Phong PHi Vân khóe miệng nhếch lên, tự nhiên biết rõ suy nghĩ của đám nương nương này, cười nói:
- Không cần, mang bái thiếp đốt đi.
- Thế nhưng mà... Trong đó có bái thiếp của một thần phi nương nương...
Lão quản gia cẩn thận nói ra.
Phong Phi Vân trố mắt nhìn, nói:
- Là thần phi nương nương nào?
Cả Thần Tấn vương triều chỉ có bốn vị thần phi, thần phi địa vị cao hơn mười tám thiên phầu, không ai dám đắc tội các nàng.
- Kỷ Linh Xuân, Xuân phi nương nương!
Lão quản gia nói.
- Là nàng!
Phong Phi Vân hai mắt ngưng trọng, là nữ nhân Kỷ gia.
Trong mắt Phong Phi Vân mang theo lạnh giá, nói:
- Đưa bái thiếp nàng qua đây, ta đã sớm muốn gặp một vị thần phi nương nương, mặc khác chuân bị cho ta một chiếc xe, gọi người quen thuộc thần đô lái xe, việc này không nên nói cho Vạn tiểu thư nghe, ta muốn ra ngoài một chuyến.
Lão quản gia đưa một bái thiếp qua, mang chồng còn lại rời đi, hắn cũng đi chuẩn bị xe.
Tu sĩ Thần Tấn vương triều nếu không đi qua thần đô, tuyệt đối sẽ cảm thấy tiếc nuối.
Đi tới thần đô, nếu không tiến vào nội thành thì chưa tunhs đi qua thần đô.
Thần đô giàu có nhất, náo nhiệt nhất, tự nhiên là phải có tới mấy nội thành.
- Thiếu chủ, chúng ta bây giờ đi nơi nào?
Nam tử lái xe tên là Mã Long, thân hình gầy còm, tuổi trên ba mươi, hắn vốn là một nô lệ, đã qua tay sáu chủ nhân.
Giá cả mỗi lần bán hắn bình thường đều rất cao, bởi vì hắn có bản lĩnh mà nô lệ khác không có, hắn có thể gặp được là không quên.
Có thể nói mỗi phố lớn ngõ nhỏ trong thần đô này hắn đều không quên.
Cũng chính bơi vì bổn sự này cho nên hắn sống tốt hơn nô lệ bình thường.
Ngươi có thể sinh ra hèn mọn, nhưng mà ngươi phải thành thạo một nghề.
- Đi Ngân Câu tổng phường.
Phong Phi Vân nói một câu như thế, vào trong xe nhìn bái thiếp của Xuân phi nương nương.
Bái thiếp này nội dung ngắn gọn, dùng mực xạ hương viết ba chữ xinh đẹp: Nam Thiên Tự!
Chữ viết ưu mỹ, thư pháp bao hàm thiên đạo.
- Thật sự là nữ nhân chữ chữ như vàng!
Phong Phi Vân đưa giấy viết bái thiếp lên mũi ngửi, ngửi được hương hoa bạch lam nhàn nhạt truyền ra, thập phần thanh nhã, làm cho người ta sinh ra mê muội.
Hoa bạch lam cực kỳ khó tìm, thưa thớt tới cực điểm.
Trong truyền thuyết chỉ co cung điện thần linh có ba gốc hoa bạch lam, dùng cánh hoa bạch lam chế thành hương liệu, có thể giúp nữ tử thanh xuân vĩnh trú.
Cũng bởi vì hoa bạch lam trân quý và có công hiệu như thế, khiến cho giá của nó đắc không thua gì linh đan hiếm thấy, vạn kim khó cầu.
Phong Phi Vân cười cười, thu hồi phong thư lại.
Ngân Câu Phường chính là nơi mua bán, nhưng mà tu kiến chẳng khác gì hoàn cung, từng cung điện, ban công, kiến trúc tinh xảo, đại khí bàng bạc, rất hiếm thấy.
Cả thần đô này chỉ có một Ngân Câu tổng phường, cho nên càng nguy nga đại khí, không dưới mười dặm đều là phạm vi của Ngân Câu Phường.
Ở nơi này, chỉ cần là đồ vật ngươi nghĩ tới, chắc chắn sẽ mua được.
- Phàm là khách nhân tiến vào Ngân Câu Phường đều phải tiến hành tiêu phí theo ước định, khi đó sẽ cấp cho lệnh bài tương ứng, khách nhân không cùng đẳng cấp thì phạm vi mua bán cũng khác nhau.
Một lão giả hiền lành nói với Phong Phi Vân, dẫn hắn vào một tòa cung điện.
Đối với người bình thường mà nói, người có thể tiến vào Ngân Câu Phường tiêu phí đều là thế hệ đại phú đại quý.
Tiêu phí trong Ngân Câu tổng phường không dùng kim tệ cân nhắc, đà là dùng linh thạch và linh thảo giao dịch.
Một miếng nhỏ chân diệu linh thạch giá trị ba vạn kim tệ.
Một khối chân diệu linh thạch đê đẳng nhất có giá ba mươi vạn kim tệ.
Một gốc linh thảo ngàn năm có giá trị ba trăm vạn kim tệ.
Một kiện nhất phẩm linh khí có giá trị một trăm triệu kim tệ đến ba trăm triệu kim tệ, linh khí càng cường đại giá trị càng cao.
Khách nhân trong Ngân Câu Phường tự nhiên cũng phân theo tinh cấp, ví dụ như năng lực tiêu phí dưới một khối chân diệu linh thạch, được xưng là nhất tinh.
Năng lực tiêu phí mười khối chân diệu linh thạch, được xưng là nhị tinh.
Năng lực tiêu phí một trăm khối chân diệu linh thạch được xưng là tam tinh, có thể đạt tới cấp bậc này, tu vị bình thường đều là cự phách, chính là đại lão trong tu tiên giới.
Năng lực tiêu phí trên một ngàn khối chân diệu linh thạch, được xưng là tứ tinh, người tiêu thụ cấp bậc này bình thường là chưởng giáo đại hình tiên môn, hoặc là tộc trưởng gia tộc tu tiên cỡ lớn.
Năng lực tiêu phí hơn một vạn chân diệu linh thạch được xưng là ngũ tinh, nhân vật cấp bậc này càng thưa thớt, cả Thần Tấn vương triều đoán chừng không tới trăm người.
Mà đám người tiêu phí trong Ngân Câu Phường đa số vẫn là nhất tinh, nhị tinh làm chủ.
- Xin hỏi công tử là thân phận gì?
Nữ tử trẻ tuổi thẩm hạch thân phận lườm Phong Phi Vân, nhìn sau lưng Phong Phi Vân không có nữ bộc tỳ nữ xinh đẹp đi theo, ngữ khí lập tức không nhiệt tình như vậy, lộ ra vẻ lãnh đạm, cường điệu:
- Năng lực tiêu phí không đạt ba vạn kim tệ, không có tư cách vào Ngân Câu Phường.
Ba vạn kim tệ tương đương con số khổng lồ, tại bất cứ cổ thành nào của Nam Thái Phủ cũng là thổ tài chủ, nuôi sống trăm ngàn miệng ăn không có vấn đề.
Nhưng mà tại thần đô này, đây là nơi của kẻ có tiền, ba vạn kim tệ chẳng qua chỉ là tu sĩ trung đẳng, căn bản không cách nào so được với kẻ có tiền chân chính.
Phong Phi Vân không có trách nàng, dù sao thần đô này thiếu niên quý tộc đều mang theo một đám hộ vệ và nô bộc xuất hành, Phong Phi Vân hắn mang theo một xa phu đi vào Ngân Câu Phường, bị người ta xem nhẹ là đáng đời hắn.
Phong Phi Vân nói:
- Ta tới mua dị thú chiến hồn.
Phong Phi Vân cũng không nói mình tiêu phí ba vạn kim tejhe, mà là nói rõ ý của mình, là muốn cho đối phương bậc thang đi xuống, không làm đối phương xấu hổ.
Dù sao người có thể mua được dị thú chiến hồn đều là kẻ giàu chân chính.
Dù sao nữ tử trẻ tuổi có thể làm việc tại Ngân Câu Phường đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc, tuy không biết năng lực tiêu phí cao nhất của Phong Phi Vân là bao nhiêu, nhưng mà khách hàng muốn lăn lộn tới nhất tinh cũng được.
- Được rồi, ta là nơi xét duyệt thân phận khách hàng, xin lấy đồ vật chứng minh thân phận của ngươi ra đi.
Nữ tử noisra.
Ngân Câu Phương chính là nơi công khai, tự nhiên sẽ không quản người tốt kẻ xấu thế nào, nhưng mà cân nhắc năng lực tiêu phí của một người không có khả năng không bảo đối phương xuất ra đồ vật đáng giá.
Nhân vật xét duyệt khách nhân ở Ngân Câu Phường rất thông minh, đều đánh giá khách nhân qua cách ăn mặc, thân phận, tu vị, đại khái có thể đánh giá ra tinh cách của khách nhân.
Phong Phi Vân sắc mặt cứng đờ, nói:
- Ta không có vật phẩm chứng minh thân phận, nếu không ta múa một bộ đao pháp cho ngươi xem, được chứ?
Trong lòng Phong Phi Vân tức giận, hắn đường đường thiếu chủ Phong gia, không ngờ ngay cả khối lệnh bài chứng minh thân phận cũng không có.
Nếu như thần vương lệnh không trả cho thần vương là tốt rồi, có thể dễ dàng cầm ra chứng minh.
- Không cần, mang bái thiếp đốt đi.
- Thế nhưng mà... Trong đó có bái thiếp của một thần phi nương nương...
Lão quản gia cẩn thận nói ra.
Phong Phi Vân trố mắt nhìn, nói:
- Là thần phi nương nương nào?
Cả Thần Tấn vương triều chỉ có bốn vị thần phi, thần phi địa vị cao hơn mười tám thiên phầu, không ai dám đắc tội các nàng.
- Kỷ Linh Xuân, Xuân phi nương nương!
Lão quản gia nói.
- Là nàng!
Phong Phi Vân hai mắt ngưng trọng, là nữ nhân Kỷ gia.
Trong mắt Phong Phi Vân mang theo lạnh giá, nói:
- Đưa bái thiếp nàng qua đây, ta đã sớm muốn gặp một vị thần phi nương nương, mặc khác chuân bị cho ta một chiếc xe, gọi người quen thuộc thần đô lái xe, việc này không nên nói cho Vạn tiểu thư nghe, ta muốn ra ngoài một chuyến.
Lão quản gia đưa một bái thiếp qua, mang chồng còn lại rời đi, hắn cũng đi chuẩn bị xe.
Tu sĩ Thần Tấn vương triều nếu không đi qua thần đô, tuyệt đối sẽ cảm thấy tiếc nuối.
Đi tới thần đô, nếu không tiến vào nội thành thì chưa tunhs đi qua thần đô.
Thần đô giàu có nhất, náo nhiệt nhất, tự nhiên là phải có tới mấy nội thành.
- Thiếu chủ, chúng ta bây giờ đi nơi nào?
Nam tử lái xe tên là Mã Long, thân hình gầy còm, tuổi trên ba mươi, hắn vốn là một nô lệ, đã qua tay sáu chủ nhân.
Giá cả mỗi lần bán hắn bình thường đều rất cao, bởi vì hắn có bản lĩnh mà nô lệ khác không có, hắn có thể gặp được là không quên.
Có thể nói mỗi phố lớn ngõ nhỏ trong thần đô này hắn đều không quên.
Cũng chính bơi vì bổn sự này cho nên hắn sống tốt hơn nô lệ bình thường.
Ngươi có thể sinh ra hèn mọn, nhưng mà ngươi phải thành thạo một nghề.
- Đi Ngân Câu tổng phường.
Phong Phi Vân nói một câu như thế, vào trong xe nhìn bái thiếp của Xuân phi nương nương.
Bái thiếp này nội dung ngắn gọn, dùng mực xạ hương viết ba chữ xinh đẹp: Nam Thiên Tự!
Chữ viết ưu mỹ, thư pháp bao hàm thiên đạo.
- Thật sự là nữ nhân chữ chữ như vàng!
Phong Phi Vân đưa giấy viết bái thiếp lên mũi ngửi, ngửi được hương hoa bạch lam nhàn nhạt truyền ra, thập phần thanh nhã, làm cho người ta sinh ra mê muội.
Hoa bạch lam cực kỳ khó tìm, thưa thớt tới cực điểm.
Trong truyền thuyết chỉ co cung điện thần linh có ba gốc hoa bạch lam, dùng cánh hoa bạch lam chế thành hương liệu, có thể giúp nữ tử thanh xuân vĩnh trú.
Cũng bởi vì hoa bạch lam trân quý và có công hiệu như thế, khiến cho giá của nó đắc không thua gì linh đan hiếm thấy, vạn kim khó cầu.
Phong Phi Vân cười cười, thu hồi phong thư lại.
Ngân Câu Phường chính là nơi mua bán, nhưng mà tu kiến chẳng khác gì hoàn cung, từng cung điện, ban công, kiến trúc tinh xảo, đại khí bàng bạc, rất hiếm thấy.
Cả thần đô này chỉ có một Ngân Câu tổng phường, cho nên càng nguy nga đại khí, không dưới mười dặm đều là phạm vi của Ngân Câu Phường.
Ở nơi này, chỉ cần là đồ vật ngươi nghĩ tới, chắc chắn sẽ mua được.
- Phàm là khách nhân tiến vào Ngân Câu Phường đều phải tiến hành tiêu phí theo ước định, khi đó sẽ cấp cho lệnh bài tương ứng, khách nhân không cùng đẳng cấp thì phạm vi mua bán cũng khác nhau.
Một lão giả hiền lành nói với Phong Phi Vân, dẫn hắn vào một tòa cung điện.
Đối với người bình thường mà nói, người có thể tiến vào Ngân Câu Phường tiêu phí đều là thế hệ đại phú đại quý.
Tiêu phí trong Ngân Câu tổng phường không dùng kim tệ cân nhắc, đà là dùng linh thạch và linh thảo giao dịch.
Một miếng nhỏ chân diệu linh thạch giá trị ba vạn kim tệ.
Một khối chân diệu linh thạch đê đẳng nhất có giá ba mươi vạn kim tệ.
Một gốc linh thảo ngàn năm có giá trị ba trăm vạn kim tệ.
Một kiện nhất phẩm linh khí có giá trị một trăm triệu kim tệ đến ba trăm triệu kim tệ, linh khí càng cường đại giá trị càng cao.
Khách nhân trong Ngân Câu Phường tự nhiên cũng phân theo tinh cấp, ví dụ như năng lực tiêu phí dưới một khối chân diệu linh thạch, được xưng là nhất tinh.
Năng lực tiêu phí mười khối chân diệu linh thạch, được xưng là nhị tinh.
Năng lực tiêu phí một trăm khối chân diệu linh thạch được xưng là tam tinh, có thể đạt tới cấp bậc này, tu vị bình thường đều là cự phách, chính là đại lão trong tu tiên giới.
Năng lực tiêu phí trên một ngàn khối chân diệu linh thạch, được xưng là tứ tinh, người tiêu thụ cấp bậc này bình thường là chưởng giáo đại hình tiên môn, hoặc là tộc trưởng gia tộc tu tiên cỡ lớn.
Năng lực tiêu phí hơn một vạn chân diệu linh thạch được xưng là ngũ tinh, nhân vật cấp bậc này càng thưa thớt, cả Thần Tấn vương triều đoán chừng không tới trăm người.
Mà đám người tiêu phí trong Ngân Câu Phường đa số vẫn là nhất tinh, nhị tinh làm chủ.
- Xin hỏi công tử là thân phận gì?
Nữ tử trẻ tuổi thẩm hạch thân phận lườm Phong Phi Vân, nhìn sau lưng Phong Phi Vân không có nữ bộc tỳ nữ xinh đẹp đi theo, ngữ khí lập tức không nhiệt tình như vậy, lộ ra vẻ lãnh đạm, cường điệu:
- Năng lực tiêu phí không đạt ba vạn kim tệ, không có tư cách vào Ngân Câu Phường.
Ba vạn kim tệ tương đương con số khổng lồ, tại bất cứ cổ thành nào của Nam Thái Phủ cũng là thổ tài chủ, nuôi sống trăm ngàn miệng ăn không có vấn đề.
Nhưng mà tại thần đô này, đây là nơi của kẻ có tiền, ba vạn kim tệ chẳng qua chỉ là tu sĩ trung đẳng, căn bản không cách nào so được với kẻ có tiền chân chính.
Phong Phi Vân không có trách nàng, dù sao thần đô này thiếu niên quý tộc đều mang theo một đám hộ vệ và nô bộc xuất hành, Phong Phi Vân hắn mang theo một xa phu đi vào Ngân Câu Phường, bị người ta xem nhẹ là đáng đời hắn.
Phong Phi Vân nói:
- Ta tới mua dị thú chiến hồn.
Phong Phi Vân cũng không nói mình tiêu phí ba vạn kim tejhe, mà là nói rõ ý của mình, là muốn cho đối phương bậc thang đi xuống, không làm đối phương xấu hổ.
Dù sao người có thể mua được dị thú chiến hồn đều là kẻ giàu chân chính.
Dù sao nữ tử trẻ tuổi có thể làm việc tại Ngân Câu Phường đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc, tuy không biết năng lực tiêu phí cao nhất của Phong Phi Vân là bao nhiêu, nhưng mà khách hàng muốn lăn lộn tới nhất tinh cũng được.
- Được rồi, ta là nơi xét duyệt thân phận khách hàng, xin lấy đồ vật chứng minh thân phận của ngươi ra đi.
Nữ tử noisra.
Ngân Câu Phương chính là nơi công khai, tự nhiên sẽ không quản người tốt kẻ xấu thế nào, nhưng mà cân nhắc năng lực tiêu phí của một người không có khả năng không bảo đối phương xuất ra đồ vật đáng giá.
Nhân vật xét duyệt khách nhân ở Ngân Câu Phường rất thông minh, đều đánh giá khách nhân qua cách ăn mặc, thân phận, tu vị, đại khái có thể đánh giá ra tinh cách của khách nhân.
Phong Phi Vân sắc mặt cứng đờ, nói:
- Ta không có vật phẩm chứng minh thân phận, nếu không ta múa một bộ đao pháp cho ngươi xem, được chứ?
Trong lòng Phong Phi Vân tức giận, hắn đường đường thiếu chủ Phong gia, không ngờ ngay cả khối lệnh bài chứng minh thân phận cũng không có.
Nếu như thần vương lệnh không trả cho thần vương là tốt rồi, có thể dễ dàng cầm ra chứng minh.
/2057
|