Mưa to bất chợt kéo đến bao phủ lên mấy dặm chiến trường khiến hơi đất vốn bị dẫm đạp cho tơi xốp nay thêm phần ướt át. Những dòng nước nhỏ màu hồng nhạt theo gió cuốn chảy dài về phía con sông Hoài cách đó không xa, làm bốc lên mùi đất nồng, cũng làm cho một thứ mùi khác càng thêm ngưng thật. Mùi máu tanh được mưa lạnh hỗ trợ len lỏi vào trong não không làm Lữ Công Lượng tỉnh táo ra mà khiến y càng thêm điên cuồng. Dùng lưỡi liếm bờ môi ướt đẫm nước mưa trộn cùng máu tươi Lữ Húc đưa ánh mắt khát máu khóa chặt phản tặc phía trước. Nhìn thấy hàng ngũ của chúng vì sức mạnh khủng khiếp của Hán kỵ mà tháo chạy hỗn loạn y cảm thấy một cỗ khoái ý dâng trào trong lòng. Lữ Húc ngưỡng đầu đón lấy mưa xối ướt người, miệng gào to những tiếng rú như dã thú gầm thét để bộc lộ hết sát ý dồn nén.
“Sáttttttt!!!!!!!!!!!”
Tiếng rú của y lây sang đoàn kỵ binh đằng sau khiến chúng cũng vung vẩy vũ khí gào rú theo. Tốc độ của chúng vốn bị cơn mưa rào làm chậm lại chỉ trong chớp mắt tăng vọt đến cực hạn. Đội hình vốn hơi tách ra chẳng cần bọn kỵ sĩ điều chỉnh cũng được khí thế kéo sát lại. Đoàn kỵ binh mau chóng trở lại làm cơn hồng thủy, con cự long dũng mãnh giữa trời mưa mở rộng chiếc hàm bén nhọn lao thẳng đến ngọn cờ chính đang bị gió bão giày xéo giữa trận hình đầy chệch chạc của phản quân. Thậm chí bọn chúng còn thấy bên đường đi đám man binh nhao nhao né ra chẳng dám kề cận.
Trong sát na chiến mã lao vào bãi đất bừa bộn dụng cụ mà đám Việt binh để lại. Những tên phản tặc đang chạy trốn liền tách ra hai bên để lộ ra ả chủ tướng đang nắm chặt hai cây giản cửu khúc, miệng lộ nụ cười bí hiểm nhìn chằm chằm mình. Lữ Húc vừa bị ánh mắt như mèo bỡn chuột của ả bắn trúng liền cảm thấy toàn thân lạnh lẻo tựa như rơi vào giữa bão tuyết vùng Đại Mạc. Bản năng mách bảo hắn phải lập tức dừng lại. Thế nhưng đã vào thế cưỡi lưng cọp làm sao có đường ra? Giữa đội hình kỵ binh đang liều mạng xung phong thì dừng lại chính là chết, tiến thoái lưỡng nan khiến sát tâm trong y lập tức tản mất hơn nửa. Quả nhiên, tầm vài hơi sau hơn trăm tên đầu tiên vừa phi ngựa vào mặt đất đầy lá dong liền kinh hồn táng đảm phát hiện chiến mã của mình không tài nào giữ được thăng bằng trên nền đất ẩm ướt trơn trợt. Bọn ngựa vừa lao vào liền hí vang ngã nhoài ra đất, có con vì không sao xử lý kịp mà đập vỡ cả đầu xuống, té gãy cả chân. Đương nhiên bọn kỵ sĩ trên lưng chúng càng thê thảm hơn. Bị văng xuống đất, lăn lộn vài vòng bầm dập mặt mũi hoặc thậm chí sứt đầu mẻ trán đã mà tốt nhất. Nhiều tên dưới tốc độ cao và quán tính kinh khủng bị quăng cho thất điên bát đảo, chưa kịp hoàn hồn đã bị thân xác to nặng của đồng bạn đè lên đến ngạt thở, thậm chí có tên không kịp rú lên tiếng nào đã bị quăng chết. Càng có không ít tên đi đầu bị quăng bay đến dưới chân Việt binh đang cười rộn lên đằng trước vội vàng tái mặt đứng lên muốn tìm đường thoát lại bị xuyên thủng thành cái sàng.
Trăm con ngựa trượt ngã la liệt khiến đà xung phong của Hán binh ngay lập tức chấm dứt. Bọn kỵ binh dồn lại ứ đọng với nhau, luống cuống chẳng biết làm sao, muốn tiếp tục lại vừa lo nền đất đầy lá cây trơn vừa bị xác ngựa phía trước chắn, muốn lùi thì bị đồng đội chen lấn khó có thể quay đầu. Tất nhiên Việt binh bị dồn nén từ lâu cũng không phải ngồi chơi, bọn họ biết quá rõ những đám lá dong trơn trợt nhờ nước mưa kia chỉ có thể cản chân kỵ binh địch trong một lúc mà thôi. Nhưng chỉ cần một chút cầm chân đó đã là quá đủ.
Theo Thánh Thiên đưa hai cây giản ra trước, quân Lĩnh Nam lập tức theo sau Quý Lan, Ả Chàng và Mai Trí như ba gọng kìm lao vào kẹp chặt lấy Hán kỵ. Đặc biệt là Mai Tứ Lang thấy anh trai mình gặp hiểm cảnh càng là đỏ cả mắt, chiến đấu càng liều mạng hơn mấy lần. Quân Việt lợi dụng những khe hở giữa bãi lá dong, như một đàn kiến chẳng cần chương pháp gì cả bu vào kẻ tặc. Lập tức ác mộng thật sự của Mã Gia tinh kỵ ập tới. Mất đi tính cơ động và linh hoạt Hán kỵ bị dân Nam ôm lấy kéo xuống ngựa. Bị lôi xuống đất kỵ sĩ không tài nào quen thuộc liền nhanh chóng bị tước vũ khí, bị đè chặt... Chúng hoảng sợ nhìn bọn phản quân cười gằn dùng đủ thứ gươm đao, cọc gỗ, đá nhọn nhắm thẳng vào đầu, vào chỗ hiểm mà nện.
“Giết bọn chúng, đừng cho chúng lại chạy.”
“Chết đi!”
Tiếng la hét kêu giết thỏa thích của những người chiến binh vốn bị đè đánh từ nãy giờ làm nhuệ khí giặc mất hết. Chúng kinh hồn táng đảm quên mất bản thân mình vốn cách đây không lâu vẫn là một nhánh quân hết sức tinh nhuệ; nên dù chỉ mới hơn mấy chục tên bị giết nhưng bọn Hán quân đã lựa chọn quay đầu bỏ chạy. Song chúng lần nữa tuyệt vọng khi thấy mấy ngàn quân lính lúc này bị chúng tạc xuyên đã quay đầu đánh lại. Hai mặt thọ địch lại bị cận thân ép sát khiến số lượng Hán kỵ bằng mắt thường tụt giảm thê thảm.
“Mau mau tổ chức lại đội hình.”
“Theo ta giết ra!” Lữ Húc gấp rút leo lên một con ngựa vô chủ, hơi xoa xoa cái mông vừa bị quăng đau đến mất cảm giác hắn vội gào lên. Kỵ binh lúc nào cũng là nguồn tài nguyên quý báu của quốc gia, nếu cho hơn nhàn tinh kỵ này bị diệt sát dưới tay hắn thì có dù mười cái mạng cũng không đủ cho hắn đền tôi. Đau lòng nhìn số lượng kỵ binh bỗng chốc giảm đi hơn phần ba hắn nắm lấy cổ áo tên thân binh quát như sấm:
“Mau thổi hào, thổi hào cầu viện, mau lên.”
Chẳng cần Lữ Húc phải thổi hào cầu viện thì bọn Hoàng Do, Đặng Hồng cũng đã sớm thấy không ổn. Tên Đặng Duyên Bình chẳng nói chẳng rằng lập tức thúc quân ép tới.
“Lang nha thương, lên!” Đặng Hồng biết tình thế nguy cấp vội vàng đẩy đội tinh binh mà bản thân mới huấn luyện không lâu lên. Lang nha thương với những nhánh nhỏ chi chít bên đầu thật sự là loại vũ khí có tính hỗ trợ cực kỳ cao. Chỉ cần quân sĩ không ngừng quơ trái gạt phải đã tạo nên vô số đường đâm đường cắt sắt bén khiến quân Việt phải lúng túng không ngừng. Theo sau đó những thanh trường kích đến từ hàng thứ hai chỉ canh bọn họ sơ hở sẽ không ngại ngùng như răn độc nhập thể, hết sức trí mạng. Quân Việt bị hai loại trường thương binh phối hợp không thể đứng vững. Trong chốc lát hàng vây đầu tiên đã bị phá vỡ, giặc nhanh chóng áp sát vòng tiếp mong mau chóng cứu lấy kỵ binh.
“Quăng lưới!” Đô Cán cầm trong tay cây xà mâu tức giận thét vang. Theo sau mấy trăm túm lưới cá thật to được những chàng trai lực lưỡng quăng ra, bủa ngay lấy đám thương binh. Lập tức Ả Chạ liền dẫn theo một phần Nội thị quân một tay đeo khiên, một tay mang gươm lao đến chém túi bụi vào những kẻ đang lúng túng. Bản thân nàng cũng múa một cây côn gỗ như gió lốc đập vỡ đầu mấy tên giặc.
“Xem tiễn!” Đặng Hồng thấy nàng còn nhỏ đã oai phong hiển lộ như thế thì hàn quang chợt lóe. Cung tên trong tay như gió mà bay giữa trời mưa, như ẩn như hiện thẳng đến cổ nàng. May sao Đô Cán từ lâu đã sâu sắc nhận thức tài cung tiễn cùng thủ đoạn của y đã kịp thời lao đến đập bay hai mũi tên bắn lén mới cứu được cô bé một mạng.
Một bên khác Giả Tông cảm thấy tình thế không ổn vội đem quân tiến công. Y đánh vào sau lưng vòng vây Việt binh từ phía phải nơi chủ tướng là Mai An đã ngất đi khiến cánh quân này không thể nào phòng thủ hữu hiệu được đành phải nhả ra một đường. Chớp thời cơ Lữ Húc vội vàng đem bốn trăm kỵ còn lại hốt hoảng chạy ra.
Lưu An khoái trá nhìn vẻ mặt tái mét của Lữ Húc cúi đầu dẫn đám kỵ binh lui ra sau. Vốn lúc đầu y còn phàn nàn với phụ thân vì sao để cho mấy tên lính mới được lãnh nhiệm vụ quan trọng, ăn lấy quân công thích thú đến vậy thì nay y đã thay đổi cách nghĩ hoàn toàn. “Phụ thân quả nhiên lão luyện.” y nói thầm. Chỉ có điều khó chịu duy nhất chính là tên khốn Vương Quảng, kẻ đã giành mất quyền kỵ quân giáo úy của y có vẻ như không hề bận tâm việc vừa đánh mất hơn sáu phần tinh binh được giao, vẫn bộ mặt lạnh lùng, vẫn thái độ cao ngạo như cũ. Hiểu con không ai ngoài cha, Phù Nhạc Hương Hầu Lưu Long thấy con thân đứng hữu doanh vẫn không ngừng vọng về trung quân thì hừ lạnh không vui:
“A Sửu, ngươi nhìn đi đâu?”
Lưu An nghe cha gọi cả tên cúng cơm của mình giữa chốn chiến trường thì hoảng hốt quay qua cúi đầu:
“Cha, con chỉ tiếc cho đội kỵ binh tinh nhuệ của Mã gia và Đại Hán ta cứ như thế bị phế. Con muốn vì họ báo thù…”
“Ừm!” Lưu Long nhẹ nhàng gật đầu, y liếc nhìn về chiếc soái xa giữa cơn mưa. Tuy quá xa khiến y không thể nhận rõ vẻ mặt của Mã Văn Uyên, nhưng y như cũ có thể cảm nhận được bầu không khí ung dung nhàn hạ của đám binh sĩ xung quanh. Khẽ lắc đầu y dạy con:
“Nguyên soái ngay cả căn bản của bản thân là Mã gia tinh kỵ cũng dám bỏ được. Lần này Trưng Châu chết chắc, con có gì mà tiếc?”
Đoạn y nhìn về phía tầng bụi mù đang cấp tốc tiến gần phía trước, gương mặt bỗng dưng sậm lại quát khẽ:
“Lại nói, hướng chúng ta phải đối phó cũng không hề dễ dàng gì. Mau nhìn!”
“Chết tiệt, bọn nội gián làm ăn kiểu gì?” Lưu An vừa bị cha dạy dỗ vội trông qua. Vừa nhìn mặt y đã không còn chút máu.
Chỉ thấy từ nơi xa có hơn hai mươi tòa lâu đài nhỏ đang lắc lư di động đến. Chẳng cần ai nói Lưu An cũng nhận ra ngay đó đạo quân khó nhằn nhất của phản quân: Tượng binh. Điều quan trọng là cánh quân này bỗng dưng xuất hiện ở hướng trại của Lê Thị Hoa, nơi mà vị trí địa lý rất hẹp hòi dễ thủ khó công không thể nào bố trí quân voi được. Thủ quân càng không thể phá tường cho voi ra đánh. Điều đó có nghĩa là quân Nam đã tìm cách thoát khỏi tầm mắt của gian tế, đưa voi vượt sông tấn công bộ binh Hán quân mà chẳng ai hay biết.
Lưu Long cũng nhíu mày tinh tế đánh giá hơn năm ngàn quân đang tiến tới. Hai mươi con voi chiến đến gần như vậy vẫn không hề gây bao nhiêu tiếng động ngoại trừ nhịp chân rầm rầm trên đất khiến lão khó tin cực kỳ. Lão như muốn bắt lấy hai tên tướng lĩnh trên con voi đầu đàn màu đen tuyền kia để tra hỏi vì sao chúng làm được. Tiếc thay quân Nam sẽ không dễ gì cho hắn toại nguyện.
Hoẵng đón lấy ánh mắt ra hiệu từ chủ tướng Đào Chiêu Hiển cùng phó tướng Đào Đô Thống, cậu gật đầu quay sang Lan nói: “Bắt đầu thôi.”
Âu Lan kích động nhìn về phía chiến trường rực lửa, nàng cúi người xì xào to nhỏ bên tai con Đen khiến ánh mắt nó như ánh sao lóe lên trong đêm. Con voi đang từ tốn bước đi bỗng dưng lồng lên rống thật to. Tiếng rống lập tức được đáp lại bởi hàng loạt tiếng ré cùng tiếng kèn lệnh vang vọng nổi bật khắp núi đồi là tiếng báo giờ tấn công đã tới. Lập tức hàng voi chiến dùng trong chớp mắt dùng hết tốc độ như một cơn địa chấn dữ dội lao thẳng vào kẻ địch phía trước.
Cùng lúc, đang ung dung xem chiến trận Mã Phục Ba cùng đang dựng hai tay đứng trên tường trại cao Trưng Vương đều quay đầu nhìn về phía bờ sông ngay sau lưng soái xa quân Hán. Nơi đó một đoàn khói bụi tuy nhỏ hơn phía kia một nửa bất chợt xuất hiện. Chỉ khác là nơi đó khí thế đoàn quân không rõ này dường như mạnh hơn cánh phục binh của Việt quân không chỉ một hai lần. Đợi lát sau, Mã Phục Ba lần đầu tiên trợn trừng mắt nhìn thấy sáu con voi chiến toàn thân đầy giáp mây giáp đồng như những ngọn núi tự dưng xuất hiện. Đồng thời phía trước sáu ngọn núi đó là hai đội kỵ binh cũng phủ đầy giáp mây kì dị đạp gió mà đến, bọn họ đều lần lượt tạo thành những mũi dùi nhọn hoắc không ngừng biến đổi, không ngừng di chuyển như hai gọng kìm chuẩn bị cắt nát Hán quân. Kỵ thuật của họ đã không hề kém cạnh tinh kỵ của lão bao nhiêu.
Trưng Vương nhìn hai cánh phục quân đã đến trong ánh nắng của mặt trời chợt hé sau cơn mưa rào. Nàng nâng kiếm lên gào to: “Mở cửa, phản công!!!!!”
“Sáttttttt!!!!!!!!!!!”
Tiếng rú của y lây sang đoàn kỵ binh đằng sau khiến chúng cũng vung vẩy vũ khí gào rú theo. Tốc độ của chúng vốn bị cơn mưa rào làm chậm lại chỉ trong chớp mắt tăng vọt đến cực hạn. Đội hình vốn hơi tách ra chẳng cần bọn kỵ sĩ điều chỉnh cũng được khí thế kéo sát lại. Đoàn kỵ binh mau chóng trở lại làm cơn hồng thủy, con cự long dũng mãnh giữa trời mưa mở rộng chiếc hàm bén nhọn lao thẳng đến ngọn cờ chính đang bị gió bão giày xéo giữa trận hình đầy chệch chạc của phản quân. Thậm chí bọn chúng còn thấy bên đường đi đám man binh nhao nhao né ra chẳng dám kề cận.
Trong sát na chiến mã lao vào bãi đất bừa bộn dụng cụ mà đám Việt binh để lại. Những tên phản tặc đang chạy trốn liền tách ra hai bên để lộ ra ả chủ tướng đang nắm chặt hai cây giản cửu khúc, miệng lộ nụ cười bí hiểm nhìn chằm chằm mình. Lữ Húc vừa bị ánh mắt như mèo bỡn chuột của ả bắn trúng liền cảm thấy toàn thân lạnh lẻo tựa như rơi vào giữa bão tuyết vùng Đại Mạc. Bản năng mách bảo hắn phải lập tức dừng lại. Thế nhưng đã vào thế cưỡi lưng cọp làm sao có đường ra? Giữa đội hình kỵ binh đang liều mạng xung phong thì dừng lại chính là chết, tiến thoái lưỡng nan khiến sát tâm trong y lập tức tản mất hơn nửa. Quả nhiên, tầm vài hơi sau hơn trăm tên đầu tiên vừa phi ngựa vào mặt đất đầy lá dong liền kinh hồn táng đảm phát hiện chiến mã của mình không tài nào giữ được thăng bằng trên nền đất ẩm ướt trơn trợt. Bọn ngựa vừa lao vào liền hí vang ngã nhoài ra đất, có con vì không sao xử lý kịp mà đập vỡ cả đầu xuống, té gãy cả chân. Đương nhiên bọn kỵ sĩ trên lưng chúng càng thê thảm hơn. Bị văng xuống đất, lăn lộn vài vòng bầm dập mặt mũi hoặc thậm chí sứt đầu mẻ trán đã mà tốt nhất. Nhiều tên dưới tốc độ cao và quán tính kinh khủng bị quăng cho thất điên bát đảo, chưa kịp hoàn hồn đã bị thân xác to nặng của đồng bạn đè lên đến ngạt thở, thậm chí có tên không kịp rú lên tiếng nào đã bị quăng chết. Càng có không ít tên đi đầu bị quăng bay đến dưới chân Việt binh đang cười rộn lên đằng trước vội vàng tái mặt đứng lên muốn tìm đường thoát lại bị xuyên thủng thành cái sàng.
Trăm con ngựa trượt ngã la liệt khiến đà xung phong của Hán binh ngay lập tức chấm dứt. Bọn kỵ binh dồn lại ứ đọng với nhau, luống cuống chẳng biết làm sao, muốn tiếp tục lại vừa lo nền đất đầy lá cây trơn vừa bị xác ngựa phía trước chắn, muốn lùi thì bị đồng đội chen lấn khó có thể quay đầu. Tất nhiên Việt binh bị dồn nén từ lâu cũng không phải ngồi chơi, bọn họ biết quá rõ những đám lá dong trơn trợt nhờ nước mưa kia chỉ có thể cản chân kỵ binh địch trong một lúc mà thôi. Nhưng chỉ cần một chút cầm chân đó đã là quá đủ.
Theo Thánh Thiên đưa hai cây giản ra trước, quân Lĩnh Nam lập tức theo sau Quý Lan, Ả Chàng và Mai Trí như ba gọng kìm lao vào kẹp chặt lấy Hán kỵ. Đặc biệt là Mai Tứ Lang thấy anh trai mình gặp hiểm cảnh càng là đỏ cả mắt, chiến đấu càng liều mạng hơn mấy lần. Quân Việt lợi dụng những khe hở giữa bãi lá dong, như một đàn kiến chẳng cần chương pháp gì cả bu vào kẻ tặc. Lập tức ác mộng thật sự của Mã Gia tinh kỵ ập tới. Mất đi tính cơ động và linh hoạt Hán kỵ bị dân Nam ôm lấy kéo xuống ngựa. Bị lôi xuống đất kỵ sĩ không tài nào quen thuộc liền nhanh chóng bị tước vũ khí, bị đè chặt... Chúng hoảng sợ nhìn bọn phản quân cười gằn dùng đủ thứ gươm đao, cọc gỗ, đá nhọn nhắm thẳng vào đầu, vào chỗ hiểm mà nện.
“Giết bọn chúng, đừng cho chúng lại chạy.”
“Chết đi!”
Tiếng la hét kêu giết thỏa thích của những người chiến binh vốn bị đè đánh từ nãy giờ làm nhuệ khí giặc mất hết. Chúng kinh hồn táng đảm quên mất bản thân mình vốn cách đây không lâu vẫn là một nhánh quân hết sức tinh nhuệ; nên dù chỉ mới hơn mấy chục tên bị giết nhưng bọn Hán quân đã lựa chọn quay đầu bỏ chạy. Song chúng lần nữa tuyệt vọng khi thấy mấy ngàn quân lính lúc này bị chúng tạc xuyên đã quay đầu đánh lại. Hai mặt thọ địch lại bị cận thân ép sát khiến số lượng Hán kỵ bằng mắt thường tụt giảm thê thảm.
“Mau mau tổ chức lại đội hình.”
“Theo ta giết ra!” Lữ Húc gấp rút leo lên một con ngựa vô chủ, hơi xoa xoa cái mông vừa bị quăng đau đến mất cảm giác hắn vội gào lên. Kỵ binh lúc nào cũng là nguồn tài nguyên quý báu của quốc gia, nếu cho hơn nhàn tinh kỵ này bị diệt sát dưới tay hắn thì có dù mười cái mạng cũng không đủ cho hắn đền tôi. Đau lòng nhìn số lượng kỵ binh bỗng chốc giảm đi hơn phần ba hắn nắm lấy cổ áo tên thân binh quát như sấm:
“Mau thổi hào, thổi hào cầu viện, mau lên.”
Chẳng cần Lữ Húc phải thổi hào cầu viện thì bọn Hoàng Do, Đặng Hồng cũng đã sớm thấy không ổn. Tên Đặng Duyên Bình chẳng nói chẳng rằng lập tức thúc quân ép tới.
“Lang nha thương, lên!” Đặng Hồng biết tình thế nguy cấp vội vàng đẩy đội tinh binh mà bản thân mới huấn luyện không lâu lên. Lang nha thương với những nhánh nhỏ chi chít bên đầu thật sự là loại vũ khí có tính hỗ trợ cực kỳ cao. Chỉ cần quân sĩ không ngừng quơ trái gạt phải đã tạo nên vô số đường đâm đường cắt sắt bén khiến quân Việt phải lúng túng không ngừng. Theo sau đó những thanh trường kích đến từ hàng thứ hai chỉ canh bọn họ sơ hở sẽ không ngại ngùng như răn độc nhập thể, hết sức trí mạng. Quân Việt bị hai loại trường thương binh phối hợp không thể đứng vững. Trong chốc lát hàng vây đầu tiên đã bị phá vỡ, giặc nhanh chóng áp sát vòng tiếp mong mau chóng cứu lấy kỵ binh.
“Quăng lưới!” Đô Cán cầm trong tay cây xà mâu tức giận thét vang. Theo sau mấy trăm túm lưới cá thật to được những chàng trai lực lưỡng quăng ra, bủa ngay lấy đám thương binh. Lập tức Ả Chạ liền dẫn theo một phần Nội thị quân một tay đeo khiên, một tay mang gươm lao đến chém túi bụi vào những kẻ đang lúng túng. Bản thân nàng cũng múa một cây côn gỗ như gió lốc đập vỡ đầu mấy tên giặc.
“Xem tiễn!” Đặng Hồng thấy nàng còn nhỏ đã oai phong hiển lộ như thế thì hàn quang chợt lóe. Cung tên trong tay như gió mà bay giữa trời mưa, như ẩn như hiện thẳng đến cổ nàng. May sao Đô Cán từ lâu đã sâu sắc nhận thức tài cung tiễn cùng thủ đoạn của y đã kịp thời lao đến đập bay hai mũi tên bắn lén mới cứu được cô bé một mạng.
Một bên khác Giả Tông cảm thấy tình thế không ổn vội đem quân tiến công. Y đánh vào sau lưng vòng vây Việt binh từ phía phải nơi chủ tướng là Mai An đã ngất đi khiến cánh quân này không thể nào phòng thủ hữu hiệu được đành phải nhả ra một đường. Chớp thời cơ Lữ Húc vội vàng đem bốn trăm kỵ còn lại hốt hoảng chạy ra.
Lưu An khoái trá nhìn vẻ mặt tái mét của Lữ Húc cúi đầu dẫn đám kỵ binh lui ra sau. Vốn lúc đầu y còn phàn nàn với phụ thân vì sao để cho mấy tên lính mới được lãnh nhiệm vụ quan trọng, ăn lấy quân công thích thú đến vậy thì nay y đã thay đổi cách nghĩ hoàn toàn. “Phụ thân quả nhiên lão luyện.” y nói thầm. Chỉ có điều khó chịu duy nhất chính là tên khốn Vương Quảng, kẻ đã giành mất quyền kỵ quân giáo úy của y có vẻ như không hề bận tâm việc vừa đánh mất hơn sáu phần tinh binh được giao, vẫn bộ mặt lạnh lùng, vẫn thái độ cao ngạo như cũ. Hiểu con không ai ngoài cha, Phù Nhạc Hương Hầu Lưu Long thấy con thân đứng hữu doanh vẫn không ngừng vọng về trung quân thì hừ lạnh không vui:
“A Sửu, ngươi nhìn đi đâu?”
Lưu An nghe cha gọi cả tên cúng cơm của mình giữa chốn chiến trường thì hoảng hốt quay qua cúi đầu:
“Cha, con chỉ tiếc cho đội kỵ binh tinh nhuệ của Mã gia và Đại Hán ta cứ như thế bị phế. Con muốn vì họ báo thù…”
“Ừm!” Lưu Long nhẹ nhàng gật đầu, y liếc nhìn về chiếc soái xa giữa cơn mưa. Tuy quá xa khiến y không thể nhận rõ vẻ mặt của Mã Văn Uyên, nhưng y như cũ có thể cảm nhận được bầu không khí ung dung nhàn hạ của đám binh sĩ xung quanh. Khẽ lắc đầu y dạy con:
“Nguyên soái ngay cả căn bản của bản thân là Mã gia tinh kỵ cũng dám bỏ được. Lần này Trưng Châu chết chắc, con có gì mà tiếc?”
Đoạn y nhìn về phía tầng bụi mù đang cấp tốc tiến gần phía trước, gương mặt bỗng dưng sậm lại quát khẽ:
“Lại nói, hướng chúng ta phải đối phó cũng không hề dễ dàng gì. Mau nhìn!”
“Chết tiệt, bọn nội gián làm ăn kiểu gì?” Lưu An vừa bị cha dạy dỗ vội trông qua. Vừa nhìn mặt y đã không còn chút máu.
Chỉ thấy từ nơi xa có hơn hai mươi tòa lâu đài nhỏ đang lắc lư di động đến. Chẳng cần ai nói Lưu An cũng nhận ra ngay đó đạo quân khó nhằn nhất của phản quân: Tượng binh. Điều quan trọng là cánh quân này bỗng dưng xuất hiện ở hướng trại của Lê Thị Hoa, nơi mà vị trí địa lý rất hẹp hòi dễ thủ khó công không thể nào bố trí quân voi được. Thủ quân càng không thể phá tường cho voi ra đánh. Điều đó có nghĩa là quân Nam đã tìm cách thoát khỏi tầm mắt của gian tế, đưa voi vượt sông tấn công bộ binh Hán quân mà chẳng ai hay biết.
Lưu Long cũng nhíu mày tinh tế đánh giá hơn năm ngàn quân đang tiến tới. Hai mươi con voi chiến đến gần như vậy vẫn không hề gây bao nhiêu tiếng động ngoại trừ nhịp chân rầm rầm trên đất khiến lão khó tin cực kỳ. Lão như muốn bắt lấy hai tên tướng lĩnh trên con voi đầu đàn màu đen tuyền kia để tra hỏi vì sao chúng làm được. Tiếc thay quân Nam sẽ không dễ gì cho hắn toại nguyện.
Hoẵng đón lấy ánh mắt ra hiệu từ chủ tướng Đào Chiêu Hiển cùng phó tướng Đào Đô Thống, cậu gật đầu quay sang Lan nói: “Bắt đầu thôi.”
Âu Lan kích động nhìn về phía chiến trường rực lửa, nàng cúi người xì xào to nhỏ bên tai con Đen khiến ánh mắt nó như ánh sao lóe lên trong đêm. Con voi đang từ tốn bước đi bỗng dưng lồng lên rống thật to. Tiếng rống lập tức được đáp lại bởi hàng loạt tiếng ré cùng tiếng kèn lệnh vang vọng nổi bật khắp núi đồi là tiếng báo giờ tấn công đã tới. Lập tức hàng voi chiến dùng trong chớp mắt dùng hết tốc độ như một cơn địa chấn dữ dội lao thẳng vào kẻ địch phía trước.
Cùng lúc, đang ung dung xem chiến trận Mã Phục Ba cùng đang dựng hai tay đứng trên tường trại cao Trưng Vương đều quay đầu nhìn về phía bờ sông ngay sau lưng soái xa quân Hán. Nơi đó một đoàn khói bụi tuy nhỏ hơn phía kia một nửa bất chợt xuất hiện. Chỉ khác là nơi đó khí thế đoàn quân không rõ này dường như mạnh hơn cánh phục binh của Việt quân không chỉ một hai lần. Đợi lát sau, Mã Phục Ba lần đầu tiên trợn trừng mắt nhìn thấy sáu con voi chiến toàn thân đầy giáp mây giáp đồng như những ngọn núi tự dưng xuất hiện. Đồng thời phía trước sáu ngọn núi đó là hai đội kỵ binh cũng phủ đầy giáp mây kì dị đạp gió mà đến, bọn họ đều lần lượt tạo thành những mũi dùi nhọn hoắc không ngừng biến đổi, không ngừng di chuyển như hai gọng kìm chuẩn bị cắt nát Hán quân. Kỵ thuật của họ đã không hề kém cạnh tinh kỵ của lão bao nhiêu.
Trưng Vương nhìn hai cánh phục quân đã đến trong ánh nắng của mặt trời chợt hé sau cơn mưa rào. Nàng nâng kiếm lên gào to: “Mở cửa, phản công!!!!!”
/181
|