Tối qua ở Ải Săn Giao xảy ra đại chiến, xong tin tức lại chẳng hề vươn tới đại doanh quân Nam được. Mà cho dù có thì đối với nhiều người dân Việt, trận đánh này cũng sẽ không để lại ấn tượng nhiều, không phải bởi vì chiều qua họ vừa có một trận thắng rực rỡ hơn, mà bởi vì hôm nay cả tòa đại doanh đều bị bao trùm bởi một tầng không khí hết sức nặng nề…
Tất cả bởi vì ở một góc đại doanh, ngay khi trời còn tờ mờ sáng nhiều bóng người đã xuất hiện. Đàn ông đàn anh thì nhanh chóng chất những thùng đồ vốn đã được sắp xếp sẵn lên những chiếc xe bò được chuẩn bị từ trước. Trong khi đám đàn bà lại quây lũ bò, dê của nhà mình lại, cột chúng vào sau đuôi xe. Thoạt nhìn người ta liền nhận ra ngay đây là có người muốn đi xa, thế nhưng điều trí mạng là nơi này vốn là đại doanh của quân Việt, lúc này đang là giữa buổi kháng chiến đầy máu lửa gian khổ, quân thù đương ép sát, vậy mà bọn người này lại chuẩn bị đi đâu mà đem cả dê bò tài vật thế kia? Hành động này của họ ngay tức thì thu lấy sự chú ý của rất nhiều người, có kẻ lắc đầu chán nản, cũng có kẻ thì thầm bàn tán xong lại chẳng ai tiến lên hỏi han hay can ngăn họ làm gì.
“Tránh đường chút nào, có gì hay ho đâu mà nhìn?”
Một cô gái trẻ trong bộ váy lụa đen tách ra đám người đang tụ tập nhìn ngó bộ tộc mình. Sau khi xua đuổi họ xong, nàng cũng không khỏi ngẩn ngơ nhìn lại đại doanh quân Nam phía dòng sông nơi xa một chút. Có ai ngờ rằng chiến tranh tàn khốc, kẻ thù hung bạo không thể nào khiến người bộ lạc nàng chùn bước, vậy mà… Nàng vừa nghĩ vừa đẩy cánh cửa gỗ bước vào trong nhà đối với một ông lão đang nhắm mắt ngồi mà thưa rằng:
“Nội ơi, mọi người đều đã chuẩn bị tinh tươm hết rồi, chúng ta có thể rời đi bất kỳ lúc nào ạ.”
“Ừm…” Mãi lúc sau ông lão mới mở mắt trả lời. Đón lấy cây gậy do cô cháu mình đưa tới, ông lão từ tốn đứng dậy, thật khoan thai bước đi vài bước như muốn cho đôi chân già cả của mình quen thuộc với chút chuyển động mới rồi nhẹ nhàng nói:
“Như vậy chúng ta đi thôi.”
“Dạ.” Cô gái lễ phép trả lời theo phía sau ông bước ra khỏi nhà gỗ đến bên một chiếc xe bò đã đứng đợi sẵn từ trước. Đỡ ông lên xong cô mới đứng thẳng người đối với dân chúng bộ tộc mình ở xung quanh hô vang:
“Mọi người, lên đường thôi.”
“Vâng, Kẻ trưởng.” Một tên chiến binh bên cạnh đáp lời.
Đợi đoàn xe lăn bánh được một quãng, cô gái mới thò đầu lên xe bò hỏi ông mình:
“Nội ơi, đang lúc gian nan thế này liệu chúng ta rời Vua đi có phải là rất quá quắt không?”
“Ài…” Ông lão thờ dài:
“Tao biết cháu không muốn rời, lòng tao cũng chẳng đành. Xong vì Kẻ, vì bộ tộc, chúng ta không thể không làm như vậy…”
Cô gái nghe thế im lặng. Thật ra nàng cũng đã sớm hiểu ngày hôm nay Kẻ của nàng quyết định rời đi đại doanh Việt, rời bỏ Vua bà giữa lúc chiến sự căng thẳng nhất âu cũng không phải bản ý của ông mình. Không phải ông tiếc nuối chút quyền lực hay lo lắng cho tính mạng của mình; cũng chẳng phải ông e dè sợ hãi việc giao ra toàn bộ chiến binh mà Kẻ đang sở hữu nên mới chọn lựa bỏ chạy như những kẻ khác cười cợt. Tất cả chỉ vì chiều tối qua sau khi buổi tiệc thắng trận còn đang ầm ầm rực rỡ, trong đại doanh lại vang lên từng trận lời đồn. Nào thì quân Hán lại có viện binh, nào thì có không ít kẻ vì chống đối quyền uy của Vua mà bị bí mật giết chết, thậm chí còn có kẻ tung tin rằng Vua đã bị trúng độc, mạng sống chẳng còn bao nhiêu… Trong số đó còn có tin rằng Vua đang gấp rút chuẩn bị để rời bỏ quê nhà, chạy về phương Nam xây dựng lại cơ nghiệp.
Là một tộc trưởng đất Chu Diên, một trong những người đầu tiên ủng hộ Vua khởi nghĩa, ông lão tất nhiên cũng không hề e ngại với việc Trưng Châu thu lấy binh quyền, cũng chẳng hề đặt lời đồn Ngài bị trúng độc vào trong mắt. Thu lấy binh quyền, theo góc nhìn của ông dù sao cũng lợi nhiều hơn hại. Không còn quân đội? Không hẳn, Vua chỉ cần tập trung quân quyền, tức là quân đội phải nghe theo lệnh của Vua, còn quân đội đóng ở đâu, do tộc nào cung cấp, do ai điều khiển chả lẽ còn không tranh thủ được? Còn trúng độc? Hôm qua Vua hãy còn uy phong như vậy, trúng độc nặng làm thế nào được?
Duy nhất chỉ có dời Nam là một vấn đề mà ông không thể nào dễ dàng cho qua được. Dù cho đó mới chỉ là tin đồn cũng không. Như biết bao nhiêu tộc khác, Kẻ của ông, họ Vu, đã cắm rể ở đất Chu Diên từ rất lâu, rất lâu rồi. Đất săn của họ ở đó, nhà cửa của họ ở đó, đồng ruộng của họ, tài sản của họ đều ở Chu Diên. Vốn ban đầu ông cho rằng chỉ cần Vua Bà đánh tan quân Hán thì mọi việc sẽ trở lại như cũ, bọn họ sẽ sớm trở về với Kẻ, với tài sản của mình. Nào ngờ bây giờ phải bỏ Kẻ, tài sản phải mất sạch, đất đai phải để lại thành toàn cho kẻ khác. Thử hỏi làm sao ông lão chấp nhận nổi, làm sao có thể để cho bộ tộc, cho con cháu chấp nhận nổi. Vì thế ông không thể nào làm gì khác hơn là chọn lựa rời đi.
“Nội, hay là chúng ta thử khuyên Vua một lần xem sao, với cả dù sao đó chỉ là tin đồn không căn cứ…”
“Tin đồn?” Ông lão cười nhẹ: “Không có lửa thì sao có khói, với lại kế sách này không chỉ phù hợp với tình thế lúc này, hơn nữa lại là độc kế, quỷ kế. Nếu không có ai nhắc tới thì thôi, nếu có kẻ nói ra… Tao tin Vua chắc chắn sẽ bị kế này đánh động. Lúc đó cho dù trước đây không có ý niệm, bấy giờ cũng sẽ có…” Nói đến đây ông thở dài ngao ngán:
“Gần đây Ngài ấy thu lấy nhiều thắng lợi, vây cánh cũng thêm ra rất nhiều thế lực, nhiều nhân tài. Tao e rằng với tính cách ngày càng bá đạo của Ngài, có khuyên có ngăn cũng chẳng còn tác dụng gì. Nay chúng ta chỉ còn cách nhân lúc Ngài chưa phản ứng kịp mà…” Lời ông đang nói giữa chừng thì bị tiếng la hét từ một tên thanh niên hớt hải ở đằng trước chạy về cắt đứt.
“Tộc trưởng, ông cố, nguy rồi.”
“Bình tĩnh, có chuyện gì?” Cô gái nắm bả vai hắn hỏi.
“Phía trước… phía trước có rất nhiều lính lông chim xuất hiện chặn đường chúng ta. Vua… Vua hình như cũng ở đó.”
Hai ông cháu tộc họ Vu nghe vậy ngạc nhiên nhìn nhau. Bọn họ đã cố hành động thật nhanh, nào ngờ Vua vẫn có động thái chớp nhoáng đến như vậy. Ông lão run rẩy gõ gõ cây trượng trong tay lên thành xe bò nói:
“Đưa tao lên trước xem sao.”
“Phản ứng thật nhanh, không ngờ ta chưa rời đi nàng đã tới đón sẵn, thế nhưng…” Ông lão vừa đi vừa suy ngẫm:“Nàng ta có ý gì? Vì sao lại là chặn? Không bắt bớ? Không uy hiếp? Hay nàng ta muốn bắt tận mặt ta??? Hay là…”
“Đám chó, mau tránh ra.”
“Mẹ kiếp, chúng bố không đánh nữa, cần về nhà, chúng mày biết điều thì lui ra ngay cho.”
“Tránh đường đi, tránh đi.”
Mạch suy nghĩ trong nháy mắt bị vô số tiếng quát tháo chôn vùi lấy khiến ông lão nhau mày khó chịu. Hóa ra hai ông cháu đã tiến về phía trước đoàn người, đập vào mắt họ là một hàng giáo dài đều tăm tắp, ngay ngắn vô cùng. Hàng thương này không hề thuộc về đoàn người, mà lại do từng tên binh sĩ trong những bộ giáp trụ oai phong với hai chùm lông đuôi chim trĩ trên lưng đang nắm giữ. Bọn họ như những pho tượng cẩm thạch vừa uy nghiêm lại đẹp mắt hết sức, mặc cho đoàn người bao quanh không ngừng hò hét vẫn im lìm chả thèm động đậy. Duy chỉ có từng tràng sát khí khi có khi không cùng những đôi mắt đầy tính uy hiếp khiến đám chiến binh bộ tộc không dám lại gần thách thức mới khiến cho người ta thấy được phần nào cảm xúc tức giận của họ lúc này.
Ngay sau hàng “người tượng” đó, trên thành lâu cao to là bóng ảnh anh thư đứng thẳng tựa như một thanh kiếm báu đang cắm chặt trên nền đất, dù cho phong ba bão táp vẫn không chút chùn thân. Nàng cúi đầu đứng giữa trời nhá nhem sáng như đang nhìn xuống tất cả khung cảnh bên dưới, lại như đang yên lặng suy ngẫm, vừa sâu xa lại chẳng hề kém chút uy nghiêm. Đợi ông lão cùng cháu mình lên đủ gần, Trưng Châu mới từ tốn ngẩng đầu cất tiếng thật từ tốn:
“Kẻ trưởng Trúc; Bồ Chính Lộc, chào buổi sáng.”
“Vua.”
Vu Lộc không dám chậm trễ đáp lại. Đoạn ông chú ý tới vài tên chiến binh trong các tộc vì không chịu nổi uy áp từ hàng lính phía trước đè lên mà vô ý thức vừa chửi loạn vừa rút vũ khí ra lăm le thì giận dữ rên lên:
“Vũ khí trong tay chúng mày là để giết giặc xâm lược, vì sao lại lăm le chúng đối phó với anh em trong nhà thế kia? Thu tay lại!”
“Bồ Chính…” Một tên tộc trưởng tựa như nghe không kịp hết hồn quay lại hỏi.
“Tao nói thu hết lại!!! Khụ khụ…” Vu Lộc lại gắt lên càng to.
“Dạ, vâng, Bồ Chính chớ giận.”
“Hừ, đám ranh con.” Vu Lộc nhìn binh lính nhao nhao thu lại khí giới lui về sau rồi mới ngẩng đầu đối mắt với cô Vua trẻ đứng trên cửa trại hối lỗi:
“Lão quá già rồi, có nhiều việc không kịp chăm nom nên lũ nhóc làm xằng làm bậy, xin Ngài lượng thứ cho.”
Trưng Châu im lặng hồi lâu, ánh mắt nàng sáng tựa gương soi, nửa như đang cười nhẹ khi nhìn thấy chiến sĩ bộ lạc lục tục không hàng không lối lui về sau, nửa như đang quan sát thật kỹ những chuyển biến trên gương mặt ông lão đứng dưới kia. Nàng đương nhiên hiểu rõ việc sáng nay có tới năm bộ lạc đồng loạt không lời mà biệt ít nhiều đều có liên quan đến ông lão trước mắt này. Đừng nhìn ông đã già, đã không còn mấy sức lực xong thời trẻ ông từng làm đến tận chức bồ chính, chức vị tương đương với quan huyện góp phần cùng các Bồ Chính khác quản lý toàn bộ vùng Chu Diên, danh vọng rất lớn. Đợi các tộc trưởng dẫn chiến binh mình hoàn tất lui ra xa Trưng Châu mới nhẹ nhàng gật đầu nói:
“Việc nhỏ mà thôi, Bồ Chính không cần quá để tâm.”
“Chuyện nhỏ thôi sao…?” Vu Lộc lắc đầu nghĩ thầm, Nội Vệ cùng quân giáp xanh đều đem hết ra ngoài thị uy thế kia thì làm sao có thể coi như chuyện nhỏ được? Chiến lực này cho dù là đối mặt với quân Hán cũng có đủ sức đánh một trận chứ đừng nói đến đối phó những bộ tộc còn phải dẫn theo già trẻ lớn bé. Châm chước hồi lâu, Vu Lộc mở lời hỏi:
“Bẩm Vua, ngài dàn quân trận nghiêm chỉnh thế này là vì không muốn thả chúng tôi?”
“Không thả? Cũng không phải…” Trưng Châu lắc đầu đáp:
“Ta chẳng hề có ý ngăn cản các vị.”
“Nói láo?”
“Cái gì?”
“Hừ, quá khó tin.” Tên tộc trưởng khi nãy chen lên trước quát hỏi:
“Nếu như vậy ngươi đem quân ra đây làm gì? Hù dọa ai?”
“Hừ, Cốt Cốc, nơi đây là chỗ cho mày xen vào sao?”
Âu Lan thấy thế nhíu mày tiến lên chất vấn thì gặp Trưng Châu đưa tay chặn lại. Vua Bà không chút bận tâm đến tên kia mà vẫn tiếp tục hướng ông lão nói chuyện:
“Ông Lộc dù sao cũng là người thân thuộc với ta, càng là cánh tay đắc lực của chồng ta. Từ ngày cất cờ khởi nghĩa đến nay chiến binh các tộc đổ máu không ít, hi sinh quá nhiều lại chưa hề thu lại thứ gì... Thân là thủ lĩnh ta làm sao có thể an lòng để mọi người rời đi tay không như vậy?” Nói đoạn Trưng Châu nhẹ nhàng nhấc tay lên, lập tức có binh sĩ liền kéo ra mười mấy chiếc xe bò chứa đủ thứ hòm gỗ trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
“Các vị, nơi đây có một chút tài vật, Châu đưa tặng các vị. Mong các vị nhận lấy.”
Vua vừa dứt lời, đám binh sĩ bên cạnh những chiếc xe bò liền lập tức mở thùng gỗ rồi lùi ra sau, để lại từng chiếc xe to đùng đang chứa đầy đủ thứ tiền tài, lụa là cùng với những món kỳ trân dị bảo sáng chói. Trên nóc mỗi cõ xe là hai cây cờ dài ghi rõ bốn câu thơ:
Ngày khởi sự, ta không đưa giáp,
Lúc ra về, dân tiễn lễ mòn.
Nhớ cho non nước còn son,
Giặc dã còn đó, kiếp còn tha phương.
“Thật vậy?”
“Quá tốt rồi.”
Đám người thoạt đầu không dám tin tưởng lắm, xong về sau gặp Nội Vệ quân không có bất kỳ hành động nào khác liền vui sướng reo hò vang dội. Ngay tức khắc, các tộc vội vàng cho người ra kéo những chiếc xe này về, nhanh như sợ có người giành giật với mình vậy. Duy chỉ có ông Vu Lộc là im lặng đứng đó trầm tư nhìn bốn câu thơ thật lâu mới thở dài chắp tay chào Vua bái biệt rồi ra hiệu cho người của mình tiếp tục tiến lên. Lần này Trưng Châu cũng không tiếp tục ngăn cản nữa mà ra hiệu cho quân lính tách ra làm đôi nhường ra một lối đi.
“Để cho đám ấy lấy nhiều đồ vật như vậy quả thật uổng phí.” Gấu Đen phun ra một bãi nước bọt khi nhìn đám chiến binh hồ hởi kéo xe tài vật qua trước mặt mình.
“Để lại cũng không có ích gì, dù sao tiếp theo quân ta cũng phải chinh chiến liên tục, tài vật đó cũng chỉ làm nặng nề thêm thôi. Cho chúng cũng đâu có sao? Mấu chốt là lương thực, anh có thấy Vua có đem cho chúng hạt gạo nào không?” Thiều Hoa nhẹ nhàng vỗ vai hắn giải thích.
“Hừ, mang theo nhiều tài vật như vậy, để lát nữa ra khỏi nơi này kiểu nào cũng bị quân Hán giết sạch cho coi.” Gấu Đen vẫn không phục lầm bầm.
“Sẽ không đâu, nếu chúng làm vậy chẳng khác nào gián tiếp thay Vua tuyên truyền. Đến lúc đó làm gì còn kẻ nào dám rời đi nữa chứ.” Thiều Hoa lắc đầu cười.
“Như vậy…” Gấu Đen nghe thế ánh mắt loạn chuyển bảo:
“Hay là chúng ta giả làm quân Hán…”
“...Vải thưa không gói được lửa, bên ta nội gián vẫn còn, làm như vậy e rằng chỉ mang đến tác dụng phụ mà thôi.” Thiều Hoa tiếp lời.
“Ai da… tao không cam lòng mà, vừa phải cho chúng đi, vừa phải ném vàng bạc cho chúng, quá đáng, rất là quá đáng.”
…
“Vua quả thật là đã thay đổi rồi…” Vu Lộc ngồi trên xe bò mà hai tay đã sớm nắm thật chặt, ánh mắt khi tan rã, lúc lập lòe tựa như có một ý niệm hết sức khó dứt khoát trong đầu. Đoạn ông nắm lấy thành xe bò hướng cô cháu gái gọi lại.
“Ông gọi cháu ạ?” Cô cháu gái hỏi.
“Mày dìu tao một lúc, tao lại muốn nhìn Vua Bà một lần.” Ông lão than thở.
“Chị, ông ấy lại ra khỏi xe...” Trưng Trinh khẽ hướng chị mình nói chuyện, xong chưa nói hết câu nàng đã hoảng hồn hết sức. Bởi vì lúc này mặt mày cô Vua chị đã lúc xanh lúc đỏ hết sức đáng sợ, từng hạt mồ hôi thô to bằng đầu ngón út càng không ngừng xuất hiện như muốn thông báo cho cả gầm trời này biết tình trạng tồi tệ của nàng lúc này thế nào. Hai tay Vua vốn gác hờ lên Thuận Thiên để tiện đứng vững thì nay đã báu thật chặt vào chuôi gươm mà vẫn run rẩy lõng bõng tựa như có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào.
“Chị?”
Trưng Châu khẽ lắc đầu ngăn không cho em gái lại gần. Nàng biết từ khi bốn thứ tin đồn kia tung ra, có không ít kẻ vẫn thầm quan sát nhìn về phía các nàng.
“Ai ngờ Nhũ lại tàn ác đến vậy, nàng ta theo chúng ta lâu ngày mà lại bí mật hạ độc chị…” Trưng Trinh chực khóc than.
“Không sao, ít ra độc không bộc phát lúc ta ra trận đã là quá tốt, ta không sao.” Trưng Châu cắn răng nói, có ai ngờ cô thị nữ hầu hạ bên nàng ba năm, lại là ba năm không ngừng hạ độc nàng. May mắn có hai ông Âu Khanh, Hoàng Cống giúp đỡ, nếu không hôm qua đừng nói đến bắn tên giết giặc, sợ là Trưng Châu muốn đứng vững như hôm nay cũng là một việc khó khăn.
Lúc này nếu Trưng Trinh không cùng nàng song song mà đứng chắc chắn sẽ khiến kẻ có tâm nghi ngờ, vì thế dù rất cần người phụ giúp, nàng vẫn không thể kêu em mình được. Mặt khác hai cô nàng Âu Lan, Quý Lan lại đang chia nhau quản lý Nội Vệ quân, nơi đây chỉ còn có Nội, Thục và Khải Minh mà thôi. Nội và Thục cũng như Trưng Trinh, rất được người khác chú ý, lại đứng có chút xa, vì thế...
“Quân sư, làm phiền rồi.”
Trưng Châu chỉ kịp nói như thế liền xoay người vung tay kín đáo tì vào người Khải Minh đang đứng kế bên khiến mém nữa cậu ngã hẳn sang bên do không kịp chuẩn bị.
“Giữ vững, đứng yên là được.”
Trưng Châu thở dốc nói. Khải Minh nghe thế nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt trong chốc lát căng thẳng hơn hẳn vì hương thơm từ bên người Vua phả lại. Chưa bao giờ hắn gần Vua đến vậy, vì thế hắn chẳng hề biết hóa ra cơ thể Trưng Châu cũng thơm không kém cạnh gì em mình… “Khoan, thật ra mình cũng có biết mùi của Trinh đâu?” Hắn nghĩ thầm, “Lại không, không thể suy nghĩ như vậy được.” Khải Minh lắc nhẹ đầu, ngay lập tức xua đi tầng tầng suy nghĩ lung tung trong đầu.
“Ả ta cần người đỡ, xem ra tin đồn ả trúng độc là có thật?”
“Làm gì có, theo ta xem giống như ả đang bàn bạc gì đó với tên kia. Chứ nếu cần người đỡ vì sao không để em ả đỡ?”
“Ừm, cũng đúng, dù sao tên kia cũng là nam giới.”
“Nội?” Cô gái nghe đám người bên cạnh vừa đi vừa bàn tán, trong lòng không khỏi khó hiểu hỏi ông mình.
“Àiiii, Vua có bị trúng độc thì đã sao, quân Hán có thêm viện binh thì lại thế nào? Tao lại lầm…” Vu Lộc thở dài.
“Nội? Là sao vậy ạ?”
Vu Lộc nheo mắt nhìn Trưng Châu như muốn thật sự nhìn thấu toàn bộ con người nàng. Xong lúc này ánh bình minh dần lộ tựa như một vầng sáng rực rỡ bao trùm khắp người vị Vua trẻ khiến nàng vừa thuần khiết, vừa thần bí đi hẳn khó có thể thấu triệt.
“Tao vốn tưởng dù Châu có cố gắng cỡ nào cũng không thể vượt qua được số phận của Thi Sách năm đó. Càng không cách nào sánh bằng Ngài. Vì thế nếu rời bỏ tất cả theo nàng vào nam là hành động hết sức ngu xuẩn. Thế nhưng xem ra tao đã lầm…” Vu Lộc gian nan ho khục khục rồi nhìn lên hai lá cờ trên xe bò trước khi tiếp lời:
“Châu… nay đã khác, không chỉ kiên quyết, bá đạo, mà còn biết đánh vào nhân tâm, biết nắm bắt, biết buông bỏ, hơn nữa bên cạnh lúc này tướng tài quả thực như sao, nhiều không kể hết… Nàng đã lột xác rồi, quả thực ta không thể nghĩ ra bất kỳ ai xứng đáng làm chủ toàn cõi Lĩnh Nam này hơn nàng.” Nói đến đây ông quỳ hướng bóng người trên cửa thành lâu lạy một cái, ánh mắt rưng rưng nói:
“Vì người như vậy, buông bỏ toàn bộ tài sản đất đai thì đã có sao? Người như nàng chỉ cần qua kiếp nạn này ắt hẳn sẽ thành công rực rỡ, mà chúng ta thì… qua ngày hôm nay dù sau này có cuộc sống an ổn, cũng cùng lắm là phận trâu chó, kiếp an nhàn, danh vọng ly tán mà thôi.”
“Nội…” Cô gái đớ người nghe ông thổn thức, hai tay khi nắm khi buông, ánh mắt dán chặt bóng người trong bình minh, làn môi nàng mấp máy muốn nói lại thôi.
“Cái Cúc…” Vu Lộc thổn thức không lâu liền lần nữa nhắm chặt mắt nói rõ:
“Con lập tức kiểm điểm lại toàn tộc, hễ kẻ nào có đủ khí lực, còn đủ sức lội đèo vượt núi, bất kể trai gái đều lập tức dẫn theo quay về đại doanh đi thôi.”
“Dạ? Vâng?” Vu Cúc nghe thế hai mắt liền tỏa ánh sáng rực rỡ, lập tức nắm chặt tay hô:
“Con biết rồi ạ.” Nói xong nàng lập tức quay người bỏ đi.
“Con bé này thật là…” Một người trung niên vốn luôn đứng bên cạnh hai ông cháu nhìn thấy Vu Cúc vui quá quên cả ông thì tặc lưỡi bảo.
Vu Lộc im lìm lắc đầu, ánh mắt đầy yêu thương cùng cất chứa không ít hy vọng nhìn bóng lưng cô cháu gái bảo:
“Không có gì, thế gian này dù sao vẫn là thiên hạ của người trẻ tuổi. Vân, lần này mày phải theo sát bảo vệ cho Cúc biết chưa?”
“Thưa tộc trưởng, Vân đã biết.” Vu Vân nắm chặt thanh trường thương, ánh mắt kiên nghị đáp lời.
….
“Chị, bọn họ?” Trưng Trinh bất ngờ nhìn một đoàn gồm sáu, bảy trăm người đang quay đầu trở về, ánh mắt có chút khó tin.
“Bọn họ định làm gì?” Nội cũng có vẻ không hiểu.
“Bẩm Vua, chúng tôi nguyện góp toàn bộ sức lực của mình, tộc họ Vu vẫn vì Vua mà chiến.” Vu Trúc không để mọi người chờ đợi lâu liền quỳ xuống nâng gươm qua đầu hô to.
“Tộc họ Vu nguyện làm trâu ngựa, một lòng vì Vua.” Đám chiến binh cũng lập tức quỳ gối làm theo.
“Mọi người có lòng, chị em Châu xin thề nếu có ngày đánh đuổi quân giặc ra khỏi bờ cõi, nhất định sẽ tế cáo tổ tiên vì họ Vu lập đền, rạng danh hậu thế.” Trưng Châu cũng âm thầm vận lực chắp tay dõng dạc đáp lại.
“Họ Vu tuyệt đối sẽ không hai lòng.” Vu Cúc lại dập đầu lạy, sau đó nàng nhanh chóng đứng lên dẫn người lần nữa tiến vào đại doanh.
“Bẩm Vua.” Đúng lúc này Tạ Hàn Vũ lật đật chạy tới khiến Khải Minh xém nữa giật bắn mình lên.
“Có việc gì gấp gáp?” Trưng Châu cũng quay lại.
“Việc này…” Tạ Hàn Vũ thoáng nhìn về phía Khải Minh dò hỏi.
“Không có việc gì, cứ nói đi.” Trưng Châu nhíu mày bảo.
Tạ Hàn Vũ nghe vậy chắp tay lấy ra một cuốn da thú hướng lên Vua tâu:
“Vua, có tin xấu. Tối qua Chúng phát hiện tinh binh quân giặc bất ngờ đổ bộ rồi vội vàng hành quân về phía Nam, vì để giặc không phát giác nên nó đã bí mật cùng vài mươi quân sĩ theo sau dò thám. Đây là tin tức sáng nay nó truyền lại xin đại doanh điều binh ứng phó.”
“Cái gì? Tạ Chúng? Tinh binh quân Hán!!!!” Trưng Châu giật mình ngỡ ngàng đến độ quên cả cơn đau trong người vội vàng cầm lấy cuốn da dê đọc nhanh một lượt, ánh mắt không khỏi âm thầm liếc nhìn tên Lạc hầu trước mặt.
“Không phải hắn sao?” Nàng nghĩ
Tất cả bởi vì ở một góc đại doanh, ngay khi trời còn tờ mờ sáng nhiều bóng người đã xuất hiện. Đàn ông đàn anh thì nhanh chóng chất những thùng đồ vốn đã được sắp xếp sẵn lên những chiếc xe bò được chuẩn bị từ trước. Trong khi đám đàn bà lại quây lũ bò, dê của nhà mình lại, cột chúng vào sau đuôi xe. Thoạt nhìn người ta liền nhận ra ngay đây là có người muốn đi xa, thế nhưng điều trí mạng là nơi này vốn là đại doanh của quân Việt, lúc này đang là giữa buổi kháng chiến đầy máu lửa gian khổ, quân thù đương ép sát, vậy mà bọn người này lại chuẩn bị đi đâu mà đem cả dê bò tài vật thế kia? Hành động này của họ ngay tức thì thu lấy sự chú ý của rất nhiều người, có kẻ lắc đầu chán nản, cũng có kẻ thì thầm bàn tán xong lại chẳng ai tiến lên hỏi han hay can ngăn họ làm gì.
“Tránh đường chút nào, có gì hay ho đâu mà nhìn?”
Một cô gái trẻ trong bộ váy lụa đen tách ra đám người đang tụ tập nhìn ngó bộ tộc mình. Sau khi xua đuổi họ xong, nàng cũng không khỏi ngẩn ngơ nhìn lại đại doanh quân Nam phía dòng sông nơi xa một chút. Có ai ngờ rằng chiến tranh tàn khốc, kẻ thù hung bạo không thể nào khiến người bộ lạc nàng chùn bước, vậy mà… Nàng vừa nghĩ vừa đẩy cánh cửa gỗ bước vào trong nhà đối với một ông lão đang nhắm mắt ngồi mà thưa rằng:
“Nội ơi, mọi người đều đã chuẩn bị tinh tươm hết rồi, chúng ta có thể rời đi bất kỳ lúc nào ạ.”
“Ừm…” Mãi lúc sau ông lão mới mở mắt trả lời. Đón lấy cây gậy do cô cháu mình đưa tới, ông lão từ tốn đứng dậy, thật khoan thai bước đi vài bước như muốn cho đôi chân già cả của mình quen thuộc với chút chuyển động mới rồi nhẹ nhàng nói:
“Như vậy chúng ta đi thôi.”
“Dạ.” Cô gái lễ phép trả lời theo phía sau ông bước ra khỏi nhà gỗ đến bên một chiếc xe bò đã đứng đợi sẵn từ trước. Đỡ ông lên xong cô mới đứng thẳng người đối với dân chúng bộ tộc mình ở xung quanh hô vang:
“Mọi người, lên đường thôi.”
“Vâng, Kẻ trưởng.” Một tên chiến binh bên cạnh đáp lời.
Đợi đoàn xe lăn bánh được một quãng, cô gái mới thò đầu lên xe bò hỏi ông mình:
“Nội ơi, đang lúc gian nan thế này liệu chúng ta rời Vua đi có phải là rất quá quắt không?”
“Ài…” Ông lão thờ dài:
“Tao biết cháu không muốn rời, lòng tao cũng chẳng đành. Xong vì Kẻ, vì bộ tộc, chúng ta không thể không làm như vậy…”
Cô gái nghe thế im lặng. Thật ra nàng cũng đã sớm hiểu ngày hôm nay Kẻ của nàng quyết định rời đi đại doanh Việt, rời bỏ Vua bà giữa lúc chiến sự căng thẳng nhất âu cũng không phải bản ý của ông mình. Không phải ông tiếc nuối chút quyền lực hay lo lắng cho tính mạng của mình; cũng chẳng phải ông e dè sợ hãi việc giao ra toàn bộ chiến binh mà Kẻ đang sở hữu nên mới chọn lựa bỏ chạy như những kẻ khác cười cợt. Tất cả chỉ vì chiều tối qua sau khi buổi tiệc thắng trận còn đang ầm ầm rực rỡ, trong đại doanh lại vang lên từng trận lời đồn. Nào thì quân Hán lại có viện binh, nào thì có không ít kẻ vì chống đối quyền uy của Vua mà bị bí mật giết chết, thậm chí còn có kẻ tung tin rằng Vua đã bị trúng độc, mạng sống chẳng còn bao nhiêu… Trong số đó còn có tin rằng Vua đang gấp rút chuẩn bị để rời bỏ quê nhà, chạy về phương Nam xây dựng lại cơ nghiệp.
Là một tộc trưởng đất Chu Diên, một trong những người đầu tiên ủng hộ Vua khởi nghĩa, ông lão tất nhiên cũng không hề e ngại với việc Trưng Châu thu lấy binh quyền, cũng chẳng hề đặt lời đồn Ngài bị trúng độc vào trong mắt. Thu lấy binh quyền, theo góc nhìn của ông dù sao cũng lợi nhiều hơn hại. Không còn quân đội? Không hẳn, Vua chỉ cần tập trung quân quyền, tức là quân đội phải nghe theo lệnh của Vua, còn quân đội đóng ở đâu, do tộc nào cung cấp, do ai điều khiển chả lẽ còn không tranh thủ được? Còn trúng độc? Hôm qua Vua hãy còn uy phong như vậy, trúng độc nặng làm thế nào được?
Duy nhất chỉ có dời Nam là một vấn đề mà ông không thể nào dễ dàng cho qua được. Dù cho đó mới chỉ là tin đồn cũng không. Như biết bao nhiêu tộc khác, Kẻ của ông, họ Vu, đã cắm rể ở đất Chu Diên từ rất lâu, rất lâu rồi. Đất săn của họ ở đó, nhà cửa của họ ở đó, đồng ruộng của họ, tài sản của họ đều ở Chu Diên. Vốn ban đầu ông cho rằng chỉ cần Vua Bà đánh tan quân Hán thì mọi việc sẽ trở lại như cũ, bọn họ sẽ sớm trở về với Kẻ, với tài sản của mình. Nào ngờ bây giờ phải bỏ Kẻ, tài sản phải mất sạch, đất đai phải để lại thành toàn cho kẻ khác. Thử hỏi làm sao ông lão chấp nhận nổi, làm sao có thể để cho bộ tộc, cho con cháu chấp nhận nổi. Vì thế ông không thể nào làm gì khác hơn là chọn lựa rời đi.
“Nội, hay là chúng ta thử khuyên Vua một lần xem sao, với cả dù sao đó chỉ là tin đồn không căn cứ…”
“Tin đồn?” Ông lão cười nhẹ: “Không có lửa thì sao có khói, với lại kế sách này không chỉ phù hợp với tình thế lúc này, hơn nữa lại là độc kế, quỷ kế. Nếu không có ai nhắc tới thì thôi, nếu có kẻ nói ra… Tao tin Vua chắc chắn sẽ bị kế này đánh động. Lúc đó cho dù trước đây không có ý niệm, bấy giờ cũng sẽ có…” Nói đến đây ông thở dài ngao ngán:
“Gần đây Ngài ấy thu lấy nhiều thắng lợi, vây cánh cũng thêm ra rất nhiều thế lực, nhiều nhân tài. Tao e rằng với tính cách ngày càng bá đạo của Ngài, có khuyên có ngăn cũng chẳng còn tác dụng gì. Nay chúng ta chỉ còn cách nhân lúc Ngài chưa phản ứng kịp mà…” Lời ông đang nói giữa chừng thì bị tiếng la hét từ một tên thanh niên hớt hải ở đằng trước chạy về cắt đứt.
“Tộc trưởng, ông cố, nguy rồi.”
“Bình tĩnh, có chuyện gì?” Cô gái nắm bả vai hắn hỏi.
“Phía trước… phía trước có rất nhiều lính lông chim xuất hiện chặn đường chúng ta. Vua… Vua hình như cũng ở đó.”
Hai ông cháu tộc họ Vu nghe vậy ngạc nhiên nhìn nhau. Bọn họ đã cố hành động thật nhanh, nào ngờ Vua vẫn có động thái chớp nhoáng đến như vậy. Ông lão run rẩy gõ gõ cây trượng trong tay lên thành xe bò nói:
“Đưa tao lên trước xem sao.”
“Phản ứng thật nhanh, không ngờ ta chưa rời đi nàng đã tới đón sẵn, thế nhưng…” Ông lão vừa đi vừa suy ngẫm:“Nàng ta có ý gì? Vì sao lại là chặn? Không bắt bớ? Không uy hiếp? Hay nàng ta muốn bắt tận mặt ta??? Hay là…”
“Đám chó, mau tránh ra.”
“Mẹ kiếp, chúng bố không đánh nữa, cần về nhà, chúng mày biết điều thì lui ra ngay cho.”
“Tránh đường đi, tránh đi.”
Mạch suy nghĩ trong nháy mắt bị vô số tiếng quát tháo chôn vùi lấy khiến ông lão nhau mày khó chịu. Hóa ra hai ông cháu đã tiến về phía trước đoàn người, đập vào mắt họ là một hàng giáo dài đều tăm tắp, ngay ngắn vô cùng. Hàng thương này không hề thuộc về đoàn người, mà lại do từng tên binh sĩ trong những bộ giáp trụ oai phong với hai chùm lông đuôi chim trĩ trên lưng đang nắm giữ. Bọn họ như những pho tượng cẩm thạch vừa uy nghiêm lại đẹp mắt hết sức, mặc cho đoàn người bao quanh không ngừng hò hét vẫn im lìm chả thèm động đậy. Duy chỉ có từng tràng sát khí khi có khi không cùng những đôi mắt đầy tính uy hiếp khiến đám chiến binh bộ tộc không dám lại gần thách thức mới khiến cho người ta thấy được phần nào cảm xúc tức giận của họ lúc này.
Ngay sau hàng “người tượng” đó, trên thành lâu cao to là bóng ảnh anh thư đứng thẳng tựa như một thanh kiếm báu đang cắm chặt trên nền đất, dù cho phong ba bão táp vẫn không chút chùn thân. Nàng cúi đầu đứng giữa trời nhá nhem sáng như đang nhìn xuống tất cả khung cảnh bên dưới, lại như đang yên lặng suy ngẫm, vừa sâu xa lại chẳng hề kém chút uy nghiêm. Đợi ông lão cùng cháu mình lên đủ gần, Trưng Châu mới từ tốn ngẩng đầu cất tiếng thật từ tốn:
“Kẻ trưởng Trúc; Bồ Chính Lộc, chào buổi sáng.”
“Vua.”
Vu Lộc không dám chậm trễ đáp lại. Đoạn ông chú ý tới vài tên chiến binh trong các tộc vì không chịu nổi uy áp từ hàng lính phía trước đè lên mà vô ý thức vừa chửi loạn vừa rút vũ khí ra lăm le thì giận dữ rên lên:
“Vũ khí trong tay chúng mày là để giết giặc xâm lược, vì sao lại lăm le chúng đối phó với anh em trong nhà thế kia? Thu tay lại!”
“Bồ Chính…” Một tên tộc trưởng tựa như nghe không kịp hết hồn quay lại hỏi.
“Tao nói thu hết lại!!! Khụ khụ…” Vu Lộc lại gắt lên càng to.
“Dạ, vâng, Bồ Chính chớ giận.”
“Hừ, đám ranh con.” Vu Lộc nhìn binh lính nhao nhao thu lại khí giới lui về sau rồi mới ngẩng đầu đối mắt với cô Vua trẻ đứng trên cửa trại hối lỗi:
“Lão quá già rồi, có nhiều việc không kịp chăm nom nên lũ nhóc làm xằng làm bậy, xin Ngài lượng thứ cho.”
Trưng Châu im lặng hồi lâu, ánh mắt nàng sáng tựa gương soi, nửa như đang cười nhẹ khi nhìn thấy chiến sĩ bộ lạc lục tục không hàng không lối lui về sau, nửa như đang quan sát thật kỹ những chuyển biến trên gương mặt ông lão đứng dưới kia. Nàng đương nhiên hiểu rõ việc sáng nay có tới năm bộ lạc đồng loạt không lời mà biệt ít nhiều đều có liên quan đến ông lão trước mắt này. Đừng nhìn ông đã già, đã không còn mấy sức lực xong thời trẻ ông từng làm đến tận chức bồ chính, chức vị tương đương với quan huyện góp phần cùng các Bồ Chính khác quản lý toàn bộ vùng Chu Diên, danh vọng rất lớn. Đợi các tộc trưởng dẫn chiến binh mình hoàn tất lui ra xa Trưng Châu mới nhẹ nhàng gật đầu nói:
“Việc nhỏ mà thôi, Bồ Chính không cần quá để tâm.”
“Chuyện nhỏ thôi sao…?” Vu Lộc lắc đầu nghĩ thầm, Nội Vệ cùng quân giáp xanh đều đem hết ra ngoài thị uy thế kia thì làm sao có thể coi như chuyện nhỏ được? Chiến lực này cho dù là đối mặt với quân Hán cũng có đủ sức đánh một trận chứ đừng nói đến đối phó những bộ tộc còn phải dẫn theo già trẻ lớn bé. Châm chước hồi lâu, Vu Lộc mở lời hỏi:
“Bẩm Vua, ngài dàn quân trận nghiêm chỉnh thế này là vì không muốn thả chúng tôi?”
“Không thả? Cũng không phải…” Trưng Châu lắc đầu đáp:
“Ta chẳng hề có ý ngăn cản các vị.”
“Nói láo?”
“Cái gì?”
“Hừ, quá khó tin.” Tên tộc trưởng khi nãy chen lên trước quát hỏi:
“Nếu như vậy ngươi đem quân ra đây làm gì? Hù dọa ai?”
“Hừ, Cốt Cốc, nơi đây là chỗ cho mày xen vào sao?”
Âu Lan thấy thế nhíu mày tiến lên chất vấn thì gặp Trưng Châu đưa tay chặn lại. Vua Bà không chút bận tâm đến tên kia mà vẫn tiếp tục hướng ông lão nói chuyện:
“Ông Lộc dù sao cũng là người thân thuộc với ta, càng là cánh tay đắc lực của chồng ta. Từ ngày cất cờ khởi nghĩa đến nay chiến binh các tộc đổ máu không ít, hi sinh quá nhiều lại chưa hề thu lại thứ gì... Thân là thủ lĩnh ta làm sao có thể an lòng để mọi người rời đi tay không như vậy?” Nói đoạn Trưng Châu nhẹ nhàng nhấc tay lên, lập tức có binh sĩ liền kéo ra mười mấy chiếc xe bò chứa đủ thứ hòm gỗ trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
“Các vị, nơi đây có một chút tài vật, Châu đưa tặng các vị. Mong các vị nhận lấy.”
Vua vừa dứt lời, đám binh sĩ bên cạnh những chiếc xe bò liền lập tức mở thùng gỗ rồi lùi ra sau, để lại từng chiếc xe to đùng đang chứa đầy đủ thứ tiền tài, lụa là cùng với những món kỳ trân dị bảo sáng chói. Trên nóc mỗi cõ xe là hai cây cờ dài ghi rõ bốn câu thơ:
Ngày khởi sự, ta không đưa giáp,
Lúc ra về, dân tiễn lễ mòn.
Nhớ cho non nước còn son,
Giặc dã còn đó, kiếp còn tha phương.
“Thật vậy?”
“Quá tốt rồi.”
Đám người thoạt đầu không dám tin tưởng lắm, xong về sau gặp Nội Vệ quân không có bất kỳ hành động nào khác liền vui sướng reo hò vang dội. Ngay tức khắc, các tộc vội vàng cho người ra kéo những chiếc xe này về, nhanh như sợ có người giành giật với mình vậy. Duy chỉ có ông Vu Lộc là im lặng đứng đó trầm tư nhìn bốn câu thơ thật lâu mới thở dài chắp tay chào Vua bái biệt rồi ra hiệu cho người của mình tiếp tục tiến lên. Lần này Trưng Châu cũng không tiếp tục ngăn cản nữa mà ra hiệu cho quân lính tách ra làm đôi nhường ra một lối đi.
“Để cho đám ấy lấy nhiều đồ vật như vậy quả thật uổng phí.” Gấu Đen phun ra một bãi nước bọt khi nhìn đám chiến binh hồ hởi kéo xe tài vật qua trước mặt mình.
“Để lại cũng không có ích gì, dù sao tiếp theo quân ta cũng phải chinh chiến liên tục, tài vật đó cũng chỉ làm nặng nề thêm thôi. Cho chúng cũng đâu có sao? Mấu chốt là lương thực, anh có thấy Vua có đem cho chúng hạt gạo nào không?” Thiều Hoa nhẹ nhàng vỗ vai hắn giải thích.
“Hừ, mang theo nhiều tài vật như vậy, để lát nữa ra khỏi nơi này kiểu nào cũng bị quân Hán giết sạch cho coi.” Gấu Đen vẫn không phục lầm bầm.
“Sẽ không đâu, nếu chúng làm vậy chẳng khác nào gián tiếp thay Vua tuyên truyền. Đến lúc đó làm gì còn kẻ nào dám rời đi nữa chứ.” Thiều Hoa lắc đầu cười.
“Như vậy…” Gấu Đen nghe thế ánh mắt loạn chuyển bảo:
“Hay là chúng ta giả làm quân Hán…”
“...Vải thưa không gói được lửa, bên ta nội gián vẫn còn, làm như vậy e rằng chỉ mang đến tác dụng phụ mà thôi.” Thiều Hoa tiếp lời.
“Ai da… tao không cam lòng mà, vừa phải cho chúng đi, vừa phải ném vàng bạc cho chúng, quá đáng, rất là quá đáng.”
…
“Vua quả thật là đã thay đổi rồi…” Vu Lộc ngồi trên xe bò mà hai tay đã sớm nắm thật chặt, ánh mắt khi tan rã, lúc lập lòe tựa như có một ý niệm hết sức khó dứt khoát trong đầu. Đoạn ông nắm lấy thành xe bò hướng cô cháu gái gọi lại.
“Ông gọi cháu ạ?” Cô cháu gái hỏi.
“Mày dìu tao một lúc, tao lại muốn nhìn Vua Bà một lần.” Ông lão than thở.
“Chị, ông ấy lại ra khỏi xe...” Trưng Trinh khẽ hướng chị mình nói chuyện, xong chưa nói hết câu nàng đã hoảng hồn hết sức. Bởi vì lúc này mặt mày cô Vua chị đã lúc xanh lúc đỏ hết sức đáng sợ, từng hạt mồ hôi thô to bằng đầu ngón út càng không ngừng xuất hiện như muốn thông báo cho cả gầm trời này biết tình trạng tồi tệ của nàng lúc này thế nào. Hai tay Vua vốn gác hờ lên Thuận Thiên để tiện đứng vững thì nay đã báu thật chặt vào chuôi gươm mà vẫn run rẩy lõng bõng tựa như có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào.
“Chị?”
Trưng Châu khẽ lắc đầu ngăn không cho em gái lại gần. Nàng biết từ khi bốn thứ tin đồn kia tung ra, có không ít kẻ vẫn thầm quan sát nhìn về phía các nàng.
“Ai ngờ Nhũ lại tàn ác đến vậy, nàng ta theo chúng ta lâu ngày mà lại bí mật hạ độc chị…” Trưng Trinh chực khóc than.
“Không sao, ít ra độc không bộc phát lúc ta ra trận đã là quá tốt, ta không sao.” Trưng Châu cắn răng nói, có ai ngờ cô thị nữ hầu hạ bên nàng ba năm, lại là ba năm không ngừng hạ độc nàng. May mắn có hai ông Âu Khanh, Hoàng Cống giúp đỡ, nếu không hôm qua đừng nói đến bắn tên giết giặc, sợ là Trưng Châu muốn đứng vững như hôm nay cũng là một việc khó khăn.
Lúc này nếu Trưng Trinh không cùng nàng song song mà đứng chắc chắn sẽ khiến kẻ có tâm nghi ngờ, vì thế dù rất cần người phụ giúp, nàng vẫn không thể kêu em mình được. Mặt khác hai cô nàng Âu Lan, Quý Lan lại đang chia nhau quản lý Nội Vệ quân, nơi đây chỉ còn có Nội, Thục và Khải Minh mà thôi. Nội và Thục cũng như Trưng Trinh, rất được người khác chú ý, lại đứng có chút xa, vì thế...
“Quân sư, làm phiền rồi.”
Trưng Châu chỉ kịp nói như thế liền xoay người vung tay kín đáo tì vào người Khải Minh đang đứng kế bên khiến mém nữa cậu ngã hẳn sang bên do không kịp chuẩn bị.
“Giữ vững, đứng yên là được.”
Trưng Châu thở dốc nói. Khải Minh nghe thế nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt trong chốc lát căng thẳng hơn hẳn vì hương thơm từ bên người Vua phả lại. Chưa bao giờ hắn gần Vua đến vậy, vì thế hắn chẳng hề biết hóa ra cơ thể Trưng Châu cũng thơm không kém cạnh gì em mình… “Khoan, thật ra mình cũng có biết mùi của Trinh đâu?” Hắn nghĩ thầm, “Lại không, không thể suy nghĩ như vậy được.” Khải Minh lắc nhẹ đầu, ngay lập tức xua đi tầng tầng suy nghĩ lung tung trong đầu.
“Ả ta cần người đỡ, xem ra tin đồn ả trúng độc là có thật?”
“Làm gì có, theo ta xem giống như ả đang bàn bạc gì đó với tên kia. Chứ nếu cần người đỡ vì sao không để em ả đỡ?”
“Ừm, cũng đúng, dù sao tên kia cũng là nam giới.”
“Nội?” Cô gái nghe đám người bên cạnh vừa đi vừa bàn tán, trong lòng không khỏi khó hiểu hỏi ông mình.
“Àiiii, Vua có bị trúng độc thì đã sao, quân Hán có thêm viện binh thì lại thế nào? Tao lại lầm…” Vu Lộc thở dài.
“Nội? Là sao vậy ạ?”
Vu Lộc nheo mắt nhìn Trưng Châu như muốn thật sự nhìn thấu toàn bộ con người nàng. Xong lúc này ánh bình minh dần lộ tựa như một vầng sáng rực rỡ bao trùm khắp người vị Vua trẻ khiến nàng vừa thuần khiết, vừa thần bí đi hẳn khó có thể thấu triệt.
“Tao vốn tưởng dù Châu có cố gắng cỡ nào cũng không thể vượt qua được số phận của Thi Sách năm đó. Càng không cách nào sánh bằng Ngài. Vì thế nếu rời bỏ tất cả theo nàng vào nam là hành động hết sức ngu xuẩn. Thế nhưng xem ra tao đã lầm…” Vu Lộc gian nan ho khục khục rồi nhìn lên hai lá cờ trên xe bò trước khi tiếp lời:
“Châu… nay đã khác, không chỉ kiên quyết, bá đạo, mà còn biết đánh vào nhân tâm, biết nắm bắt, biết buông bỏ, hơn nữa bên cạnh lúc này tướng tài quả thực như sao, nhiều không kể hết… Nàng đã lột xác rồi, quả thực ta không thể nghĩ ra bất kỳ ai xứng đáng làm chủ toàn cõi Lĩnh Nam này hơn nàng.” Nói đến đây ông quỳ hướng bóng người trên cửa thành lâu lạy một cái, ánh mắt rưng rưng nói:
“Vì người như vậy, buông bỏ toàn bộ tài sản đất đai thì đã có sao? Người như nàng chỉ cần qua kiếp nạn này ắt hẳn sẽ thành công rực rỡ, mà chúng ta thì… qua ngày hôm nay dù sau này có cuộc sống an ổn, cũng cùng lắm là phận trâu chó, kiếp an nhàn, danh vọng ly tán mà thôi.”
“Nội…” Cô gái đớ người nghe ông thổn thức, hai tay khi nắm khi buông, ánh mắt dán chặt bóng người trong bình minh, làn môi nàng mấp máy muốn nói lại thôi.
“Cái Cúc…” Vu Lộc thổn thức không lâu liền lần nữa nhắm chặt mắt nói rõ:
“Con lập tức kiểm điểm lại toàn tộc, hễ kẻ nào có đủ khí lực, còn đủ sức lội đèo vượt núi, bất kể trai gái đều lập tức dẫn theo quay về đại doanh đi thôi.”
“Dạ? Vâng?” Vu Cúc nghe thế hai mắt liền tỏa ánh sáng rực rỡ, lập tức nắm chặt tay hô:
“Con biết rồi ạ.” Nói xong nàng lập tức quay người bỏ đi.
“Con bé này thật là…” Một người trung niên vốn luôn đứng bên cạnh hai ông cháu nhìn thấy Vu Cúc vui quá quên cả ông thì tặc lưỡi bảo.
Vu Lộc im lìm lắc đầu, ánh mắt đầy yêu thương cùng cất chứa không ít hy vọng nhìn bóng lưng cô cháu gái bảo:
“Không có gì, thế gian này dù sao vẫn là thiên hạ của người trẻ tuổi. Vân, lần này mày phải theo sát bảo vệ cho Cúc biết chưa?”
“Thưa tộc trưởng, Vân đã biết.” Vu Vân nắm chặt thanh trường thương, ánh mắt kiên nghị đáp lời.
….
“Chị, bọn họ?” Trưng Trinh bất ngờ nhìn một đoàn gồm sáu, bảy trăm người đang quay đầu trở về, ánh mắt có chút khó tin.
“Bọn họ định làm gì?” Nội cũng có vẻ không hiểu.
“Bẩm Vua, chúng tôi nguyện góp toàn bộ sức lực của mình, tộc họ Vu vẫn vì Vua mà chiến.” Vu Trúc không để mọi người chờ đợi lâu liền quỳ xuống nâng gươm qua đầu hô to.
“Tộc họ Vu nguyện làm trâu ngựa, một lòng vì Vua.” Đám chiến binh cũng lập tức quỳ gối làm theo.
“Mọi người có lòng, chị em Châu xin thề nếu có ngày đánh đuổi quân giặc ra khỏi bờ cõi, nhất định sẽ tế cáo tổ tiên vì họ Vu lập đền, rạng danh hậu thế.” Trưng Châu cũng âm thầm vận lực chắp tay dõng dạc đáp lại.
“Họ Vu tuyệt đối sẽ không hai lòng.” Vu Cúc lại dập đầu lạy, sau đó nàng nhanh chóng đứng lên dẫn người lần nữa tiến vào đại doanh.
“Bẩm Vua.” Đúng lúc này Tạ Hàn Vũ lật đật chạy tới khiến Khải Minh xém nữa giật bắn mình lên.
“Có việc gì gấp gáp?” Trưng Châu cũng quay lại.
“Việc này…” Tạ Hàn Vũ thoáng nhìn về phía Khải Minh dò hỏi.
“Không có việc gì, cứ nói đi.” Trưng Châu nhíu mày bảo.
Tạ Hàn Vũ nghe vậy chắp tay lấy ra một cuốn da thú hướng lên Vua tâu:
“Vua, có tin xấu. Tối qua Chúng phát hiện tinh binh quân giặc bất ngờ đổ bộ rồi vội vàng hành quân về phía Nam, vì để giặc không phát giác nên nó đã bí mật cùng vài mươi quân sĩ theo sau dò thám. Đây là tin tức sáng nay nó truyền lại xin đại doanh điều binh ứng phó.”
“Cái gì? Tạ Chúng? Tinh binh quân Hán!!!!” Trưng Châu giật mình ngỡ ngàng đến độ quên cả cơn đau trong người vội vàng cầm lấy cuốn da dê đọc nhanh một lượt, ánh mắt không khỏi âm thầm liếc nhìn tên Lạc hầu trước mặt.
“Không phải hắn sao?” Nàng nghĩ
/181
|