Cánh tay mãnh hán tóc vàng này muốn xé nát Tất Trữ Suất ra, lạnh lùng nói:
- Thì ra là thần vương đại nhân, tiểu tử này dám đánh chủ ý lên linh bảo của tiểu công chúa, ta giết hắn cũng là chuyện đương nhiên.
Tất Trữ Suất trì hoãn một hơi, nói:
- Không có chuyện này, ta và tiểu muội muội đang bàn luận đại thế triều đình.
Phong Phi Vân còn không hiểu tập tính của Tất Trữ Suất hay sao, nhất định phải lấy được linh bảo của tiểu cô nương, vì vậy động tham niệm, mới không bị người ta bắt được.
Tiểu công chúa vuốt vuốt klinh kính bảy màu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, sau đó phân phối:
- Kim Dục, buông tha hắn a!
Đạt được tiểu công chúa phân phó, mãnh hán tóc dài nhớ hình dáng Tất Trữ Suất, hung hăng vỗ tay vào vai Tất Trữ Suất, hắn tươi cười hạnh phúc.
- Tiểu tử, ngươi không sao chớ?
Một tát này lực lượng khổng lồ, quả thực là to lớn như núi, Tất Trữ Suất ngũ tạng lục phủ chấn động mạnh, thiếu chút nữa hai chân mềm nhũn, sắc mặt trở nên trắng bệch, không nói câu nào cả, bởi vì chênh lệch quá lớn a.
Phong Phi Vân nhìn qua đám người kia, lôi kéo Tất Trữ Suất bỏ đi thật nhanh.
Phong Phi Vân vận chuyển hai mắt, ánh lửa đỏ thẫm, liếc thấy Tất Trữ Suất có vết thương nhẹ, xương cốt trên người cũng xuất hiện vết rách, thiếu chút nữa chi năm xẻ bảy, lấy ra một quả màu trắng óng ánh sáng long lanh Tam phẩm linh đan, cho hắn ăn vào, sau khi hắn điều tức xong thì nói:
- Ngươi chẳng lẻ không muốn chết, ngươi cũng biết lai lịch của đán người kia không?
Bạch quang trên người Tất Trữ Suất dịu dàng, linh đan dược lực chạy toàn thân, sau nửa ngày khôi phục lại, nói:
- Nói cho ta biết các ngươi lai lịch gì, ca ta nhất định sẽ có biện pháp hòa hãn với các ngươi.
- Nếu như ta không có đoán sai, các ngươi tới từ chí dương giới, trong đó có mấy tôn giả xưng vương cả thời đại, tỏa ra khi tức của dị hình.
Phi Vân nghiêm túc nói.
Phốc!
Nghe được Tất Trữ Suất còn bảo lưu một nửa cho cho mình, vừa rồi đi mộ chuyện vui không dứt, một ngón tay có thể làm vương giới chi vương xuất hiện đi.
- Dương giới tiểu công chúa và mấy ton giả này vì sao tham gia thần đô?
Tất Trữ Suất cảm giác không rõ.
- Rất khó nói. quần long phệ thiên chính là lúc tranh đoạt Thần Tấn vương triều, càng lan tới gần âm dương hai giới, bọn họ có lẽ xem bọn họ như nô lệ a.
Phong Phi Vân nói.
Tất Trữ Suất từng sờ Huyết nhân thần bình của dương giới chi vương sao? Với năng lực cực kỳ mẫn cảm của người dương giới, xương cốt của hắn hiện tại như con thù nhỏ, rút sạch năng lượng của đối thủ.
- Ngươi tốt chưa? Nếu là tốt thì ta mặc kê ngươi, ta muốn đi tham gia chiến đấu này.
Thần sắc Phong Phi Vân ngưng trọng, thân thể bên ngoài có chiến y đặc chế, chế ra thần phận của long hổ cùng phòng.
Tất Trữ Suất đứng lên, kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ đây là tai kiếp.
Phong Phi Vân gật gật đầu, nói:
- Ta bại lộ thân phận, rất nhiều đặt ánh mắt lên người của ta, ngay cả tam công hòa thuận đã trăm năm rồi, căn bản không có người nào âm thầm ra chỉ thị với La Phù công chúa, người này chính là Long Thanh Dương.
Phong Phi Vân thời điểm còn là yêu kiếm truyền nhân, tự nhiên không có người nào quá chú ý tới hắn, có thể đang âm thầm giở trò quỷ, nhưng mà sau khi bại lộ thì rất nhiều người sẽ không bỏ qua, chúng sẽ bố trí tai mắt khắp nơi.
Đương nhiên Phong Phi Vân cũng không e sợ chiến, đang muốn chiến đấu leo thương, tranh phong với anh hùng thiên hạ.
- Vậy ngươi xem ai là đối thủ?
Tất Trữ Suất nhìn qua biểu lộ ngưng trọng của Phong Phi Vân, liền có thể đoán được chiến đấu sẽ cực kỳ gian nan, đối thủ không phải chuyện đùa.
- Đông Phương Kính Thủy.
Phong Phi Vân nói.
- Cái gì? Kính Thủy! Xong, xong, thua chắc rồi.
Tất Trữ Suất cũng không thế nào xem trọng Phong Phi Vân, dù sao Đông Phương Kính Thủy đã thành danh nhiều năm như thế, tại Thần Tấn vương triều người có thể đánh bại hắn không vượt qua ba người.
Mà Phong Phi Vân hiện tại ló đầu ra, tuy danh khí nổi bật, hơn nữa mang theo cái mũ thiên tài đệ nhất càng làm người ta cho rằng không được, thế hệ trẻ bất mãn.
Chiến đài chữ thiên!
Đông Phương Kính Thủy ăn mặc giáp da bạch tê, thân cao tám thước, uy phong lẫm lẫm, trên lưng có đại kỳ ước ao làm chấm dứt, cho người ta cảm giác khát máu, cuồng bạo, làm gì giống thiên binh thần tướng.
- Muội muội, ngươi yên tâm, Phong Phi Vân muốn lấy La Phù công chúa, quả thực chính là chuyện hoang đường viễn vong, ta nhất định đánh bại hắn, để hắn không lấy công chúa được.
Đông Phương Kính Thủy hai tay quấn thiết lân, bao tay này mạnh mẽ, cứng rắn, chiến khí ức người, uy thế hoàng kim.
Ngân Câu phiệt rất nhiều thiên tài tuấn đang đứng dưới chiến đài chữ thiên, Đông Phương Kính Thủy giống như hạc giữa bầy gà, y phục màu trắng, ôm tỳ bà trong tay, nho nhã nói:
- Thời gian bốn năm, hắn hiển nhiên đã lớn.
- Đúng vậy a! Bốn năm trước hắn chỉ là mao đầu tiểu tử, bốn năm sau...
Đông Phương Kính Thủy nói.
- Nếu các người xem trọng hắn như thế, cho dù toàn lực ứng phó cũng chưa chắc không thể thắng hắn.
Giọng Đông Phương Kính Nguyệt nhạt dần.
- Toàn lực ứng phó, trong tám mươi chiêu đánh bại hắn.
Đông Phương Kính Thủy vô cùng tự tin, chiến khí lăng vân, Cửu ngũ chí tôn thân khí tượng vọt lên, có thể thay đổi trời đất.
Ngân Câu phiệt có rất nhiều thiên tài tuấn kiệt, có lão đầu đi qua, chính là nhị đại gia gia của Đông Phương Kính Nguyệt cùng Đông Phương Kính Thủy, lão nhân cưỡi lên lưng con dê núi, tay còn cầm một thanh gỗ, nói:
- Tiểu Nguyệt Nhi không ai lo lắng, nhị đại gia đáng thương cho nàng.
Một lão đầu râu tóc bạc trắng, quần áo trên người đầy miếng vá, người ta sẽ cho rằng ta là kẻ nghèo kiết hủ lậu, chính là tam đương gia của Ngân Câu phiệt, cười nói:
- Tiểu Nguyệt Nhi rốt cuộc vẫn thứng, đó là chuyện hắn thua. Nếu như hắn thắng, ta lập tức phế tu vị ca ca của ngươi ngay.
Tứ đại gia và ngũ đại gia cũng xuất hiện, một thân quần áo rách rưới, không ai tiếp đón..
Nhị đại gia nói:
- Các ngươi hiểu rõ ràng, Tiểu Nguyệt Nhi tự nhiên là muốn hắn thua, nếu như tiểu tử kia thắng, muốn lấy công chúa, Nguyệt nhi của chúng ta làm sao bây giờ?
- Ta thấy nên lấy cây gỗ đánh gãy chân của hắn, giúp hắn mở rộng chiến lực.
Tứ đại gia tóc dựng đứng, trợn mắt nói ra.
Mấy lão đầu tụ tập với nhau, không ngừng ẩu đả lẫn nhau, rất giống một đám lão côn đồ đánh nhau.
Đông Phương Kính Nguyệt u thán, trán nâng lên, nhìn thấy Phong Phi Vân đi tới trước mặt, nhìn hắn cười cười, Phong Phi Vân cũng gật đầu cười với nàng.
Dưới chiến đài chữ thiên có vô số người tụ tập, cũng là bởi vì có tên tuổi Đông Phương Kính Thủy ở đây, mà Phong Phi Vân chạy tới đây, hai người cả kinh, rất nhiều người đều muốn biết bọn họ ai mạnh ai yếu.
Một là thứ ba Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng, một là thứ ba Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng, một trận chiến này tuyệt đối hấp dẫn mười phần, có người đang đánh bạc với nhau, , rất nhiều vẫn thu tiền đặt cọc lớn.
Thái sư, thái phó, thái tể tự mình tọa trấn, có ba người này xuất hiện ở đây, làm cho không ai nhìn thấy hào quang của bọn họ.
- Thì ra là thần vương đại nhân, tiểu tử này dám đánh chủ ý lên linh bảo của tiểu công chúa, ta giết hắn cũng là chuyện đương nhiên.
Tất Trữ Suất trì hoãn một hơi, nói:
- Không có chuyện này, ta và tiểu muội muội đang bàn luận đại thế triều đình.
Phong Phi Vân còn không hiểu tập tính của Tất Trữ Suất hay sao, nhất định phải lấy được linh bảo của tiểu cô nương, vì vậy động tham niệm, mới không bị người ta bắt được.
Tiểu công chúa vuốt vuốt klinh kính bảy màu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, sau đó phân phối:
- Kim Dục, buông tha hắn a!
Đạt được tiểu công chúa phân phó, mãnh hán tóc dài nhớ hình dáng Tất Trữ Suất, hung hăng vỗ tay vào vai Tất Trữ Suất, hắn tươi cười hạnh phúc.
- Tiểu tử, ngươi không sao chớ?
Một tát này lực lượng khổng lồ, quả thực là to lớn như núi, Tất Trữ Suất ngũ tạng lục phủ chấn động mạnh, thiếu chút nữa hai chân mềm nhũn, sắc mặt trở nên trắng bệch, không nói câu nào cả, bởi vì chênh lệch quá lớn a.
Phong Phi Vân nhìn qua đám người kia, lôi kéo Tất Trữ Suất bỏ đi thật nhanh.
Phong Phi Vân vận chuyển hai mắt, ánh lửa đỏ thẫm, liếc thấy Tất Trữ Suất có vết thương nhẹ, xương cốt trên người cũng xuất hiện vết rách, thiếu chút nữa chi năm xẻ bảy, lấy ra một quả màu trắng óng ánh sáng long lanh Tam phẩm linh đan, cho hắn ăn vào, sau khi hắn điều tức xong thì nói:
- Ngươi chẳng lẻ không muốn chết, ngươi cũng biết lai lịch của đán người kia không?
Bạch quang trên người Tất Trữ Suất dịu dàng, linh đan dược lực chạy toàn thân, sau nửa ngày khôi phục lại, nói:
- Nói cho ta biết các ngươi lai lịch gì, ca ta nhất định sẽ có biện pháp hòa hãn với các ngươi.
- Nếu như ta không có đoán sai, các ngươi tới từ chí dương giới, trong đó có mấy tôn giả xưng vương cả thời đại, tỏa ra khi tức của dị hình.
Phi Vân nghiêm túc nói.
Phốc!
Nghe được Tất Trữ Suất còn bảo lưu một nửa cho cho mình, vừa rồi đi mộ chuyện vui không dứt, một ngón tay có thể làm vương giới chi vương xuất hiện đi.
- Dương giới tiểu công chúa và mấy ton giả này vì sao tham gia thần đô?
Tất Trữ Suất cảm giác không rõ.
- Rất khó nói. quần long phệ thiên chính là lúc tranh đoạt Thần Tấn vương triều, càng lan tới gần âm dương hai giới, bọn họ có lẽ xem bọn họ như nô lệ a.
Phong Phi Vân nói.
Tất Trữ Suất từng sờ Huyết nhân thần bình của dương giới chi vương sao? Với năng lực cực kỳ mẫn cảm của người dương giới, xương cốt của hắn hiện tại như con thù nhỏ, rút sạch năng lượng của đối thủ.
- Ngươi tốt chưa? Nếu là tốt thì ta mặc kê ngươi, ta muốn đi tham gia chiến đấu này.
Thần sắc Phong Phi Vân ngưng trọng, thân thể bên ngoài có chiến y đặc chế, chế ra thần phận của long hổ cùng phòng.
Tất Trữ Suất đứng lên, kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ đây là tai kiếp.
Phong Phi Vân gật gật đầu, nói:
- Ta bại lộ thân phận, rất nhiều đặt ánh mắt lên người của ta, ngay cả tam công hòa thuận đã trăm năm rồi, căn bản không có người nào âm thầm ra chỉ thị với La Phù công chúa, người này chính là Long Thanh Dương.
Phong Phi Vân thời điểm còn là yêu kiếm truyền nhân, tự nhiên không có người nào quá chú ý tới hắn, có thể đang âm thầm giở trò quỷ, nhưng mà sau khi bại lộ thì rất nhiều người sẽ không bỏ qua, chúng sẽ bố trí tai mắt khắp nơi.
Đương nhiên Phong Phi Vân cũng không e sợ chiến, đang muốn chiến đấu leo thương, tranh phong với anh hùng thiên hạ.
- Vậy ngươi xem ai là đối thủ?
Tất Trữ Suất nhìn qua biểu lộ ngưng trọng của Phong Phi Vân, liền có thể đoán được chiến đấu sẽ cực kỳ gian nan, đối thủ không phải chuyện đùa.
- Đông Phương Kính Thủy.
Phong Phi Vân nói.
- Cái gì? Kính Thủy! Xong, xong, thua chắc rồi.
Tất Trữ Suất cũng không thế nào xem trọng Phong Phi Vân, dù sao Đông Phương Kính Thủy đã thành danh nhiều năm như thế, tại Thần Tấn vương triều người có thể đánh bại hắn không vượt qua ba người.
Mà Phong Phi Vân hiện tại ló đầu ra, tuy danh khí nổi bật, hơn nữa mang theo cái mũ thiên tài đệ nhất càng làm người ta cho rằng không được, thế hệ trẻ bất mãn.
Chiến đài chữ thiên!
Đông Phương Kính Thủy ăn mặc giáp da bạch tê, thân cao tám thước, uy phong lẫm lẫm, trên lưng có đại kỳ ước ao làm chấm dứt, cho người ta cảm giác khát máu, cuồng bạo, làm gì giống thiên binh thần tướng.
- Muội muội, ngươi yên tâm, Phong Phi Vân muốn lấy La Phù công chúa, quả thực chính là chuyện hoang đường viễn vong, ta nhất định đánh bại hắn, để hắn không lấy công chúa được.
Đông Phương Kính Thủy hai tay quấn thiết lân, bao tay này mạnh mẽ, cứng rắn, chiến khí ức người, uy thế hoàng kim.
Ngân Câu phiệt rất nhiều thiên tài tuấn đang đứng dưới chiến đài chữ thiên, Đông Phương Kính Thủy giống như hạc giữa bầy gà, y phục màu trắng, ôm tỳ bà trong tay, nho nhã nói:
- Thời gian bốn năm, hắn hiển nhiên đã lớn.
- Đúng vậy a! Bốn năm trước hắn chỉ là mao đầu tiểu tử, bốn năm sau...
Đông Phương Kính Thủy nói.
- Nếu các người xem trọng hắn như thế, cho dù toàn lực ứng phó cũng chưa chắc không thể thắng hắn.
Giọng Đông Phương Kính Nguyệt nhạt dần.
- Toàn lực ứng phó, trong tám mươi chiêu đánh bại hắn.
Đông Phương Kính Thủy vô cùng tự tin, chiến khí lăng vân, Cửu ngũ chí tôn thân khí tượng vọt lên, có thể thay đổi trời đất.
Ngân Câu phiệt có rất nhiều thiên tài tuấn kiệt, có lão đầu đi qua, chính là nhị đại gia gia của Đông Phương Kính Nguyệt cùng Đông Phương Kính Thủy, lão nhân cưỡi lên lưng con dê núi, tay còn cầm một thanh gỗ, nói:
- Tiểu Nguyệt Nhi không ai lo lắng, nhị đại gia đáng thương cho nàng.
Một lão đầu râu tóc bạc trắng, quần áo trên người đầy miếng vá, người ta sẽ cho rằng ta là kẻ nghèo kiết hủ lậu, chính là tam đương gia của Ngân Câu phiệt, cười nói:
- Tiểu Nguyệt Nhi rốt cuộc vẫn thứng, đó là chuyện hắn thua. Nếu như hắn thắng, ta lập tức phế tu vị ca ca của ngươi ngay.
Tứ đại gia và ngũ đại gia cũng xuất hiện, một thân quần áo rách rưới, không ai tiếp đón..
Nhị đại gia nói:
- Các ngươi hiểu rõ ràng, Tiểu Nguyệt Nhi tự nhiên là muốn hắn thua, nếu như tiểu tử kia thắng, muốn lấy công chúa, Nguyệt nhi của chúng ta làm sao bây giờ?
- Ta thấy nên lấy cây gỗ đánh gãy chân của hắn, giúp hắn mở rộng chiến lực.
Tứ đại gia tóc dựng đứng, trợn mắt nói ra.
Mấy lão đầu tụ tập với nhau, không ngừng ẩu đả lẫn nhau, rất giống một đám lão côn đồ đánh nhau.
Đông Phương Kính Nguyệt u thán, trán nâng lên, nhìn thấy Phong Phi Vân đi tới trước mặt, nhìn hắn cười cười, Phong Phi Vân cũng gật đầu cười với nàng.
Dưới chiến đài chữ thiên có vô số người tụ tập, cũng là bởi vì có tên tuổi Đông Phương Kính Thủy ở đây, mà Phong Phi Vân chạy tới đây, hai người cả kinh, rất nhiều người đều muốn biết bọn họ ai mạnh ai yếu.
Một là thứ ba Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng, một là thứ ba Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng, một trận chiến này tuyệt đối hấp dẫn mười phần, có người đang đánh bạc với nhau, , rất nhiều vẫn thu tiền đặt cọc lớn.
Thái sư, thái phó, thái tể tự mình tọa trấn, có ba người này xuất hiện ở đây, làm cho không ai nhìn thấy hào quang của bọn họ.
/2057
|