- Diệp... Diệp cô nương... - Nhạc Chi Dương giật thót cả mình, nói năng lập cà lập cập: - Cô... Cô ra đây làm gì?
Diệp Linh Tô nhướng mắt trông xuống biển, cuộn giấy bé tẹo bị sóng dập vùi, tích tắc đã trôi xa mất dạng. Cô lặng nhìn từng nhịp sóng xô, vẻ mặt đăm chiêu xa vợi. Nhạc Chi Dương đứng ở bên cạnh, chỉ cảm thấy chân tay lóng ngóng, vầng trán rịn mướt mồ hôi, ở lại thì tất nhiên ngượng nghịu mà bỏ đi thì cũng không ổn lắm.
Diệp Linh Tô chợt xoay lại, đôi tròng mắt trong veo lạnh lẽo chăm chú dõi nhìn gương mặt Nhạc Chi Dương, từng câu một chất vấn:
- Võ công của ngươi học từ đâu vậy?
- Võ công? - Nhạc Chi Dương lớn lên nơi phố chợ, phần đông giao thiệp với phường vô lại, bản lĩnh tùy cơ ứng biến hiếm người bì kịp, lúc này được hỏi đến gã bèn tỏ vẻ ngạc nhiên: - Võ công gì cơ?
- Đừng làm bộ làm tịch nữa. - Diệp Linh Tô mất cả kiên nhẫn: - Ngươi không học võ công thì sao có thể đoạt lại sáo từ trong tay ta chứ?
- Ta cũng cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao lại thành ra như thế, cây sáo này bằng một cách quái lạ nào đó bỗng trở về trong tay ta. Có lẽ nó sống lâu năm nên có trí khôn, hiểu rõ đạo lý "Vật quy nguyên chủ" cho nên mới liều mạng vùng khỏi lòng bàn tay của cô nương mà ngoan ngoãn quay lại với ta đó.
Nhạc Chi Dương ba hoa bịa chuyện, bất thần Diệp Linh Tô vẫy tay một cái, hổ khẩu gã tê dại, sáo ngọc lại nằm gọn trong bàn tay trắng mịn như tuyết của thiếu nữ.
- Đồ xạo sự! - Ánh mắt Diệp Linh Tô ngập ý giận: - Được lắm, vật quy nguyên chủ, sống lâu có trí khôn, giỏi thì gọi nó về với ngươi lần nữa xem?
Nhạc Chi Dương vừa bất ngờ vừa tức tối, Diệp Linh Tô ra tay quá nhanh khiến gã không kịp suy nghĩ, lần trước đoạt được sáo về là do tận dụng cơ hội để ra tay bất ngờ, còn lần này thiếu nữ đã để bụng đề phòng, muốn thắng lợi bất ngờ chỉ e không còn dễ dàng nữa.
Gã tập trung ngẫm nghĩ, cố tìm ra đối sách, đáng tiếc thực lực chênh lệch quá lớn nên dẫu có nghĩ ra trăm phương nghìn kế cũng không chọn được cách nào toàn vẹn.
- Tên của cô ấy là gì? - Diệp Linh Tô chợt khẽ giọng hỏi, ngón tay mềm mại vân vê trên thân sáo nhẵn bóng.
- Ai? - Nhạc Chi Dương ngẩn người: - Tên của ai hả?
- Còn ai nữa... - Diệp Linh Tô lườm gã: - Đương nhiên là cô gái tặng sáo cho ngươi rồi!
Nhạc Chi Dương bật cười chua xót, tiểu công chúa chắc đã tặng lầm người, một tên vô lại chợ búa như gã vốn dĩ không xứng đáng với sáo ngọc, cũng giống như thân phận hèn hạ này không xứng đáng với bóng hình yêu kiều đơn độc trong cung điện Bảo Huy kia.
Bóng hình thiếu nữ thoáng hiện lên trong lòng, trái tim Nhạc Chi Dương se thắt lại, gã khẽ nhắm hờ đôi mắt, thật lâu sau mới buông tiếng thở dài:
- Tên nàng là Chu Vi.
Nói ra hai từ này, tảng đá nhiều ngày qua đè nén trong cõi lòng Nhạc Chi Dương như được gỡ bỏ. Gã chỉ lấy làm lạ rằng vì sao mình lại nói ra bí mật trong tim cho Diệp Linh Tô biết? Nhưng bằng vào trực giác, gã lại cảm thấy có thể tin tưởng được người con gái đứng trước mặt này.
- Chu Vi, Không Bích, "Khán Chu thành Bích..."(*) - Ngón tay Diệp Linh Tô vuốt ve nhè nhẹ trên thân sáo ngọc, giọng nói ẩn ước xa vắng như từng hạt mưa bụi lất phất: - Ngươi... nhớ cô ấy lắm đúng không?
(ND chú: Xuất xứ từ câu trong bài “Như Ý Nương” của Võ Tắc Thiên. Chu có nghĩa là sắc đỏ, Bích là sắc xanh, trông sắc đỏ thành sắc xanh ám chỉ thị giác mơ hồ hay tâm ý phân vân, một nghĩa khác là tâm sự dằn vặt, nuối tiếc)
- Ta không biết nữa. - Nhạc Chi Dương thở dài, cười gượng: - Có nhớ cũng chẳng ích gì!
- Phải rồi! - Giọng nói của Diệp Linh Tô chuyển sang lạnh lùng, ánh mắt lộ vẻ châm chọc: - Người có thể tặng thanh sáo này cho ngươi nhất định thuộc dòng dõi thiên kim quý tộc, cái loại tiểu vô lại như ngươi đương nhiên là không xứng với người ta rồi.
Nhạc Chi Dương trừng mắt nhìn cô, Diệp Linh Tô lại ném trả thanh sáo, cao giọng:
- Bắt lấy!
Nhạc Chi Dương vội vã giơ tay đón lấy, gã giương mắt nhìn về phía thiếu nữ, lòng không khỏi ngạc nhiên. Diệp Linh Tô cười lạnh:
- Ta thèm vào loại sáo dở hơi này!
- Không thèm càng tốt!
Nhạc Chi Dương cười khì khì giắt sáo lại thắt lưng, Diệp Linh Tô trông thấy dáng vẻ của gã như vậy, chẳng hiểu sao trong lòng ngầm bực bội, vất vả lắm mới đè nén được ý định nện cho gã một trận. Cô nhớ ra một chuyện lại hỏi:
- Cây Dạ Vũ Thần Châm ấy phát ra từ đâu?
Nhạc Chi Dương giật thót tim, cố gắng làm mặt tỉnh, mỉm cười đáp:
- Không phải từ cô hay sao?
Diệp Linh Tô lườm lườm nhìn gã không chớp mắt, Nhạc Chi Dương cảm thấy khó chịu bèn cười gượng:
- Nhìn ta làm gì? Hổng lẽ cây kim châm đó từ ta mà ra hay sao? Lúc đó ta sắp chết đến nơi, cô có thấy người sắp chết phát ra ám khí bao giờ chưa?
Diệp Linh Tô hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi, đi được mấy bước chợt nghe phía sau lưng vang lên tiếng sáo du dương, chính là giai điệu mà đêm hôm trước cô từng nghe qua, âm thanh réo rắt văng vẳng, nốt nhạc bay bổng lâng lâng mang theo cảm giác tự do tự tại như tuôn trào ra khỏi ống sáo.
Thiếu nữ không nhịn được dừng chân cảm thụ trong khoảnh khắc, đoạn đột ngột sải bước, thướt tha len qua cột buồm rồi biến mất như một làn khói mỏng.
Nhạc Chi Dương thổi đến mức say sưa, khí cơ trong người thông suốt, lan tỏa như sương giăng, kết đọng tựa viên bi, tùy theo điệu nhạc nhanh hay chậm mà ngấm vào ngũ tạng lục phủ, luồn lách qua lại khắp tứ chi bách huyệt, thông qua huyệt Thiên Trung nơi ngực làm tan máu bầm, mang lại cảm giác sướng khoái vô cùng.
Bởi cảm giác dễ chịu quá mức ấy, Nhạc Chi Dương ngồi nơi mép thuyền, hướng mắt ra biển cả lao la, thổi hết lượt này đến lượt khác, quanh đi quẩn lại quên cả ngơi nghỉ. Thấm thoát, tịch dương đã lặn về tây, chị Hằng e ấp hiện thân mang theo một vầng trăng tròn vành vạnh lẩn khuất trên trời cao, hắt bóng lờ mờ trên mặt biển đêm thăm thẳm tựa như in màu tuyết, rải sắc bạc; giữa khung cảnh ý vị như vậy, người ta dường tiêu tan đi cả mỏi mệt.
- Thổi hay lắm!
Phía sau đột nhiên vọng đến tiếng nói cười, âm thanh vừa lọt vào tai, Nhạc Chi Dương bỗng giật thót mình, khí huyết chảy ngược, cổ họng thoang thoảng vị ngọt, suýt nữa thì ngã nhoài xuống đất.
Cho dù cách luyện công có kỳ lạ thì "Chu Thiên Linh Phi Khúc" vẫn là một môn nội công, mà hễ tu luyện nội công thì cần phải tách biệt mọi sự chi phối, đặc biệt tránh xa kẻ nhiễu loạn, càng là công pháp tinh thâm thì càng phải tuân thủ chặt chẽ đạo lý này. Kẻ nọ vừa hét vừa cười, chẳng khác nào sét đánh ngang tai, may mà Nhạc Chi Dương công lực yếu kém, chấn động cũng giảm thiểu, bằng không gã khó tránh cảnh tẩu hỏa nhập ma, thất khiếu chảy máu.
Gã điều hòa nhịp thở, chầm chậm đứng dậy quay đầu lại quan sát, chỉ thấy người vừa lên tiếng là một chàng trai trẻ tuổi ước chừng mười bảy mười tám tuổi, mày loan mắt phượng, môi hồng răng trắng, người vận áo hoa gấm, bộ dáng khá là lịch thiệp.
Nhạc Chi Dương cảm thấy người này mặt mũi quen quen bèn ra sức nhớ lại, hình như người này hay nói cười bên cạnh Dương Cảnh, có vẻ là cùng một giuộc với nhau.
Chàng trai áo hoa thấy gã lộ vẻ cảnh giác liền cười bảo:
- Chào Nhạc sư đệ, tại hạ Hòa Kiều, tiếng sáo của Nhạc sư đệ văng vẳng xao xuyến làm cho Hòa mỗ lấy làm khâm phục lắm. Nhân lúc không có ai khác, ta cố ý đến để nói với đệ vài câu.
Hắn phát ngôn lịch sự, miệng nói miệng cười khiến cho lòng cảnh giác của Nhạc Chi Dương cũng phần nào giảm bớt, gã liền lạnh lùng hỏi:
- Sư đệ? Ai là sư đệ của ngươi chứ?
- Ậy, đừng xa cách như vậy. - Hòa Kiều hớn hở, nét cười lan đến cả chân mày: - Ngày mai sau khi lên bờ bái kiến đảo vương, phân chia trường phái, đệ và ta đều là đệ tử Đông Đảo, không phải sư huynh sư đệ với nhau thì còn là gì?
- Bái kiến đảo vương, phân chia trường phái? - Nhạc Chi Dương thắc mắc: - Để làm gì?
(còn tiếp...)
Diệp Linh Tô nhướng mắt trông xuống biển, cuộn giấy bé tẹo bị sóng dập vùi, tích tắc đã trôi xa mất dạng. Cô lặng nhìn từng nhịp sóng xô, vẻ mặt đăm chiêu xa vợi. Nhạc Chi Dương đứng ở bên cạnh, chỉ cảm thấy chân tay lóng ngóng, vầng trán rịn mướt mồ hôi, ở lại thì tất nhiên ngượng nghịu mà bỏ đi thì cũng không ổn lắm.
Diệp Linh Tô chợt xoay lại, đôi tròng mắt trong veo lạnh lẽo chăm chú dõi nhìn gương mặt Nhạc Chi Dương, từng câu một chất vấn:
- Võ công của ngươi học từ đâu vậy?
- Võ công? - Nhạc Chi Dương lớn lên nơi phố chợ, phần đông giao thiệp với phường vô lại, bản lĩnh tùy cơ ứng biến hiếm người bì kịp, lúc này được hỏi đến gã bèn tỏ vẻ ngạc nhiên: - Võ công gì cơ?
- Đừng làm bộ làm tịch nữa. - Diệp Linh Tô mất cả kiên nhẫn: - Ngươi không học võ công thì sao có thể đoạt lại sáo từ trong tay ta chứ?
- Ta cũng cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao lại thành ra như thế, cây sáo này bằng một cách quái lạ nào đó bỗng trở về trong tay ta. Có lẽ nó sống lâu năm nên có trí khôn, hiểu rõ đạo lý "Vật quy nguyên chủ" cho nên mới liều mạng vùng khỏi lòng bàn tay của cô nương mà ngoan ngoãn quay lại với ta đó.
Nhạc Chi Dương ba hoa bịa chuyện, bất thần Diệp Linh Tô vẫy tay một cái, hổ khẩu gã tê dại, sáo ngọc lại nằm gọn trong bàn tay trắng mịn như tuyết của thiếu nữ.
- Đồ xạo sự! - Ánh mắt Diệp Linh Tô ngập ý giận: - Được lắm, vật quy nguyên chủ, sống lâu có trí khôn, giỏi thì gọi nó về với ngươi lần nữa xem?
Nhạc Chi Dương vừa bất ngờ vừa tức tối, Diệp Linh Tô ra tay quá nhanh khiến gã không kịp suy nghĩ, lần trước đoạt được sáo về là do tận dụng cơ hội để ra tay bất ngờ, còn lần này thiếu nữ đã để bụng đề phòng, muốn thắng lợi bất ngờ chỉ e không còn dễ dàng nữa.
Gã tập trung ngẫm nghĩ, cố tìm ra đối sách, đáng tiếc thực lực chênh lệch quá lớn nên dẫu có nghĩ ra trăm phương nghìn kế cũng không chọn được cách nào toàn vẹn.
- Tên của cô ấy là gì? - Diệp Linh Tô chợt khẽ giọng hỏi, ngón tay mềm mại vân vê trên thân sáo nhẵn bóng.
- Ai? - Nhạc Chi Dương ngẩn người: - Tên của ai hả?
- Còn ai nữa... - Diệp Linh Tô lườm gã: - Đương nhiên là cô gái tặng sáo cho ngươi rồi!
Nhạc Chi Dương bật cười chua xót, tiểu công chúa chắc đã tặng lầm người, một tên vô lại chợ búa như gã vốn dĩ không xứng đáng với sáo ngọc, cũng giống như thân phận hèn hạ này không xứng đáng với bóng hình yêu kiều đơn độc trong cung điện Bảo Huy kia.
Bóng hình thiếu nữ thoáng hiện lên trong lòng, trái tim Nhạc Chi Dương se thắt lại, gã khẽ nhắm hờ đôi mắt, thật lâu sau mới buông tiếng thở dài:
- Tên nàng là Chu Vi.
Nói ra hai từ này, tảng đá nhiều ngày qua đè nén trong cõi lòng Nhạc Chi Dương như được gỡ bỏ. Gã chỉ lấy làm lạ rằng vì sao mình lại nói ra bí mật trong tim cho Diệp Linh Tô biết? Nhưng bằng vào trực giác, gã lại cảm thấy có thể tin tưởng được người con gái đứng trước mặt này.
- Chu Vi, Không Bích, "Khán Chu thành Bích..."(*) - Ngón tay Diệp Linh Tô vuốt ve nhè nhẹ trên thân sáo ngọc, giọng nói ẩn ước xa vắng như từng hạt mưa bụi lất phất: - Ngươi... nhớ cô ấy lắm đúng không?
(ND chú: Xuất xứ từ câu trong bài “Như Ý Nương” của Võ Tắc Thiên. Chu có nghĩa là sắc đỏ, Bích là sắc xanh, trông sắc đỏ thành sắc xanh ám chỉ thị giác mơ hồ hay tâm ý phân vân, một nghĩa khác là tâm sự dằn vặt, nuối tiếc)
- Ta không biết nữa. - Nhạc Chi Dương thở dài, cười gượng: - Có nhớ cũng chẳng ích gì!
- Phải rồi! - Giọng nói của Diệp Linh Tô chuyển sang lạnh lùng, ánh mắt lộ vẻ châm chọc: - Người có thể tặng thanh sáo này cho ngươi nhất định thuộc dòng dõi thiên kim quý tộc, cái loại tiểu vô lại như ngươi đương nhiên là không xứng với người ta rồi.
Nhạc Chi Dương trừng mắt nhìn cô, Diệp Linh Tô lại ném trả thanh sáo, cao giọng:
- Bắt lấy!
Nhạc Chi Dương vội vã giơ tay đón lấy, gã giương mắt nhìn về phía thiếu nữ, lòng không khỏi ngạc nhiên. Diệp Linh Tô cười lạnh:
- Ta thèm vào loại sáo dở hơi này!
- Không thèm càng tốt!
Nhạc Chi Dương cười khì khì giắt sáo lại thắt lưng, Diệp Linh Tô trông thấy dáng vẻ của gã như vậy, chẳng hiểu sao trong lòng ngầm bực bội, vất vả lắm mới đè nén được ý định nện cho gã một trận. Cô nhớ ra một chuyện lại hỏi:
- Cây Dạ Vũ Thần Châm ấy phát ra từ đâu?
Nhạc Chi Dương giật thót tim, cố gắng làm mặt tỉnh, mỉm cười đáp:
- Không phải từ cô hay sao?
Diệp Linh Tô lườm lườm nhìn gã không chớp mắt, Nhạc Chi Dương cảm thấy khó chịu bèn cười gượng:
- Nhìn ta làm gì? Hổng lẽ cây kim châm đó từ ta mà ra hay sao? Lúc đó ta sắp chết đến nơi, cô có thấy người sắp chết phát ra ám khí bao giờ chưa?
Diệp Linh Tô hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi, đi được mấy bước chợt nghe phía sau lưng vang lên tiếng sáo du dương, chính là giai điệu mà đêm hôm trước cô từng nghe qua, âm thanh réo rắt văng vẳng, nốt nhạc bay bổng lâng lâng mang theo cảm giác tự do tự tại như tuôn trào ra khỏi ống sáo.
Thiếu nữ không nhịn được dừng chân cảm thụ trong khoảnh khắc, đoạn đột ngột sải bước, thướt tha len qua cột buồm rồi biến mất như một làn khói mỏng.
Nhạc Chi Dương thổi đến mức say sưa, khí cơ trong người thông suốt, lan tỏa như sương giăng, kết đọng tựa viên bi, tùy theo điệu nhạc nhanh hay chậm mà ngấm vào ngũ tạng lục phủ, luồn lách qua lại khắp tứ chi bách huyệt, thông qua huyệt Thiên Trung nơi ngực làm tan máu bầm, mang lại cảm giác sướng khoái vô cùng.
Bởi cảm giác dễ chịu quá mức ấy, Nhạc Chi Dương ngồi nơi mép thuyền, hướng mắt ra biển cả lao la, thổi hết lượt này đến lượt khác, quanh đi quẩn lại quên cả ngơi nghỉ. Thấm thoát, tịch dương đã lặn về tây, chị Hằng e ấp hiện thân mang theo một vầng trăng tròn vành vạnh lẩn khuất trên trời cao, hắt bóng lờ mờ trên mặt biển đêm thăm thẳm tựa như in màu tuyết, rải sắc bạc; giữa khung cảnh ý vị như vậy, người ta dường tiêu tan đi cả mỏi mệt.
- Thổi hay lắm!
Phía sau đột nhiên vọng đến tiếng nói cười, âm thanh vừa lọt vào tai, Nhạc Chi Dương bỗng giật thót mình, khí huyết chảy ngược, cổ họng thoang thoảng vị ngọt, suýt nữa thì ngã nhoài xuống đất.
Cho dù cách luyện công có kỳ lạ thì "Chu Thiên Linh Phi Khúc" vẫn là một môn nội công, mà hễ tu luyện nội công thì cần phải tách biệt mọi sự chi phối, đặc biệt tránh xa kẻ nhiễu loạn, càng là công pháp tinh thâm thì càng phải tuân thủ chặt chẽ đạo lý này. Kẻ nọ vừa hét vừa cười, chẳng khác nào sét đánh ngang tai, may mà Nhạc Chi Dương công lực yếu kém, chấn động cũng giảm thiểu, bằng không gã khó tránh cảnh tẩu hỏa nhập ma, thất khiếu chảy máu.
Gã điều hòa nhịp thở, chầm chậm đứng dậy quay đầu lại quan sát, chỉ thấy người vừa lên tiếng là một chàng trai trẻ tuổi ước chừng mười bảy mười tám tuổi, mày loan mắt phượng, môi hồng răng trắng, người vận áo hoa gấm, bộ dáng khá là lịch thiệp.
Nhạc Chi Dương cảm thấy người này mặt mũi quen quen bèn ra sức nhớ lại, hình như người này hay nói cười bên cạnh Dương Cảnh, có vẻ là cùng một giuộc với nhau.
Chàng trai áo hoa thấy gã lộ vẻ cảnh giác liền cười bảo:
- Chào Nhạc sư đệ, tại hạ Hòa Kiều, tiếng sáo của Nhạc sư đệ văng vẳng xao xuyến làm cho Hòa mỗ lấy làm khâm phục lắm. Nhân lúc không có ai khác, ta cố ý đến để nói với đệ vài câu.
Hắn phát ngôn lịch sự, miệng nói miệng cười khiến cho lòng cảnh giác của Nhạc Chi Dương cũng phần nào giảm bớt, gã liền lạnh lùng hỏi:
- Sư đệ? Ai là sư đệ của ngươi chứ?
- Ậy, đừng xa cách như vậy. - Hòa Kiều hớn hở, nét cười lan đến cả chân mày: - Ngày mai sau khi lên bờ bái kiến đảo vương, phân chia trường phái, đệ và ta đều là đệ tử Đông Đảo, không phải sư huynh sư đệ với nhau thì còn là gì?
- Bái kiến đảo vương, phân chia trường phái? - Nhạc Chi Dương thắc mắc: - Để làm gì?
(còn tiếp...)
/26
|