Anders đau lòng, nước mắt ứa ra. Mới chiều nay, anh và chú Tom còn cười đùa, nói chuyện vui vẻ, chú còn tặng cho anh một quyển sách mới tinh...
Vậy mà trong chớp mắt, mọi thứ đã tan biến thành tro bụi.
Thứ sức mạnh trong người anh, là gì vậy chứ?
Thứ này là gì, mà có thể một tay thổi hết ngôi làng thành tro bụi chỉ trong chớp mắt....
Anders tựa đầu vào tảng đá, tuyệt vọng nhìn lên bầu trời sâu thẳm.
Anh là ai?
Chú Tom chưa một lần nói cho anh nghe về chuyện này, có phải là vì sức mạnh tiềm ẩn này không?
Khoan đã...
Nếu liên quan tới ma pháp, có lẽ đến Ovis sẽ có câu trả lời rõ ràng...Vì nơi đó là nơi tụ họp nhiều gia tộc cùng bảo vệ cho đế chế Fressia này. Thứ sức mạnh trong người anh, có khi sẽ được sáng tỏ.
Nhưng nếu vậy, anh có khả năng cao sẽ bị buộc tội tàn sát dân làng....
Không được, anh không thể sống lẩn trốn mãi thế này...
Anh nhất định phải đi tìm sự thật...
Anders nắm chặt sợi dây chuyền trong tay...Đây là manh mối duy nhất về thân phận của anh. Có thể sẽ có người từng nhìn thấy ấn kí này. Trên mặt của sợi dây chuyền, ngoài tên Paulie ra, còn có một ấn kí hình trông như trăng hình liềm....
Anders đứng dậy, rồi quyết định tiến tới Ovis...
Dinh thự của gia tộc Lowry...
Rina mặc một bộ cổ phục như mọi hôm, cô rảo bước trên hành lang dinh thự. Cô đảo mắt nhìn quanh. Hành lang vẫn vậy, vẫn là những bức ảnh của các vĩ nhân họ Lowry...
Gia tộc Lowry đã trải qua rất nhiều đời vĩ nhân. Tuy truyền thống của gia tộc đều theo nữ quyền, nhưng chị gái của Gadfield – cha của Rina cùng với gia đình đã hi sinh trong đại chiến giữa các đế quốc cách đây 10 năm, nên Gadfield Lowry trở thành gia chủ nam đầu tiên của gia tộc. Bởi vì mong muốn gìn giữ một gia tộc hưng thịnh như Lowry, nên Gadfiled trở nên rất nghiêm nghị, vì ông mong một trong hai đứa con gái của mình sẽ thừa kế tốt gia tộc.
Alice Lowry – Chị gái của Rina, được xem là một nhân tài của gia tộc. Cô tốt nghiệp học viện Hoàng gia, thành thạo ma pháp Thủy đao của mình năm 14 tuổi. Giờ đây, ở tuổi 23, cô trở thành cận vệ thân tín cho Hoàng đế đệ tứ Sylvanus Arnold – Người có xuất thân từ gia tộc nhỏ Arnold ở phía nam Fressia.
Thể chế chính trị của Fressia vẫn luôn là điều mà nhiều đế quốc đặt làm nghi vấn. Dù Hoàng đế là người đứng đầu đế quốc, nhưng thể chế lại tồn tại theo quân chủ lập hiến, đảm bảo quyền hạn từ Hội đồng ma pháp và cả dân chúng. Vậy nên, cũng không có sự phân biệt giai cấp cao quý của Hoàng đế với người dân.
Rina đứng nhìn bức ảnh của chị gái, rồi thở dài. Chị cô ngay từ nhỏ đã có rất nhiều tài. Hơn nữa, Alice còn đang cố gắng từng bước hồi sinh Bí thuật gia truyền của tộc Lowry đã bị phong ấn bấy lâu, còn Rina thì vẫn chưa kiểm soát được pháp lực ẩn trong đôi mắt của mình.
Rina đẩy cửa vào thư phòng của cha, thì thấy ông đang lau thanh kiếm của mình
“Cha...” – Rina cất tiếng. Gadfield quay lại. Ông đặt khăn lau xuống, rồi đột nhiên xoay người ném thanh kiếm về phía con gái. Rina nhanh chóng triệu hồi thanh kiếm của mình, đánh bay kiếm của cha. Rina có chút bất ngờ về hành động này của cha, nhưng cô không có ý định chất vấn ông.
“Thân thủ tốt đấy, Rina. Nhưng con vẫn chưa thể tận dụng đôi mắt của mình”.
“Dạ...” – Rina ngẩng đầu. Cũng phải, đôi mắt chứa pháp lực, có thể khiến cơ thể cô tự động né đòn, mà không cần phải thi triển kiếm pháp....
“Con xin lỗi cha...” – Rina cúi đầu. Gadfield nhìn di ảnh của vợ mình ngay bàn, rồi nói:
“Tương lai con muốn trở thành ai?”
Rina cắn môi. Cô muốn trở nên mạnh hơn....Cô muốn trở thành Nữ hoàng, để có thể gánh vác đất nước này...
Nhưng mong muốn đó, có nực cười quá không...
“Cha hiểu được con muốn gì, Rina” – Gadfield điềm đạm nói. Rina ngẩng mặt. Cô không nói gì nữa, liền cúi người chào cha, rồi chạy ra khỏi nhà.
Gadfield nhìn bóng dáng con gái rời khỏi dinh thự, liền thở dài: “Haizz, cái tính bất thường này, đúng là giống hệt mẹ nó”.
....
Rina chạy tới đấu trường Hoàng gia, nơi dành cho các học viên luyện tập ma pháp. Trông thấy cô, Ondo chạy vèo tới:
“Rina, hôm nay cậu cũng tới à?”
“Ondo, không phải cậu cùng cha cậu đi tuần tra hả?” – Trông thấy Ondo, Rina có chút bất ngờ. Ondo xách theo cây cung bên mình, rồi nhún vai: “Ừ, nhưng tớ trốn”.
“Sao cơ?” – Rina ngạc nhiên nhìn anh. Cô vốn là người rất có nguyên tắc, nên nghe xong thì đứng hình. Không ngờ Ondo lại dám trái lệnh cha mình.
“Có gì đâu mà ngạc nhiên. Hắn trốn như cơm bữa đấy chứ” – Giọng của Yue văng vẳng phía sau. Bên cạnh cô là Mira, con gái cả của gia tộc Allison.
“Mira, Yue, các cậu cũng...” – Rina nhìn qua. Mira huých vai Yue:
“Không, có lí do cả đấy. Nhìn kìa”.
Cả 4 người nhìn qua sân tập của đấu trường. Một thanh niên có màu tóc bạch kim đang tập ma pháp với Alice Lowry. Cậu ta chính là Roy Marsilio, con trai duy nhất của Ferenc Marsilio - quân sư của Hoàng đế.
“Là Roy sao? Haizz biết ngay mà. Yue à, tớ chịu cậu đấy” – Rina cười đùa. Cả bọn cùng chạy qua xem Roy tập luyện. Roy nổi tiếng là một người rất khó gần, lại còn kiệm lời, nên cả bọn chủ yếu muốn xem kĩ thuật của Alice ra sao.
“Thủy tiễn!” – Roy tạo pháp trận hệ Thủy, một cây cung bằng nước hiện ra, bắn hàng trăm mũi tên về hướng Alice.
Alice cất thanh kiếm sau lưng, rồi chắp hai tay, đôi mắt xanh ngọc của cô phát sáng. Rina quan sát chị cô một cách kĩ càng.
“Đoản mộc thành!” – Pháp trận phòng thủ được dựng lên, chế ngự hoàn toàn chiêu thức của Roy. Nhân lúc anh không để ý, Alice rút kiếm, sử dụng tốc độ khống chế hoàn toàn Roy. Thanh kiếm kề sát cổ anh, khiến Roy không thể xoay sở. Alice rút kiếm lại, rồi nở nụ cười:
“Chiêu thức rất tốt, Roy, nhưng em cần vận nhiều pháp lực mới có thể xuyên qua được lá chắn”.
“Vâng” – Roy cúi người, rồi nhìn qua cánh tay của mình. Alice dịu dàng nói:
“Nghỉ một chút được rồi nhỉ. Chị còn phải quay về nhận lệnh của Hoàng đế nữa”.
“Chị vất vả rồi” – Roy gật đầu. Đúng lúc này, tướng quân Lucas trở về thành. Đi ngang đấu trường, ông thấy Ondo đang nhởn nhơ buôn chuyện, liền chạy tới:
“Ondo!!”
“Oái!! Cha!” – Ondo trông thấy Lucas thì tá hỏa, chạy trốn ra sau lưng Rina.
“Cha không ngờ là con dám trốn việc. Để xem về nhà, cha xử con thế nào”.
Alice xua tay: “Chú Lucas, chú đừng cứng nhắc như thế chứ. À, vả lại, chú có tìm ra manh mối gì chưa?”
Lucas quay sang Alice: “Khu rừng đó, đã bị Hỏa viêm quét sạch hoàn toàn, không đọng lại một chút manh mối nào. Nhưng tình báo của chúng ta cho biết, đêm qua cũng có một đám cướp đi ngang khu làng này, nhưng không thấy chúng trở ra”.
Alice khoanh tay: “Vâng, có thể là chúng giết dân làng, rồi bị Hỏa viêm thiêu đốt cũng nên”.
“Cũng không ngoại trừ khả năng đó. Nhưng cũng không loại trừ khả năng, chính tên vận Hỏa viêm đó đã tàn sát cả làng. Chúng ta phải bàn thêm với Hoàng đế đệ tứ”.
“Vâng. Rina, em tập cùng các bạn nhé, chị phải đi rồi” – Alice xoa đầu Rina, rồi đi cùng Lucas đến sảnh Cung điện. Rina mỉm cười nhìn chị gái, rồi quay sang Ondo: “Các cậu, bây giờ chúng ta tập cùng nhau sao?”
“Ừ, nhưng mà Rina này”- Yue thì thầm.
“Sao thế?”
“Roy bị thương rồi. Cánh tay ấy” – Yue thủ thỉ. Rina liếc nhìn, quả đúng là cánh tay Roy đang bị xưc, máu cũng chảy một chút. Cô quay sang: “Tớ không biết Y thuật”.
“Tớ cũng không, hay là chúng ta ra chợ mua băng gạc quấn đỡ”.
“Nhưng mà...” – Rina chưa kịp phản ứng, thì đã bị Yue lôi đi. Ondo và Mira nhìn nhau lắc đầu, xem ra sắp giở trò gì rồi.
Ở một diễn biến khác...
Anders cuối cùng cũng tới được thủ đô Ovis. Khu chợ thật sự tấp nập hơn trong tưởng tượng của anh.
Anh nhìn xung quanh, đang phân vân không biết nên hỏi đường ai, thì bị một đứa trẻ lao vào người mình.
“Ui da!’ – Cả hai đụng vào nhau, thằng bé thì ngã ra đất. Anders đỡ cậu bé dậy: “Em có sao không?”
Một người đàn ông chạy lại, túm cổ đứa trẻ: “Đồ khốn, mày dám bỏ trốn”.
Anders giành cậu bé lại từ tay gã kia, rồi nói: “Này, ông làm gì thế?”
“Tránh ra, ranh con, không phải chuyện của mày.”. Trông cái ngữ khí này, cùng với sát khí có thể cảm nhận được, Anders chắc tám đến chín mười gã này là một tên buôn người, đằng sau lưng hắn ta còn có thuyền.
“Ông định bắt đứa trẻ này đi bán sao?” – Anders nghiêm mặt, định thử người đàn ông, thì hắn cáu:
“Mày nói gì đó”. Hắn định dùng vũ lực giật lấy đứa trẻ, thì Anders lao tới định cho hắn một đấm. Nhưng nhớ lại chuyện trong khu rừng, anh chợt khựng lại.
Gã kia chuẩn bị lao tới đánh anh, thì từ mặt đất, một đống dây xuất hiện, trói chặt hắn. Hắn ngây người, quay ra sau.
Anders nhìn về sau. Đó là Yue và Rina. Yue đang sử dụng pháp thuật của mình, khống chế hắn lại. Rina sử dụng đôi mắt của mình để nhìn thấu bên trong.
Cô đi ngang qua Anders, dừng lại nói: “ Cậu không phản kháng à?”
“Không, tôi...” – Anders chưa kịp trả lời, thì Rina quay sang người đàn ông, lôi từ trong túi áo hắn một tờ giấy hợp đồng buôn người.
“Thứ này là gì?”
Gã kia giật bắn, mắng Rina: “Con nhóc này, cái đó...”
“Là giấy hợp đồng buôn người, đúng chứ?” – Rina đọc lớn lên. Cô quay sang gã, rồi nói: “Ông có thể qua mắt cảnh vệ, nhưng không thể qua được đôi mắt này của gia tộc Lowry đâu” – Đôi mắt màu xanh ngọc bích trở nên sắc bén, khiến cho gã kia run rẩy.
“Mày...mày là người của gia tộc Lowry?”
Anders ngạc nhiên: “Gia tộc Lowry?”
Vậy mà trong chớp mắt, mọi thứ đã tan biến thành tro bụi.
Thứ sức mạnh trong người anh, là gì vậy chứ?
Thứ này là gì, mà có thể một tay thổi hết ngôi làng thành tro bụi chỉ trong chớp mắt....
Anders tựa đầu vào tảng đá, tuyệt vọng nhìn lên bầu trời sâu thẳm.
Anh là ai?
Chú Tom chưa một lần nói cho anh nghe về chuyện này, có phải là vì sức mạnh tiềm ẩn này không?
Khoan đã...
Nếu liên quan tới ma pháp, có lẽ đến Ovis sẽ có câu trả lời rõ ràng...Vì nơi đó là nơi tụ họp nhiều gia tộc cùng bảo vệ cho đế chế Fressia này. Thứ sức mạnh trong người anh, có khi sẽ được sáng tỏ.
Nhưng nếu vậy, anh có khả năng cao sẽ bị buộc tội tàn sát dân làng....
Không được, anh không thể sống lẩn trốn mãi thế này...
Anh nhất định phải đi tìm sự thật...
Anders nắm chặt sợi dây chuyền trong tay...Đây là manh mối duy nhất về thân phận của anh. Có thể sẽ có người từng nhìn thấy ấn kí này. Trên mặt của sợi dây chuyền, ngoài tên Paulie ra, còn có một ấn kí hình trông như trăng hình liềm....
Anders đứng dậy, rồi quyết định tiến tới Ovis...
Dinh thự của gia tộc Lowry...
Rina mặc một bộ cổ phục như mọi hôm, cô rảo bước trên hành lang dinh thự. Cô đảo mắt nhìn quanh. Hành lang vẫn vậy, vẫn là những bức ảnh của các vĩ nhân họ Lowry...
Gia tộc Lowry đã trải qua rất nhiều đời vĩ nhân. Tuy truyền thống của gia tộc đều theo nữ quyền, nhưng chị gái của Gadfield – cha của Rina cùng với gia đình đã hi sinh trong đại chiến giữa các đế quốc cách đây 10 năm, nên Gadfield Lowry trở thành gia chủ nam đầu tiên của gia tộc. Bởi vì mong muốn gìn giữ một gia tộc hưng thịnh như Lowry, nên Gadfiled trở nên rất nghiêm nghị, vì ông mong một trong hai đứa con gái của mình sẽ thừa kế tốt gia tộc.
Alice Lowry – Chị gái của Rina, được xem là một nhân tài của gia tộc. Cô tốt nghiệp học viện Hoàng gia, thành thạo ma pháp Thủy đao của mình năm 14 tuổi. Giờ đây, ở tuổi 23, cô trở thành cận vệ thân tín cho Hoàng đế đệ tứ Sylvanus Arnold – Người có xuất thân từ gia tộc nhỏ Arnold ở phía nam Fressia.
Thể chế chính trị của Fressia vẫn luôn là điều mà nhiều đế quốc đặt làm nghi vấn. Dù Hoàng đế là người đứng đầu đế quốc, nhưng thể chế lại tồn tại theo quân chủ lập hiến, đảm bảo quyền hạn từ Hội đồng ma pháp và cả dân chúng. Vậy nên, cũng không có sự phân biệt giai cấp cao quý của Hoàng đế với người dân.
Rina đứng nhìn bức ảnh của chị gái, rồi thở dài. Chị cô ngay từ nhỏ đã có rất nhiều tài. Hơn nữa, Alice còn đang cố gắng từng bước hồi sinh Bí thuật gia truyền của tộc Lowry đã bị phong ấn bấy lâu, còn Rina thì vẫn chưa kiểm soát được pháp lực ẩn trong đôi mắt của mình.
Rina đẩy cửa vào thư phòng của cha, thì thấy ông đang lau thanh kiếm của mình
“Cha...” – Rina cất tiếng. Gadfield quay lại. Ông đặt khăn lau xuống, rồi đột nhiên xoay người ném thanh kiếm về phía con gái. Rina nhanh chóng triệu hồi thanh kiếm của mình, đánh bay kiếm của cha. Rina có chút bất ngờ về hành động này của cha, nhưng cô không có ý định chất vấn ông.
“Thân thủ tốt đấy, Rina. Nhưng con vẫn chưa thể tận dụng đôi mắt của mình”.
“Dạ...” – Rina ngẩng đầu. Cũng phải, đôi mắt chứa pháp lực, có thể khiến cơ thể cô tự động né đòn, mà không cần phải thi triển kiếm pháp....
“Con xin lỗi cha...” – Rina cúi đầu. Gadfield nhìn di ảnh của vợ mình ngay bàn, rồi nói:
“Tương lai con muốn trở thành ai?”
Rina cắn môi. Cô muốn trở nên mạnh hơn....Cô muốn trở thành Nữ hoàng, để có thể gánh vác đất nước này...
Nhưng mong muốn đó, có nực cười quá không...
“Cha hiểu được con muốn gì, Rina” – Gadfield điềm đạm nói. Rina ngẩng mặt. Cô không nói gì nữa, liền cúi người chào cha, rồi chạy ra khỏi nhà.
Gadfield nhìn bóng dáng con gái rời khỏi dinh thự, liền thở dài: “Haizz, cái tính bất thường này, đúng là giống hệt mẹ nó”.
....
Rina chạy tới đấu trường Hoàng gia, nơi dành cho các học viên luyện tập ma pháp. Trông thấy cô, Ondo chạy vèo tới:
“Rina, hôm nay cậu cũng tới à?”
“Ondo, không phải cậu cùng cha cậu đi tuần tra hả?” – Trông thấy Ondo, Rina có chút bất ngờ. Ondo xách theo cây cung bên mình, rồi nhún vai: “Ừ, nhưng tớ trốn”.
“Sao cơ?” – Rina ngạc nhiên nhìn anh. Cô vốn là người rất có nguyên tắc, nên nghe xong thì đứng hình. Không ngờ Ondo lại dám trái lệnh cha mình.
“Có gì đâu mà ngạc nhiên. Hắn trốn như cơm bữa đấy chứ” – Giọng của Yue văng vẳng phía sau. Bên cạnh cô là Mira, con gái cả của gia tộc Allison.
“Mira, Yue, các cậu cũng...” – Rina nhìn qua. Mira huých vai Yue:
“Không, có lí do cả đấy. Nhìn kìa”.
Cả 4 người nhìn qua sân tập của đấu trường. Một thanh niên có màu tóc bạch kim đang tập ma pháp với Alice Lowry. Cậu ta chính là Roy Marsilio, con trai duy nhất của Ferenc Marsilio - quân sư của Hoàng đế.
“Là Roy sao? Haizz biết ngay mà. Yue à, tớ chịu cậu đấy” – Rina cười đùa. Cả bọn cùng chạy qua xem Roy tập luyện. Roy nổi tiếng là một người rất khó gần, lại còn kiệm lời, nên cả bọn chủ yếu muốn xem kĩ thuật của Alice ra sao.
“Thủy tiễn!” – Roy tạo pháp trận hệ Thủy, một cây cung bằng nước hiện ra, bắn hàng trăm mũi tên về hướng Alice.
Alice cất thanh kiếm sau lưng, rồi chắp hai tay, đôi mắt xanh ngọc của cô phát sáng. Rina quan sát chị cô một cách kĩ càng.
“Đoản mộc thành!” – Pháp trận phòng thủ được dựng lên, chế ngự hoàn toàn chiêu thức của Roy. Nhân lúc anh không để ý, Alice rút kiếm, sử dụng tốc độ khống chế hoàn toàn Roy. Thanh kiếm kề sát cổ anh, khiến Roy không thể xoay sở. Alice rút kiếm lại, rồi nở nụ cười:
“Chiêu thức rất tốt, Roy, nhưng em cần vận nhiều pháp lực mới có thể xuyên qua được lá chắn”.
“Vâng” – Roy cúi người, rồi nhìn qua cánh tay của mình. Alice dịu dàng nói:
“Nghỉ một chút được rồi nhỉ. Chị còn phải quay về nhận lệnh của Hoàng đế nữa”.
“Chị vất vả rồi” – Roy gật đầu. Đúng lúc này, tướng quân Lucas trở về thành. Đi ngang đấu trường, ông thấy Ondo đang nhởn nhơ buôn chuyện, liền chạy tới:
“Ondo!!”
“Oái!! Cha!” – Ondo trông thấy Lucas thì tá hỏa, chạy trốn ra sau lưng Rina.
“Cha không ngờ là con dám trốn việc. Để xem về nhà, cha xử con thế nào”.
Alice xua tay: “Chú Lucas, chú đừng cứng nhắc như thế chứ. À, vả lại, chú có tìm ra manh mối gì chưa?”
Lucas quay sang Alice: “Khu rừng đó, đã bị Hỏa viêm quét sạch hoàn toàn, không đọng lại một chút manh mối nào. Nhưng tình báo của chúng ta cho biết, đêm qua cũng có một đám cướp đi ngang khu làng này, nhưng không thấy chúng trở ra”.
Alice khoanh tay: “Vâng, có thể là chúng giết dân làng, rồi bị Hỏa viêm thiêu đốt cũng nên”.
“Cũng không ngoại trừ khả năng đó. Nhưng cũng không loại trừ khả năng, chính tên vận Hỏa viêm đó đã tàn sát cả làng. Chúng ta phải bàn thêm với Hoàng đế đệ tứ”.
“Vâng. Rina, em tập cùng các bạn nhé, chị phải đi rồi” – Alice xoa đầu Rina, rồi đi cùng Lucas đến sảnh Cung điện. Rina mỉm cười nhìn chị gái, rồi quay sang Ondo: “Các cậu, bây giờ chúng ta tập cùng nhau sao?”
“Ừ, nhưng mà Rina này”- Yue thì thầm.
“Sao thế?”
“Roy bị thương rồi. Cánh tay ấy” – Yue thủ thỉ. Rina liếc nhìn, quả đúng là cánh tay Roy đang bị xưc, máu cũng chảy một chút. Cô quay sang: “Tớ không biết Y thuật”.
“Tớ cũng không, hay là chúng ta ra chợ mua băng gạc quấn đỡ”.
“Nhưng mà...” – Rina chưa kịp phản ứng, thì đã bị Yue lôi đi. Ondo và Mira nhìn nhau lắc đầu, xem ra sắp giở trò gì rồi.
Ở một diễn biến khác...
Anders cuối cùng cũng tới được thủ đô Ovis. Khu chợ thật sự tấp nập hơn trong tưởng tượng của anh.
Anh nhìn xung quanh, đang phân vân không biết nên hỏi đường ai, thì bị một đứa trẻ lao vào người mình.
“Ui da!’ – Cả hai đụng vào nhau, thằng bé thì ngã ra đất. Anders đỡ cậu bé dậy: “Em có sao không?”
Một người đàn ông chạy lại, túm cổ đứa trẻ: “Đồ khốn, mày dám bỏ trốn”.
Anders giành cậu bé lại từ tay gã kia, rồi nói: “Này, ông làm gì thế?”
“Tránh ra, ranh con, không phải chuyện của mày.”. Trông cái ngữ khí này, cùng với sát khí có thể cảm nhận được, Anders chắc tám đến chín mười gã này là một tên buôn người, đằng sau lưng hắn ta còn có thuyền.
“Ông định bắt đứa trẻ này đi bán sao?” – Anders nghiêm mặt, định thử người đàn ông, thì hắn cáu:
“Mày nói gì đó”. Hắn định dùng vũ lực giật lấy đứa trẻ, thì Anders lao tới định cho hắn một đấm. Nhưng nhớ lại chuyện trong khu rừng, anh chợt khựng lại.
Gã kia chuẩn bị lao tới đánh anh, thì từ mặt đất, một đống dây xuất hiện, trói chặt hắn. Hắn ngây người, quay ra sau.
Anders nhìn về sau. Đó là Yue và Rina. Yue đang sử dụng pháp thuật của mình, khống chế hắn lại. Rina sử dụng đôi mắt của mình để nhìn thấu bên trong.
Cô đi ngang qua Anders, dừng lại nói: “ Cậu không phản kháng à?”
“Không, tôi...” – Anders chưa kịp trả lời, thì Rina quay sang người đàn ông, lôi từ trong túi áo hắn một tờ giấy hợp đồng buôn người.
“Thứ này là gì?”
Gã kia giật bắn, mắng Rina: “Con nhóc này, cái đó...”
“Là giấy hợp đồng buôn người, đúng chứ?” – Rina đọc lớn lên. Cô quay sang gã, rồi nói: “Ông có thể qua mắt cảnh vệ, nhưng không thể qua được đôi mắt này của gia tộc Lowry đâu” – Đôi mắt màu xanh ngọc bích trở nên sắc bén, khiến cho gã kia run rẩy.
“Mày...mày là người của gia tộc Lowry?”
Anders ngạc nhiên: “Gia tộc Lowry?”
/101
|