Dano cứng người. Trước mắt ông, là Roy, con trai cả của gia tộc Marsilio, cũng là gia tộc có hiềm khích với gia tộc Presilia nhất. Roy đã nghe hết tất cả mọi chuyện, anh nhẹ nhàng nói:
“Yue, qua đây”.
“Roy, cậu....” – Yue vẫn đang bị cảnh vệ của gia tộc giữ lại. Dano tức giận nói:
“Roy, có phải cháu coi gia tộc Presilia bọn ta như cỏ rác không hả? Còn dám lao vào tới tận đây..”
“Yue và cháu, không liên quan tới hiềm khích trong quá khứ của người lớn, chú Dano” – Roy lạnh lùng đáp. Dano sững người. Yuri, vợ của Dano vội lao ra: “Đủ rồi. Dano, em không cho phép anh làm vậy với Yue”.
Yuri ra lệnh cho cảnh vệ thẻ Yue ra. Yue vội chạy về hướng Roy. Dano cười tức giận:
“Roy, cháu cho rằng ta sẽ để yên chuyện hôm nay sao?”
Roy nhìn Yue, vẻ mặt lo lắng của cô hiện hữu rõ nét. Anh và cô đều là người thừa kế của gia tộc. Yuri, mẹ của Yue có phần bất ngờ. Một thiếu gia của gia tộc lớn như Roy, mà lại xông vào giải vây cho một tiểu thư trực thuộc gia tộc thấp bé này...
Roy chỉ điềm đạm nói: “Ân oán gia tộc giữa thế hệ trước với nhau, cháu không nghĩ nó sẽ ảnh hưởng đến con đường chúng cháu đi. Khi ngọn lửa ý chí của thế hệ bọn cháu được thắp lên, chú sẽ không hiểu được điều đó lớn lao tới mức nào đâu”.
Dano cười khẩy: “Một đứa nhóc 17 tuổi như cháu thì hiểu gì về chiến tranh tàn khốc chứ? Nếu như Yue cứ khăng khăng trở thành một pháp sư trị thương như mẹ cháu, thì với cái thể trạng yếu ớt này, con bé sẽ không sống nổi qua cuộc chiến!”
“Vậy thì cháu và các bạn sẽ cùng sát cánh bên cô ấy, điều đó chú không cần bận tâm”- Roy đanh thép nói. Yue ngẩn người...
“Cậu...nói gì thế?”- Cô tròn mắt nhìn anh. Roy nhìn cô, rồi nói: “Ý chí của Yue, mong chú và cô hãy để cho cậu ấy theo đuổi nó”- Nói rồi anh cúi đầu, như một giải pháp giảng hòa. Yuri thở dài, nhưng bà có linh cảm, cậu nhóc đứng cạnh con gái bà, sẽ trở thành một người rất bản lĩnh...
Dano chôn chân tại chỗ. Đến ông cũng không ngờ, một cậu nhóc 17 tuổi như Roy, lại có những suy nghĩ sâu xa đến vậy...
Yue sợ mọi chuyện sẽ phức tạp lên, liền nắm tay áo Roy: “Roy, cậu không cần phải..”
“Được. Mẹ đồng ý!” – Yuri cất tiếng.
Mọi người ngạc nhiên, quay sang bà. Dano không hiểu vợ mình đang nói gì. Ông chưa kịp phản ứng, thì bà nói:
“Dano, em biết, chuyện giữa anh, Bella và Ferenc rất phức tạp. Nhưng anh nên biết rằng, chúng ta nợ Bella cái mạng này. Cô ấy đã lăn xả, hi sinh cả đôi mắt để cứu chúng ta. Anh cũng không nên trốn chạy sự thật đó”.
Dano cắn răng, nhớ lại những ngày xung đột đó. Quả thật, Bella đã cứu mạng vợ chồng ông ngoài chiến trường...Nhưng với một pháp sư có chiến công hiển hách như ông, thì việc mắc sai lầm, khiến pháp sư y thuật chủ lực hi sinh đôi mắt trên tuyến đầu sẽ trở thành một vết nhơ cho gia tộc, nên ông mới không ngừng phủ nhận điều đó với gia tộc Marsilio, dù cho chuyện đó rõ rành rành như ban ngày.
“Ai cho em quyền tự ý quyết định, Yuri?”- Ông quay sang vợ. Yuri chỉ đáp:
“Thứ anh quan tâm, là Yue, hay là cái chiến công đẹp đẽ kia của anh hả? Nghĩa vụ và ý chí của pháp sư chúng ta là phải bảo vệ bình an cho đế quốc Fressia này. Anh còn định để mấy cái danh đó làm lu mờ tâm trí anh tới khi nào nữa!?”
Yue trông thấy mẹ tức giận, thì có phần hơi run. Roy không nói gì, chỉ nắm lấy tay cô...Hơi ấm phả ra từ bàn tay của Roy, khiến Yue cảm thấy bình tĩnh hơn.
Dano tặc lưỡi, rồi nhìn Roy và Yue. Ông hỏi:
“Yue, con tự học khai triển y thuật?”
“K...Không, là cô Audrey dạy con”
“Nếu tuần sau, con được chọn vào đội cảnh vệ, thì ta sẽ suy nghĩ lại”- Nói rồi Dano quay lưng đi, Yuri thì thở phào nhẹ nhõm.
Yue sững người.
“Cha...cha nói thật sao?”
Yuri chạy tới chỗ hai người: “Yue, mẹ tin vào ý chí của con. Roy, nhờ cháu giúp đỡ con bé, nhưng mà chuyện cháu xông vào cửa chính của gia tộc, cũng sẽ khiến cháu gặp một chút rắc rối đấy nhé”.
“Vâng, lần sau cháu sẽ chú ý hơn” – Roy ngại ngùng đáp. Yue đỏ mặt, rồi khẽ rụt tay lại.
.....
Trở về thư phòng, Dano đóng cửa lại, rồi ôm đầu: “Haizz”.
“Thằng nhóc đó, sau này sẽ là một đứa rất mạnh mẽ. Nhưng, nó có thể bảo vệ Yue sao?”
“Yue, qua đây”.
“Roy, cậu....” – Yue vẫn đang bị cảnh vệ của gia tộc giữ lại. Dano tức giận nói:
“Roy, có phải cháu coi gia tộc Presilia bọn ta như cỏ rác không hả? Còn dám lao vào tới tận đây..”
“Yue và cháu, không liên quan tới hiềm khích trong quá khứ của người lớn, chú Dano” – Roy lạnh lùng đáp. Dano sững người. Yuri, vợ của Dano vội lao ra: “Đủ rồi. Dano, em không cho phép anh làm vậy với Yue”.
Yuri ra lệnh cho cảnh vệ thẻ Yue ra. Yue vội chạy về hướng Roy. Dano cười tức giận:
“Roy, cháu cho rằng ta sẽ để yên chuyện hôm nay sao?”
Roy nhìn Yue, vẻ mặt lo lắng của cô hiện hữu rõ nét. Anh và cô đều là người thừa kế của gia tộc. Yuri, mẹ của Yue có phần bất ngờ. Một thiếu gia của gia tộc lớn như Roy, mà lại xông vào giải vây cho một tiểu thư trực thuộc gia tộc thấp bé này...
Roy chỉ điềm đạm nói: “Ân oán gia tộc giữa thế hệ trước với nhau, cháu không nghĩ nó sẽ ảnh hưởng đến con đường chúng cháu đi. Khi ngọn lửa ý chí của thế hệ bọn cháu được thắp lên, chú sẽ không hiểu được điều đó lớn lao tới mức nào đâu”.
Dano cười khẩy: “Một đứa nhóc 17 tuổi như cháu thì hiểu gì về chiến tranh tàn khốc chứ? Nếu như Yue cứ khăng khăng trở thành một pháp sư trị thương như mẹ cháu, thì với cái thể trạng yếu ớt này, con bé sẽ không sống nổi qua cuộc chiến!”
“Vậy thì cháu và các bạn sẽ cùng sát cánh bên cô ấy, điều đó chú không cần bận tâm”- Roy đanh thép nói. Yue ngẩn người...
“Cậu...nói gì thế?”- Cô tròn mắt nhìn anh. Roy nhìn cô, rồi nói: “Ý chí của Yue, mong chú và cô hãy để cho cậu ấy theo đuổi nó”- Nói rồi anh cúi đầu, như một giải pháp giảng hòa. Yuri thở dài, nhưng bà có linh cảm, cậu nhóc đứng cạnh con gái bà, sẽ trở thành một người rất bản lĩnh...
Dano chôn chân tại chỗ. Đến ông cũng không ngờ, một cậu nhóc 17 tuổi như Roy, lại có những suy nghĩ sâu xa đến vậy...
Yue sợ mọi chuyện sẽ phức tạp lên, liền nắm tay áo Roy: “Roy, cậu không cần phải..”
“Được. Mẹ đồng ý!” – Yuri cất tiếng.
Mọi người ngạc nhiên, quay sang bà. Dano không hiểu vợ mình đang nói gì. Ông chưa kịp phản ứng, thì bà nói:
“Dano, em biết, chuyện giữa anh, Bella và Ferenc rất phức tạp. Nhưng anh nên biết rằng, chúng ta nợ Bella cái mạng này. Cô ấy đã lăn xả, hi sinh cả đôi mắt để cứu chúng ta. Anh cũng không nên trốn chạy sự thật đó”.
Dano cắn răng, nhớ lại những ngày xung đột đó. Quả thật, Bella đã cứu mạng vợ chồng ông ngoài chiến trường...Nhưng với một pháp sư có chiến công hiển hách như ông, thì việc mắc sai lầm, khiến pháp sư y thuật chủ lực hi sinh đôi mắt trên tuyến đầu sẽ trở thành một vết nhơ cho gia tộc, nên ông mới không ngừng phủ nhận điều đó với gia tộc Marsilio, dù cho chuyện đó rõ rành rành như ban ngày.
“Ai cho em quyền tự ý quyết định, Yuri?”- Ông quay sang vợ. Yuri chỉ đáp:
“Thứ anh quan tâm, là Yue, hay là cái chiến công đẹp đẽ kia của anh hả? Nghĩa vụ và ý chí của pháp sư chúng ta là phải bảo vệ bình an cho đế quốc Fressia này. Anh còn định để mấy cái danh đó làm lu mờ tâm trí anh tới khi nào nữa!?”
Yue trông thấy mẹ tức giận, thì có phần hơi run. Roy không nói gì, chỉ nắm lấy tay cô...Hơi ấm phả ra từ bàn tay của Roy, khiến Yue cảm thấy bình tĩnh hơn.
Dano tặc lưỡi, rồi nhìn Roy và Yue. Ông hỏi:
“Yue, con tự học khai triển y thuật?”
“K...Không, là cô Audrey dạy con”
“Nếu tuần sau, con được chọn vào đội cảnh vệ, thì ta sẽ suy nghĩ lại”- Nói rồi Dano quay lưng đi, Yuri thì thở phào nhẹ nhõm.
Yue sững người.
“Cha...cha nói thật sao?”
Yuri chạy tới chỗ hai người: “Yue, mẹ tin vào ý chí của con. Roy, nhờ cháu giúp đỡ con bé, nhưng mà chuyện cháu xông vào cửa chính của gia tộc, cũng sẽ khiến cháu gặp một chút rắc rối đấy nhé”.
“Vâng, lần sau cháu sẽ chú ý hơn” – Roy ngại ngùng đáp. Yue đỏ mặt, rồi khẽ rụt tay lại.
.....
Trở về thư phòng, Dano đóng cửa lại, rồi ôm đầu: “Haizz”.
“Thằng nhóc đó, sau này sẽ là một đứa rất mạnh mẽ. Nhưng, nó có thể bảo vệ Yue sao?”
/101
|