Thiếu niên có tu vi Niết Bàn đệ lục trọng thiên, đã bị thương nặng nhiều chỗ nhưng ánh mắt vẫn kiên cường.
Thiếu niên nói:
- Một đám chó vực ngoại, muốn chiến sao? Tiểu gia không sợ các ngươi! Nhưng các ngươi muốn cướp Phỉ Phỉ thì phải bước qua xác ta!
Thiếu nữ tên Phỉ Phỉ rất đẹp, da trắng bóc, tóc dài đen nhánh. Thiếu nữ là thanh quan bán nghề, tu vi rất thấp, nhưng trong mắt nàng không chút sợ hãi. Ánh mắt thiếu nữ kiên quyết ôm cánh tay thiếu niên.
Đấm đông rẽ ra, một thanh niên mặc giáp vàng khí thế cường đại, tu vi Vũ Hóa đệ tam trọng bước ra.
Thanh niên mặc giáp vàng cười nói:
- Hiện tại sinh linh toàn Trung Ương vương triều thứ sáu là nô bộc của Tiểu Thiên Thánh gia ta. Tiểu tử, bằng vào ngươi cũn dám cướp nữ nhân với ta?
- Ha ha ha ha ha ha! Chúa tể thánh đình đã bỏ trốn, nguyên Trung Ương vương triều thứ sáu do Tiểu Thiên Thánh chúng ta quyết định. Tiểu Thiên Thánh muốn nữ nhân sao không có được?
- Người trong thiên hạ sợ ngươi nhưng Tất Thắng Thiên ta thì không!
Thiếu niên siết chặt chiến kiếm, tuy tu vi chênh lệch rất lớn nhưng vẫn nắm chặt tay Phỉ Phỉ. Tất Thắng Thiên vung chiến kiếm chém qua.
Ầm!
Tiểu Thiên Thánh khinh thường nhìn thiếu niên, búng tay một cái, đánh ra sóng kiếm đường kính một thước.
Vũ Hóa đệ tam trọng đối phó Niết Bàn đệ lục trọng thiên, thổi một hơi đủ làm đối phương bị thương nặng. Tiểu Thiên Thánh búng sóng kiếm dư sức giết thiếu niên.
Nhưng sóng kiếm của Tiểu Thiên Thánh bị người đánh nát, có người vỗ chưởng ấn đẩy lùi Tiểu Thiên Thánh.
Tiểu Thiên Thánh tức giận quát:
- Ai đó?
Tất Ninh Soái bước ra từ tửu lâu bên cạnh:
- Tổ cha nó, dám ăn hiếp nhi tử của ta? Theo ta thấy ngươi chán sống!
Da Tất Ninh Soái vẫn ngăm đen, mắt sáng ngời.
Thiếu niên giậtm ình nhìn phụ thân của mình, gã không ngờ phụ thân sẽ lợi hại như thế, tu vi cao hơn Tiểu Thiên Thánh một bậc.
Thiếu niên là đứa con thứ mười ba của Tất Ninh Soái, tên Tất Thắng Thiên.
Trong mắt Tất Thắng Thiên thì phụ thân mình mãi mãi là kẻ bất lực nhát gan sợ phiền phức, bị tu sĩ vực ngoại đè đầu, trốn tránh, không dám chống cự.
Đây là lần đầu tiên Tất Thắng Thiên thấy phụ thân ra tay.
Tất Thắng Thiên kiên quyết nói:
- Phụ thân, ta phải bên nhau với Phỉ Phỉ, nếu phụ thân vẫn ngăn cản thì ta đành mang Phỉ Phỉ lưu lạc xa xứ.
Tất Ninh Soái khẽ thở dài:
- Nàng là thanh quan nổi tiếng nhất thánh đình, không biết có bao nhiêu nam nhân cường đại muốn có nàng. Ngươi bảo vệ được nàng sao? Ngươi có năng lực mang nàng rời đi sao? Phụ thân ngăn cản hai người bên nhau cũng vì tốt cho mấy đứa.
Tất Thắng Thiên, Phỉ Phỉ nhìn nhau, mắt ướt nước. Đúng rồi, xung quanh toàn là tu sĩ cường đại, ai nấy như hổ rình mồi, bọn họ không chạy thoát nổi.
Trên đường cổ phía bên phải vang tiếng cười quen thuộc:
- Lão tất, người trẻ tuổi yêu nhau không dễ dàng, cần gì chia rẽ bọn họ?
Tất Ninh Soái nghe quen tai, ngước lên nhìn. Một nam nhân áo trắng ngồi trên hành lang gấp khúc tầng hai, chỉ thấy bóng lưng nhưng rất quen thuộc.
Nữ nhân xinh đẹp quyến rũ mặc áo lông cừu trắng ngồi đối diện nam nhân áo trắng, nàng cười quyến rũ, đẹp hơn Phỉ Phỉ cô nương nhiều.
Tất Ninh Soái dụi mắt:
- Má ơi, là ngươi sao?
Phong Phi Vân rót đầy rượu, mỉm cười nói:
- Nhớ năm xưa chúng ta cũng không sợ trời sợ đất, dám đánh cướp bảo khố thánh đình. Hiện tại sao ngươi co đầu rụt cổ không bằng cả nhi tử?
Tất Ninh Soái đã chắc chắn nam nhân áo trắng là ai, lòng cực kỳ kích động, mắt chảy tràn lệ.
Tất Ninh Soái cười to bảo:
- Nam nhân nếu có thê tử, có con thì sẽ trở nên nhát gan.
Tất Thắng Thiên kinh ngạc nhìn phụ thân của mình, gã không ngờg phụ thân dám cướp bảo khố thánh đình, quá oai.
Tiểu Thiên Thánh rất khó chịu, bị đám nô lệ đê tiện phớt lờ.
Tiểu Thiên Thánh trầm giọng quát:
- Phỉ Phỉ, tốt nhất là nàng hãy theo ta, nếu không tiểu tử kia và phụ thân của hắn sẽ chết ngay trong thành cổ này, nàng tin không?
Một đám chiến tướng mặc thần giáp bước tới bao vây Tất Ninh Soái, Tất Thắng Thiên, Phỉ Phỉ lại.
Tất Ninh Soái ưỡn ngực, không chút e dè quát to:
- Lão tử không tin ngươi làm gì được chúng ta! Tiểu tử, biết khôn thì lăn ra xa, chờ chút nữa đừng hối hận!
Nhiều tu sĩ rất ngạc nhiên khi thấy Tất Ninh Soái ngông cuồng, dám tự xưng lão tử với Tiểu Thiên Thánh, tên này ăn gan hùm mật gấu?
- Phụ thân của Tiểu Thiên Thánh là thánh linh vực ngoại, chúa tể Trung Ương vương triều thứ sáu. Nam nhân mặt đen dám khiêu khích với Tiểu Thiên Thánh, e rằng không sống qua hôm nay.
- Một ý niệm của thánh linh có thể giết hắn.
- Không cần thánh linh ra tay, trong thánh đình có trăm ngà vạn cường giả, một người đi ra dư sức làm hắn muốn sống không được muốn chết không xong.
Tất Thắng Thiên, Phỉ Phỉ giậtm ình, không ngờ Tất Ninh Soái cũng có lúc ngông.
Tất Ninh Soái nói tiếp:
- Tiểu Thiên Thánh đúng không? Bây giờ Phỉ Phỉ cô nương là con dâu của ta. Ngươi biến đi, nếu không phục thì đến đánh lão tử này, đánh mặt đi, tuyệt đối đừng nương tay!
Tiểu Thiên Thánh tức xì khói.
- Phụ thân . . .
Tất Thắng Thiên cảm thấy hôm nay phụ thân quá oách, không bình thường.
Tất Ninh Soái vỗ vai Tất Thắng Thiên, thấm thía nói:
- Thắng Thiên, nhớ năm xưa lão tất cũng từng huy hoàng một thời, trộm gì cũng được, không thể thua một hơi!
Tất Thắng Thiên nói:
- Nhưng Tiểu Thiên Thánh rất mạnh . . .
Tất Ninh Soái chỉ hướng Phong Phi Vân:
- Thấy nam nhân áo trắng trên lầu không? Đó là Phong thúc thúc của ngươi, kêu hắn truyền cho mấy chiêu thánh pháp, có lẽ sẽ ban cho một thánh linh dụng cụ. Muốn làm thịt Tiểu Thiên Thánh không khó khăn gì.
Tất Thắng Thiên ngước nhìn nam nhân áo trắng trên lầu, biểu tình kỳ lạ. Tất Thắng Thiên thở dài thườn thượt, cảm thấy phụ thân bị áp lực lâu quá nên đứt dây thần kinh.
Tiểu Thiên Thánh nhìn tiên lâu cổ kính, lướt qua người Phong Phi Vân, bị sắc đẹp của Mặc Dao Dao hấp dẫn. Đó là vẻ đẹp vừa ngây thơ vừa yêu dã, đã vượt qua phàm tục.
- Thiên hạ còn có giai nhân như vậy sao?
Mắt Tiểu Thiên Thánh sáng lấp lánh, lắc người đáp xuống tầng hai.
Ầm!
Nhưng chân Tiểu Thiên Thánh chưa đạp đất đã bị cơn bão thổi bay, như đánh bay một con muỗi. Tiểu Thiên Thánh đụng sập tháp lầu đường bên kia.
Phong Phi Vân, Mặc Dao Dao không nhúc nhích, người bọn họ phát ra cơn gió nhẹ đã hất bay Tiểu Thiên Thánh.
Đây là lực lượng uy nghiêm của thánh linh.
Mọi người rớt tròng mắt. Hai người này có lai lịch gì? Nhẹ nhàng đánh cường giả Thiên Mệnh đệ ngũ trọng hộc máu, bay xa tít, đập ruồi cũng không nhẹ nhàng thế được.
Rào rào! Rào rào!
Tiểu Thiên Thánh bò ra khỏi đống đồ nát, người đầy máu, quần áo rách rưới, xương ngực gãy mấy khúc.
Tiểu Thiên Thánh nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, Mặc Dao Dao, đe dọa:
- Các ngươi . . . Các ngươi chết chắc! Giết, giết hai tạp chủng này!
Tất Ninh Soái cười to bảo:
- Sớm kêu ngươi cút ra xa mà không tin. Ài, người trẻ tuổi.
Mấy chục cường giả Vũ Hóa cảnh cùng công kích, đánh ra vô số đạo pháp cường đại tấn công Phong Phi Vân, Mặc Dao Dao.
Đạo pháp, thuật pháp, chiến pháp. Có tia điện, có lửa, có huyền băng. Uy thế dời núi lấp biển, tràn ngập thành vực.
Thiếu niên nói:
- Một đám chó vực ngoại, muốn chiến sao? Tiểu gia không sợ các ngươi! Nhưng các ngươi muốn cướp Phỉ Phỉ thì phải bước qua xác ta!
Thiếu nữ tên Phỉ Phỉ rất đẹp, da trắng bóc, tóc dài đen nhánh. Thiếu nữ là thanh quan bán nghề, tu vi rất thấp, nhưng trong mắt nàng không chút sợ hãi. Ánh mắt thiếu nữ kiên quyết ôm cánh tay thiếu niên.
Đấm đông rẽ ra, một thanh niên mặc giáp vàng khí thế cường đại, tu vi Vũ Hóa đệ tam trọng bước ra.
Thanh niên mặc giáp vàng cười nói:
- Hiện tại sinh linh toàn Trung Ương vương triều thứ sáu là nô bộc của Tiểu Thiên Thánh gia ta. Tiểu tử, bằng vào ngươi cũn dám cướp nữ nhân với ta?
- Ha ha ha ha ha ha! Chúa tể thánh đình đã bỏ trốn, nguyên Trung Ương vương triều thứ sáu do Tiểu Thiên Thánh chúng ta quyết định. Tiểu Thiên Thánh muốn nữ nhân sao không có được?
- Người trong thiên hạ sợ ngươi nhưng Tất Thắng Thiên ta thì không!
Thiếu niên siết chặt chiến kiếm, tuy tu vi chênh lệch rất lớn nhưng vẫn nắm chặt tay Phỉ Phỉ. Tất Thắng Thiên vung chiến kiếm chém qua.
Ầm!
Tiểu Thiên Thánh khinh thường nhìn thiếu niên, búng tay một cái, đánh ra sóng kiếm đường kính một thước.
Vũ Hóa đệ tam trọng đối phó Niết Bàn đệ lục trọng thiên, thổi một hơi đủ làm đối phương bị thương nặng. Tiểu Thiên Thánh búng sóng kiếm dư sức giết thiếu niên.
Nhưng sóng kiếm của Tiểu Thiên Thánh bị người đánh nát, có người vỗ chưởng ấn đẩy lùi Tiểu Thiên Thánh.
Tiểu Thiên Thánh tức giận quát:
- Ai đó?
Tất Ninh Soái bước ra từ tửu lâu bên cạnh:
- Tổ cha nó, dám ăn hiếp nhi tử của ta? Theo ta thấy ngươi chán sống!
Da Tất Ninh Soái vẫn ngăm đen, mắt sáng ngời.
Thiếu niên giậtm ình nhìn phụ thân của mình, gã không ngờ phụ thân sẽ lợi hại như thế, tu vi cao hơn Tiểu Thiên Thánh một bậc.
Thiếu niên là đứa con thứ mười ba của Tất Ninh Soái, tên Tất Thắng Thiên.
Trong mắt Tất Thắng Thiên thì phụ thân mình mãi mãi là kẻ bất lực nhát gan sợ phiền phức, bị tu sĩ vực ngoại đè đầu, trốn tránh, không dám chống cự.
Đây là lần đầu tiên Tất Thắng Thiên thấy phụ thân ra tay.
Tất Thắng Thiên kiên quyết nói:
- Phụ thân, ta phải bên nhau với Phỉ Phỉ, nếu phụ thân vẫn ngăn cản thì ta đành mang Phỉ Phỉ lưu lạc xa xứ.
Tất Ninh Soái khẽ thở dài:
- Nàng là thanh quan nổi tiếng nhất thánh đình, không biết có bao nhiêu nam nhân cường đại muốn có nàng. Ngươi bảo vệ được nàng sao? Ngươi có năng lực mang nàng rời đi sao? Phụ thân ngăn cản hai người bên nhau cũng vì tốt cho mấy đứa.
Tất Thắng Thiên, Phỉ Phỉ nhìn nhau, mắt ướt nước. Đúng rồi, xung quanh toàn là tu sĩ cường đại, ai nấy như hổ rình mồi, bọn họ không chạy thoát nổi.
Trên đường cổ phía bên phải vang tiếng cười quen thuộc:
- Lão tất, người trẻ tuổi yêu nhau không dễ dàng, cần gì chia rẽ bọn họ?
Tất Ninh Soái nghe quen tai, ngước lên nhìn. Một nam nhân áo trắng ngồi trên hành lang gấp khúc tầng hai, chỉ thấy bóng lưng nhưng rất quen thuộc.
Nữ nhân xinh đẹp quyến rũ mặc áo lông cừu trắng ngồi đối diện nam nhân áo trắng, nàng cười quyến rũ, đẹp hơn Phỉ Phỉ cô nương nhiều.
Tất Ninh Soái dụi mắt:
- Má ơi, là ngươi sao?
Phong Phi Vân rót đầy rượu, mỉm cười nói:
- Nhớ năm xưa chúng ta cũng không sợ trời sợ đất, dám đánh cướp bảo khố thánh đình. Hiện tại sao ngươi co đầu rụt cổ không bằng cả nhi tử?
Tất Ninh Soái đã chắc chắn nam nhân áo trắng là ai, lòng cực kỳ kích động, mắt chảy tràn lệ.
Tất Ninh Soái cười to bảo:
- Nam nhân nếu có thê tử, có con thì sẽ trở nên nhát gan.
Tất Thắng Thiên kinh ngạc nhìn phụ thân của mình, gã không ngờg phụ thân dám cướp bảo khố thánh đình, quá oai.
Tiểu Thiên Thánh rất khó chịu, bị đám nô lệ đê tiện phớt lờ.
Tiểu Thiên Thánh trầm giọng quát:
- Phỉ Phỉ, tốt nhất là nàng hãy theo ta, nếu không tiểu tử kia và phụ thân của hắn sẽ chết ngay trong thành cổ này, nàng tin không?
Một đám chiến tướng mặc thần giáp bước tới bao vây Tất Ninh Soái, Tất Thắng Thiên, Phỉ Phỉ lại.
Tất Ninh Soái ưỡn ngực, không chút e dè quát to:
- Lão tử không tin ngươi làm gì được chúng ta! Tiểu tử, biết khôn thì lăn ra xa, chờ chút nữa đừng hối hận!
Nhiều tu sĩ rất ngạc nhiên khi thấy Tất Ninh Soái ngông cuồng, dám tự xưng lão tử với Tiểu Thiên Thánh, tên này ăn gan hùm mật gấu?
- Phụ thân của Tiểu Thiên Thánh là thánh linh vực ngoại, chúa tể Trung Ương vương triều thứ sáu. Nam nhân mặt đen dám khiêu khích với Tiểu Thiên Thánh, e rằng không sống qua hôm nay.
- Một ý niệm của thánh linh có thể giết hắn.
- Không cần thánh linh ra tay, trong thánh đình có trăm ngà vạn cường giả, một người đi ra dư sức làm hắn muốn sống không được muốn chết không xong.
Tất Thắng Thiên, Phỉ Phỉ giậtm ình, không ngờ Tất Ninh Soái cũng có lúc ngông.
Tất Ninh Soái nói tiếp:
- Tiểu Thiên Thánh đúng không? Bây giờ Phỉ Phỉ cô nương là con dâu của ta. Ngươi biến đi, nếu không phục thì đến đánh lão tử này, đánh mặt đi, tuyệt đối đừng nương tay!
Tiểu Thiên Thánh tức xì khói.
- Phụ thân . . .
Tất Thắng Thiên cảm thấy hôm nay phụ thân quá oách, không bình thường.
Tất Ninh Soái vỗ vai Tất Thắng Thiên, thấm thía nói:
- Thắng Thiên, nhớ năm xưa lão tất cũng từng huy hoàng một thời, trộm gì cũng được, không thể thua một hơi!
Tất Thắng Thiên nói:
- Nhưng Tiểu Thiên Thánh rất mạnh . . .
Tất Ninh Soái chỉ hướng Phong Phi Vân:
- Thấy nam nhân áo trắng trên lầu không? Đó là Phong thúc thúc của ngươi, kêu hắn truyền cho mấy chiêu thánh pháp, có lẽ sẽ ban cho một thánh linh dụng cụ. Muốn làm thịt Tiểu Thiên Thánh không khó khăn gì.
Tất Thắng Thiên ngước nhìn nam nhân áo trắng trên lầu, biểu tình kỳ lạ. Tất Thắng Thiên thở dài thườn thượt, cảm thấy phụ thân bị áp lực lâu quá nên đứt dây thần kinh.
Tiểu Thiên Thánh nhìn tiên lâu cổ kính, lướt qua người Phong Phi Vân, bị sắc đẹp của Mặc Dao Dao hấp dẫn. Đó là vẻ đẹp vừa ngây thơ vừa yêu dã, đã vượt qua phàm tục.
- Thiên hạ còn có giai nhân như vậy sao?
Mắt Tiểu Thiên Thánh sáng lấp lánh, lắc người đáp xuống tầng hai.
Ầm!
Nhưng chân Tiểu Thiên Thánh chưa đạp đất đã bị cơn bão thổi bay, như đánh bay một con muỗi. Tiểu Thiên Thánh đụng sập tháp lầu đường bên kia.
Phong Phi Vân, Mặc Dao Dao không nhúc nhích, người bọn họ phát ra cơn gió nhẹ đã hất bay Tiểu Thiên Thánh.
Đây là lực lượng uy nghiêm của thánh linh.
Mọi người rớt tròng mắt. Hai người này có lai lịch gì? Nhẹ nhàng đánh cường giả Thiên Mệnh đệ ngũ trọng hộc máu, bay xa tít, đập ruồi cũng không nhẹ nhàng thế được.
Rào rào! Rào rào!
Tiểu Thiên Thánh bò ra khỏi đống đồ nát, người đầy máu, quần áo rách rưới, xương ngực gãy mấy khúc.
Tiểu Thiên Thánh nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, Mặc Dao Dao, đe dọa:
- Các ngươi . . . Các ngươi chết chắc! Giết, giết hai tạp chủng này!
Tất Ninh Soái cười to bảo:
- Sớm kêu ngươi cút ra xa mà không tin. Ài, người trẻ tuổi.
Mấy chục cường giả Vũ Hóa cảnh cùng công kích, đánh ra vô số đạo pháp cường đại tấn công Phong Phi Vân, Mặc Dao Dao.
Đạo pháp, thuật pháp, chiến pháp. Có tia điện, có lửa, có huyền băng. Uy thế dời núi lấp biển, tràn ngập thành vực.
/2057
|