Cô gái có mái tóc trắng bạc kia nhìn thẳng vào Ondo. Cô ấy có một đôi mắt rất đẹp. Hình ảnh Ondo phản chiếu trong đôi mắt cô ấy...Cô ấy đúng là Hailey Harper, con gái cả của hoàng đế vương quốc Kerma. Trông chững chạc thế này, vậy mà phải khiến cho người lớn phiền lòng sao...
Hailey nghiến răng: “Thả tôi ra”.
Ondo thở dài, gì cánh tay khống chế cô chặt hơn: “Công chúa Hailey, tôi được lệnh đi tìm cô. Thật là, cô cũng chẳng còn nhỏ gì, mà cứ chạy loanh quanh trong cung điện thế này, sẽ phiền tới đội cảnh vệ bọn tôi lắm”.
Hailey quay mặt đi chỗ khác: “Cậu thì biết gì. Nhưng mà...đúng là cảnh vệ Fressia bài bản hơn tôi nghĩ..”
“Tất nhiên, cha tôi huấn luyện mà lị” – Ondo buông Hailey ra, rồi tự mãn nói. Hailey tặc lưỡi, thu nhỏ kiếm của mình, rồi cất nó vào ngực áo. Ondo sửng sốt:
“Cô thu nhỏ được thanh kiếm? Mà khoan, hệ nguyên tố ma lực của cô, là băng sao?”
“Làm gì mà ngạc nhiên quá vậy, người Kerma bọn tôi có khả năng thu nhỏ vũ khí lại. Hệ băng là hệ nguyên tố truyền thống của gia tộc tôi. Nhưng tôi giỏi nhất là hệ phong. Vả lại, đi ra tiền tuyến mà ai cx vác cả một đống vũ khí hạng nặng như vậy, thì phiền lắm”- Hailey cột tóc lên cho gọn, rồi lạnh lùng nói. Ondo gật đầu, rồi nói:
“Rồi hiểu hiểu. Mời cô quay về nhà khách, công chúa”.
“Cậu là ai mà có quyền bắt tôi đi?” – Hailey khoanh tay lại. Ondo trừng mắt, lớn giọng: “Nè cái cô công chúa bướng bỉnh kia, cô đang ở trong địa bàn Fressia, mà dám ăn nói ngổ ngáo thế à? Cô là chị của công chúa thứ 2, trông lì đòn như thế, chắc cũng chỉ hơn tôi 1 tuổi chứ hả? 18 tuổi rồi mà như con nít ấy!”
Hailey ngồi sụp xuống, đảo mắt nhìn: “Tôi 20 tuổi”
“H...Hả?” – Ondo đứng hình. Hailey thở dài: “Còn cậu, con nít ranh 17 tuổi mà cũng dám dạy đời tôi”.
Ondo tức nổ đom đóm mắt, nhưng cũng ngồi xuống cạnh cô: “Này, thưa công chúa đáng kính. Tôi không rảnh ở đây đôi co với cô”.
“Thế sao còn ngồi đây làm gì?”
“...” – Ondo hoàn toàn đứng hình.
Hơn nửa tiếng đồng hồ cãi nhau qua lại, cuối cùng Hailey cũng chịu ngoan ngoãn đi theo Ondo. Trước khi vào phòng khách, Ondo đưa cho cô một thứ, đó là thanh kiếm mà các pháp sư Fressia thường sử dụng, có khắc ấn của đế quốc rất đẹp.
Hailey ngạc nhiên: “Cái này...”
“Từ lúc nói chuyện với cô, cô chẳng thèm nhìn tôi, mà cứ nhìn thanh kiếm mãi. Trông cái kiểu con gái “thùy mị” như cô đây, thì tôi cũng chẳng lạ gì. Giữ đi mà làm kỉ niệm, đừng có làm khổ cha mẹ nữa đấy” – Ondo dúi nó vào tay cô, rồi quay lưng đi.
Hailey đờ người, rồi nhếch miệng cười. Bước vào phòng khách, cô liền bị Conroy mắng cho một trận:
“Cha đã nói với con là không được trốn đi lung tung mà, Hailey!”
“Con xin lỗi cha, tại con muốn xem các pháp sư luyện tập...” – Hailey phụng phịu. Cô nhìn sang Helen, thấy em gái cô có vẻ không vui. Hailey cũng chẳng hỏi han gì tới em gái, quay người sang hành lễ với Sylvanus và Alice, rồi quay về ghế ngồi.
“Hailey, Helen, các con ra ngoài đi. Ta có chuyện muốn bàn với ngài Sylvanus đây. Các con có thể ra ngoài, nhưng nhớ không được gây chuyện đâu đấy. Nhất là con, Helen”.
.....
Hailey và Helen không phản ứng, lập tức đứng dậy. Sylvanus cũng nói Alice ra ngoài. Cô cũng tuân theo mệnh lệnh.
Cả 3 người họ bước ra khỏi phòng. Hailey không nói gì, cô chỉ quay lưng đi về phía trước. Helen im lặng một lúc, rồi quay sang hỏi Alice:
“Những người trạc tuổi tôi, họ hay tập trung ở đâu vậy?”
Alice nở nụ cười thân thiện, rồi nói: “Ở học viện Hoàng gia, nhưng ở đó là nơi tập luyện tuyệt mật, có kết giới bao quanh. Người không đăng kí trước ma lực sẽ không được đội cảnh vệ cho vào đâu”.
“Cảnh vệ ở đây, cũng có người dùng được ma pháp tri giác sao?”- Helen lại tiếp.
Ừ, nên em chịu khó đi xung quanh gần cung điện thôi nhé. Sẽ có cảnh vệ bí mật bảo vệ cho em” – Alice mỉm cười, rồi quay lưng đi.
Helen chợt đanh mặt, rồi nghiến răng: “Đừng có cười...”
Alice ngơ người ra. Helen nắm chặt tay lại: “Đừng có cười giả tạo như vậy trước mặt tôi...”. Alice cảm nhận được ma lực của Helen đang có sự rối loạn. Cô thu lại nụ cười trên gương mặt mình, rồi lạnh lùng quay đi. Helen dần bình tĩnh lại, cô thở gấp, tay nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ, rồi quay đi.
Alice rảo bước trên hành lang cung điện, cô quay lại về hướng Helen, đôi mắt xanh ngọc tỏa ra năng lượng, bắt đầu phân tích thứ sức mạnh vừa rò rỉ một ít từ cô bé ấy. Cô ngẫm nghĩ: “Cô bé này..mình có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của thứ sức mạnh trong em ấy...”
Hailey nghiến răng: “Thả tôi ra”.
Ondo thở dài, gì cánh tay khống chế cô chặt hơn: “Công chúa Hailey, tôi được lệnh đi tìm cô. Thật là, cô cũng chẳng còn nhỏ gì, mà cứ chạy loanh quanh trong cung điện thế này, sẽ phiền tới đội cảnh vệ bọn tôi lắm”.
Hailey quay mặt đi chỗ khác: “Cậu thì biết gì. Nhưng mà...đúng là cảnh vệ Fressia bài bản hơn tôi nghĩ..”
“Tất nhiên, cha tôi huấn luyện mà lị” – Ondo buông Hailey ra, rồi tự mãn nói. Hailey tặc lưỡi, thu nhỏ kiếm của mình, rồi cất nó vào ngực áo. Ondo sửng sốt:
“Cô thu nhỏ được thanh kiếm? Mà khoan, hệ nguyên tố ma lực của cô, là băng sao?”
“Làm gì mà ngạc nhiên quá vậy, người Kerma bọn tôi có khả năng thu nhỏ vũ khí lại. Hệ băng là hệ nguyên tố truyền thống của gia tộc tôi. Nhưng tôi giỏi nhất là hệ phong. Vả lại, đi ra tiền tuyến mà ai cx vác cả một đống vũ khí hạng nặng như vậy, thì phiền lắm”- Hailey cột tóc lên cho gọn, rồi lạnh lùng nói. Ondo gật đầu, rồi nói:
“Rồi hiểu hiểu. Mời cô quay về nhà khách, công chúa”.
“Cậu là ai mà có quyền bắt tôi đi?” – Hailey khoanh tay lại. Ondo trừng mắt, lớn giọng: “Nè cái cô công chúa bướng bỉnh kia, cô đang ở trong địa bàn Fressia, mà dám ăn nói ngổ ngáo thế à? Cô là chị của công chúa thứ 2, trông lì đòn như thế, chắc cũng chỉ hơn tôi 1 tuổi chứ hả? 18 tuổi rồi mà như con nít ấy!”
Hailey ngồi sụp xuống, đảo mắt nhìn: “Tôi 20 tuổi”
“H...Hả?” – Ondo đứng hình. Hailey thở dài: “Còn cậu, con nít ranh 17 tuổi mà cũng dám dạy đời tôi”.
Ondo tức nổ đom đóm mắt, nhưng cũng ngồi xuống cạnh cô: “Này, thưa công chúa đáng kính. Tôi không rảnh ở đây đôi co với cô”.
“Thế sao còn ngồi đây làm gì?”
“...” – Ondo hoàn toàn đứng hình.
Hơn nửa tiếng đồng hồ cãi nhau qua lại, cuối cùng Hailey cũng chịu ngoan ngoãn đi theo Ondo. Trước khi vào phòng khách, Ondo đưa cho cô một thứ, đó là thanh kiếm mà các pháp sư Fressia thường sử dụng, có khắc ấn của đế quốc rất đẹp.
Hailey ngạc nhiên: “Cái này...”
“Từ lúc nói chuyện với cô, cô chẳng thèm nhìn tôi, mà cứ nhìn thanh kiếm mãi. Trông cái kiểu con gái “thùy mị” như cô đây, thì tôi cũng chẳng lạ gì. Giữ đi mà làm kỉ niệm, đừng có làm khổ cha mẹ nữa đấy” – Ondo dúi nó vào tay cô, rồi quay lưng đi.
Hailey đờ người, rồi nhếch miệng cười. Bước vào phòng khách, cô liền bị Conroy mắng cho một trận:
“Cha đã nói với con là không được trốn đi lung tung mà, Hailey!”
“Con xin lỗi cha, tại con muốn xem các pháp sư luyện tập...” – Hailey phụng phịu. Cô nhìn sang Helen, thấy em gái cô có vẻ không vui. Hailey cũng chẳng hỏi han gì tới em gái, quay người sang hành lễ với Sylvanus và Alice, rồi quay về ghế ngồi.
“Hailey, Helen, các con ra ngoài đi. Ta có chuyện muốn bàn với ngài Sylvanus đây. Các con có thể ra ngoài, nhưng nhớ không được gây chuyện đâu đấy. Nhất là con, Helen”.
.....
Hailey và Helen không phản ứng, lập tức đứng dậy. Sylvanus cũng nói Alice ra ngoài. Cô cũng tuân theo mệnh lệnh.
Cả 3 người họ bước ra khỏi phòng. Hailey không nói gì, cô chỉ quay lưng đi về phía trước. Helen im lặng một lúc, rồi quay sang hỏi Alice:
“Những người trạc tuổi tôi, họ hay tập trung ở đâu vậy?”
Alice nở nụ cười thân thiện, rồi nói: “Ở học viện Hoàng gia, nhưng ở đó là nơi tập luyện tuyệt mật, có kết giới bao quanh. Người không đăng kí trước ma lực sẽ không được đội cảnh vệ cho vào đâu”.
“Cảnh vệ ở đây, cũng có người dùng được ma pháp tri giác sao?”- Helen lại tiếp.
Ừ, nên em chịu khó đi xung quanh gần cung điện thôi nhé. Sẽ có cảnh vệ bí mật bảo vệ cho em” – Alice mỉm cười, rồi quay lưng đi.
Helen chợt đanh mặt, rồi nghiến răng: “Đừng có cười...”
Alice ngơ người ra. Helen nắm chặt tay lại: “Đừng có cười giả tạo như vậy trước mặt tôi...”. Alice cảm nhận được ma lực của Helen đang có sự rối loạn. Cô thu lại nụ cười trên gương mặt mình, rồi lạnh lùng quay đi. Helen dần bình tĩnh lại, cô thở gấp, tay nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ, rồi quay đi.
Alice rảo bước trên hành lang cung điện, cô quay lại về hướng Helen, đôi mắt xanh ngọc tỏa ra năng lượng, bắt đầu phân tích thứ sức mạnh vừa rò rỉ một ít từ cô bé ấy. Cô ngẫm nghĩ: “Cô bé này..mình có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của thứ sức mạnh trong em ấy...”
/101
|