“Bọn chó ấy định chạy tới bao giờ?” Mã Phòng nhíu mày nhìn hàng ngũ xiên quẹo của phản tặc đằng trước mà không khỏi thắc mắc. Theo lý thì đám man binh này hoặc phải cố gắng chạy thật nhanh để cắt đuôi truy quân, hoặc phải chấp nhận hi sinh một đám quân đoạn hậu để chủ quân thoát đi mới phải. Đằng này chúng lại chạy không nhanh không chậm, lúc nào cũng ở phía trước Hán quân, cứ như đang chờ đợi họ vậy. Mấy lần Mã Phòng, Phùng Chí muốn dừng quân để chỉnh đốn lại đội ngũ thì hình ảnh của ả nữ tướng kia lại hiện ra. Vì không để xổng mất tên phản tặc nguy hiểm này, bọn Hán tướng đành cắn răng chấp nhận đội ngũ của mình cũng xộc xệch chả kém gì đám ô hợp đằng trước, dốc sức quát tháo đám binh lính đã có mấy phần dấu hiệu mệt mỏi cắn răng ruổi chân chạy theo.
Hắn thầm lấy tay quẹt vệt mồ hôi trên trán, trong lòng đã gán cho đám phía trước một cái biệt hiệu: quân du côn. Đánh không đánh, chạy không chạy, quả thật khiến hắn khó xử vô cùng, không chỉ cảm thấy thời gian công sức mình bỏ ra không đáng, mà trong lòng hắn đã có mầy phần cảm giác không ổn, mặc dù không rõ làm sao. Hơn nữa, đuổi theo nãy giờ đã gần nửa canh giờ, hắn cũng thoát lực không ít. Thân làm võ tướng Mã Phòng còn có cảm giác thấm mệt, đừng nói đến thân là quan văn Ban Siêu đang thở hồng hộc đằng sau. Nếu không phải hai tên đô úy mấy lần vận công giúp, tên giám quân trẻ có lẽ đã bị đại quân bỏ lại đằng sau...
“Không đúng, chúng ta đã đi qua chỗ này rồi!” trong lúc Mã Phòng còn vừa đuổi vừa thầm rủa đám du côn đằng trước, tên Phùng Chí ở bên cạnh đã hét lên rõ to.
“Cái gì, Tử Phương huynh có chắc không?”
Ban Siêu đang cắn răng bước chân, nghe lời nói quan trọng lập tức tỉnh táo hỏi dồn. Không cần tên Phùng Chí xác nhận, Dương Mân đã lên tiếng:
“Quả thật có chút quen thuộc…” y hơi dừng chân, nhìn ngó xung quanh rồi lạnh người thốt lên:
“Đúng, cái cây, hòn đá này, chúng ta quả thật đã chạy qua cách đây khá lâu. Nhìn kìa, nơi đó còn có vết máu từ đám phục binh bị quân ta tiêu diệt. Thế nhưng sao không thấy xác chúng đâu?”
Hít!!!! Nghe có người thứ hai có cùng quan điểm với mình, Phùng Chí không khỏi cảm thấy một trận khí lạnh chạy thẳng theo sống lưng. Hắn chẳng kịp suy nghĩ, giọng vừa gấp vừa vội hô to ngay:
“Mau, đội một mau chóng quay lại cửa đồi kiểm tra.”
“Mã đô úy, phiền ngài đích thân dẫn hai đội về, nếu có biến lập tức đốt lửa làm hiệu!”
“Rõ!!!!!”
“Mẹ, anh cả, xem ra bọn chúng đã nhận ra rồi.”
Mai Thõa quay đầu liếc nhìn quân Hán đang bỏ truy đuổi, lộn xộn chỉnh đốn trận thế đằng xa mà cười khẩy bảo.
“Bọn ngốc ấy rốt cuộc cảm thấy chơi không thú vị? Đã muộn, khà khà.”
Mai Nhất Lang cũng cười nói. Chàng cố tình cất tiếng rõ to để binh lính xung quanh có thể nghe thấy rõ ràng. Vì thế, đoàn quân Việt vốn đang phải vắt chân lên cổ, chật vật bỏ trốn liền cười rú lên.
Quân Hán chậm chạp không lui về cũng không truy đuổi nữa, Nga Sơn công chúa thì lại linh động hơn hẳn. Thấy quân Hán xáo động, bà lập tức ra lệnh toàn quân quay đầu, gươm nâng cao bà hét lên với hai con trai:
“Giặc đã trúng kế quân ta. Tuyệt không thể để chúng kịp thời thiết lập lại đội hình, càng không thể để chúng nghỉ ngơi lùi lại. Mọi người, giết!”
“Giết!!!!!!”
“Lên!!!!”
Thế là, rừng rừng quân Nam đang cúi đầu chạy trốn bỗng điên tiết quay người giết về. Bọn họ theo sau ba mẹ con như mũi lao bén nhọn, chọc thẳng qua cánh rừng thưa gập ghềnh trong nắng sớm, trong nháy mắt đã lao tới gần Hán quân. Cho đến lúc này, đám Hán tướng mới giật mình nhận ra số lượng quân Nam mà chúng đuổi giết nãy giờ quả thật khác xa số chúng vẫn luôn nghĩ.
“Hai trăm… gần ba trăm… Sao lại ít như vậy?”
“Chúng còn dám quay lại tấn công? Điên à?”
“Vô lý, Tử Phương huynh, chẳng phải lúc nãy bọn chúng còn tới bảy, tám trăm tên lận sao?”
Dương Mân dụi dụi mắt, lắc mạnh tay Phùng Chí hỏi.
“Ta...ta... làm sao biết được!”
Tên kia cắn răng trả lời, hắn quả thật cũng muốn biết vì sao từ nãy đến giờ bọn chúng vẫn luôn theo đuôi phản quân, tuy nói đuổi kịp thì khó, nhưng không lúc nào chúng không thấy hình ảnh ba mẹ con ả nữ tướng đằng trước. Vì sao số lượng giặc lại giảm, bọn chúng đi đâu, hắn quả thật đau đầu không muốn đoán, càng không dám đoán.
Không chỉ riêng hắn bần thần, ngay cả kẻ tài cao gan lớn, gan dạ hơn người như Ban Siêu cũng rốt cuộc tỏ ra mười phần lúng túng. Y trố mắt nhìn quân Nam xuyên qua cánh rừng đầy chướng ngại dễ dàng như chạy trên đồng bằng, miệng há hốc, đầu óc gần như bị lấp đầy bởi kết quả thất bại mà mình sắp sửa nhận lấy. Vì thế quân lính Đại Hán lập tức lúng túng. Mã Phòng, Phùng Chí các tướng thì ngập ngừng không hiểu ý đồ của Ban Siêu, còn bản thân tên giám quân lại chậm chạp. May thay lúc này còn có kẻ già dặn chiến trường là Đổng Hân thấy tình thế như vậy liền lao lên đá bốp thật mạnh vào mông tên Mã Phòng khiến hắn oai oải cả lên. Tên đô úy mặc kệ ánh mắt đỏ bừng của tên tiểu thiếu gia, quay sang bát đầu tên Dương Mân gần đó mà hét như lệnh:
“Làm gì, còn đứng chực ra như thế làm gì? Mau tổ chức quân sĩ, theo đội đón giặc! Đánh tan chúng rồi chả phải sẽ biết rõ mọi thứ hay sao? Lề mề cá gì?”
“R.. rõ!” Dương Mân ôm cái đầu đau điếng, vội vã dẫn theo quân sĩ hàng đầu lao lên đón lấy phản quân. Đằng sau hắn, Ban Siêu rốt cuộc cũng hoàn hồn lại, y thầm nhớ lại biểu hiện đáng trách vừa rồi của mình, trong lòng xấu hổ chắp tay hướng Đổng Hân bảo:
“Đổng tướng quân, đa tạ ngài ra tay góp sức, sửa lại sai lầm cho Siêu.”
Đổng Hân vẫn giữ tư thế trầm lặng, hắn nhìn thật lâu Ban Siêu, gặp gương mặt tên giám quân trẻ tuổi đã sáng tỏ tỉnh táo hẳn lại, không còn nét bối rối như lúc nãy mới âm thầm gật đầu tán thưởng hắn mau thích nghi. Xong, tên Hán quân Đô úy vẫn lạnh lùng cất giọng dạy bảo:
“Chiến trường, thiên biến vạn hóa, kế hoạch cùng thực tế thay đổi liên hồi là chuyện rất bình thường. Chủ chốt là phải giữ được cái đầu lạnh, cùng nhanh chóng tìm cách ứng biến, nắm giữ thế trận. Bằng không thì không thể nào tiến bộ được.”
Ban Siêu nghe y dạy dỗ, trên mặt thoáng ửng đỏ vì hổ thẹn. Hắn thở dài chắp tay thưa:
“Đa tạ tướng quân dạy bảo.”
Gặp hắn biết sai biết lỗi, không hề cãi chày cãi chối, Đổng Hân càng vui vẻ, hắn chả hề e dè vỗ vai tên giám quân, dùng giọng trầm trầm an ủi:
“Đừng để thứ này ảnh hưởng đến tâm cảnh của mình, chỉ tầm hai trăm tên phản quân thì chẳng mấy chốc sẽ bị quân ta nhấn chìm. Khi ấy còn ngại gì không rõ kế hoạch của chúng!
Lúc này Ban Siêu mới vỡ lẽ ra hóa ra Đổng Hân đang lo lắng cho mình. Hắn cười khổ lắc đầu giải thích:
“Tướng quân hiểu nhầm. Siêu không phải vì mắc phải sai lầm mà luống cuống sợ hãi. Siêu chỉ đang cố gắng khắc cốt ghi tâm thiếu xót lần này, để tránh sau này lại phạm phải.”
Dừng một chút, hắn nắm chặt đôi kiếm nói:
“Còn về kế hoạch của phản quân, lúc này Siêu đã đoán được đến bảy, tám phần, quả thật không cần đợi phải bắt được ả mới biết.”
“Ừ.” Đổng Hân nghe hắn nói vậy, cho rằng hắn đang mạnh miệng tự an ủi mình thì cũng lười quản, gật đầu ưng thuận. Thế nhưng chỉ lát sau hắn đã chả thể nào giữ nổi nụ cười ấy nữa.
Nhánh quân Nam dưới sự chỉ huy trực tiếp của Lê Thị Hoa, quả thật biến đổi khác hẳn. Bọn họ không phân tán ra mà luôn giữ vị trí, co cụm vây quanh vị nữ tướng.
Chỉ thấy mỗi lần bà phất tay sang trái, cánh trái dưới sự chỉ huy của Mai Thõa liền như lươn như chạch, mặc kệ kẻ thù đông và hung hãn cỡ nào đều có thể nhẹ nhàng đâm xuyên lớp phòng thủ, phá vỡ hàng ngũ giặc. Mỗi lần bà đưa tay về bên phải, cánh phải do Mai Đạt dẫn dắt liền lập tức bộc phát, mạnh mẽ tựa sấm chớp cuốn phăng kẻ thù cản lối.
Hai cánh trái phải phối hợp với nhau nhuần nhuyễn như hai cánh tay của vị nữ tướng, lại thủy chung keo sơn khó rời khiến đám Mã Phòng không sao tìm thấy điểm sơ hở để công vào. Ngược lại, sơ hở trong trận hình Hán quân do các cánh quân của Mã Phòng, Phùng Chí cùng Dương Mân vội vàng ghép với nhau thì bị bà nữ tướng liên tiếp tìm thấy, chỉ nhắm đấy mà đánh khiến chúng liên tục bại lui. Đã vậy địa hình rừng cây rậm rạp lại khiến quân Nam như hổ thêm cánh, đâm trái đánh phải thoải mái tự do tựa như cá về nước, rồng ra biển, trong khi Hán quân tuy có không ít lính Dương Việt từ Giang Lăng, Trường Sa điều tới lại bị trận hình nghiêm mẩn bên mình kìm kẹp, chậm chạp khó lòng phát huy hết ưu thế được.
“Quá yếu, quá yếu ha ha ha.”
Một tên Lĩnh Nam quân đạp chân đá bay tên giặc chắn lối, sảng khoái cười to. Từ nãy đến giờ hắn đã chém bay bốn tên, khí thế đã tăng đến đỉnh điểm. Đổi lại, trên người hắn sớm đã chi chít vết thương to nhỏ khác nhau mà hắn vẫn không nhíu mày một chút. Chính thái độ liều chết điên cuồng cùng mùi máu tanh vây kín không rời bên người khiến hắn chả khác nào ác quỷ trong mắt Hán quân, khiến chúng chưa kịp giao tranh đã chùn bước. Ấy vậy mà toàn bộ quân Nam lại có tới hơn hai trăm kẻ điên giống như hắn.
“Nhánh quân này không bình thường.”
Đổng Hân giật mình kêu to, y lập tức thay đổi thái độ hời hợt của mình, hoành đao chắn trước người tên giám quân trẻ, hết sức đề phòng nhìn về đám hổ báo đang giày xéo trận hình quân Hán đằng trước. Chỉ hơn hai trăm người, lại khiến ba ngàn quân Hán không cách nào bao vây tiêu diệt được.
“Đúng vậy… theo như Dương giáo úy truyền lại, đây có lẽ là một trong hai nhánh quân tinh nhuệ do ả Lê Thị Hoa nắm giữ. Một là Mai Thôn cuồng quân, một là Nga Sơn Mai Đào quân. Nhánh trước là cận chiến đội, nhánh sau là cung tiễn đội. Một do Mai Tiến dạy dỗ, một do ả đích thân truyền thụ. Xét theo biểu hiện, đây chắc là Mai Thôn cuồng quân rồi.” Ban Siêu nắm chặt song kiếm, vừa dõi mắt theo chiến cục vừa phân tích. Trong đầu hắn không khỏi thở dài, may mắn là quân số của cánh quân này không nhiều, nên dù nãy giờ liên tục đánh lui Hán quân bọn chúng vẫn không sát thương được bao nhiêu người. Nếu số lượng chúng không phải hai trăm mà là hai ngàn, ba ngàn, chắc chắn quân Hán đã sớm bị đè bẹp.
“May mà Thánh Thượng anh minh nhìn xa trông rộng, ban chỉ nói nguyên soái dẫn quân đánh chúng từ sớm. Không để chúng tuyển lính luyện quân xong chắc chắn Đại Hán khó lòng thắng…” Ban Siêu nghĩ thầm.
“Chúng còn một đội khác lợi hại như thế này?” Đổng Hân nghe tên giám quân nhắc tới một chi binh lính khác, liền lo lắng hỏi:
“Không phải hướng Mã Y sẽ gặp nguy hiểm chứ, lão ta mang đi không nhiều quân…”
“Sẽ không.” Ban Siêu nghĩ một lúc thì đáp:
“Dù sao quân tinh cũng phải có tướng tài, sở dĩ quân giặc mạnh mẽ như vậy là do ả kia khéo dụng binh, lại nắm chắc chiến cục quá tốt. Siêu nhớ Bá Sơn chưa từng nói bên giặc còn có ai có khả năng lãnh quân xuất sắc như ả nữa. Mà tướng lĩnh cán cốt của chúng đều đã bị ta tiêu diệt hoặc dồn ở đây rồi.”
Đổng Hân nghe hắn nói, thầm thở dài một hơi. Nhìn vào chiến trận trước mặt, hắn hỏi:
“Giám quân, để bọn chúng quần thảo quân ta như vậy cũng không phải là cách hay. Ta xem chúng có vẻ muốn tiêu hao sức lực, níu lấy quân ta mặc kệ sống chết…” dừng lại một đoạn, lão tiếp:
“Giám quân, nếu để ả thành công kéo dài thời gian, Đổng mỗ e là sẽ có biến, có lẽ là phải dùng cường nỏ.”
Ban Siêu nhíu mày nhìn quân Nam được ả nữ tướng đích thân dẫn dắt, suy qua tính lại mãi, y đành gật đầu chấp nhận.
“Anh hai mau nhìn, bọn khốn đó lại định sử dụng thứ cường nỏ kia.”
Mai Thõa vừa dùng thương khêu một tên địch xong, ánh mắt sắc sảo bắt lấy mấy mươi trương nỏ to lớn, mỗi chiếc do hai tên Hán quân bệ vệ lầm lũi ôm ra thì nhăn mặt hô to.
“Ha ha, càng hay, như thế càng thú vị.”
Mai Đạt cười to, khiên trên tay vừa đỡ lấy một nhát đâm lén đã trở người như đao quét ngang cổ tên Hán quân dám can đảm thách thức chàng, để chiếc đầu lâu của hắn phọt một cái văng lên thật cao. Mai Nhất Lang chiêu vừa xuất thành công liền dùng bờ vai húc ngã một tên bên cạnh, ngọn thương theo sau như gió gào đánh phập xuyên thủng l-ng ngực hắn. Xong xuôi, chàng đứng lên dùng tay lau vết máu tươi từ vết thương trên má, đưa mắt nhìn về phía mẹ mình.
“Không thể để chúng tự do xạ kích như thế, mau áp sát!” gương mặt Lê Thị Hoa có chút tỏ ra không vừa ý, mày liễu khẽ nhíu ra lệnh. Theo lời bà, hai trăm Lĩnh Nam quân càng thêm điên cuồng liều mạng ép lên, càng lúc càng đến gần hàng ngũ cường nỏ đã xếp hàng đợi sẵn.
“Bọn ngu xuẩn, cường nỏ càng ở gần càng đáng sợ, chúng tưởng chúng có thể kịp thời áp sát quân nỏ của ta sao. Thuẫn binh, lên!” Mã Phòng nhìn quân Nam lấn tới, cười khẩy ra lệnh. Trên chiến trường, ai ai cũng có cảm giác quân Nam đang cố gắng giãy chết lần cuối, hoàn toàn đã mất đi cơ hội thắng lợi nên quyết định tử chiến. Duy chỉ có Ban Siêu vẫn nhíu mày quan sát bà nữ tướng, cũng cố gắng tìm cách ứng phó với thế cục lúc sau.
“Tại sao ả ta lại liều mạng tấn công? Càng dây dưa ả càng có lợi mới phải. Vì sao?” trong đầu hắn loạn chuyển liên hồi, càng lúc hắn càng nghĩ rất nhiều, lại càng không rõ ý đồ ả phản tặc tướng soái.
“Giám quân, giặc đã vào tầm, cường nỏ đã chuẩn bị xong, bắn thôi.” Đổng Hân nhìn Ban Siêu suy tư, tưởng rằng hắn lại do dự vì sợ tổn thương quân mình nên khuyên.
“Ài, bắn đi.” Ban Siêu lệnh.
“Chuẩn bị, toàn bộ nhắm vào phản tặc chủ tướng, theo lệnh…” Mã Phòng thấy Ban Siêu đồng ý, thiết thương lập tức giơ cao hét lên. Vừa lúc này bỗng dưng có tên lính từ phía sau hớt ha hớt hải lao tới, trên vai hắn gắm lấy cây tiễn đâm sâu hoắm la lên:
“Báo….. Mã Đô Úy tử trận, hai đội của ta toàn diệt… báo!!!!!!!!!”
“BẮN!” Mã Phòng hét lên.
“DỪNG LẠI!!!!!!!!” Ban Siêu cũng cùng lúc gào lớn.
Hắn thầm lấy tay quẹt vệt mồ hôi trên trán, trong lòng đã gán cho đám phía trước một cái biệt hiệu: quân du côn. Đánh không đánh, chạy không chạy, quả thật khiến hắn khó xử vô cùng, không chỉ cảm thấy thời gian công sức mình bỏ ra không đáng, mà trong lòng hắn đã có mầy phần cảm giác không ổn, mặc dù không rõ làm sao. Hơn nữa, đuổi theo nãy giờ đã gần nửa canh giờ, hắn cũng thoát lực không ít. Thân làm võ tướng Mã Phòng còn có cảm giác thấm mệt, đừng nói đến thân là quan văn Ban Siêu đang thở hồng hộc đằng sau. Nếu không phải hai tên đô úy mấy lần vận công giúp, tên giám quân trẻ có lẽ đã bị đại quân bỏ lại đằng sau...
“Không đúng, chúng ta đã đi qua chỗ này rồi!” trong lúc Mã Phòng còn vừa đuổi vừa thầm rủa đám du côn đằng trước, tên Phùng Chí ở bên cạnh đã hét lên rõ to.
“Cái gì, Tử Phương huynh có chắc không?”
Ban Siêu đang cắn răng bước chân, nghe lời nói quan trọng lập tức tỉnh táo hỏi dồn. Không cần tên Phùng Chí xác nhận, Dương Mân đã lên tiếng:
“Quả thật có chút quen thuộc…” y hơi dừng chân, nhìn ngó xung quanh rồi lạnh người thốt lên:
“Đúng, cái cây, hòn đá này, chúng ta quả thật đã chạy qua cách đây khá lâu. Nhìn kìa, nơi đó còn có vết máu từ đám phục binh bị quân ta tiêu diệt. Thế nhưng sao không thấy xác chúng đâu?”
Hít!!!! Nghe có người thứ hai có cùng quan điểm với mình, Phùng Chí không khỏi cảm thấy một trận khí lạnh chạy thẳng theo sống lưng. Hắn chẳng kịp suy nghĩ, giọng vừa gấp vừa vội hô to ngay:
“Mau, đội một mau chóng quay lại cửa đồi kiểm tra.”
“Mã đô úy, phiền ngài đích thân dẫn hai đội về, nếu có biến lập tức đốt lửa làm hiệu!”
“Rõ!!!!!”
“Mẹ, anh cả, xem ra bọn chúng đã nhận ra rồi.”
Mai Thõa quay đầu liếc nhìn quân Hán đang bỏ truy đuổi, lộn xộn chỉnh đốn trận thế đằng xa mà cười khẩy bảo.
“Bọn ngốc ấy rốt cuộc cảm thấy chơi không thú vị? Đã muộn, khà khà.”
Mai Nhất Lang cũng cười nói. Chàng cố tình cất tiếng rõ to để binh lính xung quanh có thể nghe thấy rõ ràng. Vì thế, đoàn quân Việt vốn đang phải vắt chân lên cổ, chật vật bỏ trốn liền cười rú lên.
Quân Hán chậm chạp không lui về cũng không truy đuổi nữa, Nga Sơn công chúa thì lại linh động hơn hẳn. Thấy quân Hán xáo động, bà lập tức ra lệnh toàn quân quay đầu, gươm nâng cao bà hét lên với hai con trai:
“Giặc đã trúng kế quân ta. Tuyệt không thể để chúng kịp thời thiết lập lại đội hình, càng không thể để chúng nghỉ ngơi lùi lại. Mọi người, giết!”
“Giết!!!!!!”
“Lên!!!!”
Thế là, rừng rừng quân Nam đang cúi đầu chạy trốn bỗng điên tiết quay người giết về. Bọn họ theo sau ba mẹ con như mũi lao bén nhọn, chọc thẳng qua cánh rừng thưa gập ghềnh trong nắng sớm, trong nháy mắt đã lao tới gần Hán quân. Cho đến lúc này, đám Hán tướng mới giật mình nhận ra số lượng quân Nam mà chúng đuổi giết nãy giờ quả thật khác xa số chúng vẫn luôn nghĩ.
“Hai trăm… gần ba trăm… Sao lại ít như vậy?”
“Chúng còn dám quay lại tấn công? Điên à?”
“Vô lý, Tử Phương huynh, chẳng phải lúc nãy bọn chúng còn tới bảy, tám trăm tên lận sao?”
Dương Mân dụi dụi mắt, lắc mạnh tay Phùng Chí hỏi.
“Ta...ta... làm sao biết được!”
Tên kia cắn răng trả lời, hắn quả thật cũng muốn biết vì sao từ nãy đến giờ bọn chúng vẫn luôn theo đuôi phản quân, tuy nói đuổi kịp thì khó, nhưng không lúc nào chúng không thấy hình ảnh ba mẹ con ả nữ tướng đằng trước. Vì sao số lượng giặc lại giảm, bọn chúng đi đâu, hắn quả thật đau đầu không muốn đoán, càng không dám đoán.
Không chỉ riêng hắn bần thần, ngay cả kẻ tài cao gan lớn, gan dạ hơn người như Ban Siêu cũng rốt cuộc tỏ ra mười phần lúng túng. Y trố mắt nhìn quân Nam xuyên qua cánh rừng đầy chướng ngại dễ dàng như chạy trên đồng bằng, miệng há hốc, đầu óc gần như bị lấp đầy bởi kết quả thất bại mà mình sắp sửa nhận lấy. Vì thế quân lính Đại Hán lập tức lúng túng. Mã Phòng, Phùng Chí các tướng thì ngập ngừng không hiểu ý đồ của Ban Siêu, còn bản thân tên giám quân lại chậm chạp. May thay lúc này còn có kẻ già dặn chiến trường là Đổng Hân thấy tình thế như vậy liền lao lên đá bốp thật mạnh vào mông tên Mã Phòng khiến hắn oai oải cả lên. Tên đô úy mặc kệ ánh mắt đỏ bừng của tên tiểu thiếu gia, quay sang bát đầu tên Dương Mân gần đó mà hét như lệnh:
“Làm gì, còn đứng chực ra như thế làm gì? Mau tổ chức quân sĩ, theo đội đón giặc! Đánh tan chúng rồi chả phải sẽ biết rõ mọi thứ hay sao? Lề mề cá gì?”
“R.. rõ!” Dương Mân ôm cái đầu đau điếng, vội vã dẫn theo quân sĩ hàng đầu lao lên đón lấy phản quân. Đằng sau hắn, Ban Siêu rốt cuộc cũng hoàn hồn lại, y thầm nhớ lại biểu hiện đáng trách vừa rồi của mình, trong lòng xấu hổ chắp tay hướng Đổng Hân bảo:
“Đổng tướng quân, đa tạ ngài ra tay góp sức, sửa lại sai lầm cho Siêu.”
Đổng Hân vẫn giữ tư thế trầm lặng, hắn nhìn thật lâu Ban Siêu, gặp gương mặt tên giám quân trẻ tuổi đã sáng tỏ tỉnh táo hẳn lại, không còn nét bối rối như lúc nãy mới âm thầm gật đầu tán thưởng hắn mau thích nghi. Xong, tên Hán quân Đô úy vẫn lạnh lùng cất giọng dạy bảo:
“Chiến trường, thiên biến vạn hóa, kế hoạch cùng thực tế thay đổi liên hồi là chuyện rất bình thường. Chủ chốt là phải giữ được cái đầu lạnh, cùng nhanh chóng tìm cách ứng biến, nắm giữ thế trận. Bằng không thì không thể nào tiến bộ được.”
Ban Siêu nghe y dạy dỗ, trên mặt thoáng ửng đỏ vì hổ thẹn. Hắn thở dài chắp tay thưa:
“Đa tạ tướng quân dạy bảo.”
Gặp hắn biết sai biết lỗi, không hề cãi chày cãi chối, Đổng Hân càng vui vẻ, hắn chả hề e dè vỗ vai tên giám quân, dùng giọng trầm trầm an ủi:
“Đừng để thứ này ảnh hưởng đến tâm cảnh của mình, chỉ tầm hai trăm tên phản quân thì chẳng mấy chốc sẽ bị quân ta nhấn chìm. Khi ấy còn ngại gì không rõ kế hoạch của chúng!
Lúc này Ban Siêu mới vỡ lẽ ra hóa ra Đổng Hân đang lo lắng cho mình. Hắn cười khổ lắc đầu giải thích:
“Tướng quân hiểu nhầm. Siêu không phải vì mắc phải sai lầm mà luống cuống sợ hãi. Siêu chỉ đang cố gắng khắc cốt ghi tâm thiếu xót lần này, để tránh sau này lại phạm phải.”
Dừng một chút, hắn nắm chặt đôi kiếm nói:
“Còn về kế hoạch của phản quân, lúc này Siêu đã đoán được đến bảy, tám phần, quả thật không cần đợi phải bắt được ả mới biết.”
“Ừ.” Đổng Hân nghe hắn nói vậy, cho rằng hắn đang mạnh miệng tự an ủi mình thì cũng lười quản, gật đầu ưng thuận. Thế nhưng chỉ lát sau hắn đã chả thể nào giữ nổi nụ cười ấy nữa.
Nhánh quân Nam dưới sự chỉ huy trực tiếp của Lê Thị Hoa, quả thật biến đổi khác hẳn. Bọn họ không phân tán ra mà luôn giữ vị trí, co cụm vây quanh vị nữ tướng.
Chỉ thấy mỗi lần bà phất tay sang trái, cánh trái dưới sự chỉ huy của Mai Thõa liền như lươn như chạch, mặc kệ kẻ thù đông và hung hãn cỡ nào đều có thể nhẹ nhàng đâm xuyên lớp phòng thủ, phá vỡ hàng ngũ giặc. Mỗi lần bà đưa tay về bên phải, cánh phải do Mai Đạt dẫn dắt liền lập tức bộc phát, mạnh mẽ tựa sấm chớp cuốn phăng kẻ thù cản lối.
Hai cánh trái phải phối hợp với nhau nhuần nhuyễn như hai cánh tay của vị nữ tướng, lại thủy chung keo sơn khó rời khiến đám Mã Phòng không sao tìm thấy điểm sơ hở để công vào. Ngược lại, sơ hở trong trận hình Hán quân do các cánh quân của Mã Phòng, Phùng Chí cùng Dương Mân vội vàng ghép với nhau thì bị bà nữ tướng liên tiếp tìm thấy, chỉ nhắm đấy mà đánh khiến chúng liên tục bại lui. Đã vậy địa hình rừng cây rậm rạp lại khiến quân Nam như hổ thêm cánh, đâm trái đánh phải thoải mái tự do tựa như cá về nước, rồng ra biển, trong khi Hán quân tuy có không ít lính Dương Việt từ Giang Lăng, Trường Sa điều tới lại bị trận hình nghiêm mẩn bên mình kìm kẹp, chậm chạp khó lòng phát huy hết ưu thế được.
“Quá yếu, quá yếu ha ha ha.”
Một tên Lĩnh Nam quân đạp chân đá bay tên giặc chắn lối, sảng khoái cười to. Từ nãy đến giờ hắn đã chém bay bốn tên, khí thế đã tăng đến đỉnh điểm. Đổi lại, trên người hắn sớm đã chi chít vết thương to nhỏ khác nhau mà hắn vẫn không nhíu mày một chút. Chính thái độ liều chết điên cuồng cùng mùi máu tanh vây kín không rời bên người khiến hắn chả khác nào ác quỷ trong mắt Hán quân, khiến chúng chưa kịp giao tranh đã chùn bước. Ấy vậy mà toàn bộ quân Nam lại có tới hơn hai trăm kẻ điên giống như hắn.
“Nhánh quân này không bình thường.”
Đổng Hân giật mình kêu to, y lập tức thay đổi thái độ hời hợt của mình, hoành đao chắn trước người tên giám quân trẻ, hết sức đề phòng nhìn về đám hổ báo đang giày xéo trận hình quân Hán đằng trước. Chỉ hơn hai trăm người, lại khiến ba ngàn quân Hán không cách nào bao vây tiêu diệt được.
“Đúng vậy… theo như Dương giáo úy truyền lại, đây có lẽ là một trong hai nhánh quân tinh nhuệ do ả Lê Thị Hoa nắm giữ. Một là Mai Thôn cuồng quân, một là Nga Sơn Mai Đào quân. Nhánh trước là cận chiến đội, nhánh sau là cung tiễn đội. Một do Mai Tiến dạy dỗ, một do ả đích thân truyền thụ. Xét theo biểu hiện, đây chắc là Mai Thôn cuồng quân rồi.” Ban Siêu nắm chặt song kiếm, vừa dõi mắt theo chiến cục vừa phân tích. Trong đầu hắn không khỏi thở dài, may mắn là quân số của cánh quân này không nhiều, nên dù nãy giờ liên tục đánh lui Hán quân bọn chúng vẫn không sát thương được bao nhiêu người. Nếu số lượng chúng không phải hai trăm mà là hai ngàn, ba ngàn, chắc chắn quân Hán đã sớm bị đè bẹp.
“May mà Thánh Thượng anh minh nhìn xa trông rộng, ban chỉ nói nguyên soái dẫn quân đánh chúng từ sớm. Không để chúng tuyển lính luyện quân xong chắc chắn Đại Hán khó lòng thắng…” Ban Siêu nghĩ thầm.
“Chúng còn một đội khác lợi hại như thế này?” Đổng Hân nghe tên giám quân nhắc tới một chi binh lính khác, liền lo lắng hỏi:
“Không phải hướng Mã Y sẽ gặp nguy hiểm chứ, lão ta mang đi không nhiều quân…”
“Sẽ không.” Ban Siêu nghĩ một lúc thì đáp:
“Dù sao quân tinh cũng phải có tướng tài, sở dĩ quân giặc mạnh mẽ như vậy là do ả kia khéo dụng binh, lại nắm chắc chiến cục quá tốt. Siêu nhớ Bá Sơn chưa từng nói bên giặc còn có ai có khả năng lãnh quân xuất sắc như ả nữa. Mà tướng lĩnh cán cốt của chúng đều đã bị ta tiêu diệt hoặc dồn ở đây rồi.”
Đổng Hân nghe hắn nói, thầm thở dài một hơi. Nhìn vào chiến trận trước mặt, hắn hỏi:
“Giám quân, để bọn chúng quần thảo quân ta như vậy cũng không phải là cách hay. Ta xem chúng có vẻ muốn tiêu hao sức lực, níu lấy quân ta mặc kệ sống chết…” dừng lại một đoạn, lão tiếp:
“Giám quân, nếu để ả thành công kéo dài thời gian, Đổng mỗ e là sẽ có biến, có lẽ là phải dùng cường nỏ.”
Ban Siêu nhíu mày nhìn quân Nam được ả nữ tướng đích thân dẫn dắt, suy qua tính lại mãi, y đành gật đầu chấp nhận.
“Anh hai mau nhìn, bọn khốn đó lại định sử dụng thứ cường nỏ kia.”
Mai Thõa vừa dùng thương khêu một tên địch xong, ánh mắt sắc sảo bắt lấy mấy mươi trương nỏ to lớn, mỗi chiếc do hai tên Hán quân bệ vệ lầm lũi ôm ra thì nhăn mặt hô to.
“Ha ha, càng hay, như thế càng thú vị.”
Mai Đạt cười to, khiên trên tay vừa đỡ lấy một nhát đâm lén đã trở người như đao quét ngang cổ tên Hán quân dám can đảm thách thức chàng, để chiếc đầu lâu của hắn phọt một cái văng lên thật cao. Mai Nhất Lang chiêu vừa xuất thành công liền dùng bờ vai húc ngã một tên bên cạnh, ngọn thương theo sau như gió gào đánh phập xuyên thủng l-ng ngực hắn. Xong xuôi, chàng đứng lên dùng tay lau vết máu tươi từ vết thương trên má, đưa mắt nhìn về phía mẹ mình.
“Không thể để chúng tự do xạ kích như thế, mau áp sát!” gương mặt Lê Thị Hoa có chút tỏ ra không vừa ý, mày liễu khẽ nhíu ra lệnh. Theo lời bà, hai trăm Lĩnh Nam quân càng thêm điên cuồng liều mạng ép lên, càng lúc càng đến gần hàng ngũ cường nỏ đã xếp hàng đợi sẵn.
“Bọn ngu xuẩn, cường nỏ càng ở gần càng đáng sợ, chúng tưởng chúng có thể kịp thời áp sát quân nỏ của ta sao. Thuẫn binh, lên!” Mã Phòng nhìn quân Nam lấn tới, cười khẩy ra lệnh. Trên chiến trường, ai ai cũng có cảm giác quân Nam đang cố gắng giãy chết lần cuối, hoàn toàn đã mất đi cơ hội thắng lợi nên quyết định tử chiến. Duy chỉ có Ban Siêu vẫn nhíu mày quan sát bà nữ tướng, cũng cố gắng tìm cách ứng phó với thế cục lúc sau.
“Tại sao ả ta lại liều mạng tấn công? Càng dây dưa ả càng có lợi mới phải. Vì sao?” trong đầu hắn loạn chuyển liên hồi, càng lúc hắn càng nghĩ rất nhiều, lại càng không rõ ý đồ ả phản tặc tướng soái.
“Giám quân, giặc đã vào tầm, cường nỏ đã chuẩn bị xong, bắn thôi.” Đổng Hân nhìn Ban Siêu suy tư, tưởng rằng hắn lại do dự vì sợ tổn thương quân mình nên khuyên.
“Ài, bắn đi.” Ban Siêu lệnh.
“Chuẩn bị, toàn bộ nhắm vào phản tặc chủ tướng, theo lệnh…” Mã Phòng thấy Ban Siêu đồng ý, thiết thương lập tức giơ cao hét lên. Vừa lúc này bỗng dưng có tên lính từ phía sau hớt ha hớt hải lao tới, trên vai hắn gắm lấy cây tiễn đâm sâu hoắm la lên:
“Báo….. Mã Đô Úy tử trận, hai đội của ta toàn diệt… báo!!!!!!!!!”
“BẮN!” Mã Phòng hét lên.
“DỪNG LẠI!!!!!!!!” Ban Siêu cũng cùng lúc gào lớn.
/181
|