Linh Thứu Phi Long

Chương 21: chương 21

/46


Thủy Lục Thuận cáo già thành tinh, đương nhiên muốn lợi dụng vị Đại bồ tát Nhất Linh này để hộ tiêu cho mình, nhưng không nói thẳng ra, mà chỉ bảo với Thủy Liên Nhu là phải đích thân hộ tiêu thẳng đến cho chủ hàng, không ghé qua nhà nữa. Thủy Liên Nhu nói chuyện ấy với Kim Phụng Kiều. Kim Phụng Kiều thật thà thẳng tính, đề nghị ngay Nhất Linh đi cùng. Nhất Linh nghĩ làm người tốt thì nên làm tới nơi, hơn nữa trước mắt cũng chẳng biết đi đâu, nên gật đầu đồng ý.

Nhất Linh vừa thần bí hào dũng, vừa vui vẻ, hài hước, chẳng mấy chốc đã trói chặt trái tim của cả hai cô gái. Thủy Liên Nhu ngày càng điên đảo, song vẫn phải cố gắng kềm chế bản thân. Kim Phụng Kiều lại hoàn toàn thoải mái, tự do, tha hồ thể hiện tình cảm.

Trưa ngày hôm đó, đoàn bảo tiêu nghỉ trong rừng cây, hai cô nương kéo nhau đi đâu một lúc nên Nhất Linh được rảnh rổi một mình. Ngồi một lúc, bỗng trong lòng sinh cảnh giác, nghĩ thầm: “Mình và hai cô nương ấy thân mật như vậy, không phải là chuyện tốt, nhất là Thủy Liên Nhu đã là người có hôn ước rồi”. Trước mắt cậu hiện lên ánh mắt dịu dàng, buồn rầu của Thủy Liên Nhu, đã nhiều lần cậu phát hiện thấy lúc không có chuyện gì, nàng cũng bộc lộ ra ánh mắt đó.

“Thủy tiểu thư rất là mâu thuẩn” – Nhất Linh thở dài – “Đều là tại mình, không thể đùa cợt với cô nương ấy nữa”. Nghĩ như vậy, song lại chợt thấy khó chịu với ý nghĩ của chính mình, cảm giác ấy lại đột nhiên trào lên, khiến cậu không khỏi giật mình.

Tình ma đang tác quái, chống lại những ý nghĩ thiện lương của Nhất Linh, có điều Nhất Linh không hề hay biết. Đôi khi cậu có cảnh giác, thế nhưng, những cảnh giác ấy ngày càng nhạt dần. Vậy là Phật tâm ngày càng lui đi, Ma tình trong tâm trí Nhất Linh, trái lại, ngày càng lấn át.

Đột nhiên, Kim Phụng Kiều hiện từ đâu ra, hét lớn vào tai Nhất Linh, làm cậu giật nẩy người lên.

Nhất Linh vuốt ngực: “Ây a, làm tôi sợ chết đi được!” Rồi liếc nhìn Thủy Liên Nhu, trong ánh mắt của cô nương lương thiện ấy, quả thật, lúc nào cũng đầy sự quan tâm. Trong đầu Nhất Linh bỗng xuất hiện ý nghĩ: “Nếu như có thể lấy nàng làm vợ, ngày nào cũng được dịu dàng chăm sóc thì tốt biết bao nhiêu!” Đầu nghĩ thế nào, ánh mắt lập tức biểu hiện ra thế ấy. Ma công trăm năm của Tình ma có khả năng khiến cho phụ nữ cảm giác được tâm ý của chủ nhân, vì thế mà Thủy Liên Nhu vừa nhìn đã hiểu, hai gò má chợt đỏ ửng, rồi lại chuyển sang tái nhợt, cúi gằm mặt xuống.

Kim Phụng Kiều chỉ cười, không để ý đến xung quanh, hỏi Nhất Linh: “Huynh nghĩ gì mà ngây người ra thế Người ta đến ngay đằng sau, cũng vẫn không biết?”

Nhất Linh chỉ sang bên đường: “Ngắm nhìn hai đóa hoa một trắng, một vàng, hoa trắng thì dịu dàng, hoa vàng thì sặc sỡ. Nếu như hái cả hai đóa hoa ấy, không biết có phải là tham lam quá không?”

Thủy Liên Nhu rõ ràng đã rùng mình một cái.

Kim Phụng Kiều vô tư cười to: “Hai bông hoa thì đã thấm vào đâu!” Nói rồi đi tới, ngắt cả hai bông hoa đem lại: “Hoa vàng là của tôi, hoa trắng là của Nhu tỉ”

Nhất Linh chợt nổi hứng chìa tay: “Lại đây, đưa hoa cho tôi, tôi cài lên đầu cho cô nương, bảo đảm sẽ rất đẹp!”

Kim Phụng Kiều trợn mắt nghi ngờ: “Huynh biết cả cài hoa cho con gái sao? Tôi không tin!”

“Thử một lần là biết ngay mà!” Nhất Linh vui vẻ: “Thế này vậy, tôi sẽ cài cho Thủy cô nương trước, Kim cô nương nhìn. Nếu cảm thấy không hài lòng thì Kim cô nương cũng không cần cài làm gì nữa”.

Thủy Liên Nhu vội quơ tay: “Như thế không được!”.

“Có gì mà không được!”. Kim Phụng Kiều nắm lấy tay của Thủy Liên Nhu nói: “Nào, lại đây!”.

Nhất Linh mỉm cười đi lại. Thủy Liên Nhu liếc nhìn, ánh mắt rối bời, lòng hoảng hốt nghĩ thầm: “Chỉ có tướng công mới được cài hoa cho thê tử. Mình là người đã đính ước rồi. Thế nhưng oan gia này … Vị oan gia này …”.

Thực ra, nếu Thủy Liên Nhu nhất quyết phản đối thì Kim Phụng Kiều cũng chẳng thể ép nổi, vì chính bản thân nàng cũng không muốn từ chối. Thủy Liên Nhu ngoan ngoãn đứng im, cảm nhận bàn tay Nhất Linh đang nhẹ nhàng cài hoa lên tóc, chợt có cảm tưởng như bông hoa đó không phải cài lên mái tóc mà là vào sâu thẳm trái tim nàng vậy.

Thủy Liên Nhu bất chợt run lên, hai gò má trắng bệch, trắng hơn cả bông hoa.

Kim Phụng Kiều vỗ tay: “Đúng là đẹp lắm. Nào, mau cài cho tôi đi!” rồi khẽ nghiêng đầu qua. Nhất Linh nhìn cái cổ trắng ngần của nàng, không nhịn được, xấn lại, hôn khẽ một cái, nhưng ánh mắt thì lại đảo quanh mặt của Thủy Liên Nhu.

Kim Phụng Kiều như bị sét đánh, tay chân run bần bật, toàn thân mềm nhũn ra, thiếu chút nữa thì đổ vật xuống đất, ngây người một lúc mới chạy vụt đi, vừa thích thú, vừa xấu hổ: “Ây a, huynh thật xấu xa!” Hai gò má đã đỏ ửng như hoa đào tháng ba, niềm vui trong ánh mắt còn rực rỡ hơn cả hoa đào nữa.

Thủy Liên Nhu hai má đỏ ửng như đóa đỗ quyên trên núi, không hiểu tại sao lại có cảm giác, cái hôn đó của Nhất Linh, dường như cũng rõ mồn một trên cổ nàng.

Đoàn bảo tiêu đi qua một vùng núi hoang, buổi tối cũng chỉ có thể nghĩ ngơi ngoài sơn dã. Giang Nam ẩm ướt, mưa nhiều, những người áp tiêu như Thủy Lục Thuận đều mang theo đầy đủ lều bạt.

Ăn tối xong, ai về lều ấy nghỉ ngơi. Nhất Linh đang ngồi thiền trong lều của mình bỗng trong lòng phát sinh cảm ứng, liền lao vụt khỏi lều, nấp kín sau một thân cây.

Một bóng người thướt tha, im lặng đi tới, chính là Kim Phụng Kiều.

Bóng tối gần như không ảnh hưởng gì tới nhãn lực của Nhất Linh. Cậu có thể thấy rõ mồn một Kim Phụng Kiều đang vừa e thẹn, vừa hân hoan bước lại, trong lòng không khỏi mừng thầm.

Đến trước lều bạt, Kim Phụng Kiều đứng yên chờ đợi, mãi một lúc, không thấy trong lều có động tĩnh gì.

Kim Phụng Kiều có chút lo lắng, cuối cùng cũng phải lên tiếng: “Nhất Linh, huynh đã ngủ rồi sao?”

“Đúng thế, tôi đã ngủ say rồi”. Nhất Linh nhẹ như bông, lướt tới sau lưng Kim Phụng Kiều, nói sát vào tai nàng.

Kim Phụng Kiều hốt hoảng, không kịp đề phòng, nhảy dựng lên, vừa xấu hổ, vừa mừng rỡ, giọng nũng nịu: “Huynh…”

Chỉ được mỗi từ “Huynh” thì không thể tiếp nữa, cả người đã bị Nhất Linh ôm chặt, cậu cúi miệng xuống hôn lên đôi môi nồng nàn của nàng. Lưỡi Nhất Linh luồn vào miệng, cuốn chặt lưỡi Kim Phụng Kiều.

Hai cánh tay Nhất Linh ghì chặt hai tay người ngọc, hai bàn tay, một đưa lên, một đưa xuống, vuốt ve khắp tấm lưng nàng. Từ lòng bàn tay tỏa ra một nhiệt lực nóng hổi lạ kỳ làm Kim Phụng Kiều run lên như phát sốt.

Tình ma bắt đầu đại hiển thân thủ, vây công khắp nơi, động tác thành thục lão luyện vô cùng.

Kim Phụng Kiều thần tiêu, phách tán, toàn thân nóng ran, lực trong người hoàn toàn tiêu tán, nếu không phải được Nhất Linh ôm chặt thì sớm đã trượt xuống đất rồi. Nhất Linh dừng nụ hôn một lúc lâu, nàng mới hoàn hồn trở lại, nhưng vẫn cứ đứng không vững, chỉ có thể dựa vào lòng Nhất Linh.

Nhất Linh mỉm cười: “Kim tiểu thư, có thấy dễ chịu không?”

Kim Phụng Kiều xấu hổ, thụi vào người Nhất Linh: “Huynh đúng là đồ xấu xa, xấu xa hết chỗ nói!”

Nhất Linh cố làm ra vẻ kinh ngạc: “Ta sao lại xấu xa, lẻ nào chuyện này là xấu xa sao?”

“Lại còn không xấu, làm người ta mềm nhũn cả người ra rồi đây này!” – Kim Phụng Kiều nũng nịu.

Nhất Linh gật đầu: “Chuyện này thì quả là có thật, khi nãy ta vuốt khắp trên dưới, mới thấy cơ thể nàng không có chỗ nào là cứng cả”.

Những lời này, bảo Kim Phụng Kiều làm sao chịu được, nàng lại đấm mạnh hơn: “Đồ xấu xa, xấu xa!”. Song người thì vẫn không tài nào thoát khỏi vòng tay Nhất Linh.

Nhất Linh khẽ cười, bế xốc nàng lên, đi vào trong lều, đặt xuống nệm, người khẽ đè lên người Kim Phụng Kiều, nói nhỏ: “Ta còn có cái xấu xa hơn, nếu như nàng không sợ, vậy hãy thử một lần xem sao!”

Cơ thể Kim Phụng Kiều như có một luồng điện chạy qua, khắp người tê đi trong một cảm giác hưng phấn đến đáng sợ. Càng sợ, lại càng muốn thử, bèn cố dằn giọng: “Tôi mới không sợ, nhưng huynh ... huynh không được bắt nạt tôi!”.

Nhất Linh làm ra vẻ ác đồ: “Vậy đâu có được, cừu sa miệng hổ, chuột trước miệng mèo, sao lại có thể không thỏa thích một phen chứ?”

Kim Phụng Kiều kinh hải, vừa sợ, lại vừa thích, xuống giọng van vỉ: “Vậy huynh … huynh không được làm người ta đau!”

Nàng cũng hiểu sơ sơ về chuyện nam nữ, nhưng hoàn toàn không biết lần đầu tiên sẽ đau, chỉ có điều con gái bản tính hay sợ hải, nên mới lo lắng.

Nhất Linh nghiêng đầu nghĩ đoạn rồi nói: “Được, để ta thử xem!” – Nói rồi đưa hai tay ra, đặt lên ngực nàng.

Kim Phụng Kiều kêu lên một tiếng kinh hải, chực co người lại.

“Thế nào, nàng đau sao?”

“Không” – Kim Phụng Kiều nhắm chặt hai mắt, một lát khẽ mở ra, thấy Nhất Linh đang nửa cười, nửa không nhìn mình, lập tức xấu hổ tột độ, đưa tay cấu vào cổ Nhất Linh nói: “Huynh xấu xa, xấu xa!”

“Nàng bảo ta xấu xa, vậy ta sẽ không khách khí nữa!”

Nhất linh nói là làm, Phụng Kiều đang định lên tiếng thì miệng đã bị Nhất Linh bịt lại.

Đầu óc Kim Phụng Kiều lập tức trở nên mơ hồ, lâng lâng như bay bổng trong mây, cảm giác duy nhất là hai bàn tay ma thủ lướt qua, đi đến đâu cũng gây nên đợt sóng nóng hổi trên da thịt nàng.

Y phục kéo xuống, kim Phụng Kiều như con thuyền nhỏ ngụp lặn giữa những hoan lạc bất tận, giống như những con sóng nhấp nhô trên biển cả.

Cuối cùng nàng lả đi, không còn biết gì nữa.

Nhất Linh ngồi dậy, ngắm nhìn thân thể ngọc ngà trước mặt, trong mắt hiện lên thứ ánh sáng ma quái lấp lánh, chưa từng thấy trước đây.

Bỗng cậu ngữa cổ cười vang. Tiếng cười ấy hoàn toàn không giống với tiếng cười của tiểu hòa thượng ngày nào, song lại hết sức vui tai, dễ nghe. Đó chính là tiếng cười của Tình ma.

Cuộc mây mưa với Kim Phụng Kiều, cuối cùng đã hòa nhập hoàn toàn Tình ma vào cơ thể cậu. Nhất Linh lúc này chính là hiện thân của Tình ma. Thiên Long và Âm ma đã bị công lực tới sau của Tình ma khóa chặt. Tình ma khắc chế phần lớn Thiên Long và Âm ma, nhưng những gì có lợi cho hắn thì bất cứ lúc nào hắn cũng có thể lợi dụng, phục vụ cho “Ma tình”.

Tiếng cười chưa dứt thì trong Nhất Linh bỗng trào dâng giao cảm. Cậu thấy rất rõ Thủy Liên Nhu vẫn chưa ngủ, tâm trạng đang dằn vặt trong mâu thuẩn. Nhất Linh khẽ cười rồi lướt nhẹ ra ngoài, xông vào lều bạt của Thủy Liên Nhu.

Thủy Liên Nhu kinh hải ngồi dậy, trên người chỉ thắt một dải yếm mỏng, đôi vai trần trắng nõn lộ cả ra ngoài. Thấy Nhất Linh, nàng hoảng hốt kéo chăn trùm kín người, vừa sợ, vừa hỏi gấp: “Sao huynh lại vào đây?”

Nhất Linh không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Thủy Liên Nhu: “Nàng khóc ư?”

Thủy Liên Nhu vội đưa tay lau nước mắt: “Không, đâu có.”

“Nàng giấu không nỗi ta đâu!” – Nhất Linh bước lại gần, ngồi xuống, nhìn vào mắt mỹ nhân.

“Hoàn quân minh châu song lệ thùy, hận bất tương phùng vị giá thì”. Nhất Linh khẽ ngâm nga. Từng câu, từng chữ đều như rót vào trái tim của Thủy Liên Nhu, khẽ khàng song lại vang động như những tiếng sấm.

/46

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status