Phong Phi Vân gật đầu, nói:
- Bốn phủ tồn tại có tác dụng là theo dõi thế cục thiên hạ.
Mao Ô Quy gật gù.
Bốn phủ tồn tại là bí mật cao cấp nhất di châu hỗn nguyên đại thế giới, chỉ có chí tôn mỗi tộc biết. Cảnh giới không đủ mãi mãi không thể chạm đến tầng này.
Nếu tu vi của Phong Phi Vân vẫn còn ở cảnh giới niết bàn thì Mao Ô Quy, Tang Ngô lão tổ tuyệt đối không nói mấy thứ này cho hắn biết.
Huyết Giao mở miệng hỏi:
- Phong gia, rốt cuộc chúng ta sẽ đi đâu?
Đã đến bên cạnh hồng hoang cổ hải, Phong Phi Vân đứng bên bờ biển nhìn sóng cuốn trời trôi đất.
Phong Phi Vân nói:
- Vào trong biển, tìm một lục đại chìm từ thái cổ.
Vù vù vù vù vù!
Thanh Đồng cổ thuyền bay ra khỏi người Phong Phi Vân biến thành thần hạm to lớn dài mấy ngàn dặm. Mười tám thần buồm vải sắt cổ xưa mà rách rưới phát ra tiếng bùm bùm đinh tai trong gió.
Thân tàu loang lổ rỉ sét, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng.
Thanh Đồng cổ thuyền đáp xuống hồng hoang cổ hải như dãy núi sắt, tựa mũi tên rời cung giương buồm rẽ sóng lao vào hồng hoang cổ hải.
Một lát sau không thấy Tây Ngưu Hạ Châu sau lưng đâu.
Huyết Giao đứng trên sàn tàu nhìn biển cả mênh mông, ngây ngốc:
- Má ơi, hồng hoang cổ hải. Mẫu thân ta nói trong biển có thái cổ hung ngư chuyên môn ăn giao.
Mao Ô Quy ưỡn ngực, cười nói:
- Yên tâm, đã theo ta thì sẽ không để ngươi chịu thiệt, ca sẽ che chở ngươi.
Trước khi biết có vạn thánh tập kết lệnh, Mao Ô Quy tuyệt đối không dám xông vào hồng hoang cổ hải. Nhưng bây giờ, dưới thánh linh có bao nhiêu người giết được nó?
Có câu là thiên hạ không thánh linh, con rùa làm đại vương.
- Nghe nói trong hồng hoang cổ hải có rất nhiều thiên tài địa bảo, lão tử giàu rồi!
Mao Ô Quy định bụng thừa dịp thánh linh đi Tiểu Linh tiên giới sẽ bứng mấy hang ổ thánh linh trong hồng hoang cổ hải. Mao Ô Quy càng nghĩ càng thích thú.
Đây là cuộc hành trình trên biển dài dòng, Phong Phi Vân ngồi xếp bằng ở mũi thuyền, lỗ tai đất lơ lửng trước mặt. Phong Phi Vân tham ngộ đạo thánh linh.
Hiên Viên Nhất Nhất cũng ngồi xếp bằng, tay cầm Thiên Nhai Thước, tay kia cầm Hiên Viên Kiếm. Vô số đạo tắc thánh linh bay ra từ hai thánh linh dụng cụ, bao bọc người Hiên Viên Nhất Nhất lại.
Mao Ô Quy lấy ra bức tranh rách, bên trên vẽ khu vực biển, có chỗ đánh dấu. Huyết Giao, thánh thực quả vây quanh Mao Ô Quy, xì xầm thảo luân. Chúng nó đang bàn chuyện gì đó, dường như nhằm vào thánh cung của một vị thánh linh trong biển.
Sóng vỗ mặt biển, sóng nước như bức tường. Thuyền nhỏ bình thường tới đây sẽ bị sóng đập nát.
Phong Phi Vân tóm thánh thực quả, ánh mắt âm trầm hỏi:
- Chúng nó đã đi đâu?
Cơ thể thánh thực quả như con rùa nhỏ, bị ngón tay Phong Phi Vân kẹp chặt mai rùa. Thánh thực quả nuốt nước bọt khan, đôi mắt ti hí nhìn Phong Phi Vân, lắc đầu nguầy nguậy.
Phong Phi Vân uy hiếp:
- Có nói không? Có tin là ta ném ngươi vào biển cho cá ăn?
Thánh thực quả gật đầu lia, nhưng không chịu khai thật.
Hiên Viên Nhất Nhất mặc áo trắng thướt tha bước tới, nói:
- Đừng khó xử tiểu Mao, ta biết lão Mao và Huyết Giao đi đâu.
- Chúng đi đâu?
Hiên Viên Nhất Nhất trả lời:
- Trong khi ngươi bế quan tham ngộ đạo thánh linh thì chúng ta bàn về thánh cung của Sa Hoàng thánh tổ, chắc đã đi cướp báu vật trong thánh cung.
Thanh Đồng cổ thuyền đã lướt đi hai năm trên hồng hoang cổ hải, cách Tây Ngưu Hạ Châu hai vạn ức dặm, rất xa xôi.
Trong hai năm nay Phong Phi Vân luôn tham ngộ đạo thánh linh, đạo tắc thánh linh đã nhiều đến tám trăm năm mươi bốn cái.
Hôm trước Mao Ô Quy đến tìm Phong Phi Vân, than thở khóc lóc nói:
- Phong ca, lúc gia gia của ta chết có bảo ta từng để lại di vật Huyền Vũ nhân tộc trong khu vực biển này, kêu ta khi còn sống phải tìm về. Đây là nguyện trọng trước khi chết của gia gia ta . . .
Lúc ấy Phong Phi Vân đang tu luyện, chỉ có một thần thức ở ngoài cơ thể nên không nghĩ nhiều đã dừng Thanh Đồng cổ thuyền lại. Mao Ô Quy, Huyết Giao choàng vai bá cổ chạy đi lấy di vật, nguyên một ngày chưa thấy về.
Phong Phi Vân nhận ra không thích hợp, hắn bừng tỉnh lại, suy tính ngay. Phong Phi Vân cứ nghĩ Mao Ô Quy, Huyết Giao gặp nguy hiểm. Nhưng trên hồng hoang cổ hải có Hải thần tự nhiên, ngăn lực lượng thiên đạo của sinh linh trên đất liền. Phong Phi Vân chỉ có thể suy tính mọi thứ trong phạm vi một ức dặm.
Trong một ức dặm không có dấu vết sinh mệnh của Mao Ô Quy, Huyết Giao.
Với tu vi hiện tại của Mao Ô Quy, dưới thánh linh khó gặp địch thủ, sao có thể bị người làm thịt? Phong Phi Vân biết ngay Mao Ô Quy, Huyết Giao kéo nhau đi làm chuyện xấu, nên bắt thánh thực quả tra hỏi.
- Thánh cung của Sa Hoàng thánh tổ, chúng nó thật to gan. Tuy thánh linh rời đi nhưng trận pháp để lại vẫn có thể giết chuẩn thánh.
Phong Phi Vân không yên tâm, vội điều khiển Thanh Đồng cổ thuyền lướt hướng khu vực thánh cung Sa Hoàng thánh tổ.
Thanh Đồng cổ thuyền mới đến khu vực đó thì mặt biển dâng lên sóng hơn tận trời, cao mấy ngàn thước, đánh nsát tầng mây.
Ầm!
Huyết Giao hóa thành bản thể, người nó như dãy núi đỏ máu. Huyết Giao trợn mắt dữ tợn, thanh âm như rồng. Huyết Giao bơi trong nước biển bay qua Thanh Đồng cổ thuyền.
Mao Ô Quy ngồi trên lưng Huyết Giao, tay cầm vỏ sò tử tinh to cỡ bánh xe.
Mao Ô Quy hét to:
- Mau, mau lên, Phong Phi Vân tới đón chúng ta! Bằng hữu tốt có khác, mau lên!
- Tên trộm kia đừng trốn, để lại thiên châu thầnd bối, nếu không sẽ chết!
Một đám lão nhân trồi lên mặt biển, có lưng đầy vảy, có vỏ rùa, yêu khí dày đặc, khí thế khổng lồ.
Hơn mười lão nhân là tu vi bán thánh, cùng đánh ra thần quang, mưa ánh sáng công kích Huyết Giao.
- Huyền Vũ thiên đồ!
Móng vuốt Mao Ô Quy vạch hư không vẽ ra huyền đồ cuốn trời quét đất. Vô số tia chớp xẹt qua huyền đồ, đánh bay hơn mười bán thánh yêu tộc.
Huyết Giao, Mao Ô Quy đáp xuống Thanh Đồng cổ thuyền, cười với Phong Phi Vân:
- Phong gia đến rất đúng lúc, giờ chúng ta đi mau!
Phong Phi Vân đứng trên Thanh Đồng cổ thuyền nhìn biển dậy sóng, nói:
- Muốn đi? Sợ là không dễ vậy.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đáy biển bay ra một đống tu sĩ yêu tộc bao vây Thanh Đồng cổ thuyền, ngàn vạn bóng yêu xuất hiện trong không trung và mặt biển, chiến kỳ che trời, từng đoàn sát khí tụ lại thành muôn vàn.
Một tu sĩ yêu tộc cầm loa pháp to thổi kèn, thanh âm vang vọng ức vạn dặm khu vực biển. Càng nhiều tu sĩ nhân loại tụ tập lại đây.
- Tên trộm to gan, dám xông vào trận pháp thánh tổ, phá hủy Sa Hoàng thánh tổ, ngươi bị tội gì?
- Nó đã trộm đi thiên châu thần bối, phải giữ chúng lại!
- Giết!
Vô số tu sĩ nhân loại lao vào Thanh Đồng cổ thuyền, rậm rạp che trời, khắp nơi là bóng yêu, che kín tầm mắt.
Hai tay Phong Phi Vân đặt ở vị trí thánh linh nội đan, Miểu Quỷ ban chỉ trên ngón cái vận chuyển nhanh sinh ra liên kết với long mã hà đồ Thanh Đồng cổ thuyền. Long mã hà đồ xoay tít sinh ra lực lượng mạnh mẽ hất bay tu sĩ yêu tộc dám đến gần Thanh Đồng cổ thuyền.
- Bốn phủ tồn tại có tác dụng là theo dõi thế cục thiên hạ.
Mao Ô Quy gật gù.
Bốn phủ tồn tại là bí mật cao cấp nhất di châu hỗn nguyên đại thế giới, chỉ có chí tôn mỗi tộc biết. Cảnh giới không đủ mãi mãi không thể chạm đến tầng này.
Nếu tu vi của Phong Phi Vân vẫn còn ở cảnh giới niết bàn thì Mao Ô Quy, Tang Ngô lão tổ tuyệt đối không nói mấy thứ này cho hắn biết.
Huyết Giao mở miệng hỏi:
- Phong gia, rốt cuộc chúng ta sẽ đi đâu?
Đã đến bên cạnh hồng hoang cổ hải, Phong Phi Vân đứng bên bờ biển nhìn sóng cuốn trời trôi đất.
Phong Phi Vân nói:
- Vào trong biển, tìm một lục đại chìm từ thái cổ.
Vù vù vù vù vù!
Thanh Đồng cổ thuyền bay ra khỏi người Phong Phi Vân biến thành thần hạm to lớn dài mấy ngàn dặm. Mười tám thần buồm vải sắt cổ xưa mà rách rưới phát ra tiếng bùm bùm đinh tai trong gió.
Thân tàu loang lổ rỉ sét, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng.
Thanh Đồng cổ thuyền đáp xuống hồng hoang cổ hải như dãy núi sắt, tựa mũi tên rời cung giương buồm rẽ sóng lao vào hồng hoang cổ hải.
Một lát sau không thấy Tây Ngưu Hạ Châu sau lưng đâu.
Huyết Giao đứng trên sàn tàu nhìn biển cả mênh mông, ngây ngốc:
- Má ơi, hồng hoang cổ hải. Mẫu thân ta nói trong biển có thái cổ hung ngư chuyên môn ăn giao.
Mao Ô Quy ưỡn ngực, cười nói:
- Yên tâm, đã theo ta thì sẽ không để ngươi chịu thiệt, ca sẽ che chở ngươi.
Trước khi biết có vạn thánh tập kết lệnh, Mao Ô Quy tuyệt đối không dám xông vào hồng hoang cổ hải. Nhưng bây giờ, dưới thánh linh có bao nhiêu người giết được nó?
Có câu là thiên hạ không thánh linh, con rùa làm đại vương.
- Nghe nói trong hồng hoang cổ hải có rất nhiều thiên tài địa bảo, lão tử giàu rồi!
Mao Ô Quy định bụng thừa dịp thánh linh đi Tiểu Linh tiên giới sẽ bứng mấy hang ổ thánh linh trong hồng hoang cổ hải. Mao Ô Quy càng nghĩ càng thích thú.
Đây là cuộc hành trình trên biển dài dòng, Phong Phi Vân ngồi xếp bằng ở mũi thuyền, lỗ tai đất lơ lửng trước mặt. Phong Phi Vân tham ngộ đạo thánh linh.
Hiên Viên Nhất Nhất cũng ngồi xếp bằng, tay cầm Thiên Nhai Thước, tay kia cầm Hiên Viên Kiếm. Vô số đạo tắc thánh linh bay ra từ hai thánh linh dụng cụ, bao bọc người Hiên Viên Nhất Nhất lại.
Mao Ô Quy lấy ra bức tranh rách, bên trên vẽ khu vực biển, có chỗ đánh dấu. Huyết Giao, thánh thực quả vây quanh Mao Ô Quy, xì xầm thảo luân. Chúng nó đang bàn chuyện gì đó, dường như nhằm vào thánh cung của một vị thánh linh trong biển.
Sóng vỗ mặt biển, sóng nước như bức tường. Thuyền nhỏ bình thường tới đây sẽ bị sóng đập nát.
Phong Phi Vân tóm thánh thực quả, ánh mắt âm trầm hỏi:
- Chúng nó đã đi đâu?
Cơ thể thánh thực quả như con rùa nhỏ, bị ngón tay Phong Phi Vân kẹp chặt mai rùa. Thánh thực quả nuốt nước bọt khan, đôi mắt ti hí nhìn Phong Phi Vân, lắc đầu nguầy nguậy.
Phong Phi Vân uy hiếp:
- Có nói không? Có tin là ta ném ngươi vào biển cho cá ăn?
Thánh thực quả gật đầu lia, nhưng không chịu khai thật.
Hiên Viên Nhất Nhất mặc áo trắng thướt tha bước tới, nói:
- Đừng khó xử tiểu Mao, ta biết lão Mao và Huyết Giao đi đâu.
- Chúng đi đâu?
Hiên Viên Nhất Nhất trả lời:
- Trong khi ngươi bế quan tham ngộ đạo thánh linh thì chúng ta bàn về thánh cung của Sa Hoàng thánh tổ, chắc đã đi cướp báu vật trong thánh cung.
Thanh Đồng cổ thuyền đã lướt đi hai năm trên hồng hoang cổ hải, cách Tây Ngưu Hạ Châu hai vạn ức dặm, rất xa xôi.
Trong hai năm nay Phong Phi Vân luôn tham ngộ đạo thánh linh, đạo tắc thánh linh đã nhiều đến tám trăm năm mươi bốn cái.
Hôm trước Mao Ô Quy đến tìm Phong Phi Vân, than thở khóc lóc nói:
- Phong ca, lúc gia gia của ta chết có bảo ta từng để lại di vật Huyền Vũ nhân tộc trong khu vực biển này, kêu ta khi còn sống phải tìm về. Đây là nguyện trọng trước khi chết của gia gia ta . . .
Lúc ấy Phong Phi Vân đang tu luyện, chỉ có một thần thức ở ngoài cơ thể nên không nghĩ nhiều đã dừng Thanh Đồng cổ thuyền lại. Mao Ô Quy, Huyết Giao choàng vai bá cổ chạy đi lấy di vật, nguyên một ngày chưa thấy về.
Phong Phi Vân nhận ra không thích hợp, hắn bừng tỉnh lại, suy tính ngay. Phong Phi Vân cứ nghĩ Mao Ô Quy, Huyết Giao gặp nguy hiểm. Nhưng trên hồng hoang cổ hải có Hải thần tự nhiên, ngăn lực lượng thiên đạo của sinh linh trên đất liền. Phong Phi Vân chỉ có thể suy tính mọi thứ trong phạm vi một ức dặm.
Trong một ức dặm không có dấu vết sinh mệnh của Mao Ô Quy, Huyết Giao.
Với tu vi hiện tại của Mao Ô Quy, dưới thánh linh khó gặp địch thủ, sao có thể bị người làm thịt? Phong Phi Vân biết ngay Mao Ô Quy, Huyết Giao kéo nhau đi làm chuyện xấu, nên bắt thánh thực quả tra hỏi.
- Thánh cung của Sa Hoàng thánh tổ, chúng nó thật to gan. Tuy thánh linh rời đi nhưng trận pháp để lại vẫn có thể giết chuẩn thánh.
Phong Phi Vân không yên tâm, vội điều khiển Thanh Đồng cổ thuyền lướt hướng khu vực thánh cung Sa Hoàng thánh tổ.
Thanh Đồng cổ thuyền mới đến khu vực đó thì mặt biển dâng lên sóng hơn tận trời, cao mấy ngàn thước, đánh nsát tầng mây.
Ầm!
Huyết Giao hóa thành bản thể, người nó như dãy núi đỏ máu. Huyết Giao trợn mắt dữ tợn, thanh âm như rồng. Huyết Giao bơi trong nước biển bay qua Thanh Đồng cổ thuyền.
Mao Ô Quy ngồi trên lưng Huyết Giao, tay cầm vỏ sò tử tinh to cỡ bánh xe.
Mao Ô Quy hét to:
- Mau, mau lên, Phong Phi Vân tới đón chúng ta! Bằng hữu tốt có khác, mau lên!
- Tên trộm kia đừng trốn, để lại thiên châu thầnd bối, nếu không sẽ chết!
Một đám lão nhân trồi lên mặt biển, có lưng đầy vảy, có vỏ rùa, yêu khí dày đặc, khí thế khổng lồ.
Hơn mười lão nhân là tu vi bán thánh, cùng đánh ra thần quang, mưa ánh sáng công kích Huyết Giao.
- Huyền Vũ thiên đồ!
Móng vuốt Mao Ô Quy vạch hư không vẽ ra huyền đồ cuốn trời quét đất. Vô số tia chớp xẹt qua huyền đồ, đánh bay hơn mười bán thánh yêu tộc.
Huyết Giao, Mao Ô Quy đáp xuống Thanh Đồng cổ thuyền, cười với Phong Phi Vân:
- Phong gia đến rất đúng lúc, giờ chúng ta đi mau!
Phong Phi Vân đứng trên Thanh Đồng cổ thuyền nhìn biển dậy sóng, nói:
- Muốn đi? Sợ là không dễ vậy.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đáy biển bay ra một đống tu sĩ yêu tộc bao vây Thanh Đồng cổ thuyền, ngàn vạn bóng yêu xuất hiện trong không trung và mặt biển, chiến kỳ che trời, từng đoàn sát khí tụ lại thành muôn vàn.
Một tu sĩ yêu tộc cầm loa pháp to thổi kèn, thanh âm vang vọng ức vạn dặm khu vực biển. Càng nhiều tu sĩ nhân loại tụ tập lại đây.
- Tên trộm to gan, dám xông vào trận pháp thánh tổ, phá hủy Sa Hoàng thánh tổ, ngươi bị tội gì?
- Nó đã trộm đi thiên châu thần bối, phải giữ chúng lại!
- Giết!
Vô số tu sĩ nhân loại lao vào Thanh Đồng cổ thuyền, rậm rạp che trời, khắp nơi là bóng yêu, che kín tầm mắt.
Hai tay Phong Phi Vân đặt ở vị trí thánh linh nội đan, Miểu Quỷ ban chỉ trên ngón cái vận chuyển nhanh sinh ra liên kết với long mã hà đồ Thanh Đồng cổ thuyền. Long mã hà đồ xoay tít sinh ra lực lượng mạnh mẽ hất bay tu sĩ yêu tộc dám đến gần Thanh Đồng cổ thuyền.
/2057
|