Vương Lăng cũng phiền muộn nhưng nhớ đến có việc cần làm nên cáo từ đi tìm Vương Khiết.
Vương Khiết biết Vương Lăng quay về nên vui mừng cho hắn vào thư phòng. Vương Lăng thấy khuôn mặt phụ thân lãnh đạm nhưng có chút vui, hắn khẽ khom người hành lễ.
Được Vương Khiết cho phép Vương Lăng ngồi xuống nói:
-Phụ thân. Hài nhi đã về.
-Ngươi về. Tình hình luyện tập tốt chứ.
-Rất tốt. Hài nhi muốn nói với phụ thân vài vấn đề.
-Vấn đề gì.
-Hài nhi muốn được cấp cho một nhóm thuộc hạ trung thành.
-Haha. Tốt, cái này ta muốn cho ngươi nhưng sợ ngươi không đồng ý, Vương gia chúng ta có 2000 thuộc hạ tinh nhuệ hóa linh đỉnh phong chuyên cung cấp tin tức, con có thể chọn 200 người.
-Đa tạ phụ thân.
-Yên tâm. Đám người này chỉ tuân mệnh duy nhất một người, bọn chúng là thuộc hạ của người ngay cả ta cũng không có quyền điều động.
Vương Khiết nói ra mà không có chút lo lắng nào, hắn không sợ Vương Lăng có ý đồ gì, nếu có hắn cũng không ngại, mục tiêu của hắn là làm Vương gia phát quang minh đại. Vương Lăng cảm kích đối với Vương Khiết.
-Tiếp đến hài nhi muốn mở một tiệm thuốc chữa bệnh cùng một nơi yên tĩnh luyện công.
-Mở tiệm thuốc, làm gì.
-Hài nhi tìm được một người có y thuật rất tốt, có thể chữa được rất nhiều bệnh mà không cần chế đan chữa bệnh. Nếu có thể mở tiệm y cứu người thì danh tiếng của Vương gia sẽ trở nên rất tốt.
-Được. Ta sẽ cho người sắp xếp. Nếu muốn một nơi yên tĩnh thì ở gần cổng thành phía đông có một tòa nhà của Vương gia rất ít sử dụng ta tặng nó cho con.
-Cảm ơn phụ thân.
Vương Lăng đại hỉ, hắn sẽ dùng nơi này để Thanh Loan cùng đám người Hồng Liên sinh sống phát triển cơ quan tình báo, có Tử Y Tiên giúp hắn nên hắn rất yên tâm. Đang định cáo từ thì Vương Khiết lại nói với Vương Lăng.
-Cái này ta quên nói. Ta và Đông Phương gia chủ đã định hôn ước cho con và Đông Phương tiểu thư rồi. Hai tuần nữa cũng là ngày Mạn Đà đế quốc tổ chức tiệc tại hoàng cung chia tay tài năng mỗi gia tộc đi Minh Lam Tông con sẽ có dịp gặp.
-Hôn ước. Cài này, phụ thân con đã có thê tử rồi nên không..
-Cái gì. Dù thế nào ngươi cũng phải cưới, người ta là Đông Phương tiểu thư tiếng danh gần xa ngươi không muốn còn muốn ai. Không sao, nam tử hán tam thê tứ thiếp có là gì.
-Vâng.
Vương Lăng cạn lời, phải nói nữ nhân bên cạnh hắn không thiếu giờ có thêm một cái hôn thê chưa gặp mặt cũng không sao, bất quá cái này hôn thê hắn vẫn chưa gặp mặt cũng không có tình cảm nhưng dù sao là tiểu thư một gia tộc lớn chắc chắn là xinh đẹp.
Vương Lăng thở dài tiến bước ra ngoài, nói không sao nhưng bản thân hắn lại không muốn thêm nữ nhân nào nữa. Đặt chân đến cửa thì giọng Vương Khiết lại vang ra:
-Đại ca ngươi cũng rất nhớ ngươi, nhớ đến thăm hắn.
-Vâng.
Vương Lăng đành phải đi kiếm Vương Khan, theo đám nô bộc hắn biết được Vương Khan đang nói chuyện với Lục tiểu thư Lục Như.
Theo hắn biết thì Vương Khan cùng Lục Như là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ, do Lục gia và Vương gia trở mặt nên hai người cũng ít gặp mặt nhau hơn.
Tiến vào phòng hắn thấy Vương Khan đang ngồi trên ghế cười nói với một nữ tử khuôn mặt tinh xảo, mái tóc mềm mượt, cử chỉ nho nhã. Vương Lăng biết nữ nhân xinh đẹp này là Lục Như, tuy hai nhà có sở trường đối lập nhưng hai người vẫn rất thân thiết. Cả hai người đều nhìn thấy Vương Lăng, Vương Lăng cười tươi nhìn hai người.
-Chào đại huynh, đại tẩu.
Nghe hắn nói Lục Như trên mặt lộ ra một tia ửng đỏ, nàng đối với Vương Lăng mang theo hảo cảm, Vương Khan thì hung hăng nguýt hắn:
-Cái gì là đại tẩu ngươi. Lục cô nương đã có hôn phu rồi.
Nói đến đây Vương Khan cùng Lục Như khuôn mặt trở nên đượm buồn, Vương Lăng chịu thua cười nói tiếp:
-Thế thì sao. Nếu đại ca muốn đệ cho ngươi cướp đại tẩu về, hai ngươi mới là một đôi kim đồng ngọc nữ. Nếu có ai ngăn cản đệ giúp đại ca xử lý.
-Đừng lỗ mãng.
Cả hai người lúc này mới vui vẻ trở lại, Lục Như cười khúc khích hảo cảm với Vương Lăng tăng cao, Vương Khan tuy mặt ngoài trách mắng nhưng lại vui vẻ thêm yêu thích vị đệ đệ này.
Vương Lăng không muốn nhắc đến vấn đề này nữa đổi đề tài:
-Vết thương của đại ca đã đỡ hơn chưa.
-Tốt hơn rất nhiều. Lần này đệ ra ngoài có thu hoạch được gì không.
-Hì hì. Dĩ nhiên là có, đệ đã dung linh đỉnh phong rồi.
Cả hai nghe vậy há hốc mồm nhìn hắn, cả hai nhìn thiếu niên chỉ 15 tuổi này mà không thể tin được. Đạt được thành tựu như Vương Lăng cả đại lục này không ai có thể làm được.
Hai người thêm thường thức vị đệ đề này, Vương Lăng cũng không thể nào nói thật, căn bản giờ hắn tu luyện đã khác hoàn toàn với người thường.
Ngươi thường thì Hỏa Linh Hồn không thể suy yếu do hơn 10 năm bồi dưỡng còn hắn thì có thể suy yếu chỉ có cách bù đắp linh lực thiếu sót mới có thể tiến cảnh. Với cảnh giới hiện tại trong lứa tuổi hắn thì Vương Lăng không có đối thủ.
Cả 3 người trò chuyện một lúc thì Lục Như cáo từ ra về. Nhìn theo bóng lưng Lục Như biến mất trong ánh mắt Vương Khan có chút u ám, thấy vậy Vương Lăng lên tiếng:
-Nếu đại huynh đã thích nàng thì sao không trực tiếp tỏ tình đi. Đợi đến khi nàng lên xe hoa thì quá muộn rồi.
-Đệ xem hai nhà Lục gia cùng Vương gia chúng ta xích mích bấy lâu nay, ta làm sao có thể cưới nàng. Thậm chí bây giờ ta đã là phế vật.
-Đại huynh đâu phải phế vật với lại nàng rõ ràng thích huynh cũng không phải do thiên phú của huynh. Đệ chắc dù huynh ra sao tẩu ấy vẫn đi theo huynh.
-Ta không hiểu cảm thấy đệ còn già đời hơn cả ta nữa.
-Cái này đệ cũng có người thích nên hiểu rõ.
-Người thích. Là ai làm đệ đệ say mê như vậy.
-Chắc huynh cũng nghe qua danh tiếng nàng, Băng Mộ Tuyết.
-Cái gì. Đệ quả nhiên có bản lĩnh nha, còn đánh chủ ý lên đệ nhất mỹ nữ.
-Nếu thích một ai thì nên dũng cảm đối diện. Nếu không sau này mất đi rồi hối hận bao lâu cũng đã muộn.
-Đệ nói đúng. Ta có lẽ nên dũng cảm đối mặt.
Tuy lời nói ra nhưng Vương Khan trong lòng đã quyết, VƯơng Lăng cũng không biết suy nghĩ của hắn chỉ cười nói:
-Đại huynh yên tâm, nhất định đệ sẽ giúp huynh khôi phục thiên phú.
-Cảm ơn đệ.
Cả hai người rơi vào trầm tư, yên lặng bao trùm sau đó, Vương Lăng cũng cáo lui đi về.
Hắn dự định ngay lập tức đi kiếm Gia Nộ đại sư học luyện đan. Do phong cách luyện đan của Gia Nộ rất đặc thù nên dị hỏa mới có thể học được, hiện nay hắn nắm trong tay Bạch Linh hỏa diễm nên háo hức muốn học.
Vương Khiết biết Vương Lăng quay về nên vui mừng cho hắn vào thư phòng. Vương Lăng thấy khuôn mặt phụ thân lãnh đạm nhưng có chút vui, hắn khẽ khom người hành lễ.
Được Vương Khiết cho phép Vương Lăng ngồi xuống nói:
-Phụ thân. Hài nhi đã về.
-Ngươi về. Tình hình luyện tập tốt chứ.
-Rất tốt. Hài nhi muốn nói với phụ thân vài vấn đề.
-Vấn đề gì.
-Hài nhi muốn được cấp cho một nhóm thuộc hạ trung thành.
-Haha. Tốt, cái này ta muốn cho ngươi nhưng sợ ngươi không đồng ý, Vương gia chúng ta có 2000 thuộc hạ tinh nhuệ hóa linh đỉnh phong chuyên cung cấp tin tức, con có thể chọn 200 người.
-Đa tạ phụ thân.
-Yên tâm. Đám người này chỉ tuân mệnh duy nhất một người, bọn chúng là thuộc hạ của người ngay cả ta cũng không có quyền điều động.
Vương Khiết nói ra mà không có chút lo lắng nào, hắn không sợ Vương Lăng có ý đồ gì, nếu có hắn cũng không ngại, mục tiêu của hắn là làm Vương gia phát quang minh đại. Vương Lăng cảm kích đối với Vương Khiết.
-Tiếp đến hài nhi muốn mở một tiệm thuốc chữa bệnh cùng một nơi yên tĩnh luyện công.
-Mở tiệm thuốc, làm gì.
-Hài nhi tìm được một người có y thuật rất tốt, có thể chữa được rất nhiều bệnh mà không cần chế đan chữa bệnh. Nếu có thể mở tiệm y cứu người thì danh tiếng của Vương gia sẽ trở nên rất tốt.
-Được. Ta sẽ cho người sắp xếp. Nếu muốn một nơi yên tĩnh thì ở gần cổng thành phía đông có một tòa nhà của Vương gia rất ít sử dụng ta tặng nó cho con.
-Cảm ơn phụ thân.
Vương Lăng đại hỉ, hắn sẽ dùng nơi này để Thanh Loan cùng đám người Hồng Liên sinh sống phát triển cơ quan tình báo, có Tử Y Tiên giúp hắn nên hắn rất yên tâm. Đang định cáo từ thì Vương Khiết lại nói với Vương Lăng.
-Cái này ta quên nói. Ta và Đông Phương gia chủ đã định hôn ước cho con và Đông Phương tiểu thư rồi. Hai tuần nữa cũng là ngày Mạn Đà đế quốc tổ chức tiệc tại hoàng cung chia tay tài năng mỗi gia tộc đi Minh Lam Tông con sẽ có dịp gặp.
-Hôn ước. Cài này, phụ thân con đã có thê tử rồi nên không..
-Cái gì. Dù thế nào ngươi cũng phải cưới, người ta là Đông Phương tiểu thư tiếng danh gần xa ngươi không muốn còn muốn ai. Không sao, nam tử hán tam thê tứ thiếp có là gì.
-Vâng.
Vương Lăng cạn lời, phải nói nữ nhân bên cạnh hắn không thiếu giờ có thêm một cái hôn thê chưa gặp mặt cũng không sao, bất quá cái này hôn thê hắn vẫn chưa gặp mặt cũng không có tình cảm nhưng dù sao là tiểu thư một gia tộc lớn chắc chắn là xinh đẹp.
Vương Lăng thở dài tiến bước ra ngoài, nói không sao nhưng bản thân hắn lại không muốn thêm nữ nhân nào nữa. Đặt chân đến cửa thì giọng Vương Khiết lại vang ra:
-Đại ca ngươi cũng rất nhớ ngươi, nhớ đến thăm hắn.
-Vâng.
Vương Lăng đành phải đi kiếm Vương Khan, theo đám nô bộc hắn biết được Vương Khan đang nói chuyện với Lục tiểu thư Lục Như.
Theo hắn biết thì Vương Khan cùng Lục Như là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ, do Lục gia và Vương gia trở mặt nên hai người cũng ít gặp mặt nhau hơn.
Tiến vào phòng hắn thấy Vương Khan đang ngồi trên ghế cười nói với một nữ tử khuôn mặt tinh xảo, mái tóc mềm mượt, cử chỉ nho nhã. Vương Lăng biết nữ nhân xinh đẹp này là Lục Như, tuy hai nhà có sở trường đối lập nhưng hai người vẫn rất thân thiết. Cả hai người đều nhìn thấy Vương Lăng, Vương Lăng cười tươi nhìn hai người.
-Chào đại huynh, đại tẩu.
Nghe hắn nói Lục Như trên mặt lộ ra một tia ửng đỏ, nàng đối với Vương Lăng mang theo hảo cảm, Vương Khan thì hung hăng nguýt hắn:
-Cái gì là đại tẩu ngươi. Lục cô nương đã có hôn phu rồi.
Nói đến đây Vương Khan cùng Lục Như khuôn mặt trở nên đượm buồn, Vương Lăng chịu thua cười nói tiếp:
-Thế thì sao. Nếu đại ca muốn đệ cho ngươi cướp đại tẩu về, hai ngươi mới là một đôi kim đồng ngọc nữ. Nếu có ai ngăn cản đệ giúp đại ca xử lý.
-Đừng lỗ mãng.
Cả hai người lúc này mới vui vẻ trở lại, Lục Như cười khúc khích hảo cảm với Vương Lăng tăng cao, Vương Khan tuy mặt ngoài trách mắng nhưng lại vui vẻ thêm yêu thích vị đệ đệ này.
Vương Lăng không muốn nhắc đến vấn đề này nữa đổi đề tài:
-Vết thương của đại ca đã đỡ hơn chưa.
-Tốt hơn rất nhiều. Lần này đệ ra ngoài có thu hoạch được gì không.
-Hì hì. Dĩ nhiên là có, đệ đã dung linh đỉnh phong rồi.
Cả hai nghe vậy há hốc mồm nhìn hắn, cả hai nhìn thiếu niên chỉ 15 tuổi này mà không thể tin được. Đạt được thành tựu như Vương Lăng cả đại lục này không ai có thể làm được.
Hai người thêm thường thức vị đệ đề này, Vương Lăng cũng không thể nào nói thật, căn bản giờ hắn tu luyện đã khác hoàn toàn với người thường.
Ngươi thường thì Hỏa Linh Hồn không thể suy yếu do hơn 10 năm bồi dưỡng còn hắn thì có thể suy yếu chỉ có cách bù đắp linh lực thiếu sót mới có thể tiến cảnh. Với cảnh giới hiện tại trong lứa tuổi hắn thì Vương Lăng không có đối thủ.
Cả 3 người trò chuyện một lúc thì Lục Như cáo từ ra về. Nhìn theo bóng lưng Lục Như biến mất trong ánh mắt Vương Khan có chút u ám, thấy vậy Vương Lăng lên tiếng:
-Nếu đại huynh đã thích nàng thì sao không trực tiếp tỏ tình đi. Đợi đến khi nàng lên xe hoa thì quá muộn rồi.
-Đệ xem hai nhà Lục gia cùng Vương gia chúng ta xích mích bấy lâu nay, ta làm sao có thể cưới nàng. Thậm chí bây giờ ta đã là phế vật.
-Đại huynh đâu phải phế vật với lại nàng rõ ràng thích huynh cũng không phải do thiên phú của huynh. Đệ chắc dù huynh ra sao tẩu ấy vẫn đi theo huynh.
-Ta không hiểu cảm thấy đệ còn già đời hơn cả ta nữa.
-Cái này đệ cũng có người thích nên hiểu rõ.
-Người thích. Là ai làm đệ đệ say mê như vậy.
-Chắc huynh cũng nghe qua danh tiếng nàng, Băng Mộ Tuyết.
-Cái gì. Đệ quả nhiên có bản lĩnh nha, còn đánh chủ ý lên đệ nhất mỹ nữ.
-Nếu thích một ai thì nên dũng cảm đối diện. Nếu không sau này mất đi rồi hối hận bao lâu cũng đã muộn.
-Đệ nói đúng. Ta có lẽ nên dũng cảm đối mặt.
Tuy lời nói ra nhưng Vương Khan trong lòng đã quyết, VƯơng Lăng cũng không biết suy nghĩ của hắn chỉ cười nói:
-Đại huynh yên tâm, nhất định đệ sẽ giúp huynh khôi phục thiên phú.
-Cảm ơn đệ.
Cả hai người rơi vào trầm tư, yên lặng bao trùm sau đó, Vương Lăng cũng cáo lui đi về.
Hắn dự định ngay lập tức đi kiếm Gia Nộ đại sư học luyện đan. Do phong cách luyện đan của Gia Nộ rất đặc thù nên dị hỏa mới có thể học được, hiện nay hắn nắm trong tay Bạch Linh hỏa diễm nên háo hức muốn học.
/219
|