Nghe được Phong Phi Vân nhắc lại chuyện xưa, Đông Phương Kính Nguyệt mặt như sương lạnh, nhìn tư thế không chỉ muốn móc mắt Phong Phi Vân, còn muốn chặt hai tay và cắt đầu lưỡi của hắn.
- Khục khục, ta cái gì cũng chưa nói qua, cái gì cũng sẽ không nói.
Phong Phi Vân vội vàng mặc y quan, lộ ra bộ dáng cương trực, mang theo vài phần phong phạm quân tử.
Đông Phương Kính Nguyệt rất lo lắng nhìn qua Phong Phi Vân, bảo hắn đi phía trước, chính mình đi sau lưng.
Trên đường đi Phong Phi Vân nhìn tấy mấy địa phương có bia văn, có nơi có đèn lồng lơ lửng, tổ phòng Ngân Câu phiệt thật sự quá quỷ dị, giống như nơi này đã từng chết qua rất nhiều người, tao ngộ đại kiếp nạn gì đó.
Tuy những thứ linh dị này có người che dấu đi, nhưng mà Phong Phi Vân dùng tiểu diễn chi thuật suy diễn vẫn nhìn ra được.
Đúng, nếu như tổ phòng không có xảy ra biến cố lớn, lão tổ Ngân Câu phiệt cũng không có dời tổ phòng tới bạch ngọc đảo làm gì.
- Ngừng.
Đông Phương Kính Thủy ở phía sau hô lên, đôi mắt đẹp mang theo thần sắc suy tư, nói:
- Trong trí nhớ của ta, bức họa kia hình như treo trên vách tường một gian tổ phòng ở phía trước.
Phong Phi Vân nhìn qua phía trước, nhìn thấy một khu kiến trúc thập phần cổ xưa, tường viện thấp bé, màu sắc lờ mờ, căn bản không thể so sánh với Ngân Câu phiệt hiện tại.
Sân nhỏ này vẫn có vài chục gian phòng, những kiến trúc này tồn tại chân thật, bên trong im lặng, đã mấy ngàn năm qua không ai ở lại, bởi vì có trận pháp thủ hộ nên mới có thể bảo tồn tới ngày nay.
- Tổ phòng Ngân Câu phiệt là nơi tổ tiên cư trú qua, bảo tồn rất nhiều di tích, ngươi cẩn thận một ít.
Két!
Đông Phương Kính Nguyệt cẩn thận từng chút đẩy cánh cửa gỗ ra, bên trong có khí tức tang thương cổ xưa ập vào mặt, nơi này chính là di tích mấy ngàn năm trước, giống như cách thời không vài ngàn năm tiếp xúc với tổ tiên Ngân Câu phiệt ở nơi này vậy.
Phong Phi Vân đi vào cánh cửa thì cảm giác có chút kỳ dị, giống như hắn từng tới nơi này rồi, nhưng mà bị nhấn chìm sâu trong ký ức, không cách nào nhớ tới nữa.
- Đây hẳn là một loại ảo giác siêu thời không, xem ra tổ phòng này có cái gì đó liên hệ với ta, mới có có thể khiến ta sinh ra ảo giác như thê.s
Chung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng bước chân của hai người, ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người Đông Phương Kính Nguyệt.
Đông Phương Kính Nguyệt mang theo Phong Phi Vân đi vào một gian tổ phòng, bên trong có đầy khí tức tự nhiên mà chất phác, có nơi đã kéo dài mấy ngàn năm, biên giới đã bắt đầu tróc ra.
- Quả nhiên có một bức họa.
Đông Phương Kính Nguyệt nhìn chằm chằm vào cổ họa này, bờ môi nhẹ nhàng mở ra, nói thầm một tiếng.
Ánh mắt Phong Phi VÂn cũng nhìn qua nơi đó, nhìn cảnh tượng trong cổ họa, địa hình bên trong quả thật giống quỷ thôn như đúc, có đồng ruộng xanh mơn mởn, bờ ruộng dọc ngang qua lại, núi xanh như vẽ, lá dâu thành rừng.
Nhìn thấy cảnh này làm cho người ta hồi tưởng lại tình cảnh kinh hãi trong quỷ thôn, tất cả giống như gần ngay trước mắt, khiến lòng người chấn động.
Quỷ thôn đã nhấn chìm vào giữa không trung, biến mất ở bờ sông Tấn, có lẽ mấy trăm năm sau cũng không xuất hiện lần nữa, thần miếu nữ thần sông Tấn từ khi bạch ngọc cổ thuyền lao ra cũng đã bị xé nát, mất đi ý nghĩa tồn tại, trở thành bụi bậm lịch sử.
Trên cổ họa này dùng văn tự cổ xưa viết ba chữ Lưỡng Nhân Thôn , chữ viết mềm mại tràn ngập đạo vận.
Phong Phi Vân cẩn thận quan sát ba chữ cổ này, xác nhận không phải chữ viết của Thủy Nguyệt Đình, trong lòng buông lỏng một ơi.
Tại một góc cổ họa có thần miếu thấp bé, bên trong đèn sáng lên, vẽ phác thảo giống như đúc, giống như thần miếu nữ thần sông Tấn xuất hiện trước mặt lần nữa.
Ánh mắt Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt không hẹn mà cùng ngưng trọng, giống như trong tối tăm có lực lượng đang dẫn dắt bọn họ, loại cảm giác này đặc biệt kỳ quái.
Tòa thần miếu này giống y hệt tòa thần miếu nữ thần sông Tấn tại quỷ thôn, ánh mắt Phong Phi Vân ngưng trọng nhìn qua bức họa này, có một loại ảo giác giống như ngọn đèn dầu đang lập lòe.
- Ta thấy trên cổ họa này có gợn sóng nhộn nhạo, Phong Phi Vân, ngươi có thấy không?
Đông Phương Kính Nguyệt ngừng thở, cảm thấy có áp lực.
Thời điểm bước vào gian phòng này, Phong Phi Vân cũng cảm giác có chấn động kỳ dị, dường như cánh cửa không gian mở ra, làm cho tâm thần người ta chấn động.
- Người nào?
Phong Phi Vân gọi Thiên Tủy Binh Đảm ra, nắm trong tay, đề phòng nhìn chung quanh.
Ánh mắt của hắn nhìn qua, nhìn thấy có bóng đen hiện ra ngoài cửa.
Ánh mắt Đông Phương Kính Nguyệt cũng nhìn qua, nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, bên ngoài cực kỳ yên tĩnh, căn bản không có vật gì nói:
- Nơi này là cấm địa của Ngân Câu phiệt, có lão tổ tông thủ hộ nơi này, căn bản không ai có thể vào được!
Phong Phi vân buông lỏng cảnh giác, nghĩ tới những linh dị nhìn thấy trên đường đi, nói:
- Bên ngoài căn bản không có người tiến tới, nhưng nếu như trong đây tồn tại một ít thứ kỳ quái thì sao?
Nghe Phong Phi Vân nói như vậy, sau lưng Đông Phương Kính Nguyệt lạnh giá, hồi tưởng lại một ít đồn đãi cổ xưa, lập tức cảnh giác lên.
Phong Phi Vân cẩn thận đi từng bước tới cửa ra vào, mở thần thức và linh giác ra, hắn dám xác định chính mình vừa rồi không có hoa mắ, ngay lúc Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt vừa đi ra, một trảo màu đen đã chụp vào vai phải Phong Phi Vân.
Dù đó là vật gì đi nữa, nhưng có thể xác định nó không phải bàn tay nhân loại.
Phong Phi Vân đã sớm phát giác ra được, Thiên Tủy Binh Đảm trong tay chém ra một đạo bạch quang.
Nhưng mà một trảo màu đen này không phải bàn tay thực chất, mà là một loại như quỷ ảnh, công kích vật lý hoàn toàn không dùng được, vai phải Phong Phi Vân bị nó trảo ra ba vết máu, một mảng lớn huyết nhục bị xé rách, nếu không phải Phong Phi Vân sớm phát hiện không ổn, trốn tránh qua một bên, thân thể đã bị nó xé nát.
Nhưng mà Đông Phương Kính Nguyệt không có nhìn ra thứ gì, chỉ nhìn thấy vai phải Phong Phi Vân bị xé rách trong không khí, máu tươi bắn ra, càng quỷ dị khó lường.
- Đây rốt cuộc là thứ gì?
Đông Phương Kính Nguyệt không có nhìn thấy thứ gì, gọi họa thiên linh kính ra lơ lửng trên đầu, linh kính bộc phát hào quang vô tận, bao phủ hai người vào trong vầng sáng.
Phong Phi Vân vội vàng vận chuyển Bất Tử Phượng Hoàng Thân, huyết dịch trong người bốc cháy lên, bức tà khí xâm lấn ra, máu tươi trên vai dừng chảy, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Đó là quỷ tà!
- Quỷ tà?
Sắc mặt Đông Phương Kính Nguyệt trầm xuống.
Quỷ tà chính là âm giới tam tà.
Âm giới tam ta chính là thi tà, quỷ tà, thần tà!
Chỉ có Tầm Bảo Sư hành tẩu ở biên giới thế giới mới biết được dương giới tam dị và âm giới tam tà, đương nhiên những đại lão đỉnh cấp của tu tiên giới cũng nghe đồn về âm dương hai giới, đây là tin tức chỉ truyền lưu trong số ít tu sĩ mà thôi.
- Khục khục, ta cái gì cũng chưa nói qua, cái gì cũng sẽ không nói.
Phong Phi Vân vội vàng mặc y quan, lộ ra bộ dáng cương trực, mang theo vài phần phong phạm quân tử.
Đông Phương Kính Nguyệt rất lo lắng nhìn qua Phong Phi Vân, bảo hắn đi phía trước, chính mình đi sau lưng.
Trên đường đi Phong Phi Vân nhìn tấy mấy địa phương có bia văn, có nơi có đèn lồng lơ lửng, tổ phòng Ngân Câu phiệt thật sự quá quỷ dị, giống như nơi này đã từng chết qua rất nhiều người, tao ngộ đại kiếp nạn gì đó.
Tuy những thứ linh dị này có người che dấu đi, nhưng mà Phong Phi Vân dùng tiểu diễn chi thuật suy diễn vẫn nhìn ra được.
Đúng, nếu như tổ phòng không có xảy ra biến cố lớn, lão tổ Ngân Câu phiệt cũng không có dời tổ phòng tới bạch ngọc đảo làm gì.
- Ngừng.
Đông Phương Kính Thủy ở phía sau hô lên, đôi mắt đẹp mang theo thần sắc suy tư, nói:
- Trong trí nhớ của ta, bức họa kia hình như treo trên vách tường một gian tổ phòng ở phía trước.
Phong Phi Vân nhìn qua phía trước, nhìn thấy một khu kiến trúc thập phần cổ xưa, tường viện thấp bé, màu sắc lờ mờ, căn bản không thể so sánh với Ngân Câu phiệt hiện tại.
Sân nhỏ này vẫn có vài chục gian phòng, những kiến trúc này tồn tại chân thật, bên trong im lặng, đã mấy ngàn năm qua không ai ở lại, bởi vì có trận pháp thủ hộ nên mới có thể bảo tồn tới ngày nay.
- Tổ phòng Ngân Câu phiệt là nơi tổ tiên cư trú qua, bảo tồn rất nhiều di tích, ngươi cẩn thận một ít.
Két!
Đông Phương Kính Nguyệt cẩn thận từng chút đẩy cánh cửa gỗ ra, bên trong có khí tức tang thương cổ xưa ập vào mặt, nơi này chính là di tích mấy ngàn năm trước, giống như cách thời không vài ngàn năm tiếp xúc với tổ tiên Ngân Câu phiệt ở nơi này vậy.
Phong Phi Vân đi vào cánh cửa thì cảm giác có chút kỳ dị, giống như hắn từng tới nơi này rồi, nhưng mà bị nhấn chìm sâu trong ký ức, không cách nào nhớ tới nữa.
- Đây hẳn là một loại ảo giác siêu thời không, xem ra tổ phòng này có cái gì đó liên hệ với ta, mới có có thể khiến ta sinh ra ảo giác như thê.s
Chung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng bước chân của hai người, ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người Đông Phương Kính Nguyệt.
Đông Phương Kính Nguyệt mang theo Phong Phi Vân đi vào một gian tổ phòng, bên trong có đầy khí tức tự nhiên mà chất phác, có nơi đã kéo dài mấy ngàn năm, biên giới đã bắt đầu tróc ra.
- Quả nhiên có một bức họa.
Đông Phương Kính Nguyệt nhìn chằm chằm vào cổ họa này, bờ môi nhẹ nhàng mở ra, nói thầm một tiếng.
Ánh mắt Phong Phi VÂn cũng nhìn qua nơi đó, nhìn cảnh tượng trong cổ họa, địa hình bên trong quả thật giống quỷ thôn như đúc, có đồng ruộng xanh mơn mởn, bờ ruộng dọc ngang qua lại, núi xanh như vẽ, lá dâu thành rừng.
Nhìn thấy cảnh này làm cho người ta hồi tưởng lại tình cảnh kinh hãi trong quỷ thôn, tất cả giống như gần ngay trước mắt, khiến lòng người chấn động.
Quỷ thôn đã nhấn chìm vào giữa không trung, biến mất ở bờ sông Tấn, có lẽ mấy trăm năm sau cũng không xuất hiện lần nữa, thần miếu nữ thần sông Tấn từ khi bạch ngọc cổ thuyền lao ra cũng đã bị xé nát, mất đi ý nghĩa tồn tại, trở thành bụi bậm lịch sử.
Trên cổ họa này dùng văn tự cổ xưa viết ba chữ Lưỡng Nhân Thôn , chữ viết mềm mại tràn ngập đạo vận.
Phong Phi Vân cẩn thận quan sát ba chữ cổ này, xác nhận không phải chữ viết của Thủy Nguyệt Đình, trong lòng buông lỏng một ơi.
Tại một góc cổ họa có thần miếu thấp bé, bên trong đèn sáng lên, vẽ phác thảo giống như đúc, giống như thần miếu nữ thần sông Tấn xuất hiện trước mặt lần nữa.
Ánh mắt Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt không hẹn mà cùng ngưng trọng, giống như trong tối tăm có lực lượng đang dẫn dắt bọn họ, loại cảm giác này đặc biệt kỳ quái.
Tòa thần miếu này giống y hệt tòa thần miếu nữ thần sông Tấn tại quỷ thôn, ánh mắt Phong Phi Vân ngưng trọng nhìn qua bức họa này, có một loại ảo giác giống như ngọn đèn dầu đang lập lòe.
- Ta thấy trên cổ họa này có gợn sóng nhộn nhạo, Phong Phi Vân, ngươi có thấy không?
Đông Phương Kính Nguyệt ngừng thở, cảm thấy có áp lực.
Thời điểm bước vào gian phòng này, Phong Phi Vân cũng cảm giác có chấn động kỳ dị, dường như cánh cửa không gian mở ra, làm cho tâm thần người ta chấn động.
- Người nào?
Phong Phi Vân gọi Thiên Tủy Binh Đảm ra, nắm trong tay, đề phòng nhìn chung quanh.
Ánh mắt của hắn nhìn qua, nhìn thấy có bóng đen hiện ra ngoài cửa.
Ánh mắt Đông Phương Kính Nguyệt cũng nhìn qua, nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, bên ngoài cực kỳ yên tĩnh, căn bản không có vật gì nói:
- Nơi này là cấm địa của Ngân Câu phiệt, có lão tổ tông thủ hộ nơi này, căn bản không ai có thể vào được!
Phong Phi vân buông lỏng cảnh giác, nghĩ tới những linh dị nhìn thấy trên đường đi, nói:
- Bên ngoài căn bản không có người tiến tới, nhưng nếu như trong đây tồn tại một ít thứ kỳ quái thì sao?
Nghe Phong Phi Vân nói như vậy, sau lưng Đông Phương Kính Nguyệt lạnh giá, hồi tưởng lại một ít đồn đãi cổ xưa, lập tức cảnh giác lên.
Phong Phi Vân cẩn thận đi từng bước tới cửa ra vào, mở thần thức và linh giác ra, hắn dám xác định chính mình vừa rồi không có hoa mắ, ngay lúc Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt vừa đi ra, một trảo màu đen đã chụp vào vai phải Phong Phi Vân.
Dù đó là vật gì đi nữa, nhưng có thể xác định nó không phải bàn tay nhân loại.
Phong Phi Vân đã sớm phát giác ra được, Thiên Tủy Binh Đảm trong tay chém ra một đạo bạch quang.
Nhưng mà một trảo màu đen này không phải bàn tay thực chất, mà là một loại như quỷ ảnh, công kích vật lý hoàn toàn không dùng được, vai phải Phong Phi Vân bị nó trảo ra ba vết máu, một mảng lớn huyết nhục bị xé rách, nếu không phải Phong Phi Vân sớm phát hiện không ổn, trốn tránh qua một bên, thân thể đã bị nó xé nát.
Nhưng mà Đông Phương Kính Nguyệt không có nhìn ra thứ gì, chỉ nhìn thấy vai phải Phong Phi Vân bị xé rách trong không khí, máu tươi bắn ra, càng quỷ dị khó lường.
- Đây rốt cuộc là thứ gì?
Đông Phương Kính Nguyệt không có nhìn thấy thứ gì, gọi họa thiên linh kính ra lơ lửng trên đầu, linh kính bộc phát hào quang vô tận, bao phủ hai người vào trong vầng sáng.
Phong Phi Vân vội vàng vận chuyển Bất Tử Phượng Hoàng Thân, huyết dịch trong người bốc cháy lên, bức tà khí xâm lấn ra, máu tươi trên vai dừng chảy, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Đó là quỷ tà!
- Quỷ tà?
Sắc mặt Đông Phương Kính Nguyệt trầm xuống.
Quỷ tà chính là âm giới tam tà.
Âm giới tam ta chính là thi tà, quỷ tà, thần tà!
Chỉ có Tầm Bảo Sư hành tẩu ở biên giới thế giới mới biết được dương giới tam dị và âm giới tam tà, đương nhiên những đại lão đỉnh cấp của tu tiên giới cũng nghe đồn về âm dương hai giới, đây là tin tức chỉ truyền lưu trong số ít tu sĩ mà thôi.
/2057
|