Mao Thành Thật rất tò mò, rốt cuộc chen vào được:
- Không thấy có vấn đề gì.
Đôi mắt Mao Ô Quy đăm chiêu nói:
- Một động vật ăn thịt đột nhiên bắt đầu ăn chay, ta vốn cảm thấy không thể tưởng tượng, giờ đã hiểu lý do.
Mao Thành Thật hỏi:
- Hiểu cái gì?
- Phong Phi Vân thích nam nhân.
Mao Ô Quy phân tích:
- Lần cuối Phong Phi Vân chạm vào nữ nhân là tiểu công chúa, chúa tể phi, một vị quận chúa của Trung Ương vương triều thứ sáu. Chắc đây là hồi quang phản chiếu, bởi vì trước đó Lưu Tô Hồng chết, Phong Phi Vân rất đau lòng.
- Các ngươi nói xem có khi nào chuyện này kích thích tâm linh Phong Phi Vân quá lớn nên tính hướng bị vặn vẹo, sau lần cuối phóng túng thì đổi giới?
Mao Ô Quy hùng hồn nói:
- Ngẫm lại xem, Nam Cung Hồng Nhan chết, Lưu Tô Hồng cũng chết, Vu Thanh Họa trốn vào phật tháp không còn đi ra. Những nữ nhân làm Phong Phi Vân nát lòng, hắn theo đuổi Thủy Nguyệt Thánh Nữ thật lâu nhưng người ta lờ hắn đi, cũng là đả kích lớn với hắn. Lại còn Mặc Dao Dao là nữ nhân của Quỷ thị tôn hoàng, chắc làm hắn vô cùng thất vọng.
- Một nam nhân gặp nhiều đả kích như thế, trong lòng đã tan nát, lúc này hắn chỉ muốn tìm bến cảng tâm hồn, tìm chỗ nương tựa. Ài, Phong Phi Vân không muốn chạm vào nữ nhân nữa.
- Các ngươi nhìn xem, ánh mắt Phong Phi Vân nhìn Tây Môn Xuy Tiêu rất lạ. Có oán hận, ai oán, tức giận, và tình cảm trước giờ chưa từng có.
Mao Thành Thật trợn to mắt nói:
- Có không? Sao ta không thấy?
- Ngươi còn nhỏ, không hiểu nỗi đau của nam nhân.
Mao Ô Quy đá bay Mao Thành Thật, nói:
- Ta cá mười ức linh thạch bây giờ Phong Phi Vân thích nam nhân.
Huyết Giao sảng khoái nói:
- Ta cá mười ức với ngươi. Muốn cá thì phải chơi lớn chút, ta thêm bốn mươi ức.
Mao Ô Quy chắc chắn nói:
- Vậy làm sao chứng minh chuyện này?
Huyết Giao cười gian:
- Dễ lắm, bắt một mỹ nữ lột truồng rồi bỏ lên giường Phong Phi Vân. Nếu Phong Phi Vân là nam nhân bình thường sẽ không thờ ơ.
Mao Ô Quy lắc đầu, nói:
- Phong Phi Vân gặp bao nhiêu nữ nhân, xảy ra quan hệ với nhiều mỹ nữ khuynh thành. Nữ nhân bình thường không lọt vào mắt hắn.
Huyết Giao híp mắt nảy ý xấu:
- Nếu là thần nữ tế tự của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh thì sao?
Mao Ô Quy híp mắt ti hí cười âm hiểm:
- Cái này . . . Được.
* * *
Trăng sáng treo cao, mây lững lờ trôi.
Các quỳnh lâu ngọc điện bay trong biển mây như thiên cung.
Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu ngồi uống rượu dưới trăng.
Phong Phi Vân vừa rót rượu cho Tây Môn Xuy Tiêu vừa thăm dò:
- Tây Môn huynh đúng là rồng phượng trong cõi người, có gan một mình vào chiến trường vạn tộc. Sự dứt khoát này làm người ta khâm phục.
Tây Môn Xuy Tiêu từng nói gã từ hố luyện thi chiến trường vạn tộc rơi vào luân hồi lộ, Phong Phi Vân luôn nghi ngờ điều này.
Tây Môn Xuy Tiêu ung dung nói:
- Khi đó ta và một vị quận chúa cùng vào chiến trường vạn tộc, ta là một nhạc sư của nàng, thường cùng nàng thổi tiêu. Quận chúa đi chiến trường vạn tộc rèn luyện, nhất quyết mang ta theo. Ta không từ chối được thế là đành đi cùng nàng.
- Ai ngờ chiến trường vạn tộc quá nguy hiểm, không lâu sau quân đội của quận chúa bị yêu tộc đồ diệt, quận chúa cũng chết trận. Ta may mắn giả chết nằm trong đống xác, bị ném vào hố luyện thi nên mới thoát chết.
Phong Phi Vân nâng chén uống cạn:
- Uống rượu, uống rượu!
Phong Phi Vân không phát hiện trong lời nói của Tây Môn Xuy Tiêu có lỗ hổng gì, nhưng hắn biết đây là lý do gã đã nghĩ ra từ trước.
Phong Phi Vân nói tiếp:
- Tiếng tiêu của Tây Môn huynh thanh thoát, tạo nghệ âm luật cao không thể với tới, không biết theo môn phái nào?
Tây Môn Xuy Tiêu cười nói:
- Sư tôn của ta là một vị cao nhân ẩn sĩ, ta không tiện lộ tên ra. Nhưng Phong huynh đã hỏi thì ta không giấu gì, sư tôn của ta là . . . A? Đó chẳng phải là lão Mao, Huyết Giao và Thành Thật sao? Cả ba lén lút đi đâu?
Phong Phi Vân cứ tưởng Tây Môn Xuy Tiêu cố ý đánh trống lảng, nhưng hắn xoay người lại quả nhiên thấy Mao Ô Quy, Huyết Giao, thánh thực quả ẩn trong tầng mây, lén lút chạy đi.
- Mặc kệ chúng nó đi, cả ba rảnh rỗi không có việc gì làm.
Phong Phi Vân cười nói:
- Tây Môn huynh nói tiếp đi.
- Thật ra sư tôn của ta đến từ một nhân tổ động thiên.
Tây Môn Xuy Tiêu tiếp tục kể chuyện về sư phụ của mình, nhưng Phong Phi Vân biết gã không nói thật, nên chỉ nghe ngoài tai.
Phong Phi Vân thầm nghĩ:
- Tây Môn Xuy Tiêu bí ẩn, vấn đề cách sống nghiêm trọng hơn ta. Phải khuyên nhủ Thạch Lan mới được, không thể để nàng và Tây Môn Xuy Tiêu bên nhau.
Phong Phi Vân thầm quyết định.
Tây Môn Xuy Tiêu đang kể sự tích phong lưu của mình chợt nhướng đuôi mày, nhìn biển mây phương xa:
- Ủa? Nhìn kìa, hình như lão Mao, Huyết Giao nâng cái gì trở về.
Phong Phi Vân hờ hững nhìn qua, thấy trên mây Mao Ô Quy, Huyết Giao nâng cái gì một trước một sau bay nhanh trở về, tốc độ siêu mau. Huyết Giao, Mao Ô Quy thập thò nâng vật dài, bị vải trắng trải giường bao bọc. Vải giường dán cấm phù bao lấy thứ dài, ngăn cách hơi thở hoàn toàn. Có suy tính cũng khó tính ra bên trong là cái gì.
- Mau, mau lên, đừng để bị phát hiện.
Mao Ô Quy rón rén đi trước mở đường, lúc thì nhìn trái khi thì ngó phải, nhưng nó chẳng chịu ngước nhìn lên trời. Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu đang ngồi trên nóc khách điếm tiên gia, thấy hết cả ba.
Phong Phi Vân lắc đầu, ba tên này siêu quậy, thánh thực quả thành thật nhất cũng bị dạy hư. Chắc cả ba lén chạy ra ngoài ăn trộm báu vật, không biết nhà ai tối nay xui xeo.
Phong Phi Vân đã quyết định không để Thạch Lan, Tây Môn Xuy Tiêu bên nhau thì cũng không cần thăm dò gã nữa. Phong Phi Vân lười tìm hiểu Tây Môn Xuy Tiêu là ai.
Mỗi người có bí mật của mình, như Tây Môn Xuy Tiêu chưa từng hỏi lai lịch Thanh Đồng cổ thuyền của Phong Phi Vân, không hỏi tại sao hắn xuất hiện ở luân hồi lộ.
Mọi người có duyên mới ở chung với nhau, tách ra rồi tương lai còn gặp lại hay không thật khó nói. Thiên hạ to lớn, mỗi người một con đường.
Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu uống rượu xong hắn đã hơi say, mặt đỏ ửng, đầu óc choáng váng, chân nam đá chân xiêu quay về.
- Đã lâu không uống nhièu như vậy.
Phong Phi Vân và Tây Môn Xuy Tiêu không uống rượu bình thường, gọi là rượu Đương nhiên là thứ khiến người say.
Người bình thường có rượu làm người thường say.
Chân nhân có rượu làm chân nhân say.
Thánh linh có rượu làm thánh linh say.
Người thay đổi nhưng rượu chẳng bao giờ đổi thay.
* * *
Mao Ô Quy lo lắng nói:
- Đến rồi, đến rồi. Ha ha ha, Phong Phi Vân và Tây Môn Xuy Tiêu uống nhiều hổ cốt tuyền nhưỡng như thế chắc sẽ không say rượu loạn tính đi?
Huyết Giao cười nói:
- Dù sao ta không thành vấn đề, ta dùng dược dù là huyết giao ăn vào sẽ biến thành xuân giao, tu vi của nàng cao mấy cũng không chịu nổi. Quy gia, chờ đưa tiền đi.
Phong Phi Vân đã vào phòng, hắn mới bước vào liền cảm giác dấu vết có người đến. Phong Phi Vân tỉnh say một nửa, trở nên cẩn thận hơn.
Góc truyện.com cảm ơn bác Juan đã tài trợ cho truyện Linh Chu nhé!
- Không thấy có vấn đề gì.
Đôi mắt Mao Ô Quy đăm chiêu nói:
- Một động vật ăn thịt đột nhiên bắt đầu ăn chay, ta vốn cảm thấy không thể tưởng tượng, giờ đã hiểu lý do.
Mao Thành Thật hỏi:
- Hiểu cái gì?
- Phong Phi Vân thích nam nhân.
Mao Ô Quy phân tích:
- Lần cuối Phong Phi Vân chạm vào nữ nhân là tiểu công chúa, chúa tể phi, một vị quận chúa của Trung Ương vương triều thứ sáu. Chắc đây là hồi quang phản chiếu, bởi vì trước đó Lưu Tô Hồng chết, Phong Phi Vân rất đau lòng.
- Các ngươi nói xem có khi nào chuyện này kích thích tâm linh Phong Phi Vân quá lớn nên tính hướng bị vặn vẹo, sau lần cuối phóng túng thì đổi giới?
Mao Ô Quy hùng hồn nói:
- Ngẫm lại xem, Nam Cung Hồng Nhan chết, Lưu Tô Hồng cũng chết, Vu Thanh Họa trốn vào phật tháp không còn đi ra. Những nữ nhân làm Phong Phi Vân nát lòng, hắn theo đuổi Thủy Nguyệt Thánh Nữ thật lâu nhưng người ta lờ hắn đi, cũng là đả kích lớn với hắn. Lại còn Mặc Dao Dao là nữ nhân của Quỷ thị tôn hoàng, chắc làm hắn vô cùng thất vọng.
- Một nam nhân gặp nhiều đả kích như thế, trong lòng đã tan nát, lúc này hắn chỉ muốn tìm bến cảng tâm hồn, tìm chỗ nương tựa. Ài, Phong Phi Vân không muốn chạm vào nữ nhân nữa.
- Các ngươi nhìn xem, ánh mắt Phong Phi Vân nhìn Tây Môn Xuy Tiêu rất lạ. Có oán hận, ai oán, tức giận, và tình cảm trước giờ chưa từng có.
Mao Thành Thật trợn to mắt nói:
- Có không? Sao ta không thấy?
- Ngươi còn nhỏ, không hiểu nỗi đau của nam nhân.
Mao Ô Quy đá bay Mao Thành Thật, nói:
- Ta cá mười ức linh thạch bây giờ Phong Phi Vân thích nam nhân.
Huyết Giao sảng khoái nói:
- Ta cá mười ức với ngươi. Muốn cá thì phải chơi lớn chút, ta thêm bốn mươi ức.
Mao Ô Quy chắc chắn nói:
- Vậy làm sao chứng minh chuyện này?
Huyết Giao cười gian:
- Dễ lắm, bắt một mỹ nữ lột truồng rồi bỏ lên giường Phong Phi Vân. Nếu Phong Phi Vân là nam nhân bình thường sẽ không thờ ơ.
Mao Ô Quy lắc đầu, nói:
- Phong Phi Vân gặp bao nhiêu nữ nhân, xảy ra quan hệ với nhiều mỹ nữ khuynh thành. Nữ nhân bình thường không lọt vào mắt hắn.
Huyết Giao híp mắt nảy ý xấu:
- Nếu là thần nữ tế tự của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh thì sao?
Mao Ô Quy híp mắt ti hí cười âm hiểm:
- Cái này . . . Được.
* * *
Trăng sáng treo cao, mây lững lờ trôi.
Các quỳnh lâu ngọc điện bay trong biển mây như thiên cung.
Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu ngồi uống rượu dưới trăng.
Phong Phi Vân vừa rót rượu cho Tây Môn Xuy Tiêu vừa thăm dò:
- Tây Môn huynh đúng là rồng phượng trong cõi người, có gan một mình vào chiến trường vạn tộc. Sự dứt khoát này làm người ta khâm phục.
Tây Môn Xuy Tiêu từng nói gã từ hố luyện thi chiến trường vạn tộc rơi vào luân hồi lộ, Phong Phi Vân luôn nghi ngờ điều này.
Tây Môn Xuy Tiêu ung dung nói:
- Khi đó ta và một vị quận chúa cùng vào chiến trường vạn tộc, ta là một nhạc sư của nàng, thường cùng nàng thổi tiêu. Quận chúa đi chiến trường vạn tộc rèn luyện, nhất quyết mang ta theo. Ta không từ chối được thế là đành đi cùng nàng.
- Ai ngờ chiến trường vạn tộc quá nguy hiểm, không lâu sau quân đội của quận chúa bị yêu tộc đồ diệt, quận chúa cũng chết trận. Ta may mắn giả chết nằm trong đống xác, bị ném vào hố luyện thi nên mới thoát chết.
Phong Phi Vân nâng chén uống cạn:
- Uống rượu, uống rượu!
Phong Phi Vân không phát hiện trong lời nói của Tây Môn Xuy Tiêu có lỗ hổng gì, nhưng hắn biết đây là lý do gã đã nghĩ ra từ trước.
Phong Phi Vân nói tiếp:
- Tiếng tiêu của Tây Môn huynh thanh thoát, tạo nghệ âm luật cao không thể với tới, không biết theo môn phái nào?
Tây Môn Xuy Tiêu cười nói:
- Sư tôn của ta là một vị cao nhân ẩn sĩ, ta không tiện lộ tên ra. Nhưng Phong huynh đã hỏi thì ta không giấu gì, sư tôn của ta là . . . A? Đó chẳng phải là lão Mao, Huyết Giao và Thành Thật sao? Cả ba lén lút đi đâu?
Phong Phi Vân cứ tưởng Tây Môn Xuy Tiêu cố ý đánh trống lảng, nhưng hắn xoay người lại quả nhiên thấy Mao Ô Quy, Huyết Giao, thánh thực quả ẩn trong tầng mây, lén lút chạy đi.
- Mặc kệ chúng nó đi, cả ba rảnh rỗi không có việc gì làm.
Phong Phi Vân cười nói:
- Tây Môn huynh nói tiếp đi.
- Thật ra sư tôn của ta đến từ một nhân tổ động thiên.
Tây Môn Xuy Tiêu tiếp tục kể chuyện về sư phụ của mình, nhưng Phong Phi Vân biết gã không nói thật, nên chỉ nghe ngoài tai.
Phong Phi Vân thầm nghĩ:
- Tây Môn Xuy Tiêu bí ẩn, vấn đề cách sống nghiêm trọng hơn ta. Phải khuyên nhủ Thạch Lan mới được, không thể để nàng và Tây Môn Xuy Tiêu bên nhau.
Phong Phi Vân thầm quyết định.
Tây Môn Xuy Tiêu đang kể sự tích phong lưu của mình chợt nhướng đuôi mày, nhìn biển mây phương xa:
- Ủa? Nhìn kìa, hình như lão Mao, Huyết Giao nâng cái gì trở về.
Phong Phi Vân hờ hững nhìn qua, thấy trên mây Mao Ô Quy, Huyết Giao nâng cái gì một trước một sau bay nhanh trở về, tốc độ siêu mau. Huyết Giao, Mao Ô Quy thập thò nâng vật dài, bị vải trắng trải giường bao bọc. Vải giường dán cấm phù bao lấy thứ dài, ngăn cách hơi thở hoàn toàn. Có suy tính cũng khó tính ra bên trong là cái gì.
- Mau, mau lên, đừng để bị phát hiện.
Mao Ô Quy rón rén đi trước mở đường, lúc thì nhìn trái khi thì ngó phải, nhưng nó chẳng chịu ngước nhìn lên trời. Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu đang ngồi trên nóc khách điếm tiên gia, thấy hết cả ba.
Phong Phi Vân lắc đầu, ba tên này siêu quậy, thánh thực quả thành thật nhất cũng bị dạy hư. Chắc cả ba lén chạy ra ngoài ăn trộm báu vật, không biết nhà ai tối nay xui xeo.
Phong Phi Vân đã quyết định không để Thạch Lan, Tây Môn Xuy Tiêu bên nhau thì cũng không cần thăm dò gã nữa. Phong Phi Vân lười tìm hiểu Tây Môn Xuy Tiêu là ai.
Mỗi người có bí mật của mình, như Tây Môn Xuy Tiêu chưa từng hỏi lai lịch Thanh Đồng cổ thuyền của Phong Phi Vân, không hỏi tại sao hắn xuất hiện ở luân hồi lộ.
Mọi người có duyên mới ở chung với nhau, tách ra rồi tương lai còn gặp lại hay không thật khó nói. Thiên hạ to lớn, mỗi người một con đường.
Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu uống rượu xong hắn đã hơi say, mặt đỏ ửng, đầu óc choáng váng, chân nam đá chân xiêu quay về.
- Đã lâu không uống nhièu như vậy.
Phong Phi Vân và Tây Môn Xuy Tiêu không uống rượu bình thường, gọi là rượu Đương nhiên là thứ khiến người say.
Người bình thường có rượu làm người thường say.
Chân nhân có rượu làm chân nhân say.
Thánh linh có rượu làm thánh linh say.
Người thay đổi nhưng rượu chẳng bao giờ đổi thay.
* * *
Mao Ô Quy lo lắng nói:
- Đến rồi, đến rồi. Ha ha ha, Phong Phi Vân và Tây Môn Xuy Tiêu uống nhiều hổ cốt tuyền nhưỡng như thế chắc sẽ không say rượu loạn tính đi?
Huyết Giao cười nói:
- Dù sao ta không thành vấn đề, ta dùng dược dù là huyết giao ăn vào sẽ biến thành xuân giao, tu vi của nàng cao mấy cũng không chịu nổi. Quy gia, chờ đưa tiền đi.
Phong Phi Vân đã vào phòng, hắn mới bước vào liền cảm giác dấu vết có người đến. Phong Phi Vân tỉnh say một nửa, trở nên cẩn thận hơn.
Góc truyện.com cảm ơn bác Juan đã tài trợ cho truyện Linh Chu nhé!
/2057
|