Juliette lại rót thêm một ít trà. Cô thường uống hàng lít trà trong giai đoạn làm việc căng thẳng, chất kích thích này giúp đầu óc cô tỉnh táo và sẵn sàng với khối lượng lớn công việc đang chờ đợi cô. Mùi trà hoa quả phảng phất trong phòng. Tiếng kêu ù ù của máy tính bắt đầu khiến cô đau đầu. Cô đứng dậy và quyết định tự cho phép mình nghỉ giải lao.
Đúng như Brolin dự đoán, các nhà báo đã mệt mỏi vì chờ đợi, và khi trở về nhà vào buổi tối Chủ nhật, cô không còn thấy ai cả. Không ai cả ngoài chiếc xe với hai người cảnh sát bên trong, hai cảnh sát. May thay, họ không mặc sắc phục, vì thế không làm hàng xóm chú ý. Nếu may mắn một chút, cô có thể tiếp tục sống mà không ai để ý tới hai vệ sĩ của cô. Hôm thứ hai, cô đi học ở trường và đã phải ra về bằng lối cửa phụ để tránh một phóng viên của kênh thông tin địa phương. Và hôm nay, cô tranh thủ một ngày không phải tới trường để học bù những bài đã nghỉ trong mấy ngày gần đây.
Buổi trưa, cô nấu một bữa ăn nhẹ và lưỡng lự không biết có nên mang một phần cho hai người trong ô tô hay không. Suy cho cùng thì cảnh tượng này vẫn thường thấy trong phim ảnh, tại sao lại không phải là trên thực tế? Cô đặt đủ thứ thức ăn trên một cái khay và cầm thêm hai chai bia lạnh – không có cồn, vì thế sẽ không phải nghe câu “không bao giờ trong giờ làm việc”. Hai cảnh sát đang mở lớp nilon gói bánh sandwich tỏ ra còn hơn cả vui sướng và luôn miệng cảm ơn cô.
Đang trong lúc ở ngoài, cô tranh thủ lấy thư báo và vuốt ve Roosevelt, con chó labrador của nhà hàng xóm.
Trở vào phòng khách, cô đốt một đống lửa thật to trong lò sưởi để sưởi ấm ngôi nhà. Rồi cô bật hết kênh này đến kênh khác, tất cả các chương trinh tivi đều chán như nhau.
Cô định lên gác làm việc thì thấy đống thư từ trên mặt bàn bếp mà cô quên không mở.
Hóa đơn, tờ quảng cáo thông báo rằng bạn là người may mắn trúng thưởng một triệu đô la, và một lá thư không đề gì cả. Cô mở ra và thấy một trang giấy bình thường in từ máy vi tính, trên giấy lốm đốm những giọt mực đỏ.
“Hãy để tôi hát trước:
Vì bạn cần một người chỉ dẫn.
Để đưa bạn vào con đường của tôi.
Và không đi chệch hướng.
Tôi ở trong một khu rừng tối.
Mà ký ức duy nhất về nó làm thức tỉnh nỗi kinh hoàng!
Ngày đã xuống và bầu trời sậm lại.
Tôi bước vào con đường vắng vẻ, hiểm nguy.
Phải bỏ lại mọi sợ hãi ở đây.
Nỗi hèn nhát phải chết ở đây.
Mọi việc sẽ sáng tỏ với bạn.
Khi bước chân chúng ta sắp dừng lại.
Trên sông Acheron, dòng sông chết chóc.”
Juliette đọc bài thơ hai lần, cô bỗng có một linh cảm lạ lùng và không hề dễ chịu.
Những giọt kia có lẽ không phải là mực đỏ…
Đúng như Brolin dự đoán, các nhà báo đã mệt mỏi vì chờ đợi, và khi trở về nhà vào buổi tối Chủ nhật, cô không còn thấy ai cả. Không ai cả ngoài chiếc xe với hai người cảnh sát bên trong, hai cảnh sát. May thay, họ không mặc sắc phục, vì thế không làm hàng xóm chú ý. Nếu may mắn một chút, cô có thể tiếp tục sống mà không ai để ý tới hai vệ sĩ của cô. Hôm thứ hai, cô đi học ở trường và đã phải ra về bằng lối cửa phụ để tránh một phóng viên của kênh thông tin địa phương. Và hôm nay, cô tranh thủ một ngày không phải tới trường để học bù những bài đã nghỉ trong mấy ngày gần đây.
Buổi trưa, cô nấu một bữa ăn nhẹ và lưỡng lự không biết có nên mang một phần cho hai người trong ô tô hay không. Suy cho cùng thì cảnh tượng này vẫn thường thấy trong phim ảnh, tại sao lại không phải là trên thực tế? Cô đặt đủ thứ thức ăn trên một cái khay và cầm thêm hai chai bia lạnh – không có cồn, vì thế sẽ không phải nghe câu “không bao giờ trong giờ làm việc”. Hai cảnh sát đang mở lớp nilon gói bánh sandwich tỏ ra còn hơn cả vui sướng và luôn miệng cảm ơn cô.
Đang trong lúc ở ngoài, cô tranh thủ lấy thư báo và vuốt ve Roosevelt, con chó labrador của nhà hàng xóm.
Trở vào phòng khách, cô đốt một đống lửa thật to trong lò sưởi để sưởi ấm ngôi nhà. Rồi cô bật hết kênh này đến kênh khác, tất cả các chương trinh tivi đều chán như nhau.
Cô định lên gác làm việc thì thấy đống thư từ trên mặt bàn bếp mà cô quên không mở.
Hóa đơn, tờ quảng cáo thông báo rằng bạn là người may mắn trúng thưởng một triệu đô la, và một lá thư không đề gì cả. Cô mở ra và thấy một trang giấy bình thường in từ máy vi tính, trên giấy lốm đốm những giọt mực đỏ.
“Hãy để tôi hát trước:
Vì bạn cần một người chỉ dẫn.
Để đưa bạn vào con đường của tôi.
Và không đi chệch hướng.
Tôi ở trong một khu rừng tối.
Mà ký ức duy nhất về nó làm thức tỉnh nỗi kinh hoàng!
Ngày đã xuống và bầu trời sậm lại.
Tôi bước vào con đường vắng vẻ, hiểm nguy.
Phải bỏ lại mọi sợ hãi ở đây.
Nỗi hèn nhát phải chết ở đây.
Mọi việc sẽ sáng tỏ với bạn.
Khi bước chân chúng ta sắp dừng lại.
Trên sông Acheron, dòng sông chết chóc.”
Juliette đọc bài thơ hai lần, cô bỗng có một linh cảm lạ lùng và không hề dễ chịu.
Những giọt kia có lẽ không phải là mực đỏ…
/75
|