4 ngày sau quốc tang của hoàng đế đệ tứ Sylvanus:
“Chúng ta cần phải kiểm tra Anders! Thằng nhóc đó chính là nguồn cơn của chuyện bọn Nora tấn công thủ đô!!” – Mọi người trong hội đồng gay gắt nói.
Kai lập tức phản bác: “Các ông nói chuyện có tư duy một chút đi được không?”
“Cái…cái gì?” – Mấy lão pháp sư cậy quyền giật mình, trừng mắt nhìn Kai. Anh hếch môi, rồi nói:
“Có gì sai sao? Nếu để sức mạnh hỏa viêm của rồng Troy vào tay chúng, thì cái đế quốc này không còn nổi một hạt bụi đâu, khi muốn phát biểu gì thì mang theo não đi nhé”.
Lão pháp sư kia định đứng dậy ăn thua đủ, thì bị Gadfield ngăn lại. Lão hậm hực ngồi xuống: “Bọn tứ đại gia tộc đáng ghét”.
Đô đốc của thủ đô Ovis, Rainer Yor lên tiếng: “Cậu Kai, công chúa Audrey cũng không còn ở trong vương quyền nữa, cậu không nghĩ chúng ta nên bầu cử một người lên nắm ngai vàng sao? Một người thật sự phù hợp trong thời điểm này” – Ông liếc nhìn sang Ferenc.
Ferenc biết ý của Rainer là gì: “Tôi đồng ý với đô đốc. Audrey Arnold giờ đã cùng với Alice Lowry trở thành đội trưởng ở các nhánh pháp sư trung ương, đã vậy việc thẩm vấn Raymon, cũng sẽ do 2 người đó đảm nhiệm. Việc cần làm bây giờ, là tìm một người phù hợp để dẫn dắt chúng ta”.
Ondo ngồi cạnh Lucas, anh đang lắng nghe tình hình nội bộ. Xem ra mọi chuyện có vẻ không được suôn sẻ. Có quá nhiều thứ phải lo lắng. Nếu như các nước thù địch biết được, thì sẽ nhân cơ hội này tấn công vào Fressia.
Nhưng anh có nên đưa ra ý kiến của mình không?
Nhìn thái độ chần chừ của con trai, Lucas chỉ bình thản nói: “Con cứ nói đi”.
“Cha?” – Ondo quay sang nhìn ông. Lucas lại tiếp: “Ngày trước, sau khi nữ hoàng đệ ngũ và hoàng đế đệ lục hi sinh, chúng ta không có cách nào để chọn ra một quân cờ đủ mạnh, nên phải để ngài Sylvanus quay trở lại. Bây giờ tình hình có lẽ còn phức tạp hơn vậy nữa, nhất là trong bối cảnh bọn Nora đang rục rịch hành động.
Ondo thở dài: “Vâng, con sẽ thử”.
…
“Công chúa Audrey vẫn còn quá trẻ. Không thể đủ khả năng đăng cơ được” – Một người khác phản đối.
“Ta không có ý kiến” – Đô đốc Rainer thở dài. Ferenc lập tức thăm dò:
“Ngài đô đốc, chẳng phải hồi trước, ngài rất muốn ngai vàng sao? Tôi nghe nói, từ hồi hoàng đế đệ ngũ đăng cơ, ngài đã lăm le vào cái vị trí đó rất nhiều, giờ thì li làm ra cái dáng vẻ vội vã như vậy, chẳng lẽ ông có sáng kiến gì à?"
Lucas cười thầm: “Cái tên này, vẫn không bỏ được cái thói đâm chọt người khác”.
Gadfield chỉ ngồi im quan sát. Rina đã từng nghe về chuyện này, nhưng cô thật sự không biết đó có phải sự thật không. Cô chỉ biết đô đốc Rainer là một pháp sư thiên về thôi miên rất giỏi, kĩ năng kiếm thuật của ông cũng rất đáng gờm. Ông cũng là người có tiếng nói trong hệ thống quân đội ở Ovis, gồm các pháp sư hạng B trở lên…
Một người tài giỏi và khó đoán như ông ấy, thật khó nói trước điều gì, khi dạo gần đây đã có quá nhiều chuyện xảy ra rồi.
Kể từ sau trận chiến với 2 thành viên của tổ chức Nora, Rina và nhóm của cô cũng phần nào ý thức rõ được sức mạnh khủng khiếp mà chúng mang lại. Mới chỉ có hai tên là Mathew và Raymon, cũng đủ gây thiệt hại lớn cho đế quốc rồi, vậy thì thủ lĩnh của bọn chúng còn có thể mạnh tới mức nào chứ?
Gadfield nhìn sang những người khác, rồi nói với con gái: “Ta rất vui vì con đã trưởng thành hơn, Rina”.
“Dạ?”- Rina bất ngờ, tròn mắt nhìn cha.
Đây…là lần đầu tiên cô được ông khen…
Cảm xúc trong lòng cô lúc này, thật sự rất khó tả…Bao nhiêu nỗ lực của cô, cuối cùng cũng được ông công nhận rồi sao. Đôi mắt long lanh của thiếu nữ gia tộc Lowry ánh lên vẻ hạnh phúc, đó dường như là cảm xúc nở rộ đẹp nhất mà cô từng có được. Một người cha lạnh lùng từ nhỏ đến lớn, nay lại khen cô, lại thực sự công nhận cô như thế này.
Nhưng cô biết rằng, con đường phía trước, nhất định sẽ còn rất nhiều khó khăn.
Cô phải bảo vệ Anders…
Nhất định là như thế…
“Con đang muốn bảo vệ thằng bé ấy, đúng không? Anders Paulie?”- Gadfield thở dài. Những người phụ nữ trong gia tộc này, luôn là những người có ý chí mãnh liệt như thế.
“Vâng, thưa cha”.
“Vậy…con có sẵn sàng để giết cậu ta không?”
Rina sững người. “Cha…nói vậy là sao?”
Gadfield chậm rãi đáp: “Hãy nhìn đi, Rina. Thực tại của thế giới mà con đang thấy, chỉ là bề nổi của nó thôi. Nếu con muốn thay đổi thế giới này, thì sức mạnh thôi là chưa đủ. Bất luận chuyện gì xảy đến, bất kể hiện thực tàn nhẫn như thế nào, thì trước hết con cần phải tồn tại một cách chính trực và quyết đoán”.
Tâm trạng Rina trùng xuống. Cô đan hai tay vào: “Hiện thực tàn nhẫn…giống như chị và anh Ethan…Con sẽ cố gắng không để điều đó xảy ra”.
“Ta sẽ tin con, Rina. Còn bây giờ, tình hình trước mắt, người thừa kế vương tộc Fressia…có lẽ vẫn đang là dấu hỏi lớn đây”.
Rina nhìn sang ghế của đô đốc Rainer, ánh mắt trở nên sắc hơn. Trong tiềm thức của cô, người đàn ông này mang trong mình rất nhiều tham vọng. Cô không tin là một người như vậy, nắm cả quân đội thủ đô trong tay - quân đội pháp sư tinh nhuệ nhất đế quốc, lại không hề quan tâm gì đến thời cuộc, nhất là tình hình bây giờ, nếu ông ta thật sự có mưu đồ đăng cơ, thì phải thật sự cướp lấy chứ.
“Chúng ta cần phải kiểm tra Anders! Thằng nhóc đó chính là nguồn cơn của chuyện bọn Nora tấn công thủ đô!!” – Mọi người trong hội đồng gay gắt nói.
Kai lập tức phản bác: “Các ông nói chuyện có tư duy một chút đi được không?”
“Cái…cái gì?” – Mấy lão pháp sư cậy quyền giật mình, trừng mắt nhìn Kai. Anh hếch môi, rồi nói:
“Có gì sai sao? Nếu để sức mạnh hỏa viêm của rồng Troy vào tay chúng, thì cái đế quốc này không còn nổi một hạt bụi đâu, khi muốn phát biểu gì thì mang theo não đi nhé”.
Lão pháp sư kia định đứng dậy ăn thua đủ, thì bị Gadfield ngăn lại. Lão hậm hực ngồi xuống: “Bọn tứ đại gia tộc đáng ghét”.
Đô đốc của thủ đô Ovis, Rainer Yor lên tiếng: “Cậu Kai, công chúa Audrey cũng không còn ở trong vương quyền nữa, cậu không nghĩ chúng ta nên bầu cử một người lên nắm ngai vàng sao? Một người thật sự phù hợp trong thời điểm này” – Ông liếc nhìn sang Ferenc.
Ferenc biết ý của Rainer là gì: “Tôi đồng ý với đô đốc. Audrey Arnold giờ đã cùng với Alice Lowry trở thành đội trưởng ở các nhánh pháp sư trung ương, đã vậy việc thẩm vấn Raymon, cũng sẽ do 2 người đó đảm nhiệm. Việc cần làm bây giờ, là tìm một người phù hợp để dẫn dắt chúng ta”.
Ondo ngồi cạnh Lucas, anh đang lắng nghe tình hình nội bộ. Xem ra mọi chuyện có vẻ không được suôn sẻ. Có quá nhiều thứ phải lo lắng. Nếu như các nước thù địch biết được, thì sẽ nhân cơ hội này tấn công vào Fressia.
Nhưng anh có nên đưa ra ý kiến của mình không?
Nhìn thái độ chần chừ của con trai, Lucas chỉ bình thản nói: “Con cứ nói đi”.
“Cha?” – Ondo quay sang nhìn ông. Lucas lại tiếp: “Ngày trước, sau khi nữ hoàng đệ ngũ và hoàng đế đệ lục hi sinh, chúng ta không có cách nào để chọn ra một quân cờ đủ mạnh, nên phải để ngài Sylvanus quay trở lại. Bây giờ tình hình có lẽ còn phức tạp hơn vậy nữa, nhất là trong bối cảnh bọn Nora đang rục rịch hành động.
Ondo thở dài: “Vâng, con sẽ thử”.
…
“Công chúa Audrey vẫn còn quá trẻ. Không thể đủ khả năng đăng cơ được” – Một người khác phản đối.
“Ta không có ý kiến” – Đô đốc Rainer thở dài. Ferenc lập tức thăm dò:
“Ngài đô đốc, chẳng phải hồi trước, ngài rất muốn ngai vàng sao? Tôi nghe nói, từ hồi hoàng đế đệ ngũ đăng cơ, ngài đã lăm le vào cái vị trí đó rất nhiều, giờ thì li làm ra cái dáng vẻ vội vã như vậy, chẳng lẽ ông có sáng kiến gì à?"
Lucas cười thầm: “Cái tên này, vẫn không bỏ được cái thói đâm chọt người khác”.
Gadfield chỉ ngồi im quan sát. Rina đã từng nghe về chuyện này, nhưng cô thật sự không biết đó có phải sự thật không. Cô chỉ biết đô đốc Rainer là một pháp sư thiên về thôi miên rất giỏi, kĩ năng kiếm thuật của ông cũng rất đáng gờm. Ông cũng là người có tiếng nói trong hệ thống quân đội ở Ovis, gồm các pháp sư hạng B trở lên…
Một người tài giỏi và khó đoán như ông ấy, thật khó nói trước điều gì, khi dạo gần đây đã có quá nhiều chuyện xảy ra rồi.
Kể từ sau trận chiến với 2 thành viên của tổ chức Nora, Rina và nhóm của cô cũng phần nào ý thức rõ được sức mạnh khủng khiếp mà chúng mang lại. Mới chỉ có hai tên là Mathew và Raymon, cũng đủ gây thiệt hại lớn cho đế quốc rồi, vậy thì thủ lĩnh của bọn chúng còn có thể mạnh tới mức nào chứ?
Gadfield nhìn sang những người khác, rồi nói với con gái: “Ta rất vui vì con đã trưởng thành hơn, Rina”.
“Dạ?”- Rina bất ngờ, tròn mắt nhìn cha.
Đây…là lần đầu tiên cô được ông khen…
Cảm xúc trong lòng cô lúc này, thật sự rất khó tả…Bao nhiêu nỗ lực của cô, cuối cùng cũng được ông công nhận rồi sao. Đôi mắt long lanh của thiếu nữ gia tộc Lowry ánh lên vẻ hạnh phúc, đó dường như là cảm xúc nở rộ đẹp nhất mà cô từng có được. Một người cha lạnh lùng từ nhỏ đến lớn, nay lại khen cô, lại thực sự công nhận cô như thế này.
Nhưng cô biết rằng, con đường phía trước, nhất định sẽ còn rất nhiều khó khăn.
Cô phải bảo vệ Anders…
Nhất định là như thế…
“Con đang muốn bảo vệ thằng bé ấy, đúng không? Anders Paulie?”- Gadfield thở dài. Những người phụ nữ trong gia tộc này, luôn là những người có ý chí mãnh liệt như thế.
“Vâng, thưa cha”.
“Vậy…con có sẵn sàng để giết cậu ta không?”
Rina sững người. “Cha…nói vậy là sao?”
Gadfield chậm rãi đáp: “Hãy nhìn đi, Rina. Thực tại của thế giới mà con đang thấy, chỉ là bề nổi của nó thôi. Nếu con muốn thay đổi thế giới này, thì sức mạnh thôi là chưa đủ. Bất luận chuyện gì xảy đến, bất kể hiện thực tàn nhẫn như thế nào, thì trước hết con cần phải tồn tại một cách chính trực và quyết đoán”.
Tâm trạng Rina trùng xuống. Cô đan hai tay vào: “Hiện thực tàn nhẫn…giống như chị và anh Ethan…Con sẽ cố gắng không để điều đó xảy ra”.
“Ta sẽ tin con, Rina. Còn bây giờ, tình hình trước mắt, người thừa kế vương tộc Fressia…có lẽ vẫn đang là dấu hỏi lớn đây”.
Rina nhìn sang ghế của đô đốc Rainer, ánh mắt trở nên sắc hơn. Trong tiềm thức của cô, người đàn ông này mang trong mình rất nhiều tham vọng. Cô không tin là một người như vậy, nắm cả quân đội thủ đô trong tay - quân đội pháp sư tinh nhuệ nhất đế quốc, lại không hề quan tâm gì đến thời cuộc, nhất là tình hình bây giờ, nếu ông ta thật sự có mưu đồ đăng cơ, thì phải thật sự cướp lấy chứ.
/101
|