Cho nên đối mặt Lệnh Đông Lai khiêu chiến, Phong Phi Vân hoàn toàn không có úy kỵ chút gì cả.
Phong Phi Vân cố ý ngượng nghịu, trầm tư sau nửa ngày, mới nói:
- Nếu Lệnh huynh đã nói như thế, nếu ta không dám chiến là không cho Lệnh huynh mặt mũi rồi.
Nghe được Phong Phi Vân nói thế sắc mặt Lệnh Đông Lai đại hỉ, rốt cục bức Phong Phi Vân đi vào khuôn khổ, vì vậy được một tấc lại muốn tiến một thước nói:
- Đã muốn chiến, vậy thì phải có tặng thưởng.
- Có ý tứ gì?
Phong Phi Vân nói.
Lệnh Đông Lai lời nói hùng hồn:
- Nếu ai thua có thể làm cho đối phương phải nghe lệnh một lần, đối phương còn phải phục tùng.
- Làm heo làm cẩu cũng có thể?
Phong Phi Vân nói.
- Tự nhiên là như vậy.
Phong Phi Vân trên mặt lộ ra nét ngượng nghịu, nói:
- Vậy không tốt lắm đâu.
Lệnh Đông Lai há bỏ qua cơ hội thu thập Phong Phi Vân, bức bách nói:
- Chẳng lẽ thần vương đại nhân sợ thua sao?
- Vậy được rồi, cứ định như thế đi.
Phong Phi Vân lông mày giãn ra, giống như hạ quyết định gian nan.
Rất nhiều người đều kiến thức uy năng Phong Phi Vân vừa rồi một côn đánh lui Hồng Diệp hoàng tử, biết rõ Phong Phi Vân lợi hại, Lệnh Đông Lai đã dám khiêu chiến Phong Phi Vân, tự nhiên cũng nhất định có chỗ dựa.
Một là Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng thứ ba, một là thứ tư, một trận chiến này đáng giá chờ mong.
Trên mặt đất trồi lên một tòa trận đài, đường kính dài đến mười hai trượng, chính là một cổ trận pháp.
Phong Phi Vân cùng Lệnh Đông Lai đứng trên trận đài, đưa mắt nhìn nhau.
Hai người đều là nhân tài tuấn kiệt của thế hệ tân sinh, thường thường bị người ta so sánh với nhau, cũng là người được người khác hâm mộ.
Tuy Phong Phi Vân đoạt được một kiện tam phẩm đỉnh phong linh khí nơi tay, nhưng mà Lệnh Đông Lai vẫn không sợ hãi chút nào, nói:
- Thần Vương đại nhân cũng phải cẩn thận, thiên kiêu quyết đấu, quyền cước không có mắt, nếu có sơ suất gì cũng không nên oán hận a.
- Tự nhiên là như thế, tự nhiên là như thế.
Phong Phi Vân cười nói.
Lệnh Đông Lai hai tay mở ra, bảy thanh linh khí bay ra ngoài, trong đó có năm kiện là nhất phẩm linh khí, còn có hai kiện chính là nhị phẩm linh khí, linh khí linh tính bắn ra ngoài, linh mang phóng lên trời.
Hai kiện cổ kiếm màu đen bén nhọn như giao long.
Một chiếc nhẫn màu tím, không ngừng co duỗi bành trướng, biến hóa ngàn vạn.
Một đoạn chiến thương phong cách cổ xưa mà đại khí.
Một bức họa chân nhân cuộn tròn, phác hoạ thần hồn, vẽ bách quỷ.
Một thanh cốt binh, bạch cốt um tùm, tà khí lẫm liệt, phía trên ngưng tụ vạn pháp, đồ đằng thú ấn vô số kể.
Một cột điện bằng sắt bát giác to như bàn tay, phía trên có gai sắt gỉ sét màu đồng xanh.
Bảy kiện linh khí vờn quanh người Lệnh Đông Lai, bộc phát ra bảy đoàn sáng chói vầng sáng, linh mang phun trào, có bảy sắt như cầu vồng.
Một ít tu sĩ nửa bước cự phách thế hệ gìa đều không có linh khí, nhưng mà Lệnh Đông Lai một người lại nắm giữ bảy kiện linh khí, bởi vậy có thể thấy số mệnh người này mạnh mẽ không thể so.
Phong Phi Vân cũng không có sử dụng Kình Thiên Côn, Kình Thiên Côn tuy là tam phẩm linh khí đỉnh phong, nhưng mà dù sao Phong Phi Vân còn không có tế luyện, dùng được cũng không thuận buồm xuôi gió, mười tầng lực lượng chỉ phát huy chưa tới năm tầng.
Xôn xao.
Một đạo bạch quang.
Phong Phi Vân lấy bạch thạch cự đao ra, dài chừng bảy mét, thân đao rộng như ván cửa.
- Ồ.
Phong Phi Vân phát hiện bạch thạch cự đao phá vỡ một lỗ hỏng nhỏ, trên lỗ hổng có hào quang kim loại lưu động.
Bạch thạch cự đao vật liệu bằng đá vô cùng cứng rắn, có thể so với linh khí, lúc nào bị rách ra một đường thế này?
Căn bản không được phép Phong Phi Vân cẩn thận đi điều tra huyền bí của bạch thạch cự đao, Lệnh Đông Lai đã dẫn đầu công kích, bảy kiện linh khí đồng thời đánh ra, linh khí chiến uy đã bị kích phát hoàn toàn, không có cùng hình thành Khí linh lượn lờ trên linh khí.
Phong Phi Vân chân đạp Luân Hồi Tật Tốc, cầm theo bạch thạch cự đao, đao khí thật dài hiện ra, nghênh chiến.
Bành.
Thể chất Phong Phi Vân cường đại, Bất Tử Phượng Hoàng Thân cường hoành triển lộ không bỏ sót, xuyên thẳng qua linh khí tranh phong với chiến linh.
Ánh đao cùng hào quang linh khí đan xen vào nhau, bộc phát từng tiếng nổ mạnh mẽ.
Lệnh Đông Lai lạnh lùng cười cười, Phong Phi Vân thật sự quá vô lễ, không ngờ dùng đao bác linh khí, đã như vầy, ta sẽ đưa ngươi ra đi.
Oanh.
Lệnh Đông Lai sống chế bảy kiện linh khí đã sớm đạt tới tình trạng lô hỏa thuần thanh.
Hào quang bảy kiện linh khí càng tăng lên, giống như Thất Tinh Liên Châu, luyện thành một chuỗi công kích về phía Phong Phi Vân.
- Long Hoàng Đao Quyết thứ tư đao, Long Hoàng Phách Thiên.
Phong Phi Vân cảm giác được sát cơ trên người Lệnh Đông Lai.
Trong thân thể có tiếng dị thú gào thét vang vọng, giống như có mãng hoang sinh ra trong người, lực lượng huyết dịch từ trong xương cốt cũng được kích phát ra ngoài, một đao bổ nứt một kiện linh khí.
Ba.
Thần hoàn màu tím lúc này bay ra xa, linh quang bên trong chảy ra nhàn nhạt.
- Bạch thạch cự đao vì sao trở nên sắc bén như thế, rõ ràng có thể bổ nứt linh khí?
Ánh mắt Phong Phi Vân nhìn qua bạch thạch cự đao, phát hiện bên trong lưỡi đao xuất hiện vết nứt càng lớn, bên trong hào quang kim loại còn mạnh hơn nưa
Một kiện linh khí tổn hại cũng không ảnh hưởng thế công của Lệnh Đông Lai.
Phong Phi Vân cũng nhanh chóng thu liễm tâm thần, ra tay lần nữa hung mãnh hơn lúc trước, có một con bạch long màu trắng trong cự đao bay ra ngoài, bổ nứt kiện linh khí thứ hai.
Ba.
Lại có kiện linh khí thứ hai tổn hại.
Kiện linh khí thứ hai tổn thương chính là cây cột bằng sắt bát giác.
Tế luyện linh khí, sử dụng đều là tài liệu đỉnh cấp, linh khí tự nhiên càng thêm cứng rắn, cho dù bảo tồn mấy ngàn năm cũng sẽ không tổn hại.
Cự phách cũng khó khăn tổn hại linh khí.
Phong Phi Vân mới Thiên Mệnh tam trọng mà thôi, lại liên tiếp hai lần trảm phá linh khí, chẳng lẽ lực lượng của hắn mạnh tới mức này?
Lệnh Đông Lai tự nhiên không tin, tuyệt đối chính là thanh đao trong tay của Phong Phi Vân.
Tu sĩ trong quế viên kinh ngạc, hai kiện linh khí tổn thương liên tục, cho dù Lệnh Đông Lai số mệnh lớn cũng không tổn thương nổi, dù sao linh khí không phải rau củ trắng.
- Chiến binh trong tay Phong Phi Vân là vật gì?
- Chỉ là một thah thạch đao.
- Trên thạch đao có hai vết kim loại chớp động, bên trong lóp da bằng đá có cái gì đó.
Nếu là nhân vật cự phách, tế ra trấn thế sát binh đánh nát linh khí đó cũng không phải một chuyện kỳ quái, nhưng mà Phong Phi Vân cầm một thanh thạch đao lại có thể làm chuyện này, tuyệt không phải chuyện đùa.
Có thể nói nó sắc bén cỡ nào?
Thanh thạch đao này lấy được trong Vô Lượng Tháp.
Nữ ma cũng thoát khốn từ trong Vô Lượng Tháp ra ngoài, trong óc lờ mờ có một tia đao ảnh về thạch đao, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào thạch đao của Phong Phi Vân, lộ ra thần sắc nghi hoặc, cũng biết nó là gì.
Bá, bá. . .
Lực lượng toàn thân Phong Phi Vân sôi trào lên.
Phong Phi Vân cố ý ngượng nghịu, trầm tư sau nửa ngày, mới nói:
- Nếu Lệnh huynh đã nói như thế, nếu ta không dám chiến là không cho Lệnh huynh mặt mũi rồi.
Nghe được Phong Phi Vân nói thế sắc mặt Lệnh Đông Lai đại hỉ, rốt cục bức Phong Phi Vân đi vào khuôn khổ, vì vậy được một tấc lại muốn tiến một thước nói:
- Đã muốn chiến, vậy thì phải có tặng thưởng.
- Có ý tứ gì?
Phong Phi Vân nói.
Lệnh Đông Lai lời nói hùng hồn:
- Nếu ai thua có thể làm cho đối phương phải nghe lệnh một lần, đối phương còn phải phục tùng.
- Làm heo làm cẩu cũng có thể?
Phong Phi Vân nói.
- Tự nhiên là như vậy.
Phong Phi Vân trên mặt lộ ra nét ngượng nghịu, nói:
- Vậy không tốt lắm đâu.
Lệnh Đông Lai há bỏ qua cơ hội thu thập Phong Phi Vân, bức bách nói:
- Chẳng lẽ thần vương đại nhân sợ thua sao?
- Vậy được rồi, cứ định như thế đi.
Phong Phi Vân lông mày giãn ra, giống như hạ quyết định gian nan.
Rất nhiều người đều kiến thức uy năng Phong Phi Vân vừa rồi một côn đánh lui Hồng Diệp hoàng tử, biết rõ Phong Phi Vân lợi hại, Lệnh Đông Lai đã dám khiêu chiến Phong Phi Vân, tự nhiên cũng nhất định có chỗ dựa.
Một là Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng thứ ba, một là thứ tư, một trận chiến này đáng giá chờ mong.
Trên mặt đất trồi lên một tòa trận đài, đường kính dài đến mười hai trượng, chính là một cổ trận pháp.
Phong Phi Vân cùng Lệnh Đông Lai đứng trên trận đài, đưa mắt nhìn nhau.
Hai người đều là nhân tài tuấn kiệt của thế hệ tân sinh, thường thường bị người ta so sánh với nhau, cũng là người được người khác hâm mộ.
Tuy Phong Phi Vân đoạt được một kiện tam phẩm đỉnh phong linh khí nơi tay, nhưng mà Lệnh Đông Lai vẫn không sợ hãi chút nào, nói:
- Thần Vương đại nhân cũng phải cẩn thận, thiên kiêu quyết đấu, quyền cước không có mắt, nếu có sơ suất gì cũng không nên oán hận a.
- Tự nhiên là như thế, tự nhiên là như thế.
Phong Phi Vân cười nói.
Lệnh Đông Lai hai tay mở ra, bảy thanh linh khí bay ra ngoài, trong đó có năm kiện là nhất phẩm linh khí, còn có hai kiện chính là nhị phẩm linh khí, linh khí linh tính bắn ra ngoài, linh mang phóng lên trời.
Hai kiện cổ kiếm màu đen bén nhọn như giao long.
Một chiếc nhẫn màu tím, không ngừng co duỗi bành trướng, biến hóa ngàn vạn.
Một đoạn chiến thương phong cách cổ xưa mà đại khí.
Một bức họa chân nhân cuộn tròn, phác hoạ thần hồn, vẽ bách quỷ.
Một thanh cốt binh, bạch cốt um tùm, tà khí lẫm liệt, phía trên ngưng tụ vạn pháp, đồ đằng thú ấn vô số kể.
Một cột điện bằng sắt bát giác to như bàn tay, phía trên có gai sắt gỉ sét màu đồng xanh.
Bảy kiện linh khí vờn quanh người Lệnh Đông Lai, bộc phát ra bảy đoàn sáng chói vầng sáng, linh mang phun trào, có bảy sắt như cầu vồng.
Một ít tu sĩ nửa bước cự phách thế hệ gìa đều không có linh khí, nhưng mà Lệnh Đông Lai một người lại nắm giữ bảy kiện linh khí, bởi vậy có thể thấy số mệnh người này mạnh mẽ không thể so.
Phong Phi Vân cũng không có sử dụng Kình Thiên Côn, Kình Thiên Côn tuy là tam phẩm linh khí đỉnh phong, nhưng mà dù sao Phong Phi Vân còn không có tế luyện, dùng được cũng không thuận buồm xuôi gió, mười tầng lực lượng chỉ phát huy chưa tới năm tầng.
Xôn xao.
Một đạo bạch quang.
Phong Phi Vân lấy bạch thạch cự đao ra, dài chừng bảy mét, thân đao rộng như ván cửa.
- Ồ.
Phong Phi Vân phát hiện bạch thạch cự đao phá vỡ một lỗ hỏng nhỏ, trên lỗ hổng có hào quang kim loại lưu động.
Bạch thạch cự đao vật liệu bằng đá vô cùng cứng rắn, có thể so với linh khí, lúc nào bị rách ra một đường thế này?
Căn bản không được phép Phong Phi Vân cẩn thận đi điều tra huyền bí của bạch thạch cự đao, Lệnh Đông Lai đã dẫn đầu công kích, bảy kiện linh khí đồng thời đánh ra, linh khí chiến uy đã bị kích phát hoàn toàn, không có cùng hình thành Khí linh lượn lờ trên linh khí.
Phong Phi Vân chân đạp Luân Hồi Tật Tốc, cầm theo bạch thạch cự đao, đao khí thật dài hiện ra, nghênh chiến.
Bành.
Thể chất Phong Phi Vân cường đại, Bất Tử Phượng Hoàng Thân cường hoành triển lộ không bỏ sót, xuyên thẳng qua linh khí tranh phong với chiến linh.
Ánh đao cùng hào quang linh khí đan xen vào nhau, bộc phát từng tiếng nổ mạnh mẽ.
Lệnh Đông Lai lạnh lùng cười cười, Phong Phi Vân thật sự quá vô lễ, không ngờ dùng đao bác linh khí, đã như vầy, ta sẽ đưa ngươi ra đi.
Oanh.
Lệnh Đông Lai sống chế bảy kiện linh khí đã sớm đạt tới tình trạng lô hỏa thuần thanh.
Hào quang bảy kiện linh khí càng tăng lên, giống như Thất Tinh Liên Châu, luyện thành một chuỗi công kích về phía Phong Phi Vân.
- Long Hoàng Đao Quyết thứ tư đao, Long Hoàng Phách Thiên.
Phong Phi Vân cảm giác được sát cơ trên người Lệnh Đông Lai.
Trong thân thể có tiếng dị thú gào thét vang vọng, giống như có mãng hoang sinh ra trong người, lực lượng huyết dịch từ trong xương cốt cũng được kích phát ra ngoài, một đao bổ nứt một kiện linh khí.
Ba.
Thần hoàn màu tím lúc này bay ra xa, linh quang bên trong chảy ra nhàn nhạt.
- Bạch thạch cự đao vì sao trở nên sắc bén như thế, rõ ràng có thể bổ nứt linh khí?
Ánh mắt Phong Phi Vân nhìn qua bạch thạch cự đao, phát hiện bên trong lưỡi đao xuất hiện vết nứt càng lớn, bên trong hào quang kim loại còn mạnh hơn nưa
Một kiện linh khí tổn hại cũng không ảnh hưởng thế công của Lệnh Đông Lai.
Phong Phi Vân cũng nhanh chóng thu liễm tâm thần, ra tay lần nữa hung mãnh hơn lúc trước, có một con bạch long màu trắng trong cự đao bay ra ngoài, bổ nứt kiện linh khí thứ hai.
Ba.
Lại có kiện linh khí thứ hai tổn hại.
Kiện linh khí thứ hai tổn thương chính là cây cột bằng sắt bát giác.
Tế luyện linh khí, sử dụng đều là tài liệu đỉnh cấp, linh khí tự nhiên càng thêm cứng rắn, cho dù bảo tồn mấy ngàn năm cũng sẽ không tổn hại.
Cự phách cũng khó khăn tổn hại linh khí.
Phong Phi Vân mới Thiên Mệnh tam trọng mà thôi, lại liên tiếp hai lần trảm phá linh khí, chẳng lẽ lực lượng của hắn mạnh tới mức này?
Lệnh Đông Lai tự nhiên không tin, tuyệt đối chính là thanh đao trong tay của Phong Phi Vân.
Tu sĩ trong quế viên kinh ngạc, hai kiện linh khí tổn thương liên tục, cho dù Lệnh Đông Lai số mệnh lớn cũng không tổn thương nổi, dù sao linh khí không phải rau củ trắng.
- Chiến binh trong tay Phong Phi Vân là vật gì?
- Chỉ là một thah thạch đao.
- Trên thạch đao có hai vết kim loại chớp động, bên trong lóp da bằng đá có cái gì đó.
Nếu là nhân vật cự phách, tế ra trấn thế sát binh đánh nát linh khí đó cũng không phải một chuyện kỳ quái, nhưng mà Phong Phi Vân cầm một thanh thạch đao lại có thể làm chuyện này, tuyệt không phải chuyện đùa.
Có thể nói nó sắc bén cỡ nào?
Thanh thạch đao này lấy được trong Vô Lượng Tháp.
Nữ ma cũng thoát khốn từ trong Vô Lượng Tháp ra ngoài, trong óc lờ mờ có một tia đao ảnh về thạch đao, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào thạch đao của Phong Phi Vân, lộ ra thần sắc nghi hoặc, cũng biết nó là gì.
Bá, bá. . .
Lực lượng toàn thân Phong Phi Vân sôi trào lên.
/2057
|