Trong tiềm thức, bọn họ vẫn hy vọng Phong Phi Vân có thể thắng. Nhưng mà thật sự có thể thắng sao ?
Tà Hoàng Thiếu Chủ hỏi một vấn đề rất kỳ quái:
- Xin Phong huynh đoán một điều: ta là ai ?
Vấn đề này vừa ra, mọi người ở đây đều sửng sốt. Hắn không phải là Tà Hoàng Thiếu Chủ sao, còn cần gì đoán. Đúng rồi, Tà Hoàng Thiếu Chủ vẻn vẹn chỉ là cách xưng hô của hắn, cũng không phải tên của hắn. Hơn nữa trừ thân phận Tà Hoàng Thiếu Chủ này ra, chẳng lẽ hắn liền không có thân phận khác.
Câu hỏi này nhìn thì như là một vấn đề cực kì đơn giản, nhưng mà lại bao hàm quá nhiều yếu tố có thể biến đổi ở bên trong.
Hơn nữa Phong Phi Vân cũng vẻn vẹn chỉ đến hôm nay mới biết được có nhân vật Tà Hoàng Thiếu Chủ này. Trước kia đối với hắn căn bản không có nửa phần hiểu rõ. Điều này giống như là một người xa lạ, đột nhiên đứng ở trước mặt ngươi, hỏi ngươi hắn là ai vậy. Vấn đề như thế có thể làm khó thầy bói đến vặt sạch tóc trên đầu.
Thiện Linh Nhi nhốt ở bên trong lồng sắt kêu lên:
- Thế này không công bằng, nếu như Phong Phi Vân nói ra tên của ngươi, nhưng mà ngươi lại không nhận thì làm sao bây giờ.
Ông lão lưng còng kia cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Nhân vật giống như Thần Vương đại nhân và Thiếu chủ đều là nhân trung long phượng ngang dọc trời đất. Một việc nếu như không làm thì cũng thôi, một khi làm thì cũng không có chuyện không dám nhận. Đối với những người có loại cảnh giới như bọn họ mà nói, thiên hạ có gì mà không dám làm, lại có gì mà không dám nhận.
Phàm là những kẻ đại gian đại ác, đều nhất định không câu nệ tiểu tiết. Thiện Linh Nhi tự nhiên biết rõ ràng đạo lý này, vì vậy không cần phải nhiều lời nữa.
Sau một hồi lâu, Tà Hoàng Thiếu Chủ hỏi:
- Phong huynh có thể trả lời được vấn đề này.
Phong Phi Vân nhẹ nhàng lắc đầu, đáp:
- Vấn đề này quá khó khăn.
Sau khi nghe được Phong Phi Vân nói ra lời này, mấy tên Tà Nhân đứng ở sau lưng Tà Hoàng Thiếu Chủ đều bắt đầu cười. Nhưng mà mấy nàng Thiên Chi Kiêu Nữ kia thì tâm trạng lại sa sút đến mức thấp nhất.
- Nhưng mà ta lại biết ngươi tuyệt đối không phải Tà Hoàng Thiếu Chủ đích thực.
Phong Phi Vân lại nói.
Những lời kia của Phong Phi Vân vừa thốt ra, mấy tên Tà Nhân kia liền đều không cười được nổi. Mà ngay cả người trẻ tuổi mặc Thanh Sam đều có hơi khựng lại. Hắn trầm tư chỉ chốc lát, sau đó cười nói:
- Không hổ là Phong Phi Vân, lợi hại, ta xác thực không phải Tà Hoàng Thiếu Chủ đích thực. Ngươi làm thế nào mà nhận thấy được.
Phong Phi Vân cười nói:
- Vừa rồi vị tiền bối tà đạo không phải đã nói rồi sao, nhân vật ngang dọc trời đất giống như Tà Hoàng Thiếu Chủ chính là người không có bất cứ điều gì không dám nhận, cũng không có bất cứ điều gì không dám làm. Nếu là một nhân vật như thế, vì sao phải cố ý che đi dung mạo của mình, không cho chúng ta thấy.
- Nói thật hay.
Phật quang trên mi tâm nam nhân mặc Thanh Sam kia dần dần lờ mờ đi, lộ ra dáng vẻ của hắn. Đó là một người trung niên cực kì nho nhã mặt trắng không râu, bên trên khóe mắt đã có hai nếp nhăn. Nếu không phải trong tay của hắn vẫn còn cầm một đôi đũa bạc đang ăn thịt, thì thực sự làm cho người ta cảm giác hắn chính là một tiên sinh dạy học.
- Lão phu chính là đứng đầu Tứ Đại Hành Giả Sâm La Điện, Sinh Mệnh Hành Giả, Thiên Thu Sinh.
Âm thanh của nam nhân mặc Thanh Sam cũng trở nên hơi có vẻ tang thương, hiển nhiên tuổi của hắn đã không nhỏ. Mặc dù nhìn thì như chỉ có ba, bốn mươi tuổi, nhưng mà đây tuyệt đối không là tuổi thật của hắn. Tuổi thật của hắn chỉ sợ ít nhất đều đã vài trăm tuổi.
Một chiếc phật đăng được thắp sáng lên, đặt lên trên bàn, khiến cho một tòa phật điện này lại được chiếu sáng lần nữa.
- Ván này coi như Thần Vương đại nhân đoán đúng phân nửa, xin Thần Vương đại nhân ra câu hỏi đi.
Sinh Mệnh Hành Giả Thiên Thu Sinh vẫn cực kì nho nhã, trong mắt tinh thần sung mãn, mang theo ánh trí tuệ nhìn xa trông rộng.
Phong Phi Vân hỏi:
- Vậy xin mời Thiên tiên sinh đoán một câu ta là ai ?
Một câu hỏi này vừa ra, khiến cho mọi người trong phật đường lại kinh sợ lần nữa.
Phải biết rằng Phong Phi Vân và những người này không giống nhau. Phong Phi Vân đã sớm danh chấn thiên hạ, tất cả tư liệu về hắn cơ hồ đều tồn tại ở trong mỗi giá tư liệu của mỗi đại tiên môn. Hơn nữa tuyệt đối được để ở vị trí phía trước. Có thể nói rất nhiều người Tu Tiên Giới đều hiểu rõ đối với hắn.
Hắn hỏi ra một vấn đề như vậy, chẳng lẽ là cố ý muốn thua.
Nhưng mà Thiên Thu Sinh lại không cho là như vậy. Bởi vì hắn không chỉ có là một người tu hành tà đạo, càng là một vị Cửu Phẩm Trí Sư. Nói về trí tuệ thì tại Thần Tấn Vương Triều đủ để tiến vào trong ba người đứng đầu. Vừa rồi hắn tiến hành suy tính đối với Phong Phi Vân, nhưng mà lại bị một cỗ lực lượng đại đạo vô hình hất ngược trở về.
Xem ra thân phận chân thật của Phong Phi Vân cũng tịnh không chỉ có là đệ tử Phong gia đơn giản như vậy.
Thiên Thu Sinh cuối cùng cũng chỉ có thể trả lời thân phận đệ tử Phong gia của Phong Phi Vân, hơn nữa trả lời cực kì cặn kẽ. Từ lúc Phong Phi Vân mới ra đời khi nào, đến những chuyện Phong Phi Vân đã làm trong mỗi một giai đoạn, đều một chữ không để lọt. Hơn nữa ngay cả tên cha mẹ của Phong Phi Vân, thuộc về mạch nào trong Phong gia đều nói rất rõ ràng. Hắn khẳng định là chăm chú tìm đọc tư liệu về Phong Phi Vân, hơn nữa còn ghi chép tất cả điều này.
Từ đó có thể thấy được, mức độ coi trọng của đám Tà Nhân đối với Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân cười nói:
- Thiên tiên sinh cũng chỉ đáp đúng một nửa.
Thiên Thu Sinh từ đầu đến cuối đều nhìn chăm chú ánh mắt của Phong Phi Vân, biết Phong Phi Vân cũng không có nói dối. Nhưng mà, cũng đúng là như thế, khiến cho trong lòng hắn càng thêm nghi hoặc. Phong Phi Vân nói một nửa thân phận khác là cái gì, nhưng mà cho dù hắn trí tuệ uyên thâm, thông minh tuyệt đỉnh, lại vẫn không thể hiểu thấu đáo bí ẩn trong đó.
- Một ván này, coi như Thần Vương đại nhân thắng.
Thiên Thu Sinh cực kì thong dong, đã thua thì cũng dám chịu thua.
- Mấy nữ nhân này đều là cực phẩm trong mỹ nhân, khí chất thoát tục, trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc, ta đã sớm mắt thèm không thể làm gì hơn được. Đáng tiếc có Vu Thanh Họa tiện nhân kia trông nom ở một bên, một mực không có cơ hội hạ thủ. Không biết Thiên tiên sinh có thể cho phép tại hạ không, hiện tại liền chọn lựa một người, trước cứ phong lưu sung sướng phút chốc.
Phong Phi Vân nhẹ nhàng liếm liếm môi, tựa như một ác quỷ thèm sắc.
- Thần Vương quả nhiên là người thích tình ái. Bọn họ vốn chính là chiến lợi phẩm của ngươi, nô lệ cũng không bằng. Muốn bọn họ ngủ với Thần Vương đại nhân, cái này vốn là vinh hạnh lớn lao của bọn họ.
Thiên Thu Sinh vốn vẫn còn cảm giác Phong Phi Vân đang giúp đỡ những nữ nhân Ngự Thú Trai này, nhưng mà thấy Phong Phi Vân vội vàng muốn ngủ với bọn họ như thế, thì nghi ngờ trong lòng liền giảm bớt không ít.
Tà Hoàng Thiếu Chủ hỏi một vấn đề rất kỳ quái:
- Xin Phong huynh đoán một điều: ta là ai ?
Vấn đề này vừa ra, mọi người ở đây đều sửng sốt. Hắn không phải là Tà Hoàng Thiếu Chủ sao, còn cần gì đoán. Đúng rồi, Tà Hoàng Thiếu Chủ vẻn vẹn chỉ là cách xưng hô của hắn, cũng không phải tên của hắn. Hơn nữa trừ thân phận Tà Hoàng Thiếu Chủ này ra, chẳng lẽ hắn liền không có thân phận khác.
Câu hỏi này nhìn thì như là một vấn đề cực kì đơn giản, nhưng mà lại bao hàm quá nhiều yếu tố có thể biến đổi ở bên trong.
Hơn nữa Phong Phi Vân cũng vẻn vẹn chỉ đến hôm nay mới biết được có nhân vật Tà Hoàng Thiếu Chủ này. Trước kia đối với hắn căn bản không có nửa phần hiểu rõ. Điều này giống như là một người xa lạ, đột nhiên đứng ở trước mặt ngươi, hỏi ngươi hắn là ai vậy. Vấn đề như thế có thể làm khó thầy bói đến vặt sạch tóc trên đầu.
Thiện Linh Nhi nhốt ở bên trong lồng sắt kêu lên:
- Thế này không công bằng, nếu như Phong Phi Vân nói ra tên của ngươi, nhưng mà ngươi lại không nhận thì làm sao bây giờ.
Ông lão lưng còng kia cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Nhân vật giống như Thần Vương đại nhân và Thiếu chủ đều là nhân trung long phượng ngang dọc trời đất. Một việc nếu như không làm thì cũng thôi, một khi làm thì cũng không có chuyện không dám nhận. Đối với những người có loại cảnh giới như bọn họ mà nói, thiên hạ có gì mà không dám làm, lại có gì mà không dám nhận.
Phàm là những kẻ đại gian đại ác, đều nhất định không câu nệ tiểu tiết. Thiện Linh Nhi tự nhiên biết rõ ràng đạo lý này, vì vậy không cần phải nhiều lời nữa.
Sau một hồi lâu, Tà Hoàng Thiếu Chủ hỏi:
- Phong huynh có thể trả lời được vấn đề này.
Phong Phi Vân nhẹ nhàng lắc đầu, đáp:
- Vấn đề này quá khó khăn.
Sau khi nghe được Phong Phi Vân nói ra lời này, mấy tên Tà Nhân đứng ở sau lưng Tà Hoàng Thiếu Chủ đều bắt đầu cười. Nhưng mà mấy nàng Thiên Chi Kiêu Nữ kia thì tâm trạng lại sa sút đến mức thấp nhất.
- Nhưng mà ta lại biết ngươi tuyệt đối không phải Tà Hoàng Thiếu Chủ đích thực.
Phong Phi Vân lại nói.
Những lời kia của Phong Phi Vân vừa thốt ra, mấy tên Tà Nhân kia liền đều không cười được nổi. Mà ngay cả người trẻ tuổi mặc Thanh Sam đều có hơi khựng lại. Hắn trầm tư chỉ chốc lát, sau đó cười nói:
- Không hổ là Phong Phi Vân, lợi hại, ta xác thực không phải Tà Hoàng Thiếu Chủ đích thực. Ngươi làm thế nào mà nhận thấy được.
Phong Phi Vân cười nói:
- Vừa rồi vị tiền bối tà đạo không phải đã nói rồi sao, nhân vật ngang dọc trời đất giống như Tà Hoàng Thiếu Chủ chính là người không có bất cứ điều gì không dám nhận, cũng không có bất cứ điều gì không dám làm. Nếu là một nhân vật như thế, vì sao phải cố ý che đi dung mạo của mình, không cho chúng ta thấy.
- Nói thật hay.
Phật quang trên mi tâm nam nhân mặc Thanh Sam kia dần dần lờ mờ đi, lộ ra dáng vẻ của hắn. Đó là một người trung niên cực kì nho nhã mặt trắng không râu, bên trên khóe mắt đã có hai nếp nhăn. Nếu không phải trong tay của hắn vẫn còn cầm một đôi đũa bạc đang ăn thịt, thì thực sự làm cho người ta cảm giác hắn chính là một tiên sinh dạy học.
- Lão phu chính là đứng đầu Tứ Đại Hành Giả Sâm La Điện, Sinh Mệnh Hành Giả, Thiên Thu Sinh.
Âm thanh của nam nhân mặc Thanh Sam cũng trở nên hơi có vẻ tang thương, hiển nhiên tuổi của hắn đã không nhỏ. Mặc dù nhìn thì như chỉ có ba, bốn mươi tuổi, nhưng mà đây tuyệt đối không là tuổi thật của hắn. Tuổi thật của hắn chỉ sợ ít nhất đều đã vài trăm tuổi.
Một chiếc phật đăng được thắp sáng lên, đặt lên trên bàn, khiến cho một tòa phật điện này lại được chiếu sáng lần nữa.
- Ván này coi như Thần Vương đại nhân đoán đúng phân nửa, xin Thần Vương đại nhân ra câu hỏi đi.
Sinh Mệnh Hành Giả Thiên Thu Sinh vẫn cực kì nho nhã, trong mắt tinh thần sung mãn, mang theo ánh trí tuệ nhìn xa trông rộng.
Phong Phi Vân hỏi:
- Vậy xin mời Thiên tiên sinh đoán một câu ta là ai ?
Một câu hỏi này vừa ra, khiến cho mọi người trong phật đường lại kinh sợ lần nữa.
Phải biết rằng Phong Phi Vân và những người này không giống nhau. Phong Phi Vân đã sớm danh chấn thiên hạ, tất cả tư liệu về hắn cơ hồ đều tồn tại ở trong mỗi giá tư liệu của mỗi đại tiên môn. Hơn nữa tuyệt đối được để ở vị trí phía trước. Có thể nói rất nhiều người Tu Tiên Giới đều hiểu rõ đối với hắn.
Hắn hỏi ra một vấn đề như vậy, chẳng lẽ là cố ý muốn thua.
Nhưng mà Thiên Thu Sinh lại không cho là như vậy. Bởi vì hắn không chỉ có là một người tu hành tà đạo, càng là một vị Cửu Phẩm Trí Sư. Nói về trí tuệ thì tại Thần Tấn Vương Triều đủ để tiến vào trong ba người đứng đầu. Vừa rồi hắn tiến hành suy tính đối với Phong Phi Vân, nhưng mà lại bị một cỗ lực lượng đại đạo vô hình hất ngược trở về.
Xem ra thân phận chân thật của Phong Phi Vân cũng tịnh không chỉ có là đệ tử Phong gia đơn giản như vậy.
Thiên Thu Sinh cuối cùng cũng chỉ có thể trả lời thân phận đệ tử Phong gia của Phong Phi Vân, hơn nữa trả lời cực kì cặn kẽ. Từ lúc Phong Phi Vân mới ra đời khi nào, đến những chuyện Phong Phi Vân đã làm trong mỗi một giai đoạn, đều một chữ không để lọt. Hơn nữa ngay cả tên cha mẹ của Phong Phi Vân, thuộc về mạch nào trong Phong gia đều nói rất rõ ràng. Hắn khẳng định là chăm chú tìm đọc tư liệu về Phong Phi Vân, hơn nữa còn ghi chép tất cả điều này.
Từ đó có thể thấy được, mức độ coi trọng của đám Tà Nhân đối với Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân cười nói:
- Thiên tiên sinh cũng chỉ đáp đúng một nửa.
Thiên Thu Sinh từ đầu đến cuối đều nhìn chăm chú ánh mắt của Phong Phi Vân, biết Phong Phi Vân cũng không có nói dối. Nhưng mà, cũng đúng là như thế, khiến cho trong lòng hắn càng thêm nghi hoặc. Phong Phi Vân nói một nửa thân phận khác là cái gì, nhưng mà cho dù hắn trí tuệ uyên thâm, thông minh tuyệt đỉnh, lại vẫn không thể hiểu thấu đáo bí ẩn trong đó.
- Một ván này, coi như Thần Vương đại nhân thắng.
Thiên Thu Sinh cực kì thong dong, đã thua thì cũng dám chịu thua.
- Mấy nữ nhân này đều là cực phẩm trong mỹ nhân, khí chất thoát tục, trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc, ta đã sớm mắt thèm không thể làm gì hơn được. Đáng tiếc có Vu Thanh Họa tiện nhân kia trông nom ở một bên, một mực không có cơ hội hạ thủ. Không biết Thiên tiên sinh có thể cho phép tại hạ không, hiện tại liền chọn lựa một người, trước cứ phong lưu sung sướng phút chốc.
Phong Phi Vân nhẹ nhàng liếm liếm môi, tựa như một ác quỷ thèm sắc.
- Thần Vương quả nhiên là người thích tình ái. Bọn họ vốn chính là chiến lợi phẩm của ngươi, nô lệ cũng không bằng. Muốn bọn họ ngủ với Thần Vương đại nhân, cái này vốn là vinh hạnh lớn lao của bọn họ.
Thiên Thu Sinh vốn vẫn còn cảm giác Phong Phi Vân đang giúp đỡ những nữ nhân Ngự Thú Trai này, nhưng mà thấy Phong Phi Vân vội vàng muốn ngủ với bọn họ như thế, thì nghi ngờ trong lòng liền giảm bớt không ít.
/2057
|