Ngực Thạch Lan thủng một lỗ, máu chảy ồ ạt. Ngọc kiếm của Kỷ Hoành đâm thủng ngực Thạch Lan, nàng bị thương nặng hơn gã.
Nhưng đối với Thạch Lan thì vết thương này chẳng là gì, lúc trước nàng một mình tìm kiếm trong Thập Vạn sơn hà bị thương nặng hơn bây giờ rất nhiều.
Có khi cơ thể Thạch Lan bị chân mãnh thú đạp nát, có khi nàng bị mãng xà nuốt vào bụng, có khi rơi vào huyệt rết.
Khi ấy Thạch Lan chỉ có một mình, cô độc đi trong bóng tối, đẫm máu bò trong chết chóc, tìm kiếm ánh sáng trong tuyệt vọng.
Khi ấy không ai giúp được Thạch Lan, không ai có thể cứu nàng. Dù xương gãy, Thạch Lan cố gắng mở to mắt, miễn mắt chưa khép thì còn hy vọng sống sót.
Lúc Thạch Lan rơi vào ổ con rết, thân thể bị độc tố xâm nhiễm tê dại, nàng cắn răng kiên trì chiến đấu mười ba ngày. Cuối cùng Thạch Lan ra khỏi ổ con rết, người nàng không có một miếng thịt lành, máu bị nhiễm độc đen thui, dữ tợn như lệ quý, bên tai chỉ nghe tiếng quạ kêu.
Lúc ấy Thạch Lan vẫn không tuyệt vọng, trong lòng nàng tràn ngập hy vọng, hy vọng về sự sống. Người khác không có nghị lực ngoan cường đó.
Nên dù Kỷ Hoành đâm thủng ngực nàng thì Thạch Lan vẫn biểu hiện rất bình tĩnh. Ngay lúc Kỷ Hoành đắc ý, Thạch Lan một nhát kiếm chặt đứt cánh tay gã.
Kỷ Hoành bịt vai cụt chảy máu như suối, gào rú thảm thiết. Còn Thạch Lan cầm chuôi ngọc kiếm chậm rãi rút thanh kiếm đỏ máu ra khỏi ngực, máu đỏ nhỏ tí tách.
Động tác tự nhiên như thể rút một thanh kiếm ra khỏi vỏ.
Chỉ một động tác đã chinh phục nhiều người, cường giả như Trương Cổ Nguyệt cũng rung động. Nếu có thanh kiếm đâm thủng người Trương Cổ Nguyệt, gã có thể nén đau chấn kiếm ra khỏi người nhưng tuyệt đối không bình tĩnh giống Thạch Lan, như thể nàng không cảm giác đau đớn.
Thật sự không đau sao?
Ngươi cầm kiếm đâm vào ngực thử xem sẽ biết có đau không.
Mặt Phong Phi Vân âm trầm liếc đám người Trương Cổ Nguyệt, hừ mạnh. Phong Phi Vân lấy viên kim tàm phật đan cho Thạch Lan uống, kêu nàng ngồi trị thương.
Ngọc kiếm của Kỷ Hoành không chỉ là thanh kiếm điêu bằng ngọc, bên trong chứa lực lượng sát phạt cực mạnh, chứa kiếm ý của gã. Vết thương trên người Thạch Lan chỉ là ngoại thương, vết thương nặng hơn là kiếm ý thấm vào người nàng.
Kỷ Hoành bị chặt tay nhưng cường giả cỡ như gã cri cần có bảo dược nối chi là tay gãy sẽ mọc ra. Hiện giờ cánh tay đứt không bị tổn hại gì, chỉ bị chặt xuống, muốn nối về càng dễ hơn.
Nhưng trận chiến của Kỷ Hoành và Thạch Lan khiến hai bên hăng máu.
Trương Cổ Nguyệt lạnh lùng nói:
- Đám người lai lịch không rõ ràng, các ngươi không chỉ chống lại lệnh bắt, còn dám bị thương đệ tử Càn Khôn Kiếm Đạo ta. Theo ta thấy các ngươi đúng là phi tặc ăn cắp Thiên Linh Lung!
Càn Khôn Kiếm Đạo là nơi cao quý biết bao, trong quốc gia nhân loại không mấy ai dám trêu vào tu sĩ Càn Khôn Kiếm Đạo. Trương Cổ Nguyệt không sợ, lúc gã nói lời này chẳng sợ bị 4e7 chỉ trích.
Huyết Giao rống to:
- Bà nội ngươi còn nói nhảm nữa có tin bản vương ăn thịt ngươi không?
Cái đầu to cỡ ngón tay cái biến to bằng trái bóng da, Huyết Giao dữ tợn trừng mắt, há mồm máu phát ra yêu khí đậm đặc.
Tiếng rống của yêu vương làm các tu sĩ Càn Khôn Kiếm Đạo đầu váng mắt hoa. Mặt Trương Cổ Nguyệt trắng bệch, bị yêu khí khổng lồ đẩy lui mấy bước.
Trương Cổ Nguyệt thấy rõ mới rồi là đầu giao đỏ máu, nơi này có yêu vương thái cổ thánh yêu tộc!
Các tu sĩ hết hồn, yêu vương thái cổ thánh yêu tộc tuyệt đối không đắc tội nổi. Dù Trương Cổ Nguyệt là đệ tử thân truyền của Đại Càn Khôn Kiếm Đế cũng không đắc tội thái cổ thánh yêu tộc được.
Trương Cổ Nguyệt chắp hai tay, nặn nụ cười nịnh:
- Thì ra có yêu vương đại nhân ở đây, Trương Cổ Nguyệt sợ hãi, vô tình xúc phạm, xin yêu vương đại nhân đừng trách.
Huyết Giao liếc Trương Cổ Nguyệt, không hề nể mặt mắng:
- Đừng trách? Đừng trách cái đầu ngươi! Dám tổn thương người của bản vương, quấy nhiễu hứng thú ăn thịt uổng rượu của bản vương, còn nói bản vương trộm người Thủy Nguyệt Thiên Cảnh. Giờ ngươi nói một câu vô tình xúc phạm vậy là xong sao? Ngươi cho rằng bản vương tùy ý nhân loại bình thường nhà ngươi xoa nắn sao?
Tây Môn Xuy Tiêu hắng giọng nhắc nhở:
- Thiên Linh Lung là một báu vật của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, không phải người.
Huyết Giao gật gù:
- À.
Huyết Giao uống cạn rượu trong cốc lưu ly, không hề xấu hổ.
Trương Cổ Nguyệt rất giỏi quan sát, thấy trên bàn nhiều rượu và thức ăn ngon nhưng chỉ một mình yêu vương ăn, những người khác không đụng vào. Vậy nghĩa là chủ tử chỗ này chính là Huyết Giao yêu vương, mấy nhân loại kia là người hầu.
Trương Cổ Nguyệt suy đoán như vậy cũng không sai, nhưng gã không biết rằng không phải Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu, Thạch Lan không ăn kỳ trân mà do Huyết Giao hành động quá mau, mới nâng thức ăn lên đã bị nó liếm, đám người Phong Phi Vân muốn ăn cũng không còn khẩu vị.
Trương Cổ Nguyệt thầm nghĩ:
- Hôm nay gây họa lớn thật rồi.
Mặt Trương Cổ Nguyệt không còn chút máu. Yêu vương thái cổ thánh yêu tộc là tổ tông, Trương Cổ Nguyệt không trêu vào nổi.
Trương Cổ Nguyệt liên tục nịnh nọt nói:
- Hôm nay là ta có lỗi, yêu vương tiền bối muốn bồi thường cái gì ta cũng đưa.
Huyết Giao nghe vậy phấn khởi cười nói:
- Tốt, chuẩn bị mười vạn đồng nam đồng nữ làm huyết thực, ta bỏ qua chuyện hôm nay.
Huyết Giao yêu tộc khác máu, không có gì ngon hơn huyết thực.
Huyết Giao cảm thấy đòi huyết thực với tộc quần nhỏ yếu là chuyện bình thường, đây là cốngp hẩm với nó.
Trước khi Hiên Viên Đế Sư xuất hiện nhân tộc thường đưa huyết thực đồng nam đồng nữ hiến tế cho thái cổ thánh yêu tộc cường đại, đổi lại sự che chở.
Nhưng sau khi Hiên Viên Đế Sư xuất hiện, thành lập Trung Ương vương triều, trăm tộc nhân loại đoàn kết, thực lực đã rất mạnh, không cần nịnh nọt thái cổ thánh yêu tộc nữa.
Nhưng vẫn hay có chuyện hiếu kính huyết thực cho tộc mạnh, chẳng qua làm ẩn nấp hơn, không bị tuyên dương ra ngoài.
Huyết Giao trực tiếp đòi Trương Cổ Nguyệt dâng mười vạn đồng nam đồng nữ làm huyết thực không xem như yêu cầu quá đáng, nó cảm thấy mình đã rất khoan dung.
Nếu yêu vương thái cổ thánh yêu tộc khác gặp chuyện như vậy chắc chắn sẽ mượn cơ hội gây lớn chuyện, yêu cầu nhân tộc phân chia thổ địa cho nó mới chịu bỏ qua. Chuyện này xảy ra rất nhiều, không có gì lạ.
Tộc yếu không có nhân quyền, dù ở đâu, thời đại nào đều là sự thật rành rành.
Phong Phi Vân nhíu mày, tuy hắn là bán yêu nhưng vẫn xem mình là nhân loại, sẽ không cho phép Huyết Giao làm bậy. Phong Phi Vân đang định ngăn lại thì . . .
- Được rồi.
Trương Cổ Nguyệt do dự nửa ngày cuối cùng nhăn nhó đồng ý, gã sợ sự việc xảy ra đến tình trạng không thể cứu vạn. Tìm mười vạn đồng nam đồng nữ không khó với Trương Cổ Nguyệt.
Trương Cổ Nguyệt có một khối đất phong, có mấy ngàn ức con dân. Nếu khiến yêu vương bớt giận thì có tặng mười vạn huyết thực cũng không sao.
Trương Cổ Nguyệt làm như thế khiến nhiều tu sĩ mất mặt, bực tức, nhưng không ai dám đứng ra chỉ trích gã. Dù gì người ta là đệ tử thân truyền của Đại Càn Khôn Kiếm Đế, bọn họ không truê vào được.
Nhưng đối với Thạch Lan thì vết thương này chẳng là gì, lúc trước nàng một mình tìm kiếm trong Thập Vạn sơn hà bị thương nặng hơn bây giờ rất nhiều.
Có khi cơ thể Thạch Lan bị chân mãnh thú đạp nát, có khi nàng bị mãng xà nuốt vào bụng, có khi rơi vào huyệt rết.
Khi ấy Thạch Lan chỉ có một mình, cô độc đi trong bóng tối, đẫm máu bò trong chết chóc, tìm kiếm ánh sáng trong tuyệt vọng.
Khi ấy không ai giúp được Thạch Lan, không ai có thể cứu nàng. Dù xương gãy, Thạch Lan cố gắng mở to mắt, miễn mắt chưa khép thì còn hy vọng sống sót.
Lúc Thạch Lan rơi vào ổ con rết, thân thể bị độc tố xâm nhiễm tê dại, nàng cắn răng kiên trì chiến đấu mười ba ngày. Cuối cùng Thạch Lan ra khỏi ổ con rết, người nàng không có một miếng thịt lành, máu bị nhiễm độc đen thui, dữ tợn như lệ quý, bên tai chỉ nghe tiếng quạ kêu.
Lúc ấy Thạch Lan vẫn không tuyệt vọng, trong lòng nàng tràn ngập hy vọng, hy vọng về sự sống. Người khác không có nghị lực ngoan cường đó.
Nên dù Kỷ Hoành đâm thủng ngực nàng thì Thạch Lan vẫn biểu hiện rất bình tĩnh. Ngay lúc Kỷ Hoành đắc ý, Thạch Lan một nhát kiếm chặt đứt cánh tay gã.
Kỷ Hoành bịt vai cụt chảy máu như suối, gào rú thảm thiết. Còn Thạch Lan cầm chuôi ngọc kiếm chậm rãi rút thanh kiếm đỏ máu ra khỏi ngực, máu đỏ nhỏ tí tách.
Động tác tự nhiên như thể rút một thanh kiếm ra khỏi vỏ.
Chỉ một động tác đã chinh phục nhiều người, cường giả như Trương Cổ Nguyệt cũng rung động. Nếu có thanh kiếm đâm thủng người Trương Cổ Nguyệt, gã có thể nén đau chấn kiếm ra khỏi người nhưng tuyệt đối không bình tĩnh giống Thạch Lan, như thể nàng không cảm giác đau đớn.
Thật sự không đau sao?
Ngươi cầm kiếm đâm vào ngực thử xem sẽ biết có đau không.
Mặt Phong Phi Vân âm trầm liếc đám người Trương Cổ Nguyệt, hừ mạnh. Phong Phi Vân lấy viên kim tàm phật đan cho Thạch Lan uống, kêu nàng ngồi trị thương.
Ngọc kiếm của Kỷ Hoành không chỉ là thanh kiếm điêu bằng ngọc, bên trong chứa lực lượng sát phạt cực mạnh, chứa kiếm ý của gã. Vết thương trên người Thạch Lan chỉ là ngoại thương, vết thương nặng hơn là kiếm ý thấm vào người nàng.
Kỷ Hoành bị chặt tay nhưng cường giả cỡ như gã cri cần có bảo dược nối chi là tay gãy sẽ mọc ra. Hiện giờ cánh tay đứt không bị tổn hại gì, chỉ bị chặt xuống, muốn nối về càng dễ hơn.
Nhưng trận chiến của Kỷ Hoành và Thạch Lan khiến hai bên hăng máu.
Trương Cổ Nguyệt lạnh lùng nói:
- Đám người lai lịch không rõ ràng, các ngươi không chỉ chống lại lệnh bắt, còn dám bị thương đệ tử Càn Khôn Kiếm Đạo ta. Theo ta thấy các ngươi đúng là phi tặc ăn cắp Thiên Linh Lung!
Càn Khôn Kiếm Đạo là nơi cao quý biết bao, trong quốc gia nhân loại không mấy ai dám trêu vào tu sĩ Càn Khôn Kiếm Đạo. Trương Cổ Nguyệt không sợ, lúc gã nói lời này chẳng sợ bị 4e7 chỉ trích.
Huyết Giao rống to:
- Bà nội ngươi còn nói nhảm nữa có tin bản vương ăn thịt ngươi không?
Cái đầu to cỡ ngón tay cái biến to bằng trái bóng da, Huyết Giao dữ tợn trừng mắt, há mồm máu phát ra yêu khí đậm đặc.
Tiếng rống của yêu vương làm các tu sĩ Càn Khôn Kiếm Đạo đầu váng mắt hoa. Mặt Trương Cổ Nguyệt trắng bệch, bị yêu khí khổng lồ đẩy lui mấy bước.
Trương Cổ Nguyệt thấy rõ mới rồi là đầu giao đỏ máu, nơi này có yêu vương thái cổ thánh yêu tộc!
Các tu sĩ hết hồn, yêu vương thái cổ thánh yêu tộc tuyệt đối không đắc tội nổi. Dù Trương Cổ Nguyệt là đệ tử thân truyền của Đại Càn Khôn Kiếm Đế cũng không đắc tội thái cổ thánh yêu tộc được.
Trương Cổ Nguyệt chắp hai tay, nặn nụ cười nịnh:
- Thì ra có yêu vương đại nhân ở đây, Trương Cổ Nguyệt sợ hãi, vô tình xúc phạm, xin yêu vương đại nhân đừng trách.
Huyết Giao liếc Trương Cổ Nguyệt, không hề nể mặt mắng:
- Đừng trách? Đừng trách cái đầu ngươi! Dám tổn thương người của bản vương, quấy nhiễu hứng thú ăn thịt uổng rượu của bản vương, còn nói bản vương trộm người Thủy Nguyệt Thiên Cảnh. Giờ ngươi nói một câu vô tình xúc phạm vậy là xong sao? Ngươi cho rằng bản vương tùy ý nhân loại bình thường nhà ngươi xoa nắn sao?
Tây Môn Xuy Tiêu hắng giọng nhắc nhở:
- Thiên Linh Lung là một báu vật của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, không phải người.
Huyết Giao gật gù:
- À.
Huyết Giao uống cạn rượu trong cốc lưu ly, không hề xấu hổ.
Trương Cổ Nguyệt rất giỏi quan sát, thấy trên bàn nhiều rượu và thức ăn ngon nhưng chỉ một mình yêu vương ăn, những người khác không đụng vào. Vậy nghĩa là chủ tử chỗ này chính là Huyết Giao yêu vương, mấy nhân loại kia là người hầu.
Trương Cổ Nguyệt suy đoán như vậy cũng không sai, nhưng gã không biết rằng không phải Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu, Thạch Lan không ăn kỳ trân mà do Huyết Giao hành động quá mau, mới nâng thức ăn lên đã bị nó liếm, đám người Phong Phi Vân muốn ăn cũng không còn khẩu vị.
Trương Cổ Nguyệt thầm nghĩ:
- Hôm nay gây họa lớn thật rồi.
Mặt Trương Cổ Nguyệt không còn chút máu. Yêu vương thái cổ thánh yêu tộc là tổ tông, Trương Cổ Nguyệt không trêu vào nổi.
Trương Cổ Nguyệt liên tục nịnh nọt nói:
- Hôm nay là ta có lỗi, yêu vương tiền bối muốn bồi thường cái gì ta cũng đưa.
Huyết Giao nghe vậy phấn khởi cười nói:
- Tốt, chuẩn bị mười vạn đồng nam đồng nữ làm huyết thực, ta bỏ qua chuyện hôm nay.
Huyết Giao yêu tộc khác máu, không có gì ngon hơn huyết thực.
Huyết Giao cảm thấy đòi huyết thực với tộc quần nhỏ yếu là chuyện bình thường, đây là cốngp hẩm với nó.
Trước khi Hiên Viên Đế Sư xuất hiện nhân tộc thường đưa huyết thực đồng nam đồng nữ hiến tế cho thái cổ thánh yêu tộc cường đại, đổi lại sự che chở.
Nhưng sau khi Hiên Viên Đế Sư xuất hiện, thành lập Trung Ương vương triều, trăm tộc nhân loại đoàn kết, thực lực đã rất mạnh, không cần nịnh nọt thái cổ thánh yêu tộc nữa.
Nhưng vẫn hay có chuyện hiếu kính huyết thực cho tộc mạnh, chẳng qua làm ẩn nấp hơn, không bị tuyên dương ra ngoài.
Huyết Giao trực tiếp đòi Trương Cổ Nguyệt dâng mười vạn đồng nam đồng nữ làm huyết thực không xem như yêu cầu quá đáng, nó cảm thấy mình đã rất khoan dung.
Nếu yêu vương thái cổ thánh yêu tộc khác gặp chuyện như vậy chắc chắn sẽ mượn cơ hội gây lớn chuyện, yêu cầu nhân tộc phân chia thổ địa cho nó mới chịu bỏ qua. Chuyện này xảy ra rất nhiều, không có gì lạ.
Tộc yếu không có nhân quyền, dù ở đâu, thời đại nào đều là sự thật rành rành.
Phong Phi Vân nhíu mày, tuy hắn là bán yêu nhưng vẫn xem mình là nhân loại, sẽ không cho phép Huyết Giao làm bậy. Phong Phi Vân đang định ngăn lại thì . . .
- Được rồi.
Trương Cổ Nguyệt do dự nửa ngày cuối cùng nhăn nhó đồng ý, gã sợ sự việc xảy ra đến tình trạng không thể cứu vạn. Tìm mười vạn đồng nam đồng nữ không khó với Trương Cổ Nguyệt.
Trương Cổ Nguyệt có một khối đất phong, có mấy ngàn ức con dân. Nếu khiến yêu vương bớt giận thì có tặng mười vạn huyết thực cũng không sao.
Trương Cổ Nguyệt làm như thế khiến nhiều tu sĩ mất mặt, bực tức, nhưng không ai dám đứng ra chỉ trích gã. Dù gì người ta là đệ tử thân truyền của Đại Càn Khôn Kiếm Đế, bọn họ không truê vào được.
/2057
|