Đúng lúc này quả nhiên có rất nhiều gương mặt xa lạ đi tới dưới chiến đài chữ hoàng, một đám nhuệ khí bức người, trong người linh khí bành trướng mãnh liệt.
Trên ngọc diện, Diêu Cát thu quỷ hồn Từ Phong vào trong bình ngọc, nhìn thấy phía dưới có khí tượng trùng thiên, liền biết có rất nhiều tuấn tài thiên phú dị bẩm n, tinh hồn hùng hậu như man thú.
- Ha ha! Hôm nay thật sự là một ngày tốt lành.
Một đám thiếu niên xa lạ đi tới, bọn họ có khí tức khổng lồ, thân mang khí tượng, y phục trên người ăn mặc có chút cổ quái, khác biệt lớn với người khác.
Có ba lão nhân đứng trước tiên, đều tinh khí tràn đầy, ngưng mắt nhìn Phong Phi Vân trên chiến đài.
- Hắn chính là Phong Nhị Cẩu, nếu ai có thể đánh bại hắn sẽ được một vạn viên linh thạch, một bộ công pháp tu luyện đỉnh cấp, mười gốc linh thảo ngàn năm.
Một lão giả nói ra.
Vừa dứt lời đã co thiếu niên mũi ưng đi ra, nói:
- Ta tới trước.
Thiếu niên này bước ra một bước, kéo dài qua hư không, xuyên phá trận pháp xâm nhập vào chiến đài.
Phong Phi Vân vốn tưởng rằng chém liên tục bốn tên vương giả trẻ tuổi thì không có kẻ nào dám lên đài chiến đấu, lại thật không ngờ có người không sợ chết.
Xuyên qua lớp sa mỏng che mặt, chỉ thiếu niên này làn da thâm trầm, lỗ chân lông vừa thô vừa to, đỉnh đầu bện cái khăn to, mặc đại bào dị vực, trên cổ còn có cái vòng lớn, vòng đồng còn có ba viên bảo thạch lớn như nắm đấm, chớp động hào quang mờ mịt.
Địa vực Thần Tấn vương triều khoảng cách thật lớn, mỗi cách mấy ngàn dặm thì y phục và phong tục của người dân lại khác nhau, mà mỗi một phủ chủng tộc rất nhiều, thiếu niên trước mắt này hiển nhiên là tu sĩ bên ngoài Thần Tấn vương triều.
- Kê Túc Quốc, La Mạc Bạt.
Thiếu niên này âm thanh thô dày, sau khi báo ra thân phận của mình thì trực tiếp ra tay, trên đỉnh đầu ngưng tụ hào quang như biển, bên trong giống như ngồi một kim phật đang ngồi, gương mặt biểu hiện nghiêm trang, nói rõ hắn chính là một thiên tài thiên tư tuyệt đỉnh.
Oanh!
Trên lưng hắn ngưng tụ một đạo phật ảnh màu vàng, cao chừng mười trượng, kim quang vạn trượng, trong người có đại đạo phật âm giống như ngàn vạn phật thánh đang tụng niệm.
- A Luân Cảnh Phật!
Thiêu niên La Mạc Bạt trên mặt sùng kính, thân hoàn chiến quang, hai tay duỗi lên, vòng đồng trên cổ xoay tròn giống như hóa thành tua bin bay ra khỏi cổ, trực tiếp xông kích Phong Phi Vân.
Vòng đồng này sinh ra vòng xoáy, lập tức không gian trong chiến đài bị vòng xoáy này bao phủ.
Tròng mắt Phong Phi Vân hơi híp, cảm công pháp đối phương tu luyện hoàn toàn khác xa so với công pháp tu sĩ nhân loại tu luyện.
Bá!
Một kiếm đâm ra, một con Hồng Loan khổng lồ ngưng tụ trên mũi kiếm, trực tiếp chém bay vòng đồng này.
Bóng kiếm như lưu tinh, lập tức liền đầu này của chiến đài chém thẳng vào mi tâm của La Mạc Bạt.
Đừng nói là đầu lâu một người, cho dù là khối sắt nặng mười vạn cũng bị kiếm khí này cắt nát.
Bành!
Âm thanh kim loại va chạm vang lên.
Một kiếm này của Phong Phi Vân giống như đụng vào tường thép, cũng không có đâm thủng đầu lâu La Mạc Bạt, cũng chỉ làm hắn lui ra phía sau ba bước.
Phong Phi Vân một kích không đắc thủ, vội vàng bay ngược, đáp vào đầu kia của chiến đài, cánh tay cảm thấy đau đớn, quá kỳ quái, quá kỳ quái, tu vị của ta rõ ràng cao hơn hắn, một đời vương giả trẻ tuổi cũng bị ta ta chém giết, vì sao không thể giết hắn?
Phong Phi Vân hoàn toàn không biết La Mạc Bạt còn khiếp sợ hơn cả hắn nữa.
- Quả nhiên lợi hại, quả nhiên lợi hại, ngay cả tín ngưỡng lực của A Luân Cảnh Phật cũng bị đẩy lui, tu vị Phong Nhị Cẩu này thật đáng sợ.
Trên chiến đài lâm vào yên lặng ngắn ngủi.
Bởi vì Phong Phi Vân không có thăm ra công pháp của đối phương cho nên không ra tay.
Mà La Mạc Bạt lại kiêng kị chiến lực cường đại của Phong Phi Vân, nắm bắt vòng đồng, chân đạp kim vân, đang chờ đợi cơ hội.
Trong ngọc điện có mấy tu sĩ thế hệ trước đang quan sát cuộc chiến này, trong đó một lão giả nói:
- Kê Túc Quốc chính là một trong bảy mươi hai tiểu quốc bên ngoài Tây Vực phủ, bảy mươi hai tiểu quốc này nằm giữa ba vương triều, có phụ thuộc vào Thần Tấn vương triều, có phụ thuộc vào Thiên Long vương triều, có phụ thuộc vào Ngọc Kiền vương triều, nhưng mà không thuộc về bất cứ vương triều nào cả.
- Bởi vì quốc tiểu dân nghèo khổ, tài nguyên tu luyện vô cùng thiếu thốn, tu vị của bọn họ không phải rất cao, chỉ có thờ phụng thần linh, trở thành sứ giả thần linh mới có có được lực lượng vượt xa người thường. Thờ phụng trình độ càng sâu, mượn lực lượng chiến đấu cũng càng mạnh.
Một lão giả nói:
- Cái gọi là thần linh, kỳ thật chính là một thần tà tu vị cường đại mà thôi.
- Tu sĩ Kê Túc Quốc thờ phụng chính là A Luân Cảnh Phật.
- Kê Túc Quốc, mỗi cách ba mươi dặm có một tòa miếu thờ, bên trong hương khói bất diệt, trong nội cung của miếu có tượng nặn của A Luân Cảnh Phật.
- Kê Túc Quốc có một ức ba ngàn vạn thần dân, trong đó chín thành thờ phụng A Luân Cảnh Phật, nhưng mà người có được lực lượng của A Luân Cảnh Phật người không cao hơn năm trăm, năm trăm người này có tu vị vượt xa người thường, người mạnh nhất chính là quốc sư Kê Túc Quốc, có thể mượn ba thành lực lượng của A Luân Cảnh Phật.
Không chỉ có tu sĩ lớp già trong ngọc điện biết rõ, rất nhiều dutu sĩ trẻ tuổi mới lớn đi du lịch cũng nghe qua phương pháp tu luyện Tây Vực bảy mươi hai tiểu quốc, cơ hồ mỗi một quốc đều thờ phụng một thần linh.
Diêu Cát cười nói:
- A Luân Cảnh Phật chính là một thần tà trẻ tuổi, ba ngàn tắm trăm năm trước, nó là một bức tượng trong cổ thiền tự tại Thiên Long vương triều sinh ra, lại thừa nhận hai ngàn năm hương khói mới tích lũy đủ nhiều tín ngưỡng lực ngưng tụ ra thần hồn. Ngưng tụ ra thần hồn thì bị người âm giới mang đi, trong rất nhiều thần tà của âm giới tu vị ngay cả xếp trước một trăm cũng không tới.
Thần tà, thuộc về một trong âm giới tam tà.
Một khi sinh ra trong khu vực năm đại vương triều cũng sẽ bị người âm giới câu đi, nếu không phục tùng, âm giới chi mẫu sẽ hạ lệnh gạt bỏ thần hồn mới sinh của nó.
Âm giới cùng dương giới kỳ chính là nơi giữ gìn trật tự, nếu để cho Dương giới tam dị cùng Âm giới tam tà ở lại trên thế giới, thế giới này sẽ hỗn loạn hơn hiện tại gấp mười lần.
- Tu vị A Luân Cảnh Phật bây giờ là thế nào?
La Phù công chúa nói.
- Chiến lực có thể so với cự phách.
Diêu Cát thản nhiên cười cười.
Đối với những người bình thường mà nói, tu sĩ cấp bậc cự phách kỳ thật không khác gì thần linh cả, đồng dạng có thể hô phong hoán vũ, đồng dạng có thể pháp lực vô biên.
- La Mạc Bạt đại khái có thể mượn ra bao nhiêu lực lượng của A Luân Cảnh Phật?
La Phù công chúa nói.
- Chưa tới một thành.
Diêu Cát suy nghĩ và nói:
- Đương nhiên, một thành tu vị của cự phách cũng không phải người bình thường có thể tưởng tượng. Trẻ tuổi như vậy, lại có tín ngưỡng lực mạnh như vậy, bởi vậy có thể thấy được thiếu niên này không phải đùa, thần thức có thể so với thiên tài cấp sử thi.
Trên ngọc diện, Diêu Cát thu quỷ hồn Từ Phong vào trong bình ngọc, nhìn thấy phía dưới có khí tượng trùng thiên, liền biết có rất nhiều tuấn tài thiên phú dị bẩm n, tinh hồn hùng hậu như man thú.
- Ha ha! Hôm nay thật sự là một ngày tốt lành.
Một đám thiếu niên xa lạ đi tới, bọn họ có khí tức khổng lồ, thân mang khí tượng, y phục trên người ăn mặc có chút cổ quái, khác biệt lớn với người khác.
Có ba lão nhân đứng trước tiên, đều tinh khí tràn đầy, ngưng mắt nhìn Phong Phi Vân trên chiến đài.
- Hắn chính là Phong Nhị Cẩu, nếu ai có thể đánh bại hắn sẽ được một vạn viên linh thạch, một bộ công pháp tu luyện đỉnh cấp, mười gốc linh thảo ngàn năm.
Một lão giả nói ra.
Vừa dứt lời đã co thiếu niên mũi ưng đi ra, nói:
- Ta tới trước.
Thiếu niên này bước ra một bước, kéo dài qua hư không, xuyên phá trận pháp xâm nhập vào chiến đài.
Phong Phi Vân vốn tưởng rằng chém liên tục bốn tên vương giả trẻ tuổi thì không có kẻ nào dám lên đài chiến đấu, lại thật không ngờ có người không sợ chết.
Xuyên qua lớp sa mỏng che mặt, chỉ thiếu niên này làn da thâm trầm, lỗ chân lông vừa thô vừa to, đỉnh đầu bện cái khăn to, mặc đại bào dị vực, trên cổ còn có cái vòng lớn, vòng đồng còn có ba viên bảo thạch lớn như nắm đấm, chớp động hào quang mờ mịt.
Địa vực Thần Tấn vương triều khoảng cách thật lớn, mỗi cách mấy ngàn dặm thì y phục và phong tục của người dân lại khác nhau, mà mỗi một phủ chủng tộc rất nhiều, thiếu niên trước mắt này hiển nhiên là tu sĩ bên ngoài Thần Tấn vương triều.
- Kê Túc Quốc, La Mạc Bạt.
Thiếu niên này âm thanh thô dày, sau khi báo ra thân phận của mình thì trực tiếp ra tay, trên đỉnh đầu ngưng tụ hào quang như biển, bên trong giống như ngồi một kim phật đang ngồi, gương mặt biểu hiện nghiêm trang, nói rõ hắn chính là một thiên tài thiên tư tuyệt đỉnh.
Oanh!
Trên lưng hắn ngưng tụ một đạo phật ảnh màu vàng, cao chừng mười trượng, kim quang vạn trượng, trong người có đại đạo phật âm giống như ngàn vạn phật thánh đang tụng niệm.
- A Luân Cảnh Phật!
Thiêu niên La Mạc Bạt trên mặt sùng kính, thân hoàn chiến quang, hai tay duỗi lên, vòng đồng trên cổ xoay tròn giống như hóa thành tua bin bay ra khỏi cổ, trực tiếp xông kích Phong Phi Vân.
Vòng đồng này sinh ra vòng xoáy, lập tức không gian trong chiến đài bị vòng xoáy này bao phủ.
Tròng mắt Phong Phi Vân hơi híp, cảm công pháp đối phương tu luyện hoàn toàn khác xa so với công pháp tu sĩ nhân loại tu luyện.
Bá!
Một kiếm đâm ra, một con Hồng Loan khổng lồ ngưng tụ trên mũi kiếm, trực tiếp chém bay vòng đồng này.
Bóng kiếm như lưu tinh, lập tức liền đầu này của chiến đài chém thẳng vào mi tâm của La Mạc Bạt.
Đừng nói là đầu lâu một người, cho dù là khối sắt nặng mười vạn cũng bị kiếm khí này cắt nát.
Bành!
Âm thanh kim loại va chạm vang lên.
Một kiếm này của Phong Phi Vân giống như đụng vào tường thép, cũng không có đâm thủng đầu lâu La Mạc Bạt, cũng chỉ làm hắn lui ra phía sau ba bước.
Phong Phi Vân một kích không đắc thủ, vội vàng bay ngược, đáp vào đầu kia của chiến đài, cánh tay cảm thấy đau đớn, quá kỳ quái, quá kỳ quái, tu vị của ta rõ ràng cao hơn hắn, một đời vương giả trẻ tuổi cũng bị ta ta chém giết, vì sao không thể giết hắn?
Phong Phi Vân hoàn toàn không biết La Mạc Bạt còn khiếp sợ hơn cả hắn nữa.
- Quả nhiên lợi hại, quả nhiên lợi hại, ngay cả tín ngưỡng lực của A Luân Cảnh Phật cũng bị đẩy lui, tu vị Phong Nhị Cẩu này thật đáng sợ.
Trên chiến đài lâm vào yên lặng ngắn ngủi.
Bởi vì Phong Phi Vân không có thăm ra công pháp của đối phương cho nên không ra tay.
Mà La Mạc Bạt lại kiêng kị chiến lực cường đại của Phong Phi Vân, nắm bắt vòng đồng, chân đạp kim vân, đang chờ đợi cơ hội.
Trong ngọc điện có mấy tu sĩ thế hệ trước đang quan sát cuộc chiến này, trong đó một lão giả nói:
- Kê Túc Quốc chính là một trong bảy mươi hai tiểu quốc bên ngoài Tây Vực phủ, bảy mươi hai tiểu quốc này nằm giữa ba vương triều, có phụ thuộc vào Thần Tấn vương triều, có phụ thuộc vào Thiên Long vương triều, có phụ thuộc vào Ngọc Kiền vương triều, nhưng mà không thuộc về bất cứ vương triều nào cả.
- Bởi vì quốc tiểu dân nghèo khổ, tài nguyên tu luyện vô cùng thiếu thốn, tu vị của bọn họ không phải rất cao, chỉ có thờ phụng thần linh, trở thành sứ giả thần linh mới có có được lực lượng vượt xa người thường. Thờ phụng trình độ càng sâu, mượn lực lượng chiến đấu cũng càng mạnh.
Một lão giả nói:
- Cái gọi là thần linh, kỳ thật chính là một thần tà tu vị cường đại mà thôi.
- Tu sĩ Kê Túc Quốc thờ phụng chính là A Luân Cảnh Phật.
- Kê Túc Quốc, mỗi cách ba mươi dặm có một tòa miếu thờ, bên trong hương khói bất diệt, trong nội cung của miếu có tượng nặn của A Luân Cảnh Phật.
- Kê Túc Quốc có một ức ba ngàn vạn thần dân, trong đó chín thành thờ phụng A Luân Cảnh Phật, nhưng mà người có được lực lượng của A Luân Cảnh Phật người không cao hơn năm trăm, năm trăm người này có tu vị vượt xa người thường, người mạnh nhất chính là quốc sư Kê Túc Quốc, có thể mượn ba thành lực lượng của A Luân Cảnh Phật.
Không chỉ có tu sĩ lớp già trong ngọc điện biết rõ, rất nhiều dutu sĩ trẻ tuổi mới lớn đi du lịch cũng nghe qua phương pháp tu luyện Tây Vực bảy mươi hai tiểu quốc, cơ hồ mỗi một quốc đều thờ phụng một thần linh.
Diêu Cát cười nói:
- A Luân Cảnh Phật chính là một thần tà trẻ tuổi, ba ngàn tắm trăm năm trước, nó là một bức tượng trong cổ thiền tự tại Thiên Long vương triều sinh ra, lại thừa nhận hai ngàn năm hương khói mới tích lũy đủ nhiều tín ngưỡng lực ngưng tụ ra thần hồn. Ngưng tụ ra thần hồn thì bị người âm giới mang đi, trong rất nhiều thần tà của âm giới tu vị ngay cả xếp trước một trăm cũng không tới.
Thần tà, thuộc về một trong âm giới tam tà.
Một khi sinh ra trong khu vực năm đại vương triều cũng sẽ bị người âm giới câu đi, nếu không phục tùng, âm giới chi mẫu sẽ hạ lệnh gạt bỏ thần hồn mới sinh của nó.
Âm giới cùng dương giới kỳ chính là nơi giữ gìn trật tự, nếu để cho Dương giới tam dị cùng Âm giới tam tà ở lại trên thế giới, thế giới này sẽ hỗn loạn hơn hiện tại gấp mười lần.
- Tu vị A Luân Cảnh Phật bây giờ là thế nào?
La Phù công chúa nói.
- Chiến lực có thể so với cự phách.
Diêu Cát thản nhiên cười cười.
Đối với những người bình thường mà nói, tu sĩ cấp bậc cự phách kỳ thật không khác gì thần linh cả, đồng dạng có thể hô phong hoán vũ, đồng dạng có thể pháp lực vô biên.
- La Mạc Bạt đại khái có thể mượn ra bao nhiêu lực lượng của A Luân Cảnh Phật?
La Phù công chúa nói.
- Chưa tới một thành.
Diêu Cát suy nghĩ và nói:
- Đương nhiên, một thành tu vị của cự phách cũng không phải người bình thường có thể tưởng tượng. Trẻ tuổi như vậy, lại có tín ngưỡng lực mạnh như vậy, bởi vậy có thể thấy được thiếu niên này không phải đùa, thần thức có thể so với thiên tài cấp sử thi.
/2057
|