- Thánh thực quả thông thánh, đây là thiên địa chí bảo, ta muốn!
Nhạc Tước Linh vươn bàn tay to chộp Mao Thành Thật.
Mao Thành Thật ngơ ngác nhìn bàn tay to, mặc cho bàn tay chụp người mình. Nhưng tay Nhạc Tước Linh không chạm vào người nó.
Mao Thành Thật biến mất.
Ầm!
Tốc độ của Mao Thành Thật nhanh kinh khủng, Phong Phi Vân không nhìn rõ bóng dáng của nó. Từ khi nào Mao Thành Thật bay lên đầu Nhạc Tước Linh, tay nhỏ bé ấn sau gáy nàng.
Người Nhạc Tước Linh run rẩy, đô iamứt tối sầm, mất ý thức té từ trên trời xuống đất, ngất xỉu.
Phong Phi Vân trợn mắt há hốc mồm, nhỏ giọng nói:
- Thành Thật, ngươi đang làm gì?
Mao Thành Thật nhìn bàn tay mình, ngây thơ nói:
- Không làm gì, ta chỉ sờ nàng, phong lại trí tuệ thánh linh trong người nàng.
Phong Phi Vân:
- . . .
Sờ đầu thánh linh đã phong trí tệu thánh linh lại, thần thông quái quỷ gì đây?
Dị loại thành thánh không thể ước đoán.
Nhạc Tước Linh khá xui, mới vừa thành thánh cứ tưởng mình vô địch thiên hạ ai ngờ gục trong tay quả thánh.
Nếu có thể hàng phục một thánh linh thì rất oai.
Phong Phi Vân triệu hoán Yêu Hoàng kiếm trấn áp Nhạc Tước Linh còn đang xỉu.
Ầm!
Áo giáp trên người Nhạc Tước Linh tỏa thần quang chói mắt, khí thánh linh hùng hồn phát tán xé đất đai thành hai nửa. Yêu Hoàng kiếm không đâm vào người Nhạc Tước Linh được.
- Thể thánh linh vạn tà không xâm, lời đồn không giả.
Mao Thành Thật có thể phong lại trí tuệ thánh linh của Nhạc Tước Linh vì nó sử dụng lực lượng thánh đạo tinh khiết nhất. Bản thân Mao Thành Thật là thánh thực quả thông thánh, giam lại trí tuệ thánh linh vốn là thần thông thủ đoạn của nó.
Phong Phi Vân không tin tà, hắn dốc sức điểu khiển Yêu Hoàng kiếm, lực lượng một vạn linh thú đẳng cấp chuẩn thánh vào người. Kiếm khí của Yêu Hoàng kiếm bắn vào trời sao, thiên địa vạn đạo không ngăn cản được.
Ầm!
Yêu Hoàng kiếm lại đè xuống, muốn phá thể thánh linh của Nhạc Tước Linh.
Nhạc Tước Linh tinh dậy, trong mắt bắn ra hai luồng thánh quang như mãnh long thức tỉnh vỗ vào Yêu Hoàng kiếm.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Kiếm khí và chưởng ấn va chạm vào nhau, đất đai rung rinh.
Nhạc Tước Linh toát khỏi vạn rủi bị Yêu Hoàng kiếm trấn áp, nhưng kiếm khí tổn thương nặng. Nhạc Tước Linh phun máu thánh linh, búng máu nhuộm đỏ bầu trời.
Máu rơi xuống biến thành mưa máu, đây là máu của thánh linh.
Vù vù vù vù vù!
Nhạc Tước Linh bay lên, trong khoảnh khắc đã đứng trên trời cao vạn dặm, hai tay vạn khí. Huyết khí trong người Nhạc Tước Linh rực cháy cuồn cuộn.
Nhạc Tước Linh sợ hết hồn:
- Nguy hiểm quá, suýt gục vào tay chuẩn thánh.
Nhạc Tước Linh cảm thấy chọc vào đám quái nhân Phong Phi Vân là quyết định sai lầm.
Mao Thành Thật bay lên cao, non nớt nói:
- Trốn đi đâu? Ngoan ngoãn trở về cho nhị đại gia của ta hàng phục!
Mao Thành Thật chỉ là nhóc con nhỏ xíu nhưng Nhạc Tước Linh rất kiêng dè nó, mới rồi nàng bỗng bị nó sờ xỉu.
Một thánh linh bị sờ xỉu, chuyện này nói ra không ai tin.
Nhạc Tước Linh nói:
- Hôm nay coi như các ngươi mạng lớn, cho các ngươi một con đường sống. Chờ xem ai là người cười đến cuối cùng!
Thành hà lan tràn trên đầu Nhạc Tước Linh, chân đạp tường vân. Nhạc Tước Linh hừ mạnh, định rút đi.
- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu cô nương, nàng nghĩ còn đi được sao?
Thanh âm này không phải Phong Phi Vân nói, không phải giọng của Mao Thành Thật.
Mao Ô Quy yên lặng mười năm rốt cuộc lên tiếng, thanh âm vang dội như sấm đánh, vẫn rất kiêu ngạo, keng leng chắc chắn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trên bầu trời mây đen dày đặc.
Dưới đất thiên đạo quy tắc tụ tập vào phần bụng Mao Ô Quy, đôi mắt thẫn thờ bỗng chốc bắn ra hai tia sáng.
- Ta, với thân Huyền Vũ, tu đạo không phá trong thiên địa, ngăn cản công kích sắc bén nhất thiên địa. Không có vũ khí nào phá được thánh thể của ta, không có bất cứ dụng cụ nào bị thương linh hồn ta được. Ta thành thánh, danh hiệu Không Phá thánh tổ!
Mao Ô Quy phun ra thiên địa huyễn âm, chính khí hùng hồn, ức vạn thánh pháp. Trời sao trên chín tầng mây không ngừng chuyển động, ghi lại mỗi chữ thánh của Mao Ô Quy.
Dưới đất khắc một thiên thần văn tụ tập bằng sông núi. Có vô số linh mạch tự động tụ tập hướng chỗ này, xu hướng vạn linh cung thánh.
Chân chính thành thánh, mọi thứ trong thiên địa nghe theo Mao Ô Quy điều khiển.
Một ý niệm có thể thay đổi địa lý sông núi, một ý niệm giết người cách ức vạn dặm, một ý niệm sinh linh vạn vật nghe theo Mao Ô Quy điều khiển.
Thấy cảnh này con ngươi Nhạc Tước Linh co rút. Bây giờ có ba sức chiến đấu đẳng cấp thánh linh, Nhạc Tước Linh còn không trốn thì chút nữa muốn đi cũng không được.
- Mở ra!
Nhạc Tước Linh điểm hư không, cánh cửa hư không mở rộng.
- Đóng lại!
Mao Thành Thật đứng trên cánh cửa hư không, đôi tay nhỏ khép cửa lại. Cửa hư không đang mở bị Mao Thành Thật khép kín.
- Đáng ghét!
Nhạc Tước Linh hận chết Mao Thành Thật, thấy nó thiếu giáo dục.
Nhạc Tước Linh chỉ tay một cái.
Ngón tay thuôn dài bắn ra sóng thánh sắc bén.
Phong Phi Vân từ trên trời giáng xuống, giơ kiếm đâm ra, kiếm gãy chạm vào đầu ngón tay nàng.
Bùm!
Hai người rung mạnh, thụt lùi.
Nhạc Tước Linh nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, năm ngón siét chặt. Nhạc Tước Linh không hiếu chiến, xoay người rút lui.
- Tiểu cô nương, sớm nói nàng không đi được.
Nhạc Tước Linh vừa xoay người thì thấy vật khổng lồ đứng sau lưng mình. Thân thể cao vạn dặm, mình rùa đầu giao long, vảy bao phủ toàn thân.
Huyền Vũ chân thân.
Nó hút một hơi, trong thiên địa nổi gió lốc.
Mắt nó to như ngôi sao chứa hai đoàn đạo thánh linh, há mồm to phun ra lửa thánh.
Nhạc Tước Linh không lùi, chủ động nghênh chiến. Nhạc Tước Linh mặc áo giáp thánh linh dụng cụ xông phá lửa thánh, vỗ chưởng vào đầu Mao Ô Quy.
Thánh linh dốc sức ra một kích, trời sao sẽ vỡ nát.
Mao Ô Quy không né tránh, mặc kệ Nhạc Tước Linh đánh vào đầu mình.
Ầm!
Nhạc Tước Linh tuht lùi, cánh tay tê dại. Nhạc Tước Linh dốc sức đánh ra công kích nhưng không thể phá phòng ngự thân thể thân xáccủa Mao Ô Quy.
Mao Ô Quy cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Abrn thánh danh hiệu là Không Phá thánh tổ, nếu bị nàng một kích phá phòng ngự thì bản thánh cần gì tu không phá đạo? Sau này người quen xin hãy gọi ta là 'Mao Không Phá', người lạ thì xin kêu là Không Phá thánh tổ, ha ha ha ha ha ha!
Nhạc Tước Linh hừ lạnh một tiếng:
- Dù ngươi tu luyện không phá đạo nhưng cách thân thể thành thánh còn rất xa. Nếu ta cầm thánh linh dụng cụ có tính công kích thì vẫn dễ dàng phá thể không phá của ngươi!
Mao Ô Quy tức xì khói:
- Bà nội nó, tiểu cô nương này quá kiêu ngạo! Phong Phi Vân, trong ba chúng ta thì ngươi tu luyện đạo công phát cực độ, chỉ ngươi mới có thể phá được phòng ngự của nàng. Cùng lên đánh nàng đi!
Mao Ô Quy, Mao Thành Thật tuy đều thành thánh nhưng Mao Ô Quy tu luyện đạo không phá cực độ, lực công kích không mạnh. Thánh thực quả là dị loại thành thánh, kỳ môn diệu thuật rất lợi hại, nhưng bàn về sức công kích thì không bằng Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân chưa thành thánh nhưng sở trường đạo công phạt, sức chiến đấu mạnh hơn Mao Ô Quy, thánh thực quả
Nhạc Tước Linh vươn bàn tay to chộp Mao Thành Thật.
Mao Thành Thật ngơ ngác nhìn bàn tay to, mặc cho bàn tay chụp người mình. Nhưng tay Nhạc Tước Linh không chạm vào người nó.
Mao Thành Thật biến mất.
Ầm!
Tốc độ của Mao Thành Thật nhanh kinh khủng, Phong Phi Vân không nhìn rõ bóng dáng của nó. Từ khi nào Mao Thành Thật bay lên đầu Nhạc Tước Linh, tay nhỏ bé ấn sau gáy nàng.
Người Nhạc Tước Linh run rẩy, đô iamứt tối sầm, mất ý thức té từ trên trời xuống đất, ngất xỉu.
Phong Phi Vân trợn mắt há hốc mồm, nhỏ giọng nói:
- Thành Thật, ngươi đang làm gì?
Mao Thành Thật nhìn bàn tay mình, ngây thơ nói:
- Không làm gì, ta chỉ sờ nàng, phong lại trí tuệ thánh linh trong người nàng.
Phong Phi Vân:
- . . .
Sờ đầu thánh linh đã phong trí tệu thánh linh lại, thần thông quái quỷ gì đây?
Dị loại thành thánh không thể ước đoán.
Nhạc Tước Linh khá xui, mới vừa thành thánh cứ tưởng mình vô địch thiên hạ ai ngờ gục trong tay quả thánh.
Nếu có thể hàng phục một thánh linh thì rất oai.
Phong Phi Vân triệu hoán Yêu Hoàng kiếm trấn áp Nhạc Tước Linh còn đang xỉu.
Ầm!
Áo giáp trên người Nhạc Tước Linh tỏa thần quang chói mắt, khí thánh linh hùng hồn phát tán xé đất đai thành hai nửa. Yêu Hoàng kiếm không đâm vào người Nhạc Tước Linh được.
- Thể thánh linh vạn tà không xâm, lời đồn không giả.
Mao Thành Thật có thể phong lại trí tuệ thánh linh của Nhạc Tước Linh vì nó sử dụng lực lượng thánh đạo tinh khiết nhất. Bản thân Mao Thành Thật là thánh thực quả thông thánh, giam lại trí tuệ thánh linh vốn là thần thông thủ đoạn của nó.
Phong Phi Vân không tin tà, hắn dốc sức điểu khiển Yêu Hoàng kiếm, lực lượng một vạn linh thú đẳng cấp chuẩn thánh vào người. Kiếm khí của Yêu Hoàng kiếm bắn vào trời sao, thiên địa vạn đạo không ngăn cản được.
Ầm!
Yêu Hoàng kiếm lại đè xuống, muốn phá thể thánh linh của Nhạc Tước Linh.
Nhạc Tước Linh tinh dậy, trong mắt bắn ra hai luồng thánh quang như mãnh long thức tỉnh vỗ vào Yêu Hoàng kiếm.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Kiếm khí và chưởng ấn va chạm vào nhau, đất đai rung rinh.
Nhạc Tước Linh toát khỏi vạn rủi bị Yêu Hoàng kiếm trấn áp, nhưng kiếm khí tổn thương nặng. Nhạc Tước Linh phun máu thánh linh, búng máu nhuộm đỏ bầu trời.
Máu rơi xuống biến thành mưa máu, đây là máu của thánh linh.
Vù vù vù vù vù!
Nhạc Tước Linh bay lên, trong khoảnh khắc đã đứng trên trời cao vạn dặm, hai tay vạn khí. Huyết khí trong người Nhạc Tước Linh rực cháy cuồn cuộn.
Nhạc Tước Linh sợ hết hồn:
- Nguy hiểm quá, suýt gục vào tay chuẩn thánh.
Nhạc Tước Linh cảm thấy chọc vào đám quái nhân Phong Phi Vân là quyết định sai lầm.
Mao Thành Thật bay lên cao, non nớt nói:
- Trốn đi đâu? Ngoan ngoãn trở về cho nhị đại gia của ta hàng phục!
Mao Thành Thật chỉ là nhóc con nhỏ xíu nhưng Nhạc Tước Linh rất kiêng dè nó, mới rồi nàng bỗng bị nó sờ xỉu.
Một thánh linh bị sờ xỉu, chuyện này nói ra không ai tin.
Nhạc Tước Linh nói:
- Hôm nay coi như các ngươi mạng lớn, cho các ngươi một con đường sống. Chờ xem ai là người cười đến cuối cùng!
Thành hà lan tràn trên đầu Nhạc Tước Linh, chân đạp tường vân. Nhạc Tước Linh hừ mạnh, định rút đi.
- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu cô nương, nàng nghĩ còn đi được sao?
Thanh âm này không phải Phong Phi Vân nói, không phải giọng của Mao Thành Thật.
Mao Ô Quy yên lặng mười năm rốt cuộc lên tiếng, thanh âm vang dội như sấm đánh, vẫn rất kiêu ngạo, keng leng chắc chắn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trên bầu trời mây đen dày đặc.
Dưới đất thiên đạo quy tắc tụ tập vào phần bụng Mao Ô Quy, đôi mắt thẫn thờ bỗng chốc bắn ra hai tia sáng.
- Ta, với thân Huyền Vũ, tu đạo không phá trong thiên địa, ngăn cản công kích sắc bén nhất thiên địa. Không có vũ khí nào phá được thánh thể của ta, không có bất cứ dụng cụ nào bị thương linh hồn ta được. Ta thành thánh, danh hiệu Không Phá thánh tổ!
Mao Ô Quy phun ra thiên địa huyễn âm, chính khí hùng hồn, ức vạn thánh pháp. Trời sao trên chín tầng mây không ngừng chuyển động, ghi lại mỗi chữ thánh của Mao Ô Quy.
Dưới đất khắc một thiên thần văn tụ tập bằng sông núi. Có vô số linh mạch tự động tụ tập hướng chỗ này, xu hướng vạn linh cung thánh.
Chân chính thành thánh, mọi thứ trong thiên địa nghe theo Mao Ô Quy điều khiển.
Một ý niệm có thể thay đổi địa lý sông núi, một ý niệm giết người cách ức vạn dặm, một ý niệm sinh linh vạn vật nghe theo Mao Ô Quy điều khiển.
Thấy cảnh này con ngươi Nhạc Tước Linh co rút. Bây giờ có ba sức chiến đấu đẳng cấp thánh linh, Nhạc Tước Linh còn không trốn thì chút nữa muốn đi cũng không được.
- Mở ra!
Nhạc Tước Linh điểm hư không, cánh cửa hư không mở rộng.
- Đóng lại!
Mao Thành Thật đứng trên cánh cửa hư không, đôi tay nhỏ khép cửa lại. Cửa hư không đang mở bị Mao Thành Thật khép kín.
- Đáng ghét!
Nhạc Tước Linh hận chết Mao Thành Thật, thấy nó thiếu giáo dục.
Nhạc Tước Linh chỉ tay một cái.
Ngón tay thuôn dài bắn ra sóng thánh sắc bén.
Phong Phi Vân từ trên trời giáng xuống, giơ kiếm đâm ra, kiếm gãy chạm vào đầu ngón tay nàng.
Bùm!
Hai người rung mạnh, thụt lùi.
Nhạc Tước Linh nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, năm ngón siét chặt. Nhạc Tước Linh không hiếu chiến, xoay người rút lui.
- Tiểu cô nương, sớm nói nàng không đi được.
Nhạc Tước Linh vừa xoay người thì thấy vật khổng lồ đứng sau lưng mình. Thân thể cao vạn dặm, mình rùa đầu giao long, vảy bao phủ toàn thân.
Huyền Vũ chân thân.
Nó hút một hơi, trong thiên địa nổi gió lốc.
Mắt nó to như ngôi sao chứa hai đoàn đạo thánh linh, há mồm to phun ra lửa thánh.
Nhạc Tước Linh không lùi, chủ động nghênh chiến. Nhạc Tước Linh mặc áo giáp thánh linh dụng cụ xông phá lửa thánh, vỗ chưởng vào đầu Mao Ô Quy.
Thánh linh dốc sức ra một kích, trời sao sẽ vỡ nát.
Mao Ô Quy không né tránh, mặc kệ Nhạc Tước Linh đánh vào đầu mình.
Ầm!
Nhạc Tước Linh tuht lùi, cánh tay tê dại. Nhạc Tước Linh dốc sức đánh ra công kích nhưng không thể phá phòng ngự thân thể thân xáccủa Mao Ô Quy.
Mao Ô Quy cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Abrn thánh danh hiệu là Không Phá thánh tổ, nếu bị nàng một kích phá phòng ngự thì bản thánh cần gì tu không phá đạo? Sau này người quen xin hãy gọi ta là 'Mao Không Phá', người lạ thì xin kêu là Không Phá thánh tổ, ha ha ha ha ha ha!
Nhạc Tước Linh hừ lạnh một tiếng:
- Dù ngươi tu luyện không phá đạo nhưng cách thân thể thành thánh còn rất xa. Nếu ta cầm thánh linh dụng cụ có tính công kích thì vẫn dễ dàng phá thể không phá của ngươi!
Mao Ô Quy tức xì khói:
- Bà nội nó, tiểu cô nương này quá kiêu ngạo! Phong Phi Vân, trong ba chúng ta thì ngươi tu luyện đạo công phát cực độ, chỉ ngươi mới có thể phá được phòng ngự của nàng. Cùng lên đánh nàng đi!
Mao Ô Quy, Mao Thành Thật tuy đều thành thánh nhưng Mao Ô Quy tu luyện đạo không phá cực độ, lực công kích không mạnh. Thánh thực quả là dị loại thành thánh, kỳ môn diệu thuật rất lợi hại, nhưng bàn về sức công kích thì không bằng Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân chưa thành thánh nhưng sở trường đạo công phạt, sức chiến đấu mạnh hơn Mao Ô Quy, thánh thực quả
/2057
|