Tiếng tiễn sáo cao vút của Phương Dung không chỉ đóng vai trò như tiếng còi báo động buộc Đào Kỳ phải lùi lại mà còn vô tình như ngọn cỏ cứu mạng khiến Hán quân bất ngờ đến bần thần không hiểu vì sao. Tất nhiên, tên Quý La là ngoại lệ. Hắn chẳng cần tốn bao nhiêu thời gian cũng đã có thể liên kết những tình tiết này lại với nhau, cũng chẳng cần mất thêm tí công sức nào đi lao tới gờ tường để dòm ra ngoài màn đêm tối như mực để tìm hiểu như mấy tên bên cạnh. Ngay khi Đào Kỳ vừa kết thúc câu lệnh rút lui, ngay khi quân Việt vừa nối đuôi nhau định lùi lại, Quý La đã chồm người bật dậy khỏi tường khiên che chắn của đám thân vệ mà hô to:
“Viện binh đã đến, viện binh đã đến, chúng bây mau mau quấn lấy chúng, không được để cho chúng chay.”
VÉO!!!! BỐP!!!!!
“Hừ, mạng lớn đấy.”
Đào Kỳ tiếc nuối nhìn tên người Hán lại lần nữa thụp xuống đằng sau hàng khiên thuẫn dày cộm để che chắn. Bấy giờ Đào Kỳ không vội lui xuống theo mọi người mà nghiêng người chống tay vào bờ tường, nhíu mày mượn tường thành cao vút quan sát phía xa nơi đã có một ít bụi mù đang dần hình thành cùng với sự xuất hiện đột ngột của một con rắn khổng lồ tạo thành bởi vô số ánh đuốc sáng choang. Rõ ràng, quân địch vì không thể tiếp tục im hơi lặng tiếng lao đến bao vây chàng nữa nên đành đốt đuốc thị uy mà tới.
“Giết hắn!!!!” Quý La thấy Đào Kỳ nán lại nên lần nữa thúc giục.
“Giết!!!!!!”
“Giết!!!!!”
“Chậc, lại gặp mấy tên khó đối phó.”
Đào Kỳ vừa kết luận vừa bún chân bật ra khỏi tường ải vừa vặn tránh đi mấy đầu mâu chọc tới. Sau đó chàng linh hoạt dùng một thanh mâu gãy mình vừa lụm được trên kia đâm phập vào bờ tường bên cạnh để dùng làm cọc như thanh xà đơn đu tay triệt tiêu đi lực rơi trước khi nhẹ nhàng tiếp đất trong ánh mắt ngỡ ngàng của đám quân sĩ bên trên.
Thế nhưng trái ngược với vẻ thong dong của mình, lúc này trong lòng chàng không khỏi có chút lo âu. Dù sao quân Hán không thiện dạ chiến, điểm này thân là đối thủ lâu năm với chúng chàng biết khá rõ; vì thế nên việc một tên tướng lĩnh dám nhanh nhạy quyết đoán vứt bỏ màn đêm che đậy, trực tiếp đốt đuốc để lao tới đây cho thấy kẻ dẫn quân phải là kẻ tự biết người biết ta, rất chu toàn cẩn thận. Mà đối mặt với những kẻ thế này tuyệt nhiên Đào Kỳ chẳng thể nào mong đợi vào việc đột tập hay tập kích bất ngờ có thể dễ dàng thành công được. Lại thêm tên trên kia… Đào Kỳ ngước nhìn phía trên ải Săn Giao lần nữa trước khi nhảy lên lưng con Thông Linh. Kẻ kia cũng là hạng người cơ trí, thật không ngờ ải Săn Giao vốn trong dự định phải rất dễ lấy lại bung ra gai nhọn tua tủa thế này.
“Anh em, lần này đi tham quan, lần sau lại tới, đi!” Đào Kỳ thúc ngựa phi nhanh.
Lần này quân Hán tất nhiên có chuẩn bị mới đến, lại chắc chắn phải có nội tình không nhỏ. Dù sao phương hướng mà quân Hán xuất hiện là trên bộ, là quãng đường không hề quá xa kết nối đại doanh Việt cùng ải Săn Giao. Nói cách khác nơi này quả thực chính là sân sau của Vua Bà, vì thế cho dù quân đội Lĩnh Nam có đang tưng bừng ăn mừng chiến thắng đến cỡ nào đi nữa cũng không thể nào lơ là cảnh giác khiến kẻ thù len lỏi qua như thế này được. Lại nói dù sao Đào Kỳ xuất quân cho đến nay vẫn là bí mật đối với đa số quân Việt, cũng hoàn toàn là quyết định bất chợt chưa hề được dự đoán trước. Vậy mà quân Hán lại biết, vậy mà chúng lại ra sau đến trước vây kín chàng... Để làm được điều này đòi hỏi quân Hán cần phải có trợ giúp không nhỏ.
Vấn đề là, từ ai đây? Đào Kỳ càng nghĩ càng thấy nhức đầu, càng thấy hỗn loạn. Kẻ này có thể che giấu giỏi như vậy, lại có thể tồn tại qua suốt mấy lần bẫy rập của Vua tất nhiên không thể nào là hạng bình thường không chút tên tuổi được. Hắn ắt phải là một trong những kẻ có chức vị không tệ, quyền thế không nhỏ mới có thể nắm được đường đi nước bước quân ta rõ ràng đến vậy. Đào Kỳ mơ hồ cảm giác tên nội gián này ít nhất cũng phải tầm Lạc Tướng, Lạc Hầu chứ chẳng chơi.
“Hừ, may mắn quân sư có nhắc nhở từ trước, không thì cái mạng này của vợ chồng ta khó mà vẹn toàn…” Đào Kỳ thầm thán, chàng cảm thấy Khải Minh ắt phải biết nhiều hơn...
“ĐÀO KỲ, ĐỂ MẠNG LẠI!!!!!”
“Kẻ nào?” Keeeenggggg!!!!!
Đang lúc Đào Kỳ lo nghĩ thì một tên tướng lao vun vút tới, thiết thương trong tay lướt xéo quăng thẳng vào cần cổ Đào Tam Lang. Đường đâm tới quả không tệ, đáng tiếc bản lĩnh Chấn Bắc tướng quân nào phải hạng tầm thường nên chàng chỉ xoay tròn đinh ba đã khiến mũi thương đánh lén đi lệch ra một bên.
“Đào Kỳ, võ vẽ cũng không tệ, mau mau xuống ngựa cúi đầu chịu chết đi.” Chương Thần ghìm mạnh cương ngựa thét lớn.
“Mày?...” Đào Kỳ cũng thoáng khựng ngựa lại dùng tay rờ rờ đầu như đang suy nghĩ trong chốc lát rồi mới nâng tay gác đinh ba lên vai ra điều khó xử bảo:
“Cho dù là tên Lữ Húc có hiện hồn về được thì cũng khó lòng buộc tao phải chịu chết. Giờ chỉ một tên tùy tướng của hắn như mày… Xin lỗi, khó lắm.” Đào Kỳ khẳng định.
“Một mình tao?” Chương Thần cười xòa: “Đương nhiên làm gì chỉ có mình tao.”
“Đào Kỳ, lần này tao phải xé xác mày ra.” Hồ Bá cũng thúc ngựa đến quát.
“Đào Kỳ…” Phùng Chí cũng xuất hiện.
“Ba thằng? Tạm được chút…” Đào Kỳ nhíu mày. Không phải vì chàng ngại ngùng gì ba tên này mà quả thực lúc này quân Việt đang bị áp sát quá mức. Một phần quân Hán dưới sự hỗ trợ của kỵ binh đã ùn ùn kéo tới giao đấu cùng với quân Lạng Sơn, đã vậy hai tấm cửa gỗ nặng nề nơi quan ải cũng đã cót két mở rộng, để lộ ra hằng hà bóng người bên trong đang ồ ạt tiến ra tiền hậu giáp kích với quân Hán.
“Toàn bộ đổi hướng, tiến lên đồi thấp.” Tam Lang không cần suy nghĩ nhiều liền trực tiếp hạ lệnh, sau đó bản thân chàng như một đầu tàu vọt ngựa tiến lên.
“Khốn nạn, mày xem chúng tao làm cảnh à?”
Hồ Bá thấy mình bị làm lơ thì giận không thể át thúc ngựa mở đầu trước. Đại đao trong tay hắn mang theo ý đồ né đi giao tranh chính diện với Đào Kỳ nên tạo thành một hình trăng non đánh một đường vòng cung cực mạnh hướng về bên tay không thuận của Tam Lang.
Kình!!!!!!!
Đào Kỳ cũng chẳng hề sợ bắn ngược đinh ba chắn lấy.
Kéttttt!!!!!!
“Hừ!!!” Hồ Bá thấy thế công của mình vậy mà vẫn không tài nào phá được thế thủ của Chấn Bắc đại tướng quân thì trầm mặt lại đổi chủ ý. Hắn gồng người lên áp chặt đại đao vào giữa các chĩa của đinh ba, cố gắng oằn người ép nó xuống giữ chặt tạo cơ hội cho hai tên đồng đội đánh tới.
“Tốt lắm, cứ giữ như vậy.”
Vù...
Chương Thần hiểu ngay đây quả là cơ hội quý giá liền giục mạnh cương ngựa lao lên bồi tiếp, ngọn thương trong tay hắn vù vù múa thành ba, bốn đầu hoa thương mạnh mẽ bao trọn kẻ địch vào trong. Đào Kỳ hiển nhiên muốn rút đinh ba ra tiếp chiêu xong Hồ Bá đã chiếm trước tiên cơ: mũi đao khóa lấy đinh ba quá chặt khiến trong nhất thời Đào Tam Lang chẳng thể tách chúng ra ngay được.
“Ha ha ha, Đào Kỳ, lần này mày chết rồi!!!!!!”
Hai tên tướng thấy cảnh này cười vang cho rằng lần này tên man tướng ắt phải ăn trái đắng, nào ngờ khi mũi thương tới gần nhắm thẳng vào ấn đường của Đào Kỳ thì chàng lại bất ngờ nghiêng người ra sau, vừa vặn nhường ra một khoảng trống để mũi thương hiểm hóc sượt qua trước mặt va bốp vào đinh ba vốn đã bị kéo về từ trước khiến thân món tam đầu xoa này lắc lư dữ dội triệt tiêu đi lực đâm. Đồng thời Đào Kỳ cắn răng dùng tay nắm cương tung một cú đấm móc thật mạnh vào ngay bắp tay Chương Thần ở trước mặt khiến tên Hán tướng rú lên không thể không thu lại ý đồ biến chiêu, vội vã thu tay về run rẩy.
Dẹp xong nguy hiểm, Đào Tam Lang bật cười đối với Hồ Bá mỉa mai:
“Mày quả nhiên có tiến bộ biết hợp công với kẻ khác rồi, cũng biết khuếch trương thế mạnh của mình. Giỏi đấy.” Đoạn chàng gồng người thật căng để lộ từng đường gân xanh.
“Mày dám so lực với tao? Đào Kỳ mày không biết tao rất khỏe sao?” Hồ Bá trợn trừng lông mày cười vang, tay kia vốn đang cầm cương ngựa cũng bỏ ra bắt lấy thân đại đao, toàn thân hắn bụp bụp gồng mạnh so bì chẳng chút kém sắc làm cho chỗ giao tiếp của hai thanh vũ khí ken két rít vang, ngay cả con ngựa dưới háng khẽ rên rỉ vì phải gánh chịu áp lực bất chợt gia tăng.
“Đáng tiếc mày vẫn chưa hề học được cách khắc phục yếu điểm của mình. Mày mạnh mẽ đấy, xong thuật cưỡi ngựa thì…” Đào Kỳ lắc đầu trào phúng: “...chẳng thể lên nổi mặt bàn.”
Bốp bốp!!!!!
Lời chưa dứt Đào Tam Lang đã vỗ nhẹ lên bờm con Thông Linh một phát ra lệnh.
Híiiiii!!!!!!
Con ngựa lồng lên bất ngờ quay thân sang một bên, hai vó sau theo gió ập tới đạp thẳng vào ngực Hồ Bá làm tên Việt gian hộc cả máu tươi ngã sóng soài ra xa. Tiện thể, đinh ba trong tay Đào Kỳ cũng xoay tròn tạo lực quăng cây đại đao nặng trĩu phá không đâm thẳng vào yết hầu con ngựa dưới háng Chương Thần khiến tên Hán tướng cũng hự một tiếng bất lực té nhào xuống ăn không ít bụi đất.
“Ha ha, chúng mày còn kém xa. Ừ???” Xử lý xong hai tên cản đường, Đào Kỳ tiếp tục vung ngựa phi nhanh. Nào đâu từ bên hông đâm ra một mũi thương khác hiểm hóc đến cùng cực me vào ba sườn chàng mà tới.
“Trò trẻ con.”
Đào Kỳ cười nhẹ thu đinh ba kéo về chắn lấy. Ấy vậy mà ngọn thương bất ngờ thu về biến hóa thành hai mũi hoa thương bén nhọn chia nhau đâm vào đầu cùng mông con Thông Linh.
“Hèn hạ.”
Đào Ky hiếm thấy hoảng sợ la to, con ngựa này chả khác gì kho báu, người thân đối với chàng. Trong lúc nguy cấp thanh đinh ba trong tay không kịp phát lực đành đập mạnh vào thân thương để làm chậm tốc độ đâm, nhờ đó may mắn giúp Thông Linh thoát mạng. Tuy nhiên, nơi mông con ngựa quý cũng đã để lại một vết sướt đỏ lòm.
“Mày dám me ngựa của bố? Đồ chó mày chết chắc rồi. Cũng được, tiện thể tao thay Mai An lấy đầu mày! Xem chiêu, nạp mạng!!!”
Hai mắt Đào Kỳ đỏ lòm lên lồng lộn quát, đinh ba trong tay như vũ bảo ào ào ập xuống bao trùm tên vừa đánh lén mình, Phùng Chí, vào trong vô tận chiêu thức giảo sát.
Vù vù vù
Ầm!!! Choangggg!!!! Kình!!!!! Kình!!!!!
Dưới thế công mãnh liệt của Đào Kỳ, Phùng Chí không cách nào tiếp tục công kích được nữa, trường thương trong tay không ngừng xoay trái xoay phải múa tít đỡ lấy từng chiêu thức mạnh mẽ đang giáng xuống. Mặc dù Phùng Chí đã rất cố gắng, xong chỉ chớp mắt trên người hắn đã toát lên vô số vết thương chồng chất, máu tươi văng đầy trên đất trông phát khiếp. Thế nhưng Phùng Chí quả thực cũng chẳng hề tầm thường khi bản thân hắn tuy bị thương rất nhiều nhưng đa số chỗ hiểm đều được bảo vệ khá kín, đã vậy lực chiến lại không hề bị thương tích trên người kéo xuống quá sâu. Vì thế mà sau khi hai bên đã giao đấu với nhau trên hai mươi chiêu, dù cho Phùng Chí đã thở dốc ra không ít nhưng vẫn có thể theo nổi thế công tàn bạo của Đào Kỳ.
“Ờ?? Ôi … Đáng tiếc.”
Đào Kỳ không khỏi thu lại cơn giận mà lắc đầu than thở. Phùng Chí có thể kéo dài đến đây quả thực vượt ngoài suy nghĩ của chàng. Lúc này tuy Đào Kỳ cũng có thể mạnh mẽ giết chết tên phản tướng này để trả thù cho Nga Sơn công chúa, xong quân Hán đã ùn ùn kéo tới, việc quan trọng lúc này phải là thoát thân mới đúng. Vì thế Đào Kỳ bất ngờ tung chưởng đánh văng tên Phùng Chí đang cắn răng thở dốc ra rồi quay đầu tiếp tục rút chạy:
“Mạng mày đủ lớn lắm. Hẹn mày khi khác.”
Phùng Chí tất nhiên không thể dễ dàng chịu thua như vậy, hắn móc ở túi đeo bên người một thanh phi dao có cột một đầu lụa đen xoay tay tạo lực ném thẳng vào sau lưng Đào Kỳ trong khi miệng thì không ngớt hét to:
“Đào Kỳ, mày đừng hòng chạy! Xem dao!!!!!”
Vùuuuuu
Kaaaaangggggg!!!!!!!
Đào Kỳ vung đinh ba đỡ lấy con dao, tiện tay chàng nắm lấy dải lụa kéo nó lại. Sau đó Đào Tam Lang bất ngờ cầm dao quăng ngược ra sau, vù vù cắm phập vào ngay bắp đùi Phùng Chí khiến tên kia rú lên đau đớn chẳng thể cưỡi nổi ngựa nữa phải ngã vật hẳn ra đất.
“Tử Chính!!!!!!” Giả Tông vừa dẫn đại quân đến nhìn thấy cảnh này vội vàng la to lao tới đỡ lấy Phùng Chí rồi quan tâm hỏi:
“Tử Chính, ngươi ổn chứ?”
Phùng Chí lấy tay vịn bắp đùi rướm máu đang run lẩy bẩy vì đau nói:
“Chí bất tài, không thể cản được phản tặc, thật đáng hổ thẹn.”
“Không sao, hắn chẳng thể thoát đi đâu được.” Giả Tông nhíu mày nhìn thương tích đầy người của Phùng Chí mà an ủi:
“Tử Chính, ngươi hãy cứ lui ra sau nghỉ ngơi chốc đi, nơi này để chúng ta lo.” Đoạn hắn trực tiếp xoay người ra lệnh:
“Thân vệ, chăm sóc Phùng giáo úy cho tốt. Đại quân theo ta, truy sát phản tướng Đào Kỳ.”
Phùng Chí nghe nói thế cố rướn người định đứng dậy tiếp tục chiến đấu xong lại không thể chịu nổi cơn đau phải ngã sụp xuống. Hắn cắn răng nhìn theo bóng lưng của Giả Tông một lát rồi mới chán nản lắc đầu chấp nhận thoái lui. Trong suốt quá trình, hắn không hề đá động tí gì đến việc Giả Tông lại vượt mặt ra lệnh cho thân vệ của mình, cũng như chẳng hề chú ý đến tên thân vệ sau lưng vừa mới kín đáo báo lại cho Giả Tông một cái gật đầu nhè nhẹ xác nhận những vết thương của hắn toàn bộ đều không có một chút giả bộ.
“Giết!!!”
“Đừng tha chúng!!!!”
Ba tên Hồ Bá, Chương Thần và Phùng Chí bị Đào Kỳ đánh lui không những không làm chùn chân quân Hán mà còn kích phát máu nóng trong đầu của chúng. Theo số lượng quân Hán cùng phản quân Việt xuất hiện ngày càng nhiều, trận chiến ngày càng khốc liệt. Có nhiều lúc chỉ cần Đào Kỳ thiếu nhạy bén một chút thôi thì có lẽ biển người của giặc đã có thể bao trùm nhấn chìm cánh quân của chàng. Tuy nhiên chẳng bao lâu sau Đào Kỳ liền phát hiện vòng vây của quân Hán đã sớm hình thành, tựa như một cái thòng lọng khổng lồ không ngừng thắt lại vây kín chàng.
“Tam Lang, mình chớ lo có tôi tới đây. Giết!!!!!”
May sao ngay lúc này Đông Châu công chúa Phương Dung dẫn theo mấy trăm quân đột nhiên xuất hiện công vào mặt bên vòng vây quân thù. Có Phương Dung hỗ trợ, áp lực của Đào Kỳ được giảm bớt không ít, mà quân Hán vốn thiếu khuyết chỉ huy, thiếu dũng tướng dẫn dắt nên tỏ ra thiếu linh hoạt hơn hẳn. Chẳng mấy chốc, sự chênh lệch này cũng được Đào Kỳ tận dụng, dưới thế tiền hậu giáp công dữ dội của hai vợ chồng vòng vây của quân thù cũng bị chặt đứt, Đào Kỳ cùng Lạng Sơn quân theo đường máu lần nữa đào thoát. Thế nhưng họ chưa kịp chạy bao xa thì thủ quân ải Săn Giao do Quý La dẫn theo cũng lần nữa ập tới.
“Giả Giáo úy, hạ quân tới giúp người.” Quý La cười hét lớn. Dưới sự chỉ huy của hắn, quân Hán không vội lao vào chém giết cùng Lạng Sơn quân mà âm hiểm dùng cường cung cường nỏ vốn có khá nhiều trên ải ra thi nhau bắn phá hai cánh quân Việt, ép họ chệch hướng dần về phía một ngọn đồi thấp không tên. Đến độ này Đào Kỳ cùng Phuong Dung không còn cách nào khác ngoài việc chỉ lên đồi hô to:
“Lên đồi chống trả, nhanh lên.”
“Viện binh đã đến, viện binh đã đến, chúng bây mau mau quấn lấy chúng, không được để cho chúng chay.”
VÉO!!!! BỐP!!!!!
“Hừ, mạng lớn đấy.”
Đào Kỳ tiếc nuối nhìn tên người Hán lại lần nữa thụp xuống đằng sau hàng khiên thuẫn dày cộm để che chắn. Bấy giờ Đào Kỳ không vội lui xuống theo mọi người mà nghiêng người chống tay vào bờ tường, nhíu mày mượn tường thành cao vút quan sát phía xa nơi đã có một ít bụi mù đang dần hình thành cùng với sự xuất hiện đột ngột của một con rắn khổng lồ tạo thành bởi vô số ánh đuốc sáng choang. Rõ ràng, quân địch vì không thể tiếp tục im hơi lặng tiếng lao đến bao vây chàng nữa nên đành đốt đuốc thị uy mà tới.
“Giết hắn!!!!” Quý La thấy Đào Kỳ nán lại nên lần nữa thúc giục.
“Giết!!!!!!”
“Giết!!!!!”
“Chậc, lại gặp mấy tên khó đối phó.”
Đào Kỳ vừa kết luận vừa bún chân bật ra khỏi tường ải vừa vặn tránh đi mấy đầu mâu chọc tới. Sau đó chàng linh hoạt dùng một thanh mâu gãy mình vừa lụm được trên kia đâm phập vào bờ tường bên cạnh để dùng làm cọc như thanh xà đơn đu tay triệt tiêu đi lực rơi trước khi nhẹ nhàng tiếp đất trong ánh mắt ngỡ ngàng của đám quân sĩ bên trên.
Thế nhưng trái ngược với vẻ thong dong của mình, lúc này trong lòng chàng không khỏi có chút lo âu. Dù sao quân Hán không thiện dạ chiến, điểm này thân là đối thủ lâu năm với chúng chàng biết khá rõ; vì thế nên việc một tên tướng lĩnh dám nhanh nhạy quyết đoán vứt bỏ màn đêm che đậy, trực tiếp đốt đuốc để lao tới đây cho thấy kẻ dẫn quân phải là kẻ tự biết người biết ta, rất chu toàn cẩn thận. Mà đối mặt với những kẻ thế này tuyệt nhiên Đào Kỳ chẳng thể nào mong đợi vào việc đột tập hay tập kích bất ngờ có thể dễ dàng thành công được. Lại thêm tên trên kia… Đào Kỳ ngước nhìn phía trên ải Săn Giao lần nữa trước khi nhảy lên lưng con Thông Linh. Kẻ kia cũng là hạng người cơ trí, thật không ngờ ải Săn Giao vốn trong dự định phải rất dễ lấy lại bung ra gai nhọn tua tủa thế này.
“Anh em, lần này đi tham quan, lần sau lại tới, đi!” Đào Kỳ thúc ngựa phi nhanh.
Lần này quân Hán tất nhiên có chuẩn bị mới đến, lại chắc chắn phải có nội tình không nhỏ. Dù sao phương hướng mà quân Hán xuất hiện là trên bộ, là quãng đường không hề quá xa kết nối đại doanh Việt cùng ải Săn Giao. Nói cách khác nơi này quả thực chính là sân sau của Vua Bà, vì thế cho dù quân đội Lĩnh Nam có đang tưng bừng ăn mừng chiến thắng đến cỡ nào đi nữa cũng không thể nào lơ là cảnh giác khiến kẻ thù len lỏi qua như thế này được. Lại nói dù sao Đào Kỳ xuất quân cho đến nay vẫn là bí mật đối với đa số quân Việt, cũng hoàn toàn là quyết định bất chợt chưa hề được dự đoán trước. Vậy mà quân Hán lại biết, vậy mà chúng lại ra sau đến trước vây kín chàng... Để làm được điều này đòi hỏi quân Hán cần phải có trợ giúp không nhỏ.
Vấn đề là, từ ai đây? Đào Kỳ càng nghĩ càng thấy nhức đầu, càng thấy hỗn loạn. Kẻ này có thể che giấu giỏi như vậy, lại có thể tồn tại qua suốt mấy lần bẫy rập của Vua tất nhiên không thể nào là hạng bình thường không chút tên tuổi được. Hắn ắt phải là một trong những kẻ có chức vị không tệ, quyền thế không nhỏ mới có thể nắm được đường đi nước bước quân ta rõ ràng đến vậy. Đào Kỳ mơ hồ cảm giác tên nội gián này ít nhất cũng phải tầm Lạc Tướng, Lạc Hầu chứ chẳng chơi.
“Hừ, may mắn quân sư có nhắc nhở từ trước, không thì cái mạng này của vợ chồng ta khó mà vẹn toàn…” Đào Kỳ thầm thán, chàng cảm thấy Khải Minh ắt phải biết nhiều hơn...
“ĐÀO KỲ, ĐỂ MẠNG LẠI!!!!!”
“Kẻ nào?” Keeeenggggg!!!!!
Đang lúc Đào Kỳ lo nghĩ thì một tên tướng lao vun vút tới, thiết thương trong tay lướt xéo quăng thẳng vào cần cổ Đào Tam Lang. Đường đâm tới quả không tệ, đáng tiếc bản lĩnh Chấn Bắc tướng quân nào phải hạng tầm thường nên chàng chỉ xoay tròn đinh ba đã khiến mũi thương đánh lén đi lệch ra một bên.
“Đào Kỳ, võ vẽ cũng không tệ, mau mau xuống ngựa cúi đầu chịu chết đi.” Chương Thần ghìm mạnh cương ngựa thét lớn.
“Mày?...” Đào Kỳ cũng thoáng khựng ngựa lại dùng tay rờ rờ đầu như đang suy nghĩ trong chốc lát rồi mới nâng tay gác đinh ba lên vai ra điều khó xử bảo:
“Cho dù là tên Lữ Húc có hiện hồn về được thì cũng khó lòng buộc tao phải chịu chết. Giờ chỉ một tên tùy tướng của hắn như mày… Xin lỗi, khó lắm.” Đào Kỳ khẳng định.
“Một mình tao?” Chương Thần cười xòa: “Đương nhiên làm gì chỉ có mình tao.”
“Đào Kỳ, lần này tao phải xé xác mày ra.” Hồ Bá cũng thúc ngựa đến quát.
“Đào Kỳ…” Phùng Chí cũng xuất hiện.
“Ba thằng? Tạm được chút…” Đào Kỳ nhíu mày. Không phải vì chàng ngại ngùng gì ba tên này mà quả thực lúc này quân Việt đang bị áp sát quá mức. Một phần quân Hán dưới sự hỗ trợ của kỵ binh đã ùn ùn kéo tới giao đấu cùng với quân Lạng Sơn, đã vậy hai tấm cửa gỗ nặng nề nơi quan ải cũng đã cót két mở rộng, để lộ ra hằng hà bóng người bên trong đang ồ ạt tiến ra tiền hậu giáp kích với quân Hán.
“Toàn bộ đổi hướng, tiến lên đồi thấp.” Tam Lang không cần suy nghĩ nhiều liền trực tiếp hạ lệnh, sau đó bản thân chàng như một đầu tàu vọt ngựa tiến lên.
“Khốn nạn, mày xem chúng tao làm cảnh à?”
Hồ Bá thấy mình bị làm lơ thì giận không thể át thúc ngựa mở đầu trước. Đại đao trong tay hắn mang theo ý đồ né đi giao tranh chính diện với Đào Kỳ nên tạo thành một hình trăng non đánh một đường vòng cung cực mạnh hướng về bên tay không thuận của Tam Lang.
Kình!!!!!!!
Đào Kỳ cũng chẳng hề sợ bắn ngược đinh ba chắn lấy.
Kéttttt!!!!!!
“Hừ!!!” Hồ Bá thấy thế công của mình vậy mà vẫn không tài nào phá được thế thủ của Chấn Bắc đại tướng quân thì trầm mặt lại đổi chủ ý. Hắn gồng người lên áp chặt đại đao vào giữa các chĩa của đinh ba, cố gắng oằn người ép nó xuống giữ chặt tạo cơ hội cho hai tên đồng đội đánh tới.
“Tốt lắm, cứ giữ như vậy.”
Vù...
Chương Thần hiểu ngay đây quả là cơ hội quý giá liền giục mạnh cương ngựa lao lên bồi tiếp, ngọn thương trong tay hắn vù vù múa thành ba, bốn đầu hoa thương mạnh mẽ bao trọn kẻ địch vào trong. Đào Kỳ hiển nhiên muốn rút đinh ba ra tiếp chiêu xong Hồ Bá đã chiếm trước tiên cơ: mũi đao khóa lấy đinh ba quá chặt khiến trong nhất thời Đào Tam Lang chẳng thể tách chúng ra ngay được.
“Ha ha ha, Đào Kỳ, lần này mày chết rồi!!!!!!”
Hai tên tướng thấy cảnh này cười vang cho rằng lần này tên man tướng ắt phải ăn trái đắng, nào ngờ khi mũi thương tới gần nhắm thẳng vào ấn đường của Đào Kỳ thì chàng lại bất ngờ nghiêng người ra sau, vừa vặn nhường ra một khoảng trống để mũi thương hiểm hóc sượt qua trước mặt va bốp vào đinh ba vốn đã bị kéo về từ trước khiến thân món tam đầu xoa này lắc lư dữ dội triệt tiêu đi lực đâm. Đồng thời Đào Kỳ cắn răng dùng tay nắm cương tung một cú đấm móc thật mạnh vào ngay bắp tay Chương Thần ở trước mặt khiến tên Hán tướng rú lên không thể không thu lại ý đồ biến chiêu, vội vã thu tay về run rẩy.
Dẹp xong nguy hiểm, Đào Tam Lang bật cười đối với Hồ Bá mỉa mai:
“Mày quả nhiên có tiến bộ biết hợp công với kẻ khác rồi, cũng biết khuếch trương thế mạnh của mình. Giỏi đấy.” Đoạn chàng gồng người thật căng để lộ từng đường gân xanh.
“Mày dám so lực với tao? Đào Kỳ mày không biết tao rất khỏe sao?” Hồ Bá trợn trừng lông mày cười vang, tay kia vốn đang cầm cương ngựa cũng bỏ ra bắt lấy thân đại đao, toàn thân hắn bụp bụp gồng mạnh so bì chẳng chút kém sắc làm cho chỗ giao tiếp của hai thanh vũ khí ken két rít vang, ngay cả con ngựa dưới háng khẽ rên rỉ vì phải gánh chịu áp lực bất chợt gia tăng.
“Đáng tiếc mày vẫn chưa hề học được cách khắc phục yếu điểm của mình. Mày mạnh mẽ đấy, xong thuật cưỡi ngựa thì…” Đào Kỳ lắc đầu trào phúng: “...chẳng thể lên nổi mặt bàn.”
Bốp bốp!!!!!
Lời chưa dứt Đào Tam Lang đã vỗ nhẹ lên bờm con Thông Linh một phát ra lệnh.
Híiiiii!!!!!!
Con ngựa lồng lên bất ngờ quay thân sang một bên, hai vó sau theo gió ập tới đạp thẳng vào ngực Hồ Bá làm tên Việt gian hộc cả máu tươi ngã sóng soài ra xa. Tiện thể, đinh ba trong tay Đào Kỳ cũng xoay tròn tạo lực quăng cây đại đao nặng trĩu phá không đâm thẳng vào yết hầu con ngựa dưới háng Chương Thần khiến tên Hán tướng cũng hự một tiếng bất lực té nhào xuống ăn không ít bụi đất.
“Ha ha, chúng mày còn kém xa. Ừ???” Xử lý xong hai tên cản đường, Đào Kỳ tiếp tục vung ngựa phi nhanh. Nào đâu từ bên hông đâm ra một mũi thương khác hiểm hóc đến cùng cực me vào ba sườn chàng mà tới.
“Trò trẻ con.”
Đào Kỳ cười nhẹ thu đinh ba kéo về chắn lấy. Ấy vậy mà ngọn thương bất ngờ thu về biến hóa thành hai mũi hoa thương bén nhọn chia nhau đâm vào đầu cùng mông con Thông Linh.
“Hèn hạ.”
Đào Ky hiếm thấy hoảng sợ la to, con ngựa này chả khác gì kho báu, người thân đối với chàng. Trong lúc nguy cấp thanh đinh ba trong tay không kịp phát lực đành đập mạnh vào thân thương để làm chậm tốc độ đâm, nhờ đó may mắn giúp Thông Linh thoát mạng. Tuy nhiên, nơi mông con ngựa quý cũng đã để lại một vết sướt đỏ lòm.
“Mày dám me ngựa của bố? Đồ chó mày chết chắc rồi. Cũng được, tiện thể tao thay Mai An lấy đầu mày! Xem chiêu, nạp mạng!!!”
Hai mắt Đào Kỳ đỏ lòm lên lồng lộn quát, đinh ba trong tay như vũ bảo ào ào ập xuống bao trùm tên vừa đánh lén mình, Phùng Chí, vào trong vô tận chiêu thức giảo sát.
Vù vù vù
Ầm!!! Choangggg!!!! Kình!!!!! Kình!!!!!
Dưới thế công mãnh liệt của Đào Kỳ, Phùng Chí không cách nào tiếp tục công kích được nữa, trường thương trong tay không ngừng xoay trái xoay phải múa tít đỡ lấy từng chiêu thức mạnh mẽ đang giáng xuống. Mặc dù Phùng Chí đã rất cố gắng, xong chỉ chớp mắt trên người hắn đã toát lên vô số vết thương chồng chất, máu tươi văng đầy trên đất trông phát khiếp. Thế nhưng Phùng Chí quả thực cũng chẳng hề tầm thường khi bản thân hắn tuy bị thương rất nhiều nhưng đa số chỗ hiểm đều được bảo vệ khá kín, đã vậy lực chiến lại không hề bị thương tích trên người kéo xuống quá sâu. Vì thế mà sau khi hai bên đã giao đấu với nhau trên hai mươi chiêu, dù cho Phùng Chí đã thở dốc ra không ít nhưng vẫn có thể theo nổi thế công tàn bạo của Đào Kỳ.
“Ờ?? Ôi … Đáng tiếc.”
Đào Kỳ không khỏi thu lại cơn giận mà lắc đầu than thở. Phùng Chí có thể kéo dài đến đây quả thực vượt ngoài suy nghĩ của chàng. Lúc này tuy Đào Kỳ cũng có thể mạnh mẽ giết chết tên phản tướng này để trả thù cho Nga Sơn công chúa, xong quân Hán đã ùn ùn kéo tới, việc quan trọng lúc này phải là thoát thân mới đúng. Vì thế Đào Kỳ bất ngờ tung chưởng đánh văng tên Phùng Chí đang cắn răng thở dốc ra rồi quay đầu tiếp tục rút chạy:
“Mạng mày đủ lớn lắm. Hẹn mày khi khác.”
Phùng Chí tất nhiên không thể dễ dàng chịu thua như vậy, hắn móc ở túi đeo bên người một thanh phi dao có cột một đầu lụa đen xoay tay tạo lực ném thẳng vào sau lưng Đào Kỳ trong khi miệng thì không ngớt hét to:
“Đào Kỳ, mày đừng hòng chạy! Xem dao!!!!!”
Vùuuuuu
Kaaaaangggggg!!!!!!!
Đào Kỳ vung đinh ba đỡ lấy con dao, tiện tay chàng nắm lấy dải lụa kéo nó lại. Sau đó Đào Tam Lang bất ngờ cầm dao quăng ngược ra sau, vù vù cắm phập vào ngay bắp đùi Phùng Chí khiến tên kia rú lên đau đớn chẳng thể cưỡi nổi ngựa nữa phải ngã vật hẳn ra đất.
“Tử Chính!!!!!!” Giả Tông vừa dẫn đại quân đến nhìn thấy cảnh này vội vàng la to lao tới đỡ lấy Phùng Chí rồi quan tâm hỏi:
“Tử Chính, ngươi ổn chứ?”
Phùng Chí lấy tay vịn bắp đùi rướm máu đang run lẩy bẩy vì đau nói:
“Chí bất tài, không thể cản được phản tặc, thật đáng hổ thẹn.”
“Không sao, hắn chẳng thể thoát đi đâu được.” Giả Tông nhíu mày nhìn thương tích đầy người của Phùng Chí mà an ủi:
“Tử Chính, ngươi hãy cứ lui ra sau nghỉ ngơi chốc đi, nơi này để chúng ta lo.” Đoạn hắn trực tiếp xoay người ra lệnh:
“Thân vệ, chăm sóc Phùng giáo úy cho tốt. Đại quân theo ta, truy sát phản tướng Đào Kỳ.”
Phùng Chí nghe nói thế cố rướn người định đứng dậy tiếp tục chiến đấu xong lại không thể chịu nổi cơn đau phải ngã sụp xuống. Hắn cắn răng nhìn theo bóng lưng của Giả Tông một lát rồi mới chán nản lắc đầu chấp nhận thoái lui. Trong suốt quá trình, hắn không hề đá động tí gì đến việc Giả Tông lại vượt mặt ra lệnh cho thân vệ của mình, cũng như chẳng hề chú ý đến tên thân vệ sau lưng vừa mới kín đáo báo lại cho Giả Tông một cái gật đầu nhè nhẹ xác nhận những vết thương của hắn toàn bộ đều không có một chút giả bộ.
“Giết!!!”
“Đừng tha chúng!!!!”
Ba tên Hồ Bá, Chương Thần và Phùng Chí bị Đào Kỳ đánh lui không những không làm chùn chân quân Hán mà còn kích phát máu nóng trong đầu của chúng. Theo số lượng quân Hán cùng phản quân Việt xuất hiện ngày càng nhiều, trận chiến ngày càng khốc liệt. Có nhiều lúc chỉ cần Đào Kỳ thiếu nhạy bén một chút thôi thì có lẽ biển người của giặc đã có thể bao trùm nhấn chìm cánh quân của chàng. Tuy nhiên chẳng bao lâu sau Đào Kỳ liền phát hiện vòng vây của quân Hán đã sớm hình thành, tựa như một cái thòng lọng khổng lồ không ngừng thắt lại vây kín chàng.
“Tam Lang, mình chớ lo có tôi tới đây. Giết!!!!!”
May sao ngay lúc này Đông Châu công chúa Phương Dung dẫn theo mấy trăm quân đột nhiên xuất hiện công vào mặt bên vòng vây quân thù. Có Phương Dung hỗ trợ, áp lực của Đào Kỳ được giảm bớt không ít, mà quân Hán vốn thiếu khuyết chỉ huy, thiếu dũng tướng dẫn dắt nên tỏ ra thiếu linh hoạt hơn hẳn. Chẳng mấy chốc, sự chênh lệch này cũng được Đào Kỳ tận dụng, dưới thế tiền hậu giáp công dữ dội của hai vợ chồng vòng vây của quân thù cũng bị chặt đứt, Đào Kỳ cùng Lạng Sơn quân theo đường máu lần nữa đào thoát. Thế nhưng họ chưa kịp chạy bao xa thì thủ quân ải Săn Giao do Quý La dẫn theo cũng lần nữa ập tới.
“Giả Giáo úy, hạ quân tới giúp người.” Quý La cười hét lớn. Dưới sự chỉ huy của hắn, quân Hán không vội lao vào chém giết cùng Lạng Sơn quân mà âm hiểm dùng cường cung cường nỏ vốn có khá nhiều trên ải ra thi nhau bắn phá hai cánh quân Việt, ép họ chệch hướng dần về phía một ngọn đồi thấp không tên. Đến độ này Đào Kỳ cùng Phuong Dung không còn cách nào khác ngoài việc chỉ lên đồi hô to:
“Lên đồi chống trả, nhanh lên.”
/181
|