Hoàng Xà bị trấn áp quá lâu, tuy có quỷ khí bồi bổ nhưng tu vi xói mòn nghiêm trọng, không trở về huy hoàng thời kỳ đỉnh cao.
Hoàng Xà gào thét:
- Là ai? Trừ Địa Hoàng ra còn người có thể đánh lui bổn tọa?
Mạnh bà, Hoa Sinh đạo trưởng bò ra khỏi sông hoàng tuyền, đứng bên bờ sông nhìn bàn tay to.
- Địa ngục quỷ chủ!
Bàn tay to lơ lửng trên bầu trời, có sức mạnh to lớn vô cùng, như bàn tay của rời.
Hoàng Xà vặn vẹo lấy ra một khúc Yêu Hoàng kiếm lơ lửng trên đầu nó.
Hoàng Xà cười to bảo:
- Địa ngục quỷ chủ bình thường, chẳng qua là một tiểu bối cũng mơ trấn áp ta?
Ầm!
Thủ ấn to lại giáng xuống đánh bay Hoàng Xà.
Phong Phi Vân vội lùi ra xa. Lực lượng thủ ấn quá khủng khiếp, không chỉ đập nát không gian mà còn đánh thời gian vặn vẹo, nếu bị cuốn vào bão thời gian dù là thánh linh cũng sẽ lạc trong tầng tầng lớp lớp thời gian, mãi mãi không quay về được.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mạnh bà, Hoa Sinh đạo trưởng cùng ra tay, nhấc cầu Nại Hà ra khỏi hoàng tuyền. Cầu Nại Hà lại lơ lửng trong không trung, nhiều cự hung chạy ra từ mười tám tầng địa ngục đứng trên cây cầu nhưng bị thủ ấn của địa ngục quỷ chủ đánh thành tro.
Tuy địa ngục quỷ chủ không lộ mặt, chỉ đánh một thủ ấn đã thay trời đổi đất, xoay chuyển Càn Khôn, khống chế cục diện.
Chỉ có Hoàng Xà là đánh mãi không chết, vẫn đang chiến đấu với địa ngục quỷ chủ.
Trong lúc Hoàng Xà và địa ngục quỷ chủ kịch chiến, Ô Sào thánh tôn biến thành luồng sáng đen muốn bay ra khỏi âm ti.
Chỉ có Phong Phi Vân phát hiện Ô Sào thánh tôn, xách Yêu Hoàng kiếm rượt theo.
Vù vù vù vù vù!
Phong Phi Vân vung chiến kiếm chém lưng Ô Sào thánh tôn.
Ô Sào thánh tôn chủ động cầu hòa:
- Phong Phi Vân, chúng ta tạm ngừng chiến đi. Muốn chạy ra địa ngục chỉ có thể thừa dịp địa ngục quỷ chủ và Hoàng Xà đánh nhau. Nếu địa ngục quỷ chủ trấn áp được Hoàng Xà thì chúng ta sẽ suốt đời bị nhốt trong địa ngục.
Phong Phi Vân cười nói:
- Ngươi tính toán giỏi thật, tiếc rằng ta sẽ không hợp tác với kẻ muốn giết ta. Băng thiên đạo!
Cảnh tượng diệt thế ập hướng Ô Sào thánh tôn, uy lực diệt thế khủng khiếp chấn các quỷ hồn hồn phi phách tán, như cát vàng bị gió thổi tan.
Hai người chiến đấu đến cửa Phong Đô quỷ thành, gây ra náo động lớn, cát bay đá chạy.
Tám quỷ hoàng canh gác ở cửa thành, thấy hai người chiến đấu từ xa thì thầm sợ. Đây là hai thánh linh đánh nhau, khí lưu nào tràn ra đều có thể đánh chúng nó hình thần đều diệt.
- Đóng cửa thành lại, ngăn bọn họ bên ngoài Phong Đô quỷ thành!
Tám quỷ hoàng trốn vào Phong Đô quỷ thành, đóng cửa quỷ thành.
Ô Sào thánh tôn cách hư không vỗ vào cửa thành:
- Mở ra!
Một chưởng vỡ trời nát đất nhưngh bị cây rìu chiến trên cửa thành chặn lại, đánh tan thành vô hình.
Cây rìu chiến rất cổ xưa, loang lổ khảm trên cửa Phong Đô quỷ thành, uy nhiếp thần tính như rìu chiến thần linh.
Bất cứ công kích nào đánh vào Phong Đô quỷ thành sẽ bị rìu chiến xóa tan vô hình.
Phong Phi Vân đại chiến với Ô Sào thánh tôn ở bên ngoài Phong Đô quỷ thành cũng thấy cảnh vừa rồi. Lực lượng rìu chiến xóa tan một kích hết sức của Ô Sào thánh tôn, nó có lai lịch gì mà mạnh mẽ như thế?
Phong Phi Vân liếc rìu chiến, bỗng chốc thấy một cảnh khó tin. Trên rìu chiến nhỏ máu đỏ rực, là máu của thánh linh, vô số giọt máu thánh linh.
Vù vù vù vù vù!
Ô Sào thánh tôn thừa dịp này lại xông vào Phong Đô quỷ thành, nhưng cây búa trên cửa thành phát ra ánh sáng đỏ chói mắt chấn Ô Sào thánh tôn hộc máu.
- Phụt!
Ô Sào thánh tôn bay ngược ra, trong mắt tràn ngập giật mình.
- Chẳng lẽ là chiến binh vô thượng?
Cây búa to trên cửa thành rung bần bật, ánh sáng đỏ bắn ra, vang tiếng vù vù.
Phong Đô quỷ thành, địa ngục lung lay theo.
Phong Phi Vân nhìn cây búa to khảm trên cửa Phong Đô quỷ thành phía xa, lòng rất rung động.
- Chẳng lẽ là thần phủ mà thần phượng đại nhân đã tế luyện?
Thái cổ thần phượng từng đến địa ngục, còn mang đi luân hồi chi ấn.
Phong Phi Vân biết thái cổ thần phượng lấy luân hồi chi ấn cũng vì bất đắc dĩ, muốn dùng luân hồi chi ấn giúp các tổ tiên chết trận thái cổ luân hồi chuyển thế.
Hiện giờ bàn man phủ của thái cổ thần phượng xuất hiện trên cửa Phong Đô quỷ thành, đây là tình huống gì?
- Năm xưa thái cổ thần phượng xông vào địa ngục muốn lấy đi luân hồi chi ấn, đại chiến với địa ngục quỷ chủ lúc bấy giờ. Cuối cùng địa ngục quỷ chủ bị đánh bại, thái cổ thần phượng lấy luân hồi chi ấn đi. Nhưng thái cổ thần phượng để bàn man phủ lại địa ngục, dùng lực lượng thần phủ giúp đỡ trấn áp hung ác trong địa ngục, xem như bồi thường.
Hoa Sinh đạo trưởng từ cầu Nại Hà chậm rãi đến gần, áo đạo bay trong gió. Hoa Sinh đạo trưởng nhìn cây búa to trên cánh cửa, lòng thầm kính sợ.
- Lấy luân hồi chi ấn, mạnh mẽ đánh bại địa ngục quỷ chủ, để lại thần phủ treo trên quỷ thành.
Phong Phi Vân có thể tưởng tượng năm xưa thái cổ thần phượng khí phách vô thượng, đó mới là đại anh hùng, đại hào kiệt. Phong Phi Vân so với thái cổ thần phượng kém quá xa.
Hoa Sinh đạo trưởng nói:
- Từ thái cổ đến nay bàn man phủ luôn treo trên cửa Phong Đô quỷ thành, mỗi lần địa ngục gặp đại tai kiếp mới phát ra uy lực vô thượng mạnh mẽ trấn áp tai kiếp. Đây là lần đầu tiên bàn man phủ lung lay, như sắp bay ra khỏi thành lầu.
Ô Sào thánh tôn nói:
- Đây là cây búa đồ thánh, ngày xưa thái cổ thần phượng dùng cái búa này giết vô số thánh linh, tuyệt đối không thể để nó lại bay ra.
Ô Sào thánh tôn đánh ra phần thiên quyết, muốn hòa tan Phong Đô quỷ thành, dung luyện bàn man phủ vào quỷ thành.
Hoàng Xà bay qua:
- Ha ha ha ha ha ha! Thần binh mạnh quá, loại thần binh này đương nhiên phải thuộc về bổn tọa!
Hoàng Xà quét bay mọi người.
Trong tầng tầng quỷ vụ thò ra một móng vuốt chộp vào búa to khảm trên tường thành.
Phong Phi Vân thi triển luân hồi tật tốc bay đến trên đầu Hoàng Xà, liên tục đánh ra bốn diệt thế đạo chấn nát móng vuốt Hoàng Xà ngưng tụ ra.
Hoàng Xà tức giận quát:
- Đáng giận, chết đi cho ta!
Hoàng Xà lấy ra một khúc Yêu Hoàng kiếm biến thành luồng sáng lạnh.
Phập!
Khúc Yêu Hoàng kiếm đâm vào trán Phong Phi Vân, một giọt máu chảy ra.
Hoàng Xà cười khẩy nói:
- Bán yêu bình thường cũng muốn đối địch với ta? Giờ hãy làm nô lệ cho ta đi!
Phong Phi Vân đột nhiên mở mắt ra.
Khúc Yêu Hoàng kiếm cắm vào trán Phong Phi Vân rung bần bật, tay hắn cầm khúc kiếm rút ra khỏi trán, dung luyện thành kiếm gãy trong tay.
Ba khúc Yêu Hoàng kiếm hợp nhất.
Yêu Hoàng kiếm hoàn chỉnh.
Ầm!
Hung uy sóng cuộn trào bộc phát từ Yêu Hoàng kiếm, bầu trời Phong Đô quỷ thành trở nên đỏ rực. Từng tầng sương đỏ chồng chất, ánh đỏ mặt đất.
Quanh người Phong Phi Vân có thánh khí xoay tròn, tụ tập vào trán hắn.
Hoa Sinh đạo trưởng híp mắt nhìn Phong Phi Vân:
- Hắn . . . Độ sinh kiếp trong địa ngục? Trước kia chưa ai làm chuyện này!
Phong Phi Vân cũng bị buộc bất đắc dĩ. Yêu Hoàng kiếm đâm thủng trán Phong Phi Vân, lực lượng Hoàng Xà xâm nhập vào cơ thể. Nếu Phong Phi Vân không độ sinh kiếp không chừng sẽ bị Hoàng Xà khống chế.
Hoàng Xà gào thét:
- Là ai? Trừ Địa Hoàng ra còn người có thể đánh lui bổn tọa?
Mạnh bà, Hoa Sinh đạo trưởng bò ra khỏi sông hoàng tuyền, đứng bên bờ sông nhìn bàn tay to.
- Địa ngục quỷ chủ!
Bàn tay to lơ lửng trên bầu trời, có sức mạnh to lớn vô cùng, như bàn tay của rời.
Hoàng Xà vặn vẹo lấy ra một khúc Yêu Hoàng kiếm lơ lửng trên đầu nó.
Hoàng Xà cười to bảo:
- Địa ngục quỷ chủ bình thường, chẳng qua là một tiểu bối cũng mơ trấn áp ta?
Ầm!
Thủ ấn to lại giáng xuống đánh bay Hoàng Xà.
Phong Phi Vân vội lùi ra xa. Lực lượng thủ ấn quá khủng khiếp, không chỉ đập nát không gian mà còn đánh thời gian vặn vẹo, nếu bị cuốn vào bão thời gian dù là thánh linh cũng sẽ lạc trong tầng tầng lớp lớp thời gian, mãi mãi không quay về được.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mạnh bà, Hoa Sinh đạo trưởng cùng ra tay, nhấc cầu Nại Hà ra khỏi hoàng tuyền. Cầu Nại Hà lại lơ lửng trong không trung, nhiều cự hung chạy ra từ mười tám tầng địa ngục đứng trên cây cầu nhưng bị thủ ấn của địa ngục quỷ chủ đánh thành tro.
Tuy địa ngục quỷ chủ không lộ mặt, chỉ đánh một thủ ấn đã thay trời đổi đất, xoay chuyển Càn Khôn, khống chế cục diện.
Chỉ có Hoàng Xà là đánh mãi không chết, vẫn đang chiến đấu với địa ngục quỷ chủ.
Trong lúc Hoàng Xà và địa ngục quỷ chủ kịch chiến, Ô Sào thánh tôn biến thành luồng sáng đen muốn bay ra khỏi âm ti.
Chỉ có Phong Phi Vân phát hiện Ô Sào thánh tôn, xách Yêu Hoàng kiếm rượt theo.
Vù vù vù vù vù!
Phong Phi Vân vung chiến kiếm chém lưng Ô Sào thánh tôn.
Ô Sào thánh tôn chủ động cầu hòa:
- Phong Phi Vân, chúng ta tạm ngừng chiến đi. Muốn chạy ra địa ngục chỉ có thể thừa dịp địa ngục quỷ chủ và Hoàng Xà đánh nhau. Nếu địa ngục quỷ chủ trấn áp được Hoàng Xà thì chúng ta sẽ suốt đời bị nhốt trong địa ngục.
Phong Phi Vân cười nói:
- Ngươi tính toán giỏi thật, tiếc rằng ta sẽ không hợp tác với kẻ muốn giết ta. Băng thiên đạo!
Cảnh tượng diệt thế ập hướng Ô Sào thánh tôn, uy lực diệt thế khủng khiếp chấn các quỷ hồn hồn phi phách tán, như cát vàng bị gió thổi tan.
Hai người chiến đấu đến cửa Phong Đô quỷ thành, gây ra náo động lớn, cát bay đá chạy.
Tám quỷ hoàng canh gác ở cửa thành, thấy hai người chiến đấu từ xa thì thầm sợ. Đây là hai thánh linh đánh nhau, khí lưu nào tràn ra đều có thể đánh chúng nó hình thần đều diệt.
- Đóng cửa thành lại, ngăn bọn họ bên ngoài Phong Đô quỷ thành!
Tám quỷ hoàng trốn vào Phong Đô quỷ thành, đóng cửa quỷ thành.
Ô Sào thánh tôn cách hư không vỗ vào cửa thành:
- Mở ra!
Một chưởng vỡ trời nát đất nhưngh bị cây rìu chiến trên cửa thành chặn lại, đánh tan thành vô hình.
Cây rìu chiến rất cổ xưa, loang lổ khảm trên cửa Phong Đô quỷ thành, uy nhiếp thần tính như rìu chiến thần linh.
Bất cứ công kích nào đánh vào Phong Đô quỷ thành sẽ bị rìu chiến xóa tan vô hình.
Phong Phi Vân đại chiến với Ô Sào thánh tôn ở bên ngoài Phong Đô quỷ thành cũng thấy cảnh vừa rồi. Lực lượng rìu chiến xóa tan một kích hết sức của Ô Sào thánh tôn, nó có lai lịch gì mà mạnh mẽ như thế?
Phong Phi Vân liếc rìu chiến, bỗng chốc thấy một cảnh khó tin. Trên rìu chiến nhỏ máu đỏ rực, là máu của thánh linh, vô số giọt máu thánh linh.
Vù vù vù vù vù!
Ô Sào thánh tôn thừa dịp này lại xông vào Phong Đô quỷ thành, nhưng cây búa trên cửa thành phát ra ánh sáng đỏ chói mắt chấn Ô Sào thánh tôn hộc máu.
- Phụt!
Ô Sào thánh tôn bay ngược ra, trong mắt tràn ngập giật mình.
- Chẳng lẽ là chiến binh vô thượng?
Cây búa to trên cửa thành rung bần bật, ánh sáng đỏ bắn ra, vang tiếng vù vù.
Phong Đô quỷ thành, địa ngục lung lay theo.
Phong Phi Vân nhìn cây búa to khảm trên cửa Phong Đô quỷ thành phía xa, lòng rất rung động.
- Chẳng lẽ là thần phủ mà thần phượng đại nhân đã tế luyện?
Thái cổ thần phượng từng đến địa ngục, còn mang đi luân hồi chi ấn.
Phong Phi Vân biết thái cổ thần phượng lấy luân hồi chi ấn cũng vì bất đắc dĩ, muốn dùng luân hồi chi ấn giúp các tổ tiên chết trận thái cổ luân hồi chuyển thế.
Hiện giờ bàn man phủ của thái cổ thần phượng xuất hiện trên cửa Phong Đô quỷ thành, đây là tình huống gì?
- Năm xưa thái cổ thần phượng xông vào địa ngục muốn lấy đi luân hồi chi ấn, đại chiến với địa ngục quỷ chủ lúc bấy giờ. Cuối cùng địa ngục quỷ chủ bị đánh bại, thái cổ thần phượng lấy luân hồi chi ấn đi. Nhưng thái cổ thần phượng để bàn man phủ lại địa ngục, dùng lực lượng thần phủ giúp đỡ trấn áp hung ác trong địa ngục, xem như bồi thường.
Hoa Sinh đạo trưởng từ cầu Nại Hà chậm rãi đến gần, áo đạo bay trong gió. Hoa Sinh đạo trưởng nhìn cây búa to trên cánh cửa, lòng thầm kính sợ.
- Lấy luân hồi chi ấn, mạnh mẽ đánh bại địa ngục quỷ chủ, để lại thần phủ treo trên quỷ thành.
Phong Phi Vân có thể tưởng tượng năm xưa thái cổ thần phượng khí phách vô thượng, đó mới là đại anh hùng, đại hào kiệt. Phong Phi Vân so với thái cổ thần phượng kém quá xa.
Hoa Sinh đạo trưởng nói:
- Từ thái cổ đến nay bàn man phủ luôn treo trên cửa Phong Đô quỷ thành, mỗi lần địa ngục gặp đại tai kiếp mới phát ra uy lực vô thượng mạnh mẽ trấn áp tai kiếp. Đây là lần đầu tiên bàn man phủ lung lay, như sắp bay ra khỏi thành lầu.
Ô Sào thánh tôn nói:
- Đây là cây búa đồ thánh, ngày xưa thái cổ thần phượng dùng cái búa này giết vô số thánh linh, tuyệt đối không thể để nó lại bay ra.
Ô Sào thánh tôn đánh ra phần thiên quyết, muốn hòa tan Phong Đô quỷ thành, dung luyện bàn man phủ vào quỷ thành.
Hoàng Xà bay qua:
- Ha ha ha ha ha ha! Thần binh mạnh quá, loại thần binh này đương nhiên phải thuộc về bổn tọa!
Hoàng Xà quét bay mọi người.
Trong tầng tầng quỷ vụ thò ra một móng vuốt chộp vào búa to khảm trên tường thành.
Phong Phi Vân thi triển luân hồi tật tốc bay đến trên đầu Hoàng Xà, liên tục đánh ra bốn diệt thế đạo chấn nát móng vuốt Hoàng Xà ngưng tụ ra.
Hoàng Xà tức giận quát:
- Đáng giận, chết đi cho ta!
Hoàng Xà lấy ra một khúc Yêu Hoàng kiếm biến thành luồng sáng lạnh.
Phập!
Khúc Yêu Hoàng kiếm đâm vào trán Phong Phi Vân, một giọt máu chảy ra.
Hoàng Xà cười khẩy nói:
- Bán yêu bình thường cũng muốn đối địch với ta? Giờ hãy làm nô lệ cho ta đi!
Phong Phi Vân đột nhiên mở mắt ra.
Khúc Yêu Hoàng kiếm cắm vào trán Phong Phi Vân rung bần bật, tay hắn cầm khúc kiếm rút ra khỏi trán, dung luyện thành kiếm gãy trong tay.
Ba khúc Yêu Hoàng kiếm hợp nhất.
Yêu Hoàng kiếm hoàn chỉnh.
Ầm!
Hung uy sóng cuộn trào bộc phát từ Yêu Hoàng kiếm, bầu trời Phong Đô quỷ thành trở nên đỏ rực. Từng tầng sương đỏ chồng chất, ánh đỏ mặt đất.
Quanh người Phong Phi Vân có thánh khí xoay tròn, tụ tập vào trán hắn.
Hoa Sinh đạo trưởng híp mắt nhìn Phong Phi Vân:
- Hắn . . . Độ sinh kiếp trong địa ngục? Trước kia chưa ai làm chuyện này!
Phong Phi Vân cũng bị buộc bất đắc dĩ. Yêu Hoàng kiếm đâm thủng trán Phong Phi Vân, lực lượng Hoàng Xà xâm nhập vào cơ thể. Nếu Phong Phi Vân không độ sinh kiếp không chừng sẽ bị Hoàng Xà khống chế.
/2057
|