Vương Lăng càng là không thích cái dáng vẻ háo sắc của Long Kình, hắn vô thức kêu lên:
-Lâm Hình cô nương cứ cho hắn biết mùi đi.
Nghe giọng nói có phần quen thuộc này Lâm Hình vui vẻ ngó qua rất nhanh lại trầm lại, nam nhân kia so ra thì tuấn tú hơn nam nhân nàng gặp hôm qua nhưng lại không để nàng có chút hứng thú nào. Vương Lăng thấy nàng ngó lơ mình thì cười khổ, lúc này thì một giọng nói thánh thót vang bên tai hắn.
-Tỷ phu cũng thật là hoa tâm rồi.
Hắn quay qua thấy Đông Phương Hồng tuyết đang cười, hai tay nàng chắp sau lưng quan sát bộ dáng hắn như vừa trêu ghẹo nữ nhân vừa rồi, hắn mau chóng bình tâm lại nói.
-Lâu rồi không gặp. Muội vẫn khỏe chứ.
-Hỏi thăm muội mà không hỏi về tỷ tỷ sao.
-Thế tỷ tỷ muội vẫn tốt chứ.
Vương Lăng tỏ vẻ quan tâm tới thê tử, Đông Phương Hồng Tuyết ngón tay dài đặt lên môi nở nụ cười:
-Vẫn ngày đêm nhắc tới tỷ phu đấy.
-Vậy à.
Hắn nghe thế thì sầu não, vị hôn thê này hắn mới quen biết ít lâu nhưng cũng có thể xem là tri kỷ, nàng thật sự đã giúp hắn rất nhiều. Hắn quay qua nhìn muội tử của mình:
-Trận tiếp theo là tới muội rồi đấy.
-Tỷ phu khỏi lo, muội tự nhiên là chiến thắng mà thôi.
-Vậy thì tốt.
Vương Lăng quay lại xem diễn biến trên lôi đài, hắn chắc chưa nhận ra ánh mắt sắt bén đang nhìn hắn. Trên võ đài Long Kình dùng “Bát Hợp Chưởng” tạo ra một dấu ấn bàn tay màu đỏ xuất hướng Lâm Hình, nàng thân hình lả lướt né tránh trảo thủ, hỏa khí phóng xuất đem kẻ thù trước mắt muốn biến thành tro.
Nàng vừa ra chiêu đầu tiên thì đã đem tuyệt kỹ hắn dạy ra sử dụng, Long Kình chỉ cảm thấy luồn hỏa khí vừa chạm vào người thì nội thể nóng rát quái dị, gã biết nàng không phải đơn giản nên quạt sắt trong tay vung ra, khi gã vừa khẽ quạt thì phát tán ra một luồn hỏa công hừng hực lao tới.
Lâm Hình cơ thể khẽ run rẫy nhận thức toàn bộ những hỏa cầu nàng đáp trả đều biến mất vô tung sau làn hỏa diễm của gã kia, ánh lửa màu lam nhạt cứ thế lao tới. Nàng nhận biết gã thật sự là đang dùng dị hỏa. Nàng cũng không muốn cùng Long Kình cứng đối cứng, nàng mau chóng chuyển động tránh đi, nếu là bình thường thì nàng khó mà né tránh nhưng hiện nàng được Vương Lăng giác ngộ 2 ngày qua, cùng việc đột phá cảnh giới gần đây nên việc biết trước thế công của Long Kình mà né không phải là khó.
Long Kình khá là khó chịu khi thấy nữ nhân kia cứ tránh trước hỏa diệm của hắn một bước sát nút. Gã nhăn mày, phiến vũ trong tay phóng ra mấy mũi ám kình, tốc độ này khó lòng nào mà Lâm Hình có thể né tránh.
Lâm Hình cũng hiểu cứ né tránh cũng không phải cách, Hỏa Phi kiếm quét ngang mang theo một luồn hỏa khí bao bọc chém bay mấy mảnh ám khí kia. Nàng nhanh chóng lao tới phía Long Kình, hỏa kiếm vẫn quét ngang đánh bay những phiến vũ của Long Kình, gã kinh hoảng không ngờ nàng không hề e ngại ám kình của hắn, những phiến vũ kia gã đã phải dùng "Hỏa Nhiên Thạch" rất khó tìm thấy mà chế thành, uy lực vượt xa những ám khí cùng đẳng cấp, nhưng như vậy vẫn chưa đủ để ngăn cản "Hỏa Phần Tư Thức".
Lâm Hình có cơ hội tiếp sát Long Kình thì làm gì bỏ lỡ, lập tức Hỏa Phần Tư Thức lần nữa xuất ra không nhân nhượng đâm thẳng người Long Kình, nàng tuy kiếm thuật không tinh thông nhưng chiêu thức xuất ra khiến người khác có cảm giác thâm sâu khó dò.
Long Kình cũng nhận ra chiêu kiếm kia không bình thường, nhưng gã vẫn cười tự tin có thể giải quyết nàng, phiến quạt trong tay gã dần dà được bao bọc bởi hỏa diễm màu xanh, dĩ nhiên là dị hỏa Lam Linh mà gã đã tốn khá nhiều tài bảo để sỡ hữu.
Vương Lăng thấy vậy thì cười, chính hắn biết rõ Long Kình sẽ đem dị hỏa ra sử dụng nên hắn mới đưa cho Lâm Hình thanh Hỏa Phi kiếm, tuy là linh cấp cực phẩm nhưng nó lại có khả năng dung hòa hỏa diệm, vốn Lam Linh hỏa diễm cũng không phải là quá kinh khủng đồng thời nó nằm trong tay Long Kình có vẻ yếu hơn cả bình thường.
Hai mảnh vũ khí chạm nhau, Long Kình lập tức nhận ra khác thường, uy lực dị hỏa suy giảm, ngay sau đó phiến quạt của gã bị đánh bay ra khỏi tay mà mũi kiếm kia như làm rối loạn linh lực trong người gã khiến gã khó vận dụng linh lực như thường. Long Kình tức thì ngã trên đất nhìn mũi kiếm trước mặt nhắm mắt chịu đâm, may Lâm Hình cón biết nặng nhẹ mà dừng lại.
-Ngươi chịu thua chưa.
-Ta chịu thua.
Tuy Long Kình kiêu ngạo nhưng gã nhận ra chiêu kiếm kia rất lợi hại, không phải là thứ hắn có thể hóa giải được. Trọng tài lập tức tuyên bố người thắng cuộc, là Lâm Hình.
Nàng không nói gì bước xuống trong con mắt thán phục của mấy khán giả phía dưới, nữ nhân vừa có sắc vừa có thiên phú dĩ nhiên rất được người khác yêu mến. Vương Lăng tỏ vẻ hài lòng muốn đến chúc mừng nhưng lại thấy nàng đờ đẫn rời đi rồi.
Trận tiếp theo là Đông Phương Hồng Tuyết và Tào Lân, đúng như suy đoán của nhiều người ở đây, Đông Phương Hồng Tuyết dễ dàng nắm được ưu thế, nàng hơn Tào Lân một đại cảnh giới pháp lực nên ưu thế nghiêng về nàng rõ rệt, dĩ nhiên chiến thắng nhanh chóng thuộc về nàng.
Hắn gật gù vui vẻ mà đi tới chúc mừng, cả hai tỏ vẻ thân mật làm đám người xung quanh đóan già đoán non, Long Hiên gần đó cũng căm tức mà ghim hắn. Sỡ dĩ nàng cùng Tuyết Ưng ngày qua đi tìm Tào Vận mà giúp nàng nâng cao thực lực, khiến nàng có cơ hội mà đánh thắng Vương Lăng.
Tào Vận dĩ nhiên sau khi chứng kiến thực lực của Long Hiên cùng Tuyết Ưng thì lập tức đồng ý, tuy mới 2 ngày thôi nhưng nàng giờ có thể tự tin đánh thắng Vương Lăng dễ dàng. Vương Lăng thì nào biết mấy nữ nhân kia cứ liên tục phản hắn chứ, hắn vẫn tươi cười mà chuẩn bị lên võ đài.
Vương Tử Lan nhìn vị sư muội tương lai hài lòng lại thấy nàng thân thiết với Vương Lăng thì lấy làm kỳ, nàng nghe Vương Lăng đã có hôn thê mà lại chủ động thân mật với nữ nhân khác cũng khiến nàng dần không có thiện cảm với vị tiểu đệ này.
Cuối cùng cũng tới lượt Vương Lăng lên sàn, hắn nhìn Tào Vận đang tràn ngập tự tin kia cũng không bận tâm, hắn lập tức nheo mắt nhìn ra phía sau Tào Vận bóng hình Long Hiên cùng Tuyết Ưng đang đứng phía dưới, đại khái hắn cũng suy đoán ra mấy nàng đã đi đâu.
Hắn cũng không quá bận tâm, cứ ung dung mà nhìn đối thủ trước mặt. Tào Vận thấy bộ dáng vô ưu vô lo kia thì nhíu mày, không hề nhân nhượng phát động công kích đầu tiên.
Hàng chục mũi băng lao phóng tới bị lớp khiên băng dựng lên của hắn chặn lại, hàn khí lan tỏa khắp võ đài, hơi lạnh như làm tê cứng di chuyển của Tào Vận. Nàng nhíu mày trong tay một chiếc roi dài cháy ra hỏa diễm quét xung quanh xua tan lớp hàn khí.
Vương Lăng tức thì xuất hiện ở bên cạnh nàng tay hắn có một dòng lôi điện màu tím hướng tới đánh vào người nàng. Vào khoảnh khắc này Tào Vận cười nhạt, hắn lập tức nhận ra không ổn nhưng có vẻ là hơi trễ, những mũi cọc bằng băng mọc ra, cong lại bao phủ quanh người hắn như chiếc l-ng làm hắn khó mà thoát ra được.
Hắn nhăn mày không nghĩ nàng có thể sử dụng chiêu này. Tào Vận cười khoái chí tay phải chỉa ra, bắt đầu hình thành một còn thủy long tuy không lớn nhưng cũng đủ để đối phó với dung linh đỉnh phong, hắn có chút do dự vì biết giờ nếu sử dụng quá nhiều sức thì dễ bị bại lộ nhiều thứ.
Hắn nhìn ra Long Hiên đang cười le lưỡi với hắn, hắn xoa đầu bình tĩnh suy nghĩ đối sách. Rốt cuộc hắn cũng lấy ra Minh Lôi kiếm, truyền dẫn lôi điện màu tím nhìn lên phía đỉnh đầu một kiếm toàn lực, “Toàn Lưu Nhất Kiếm” phát ra uy lực cường đại cộng thêm lôi điện có uy lực không thể xem thường, mũi kích thành công phá tan lớp đỉnh của chiếc l-ng băng.
Khán giả phía dưới hồ hởi chứng kiến hắn sử dụng thành thục lôi pháp mà chưa từng nhận hướng dẫn của mấy lão sư, mấy đệ tử chân truyền phía trên tỏ vẻ kinh ngạc vì lôi pháp không phải là thứ dễ dàng mà thuần thục như vậy. Cỏ vẻ như không ngoa khi nói hắn là một thiên tài, cả hai đệ tử dưới kia có thể nói là thiên phú ngàn năm có một. Vương Tử Lan thở dài nhìn tràng cảnh:
-Tiếc là Tào Vận lại không chọn Đông Hải Cung.
-Nàng ta thua thì dĩ nhiên lựa chọn còn lại chỉ có thể là Đông Hải Cung thôi.
Thi Phàm lên tiếng, rõ ràng là đang nhận định Vương Lăng sẽ thắng, Ngọa Từ tỏ vẻ khó chịu vì Vương Lăng kia lại là đệ đệ của Vương Tử Lan nên gã cũng không có chút hảo cảm.
Tào Vận nhìn Vương Lăng có thể phá “Băng Địa Lao” của mình cũng không hoảng, vẫn cười đáp trả.
-Đừng nghĩ là có thể dễ dàng thóat như vậy.
Như lời nàng nói, những cột băng lại tiếp tục mọc ra khóa hướng thoát ra của Vương Lăng. Hắn cười trừ, ngay sau đó sử sụng “Phi Quang Dực” mà bay lên cao, tốc độ lao lên rất nhanh trong sự ngỡ ngàng kinh hãi của đám đệ tử phía dưới.
-Lâm Hình cô nương cứ cho hắn biết mùi đi.
Nghe giọng nói có phần quen thuộc này Lâm Hình vui vẻ ngó qua rất nhanh lại trầm lại, nam nhân kia so ra thì tuấn tú hơn nam nhân nàng gặp hôm qua nhưng lại không để nàng có chút hứng thú nào. Vương Lăng thấy nàng ngó lơ mình thì cười khổ, lúc này thì một giọng nói thánh thót vang bên tai hắn.
-Tỷ phu cũng thật là hoa tâm rồi.
Hắn quay qua thấy Đông Phương Hồng tuyết đang cười, hai tay nàng chắp sau lưng quan sát bộ dáng hắn như vừa trêu ghẹo nữ nhân vừa rồi, hắn mau chóng bình tâm lại nói.
-Lâu rồi không gặp. Muội vẫn khỏe chứ.
-Hỏi thăm muội mà không hỏi về tỷ tỷ sao.
-Thế tỷ tỷ muội vẫn tốt chứ.
Vương Lăng tỏ vẻ quan tâm tới thê tử, Đông Phương Hồng Tuyết ngón tay dài đặt lên môi nở nụ cười:
-Vẫn ngày đêm nhắc tới tỷ phu đấy.
-Vậy à.
Hắn nghe thế thì sầu não, vị hôn thê này hắn mới quen biết ít lâu nhưng cũng có thể xem là tri kỷ, nàng thật sự đã giúp hắn rất nhiều. Hắn quay qua nhìn muội tử của mình:
-Trận tiếp theo là tới muội rồi đấy.
-Tỷ phu khỏi lo, muội tự nhiên là chiến thắng mà thôi.
-Vậy thì tốt.
Vương Lăng quay lại xem diễn biến trên lôi đài, hắn chắc chưa nhận ra ánh mắt sắt bén đang nhìn hắn. Trên võ đài Long Kình dùng “Bát Hợp Chưởng” tạo ra một dấu ấn bàn tay màu đỏ xuất hướng Lâm Hình, nàng thân hình lả lướt né tránh trảo thủ, hỏa khí phóng xuất đem kẻ thù trước mắt muốn biến thành tro.
Nàng vừa ra chiêu đầu tiên thì đã đem tuyệt kỹ hắn dạy ra sử dụng, Long Kình chỉ cảm thấy luồn hỏa khí vừa chạm vào người thì nội thể nóng rát quái dị, gã biết nàng không phải đơn giản nên quạt sắt trong tay vung ra, khi gã vừa khẽ quạt thì phát tán ra một luồn hỏa công hừng hực lao tới.
Lâm Hình cơ thể khẽ run rẫy nhận thức toàn bộ những hỏa cầu nàng đáp trả đều biến mất vô tung sau làn hỏa diễm của gã kia, ánh lửa màu lam nhạt cứ thế lao tới. Nàng nhận biết gã thật sự là đang dùng dị hỏa. Nàng cũng không muốn cùng Long Kình cứng đối cứng, nàng mau chóng chuyển động tránh đi, nếu là bình thường thì nàng khó mà né tránh nhưng hiện nàng được Vương Lăng giác ngộ 2 ngày qua, cùng việc đột phá cảnh giới gần đây nên việc biết trước thế công của Long Kình mà né không phải là khó.
Long Kình khá là khó chịu khi thấy nữ nhân kia cứ tránh trước hỏa diệm của hắn một bước sát nút. Gã nhăn mày, phiến vũ trong tay phóng ra mấy mũi ám kình, tốc độ này khó lòng nào mà Lâm Hình có thể né tránh.
Lâm Hình cũng hiểu cứ né tránh cũng không phải cách, Hỏa Phi kiếm quét ngang mang theo một luồn hỏa khí bao bọc chém bay mấy mảnh ám khí kia. Nàng nhanh chóng lao tới phía Long Kình, hỏa kiếm vẫn quét ngang đánh bay những phiến vũ của Long Kình, gã kinh hoảng không ngờ nàng không hề e ngại ám kình của hắn, những phiến vũ kia gã đã phải dùng "Hỏa Nhiên Thạch" rất khó tìm thấy mà chế thành, uy lực vượt xa những ám khí cùng đẳng cấp, nhưng như vậy vẫn chưa đủ để ngăn cản "Hỏa Phần Tư Thức".
Lâm Hình có cơ hội tiếp sát Long Kình thì làm gì bỏ lỡ, lập tức Hỏa Phần Tư Thức lần nữa xuất ra không nhân nhượng đâm thẳng người Long Kình, nàng tuy kiếm thuật không tinh thông nhưng chiêu thức xuất ra khiến người khác có cảm giác thâm sâu khó dò.
Long Kình cũng nhận ra chiêu kiếm kia không bình thường, nhưng gã vẫn cười tự tin có thể giải quyết nàng, phiến quạt trong tay gã dần dà được bao bọc bởi hỏa diễm màu xanh, dĩ nhiên là dị hỏa Lam Linh mà gã đã tốn khá nhiều tài bảo để sỡ hữu.
Vương Lăng thấy vậy thì cười, chính hắn biết rõ Long Kình sẽ đem dị hỏa ra sử dụng nên hắn mới đưa cho Lâm Hình thanh Hỏa Phi kiếm, tuy là linh cấp cực phẩm nhưng nó lại có khả năng dung hòa hỏa diệm, vốn Lam Linh hỏa diễm cũng không phải là quá kinh khủng đồng thời nó nằm trong tay Long Kình có vẻ yếu hơn cả bình thường.
Hai mảnh vũ khí chạm nhau, Long Kình lập tức nhận ra khác thường, uy lực dị hỏa suy giảm, ngay sau đó phiến quạt của gã bị đánh bay ra khỏi tay mà mũi kiếm kia như làm rối loạn linh lực trong người gã khiến gã khó vận dụng linh lực như thường. Long Kình tức thì ngã trên đất nhìn mũi kiếm trước mặt nhắm mắt chịu đâm, may Lâm Hình cón biết nặng nhẹ mà dừng lại.
-Ngươi chịu thua chưa.
-Ta chịu thua.
Tuy Long Kình kiêu ngạo nhưng gã nhận ra chiêu kiếm kia rất lợi hại, không phải là thứ hắn có thể hóa giải được. Trọng tài lập tức tuyên bố người thắng cuộc, là Lâm Hình.
Nàng không nói gì bước xuống trong con mắt thán phục của mấy khán giả phía dưới, nữ nhân vừa có sắc vừa có thiên phú dĩ nhiên rất được người khác yêu mến. Vương Lăng tỏ vẻ hài lòng muốn đến chúc mừng nhưng lại thấy nàng đờ đẫn rời đi rồi.
Trận tiếp theo là Đông Phương Hồng Tuyết và Tào Lân, đúng như suy đoán của nhiều người ở đây, Đông Phương Hồng Tuyết dễ dàng nắm được ưu thế, nàng hơn Tào Lân một đại cảnh giới pháp lực nên ưu thế nghiêng về nàng rõ rệt, dĩ nhiên chiến thắng nhanh chóng thuộc về nàng.
Hắn gật gù vui vẻ mà đi tới chúc mừng, cả hai tỏ vẻ thân mật làm đám người xung quanh đóan già đoán non, Long Hiên gần đó cũng căm tức mà ghim hắn. Sỡ dĩ nàng cùng Tuyết Ưng ngày qua đi tìm Tào Vận mà giúp nàng nâng cao thực lực, khiến nàng có cơ hội mà đánh thắng Vương Lăng.
Tào Vận dĩ nhiên sau khi chứng kiến thực lực của Long Hiên cùng Tuyết Ưng thì lập tức đồng ý, tuy mới 2 ngày thôi nhưng nàng giờ có thể tự tin đánh thắng Vương Lăng dễ dàng. Vương Lăng thì nào biết mấy nữ nhân kia cứ liên tục phản hắn chứ, hắn vẫn tươi cười mà chuẩn bị lên võ đài.
Vương Tử Lan nhìn vị sư muội tương lai hài lòng lại thấy nàng thân thiết với Vương Lăng thì lấy làm kỳ, nàng nghe Vương Lăng đã có hôn thê mà lại chủ động thân mật với nữ nhân khác cũng khiến nàng dần không có thiện cảm với vị tiểu đệ này.
Cuối cùng cũng tới lượt Vương Lăng lên sàn, hắn nhìn Tào Vận đang tràn ngập tự tin kia cũng không bận tâm, hắn lập tức nheo mắt nhìn ra phía sau Tào Vận bóng hình Long Hiên cùng Tuyết Ưng đang đứng phía dưới, đại khái hắn cũng suy đoán ra mấy nàng đã đi đâu.
Hắn cũng không quá bận tâm, cứ ung dung mà nhìn đối thủ trước mặt. Tào Vận thấy bộ dáng vô ưu vô lo kia thì nhíu mày, không hề nhân nhượng phát động công kích đầu tiên.
Hàng chục mũi băng lao phóng tới bị lớp khiên băng dựng lên của hắn chặn lại, hàn khí lan tỏa khắp võ đài, hơi lạnh như làm tê cứng di chuyển của Tào Vận. Nàng nhíu mày trong tay một chiếc roi dài cháy ra hỏa diễm quét xung quanh xua tan lớp hàn khí.
Vương Lăng tức thì xuất hiện ở bên cạnh nàng tay hắn có một dòng lôi điện màu tím hướng tới đánh vào người nàng. Vào khoảnh khắc này Tào Vận cười nhạt, hắn lập tức nhận ra không ổn nhưng có vẻ là hơi trễ, những mũi cọc bằng băng mọc ra, cong lại bao phủ quanh người hắn như chiếc l-ng làm hắn khó mà thoát ra được.
Hắn nhăn mày không nghĩ nàng có thể sử dụng chiêu này. Tào Vận cười khoái chí tay phải chỉa ra, bắt đầu hình thành một còn thủy long tuy không lớn nhưng cũng đủ để đối phó với dung linh đỉnh phong, hắn có chút do dự vì biết giờ nếu sử dụng quá nhiều sức thì dễ bị bại lộ nhiều thứ.
Hắn nhìn ra Long Hiên đang cười le lưỡi với hắn, hắn xoa đầu bình tĩnh suy nghĩ đối sách. Rốt cuộc hắn cũng lấy ra Minh Lôi kiếm, truyền dẫn lôi điện màu tím nhìn lên phía đỉnh đầu một kiếm toàn lực, “Toàn Lưu Nhất Kiếm” phát ra uy lực cường đại cộng thêm lôi điện có uy lực không thể xem thường, mũi kích thành công phá tan lớp đỉnh của chiếc l-ng băng.
Khán giả phía dưới hồ hởi chứng kiến hắn sử dụng thành thục lôi pháp mà chưa từng nhận hướng dẫn của mấy lão sư, mấy đệ tử chân truyền phía trên tỏ vẻ kinh ngạc vì lôi pháp không phải là thứ dễ dàng mà thuần thục như vậy. Cỏ vẻ như không ngoa khi nói hắn là một thiên tài, cả hai đệ tử dưới kia có thể nói là thiên phú ngàn năm có một. Vương Tử Lan thở dài nhìn tràng cảnh:
-Tiếc là Tào Vận lại không chọn Đông Hải Cung.
-Nàng ta thua thì dĩ nhiên lựa chọn còn lại chỉ có thể là Đông Hải Cung thôi.
Thi Phàm lên tiếng, rõ ràng là đang nhận định Vương Lăng sẽ thắng, Ngọa Từ tỏ vẻ khó chịu vì Vương Lăng kia lại là đệ đệ của Vương Tử Lan nên gã cũng không có chút hảo cảm.
Tào Vận nhìn Vương Lăng có thể phá “Băng Địa Lao” của mình cũng không hoảng, vẫn cười đáp trả.
-Đừng nghĩ là có thể dễ dàng thóat như vậy.
Như lời nàng nói, những cột băng lại tiếp tục mọc ra khóa hướng thoát ra của Vương Lăng. Hắn cười trừ, ngay sau đó sử sụng “Phi Quang Dực” mà bay lên cao, tốc độ lao lên rất nhanh trong sự ngỡ ngàng kinh hãi của đám đệ tử phía dưới.
/219
|