cả đám người liền mang theo tên tiểu thâu kia đi rất nhanh biến mất giữa đoàn người đang nhộn nhạo. Đám xa phu vẫn đang vây xem náo nhiệt chung quanh đều dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn Hàn Phi, trong nhất thời không ai dám tới dây dưa với hắn nữa.
Thánh đường võ sĩ ở nơi nào cũng là biển chữ vàng à! Trong lòng Hàn Phi không khỏi có chút cảm thán, hắn cũng mặc kệ đám xa phu đang đứng chung quanh, tùy tiện đi ra ngoài tìm một xe ngựa đang đi tới:
-Đi tới tông phủ Hàn thị!
Tông phủ Hàn thị là phủ đệ tối cao của Hàn gia Hàn thị vương quốc Minh Lam. Người có thể ở trong đó không ai không phải là người trọng yếu trong tộc. Đây là đại biểu cho tông môn chính thống của Hàn thi Minh Lam, thánh địa của trăm vạn môn nhân Hàn thị.
Với thân phận của Hàn Phi, nếu như không có công lạo ngập trời vì gia tộc, có nỗ lực suốt đời cũng không nhất định đảm đương một chức vị trong đó.
Nhưng mà Hàn Phi cũng không phải là người mang tâm tư hành hương đi tới tông phủ Hàn thị. Dù sao linh hồn của hắn cũng không phải là đệ tử chân chính của Hàn thị. Hắn chỉ tiến vào gia tộc võ đường để học tập nên phải tới tông phủ trước tiên đi báo cáo mà thôi.
Đồng thời, hắn cũng muốn đi gặp mặt tộc cô Hàn Kỳ Ti, vị nghi trượng trưởng lão này cùng Hàn Mộc Thiên có giao tình, cũng rất thích Hàn Phi, cũng là người duy nhất có thể giúp đỡ Hàn Phi ở Tắc Ân này.
Xe ngựa thẳng vào vương đô, nhân vật phong tình ven đường Hàn Phi xem đủ rồi. Nơi đây chứa nhiều kiến trúc có phong cách thượng cổ, những phòng ốc, tòa nhà hình tháp cao cao, tùy ý có thể nhìn thấy được suối nước phun cùng các tượng đá được điêu khắc ở đó. Những loại phòng ốc được kiến tạo bằng hoàng văn thạch làm cho người ta có một loại cảm giác hồn hậu.
Thế nhưng tại đầu đường cuối ngõ đều có thể tùy ý nhìn thấy vườn hoa, những thảm thực vật cùng dây leo tràn đầy. Có thể dùng từ bừng bừng sinh cơ với thành thị này, mà còn nhiều người hơn ở đây, võ sĩ kiêu ngạo, quý tộc ưu nhã thong dong, bình dân quần áo mộc mạc, tại những góc phố ngèo túng bẩn thỉu có thể nhìn thấy người khu dân cư nghèo cùng người ăn xin.
Cửa hàng bên đường nhiều phi thường, có vài nơi hiển nhiên là vì phục vụ người có tiền, chiêu bài cùng trang trí bên ngoài làm cho người ta phải nghĩ xem đầu tiên là trong túi mình có tiền không đã.
Trải qua hành trình trên dưới một giờ, cũng không biết trải qua bao nhiêu con đường, xe ngựa tới một kiến trúc lớn thì dừng lại, đã tới Hàn thị tông phủ rồi!
Trả tiền xe, Hàn Phi cầm theo bọc hành lý đi xuống xe ngựa, dưới chân hắn là một con đường thẳng tắp bằng đá thô đỏ sẫm kéo dài tới tận cửa lớn. Tám võ sĩ vũ trang hạng nặng phân biệt đứng bảo vệ chung quanh, khí khái phi phàm.
Hàn Phi hít một hơi thật sâu, cất bước tiến tới cửa lớn tông phủ, không ngoài dự liệu hắn bị người ngăn cản lại.
-Xin hỏi ngươi tìm ai? Đã có hẹn trước rồi sao?
Võ sĩ chặn đường lễ phép hỏi thăm.
-Ta họ Hàn, là Hàn Phi, ta từ Tập Thủy thành tới!
Hàn Phi mỉm cười nói:
-Ta tìm nghi trượng trưởng lão Hàn Kỳ Ti trong tông phủ, phiền ngươi thông báo một tiếng.
Bốn chữ lớn “Tông phủ Hàn thị” trên đỉnh đầu hắn được ánh dương quang chiếu vàng phát ra ánh sáng lóa mắt
Bình nguyên màu vàng không chỉ là kho lúa của vương quốc Minh Lam, càng là nơi trọng yếu phát ra lương thực cho cả đế quốc, cho nên lúc đoàn xe Hàn Phi tiến nhập vào bình nguyên, cảm giác lập tức khác hẳn.
Đường phía trước ngày càng rộng mở hơn, thỉnh thoảng lại có đường thông đi mấy phương hướng khác. Hai bên đường dần dần xuất hiện nông trang, thành trấn,. .. Người người đi tới đi lui trên đường lớn, đoàn thương nhân càng nối liền không dứt, điều này làm cho những lữ khách thở dài một hơi, tâm tình trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Lúc này chính là giữa hè, vụ lúa xuân đã được thu gặt từ lâu rồi. Những loại lương thực mới được gieo trồng cho nên phong cảnh màu vàng đẹp nhất của bình nguyên màu vàng này không được nhìn thấy. Nhưng mà những ruộng lúa xanh mướt vẫn làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Các quốc gia nhân tộc trên Cửu Thiên đại lục gieo trồng lúa mạch chia làm hai mùa, bởi vì có linh pháp sư tồn tại, cho nên nạn đói là cực kỳ ít phát sinh ở đây. Cho dù là dân đen thấp nhất hỗn lấy khẩu phần ăn hàng ngày cũng không có vấn đề gì.
Bởi vì đường xá được cải thiện, đoàn xe đi nhanh hơn nhiều, sáng ngày hôm sau đã nhìn thấy Tắc Ân rồi.
Vương đô Tắc Ân! Lúc Hàn Phi lần đầu tiên nhìn thấy thành thị này không thể tránh khỏi rung động thật sâu.
Tắc Ân có lịch sử nghìn năm, nguyên là một nơi ma tộc cư trú, trải qua một nghìn năm phát triển và mở rộng hiện giờ tòa thành này đã trở thành một tòa thành thị siêu cấp với hơn trăm vạn nhân khẩu! Nó không chỉ lớn nhất vương quốc Minh Lam, thành thị phồn hoa bậc nhất, mà trên Cửu Thiên đại lục cũng có tiếng tăm lừng lẫy. Có thể vững vàng vượt lên trước Tắc Ân này cũng chỉ có đế đô của vài đế quốc mà thôi.
Tắc Ân dựa vào sơn mạch Mỹ Ni Tư cao vót trong mây, sông Lan Thương chảy qua phía đông của thành, cấu thành một lá chắn thiên nhiên. Cũng chính vì nguyên nhân này mà Tắc Ân không có tường thành cao to, chỉ có tại mấy quan lộ chủ yếu có quân đội kiểm tra thu thuế mà thôi.
Không có thành tường là chỗ tốt để cho Tắc Ân có thể dễ dàng hướng ra ngoài phát triển. Từ phía tây nhìn sang đông, những kiến trúc muôn màu muôn vẻ liên miên không dứt trên bình nguyên, liếc mắt căn bản không nhìn thấy đầu.
Dựa vào bờ sông còn có đông đảo bến tàu, trên sông Lan Thương rộng rãi nhiều như sao trên trời. Cảnh tượng phồn hoa không gì sánh được, đoàn xem lúc đi qua cầu lớn Khóa Hà, có thể thấy được rất nhiều đội thuyền chuyên chở theo nhiều hàng hóa ngược xuôi tới phương xa.
So sánh với Tắc Ân, Tập Thủy thành bất quá chỉ là một thôn trấn nhỏ.
Đoàn xe xếp hàng đi qua đường, mỗi một người đều bị thu năm đồng tiền làm thuế vào thành. Dựa theo lượng dòng người mỗi ngày vào thành Tắc Ân, chỉ cần thu nhập thuế thành cũng làm cho vương quốc kiếm được đầy bát rồi.
Lọt qua của thành rốt cuộc cũng tiến vào ngoại thành Tắc Ân. Đoàn xe tới được trạm dịch thì hai chi thương đội cùng đám dong binh mỗi người một ngã, điểm cuối cùng là trạm dịch đường dài này rồi.
Vân Dương, Tư Đặc Lâm lưu luyến cáo biệt Hàn Phi. Ba người ước định có cơ hội sẽ tụ hội nói chuyện, dù sao mọi người đều là đồng hương. Trong thành phố xa lạ này mọi người cũng coi như bằng hữu rồi.
Tại bên ngoài trạm dịch có rất nhiều ngựa cho thuê, những xa phu dắt theo ngựa lớn tiếng thét to mời chào khách hàng. Hàn Phi vừa mới đi ra khỏi trạm dịch thì có một đám người xông tới.
-Thiếu gia, ngồi xe ngựa của ta đi, vừa đổi đệm mới rất là thoải mái.
-Thiếu gia, thiếu gia, xe ngựa của ta rất tiện nghi, đi vòng quanh Tắc Ân cũng chỉ lấy ngài 1 đồng vàng, không có ai có giá tiện nghi hơn của ta đâu.
-Ặc, thiếu gia đừng nghe hắn chém gió, vương đô này ta hiểu rõ nhất, vô luận ngài muốn đi đâu ta đều đảm bảo đưa ngài đi tới đó. Nghe nói hồng lâu trong thành này có không ít nữ nhân mới tới, không bằng để ta…
….
Vô số người vây chung quanh Hàn Phi nói lung tung đủ mọi điều?? thậm chí còn có mấy xa phu trực tiếp cầm lấy hành lý của Hàn Phi. Hơn nữa còn có người yên lặng không tiếng động cấp tốc đưa tay mò túi tiền của Hàn Phi nữa.
Những xa phu này quang năm lăn lộn ở vương đô, không biết đã thấy bao nhiêu người nam lai bắc vãng rồi. Mỗi người ánh mắt đều sắc không gì sánh được, liếc mắt một cái đã nhận ra được Hàn Phi là một người tới từ gia tộc có tiền ở bên ngoài, cho nên tất cả đều muốn tranh đoạt buôn bán.
Hàn Phi thần thức nhạy cảm, dưới ban ngày thế này bị người khác lấy đi túi tiền thì quả thực là buồn cười. Hắn đột nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay đặt lên trên túi tiền của mình.
-A nha!
Một tiếng thét thảm thiết vang lên, đám xa phu chung quanh xe ngựa lập tức giải tán chỉ để lại Hàn Phi cùng một gã vóc người gầy nhỏ.
Tiểu thâu bị Hàn Phi bắt được tại chỗ nhìn qua chỉ mới có mười hai mười ba tuổi, mặc một bộ quần áo màu tro dơ bẩn, gầy trơ cả xương, giống như đã lâu chưa ăn qua cơm.
Tuy rằng bị Hàn Phi bắt tại trận, thế nhưng tiểu thâu này lại không chỉ không sợ, ngược lại còn trừng mắt kêu lên với Hàn Phi: Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Ngươi muốn làm gì? Mau buông, biết lão đại của ta là ai không?
Hàn Phi nhất thời có chút không biết nên khóc hay nên cười, thật không ngờ vừa tới Tắc Ân đã xảy ra xung đột với “địa đầu xà”, vương đô quả thực là ngư long hỗn tạp à, rất phiền phức.
Mới đến, kỳ thực Hàn Phi cũng không muốn tính toán gì với đối phương cả, thế nhưng thái độ kiêu ngạo thái quá của đối phương làm cho hắn rất khó chịu:
-Ta không biết lão đại của ngươi là ai, ta chỉ biết là ngươi muốn lấy trộm tiền của ta.
Chính lúc này ở phía sau có vài người vạm vỡ vẻ mặt bất thiện, một người trong đó quát mắng:
-Tiểu tử nông thôn từ đâu tới, nhanh buông tiểu bối ra!
Đồng bọn xuất hiện làm cho tiểu thâu này đắc ý, hắn rất kiêu ngạo liếc mắt nhìn Hàn Phi, nhưng mà lập tức dáng cười tươi biến thành kinh ngạc rồi.
Hàn Phi chỉ run tay một cái đã đem cả người hắn đẩy bay tới đủ năm sáu mét xa, bay tới khi chạm vài tường dịch trạm mới dừng lại.
Đám đại hán nhất thời biến sắc, hai người trong đó nhất thời rút chủy thủ lóng lánh sau lưng ra. Hàn Phi cười lạnh một tiếng, rút huy chương võ sĩ tam giai từ trong túi đặt lên trên ngực.
Hàn Phi đương nhiên không sợ vài tên ngay cả võ sĩ cũng không phải này, nhưng mà vương đô cũng không phải Tập Thủy thành. Thứ nhất chọc phải phiền phức không phải là một tuyển chọn sáng suốt. Những bọn “địa đầu xà” này khẳng định thuộc về thế lực nào đó không biết tên, nếu như không động thủ đương nhiên là tốt nhất.
Hành động của hắn quả nhiên sinh ra hiệu quả, tất cả đại hán ở đây đều đình chỉ động tác. Ánh mắt bọn họ so với xa phu chung quanh đây còn lợi hại hơn, liếc mắt một cái nhận ra huy chương mà Hàn Phi đeo trước ngực. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Những đám “địa đầu xà” này nhìn thấy Hàn Phi không có tùy tùng nào tới tiếp đón, cho rằng Hàn Phi bất quá chỉ là một con nhà thương nhân hoặc tiểu quý tộc nào đó tới từ bên ngoài. Đây chính là dê béo để kiếm tiền tốt nhất, nhưng thật không ngờ lại đụng phải một cục xương cứng như vậy.
-Thánh đường võ sĩ!
-Là tam giai võ sư sao? Tuổi còn quá trẻ à!
Những tiếng hô nhỏ giọng không ngừng vang lên.
Đại hán đầu lĩnh ánh mắt chợt lóe rất không cam lòng nói rằng:
-Ngươi đã là thánh đường võ sĩ thì quên đi, nhưng người nhớ cho kỹ, Tắc Ân không phải là nơi mà tiểu tử nông thôn như ngươi có thể tới thể hiện.
Cả đám người liền mang theo tên tiểu thâu kia đi rất nhanh biến mất giữa đoàn người đang nhộn nhạo. Đám xa phu vẫn đang vây xem náo nhiệt chung quanh đều dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn Hàn Phi, trong nhất thời không ai dám tới dây dưa với hắn nữa.
Thánh đường võ sĩ ở nơi nào cũng là biển chữ vàng à! Trong lòng Hàn Phi không khỏi có chút cảm thán, hắn cũng mặc kệ đám xa phu đang đứng chung quanh, tùy tiện đi ra ngoài tìm một xe ngựa đang đi tới:
-Đi tới tông phủ Hàn thị!
Tông phủ Hàn thị là phủ đệ tối cao của Hàn gia Hàn thị vương quốc Minh Lam. Người có thể ở trong đó không ai không phải là người trọng yếu trong tộc. Đây là đại biểu cho tông môn chính thống của Hàn thi Minh Lam, thánh địa của trăm vạn môn nhân Hàn thị.
Với thân phận của Hàn Phi, nếu như không có công lạo ngập trời vì gia tộc, có nỗ lực suốt đời cũng không nhất định đảm đương một chức vị trong đó.
Nhưng mà Hàn Phi cũng không phải là người mang tâm tư hành hương đi tới tông phủ Hàn thị. Dù sao linh hồn của hắn cũng không phải là đệ tử chân chính của Hàn thị. Hắn chỉ tiến vào gia tộc võ đường để học tập nên phải tới tông phủ trước tiên đi báo cáo mà thôi.
Đồng thời, hắn cũng muốn đi gặp mặt tộc cô Hàn Kỳ Ti, vị nghi trượng trưởng lão này cùng Hàn Mộc Thiên có giao tình, cũng rất thích Hàn Phi, cũng là người duy nhất có thể giúp đỡ Hàn Phi ở Tắc Ân này.
Xe ngựa thẳng vào vương đô, nhân vật phong tình ven đường Hàn Phi xem đủ rồi. Nơi đây chứa nhiều kiến trúc có phong cách thượng cổ, những phòng ốc, tòa nhà hình tháp cao cao, tùy ý có thể nhìn thấy được suối nước phun cùng các tượng đá được điêu khắc ở đó. Những loại phòng ốc được kiến tạo bằng hoàng văn thạch làm cho người ta có một loại cảm giác hồn hậu.
Thế nhưng tại đầu đường cuối ngõ đều có thể tùy ý nhìn thấy vườn hoa, những thảm thực vật cùng dây leo tràn đầy. Có thể dùng từ bừng bừng sinh cơ với thành thị này, mà còn nhiều người hơn ở đây, võ sĩ kiêu ngạo, quý tộc ưu nhã thong dong, bình dân quần áo mộc mạc, tại những góc phố ngèo túng bẩn thỉu có thể nhìn thấy người khu dân cư nghèo cùng người ăn xin.
Cửa hàng bên đường nhiều phi thường, có vài nơi hiển nhiên là vì phục vụ người có tiền, chiêu bài cùng trang trí bên ngoài làm cho người ta phải nghĩ xem đầu tiên là trong túi mình có tiền không đã.
Trải qua hành trình trên dưới một giờ, cũng không biết trải qua bao nhiêu con đường, xe ngựa tới một kiến trúc lớn thì dừng lại, đã tới Hàn thị tông phủ rồi!
Trả tiền xe, Hàn Phi cầm theo bọc hành lý đi xuống xe ngựa, dưới chân hắn là một con đường thẳng tắp bằng đá thô đỏ sẫm kéo dài tới tận cửa lớn. Tám võ sĩ vũ trang hạng nặng phân biệt đứng bảo vệ chung quanh, khí khái phi phàm.
Hàn Phi hít một hơi thật sâu, cất bước tiến tới cửa lớn tông phủ, không ngoài dự liệu hắn bị người ngăn cản lại.
-Xin hỏi ngươi tìm ai? Đã có hẹn trước rồi sao?
Võ sĩ chặn đường lễ phép hỏi thăm.
-Ta họ Hàn, là Hàn Phi, ta từ Tập Thủy thành tới!
Hàn Phi mỉm cười nói:
-Ta tìm nghi trượng trưởng lão Hàn Kỳ Ti trong tông phủ, phiền ngươi thông báo một tiếng.
Bốn chữ lớn “Tông phủ Hàn thị” trên đỉnh đầu hắn được ánh dương quang chiếu vàng phát ra ánh sáng lóa mắt
/482
|