Con chó xồm trắng nõn không tỳ vết kia sau khi nghe nói như thế, lập tức bắt đầu nôn nóng bất an. Nó lại kêu hai tiếng,
- Gâu gâu.
- Trong khách sạn còn có mấy người quái nhân kia. Bọn họ đều đã ở gần một tháng, đều còn không hề rời đi, chẳng lẽ là phát hiện bí mật của lão bản nương ngài.
Tiểu đồng cúi gục đầu xuống.
- Bọn họ là người của Thần Linh Cung, mục đích không nhằm vào ta. Hẳn là chuyện Phong Hoàng trốn ra khỏi Đồng Lô Sơn, khiến cho bọn họ cảm giác được áp lực, mới đưa bọn họ đến đây. Tạm thời không cần phải xen vào việc của bọn họ. Đương nhiên, nếu như là bọn hắn không nộp đủ Linh Thạch, ta đương nhiên sẽ đi thu thập bọn chúng.
Bên trong nước vươn ra một cánh tay ngọc mảnh mai mềm mại, làn da trắng ngần, trên mặt phủ một cánh hoa hồng, có bọt nước lăn xuống trên da thịt ngọc ngà, khẽ khàng đến trình độ cao nhất.
Một cơn gió lạnh thổi tới, khí lạnh quay cuồng mãnh liệt.
Bên ngoài khách sạn Linh Vực lại nghênh đón một vị khách nhân mới. Đây là một người nam nhân cụt tay sắc mặt tái nhợt, hắn mặc Cản Thi bào màu tím, có vẻ hơi cao gầy, lạnh lùng. Trong tay hắn dắt một con Cản Thi Linh màu tím. Chỉ cần hơi nhẹ nhàng lay động, tiếng chuông liền vang lên không ngừng trong màn đêm, rất giống tiếng chuông gọi hồn đến từ Địa Ngục.
Những thương nhân cùng tu sĩ đang nằm dưới đất hay ngồi ở trên mặt đất trống trải lại lần nữa bị làm kinh động.
Một cỗ khí lạnh này khiến cho trong lòng bọn họ tê dại.
- Là người Cản Thi từ Tử Minh Thi Động.
- Tu vi không thấp.
- Phía sau có một con Thi Vương đi theo, chẳng lẽ là muốn đi tới phủ Cổ Cương đào xác ướp cường giả Cản Thi cổ xưa.
Một vài ông lão có kiến thức rất rộng, đã nhìn ra hư thực của Bổ Thiên.
Người Cản Thi có thể mang theo Thi Vương xuất hành, bình thường cũng có danh có tính. Nhưng mà trước đây lại không hề nghe nói Tử Minh Thi Động có một người Cản Thi cụt tay như vậy, có vẻ có chút kì dị cổ quái.
- Vị khách quan kia, ngươi muốn mua chỗ cư trú lớn tới đâu ?
Tiểu đồng tay cầm Ngọc Xích đi ra nghênh đón.
Bổ Thiên vẫn đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn thoáng qua về hướng khách sạn Linh Vực, khóe miệng khẽ động
- Ta không đến trọ, là đến giết người.
Tiểu đồng vẫn giữ khuôn mặt tươi cười đón chào, nhưng lại nói:
- Bất kể người nào, muốn giết người tại khách sạn Linh Vực cũng sẽ không có kết cục tốt. Đương nhiên khách sạn Linh Vực cũng sẽ không can thiệp vào giúp đỡ bất luận kẻ nào, chúng ta chủ trương phiền toái của mình, còn phải do chính mình giải quyết.
Bổ Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn tiểu đồng này, trên tay có một cỗ Âm Khí lặng lẽ tràn ra, tựa như những tia sương lạnh. Chúng ngưng tụ thành một cái mặt quỷ hung ác, nó lao về hướng tiểu đồng định cắn một cái. Âm Khí cực thịnh, cực kì ớn lạnh.
Nó bao phủ phô thiên cái địa về phía trước đây, giống như muốn biến nơi này thành Minh Đô Quỷ Vực.
Tiểu đồng thật giống như đã quen nhìn tất cả điều này. Hắn vẫn một tay cầm đèn lồng, một tay nắm Ngọc Xích. Trong nháy mắt mặt quỷ kia áp chế ở trên đỉnh đầu của hắn, từ trong khách sạn Linh Vực vọng đến một tiếng ho khan già nua làm kinh động lòng người. Tiếng ho khiến cho dãy núi xa xa đều phải chấn động, phát ra hồi âm như tiếng chuông lớn.
- Rầm.
Mặt quỷ ầm ầm tan biến, biến thành những tia Quỷ Vụ.
Bổ Thiên thân thể chấn động, liên tiếp lui về phía sau chín bước. Trên mặt đất bị đạp thành chín dấu chân thật sâu, hắn một mực lui lại đến hơn mười trượng rồi mới gượng gạo ổn định thân hình.
Tiểu đồng cười nói:
- Nể ngươi lần đầu tiên đến khách sạn Linh Vực, tha cho ngươi một tính mệnh, chỉ nhắc là chính phạt là phụ. Sau này đừng có tái phạm loại sai lầm cấp thấp.
Trên khóe môi nhếch lên của Bổ Thiên hiện ra một tia vết máu. Mặc dù sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng mà trong lòng lại đặc biệt kinh ngạc. Đối phương vẻn vẹn chỉ là dùng một tiếng ho khan, liền đánh cho chính mình bị thương. Một cái khách sạn nho nhỏ này rốt cuộc che giấu được cường giả cấp bậc như thế nào.
Hắn dùng ống tay áo lau đi vết máu ở khóe miệng, sau đó liền không nói một lời đi về hướng khách sạn Linh Vực. Hắn bước chân vào trong khách sạn được xây từ đá trắng. Nơi này dựng thật sự giống như một miếu xây bằng đá, nhưng mà lại cũng không có Cung Phụng thần phật, mà là Cung Phụng một con hồ ly đá.
Đương nhiên, nếu là khách sạn, như vậy tự nhiên cũng không thể thiếu rượu ngon và thịt béo, còn có cô nương hầu phòng xinh đẹp.
Khách sạn Linh Vực mặc dù danh tiếng hiển nhiên, nhưng mà Hỏa Kế thật sự không có mấy người. Chỉ dùng năm đầu ngón tay đều có thể đếm được.
Tên tiểu đồng tay cầm Giới Xích kia, tên của hắn gọi là Hỏa Kế đại gia . Đây là cách mọi người xưng hô với hắn, mà đó cũng là tên của hắn. Hắn chủ yếu cai quản việc tiếp đón khách nhân, cùng tất cả mọi việc bên ngoài khách sạn Linh Vực.
Còn cô nương hầu phòng bẩm sinh rất là thanh tú, vóc dáng có thể so với những thiên kim tiểu thư Đại gia tộc.
- Khách sạn Linh Vực, tổng cộng có mười gian phòng chữ Thiên, hai mươi gian phòng chữ Địa, ba mươi gian phòng chữ Nhân...
Tiểu nhị chớp đôi mắt sáng ngời, trong tay nắm một cái cán bút Thanh Đồng, trên mặt là nụ cười tươi như hoa.
Tên của nàng gọi là Tiểu nhị ,
- Cho ta một gian phòng chữ Thiên.
Bổ Thiên nói.
- Hết rồi.
- Vậy cho ta một gian phòng chữ Địa.
Bổ Thiên nói.
- Cũng không còn.
Ánh mắt Bổ Thiên trở nên không vui, hắn hỏi:
- Vậy phòng chữ Nhân hẳn là còn chứ ?
- Cũng vẫn không.
- Thế ngươi nói nhiều như vậy để làm chi.
Bổ Thiên hung hăng nên một quyền vào trên cái bàn đá. Nếu không phải hắn kiêng kỵ vị cường giả ở chỗ sâu trong linh vực, thì giờ phút này hắn đã một chưởng chụp chết tiểu nhị.
Tiểu nhị vẫn giữ khuôn mặt tươi cười, hắn nói:
- Ta là muốn nói cho ngươi, phòng thượng đẳng mặc dù không còn, nhưng lại còn có một gian kho củi. Nếu như ngươi giao nộp năm miếng Linh Thạch, liền có thể vào bên trong ngủ một đêm.
Trong miệng Bổ Thiên phát ra tiếng cười lạnh Khục khục . Hắn chính là đại đệ tử của Động Chủ Tử Minh Thi Động, vậy mà không có nghĩ sẽ phải chịu nhục trước mặt một cô nương hầu phòng. Ý định giết chóc trên người lộ ra, từ trên bàn tay dâng lên một mảnh thi vụ.
Phong Phi Vân ngồi an vị phía dưới một cây cột đá, trên bàn đang bày tám chủng loại thịt dị thú. Có thịt Kỳ Ngưu, có thịt Tuyết Điêu, có thịt Tuyết Lộc, thịt thỏ ngọc bạch đào... Hắn cứ ăn mỗi một loại thịt thì lại nâng một bầu rượu ngon trong tay lên tợp, ánh mắt một mực đều chú ý vào trên người Bổ Thiên
- Là người Cản Thi từ Tử Minh Thi Động.
Bạch Như Tuyết nhỏ giọng nói.
Phong Phi Vân gật đầu, cười nói:
- Ta có thể cảm nhận được sát ý trên người hắn, linh tính nói cho ta biết, hắn là đến để giết ta.
- Vậy ngươi vẫn còn cười được nổi.
Bạch Như Tuyết nói.
- Gâu gâu.
- Trong khách sạn còn có mấy người quái nhân kia. Bọn họ đều đã ở gần một tháng, đều còn không hề rời đi, chẳng lẽ là phát hiện bí mật của lão bản nương ngài.
Tiểu đồng cúi gục đầu xuống.
- Bọn họ là người của Thần Linh Cung, mục đích không nhằm vào ta. Hẳn là chuyện Phong Hoàng trốn ra khỏi Đồng Lô Sơn, khiến cho bọn họ cảm giác được áp lực, mới đưa bọn họ đến đây. Tạm thời không cần phải xen vào việc của bọn họ. Đương nhiên, nếu như là bọn hắn không nộp đủ Linh Thạch, ta đương nhiên sẽ đi thu thập bọn chúng.
Bên trong nước vươn ra một cánh tay ngọc mảnh mai mềm mại, làn da trắng ngần, trên mặt phủ một cánh hoa hồng, có bọt nước lăn xuống trên da thịt ngọc ngà, khẽ khàng đến trình độ cao nhất.
Một cơn gió lạnh thổi tới, khí lạnh quay cuồng mãnh liệt.
Bên ngoài khách sạn Linh Vực lại nghênh đón một vị khách nhân mới. Đây là một người nam nhân cụt tay sắc mặt tái nhợt, hắn mặc Cản Thi bào màu tím, có vẻ hơi cao gầy, lạnh lùng. Trong tay hắn dắt một con Cản Thi Linh màu tím. Chỉ cần hơi nhẹ nhàng lay động, tiếng chuông liền vang lên không ngừng trong màn đêm, rất giống tiếng chuông gọi hồn đến từ Địa Ngục.
Những thương nhân cùng tu sĩ đang nằm dưới đất hay ngồi ở trên mặt đất trống trải lại lần nữa bị làm kinh động.
Một cỗ khí lạnh này khiến cho trong lòng bọn họ tê dại.
- Là người Cản Thi từ Tử Minh Thi Động.
- Tu vi không thấp.
- Phía sau có một con Thi Vương đi theo, chẳng lẽ là muốn đi tới phủ Cổ Cương đào xác ướp cường giả Cản Thi cổ xưa.
Một vài ông lão có kiến thức rất rộng, đã nhìn ra hư thực của Bổ Thiên.
Người Cản Thi có thể mang theo Thi Vương xuất hành, bình thường cũng có danh có tính. Nhưng mà trước đây lại không hề nghe nói Tử Minh Thi Động có một người Cản Thi cụt tay như vậy, có vẻ có chút kì dị cổ quái.
- Vị khách quan kia, ngươi muốn mua chỗ cư trú lớn tới đâu ?
Tiểu đồng tay cầm Ngọc Xích đi ra nghênh đón.
Bổ Thiên vẫn đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn thoáng qua về hướng khách sạn Linh Vực, khóe miệng khẽ động
- Ta không đến trọ, là đến giết người.
Tiểu đồng vẫn giữ khuôn mặt tươi cười đón chào, nhưng lại nói:
- Bất kể người nào, muốn giết người tại khách sạn Linh Vực cũng sẽ không có kết cục tốt. Đương nhiên khách sạn Linh Vực cũng sẽ không can thiệp vào giúp đỡ bất luận kẻ nào, chúng ta chủ trương phiền toái của mình, còn phải do chính mình giải quyết.
Bổ Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn tiểu đồng này, trên tay có một cỗ Âm Khí lặng lẽ tràn ra, tựa như những tia sương lạnh. Chúng ngưng tụ thành một cái mặt quỷ hung ác, nó lao về hướng tiểu đồng định cắn một cái. Âm Khí cực thịnh, cực kì ớn lạnh.
Nó bao phủ phô thiên cái địa về phía trước đây, giống như muốn biến nơi này thành Minh Đô Quỷ Vực.
Tiểu đồng thật giống như đã quen nhìn tất cả điều này. Hắn vẫn một tay cầm đèn lồng, một tay nắm Ngọc Xích. Trong nháy mắt mặt quỷ kia áp chế ở trên đỉnh đầu của hắn, từ trong khách sạn Linh Vực vọng đến một tiếng ho khan già nua làm kinh động lòng người. Tiếng ho khiến cho dãy núi xa xa đều phải chấn động, phát ra hồi âm như tiếng chuông lớn.
- Rầm.
Mặt quỷ ầm ầm tan biến, biến thành những tia Quỷ Vụ.
Bổ Thiên thân thể chấn động, liên tiếp lui về phía sau chín bước. Trên mặt đất bị đạp thành chín dấu chân thật sâu, hắn một mực lui lại đến hơn mười trượng rồi mới gượng gạo ổn định thân hình.
Tiểu đồng cười nói:
- Nể ngươi lần đầu tiên đến khách sạn Linh Vực, tha cho ngươi một tính mệnh, chỉ nhắc là chính phạt là phụ. Sau này đừng có tái phạm loại sai lầm cấp thấp.
Trên khóe môi nhếch lên của Bổ Thiên hiện ra một tia vết máu. Mặc dù sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng mà trong lòng lại đặc biệt kinh ngạc. Đối phương vẻn vẹn chỉ là dùng một tiếng ho khan, liền đánh cho chính mình bị thương. Một cái khách sạn nho nhỏ này rốt cuộc che giấu được cường giả cấp bậc như thế nào.
Hắn dùng ống tay áo lau đi vết máu ở khóe miệng, sau đó liền không nói một lời đi về hướng khách sạn Linh Vực. Hắn bước chân vào trong khách sạn được xây từ đá trắng. Nơi này dựng thật sự giống như một miếu xây bằng đá, nhưng mà lại cũng không có Cung Phụng thần phật, mà là Cung Phụng một con hồ ly đá.
Đương nhiên, nếu là khách sạn, như vậy tự nhiên cũng không thể thiếu rượu ngon và thịt béo, còn có cô nương hầu phòng xinh đẹp.
Khách sạn Linh Vực mặc dù danh tiếng hiển nhiên, nhưng mà Hỏa Kế thật sự không có mấy người. Chỉ dùng năm đầu ngón tay đều có thể đếm được.
Tên tiểu đồng tay cầm Giới Xích kia, tên của hắn gọi là Hỏa Kế đại gia . Đây là cách mọi người xưng hô với hắn, mà đó cũng là tên của hắn. Hắn chủ yếu cai quản việc tiếp đón khách nhân, cùng tất cả mọi việc bên ngoài khách sạn Linh Vực.
Còn cô nương hầu phòng bẩm sinh rất là thanh tú, vóc dáng có thể so với những thiên kim tiểu thư Đại gia tộc.
- Khách sạn Linh Vực, tổng cộng có mười gian phòng chữ Thiên, hai mươi gian phòng chữ Địa, ba mươi gian phòng chữ Nhân...
Tiểu nhị chớp đôi mắt sáng ngời, trong tay nắm một cái cán bút Thanh Đồng, trên mặt là nụ cười tươi như hoa.
Tên của nàng gọi là Tiểu nhị ,
- Cho ta một gian phòng chữ Thiên.
Bổ Thiên nói.
- Hết rồi.
- Vậy cho ta một gian phòng chữ Địa.
Bổ Thiên nói.
- Cũng không còn.
Ánh mắt Bổ Thiên trở nên không vui, hắn hỏi:
- Vậy phòng chữ Nhân hẳn là còn chứ ?
- Cũng vẫn không.
- Thế ngươi nói nhiều như vậy để làm chi.
Bổ Thiên hung hăng nên một quyền vào trên cái bàn đá. Nếu không phải hắn kiêng kỵ vị cường giả ở chỗ sâu trong linh vực, thì giờ phút này hắn đã một chưởng chụp chết tiểu nhị.
Tiểu nhị vẫn giữ khuôn mặt tươi cười, hắn nói:
- Ta là muốn nói cho ngươi, phòng thượng đẳng mặc dù không còn, nhưng lại còn có một gian kho củi. Nếu như ngươi giao nộp năm miếng Linh Thạch, liền có thể vào bên trong ngủ một đêm.
Trong miệng Bổ Thiên phát ra tiếng cười lạnh Khục khục . Hắn chính là đại đệ tử của Động Chủ Tử Minh Thi Động, vậy mà không có nghĩ sẽ phải chịu nhục trước mặt một cô nương hầu phòng. Ý định giết chóc trên người lộ ra, từ trên bàn tay dâng lên một mảnh thi vụ.
Phong Phi Vân ngồi an vị phía dưới một cây cột đá, trên bàn đang bày tám chủng loại thịt dị thú. Có thịt Kỳ Ngưu, có thịt Tuyết Điêu, có thịt Tuyết Lộc, thịt thỏ ngọc bạch đào... Hắn cứ ăn mỗi một loại thịt thì lại nâng một bầu rượu ngon trong tay lên tợp, ánh mắt một mực đều chú ý vào trên người Bổ Thiên
- Là người Cản Thi từ Tử Minh Thi Động.
Bạch Như Tuyết nhỏ giọng nói.
Phong Phi Vân gật đầu, cười nói:
- Ta có thể cảm nhận được sát ý trên người hắn, linh tính nói cho ta biết, hắn là đến để giết ta.
- Vậy ngươi vẫn còn cười được nổi.
Bạch Như Tuyết nói.
/2057
|