Bên ngoài sân tập…
Yue ngồi ủ rũ nhìn về phòng điều trị. Thật may là Rina không sao. Qua chuyện này, cô càng phải cố gắng nhiều hơn…Nhất định phải tôi luyện bản thân trở nên mạnh mẽ, để có thể bảo vệ được bạn bè của mình…
Roy đưa cho cô một chiếc khăn mặt để lau mồ hôi: “Đang nghĩ gì thế”.
Yue vươn tay lấy khăn, rồi lắc đầu: “Không có gì đâu. Đội trưởng Elric và Anders đâu rồi?”
“Đội trưởng đang báo cáo chuyện này với nữ hoàng. Còn Anders đang nói chuyện với Rina. Càng ngày càng có nhiều vấn đề xảy ra. Đầu tiên là bọn Nora, còn bây giờ là bí ẩn về cuốn trục cổ”.
“Cuốn trục đó, liệu có thể giải thích được xuất thân của Anders không?”
“Có thể. Nhưng bây giờ chúng ta không thể làm được gì. Điều cần làm bây giờ, là phải chờ phê duyệt chiến dịch thôi. Cho đến khi Anders đi cùng ngài Sera để tập luyện, cần phải có một thông tin hữu ích về bọn Nora”- Roy ngồi xuống cạnh cô.
Yue đưa tay lên: “Đòn đánh phong kiếm kết hợp lúc nãy, xem ra cũng đã có tác dụng. Rina đã đúng, nếu kết hợp ăn ý giữa các đòn đánh với nhau, chúng ta sẽ gây nên được bất ngờ”.
“Cũng chưa biết. Vì chúng ta chưa biết bọn Nora có năng lực gì, chỉ mới một tên như Raymon, cũng đã gây cho chúng ta tổn thất rất nhiều rồi, thì thủ lĩnh của chúng sẽ mạnh tới mức nào chứ. Cẩn trọng vẫn hơn”.
…
Anders vẫn đang ngồi trong phòng điều trị với Rina. Rina vẫn phải đeo khăn bịt mắt để phục hồi. Cô cảm thấy rất tiếc nuối, vì bây giờ bản thân không thể nhìn thấy gì…
“Giờ tớ mới hiểu cảm giác của mẹ Roy khi không thể thấy gì. Đúng là cả một bầu trời đen tối” – Cô lém lỉnh nói.
Anders mỉm cười, rồi đáp: “Ừ. Cậu thấy khỏe hơn chưa?”
“Khỏe như trâu rồi…tớ chỉ mong có thể hồi phục nhanh chóng để thực hiện nhiệm vụ”.
“Cậu bảo muốn làm mặt trời, nhưng xem ra bản thân cậu lại là mặt trăng nhỉ?’ – Anders cười xòa khi nghe câu chuyện về thánh nữ Yuria ban nãy.
Rina nhớ về mặt trời, cô quả thật muốn làm mặt trời của ai đó…
Cô đỏ mặt tía tai, rồi xua tay: “Chuyện đó, ai mà biết được chứ…Nhưng có điều, hôm nay cũng là lần đầu tiên tớ dùng Hoán trận ma thuật…Nó đã thành công, nhưng có vẻ khả năng kiểm soát sức mạnh của tớ vẫn còn hạn chế”.
“Tớ cũng không biết, nếu kết hợp giữa hỏa viêm của tớ và lục bảo nhãn của cậu, thì nó sẽ ra sao…” – Anders trầm ngâm. Rina liền đáp:
“Chẳng sao đâu mà, đừng có lo quá. Đội trưởng Elric biết rất rõ về cuốn trục đó, nên có thể sẽ biết được phần nào cách chế ngự Troy. Cơ mà, chẳng phải trong bản báo cáo của Ondo nói rằng, Helen đã kiểm soát được Ylia rồi sao? Chúng ta có thể hỏi cậu ấy”.
Anders chưa kịp trả lời, thì Elric đã bước vào: “Ý tưởng hay đấy, Rina. Chúng ta sẽ tới Kerma một chuyến”.
“Đội…đội trưởng Elric? Anh tới từ lúc nào thế?” – Rina ngồi bật dậy.
“Từ lúc nghe tên Anders này nói muốn làm mặt trời gì đó…”
Rina xấu hổ, lắp ba lắp bắp: “C…cái…cái gì? Sao anh lại không vào ngay lúc đó? A thôi bỏ đi, chúng ta sẽ tới Kerma sao ạ?”
“Ừ, đội trinh sát tiên phong của Meine đã tới đó thăm dò tình hình trước rồi, dĩ nhiên là trong bí mật. Chúng ta chưa được Kerma cho phép, nhưng vì đảm bảo an toàn cho Anders và em, nên chúng ta đành phải làm vậy. Nhưng có lẽ sẽ làm khác kế hoạch, em và Yue có thể sẽ phải xuất phát sau đấy".
5 ngày sau, vương quốc Kerma…
Thời điểm hiện tại đang là vào đông, Kerma lại là vùng đất giáp với cực Bắc của địa lý, nên thời tiết lẫn khí hậu ở đây lạnh không tưởng.
Meine, Leon, Tom và Emilia thuộc đội trinh sát tiên phong đang cắm trại ở khu vực biên giới. Họ mặc áo choàng đen kín, tất cả đều được trang bị vũ khí và đồ đạc rất đầy đủ.
Tom lạnh run cả người, hắt hơi một cái. Leon đang dùng ma pháp lửa để đốt củi, thấy thế thì xỉa xói:
“Xem kìa xem kìa, ai vừa bảo là không sợ lạnh vậy nhỉ?”
Emilia – Một cô gái có mái tóc xoăn nâu rất đẹp, đang ngồi xếp củi sang một bên: “Khó khăn lắm Tom và đội trưởng Meine mới tìm ra được cái hang này để ẩn náu tạm. Cậu đừng chọc cậu ấy chứ”.
Lửa đã được thắp xong. Meine đứng trước cửa hang, dùng đôi mắt Verka nhìn quang cảnh xung quanh.
“Nữ hoàng đã đưa cho chúng ta giấy thông hành, nhưng khi nãy, các pháp sư canh gác biên giới chỉ cho chúng ta hoạt động trong phạm vi quanh đây. Xem ra an ninh ở đây dù rất kiêng dè nữ hoàng, nhưng vẫn làm đúng với quy định của họ”.
“Vâng, vì nữ hoàng là ân nhân của công chúa cả Hailey Harper mà. Việc họ cho chúng ta nhập cảnh bí mật đã là một ân huệ rồi. Giờ thì chúng ta chỉ cần ngồi chờ đến khi nhóm của đội trưởng Elric tới thôi hay sao?” – Tom quay sang.
“Không. Chị cần các em đi dò la khu vực quanh đây trước. Để đảm bảo cho đội của ngài Elric thuận lợi đến đây, chúng ta sẽ chia ra để hành động. Khu vực này cách lâu đài của hoàng gia năm trăm mét. Một trăm mét đổ lại sẽ là khu vực đội trinh sát Kerma hoạt động. Nếu không muốn chết, thì phải thật cẩn thận. Bọn Nora có thể vào được Fressia, thì không gì là không thể. Chúng ta phải tự đảm bảo an toàn cho người của mình, rõ lời chị nói chứ? Nếu khu vực của mình có gì bất thường, hãy truyền ma lực vào chiếc vòng tay này, để phát hiện được tọa độ”.
“Rõ” – Mọi người bắt đầu tản ra.
Leon lập tức hóa sói, bắt đầu trinh sát quanh khu vực của mình. Xung quanh đây phủ đầy tuyết, cũng là một bất lợi khá lớn nếu có kẻ nào muốn xóa dấu vết ở đây…
“Ở đây khá gần một ngôi làng, nhưng lúc nãy đi ngang qua, ngôi làng đó đã được kết giới bảo vệ, nên chắc sẽ không sao”.
“Hự!!” – Một tiếng động gần đó vang lên, nó đã đến được với đôi tai thính của Leon.
“Hử?” – Leon quay lại, ở phía 2 giờ, hình như có tiếng gì đó…
“Mùi này…” – Anh tái mặt. “Là mùi máu”. Anh lập tức tiến lên trước để dò la tình hình. Đến gần đó, anh chợt nghe:
“Tên khốn này, mày định để cho bọn pháp sư trinh sát biên giới phát hiện sao?”
“Kura, đành chịu thôi. Ai bảo tên dân làng quèn này đi lang thang vào rừng, không giết hắn thì để phiền phức lắm”.
“Lỡ trong bọn chúng có kẻ thính về khứu giác thì sao?”
“Đừng lo, ta đã xóa ngay mùi máu rồi. Vả lại, chẳng phải lúc mới vào, ngươi đã cải trang thành người của chúng sao? Chỉ cần làm lại một lần nữa là được”.
Leon giật mình. Từ xa, anh nhìn thấy hai gã mặc áo choàng, cùng với hai chiếc mặt nạ đặt lên tảng đá.
“Chúng…là bọn Nora?”
“Dưới nền tuyết là xác của một người nông dân xấu số đang đi nhặt củi. Máu của ông ta thấm đẫm nền tuyết trắng. Leon định truyền ma lực vào vòng tay, thì một mũi kim lao tới, đâm vào tay anh.
“Hự!!” – Anh kêu lên, rồi trở về hình dạng con người. Leon rút nó ra:
“Khỉ thật, sao hắn phát hiện được?”
Thoắt một cái, tên Nora kia đã đứng trước mặt anh. Hắn là một kẻ to lớn, gương mặt chằng chịt sẹo rất đáng sợ…
“Người sói sao? Gia tộc Meyer của Fressia à?”- Hắn trừng mắt nhìn Leon, rồi rút kiếm ra. “Đã vậy thì tao phải giết mày ngay tại đây vậy?”
Hắn chém xuống Leon, nhưng anh nhanh chóng rút kiếm ra, đỡ được nó. “Bọn khốn, các ngươi làm gì ở đây?”
Tên còn lại cũng xông ra, vung mạnh cây rìu của mình vào Leon. Anh sửng sốt, khứu giác của anh, tại sao không thể nhận ra chứ?
“Khỉ thật, không lẽ mũi kim lúc nãy…”
“Kết giới phòng thủ, vòng thứ nhất!!” – Meine xuất hiện, khai ma thuật lên Leon. Kết giới bao quanh anh xuất hiện, đánh bay tên mặt sẹo kia. Cô cũng nhanh chóng đỡ được đòn rìu của gã còn lại.
“Đội trưởng Meine!!” – Leon quay sang: “Sao chị có thể chứ, em chưa truyền ma lực vào vòng tay…”
“Đại bản doanh của lính biên giới vừa gặp chị, họ nói đã phát hiện kẻ giả mạo pháp sư của họ xuất hiện gần khu vực làng biên giới, và dặn chị phải cảnh giác xung quanh. Chị phải tự mình tới khu vực của em, vì nơi đây là nơi gần ngôi làng đó nhất. Quả nhiên là chị đã không lo lắng dư thừa”.
Hai tên kia lùi lại. Meine cẩn thận quan sát. Tên mặt sẹo có một thể lực rất tốt, còn tên kế bên thì vẫn chưa biết…
Gã mặt sẹo kia cười mỉa mai: “Là pháp sư của Fressia sao? Bọn mày đã được nơi đây cho phép chưa nhỉ?”
“Một kẻ giả mạo như ngươi xâm nhập vào đây, mà cũng có quyền lên tiếng sao? Các ngươi tới đây với mục đích gì?” – Meine đanh thép nói.
“Nhãi ranh mà cũng có quyền lên tiếng…à mà, đôi mắt của ngươi, trông khá phiền phức đấy. Đã vậy thì tao sẽ xử lí mày trước, rồi sẽ đến thằng nhóc tộc Meyer kia”.
Emilia và Tom cũng đã xuất hiện. Họ sửng sỡ khi thấy hai tên này…Meine lập tức trấn an:
“Không được run sợ, Waltrad, Becker. Sẵn sàng cho mọi tình huống”.
Tên còn lại lấy ra thêm một chiếc rìu nữa, rồi cười: “Tiếp viện sao? Đã vậy thì ta đây cũng không dám nương tay với các ngươi làm gì. Chờ cho đến khi bọn ta bắt được công chúa Helen, thì giết bọn mày coi như khởi động tay chân chút vậy”.
Yue ngồi ủ rũ nhìn về phòng điều trị. Thật may là Rina không sao. Qua chuyện này, cô càng phải cố gắng nhiều hơn…Nhất định phải tôi luyện bản thân trở nên mạnh mẽ, để có thể bảo vệ được bạn bè của mình…
Roy đưa cho cô một chiếc khăn mặt để lau mồ hôi: “Đang nghĩ gì thế”.
Yue vươn tay lấy khăn, rồi lắc đầu: “Không có gì đâu. Đội trưởng Elric và Anders đâu rồi?”
“Đội trưởng đang báo cáo chuyện này với nữ hoàng. Còn Anders đang nói chuyện với Rina. Càng ngày càng có nhiều vấn đề xảy ra. Đầu tiên là bọn Nora, còn bây giờ là bí ẩn về cuốn trục cổ”.
“Cuốn trục đó, liệu có thể giải thích được xuất thân của Anders không?”
“Có thể. Nhưng bây giờ chúng ta không thể làm được gì. Điều cần làm bây giờ, là phải chờ phê duyệt chiến dịch thôi. Cho đến khi Anders đi cùng ngài Sera để tập luyện, cần phải có một thông tin hữu ích về bọn Nora”- Roy ngồi xuống cạnh cô.
Yue đưa tay lên: “Đòn đánh phong kiếm kết hợp lúc nãy, xem ra cũng đã có tác dụng. Rina đã đúng, nếu kết hợp ăn ý giữa các đòn đánh với nhau, chúng ta sẽ gây nên được bất ngờ”.
“Cũng chưa biết. Vì chúng ta chưa biết bọn Nora có năng lực gì, chỉ mới một tên như Raymon, cũng đã gây cho chúng ta tổn thất rất nhiều rồi, thì thủ lĩnh của chúng sẽ mạnh tới mức nào chứ. Cẩn trọng vẫn hơn”.
…
Anders vẫn đang ngồi trong phòng điều trị với Rina. Rina vẫn phải đeo khăn bịt mắt để phục hồi. Cô cảm thấy rất tiếc nuối, vì bây giờ bản thân không thể nhìn thấy gì…
“Giờ tớ mới hiểu cảm giác của mẹ Roy khi không thể thấy gì. Đúng là cả một bầu trời đen tối” – Cô lém lỉnh nói.
Anders mỉm cười, rồi đáp: “Ừ. Cậu thấy khỏe hơn chưa?”
“Khỏe như trâu rồi…tớ chỉ mong có thể hồi phục nhanh chóng để thực hiện nhiệm vụ”.
“Cậu bảo muốn làm mặt trời, nhưng xem ra bản thân cậu lại là mặt trăng nhỉ?’ – Anders cười xòa khi nghe câu chuyện về thánh nữ Yuria ban nãy.
Rina nhớ về mặt trời, cô quả thật muốn làm mặt trời của ai đó…
Cô đỏ mặt tía tai, rồi xua tay: “Chuyện đó, ai mà biết được chứ…Nhưng có điều, hôm nay cũng là lần đầu tiên tớ dùng Hoán trận ma thuật…Nó đã thành công, nhưng có vẻ khả năng kiểm soát sức mạnh của tớ vẫn còn hạn chế”.
“Tớ cũng không biết, nếu kết hợp giữa hỏa viêm của tớ và lục bảo nhãn của cậu, thì nó sẽ ra sao…” – Anders trầm ngâm. Rina liền đáp:
“Chẳng sao đâu mà, đừng có lo quá. Đội trưởng Elric biết rất rõ về cuốn trục đó, nên có thể sẽ biết được phần nào cách chế ngự Troy. Cơ mà, chẳng phải trong bản báo cáo của Ondo nói rằng, Helen đã kiểm soát được Ylia rồi sao? Chúng ta có thể hỏi cậu ấy”.
Anders chưa kịp trả lời, thì Elric đã bước vào: “Ý tưởng hay đấy, Rina. Chúng ta sẽ tới Kerma một chuyến”.
“Đội…đội trưởng Elric? Anh tới từ lúc nào thế?” – Rina ngồi bật dậy.
“Từ lúc nghe tên Anders này nói muốn làm mặt trời gì đó…”
Rina xấu hổ, lắp ba lắp bắp: “C…cái…cái gì? Sao anh lại không vào ngay lúc đó? A thôi bỏ đi, chúng ta sẽ tới Kerma sao ạ?”
“Ừ, đội trinh sát tiên phong của Meine đã tới đó thăm dò tình hình trước rồi, dĩ nhiên là trong bí mật. Chúng ta chưa được Kerma cho phép, nhưng vì đảm bảo an toàn cho Anders và em, nên chúng ta đành phải làm vậy. Nhưng có lẽ sẽ làm khác kế hoạch, em và Yue có thể sẽ phải xuất phát sau đấy".
5 ngày sau, vương quốc Kerma…
Thời điểm hiện tại đang là vào đông, Kerma lại là vùng đất giáp với cực Bắc của địa lý, nên thời tiết lẫn khí hậu ở đây lạnh không tưởng.
Meine, Leon, Tom và Emilia thuộc đội trinh sát tiên phong đang cắm trại ở khu vực biên giới. Họ mặc áo choàng đen kín, tất cả đều được trang bị vũ khí và đồ đạc rất đầy đủ.
Tom lạnh run cả người, hắt hơi một cái. Leon đang dùng ma pháp lửa để đốt củi, thấy thế thì xỉa xói:
“Xem kìa xem kìa, ai vừa bảo là không sợ lạnh vậy nhỉ?”
Emilia – Một cô gái có mái tóc xoăn nâu rất đẹp, đang ngồi xếp củi sang một bên: “Khó khăn lắm Tom và đội trưởng Meine mới tìm ra được cái hang này để ẩn náu tạm. Cậu đừng chọc cậu ấy chứ”.
Lửa đã được thắp xong. Meine đứng trước cửa hang, dùng đôi mắt Verka nhìn quang cảnh xung quanh.
“Nữ hoàng đã đưa cho chúng ta giấy thông hành, nhưng khi nãy, các pháp sư canh gác biên giới chỉ cho chúng ta hoạt động trong phạm vi quanh đây. Xem ra an ninh ở đây dù rất kiêng dè nữ hoàng, nhưng vẫn làm đúng với quy định của họ”.
“Vâng, vì nữ hoàng là ân nhân của công chúa cả Hailey Harper mà. Việc họ cho chúng ta nhập cảnh bí mật đã là một ân huệ rồi. Giờ thì chúng ta chỉ cần ngồi chờ đến khi nhóm của đội trưởng Elric tới thôi hay sao?” – Tom quay sang.
“Không. Chị cần các em đi dò la khu vực quanh đây trước. Để đảm bảo cho đội của ngài Elric thuận lợi đến đây, chúng ta sẽ chia ra để hành động. Khu vực này cách lâu đài của hoàng gia năm trăm mét. Một trăm mét đổ lại sẽ là khu vực đội trinh sát Kerma hoạt động. Nếu không muốn chết, thì phải thật cẩn thận. Bọn Nora có thể vào được Fressia, thì không gì là không thể. Chúng ta phải tự đảm bảo an toàn cho người của mình, rõ lời chị nói chứ? Nếu khu vực của mình có gì bất thường, hãy truyền ma lực vào chiếc vòng tay này, để phát hiện được tọa độ”.
“Rõ” – Mọi người bắt đầu tản ra.
Leon lập tức hóa sói, bắt đầu trinh sát quanh khu vực của mình. Xung quanh đây phủ đầy tuyết, cũng là một bất lợi khá lớn nếu có kẻ nào muốn xóa dấu vết ở đây…
“Ở đây khá gần một ngôi làng, nhưng lúc nãy đi ngang qua, ngôi làng đó đã được kết giới bảo vệ, nên chắc sẽ không sao”.
“Hự!!” – Một tiếng động gần đó vang lên, nó đã đến được với đôi tai thính của Leon.
“Hử?” – Leon quay lại, ở phía 2 giờ, hình như có tiếng gì đó…
“Mùi này…” – Anh tái mặt. “Là mùi máu”. Anh lập tức tiến lên trước để dò la tình hình. Đến gần đó, anh chợt nghe:
“Tên khốn này, mày định để cho bọn pháp sư trinh sát biên giới phát hiện sao?”
“Kura, đành chịu thôi. Ai bảo tên dân làng quèn này đi lang thang vào rừng, không giết hắn thì để phiền phức lắm”.
“Lỡ trong bọn chúng có kẻ thính về khứu giác thì sao?”
“Đừng lo, ta đã xóa ngay mùi máu rồi. Vả lại, chẳng phải lúc mới vào, ngươi đã cải trang thành người của chúng sao? Chỉ cần làm lại một lần nữa là được”.
Leon giật mình. Từ xa, anh nhìn thấy hai gã mặc áo choàng, cùng với hai chiếc mặt nạ đặt lên tảng đá.
“Chúng…là bọn Nora?”
“Dưới nền tuyết là xác của một người nông dân xấu số đang đi nhặt củi. Máu của ông ta thấm đẫm nền tuyết trắng. Leon định truyền ma lực vào vòng tay, thì một mũi kim lao tới, đâm vào tay anh.
“Hự!!” – Anh kêu lên, rồi trở về hình dạng con người. Leon rút nó ra:
“Khỉ thật, sao hắn phát hiện được?”
Thoắt một cái, tên Nora kia đã đứng trước mặt anh. Hắn là một kẻ to lớn, gương mặt chằng chịt sẹo rất đáng sợ…
“Người sói sao? Gia tộc Meyer của Fressia à?”- Hắn trừng mắt nhìn Leon, rồi rút kiếm ra. “Đã vậy thì tao phải giết mày ngay tại đây vậy?”
Hắn chém xuống Leon, nhưng anh nhanh chóng rút kiếm ra, đỡ được nó. “Bọn khốn, các ngươi làm gì ở đây?”
Tên còn lại cũng xông ra, vung mạnh cây rìu của mình vào Leon. Anh sửng sốt, khứu giác của anh, tại sao không thể nhận ra chứ?
“Khỉ thật, không lẽ mũi kim lúc nãy…”
“Kết giới phòng thủ, vòng thứ nhất!!” – Meine xuất hiện, khai ma thuật lên Leon. Kết giới bao quanh anh xuất hiện, đánh bay tên mặt sẹo kia. Cô cũng nhanh chóng đỡ được đòn rìu của gã còn lại.
“Đội trưởng Meine!!” – Leon quay sang: “Sao chị có thể chứ, em chưa truyền ma lực vào vòng tay…”
“Đại bản doanh của lính biên giới vừa gặp chị, họ nói đã phát hiện kẻ giả mạo pháp sư của họ xuất hiện gần khu vực làng biên giới, và dặn chị phải cảnh giác xung quanh. Chị phải tự mình tới khu vực của em, vì nơi đây là nơi gần ngôi làng đó nhất. Quả nhiên là chị đã không lo lắng dư thừa”.
Hai tên kia lùi lại. Meine cẩn thận quan sát. Tên mặt sẹo có một thể lực rất tốt, còn tên kế bên thì vẫn chưa biết…
Gã mặt sẹo kia cười mỉa mai: “Là pháp sư của Fressia sao? Bọn mày đã được nơi đây cho phép chưa nhỉ?”
“Một kẻ giả mạo như ngươi xâm nhập vào đây, mà cũng có quyền lên tiếng sao? Các ngươi tới đây với mục đích gì?” – Meine đanh thép nói.
“Nhãi ranh mà cũng có quyền lên tiếng…à mà, đôi mắt của ngươi, trông khá phiền phức đấy. Đã vậy thì tao sẽ xử lí mày trước, rồi sẽ đến thằng nhóc tộc Meyer kia”.
Emilia và Tom cũng đã xuất hiện. Họ sửng sỡ khi thấy hai tên này…Meine lập tức trấn an:
“Không được run sợ, Waltrad, Becker. Sẵn sàng cho mọi tình huống”.
Tên còn lại lấy ra thêm một chiếc rìu nữa, rồi cười: “Tiếp viện sao? Đã vậy thì ta đây cũng không dám nương tay với các ngươi làm gì. Chờ cho đến khi bọn ta bắt được công chúa Helen, thì giết bọn mày coi như khởi động tay chân chút vậy”.
/101
|