Phong Phi Vân mắt tròn mắt dẹt, rất kinh ngạc. Thanh Liên nữ thánh?
Thanh âm trong quỷ tháp ngừng giây lát, lạnh lùng nói:
- Thanh Y, không ngờ ngươi cũng biến hóa.
- Ta không chỉ biến hóa, ta không chỉ một lần đến cửa quỷ môn thứ nhất, suýt chết ở bên ngoài quỷ môn quan. Thanh Liên tỷ tỷ có biết những điều này không?
Thanh Y là bán thánh, không để con ngươi chảy lệ nhưng thanh âm chứa sự thất vọng, bi thương.
Miễn không bị ngu đều hiểu xảy ra chuyện gì, biết chủ nhân thật sự của cửa quỷ môn thứ nhất là ai.
Trên bầu trời mây máu cuồn cuộn.
Âm binh, quỷ hồn cửa quỷ môn thứ nhất cảm nhận khí thế từ quỷ tháp, chúng nó quỳ dưới đất gầm gừ.
Quỷ tháp càng âm trầm hơn, không ai dám đi khiêu chiến quyền uy của nó.
quỷ tháp tượng trưng cho lực lượng vô thượng, khiến người thần phục từ tận đáy lòng.
Trong quỷ tháp, giọng nữ êm tai buông tiếng thở dài:
- Ngươi vốn không nên cố chấp như vậy.
Áo xanh trên người Thanh Y phất phơ, hình dáng xinh đẹp chất chứa thất vọng:
- Nhưng ta cứ như đồ ngốc, cho rằng Thanh Liên tỷ tỷ bị nhốt trong cửa quỷ môn thứ nhất, muốn cứu tỷ tỷ ra ngoài.
- Ngươi muốn cứu ta ra nhưng tại sao không phải là hắn đến?
hơi thở trong quỷ tháp trở nên lạnh lẽo, lạnh thấu xương:
- Người ta chờ là hắn, nhưng ta đã chết, hắn không đến, ta bị người câu hồn, hắn không đến . . .
Phong Phi Vân hỏi:
- Nếu bây giờ hắn đến thì sao?
Thanh âm trong quỷ tháp tràn ngập hận thù và lạnh lùng nói:
- Ta sẽ tự tay tiễn hắn xuống địa ngục.
Đột nhiên nàng phát ra thanh âm sắc nhọn:
- Ngươi là ai? Tại sao trên người của ngươi có hơi thở giống hắn?
Móng vuốt bay ra khỏi quỷ tháp bóp cổ Phong Phi Vân, nhấc bổng hắn lên.
Phong Phi Vân cảm giác linh hồn bị người bóp, thánh linh nội đan bị áp chế chặt chẽ. Đối phương như núi to chọc trời không thể lay động.
Phong Phi Vân cắn chặt răng:
- Ta . . . Ta là nhi tử của hắn.
Phong Phi Vân không lùi bước, không bị khí thế của đối phương hù sợ.
Nữ nhân trong quỷ tháp cười càng âm trầm, đáng sợ:
- Cái gì? Nhi tử . . . Nhi tử . . . Ha ha . . . Ha ha . . .
Giống như có nữ quỷ máu chảy đầm đìa đứng sau lưng ngươi.
Xương Phong Phi Vân kêu răng rắc, trong đầu nghĩ đến nữ nhân mặc áo đạo trang nhã nhẹ nhàng đã gặp trên cây cầu đá, bên ngoài đạo quan Thanh Liên linh sơn. Phong Phi Vân lại liên tưởng tiếng cười từ quỷ tháp, rất khó tin tưởng đây là cùng một người.
Trên bầu trời tia chớp kêu đì đùng, mây đen cuồn cuộn đầy khí túc sát. Tất cả thay đổi chỉ vì tâm tình của nữ nhân trong quỷ tháp dẫn đến thiên tượng. Khi nàng giận thì trời cũng giận, khi nàng tức thì trời sẽ giáng tai họa, khi nàng khóc thì mây mù vạn dặm.
Thanh Y vội nói:
- Thanh Liên tỷ tỷ, chuyện này không liên quan đến hắn, hãy thả hắn ra!
Ngư gia biến sắc mặt nói:
- Thanh Liên nữ thánh, chuyện này là lỗi tại lão phu. Một vạn năm trước hắn viết một phong thư kêu ta mang cho nàng, nhưng ta quên mất chuyện này, tất cả lỗi lầm là do ta, không liên quan hài tử.
Ngư gia lấy ra phong thư phụ thân Phong Phi Vân viết.
Nữ nhân trong quỷ tháp từ cười khổ chuyển sang cười mỉa:
- Một phong thư? Một phong thư là muốn dàn xếp ta? Ha ha ha ha ha ha! Vu Hình Thiên, ngươi xem ta quá thấp kém!
Phong thư chưa mở đã thành mảnh nhỏ rơi đầy đất như con bướm trắng thê lương.
Lực xuyên thấu từ thanh âm rất kinh khủng, quỷ môn quan run rẩy, vang vọng ức vạn dặm, như xuyên phá các tầng không gian và thời gian đến bên tai nam nhân kia.
Ngư gia nghiêm túc nói:
- Hơn một vạn năm trước Vu Hình Thiên đã chết, nàng đừng canh cánh trong lòng nữa. Vu Hình Thiên nói sợ mình chết nên mới viết thư trước khi chết, nhờ ta giao cho nàng. Đừng trách hắn, cũng đừng hành hạ mình . . .
Thanh âm trong quỷ tháp lạnh băng, bình tĩnh hơn nhiều.
- Hắn chết . . . Hắn mà cũng sẽ chết?
Có lẽ Thanh Liên nữ thánh hối hận đã không xem phong thư mà xé rách, cảm xúc này chỉ mình nàng biết.
Ngư gia gật đầu, nói:
- Ta không rõ một vạn năm trước xảy ra chuyện gì nhưng Vu Hình Thiên đúng là đã chết.
- Nói nhảm, ngươi định lừa ta?
Tay qu bay ra khỏi quỷ tháp quất Ngư gia, lão té xuống đất hộc máu, thân thể già nua suýt bị đánh nát.
Ngư gia không thấy mình oan, không chút chống cự. Bởi vì Ngư gia cảm thấy mình đang bị đánh, đáng chết, lỗi tại lão hại Thanh Liên nữ thánh.
Ngư gia vừa ho ra máu vừa nói:
- Ta không lừa nàng, đây chính là sự thực.
Nữ nhân trong quỷ tháp không định giết Ngư gia nhẹ nhàng như thế, hỏi:
- Nếu hắn đã chết thì tiểu tử này là con của ai?
Ngư gia đáp:
- Là thân chuyển thế của Vu Hình Thiên sinh con.
Thanh âm trong quỷ tháp uất hận:
- Không thể nào! Ta canh giữ ở cửa địa ngục vì chờ ngày hắn chết, đợi quỷ hồn của hắn đến địa ngục báo danh. Nhưng ta chưa từng thấy hắn đến, vậy hắn chuyển thế như thế nào?
Nếu hắn không đến gặp ta thì ta sẽ canh chừng ở cửa địa ngục, không thể chờ người thì ta chờ hồn. Hắn chết rồi sẽ đi qua địa ngục.
Ngư gia nói:
- Nếu nàng hiểu biết Vu Hình Thiên thì nên hiểu hắn có nhiều bằng hữu, trong đó6e một là thánh tăng phật môn.
Nữ nhân trong quỷ tháp nói:
- Phật Tàm Tử.
Ngư gia tiếp tục bảo:
- Đạo gia tu luyện kiếp này, phật gia tu luyện kiếp sau. Tu phật giả tích nhân quả đời này tu luyện nghiệt lực kiếp sau. Nếu ta đoán đúng thì Phật Tàm Tử tặng nghiệt lực kiếp sau của mình cho Vu Hình Thiên. Nàng nên biết cao tăng đắc đạo như Phật Tàm Tử sau khi chuyển thế luân hồi vẫn có thể giữ ký ức, thậm chí một phần lực lượng, thần thông.
Nữ nhân trong quỷ tháp cười châm chọc:
- Hòa thượng này càng sống càng ngu, tặng nghiệt lực kiếp sau của mình cho người, kiếp này hắn tu uổng rồi, kiếp sau chỉ có thể làm heo chó.
Nữ nhân trong quỷ tháp nói tiếp:
- Dù hòa thượng ngốc tặng kiếp sau cho Vu Hình Thiên thì hắn cũng phải đi địa ngục luân hồi, nhưng hắn chưa từng đến.
Ngư gia nhíu mày nói:
- Có lẽ bọn họ dùng cách khác, hơn nữa tất cả chỉ là suy đoán của ta, chưa chắc là thật. Ta chỉ muốn nói cho nàng biết năm xưa Vu Hình Thiên không cố ý muốn bỏ nàng, cần gì làm khó con cái của hắn?
Ngư gia tiếp tục bảo:
- Nếu nàng muốn giết thì hãy giết ta.
Lòng Ngư gia tràn ngập áy náy chậm rãi khép mắt.
Ánh mắt Phong Phi Vân âm trầm nhìn quỷ tháp xương trắng. Phong Phi Vân đồng tình cảnh ngộ của Thanh Liên nữ thánh nhưng hắn không cho rằng mình để mặc người xâm lược.
Phong Phi Vân có mang một tấm bán thánh phù lục, hắn còn Kim Ô Tứ hoàng tử sử dụng lần cuối.
Bùm!
Phù lục bán thánh vỡ.
Người Phong Phi Vân sinh ra lực lượng hùng dũng, toàn thân tỏa ánh sáng trắng lao ra khỏi tay quỷ. Phong Phi Vân tỉuệ hoán tam vị chân hỏa lô bộc phát lực lượng đẳng cấp bán thánh.
Phong Phi Vân cầm lò lửa to như ngọn đồi đập vào quỷ tháp.
Dù đối diện thánh linh cũng không sợ hãi, cùng lắm chết trận trong tay nàng, thành xác chết.
- Kiến càng lay cây, không biết tự lượng sức mình!
Thanh âm trong quỷ tháp ngừng giây lát, lạnh lùng nói:
- Thanh Y, không ngờ ngươi cũng biến hóa.
- Ta không chỉ biến hóa, ta không chỉ một lần đến cửa quỷ môn thứ nhất, suýt chết ở bên ngoài quỷ môn quan. Thanh Liên tỷ tỷ có biết những điều này không?
Thanh Y là bán thánh, không để con ngươi chảy lệ nhưng thanh âm chứa sự thất vọng, bi thương.
Miễn không bị ngu đều hiểu xảy ra chuyện gì, biết chủ nhân thật sự của cửa quỷ môn thứ nhất là ai.
Trên bầu trời mây máu cuồn cuộn.
Âm binh, quỷ hồn cửa quỷ môn thứ nhất cảm nhận khí thế từ quỷ tháp, chúng nó quỳ dưới đất gầm gừ.
Quỷ tháp càng âm trầm hơn, không ai dám đi khiêu chiến quyền uy của nó.
quỷ tháp tượng trưng cho lực lượng vô thượng, khiến người thần phục từ tận đáy lòng.
Trong quỷ tháp, giọng nữ êm tai buông tiếng thở dài:
- Ngươi vốn không nên cố chấp như vậy.
Áo xanh trên người Thanh Y phất phơ, hình dáng xinh đẹp chất chứa thất vọng:
- Nhưng ta cứ như đồ ngốc, cho rằng Thanh Liên tỷ tỷ bị nhốt trong cửa quỷ môn thứ nhất, muốn cứu tỷ tỷ ra ngoài.
- Ngươi muốn cứu ta ra nhưng tại sao không phải là hắn đến?
hơi thở trong quỷ tháp trở nên lạnh lẽo, lạnh thấu xương:
- Người ta chờ là hắn, nhưng ta đã chết, hắn không đến, ta bị người câu hồn, hắn không đến . . .
Phong Phi Vân hỏi:
- Nếu bây giờ hắn đến thì sao?
Thanh âm trong quỷ tháp tràn ngập hận thù và lạnh lùng nói:
- Ta sẽ tự tay tiễn hắn xuống địa ngục.
Đột nhiên nàng phát ra thanh âm sắc nhọn:
- Ngươi là ai? Tại sao trên người của ngươi có hơi thở giống hắn?
Móng vuốt bay ra khỏi quỷ tháp bóp cổ Phong Phi Vân, nhấc bổng hắn lên.
Phong Phi Vân cảm giác linh hồn bị người bóp, thánh linh nội đan bị áp chế chặt chẽ. Đối phương như núi to chọc trời không thể lay động.
Phong Phi Vân cắn chặt răng:
- Ta . . . Ta là nhi tử của hắn.
Phong Phi Vân không lùi bước, không bị khí thế của đối phương hù sợ.
Nữ nhân trong quỷ tháp cười càng âm trầm, đáng sợ:
- Cái gì? Nhi tử . . . Nhi tử . . . Ha ha . . . Ha ha . . .
Giống như có nữ quỷ máu chảy đầm đìa đứng sau lưng ngươi.
Xương Phong Phi Vân kêu răng rắc, trong đầu nghĩ đến nữ nhân mặc áo đạo trang nhã nhẹ nhàng đã gặp trên cây cầu đá, bên ngoài đạo quan Thanh Liên linh sơn. Phong Phi Vân lại liên tưởng tiếng cười từ quỷ tháp, rất khó tin tưởng đây là cùng một người.
Trên bầu trời tia chớp kêu đì đùng, mây đen cuồn cuộn đầy khí túc sát. Tất cả thay đổi chỉ vì tâm tình của nữ nhân trong quỷ tháp dẫn đến thiên tượng. Khi nàng giận thì trời cũng giận, khi nàng tức thì trời sẽ giáng tai họa, khi nàng khóc thì mây mù vạn dặm.
Thanh Y vội nói:
- Thanh Liên tỷ tỷ, chuyện này không liên quan đến hắn, hãy thả hắn ra!
Ngư gia biến sắc mặt nói:
- Thanh Liên nữ thánh, chuyện này là lỗi tại lão phu. Một vạn năm trước hắn viết một phong thư kêu ta mang cho nàng, nhưng ta quên mất chuyện này, tất cả lỗi lầm là do ta, không liên quan hài tử.
Ngư gia lấy ra phong thư phụ thân Phong Phi Vân viết.
Nữ nhân trong quỷ tháp từ cười khổ chuyển sang cười mỉa:
- Một phong thư? Một phong thư là muốn dàn xếp ta? Ha ha ha ha ha ha! Vu Hình Thiên, ngươi xem ta quá thấp kém!
Phong thư chưa mở đã thành mảnh nhỏ rơi đầy đất như con bướm trắng thê lương.
Lực xuyên thấu từ thanh âm rất kinh khủng, quỷ môn quan run rẩy, vang vọng ức vạn dặm, như xuyên phá các tầng không gian và thời gian đến bên tai nam nhân kia.
Ngư gia nghiêm túc nói:
- Hơn một vạn năm trước Vu Hình Thiên đã chết, nàng đừng canh cánh trong lòng nữa. Vu Hình Thiên nói sợ mình chết nên mới viết thư trước khi chết, nhờ ta giao cho nàng. Đừng trách hắn, cũng đừng hành hạ mình . . .
Thanh âm trong quỷ tháp lạnh băng, bình tĩnh hơn nhiều.
- Hắn chết . . . Hắn mà cũng sẽ chết?
Có lẽ Thanh Liên nữ thánh hối hận đã không xem phong thư mà xé rách, cảm xúc này chỉ mình nàng biết.
Ngư gia gật đầu, nói:
- Ta không rõ một vạn năm trước xảy ra chuyện gì nhưng Vu Hình Thiên đúng là đã chết.
- Nói nhảm, ngươi định lừa ta?
Tay qu bay ra khỏi quỷ tháp quất Ngư gia, lão té xuống đất hộc máu, thân thể già nua suýt bị đánh nát.
Ngư gia không thấy mình oan, không chút chống cự. Bởi vì Ngư gia cảm thấy mình đang bị đánh, đáng chết, lỗi tại lão hại Thanh Liên nữ thánh.
Ngư gia vừa ho ra máu vừa nói:
- Ta không lừa nàng, đây chính là sự thực.
Nữ nhân trong quỷ tháp không định giết Ngư gia nhẹ nhàng như thế, hỏi:
- Nếu hắn đã chết thì tiểu tử này là con của ai?
Ngư gia đáp:
- Là thân chuyển thế của Vu Hình Thiên sinh con.
Thanh âm trong quỷ tháp uất hận:
- Không thể nào! Ta canh giữ ở cửa địa ngục vì chờ ngày hắn chết, đợi quỷ hồn của hắn đến địa ngục báo danh. Nhưng ta chưa từng thấy hắn đến, vậy hắn chuyển thế như thế nào?
Nếu hắn không đến gặp ta thì ta sẽ canh chừng ở cửa địa ngục, không thể chờ người thì ta chờ hồn. Hắn chết rồi sẽ đi qua địa ngục.
Ngư gia nói:
- Nếu nàng hiểu biết Vu Hình Thiên thì nên hiểu hắn có nhiều bằng hữu, trong đó6e một là thánh tăng phật môn.
Nữ nhân trong quỷ tháp nói:
- Phật Tàm Tử.
Ngư gia tiếp tục bảo:
- Đạo gia tu luyện kiếp này, phật gia tu luyện kiếp sau. Tu phật giả tích nhân quả đời này tu luyện nghiệt lực kiếp sau. Nếu ta đoán đúng thì Phật Tàm Tử tặng nghiệt lực kiếp sau của mình cho Vu Hình Thiên. Nàng nên biết cao tăng đắc đạo như Phật Tàm Tử sau khi chuyển thế luân hồi vẫn có thể giữ ký ức, thậm chí một phần lực lượng, thần thông.
Nữ nhân trong quỷ tháp cười châm chọc:
- Hòa thượng này càng sống càng ngu, tặng nghiệt lực kiếp sau của mình cho người, kiếp này hắn tu uổng rồi, kiếp sau chỉ có thể làm heo chó.
Nữ nhân trong quỷ tháp nói tiếp:
- Dù hòa thượng ngốc tặng kiếp sau cho Vu Hình Thiên thì hắn cũng phải đi địa ngục luân hồi, nhưng hắn chưa từng đến.
Ngư gia nhíu mày nói:
- Có lẽ bọn họ dùng cách khác, hơn nữa tất cả chỉ là suy đoán của ta, chưa chắc là thật. Ta chỉ muốn nói cho nàng biết năm xưa Vu Hình Thiên không cố ý muốn bỏ nàng, cần gì làm khó con cái của hắn?
Ngư gia tiếp tục bảo:
- Nếu nàng muốn giết thì hãy giết ta.
Lòng Ngư gia tràn ngập áy náy chậm rãi khép mắt.
Ánh mắt Phong Phi Vân âm trầm nhìn quỷ tháp xương trắng. Phong Phi Vân đồng tình cảnh ngộ của Thanh Liên nữ thánh nhưng hắn không cho rằng mình để mặc người xâm lược.
Phong Phi Vân có mang một tấm bán thánh phù lục, hắn còn Kim Ô Tứ hoàng tử sử dụng lần cuối.
Bùm!
Phù lục bán thánh vỡ.
Người Phong Phi Vân sinh ra lực lượng hùng dũng, toàn thân tỏa ánh sáng trắng lao ra khỏi tay quỷ. Phong Phi Vân tỉuệ hoán tam vị chân hỏa lô bộc phát lực lượng đẳng cấp bán thánh.
Phong Phi Vân cầm lò lửa to như ngọn đồi đập vào quỷ tháp.
Dù đối diện thánh linh cũng không sợ hãi, cùng lắm chết trận trong tay nàng, thành xác chết.
- Kiến càng lay cây, không biết tự lượng sức mình!
/2057
|