Trong sông nổi một bộ xương đỏ bốc cháy ngọn lửa.
Một Thanh Đồng cổ thuyền bay ra từ kẽ xương.
Vù vù vù vù vù!
Linh hồn Phong Phi Vân ra khỏi Thanh Đồng cổ thuyền tụ thành hình người, thở hắt ra:
- Phần thiên quyết mạnh quá, có thể luyện hóa nguyên một thế giới.
Phong Phi Vân nhìn xương đỏ nằm trên Thanh Đồng cổ thuyền, bàn tay ấn khung xương. Trên xương liền mọc thịt, lại biến thành thân người.
Tu vi đến đẳng cấp như Phong Phi Vân miễn linh hồn bất diệt thì dù chỉ còn một giọt máu cũng có thể sống lại.
Xương Phong Phi Vân không bị hư hỏng, muốn trọng sinh dễ như trở bàn tay.
Ầm!
Phong Phi Vân bay ra khỏi sông hoàng tuyền, đáp xuống bên bờ sông rồi dọc theo sông lớn hỗn đục bay đi.
Thiên địa địa ngục không giới hạn, tối đen không có bầu trời.
Phong Phi Vân đi nửa tháng, trước mặt xuất hiện nhiều hồn ma, chúng nó xếp hàng đi tới trước, vẻ mặt ngơ ngác, xiêng xích trói người.
Một địa ngục tà thần đang canh chừng các hồn ma, cơ thể cao như ngọn núi.
Thỉnh thoảng địa ngục tà thần sẽ gầm lên, chấn u hồn run cầm cập.
Một nam nhân hơn ba mươi tuổi nhìn Phong Phi Vân đứng ở phía xa, cầu xin nói:
- Cầu xin ngươi hãy cứu ta, mẫu thân của ta bảy mươi tuổi, nếu ta chết thì không ai chăm sóc mẫu thân!
- Cứu ta, cứu ta! Ta là quốc vương Thiên Nam quốc, nếu ngươi cứu ta quay về thì ta phong ngươi làm vương hầu!
Phong Phi Vân chỉ đứng yên bên cạnh, không ra tay cứ bất cứ ai. Hễ đến địa ngục là người đã hết dương thọ, đây là quy luật thiên đạo, không ai có thể thay đổi. Nếu đổi thay thì thế giới sẽ loạn.
Phong Phi Vân rất hy vọng mọi người trên đời trường sinh bất tử.
Địa ngục tà thần địa ngục tà thần cũng nhìn thấy Phong Phi Vân. Nó đã thông trí tuệ, cảm giác khí thế khủng bố từ người Phong Phi Vân, biết đây là đại nhân vật không thể trêu vào.
Phong Phi Vân bước ra một bước, bước thứ hai đạp trên vai địa ngục tà thần:
- Cho ta biết âm ti ở đâu?
Địa ngục tà thần sợ hãi quỳ dưới đất:
- Muốn vào âm ti phải làm quỷ hồn trước.
- Vậy được rồi, ta là quỷ hồn.
Phong Phi Vân linh hồn xuất khiếu bay vào đám quỷ hồn, thu cơ thể mình, cùng các quỷ hồn tiến lên trước.
Đây là con đường dài dòng, không biết đi đến ngày tháng năm nào.
Phong Phi Vân đi trong ức vạn quỷ hồn, mặc cho khí địa ngục ăn mòn linh hồn của mình. Lòng Phong Phi Vân cảm ngộ thiên địa, đại đạo thánh linh, suy tư cái gì là sống, là chết.
Vào địa ngục là chết nhưng Phong Phi Vân sống.
Nữ ma là thi tà, dù sống nhưng nàng đã sớm chết.
Sống và chết nhìn như đơn giản nhưng có bao nhiêu người thật sự hiểu ra?
Phong Phi Vân đứng trong địa ngục cảm ngộ sinh mệnh, tìm chân lý trong tử vong, cảm ngộ đại đạo thánh linh trong tuyệt cảnh.
Thời gian cứ thế dần trôi, ba mươi năm đã qua.
Phong Phi Vân lại mở mắt ra, lòng lĩnh ngộ cái gì là sống, là chết. Nếu bây giờ Phong Phi Vân độ sinh kiếp có ít nhất năm mươi phần trăm độ qua.
- Lúc ngộ đạo thời gian trôi qua mau thật, chớp mắt ba mươi năm đã qua. Ba mươi năm Tây Ngưu Hạ Châu xảy ra biến đổi thế nào?
Trước mặt có một con sông lớn, một cây cầu nổi lơ lửng trên sông.
Cầu cổ bị gãy, một đầu dưới đất, đầu kia trong tầng mây.
Cây cầu cổ làm Phong Phi Vân nghĩ đến cầu gãy trong di tích thái cổ Tiểu Linh tiên giới. Một đầu cầu gãy ở Tiểu Linh tiên giới, đầu kia ở di tích thái cổ.
Cây cầu gãy này một đầu ở dưới đất ven sông, đầu khác ở Phong Đô quỷ thành.
- Di tích thái cổ là nơi Địa Hoàng Đại Thánh ngủ say, địa ngục là nhà tù luân hồi do Tổ Thụ giới sáng tạo. Hai nơi này đều có cây cầu gãy, rất giống nhau. Không lẽ hai cây cầu gãy vốn là một?
Phong Phi Vân thi triển đại diễn thuật suy tính nhân quả, nhưng vô hình trung có lực lượng mạnh mẽ ảnh hưởng suy tính, chặt đứt thiên đạo quy tắc.
Một bà lão đứng trên cây cầu bgãy cổ xưa, bên cạnh đặt một cái nồi, trong nồi nấu canh nóng.
- Uống đi, uống đi. Uống Mạnh bà thang, quên kiếp trước kiếp này. Đi qua cầu Nại Hà, nghênh đón cuộc sống mới.
Bà lão giơ muôi canh nhìn Phong Phi Vân, đôi mắt già nua co rút bắn ra hai luồng quỷ quang rực rỡ.
Bà lão bỏ muôi vào nồi, nhìn Phong Phi Vân:
- Ngươi đứng sai hàng, đây không phải nơi ngươi nên đến.
Phong Phi Vân nói:
- Ta muốn đi âm ti, gặp địa ngục quỷ chủ.
Giọng Mạnh bà khàn khàn, trong quỷ thể di chuyển vô số đạo tắc.
Mạnh bà không nhìn Phong Phi Vân, loay hoay nồi canh, nói:
- Chỉ có người chết mới được qua cầu Nại Hà, người sống không thể đi qua.
Phong Phi Vân nói:
- Ta quen hai vị thánh tổ Thủ Hoàng, Tuyết Anh.
Mạnh bà con ngươi co rút, xoay người nhìn Phong Phi Vân chằm chằm:
- Mộ phủ phái người đến?
Phong Phi Vân trả lời:
- Xem như khách của mộ phủ.
Mạnh bà nói:
- Dù là người mộ phủ phái đến cũng bắt buộc chết rồi mới được vào Phong Đô quỷ thành. Đây là quy tắc, Địa Hoàng Đại Thánh đã đặt ra từ thời thái cổ.
Phong Phi Vân có thử nhiều cách quay về dương gian nhưng thất bại, Thanh Đồng cổ thuyền cũng không có cách phá tan vách tường địa ngục.
Nên Phong Phi Vân định đi cầu địa ngục quỷ chủ trợ giúp. Theo lời Mao Ô Quy nói tu vi của địa ngục quỷ chủ không thấp hơn phủ chủ mộ phủ.
chắc chắn địa ngục quỷ chủ có cách đưa Phong Phi Vân trở về, nếu Mạnh bà không cho đi thì hắn đành cứng rắn xông vào.
Một lão đạo bưng nồi to từ đầu bên kia cầu Nại Hà đi tới.
Lão đạo hai tay bưng nồi canh nóng hổi, miệng alàm bầm:
- Đến đây, canh Mạnh bà mới ra lò, canh Mạnh bà nóng hổi. Uống một hớp quên buồn phiền, uống hai hớp tinh thần phấn chấn, uống ba hớp trường sinh bất bắt đầu!
Phong Phi Vân, Mạnh bà nhìn lão đạo.
Lão đạo đến giữa cây cầu chợt khựng lại, nhìn Phong Phi Vân.
- Phong Phi Vân.
- Hoa Sinh đạo trưởng.
Lão đạo vuốt râu cằm, mắt xoay tròn, quay người bỏ đi.
- Ngươi nhận lầm người!
Mạnh bà lạnh lùng nhìn bóng lưng lão đạo:
- Đứng lại, trở về!
Lão đạo bất đắc dĩ dừng bước, xoay người cười xòa:
- Ta thấy hôm nay nấu canh Mạnh bà bỏ thiếu một vị quỷ dược, ta nấu lại nồi khác.
- Nói rõ ràng rồi đi nấu cũng không muộn.
Mạnh bà hỏi:
- Lúc trước các ngươi quen nhau?
Lão đạo cẩn thận nhìn Phong Phi Vân, lắc đầu nguầy nguậy:
- Không, không quen, chưa thấy mặt bao giờ!
Phong Phi Vân cười phá lên, đi tới gần lão đạo, khom người cúi đầu:
- Hoa Sinh đạo trưởng sao có thể không biết ta? Lúc ở Thần Tấn vương triều ta còn uống canh đạo trưởng nấu.
Lão đạo cười thân thiết nói:
- Khụ khụ, chắc tại mặt người giống người. Lão đạo họ Mạnh, tên Phu Tử, ngươi có thể gọi ta là Mạnh Phu Tử.
Mạnh bà nói:
- Hắn từng xuất gia, nghe đạo trước mặt đạo tổ, đạo hiệu là Nhất Niệm Hoa Sinh.
Mặt lão đạo tím lịm.
Phong Phi Vân vỗ vai lão đạo, cười nói:
- Vậy đúng rồi. Hoa Sinh đạo trưởng, biết ngay là đạo trưởng. Thì ra đạo trưởng làm việc trong địa ngục. Phải rồi, sao Hoa Sinh đạo trưởng xuất hiện ở Thần Tấn vương triều? Đạo trưởng có biết cách nào quay về không? Chúng ta là người quen cũ, đạo trưởng hãy cho ta biết đi, đừng giấu, hì hì.
Lão đạo biểu tình cực kỳ khó xem.
Một Thanh Đồng cổ thuyền bay ra từ kẽ xương.
Vù vù vù vù vù!
Linh hồn Phong Phi Vân ra khỏi Thanh Đồng cổ thuyền tụ thành hình người, thở hắt ra:
- Phần thiên quyết mạnh quá, có thể luyện hóa nguyên một thế giới.
Phong Phi Vân nhìn xương đỏ nằm trên Thanh Đồng cổ thuyền, bàn tay ấn khung xương. Trên xương liền mọc thịt, lại biến thành thân người.
Tu vi đến đẳng cấp như Phong Phi Vân miễn linh hồn bất diệt thì dù chỉ còn một giọt máu cũng có thể sống lại.
Xương Phong Phi Vân không bị hư hỏng, muốn trọng sinh dễ như trở bàn tay.
Ầm!
Phong Phi Vân bay ra khỏi sông hoàng tuyền, đáp xuống bên bờ sông rồi dọc theo sông lớn hỗn đục bay đi.
Thiên địa địa ngục không giới hạn, tối đen không có bầu trời.
Phong Phi Vân đi nửa tháng, trước mặt xuất hiện nhiều hồn ma, chúng nó xếp hàng đi tới trước, vẻ mặt ngơ ngác, xiêng xích trói người.
Một địa ngục tà thần đang canh chừng các hồn ma, cơ thể cao như ngọn núi.
Thỉnh thoảng địa ngục tà thần sẽ gầm lên, chấn u hồn run cầm cập.
Một nam nhân hơn ba mươi tuổi nhìn Phong Phi Vân đứng ở phía xa, cầu xin nói:
- Cầu xin ngươi hãy cứu ta, mẫu thân của ta bảy mươi tuổi, nếu ta chết thì không ai chăm sóc mẫu thân!
- Cứu ta, cứu ta! Ta là quốc vương Thiên Nam quốc, nếu ngươi cứu ta quay về thì ta phong ngươi làm vương hầu!
Phong Phi Vân chỉ đứng yên bên cạnh, không ra tay cứ bất cứ ai. Hễ đến địa ngục là người đã hết dương thọ, đây là quy luật thiên đạo, không ai có thể thay đổi. Nếu đổi thay thì thế giới sẽ loạn.
Phong Phi Vân rất hy vọng mọi người trên đời trường sinh bất tử.
Địa ngục tà thần địa ngục tà thần cũng nhìn thấy Phong Phi Vân. Nó đã thông trí tuệ, cảm giác khí thế khủng bố từ người Phong Phi Vân, biết đây là đại nhân vật không thể trêu vào.
Phong Phi Vân bước ra một bước, bước thứ hai đạp trên vai địa ngục tà thần:
- Cho ta biết âm ti ở đâu?
Địa ngục tà thần sợ hãi quỳ dưới đất:
- Muốn vào âm ti phải làm quỷ hồn trước.
- Vậy được rồi, ta là quỷ hồn.
Phong Phi Vân linh hồn xuất khiếu bay vào đám quỷ hồn, thu cơ thể mình, cùng các quỷ hồn tiến lên trước.
Đây là con đường dài dòng, không biết đi đến ngày tháng năm nào.
Phong Phi Vân đi trong ức vạn quỷ hồn, mặc cho khí địa ngục ăn mòn linh hồn của mình. Lòng Phong Phi Vân cảm ngộ thiên địa, đại đạo thánh linh, suy tư cái gì là sống, là chết.
Vào địa ngục là chết nhưng Phong Phi Vân sống.
Nữ ma là thi tà, dù sống nhưng nàng đã sớm chết.
Sống và chết nhìn như đơn giản nhưng có bao nhiêu người thật sự hiểu ra?
Phong Phi Vân đứng trong địa ngục cảm ngộ sinh mệnh, tìm chân lý trong tử vong, cảm ngộ đại đạo thánh linh trong tuyệt cảnh.
Thời gian cứ thế dần trôi, ba mươi năm đã qua.
Phong Phi Vân lại mở mắt ra, lòng lĩnh ngộ cái gì là sống, là chết. Nếu bây giờ Phong Phi Vân độ sinh kiếp có ít nhất năm mươi phần trăm độ qua.
- Lúc ngộ đạo thời gian trôi qua mau thật, chớp mắt ba mươi năm đã qua. Ba mươi năm Tây Ngưu Hạ Châu xảy ra biến đổi thế nào?
Trước mặt có một con sông lớn, một cây cầu nổi lơ lửng trên sông.
Cầu cổ bị gãy, một đầu dưới đất, đầu kia trong tầng mây.
Cây cầu cổ làm Phong Phi Vân nghĩ đến cầu gãy trong di tích thái cổ Tiểu Linh tiên giới. Một đầu cầu gãy ở Tiểu Linh tiên giới, đầu kia ở di tích thái cổ.
Cây cầu gãy này một đầu ở dưới đất ven sông, đầu khác ở Phong Đô quỷ thành.
- Di tích thái cổ là nơi Địa Hoàng Đại Thánh ngủ say, địa ngục là nhà tù luân hồi do Tổ Thụ giới sáng tạo. Hai nơi này đều có cây cầu gãy, rất giống nhau. Không lẽ hai cây cầu gãy vốn là một?
Phong Phi Vân thi triển đại diễn thuật suy tính nhân quả, nhưng vô hình trung có lực lượng mạnh mẽ ảnh hưởng suy tính, chặt đứt thiên đạo quy tắc.
Một bà lão đứng trên cây cầu bgãy cổ xưa, bên cạnh đặt một cái nồi, trong nồi nấu canh nóng.
- Uống đi, uống đi. Uống Mạnh bà thang, quên kiếp trước kiếp này. Đi qua cầu Nại Hà, nghênh đón cuộc sống mới.
Bà lão giơ muôi canh nhìn Phong Phi Vân, đôi mắt già nua co rút bắn ra hai luồng quỷ quang rực rỡ.
Bà lão bỏ muôi vào nồi, nhìn Phong Phi Vân:
- Ngươi đứng sai hàng, đây không phải nơi ngươi nên đến.
Phong Phi Vân nói:
- Ta muốn đi âm ti, gặp địa ngục quỷ chủ.
Giọng Mạnh bà khàn khàn, trong quỷ thể di chuyển vô số đạo tắc.
Mạnh bà không nhìn Phong Phi Vân, loay hoay nồi canh, nói:
- Chỉ có người chết mới được qua cầu Nại Hà, người sống không thể đi qua.
Phong Phi Vân nói:
- Ta quen hai vị thánh tổ Thủ Hoàng, Tuyết Anh.
Mạnh bà con ngươi co rút, xoay người nhìn Phong Phi Vân chằm chằm:
- Mộ phủ phái người đến?
Phong Phi Vân trả lời:
- Xem như khách của mộ phủ.
Mạnh bà nói:
- Dù là người mộ phủ phái đến cũng bắt buộc chết rồi mới được vào Phong Đô quỷ thành. Đây là quy tắc, Địa Hoàng Đại Thánh đã đặt ra từ thời thái cổ.
Phong Phi Vân có thử nhiều cách quay về dương gian nhưng thất bại, Thanh Đồng cổ thuyền cũng không có cách phá tan vách tường địa ngục.
Nên Phong Phi Vân định đi cầu địa ngục quỷ chủ trợ giúp. Theo lời Mao Ô Quy nói tu vi của địa ngục quỷ chủ không thấp hơn phủ chủ mộ phủ.
chắc chắn địa ngục quỷ chủ có cách đưa Phong Phi Vân trở về, nếu Mạnh bà không cho đi thì hắn đành cứng rắn xông vào.
Một lão đạo bưng nồi to từ đầu bên kia cầu Nại Hà đi tới.
Lão đạo hai tay bưng nồi canh nóng hổi, miệng alàm bầm:
- Đến đây, canh Mạnh bà mới ra lò, canh Mạnh bà nóng hổi. Uống một hớp quên buồn phiền, uống hai hớp tinh thần phấn chấn, uống ba hớp trường sinh bất bắt đầu!
Phong Phi Vân, Mạnh bà nhìn lão đạo.
Lão đạo đến giữa cây cầu chợt khựng lại, nhìn Phong Phi Vân.
- Phong Phi Vân.
- Hoa Sinh đạo trưởng.
Lão đạo vuốt râu cằm, mắt xoay tròn, quay người bỏ đi.
- Ngươi nhận lầm người!
Mạnh bà lạnh lùng nhìn bóng lưng lão đạo:
- Đứng lại, trở về!
Lão đạo bất đắc dĩ dừng bước, xoay người cười xòa:
- Ta thấy hôm nay nấu canh Mạnh bà bỏ thiếu một vị quỷ dược, ta nấu lại nồi khác.
- Nói rõ ràng rồi đi nấu cũng không muộn.
Mạnh bà hỏi:
- Lúc trước các ngươi quen nhau?
Lão đạo cẩn thận nhìn Phong Phi Vân, lắc đầu nguầy nguậy:
- Không, không quen, chưa thấy mặt bao giờ!
Phong Phi Vân cười phá lên, đi tới gần lão đạo, khom người cúi đầu:
- Hoa Sinh đạo trưởng sao có thể không biết ta? Lúc ở Thần Tấn vương triều ta còn uống canh đạo trưởng nấu.
Lão đạo cười thân thiết nói:
- Khụ khụ, chắc tại mặt người giống người. Lão đạo họ Mạnh, tên Phu Tử, ngươi có thể gọi ta là Mạnh Phu Tử.
Mạnh bà nói:
- Hắn từng xuất gia, nghe đạo trước mặt đạo tổ, đạo hiệu là Nhất Niệm Hoa Sinh.
Mặt lão đạo tím lịm.
Phong Phi Vân vỗ vai lão đạo, cười nói:
- Vậy đúng rồi. Hoa Sinh đạo trưởng, biết ngay là đạo trưởng. Thì ra đạo trưởng làm việc trong địa ngục. Phải rồi, sao Hoa Sinh đạo trưởng xuất hiện ở Thần Tấn vương triều? Đạo trưởng có biết cách nào quay về không? Chúng ta là người quen cũ, đạo trưởng hãy cho ta biết đi, đừng giấu, hì hì.
Lão đạo biểu tình cực kỳ khó xem.
/2057
|