Kim Ô Bá hoàng tử nói:
- Bản hoàng tử không muốn nói nhảm với bán yêu.
- Vậy được rồi, Bá hoàng tử đã không chịu thua thì chúng ta chiến tiếp đi, chiến đến khi nào chia ra thắng thua thì thôi!
Phong Phi Vân triệu hoán bát quái đạo ấn, tam vị chân hỏa lô ra. Phong Phi Vân đánh ra các khí thánh linh khiến bát quái đạo ấn tỏa ánh sáng trắng đen, tam vị chân hỏa lô bốc cháy hừng hực. Khí thế hùng hồn muốn chiến đấu trời long đất lở rực cháy trên người Phong Phi Vân.
Bàn tay Kim Ô Bá hoàng tử ấn nhẹ ngực đau đớn, sắc mặt liên tục thay đổi.
Kim Ô Bá hoàng tử cười phá lên:
- Suýt trúng kế của ngươi, hôm nay nếu bản hoàng tử đánh nhau với ngươi, dù đánh bại ngươi thì sau này ngươi sẽ đi tuyên truyền là bản hoàng tử ỷ mạnh hiếp yếu, nói bản hoàng tử không chịu thua được, làm hỏng danh tiếng của ta.
Phong Phi Vân hớn hở hỏi:
- Rốt cuộc ngươi có đấu không?
Người Phong Phi Vân đằng đằng sát khí.
- Không đấu.
Kim Ô Bá hoàng tử cởi áo giáp ra nâng trong lòng bàn tay, bộ giáp co thành quả cầu màu đen. Quả cầu in các quỷ văn phát ra lệ khí âm sát.
Kim Ô Bá hoàng tử rất phóng khoáng ném quả cầu đen cho Phong Phi Vân, cười nói:
- Cầm đi, chỉ là một bộ giáp, Kim Ô yêu tộc ta có rất nhiều. Tặng cho bán yêu nghèo mạt rệp, tránh cho ngươi tuyên truyền là Kim Ô Bá hoàng tử ta dám chơi không dám chịu.
Lòng Kim Ô Bá hoàng tử nhỏ máu, bộ giáp này không tầm thường, là gã lén vào cửa thứ chín quỷ môn quan mang quỷ giáp ra, trên đời khó tìm cái thứ hai.
Phong Phi Vân nhận lấy quả cầu màu đen, rót khí thánh linh vào xóa đi thần thức của Kim Ô Bá hoàng tử.
Kim Ô Bá hoàng tử cảm nhận thần thức trong quả cầu bị chặt đứt, lòng càng căm hận. Kim Ô Bá hoàng tử hung tợn trừng Phong Phi Vân, hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn.
- Biến giáp!
Phong Phi Vân lòng máy động, quả cầu đen biến thành bộ giáp đen phủ lên người hắn. Mũ giáp, bao tay, hộ tâm kính, bao chân, nguyên bộ giáp liền thành một thể bao bọc toàn thân Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân cảm giác mình và thế giới này ngăn cách, tiến vào một thế giới khác.
Vị trí hộ tâm kính có đoàn khói đen nhạt từ bên trong tràn ra, rất giống địa ngục vụ nhưng lại khác.
Phong Phi Vân thầm nghĩ:
- Bộ giáp này quả nhiên báu vật, rơi vào tay Kim Ô Bá hoàng tử là phí của. Chắc chắn hắn không lần mò được một phần mười ảo diệu của bộ giáp, nếu không với lực phòng ngự của giáp vừa rồi ta không thể đánh hắn bị thương.
Phong Phi Vân không vội tìm kiếm ảo diệu của bộ giáp, hắn nhanh chóng rút thần thức về.
Phong Phi Vân cười nói với Kim Ô Bá hoàng tử:
- Bá hoàng tử điện hạ quả nhiên là người dám chơi dám chịu, khiến người khâm phục, đa tạ đã tặng áo giáp.
Phong Phi Vân nói xong nghênh ngang rời đi.
Kim Ô Bá hoàng tử nặn nụ cười ung dung, hai tay siết chặt kêu ken két.
Thanh Liên linh sơn, mùi tre thoang thoảng.
Phong Phi Vân mặc áo giáp đen nhanh chóng leo lên Thanh Liên linh sơn, lại đến bên ngoài đạo quan cổ kính. Mao Ô Quy, thánh thực quả, Huyết Giao đang tắm rửa trong linh tuyền, thấy Phong Phi Vân trở về thì vội leo lên bờ.
Mao Ô Quy cười tủm tỉm hỏi:
- Hồ ly tinh kia thế nào? Có mất hồ không?
Huyết Giao nói:
- Hồ ly dâm, hắn an toàn rút lui đã rất giỏi.
Thánh thực quả khó hiểu hỏi:
- Các ngươi đang nói gì vậy?
Phong Phi Vân không xem chúng nó như động vật, trái cây bình thường mà là bằng hữu của mình.
Phong Phi Vân cười nói:
- Đúng là mất hồn, nhưng nàng là nữ nhân của Quỷ thị tôn hoàng.
Mao Ô Quy kinh ngạc hỏi:
- Vậy ngươi còn . . . Ăn nàng?
Phong Phi Vân nói:
- Đương nhiên là không.
Mao Ô Quy, Huyết Giao sợ hết hồn:
- May mắn, không thể đụng vào nữ nhân của Quỷ thị tôn hoàng.
Nếu Phong Phi Vân đè nữ nhân của Quỷ thị tôn hoàng thì Mao Ô Quy, Huyết Giao bỏ chạy ngay, trốn xa thật xa.
Phong Phi Vân hỏi:
- Thanh Y xuất quan chưa?
- Đã xuất quân, đang thảo luận với Ngư gia chuyện giải cứu Thanh Liên nữ thánh.
Phong Phi Vân mặc kệ Mao Ô Quy, thánh thực quả, Huyết Giao, hắn đi thẳng vào đạo quan gặp Ngư gia, Thanh Y.
Phong Phi Vân kể lại chuyện xảy ra trong Đan Đỉnh Quỷ thị cho Ngư gia, Thanh Y nghe. Hai người lộ vẻ vui mừng, biết bây giờ là lúc tốt nhất lao vào cửa quỷ môn thứ nhất.
- Là hiện tại, xuất phát ngay!
Thanh Y đứng dậy, lấy thuyền nhỏ màu xanh ra, mang theo Ngư gia, Phong Phi Vân biến thành luồng sáng xanh bay hướng cửa quỷ môn thứ nhất.
Mao Ô Quy ngồi trên lưng thánh thực quả, quàng Huyết Giao trên cổ đuổi theo thuyền nhỏ màu xanh.
Mao Ô Quy hậm hực nói:
- Chết tiệt, không chờ lão tử! Tưởng lão tử vướng chân sao? Chờ đi, ta rất quen thuộc quỷ môn quan thế hệ này, ta từng lăn lộn trong đó, chuyện nhỏ!
Phong Phi Vân ngồi ở đầu thuyền nhỏ màu xanh, Miểu Quỷ ban chỉ trên ngón cái lóe ánh sáng nhạt sinh ra mối liên kết với thuyền nhỏ. Mối liên kết càng lúc càng chặt chẽ hơn.
Thanh Y cảm nhận được điều gì, thỉnh thoảng liếc hướng ngón tay Phong Phi Vân. Thanh Y là chủ nhân của thuyền nhỏ màu xanh, Đương nhiên cảm nhận được thuyền nhỏ khác lạ.
Sắp đến cửa quỷ môn thứ nhất, Phong Phi Vân định cứu quỷ hồn Thanh Liên nữ thánh rồi hỏi Thanh Y chuyện về thuyền nhỏ màu xanh, giờ tạm gác lại sau.
Trong bóng đêm vô tận, một tòa cung điện cổ xưa lơ lửng. Nửa cung điện khảm trong màn đen chỉ lộ ra cánh cửa khổng lồ kỳ lạ.
Trên cửa có tấm biển đá viết ba quỷ văn hút linh hồn người.
[Quỷ môn quan.]
Ngư gia đứng dậy nhìn chằm chằm cánh cửa tràn ngập ma tính, lão phát ra khí thế đáng sợ.
Vù vù vù vù vù!
Giây sau Ngư gia đứng dưới cột đá bên ngoài khung cửa quỷ môn thứ nhất. Chân Ngư gia đạp trong phép tắc và âm khí từng bước đi tới như bước vào địa ngục vô biên.
Trong quỷ môn quan phát ra thanh âm sắc nhọn như đến từ miệng cự thú:
- Cấm địa quỷ môn, người sống lùi lại!
Một mặt quỷ khổng lồ thò ra từ quỷ môn, mặt mũi hung tợn, khủng bố dữ dằn. Đầu có hai sừng, trừng mắt nhìn xuống Ngư gia.
Ngư gia chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh ung dung nhìn mồm máu trên đầu:
- Lão phu đến đòi một quỷ hồn.
Mặt quỷ khổng lồ biết Ngư gia không dễ chọc nên không vội há mồm nuốt lão:
- Không ai có thể mang quỷ hồn ra khỏi quỷ môn quan, đây là quy định.
- Nhưng ta muốn khiêu chiến quy định của quỷ môn quan!
Hai tay cửa quỷ môn thứ nhất vẽ ra thủ ấn tụ tập thành côn thuật vỗ vào quỷ môn.
Chưởng ấn nhìn như chậm nhưng ẩn chứa thần thông vô cùng, muôn vàn tia chớp xuyên qua, đánh nát thần văn phép tắc bên ngoài quỷ môn. Chưởng ấn vỗ vào quỷ môn không biết làm bằng chất liệu gì.
Mặt quỷ khổng lồ gào rú nhanh chóng rút về quỷ môn quan.
Ầm!
Cung điện cổ xưa khảm trong hư không rung bần bật, cùng với hư không Xung quanh lắc lư.
Nhưng quỷ môn rắn chắc không bị chưởng của Ngư gia đẩy mở.
Mao Ô Quy ngồi trên lưng thánh thực quả đáp xuống đất.
Mao Ô Quy nói:
- Quỷ môn quan luyện bằng bổ thiên thạch, lại có tinh huyết của ngàn vị đại hiền, thánh giả đúc thành. Có thể gọi là thiên hạ đệ nhất quan, dùng sức mạnh không mở quỷ môn quan ra được.
- Bản hoàng tử không muốn nói nhảm với bán yêu.
- Vậy được rồi, Bá hoàng tử đã không chịu thua thì chúng ta chiến tiếp đi, chiến đến khi nào chia ra thắng thua thì thôi!
Phong Phi Vân triệu hoán bát quái đạo ấn, tam vị chân hỏa lô ra. Phong Phi Vân đánh ra các khí thánh linh khiến bát quái đạo ấn tỏa ánh sáng trắng đen, tam vị chân hỏa lô bốc cháy hừng hực. Khí thế hùng hồn muốn chiến đấu trời long đất lở rực cháy trên người Phong Phi Vân.
Bàn tay Kim Ô Bá hoàng tử ấn nhẹ ngực đau đớn, sắc mặt liên tục thay đổi.
Kim Ô Bá hoàng tử cười phá lên:
- Suýt trúng kế của ngươi, hôm nay nếu bản hoàng tử đánh nhau với ngươi, dù đánh bại ngươi thì sau này ngươi sẽ đi tuyên truyền là bản hoàng tử ỷ mạnh hiếp yếu, nói bản hoàng tử không chịu thua được, làm hỏng danh tiếng của ta.
Phong Phi Vân hớn hở hỏi:
- Rốt cuộc ngươi có đấu không?
Người Phong Phi Vân đằng đằng sát khí.
- Không đấu.
Kim Ô Bá hoàng tử cởi áo giáp ra nâng trong lòng bàn tay, bộ giáp co thành quả cầu màu đen. Quả cầu in các quỷ văn phát ra lệ khí âm sát.
Kim Ô Bá hoàng tử rất phóng khoáng ném quả cầu đen cho Phong Phi Vân, cười nói:
- Cầm đi, chỉ là một bộ giáp, Kim Ô yêu tộc ta có rất nhiều. Tặng cho bán yêu nghèo mạt rệp, tránh cho ngươi tuyên truyền là Kim Ô Bá hoàng tử ta dám chơi không dám chịu.
Lòng Kim Ô Bá hoàng tử nhỏ máu, bộ giáp này không tầm thường, là gã lén vào cửa thứ chín quỷ môn quan mang quỷ giáp ra, trên đời khó tìm cái thứ hai.
Phong Phi Vân nhận lấy quả cầu màu đen, rót khí thánh linh vào xóa đi thần thức của Kim Ô Bá hoàng tử.
Kim Ô Bá hoàng tử cảm nhận thần thức trong quả cầu bị chặt đứt, lòng càng căm hận. Kim Ô Bá hoàng tử hung tợn trừng Phong Phi Vân, hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn.
- Biến giáp!
Phong Phi Vân lòng máy động, quả cầu đen biến thành bộ giáp đen phủ lên người hắn. Mũ giáp, bao tay, hộ tâm kính, bao chân, nguyên bộ giáp liền thành một thể bao bọc toàn thân Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân cảm giác mình và thế giới này ngăn cách, tiến vào một thế giới khác.
Vị trí hộ tâm kính có đoàn khói đen nhạt từ bên trong tràn ra, rất giống địa ngục vụ nhưng lại khác.
Phong Phi Vân thầm nghĩ:
- Bộ giáp này quả nhiên báu vật, rơi vào tay Kim Ô Bá hoàng tử là phí của. Chắc chắn hắn không lần mò được một phần mười ảo diệu của bộ giáp, nếu không với lực phòng ngự của giáp vừa rồi ta không thể đánh hắn bị thương.
Phong Phi Vân không vội tìm kiếm ảo diệu của bộ giáp, hắn nhanh chóng rút thần thức về.
Phong Phi Vân cười nói với Kim Ô Bá hoàng tử:
- Bá hoàng tử điện hạ quả nhiên là người dám chơi dám chịu, khiến người khâm phục, đa tạ đã tặng áo giáp.
Phong Phi Vân nói xong nghênh ngang rời đi.
Kim Ô Bá hoàng tử nặn nụ cười ung dung, hai tay siết chặt kêu ken két.
Thanh Liên linh sơn, mùi tre thoang thoảng.
Phong Phi Vân mặc áo giáp đen nhanh chóng leo lên Thanh Liên linh sơn, lại đến bên ngoài đạo quan cổ kính. Mao Ô Quy, thánh thực quả, Huyết Giao đang tắm rửa trong linh tuyền, thấy Phong Phi Vân trở về thì vội leo lên bờ.
Mao Ô Quy cười tủm tỉm hỏi:
- Hồ ly tinh kia thế nào? Có mất hồ không?
Huyết Giao nói:
- Hồ ly dâm, hắn an toàn rút lui đã rất giỏi.
Thánh thực quả khó hiểu hỏi:
- Các ngươi đang nói gì vậy?
Phong Phi Vân không xem chúng nó như động vật, trái cây bình thường mà là bằng hữu của mình.
Phong Phi Vân cười nói:
- Đúng là mất hồn, nhưng nàng là nữ nhân của Quỷ thị tôn hoàng.
Mao Ô Quy kinh ngạc hỏi:
- Vậy ngươi còn . . . Ăn nàng?
Phong Phi Vân nói:
- Đương nhiên là không.
Mao Ô Quy, Huyết Giao sợ hết hồn:
- May mắn, không thể đụng vào nữ nhân của Quỷ thị tôn hoàng.
Nếu Phong Phi Vân đè nữ nhân của Quỷ thị tôn hoàng thì Mao Ô Quy, Huyết Giao bỏ chạy ngay, trốn xa thật xa.
Phong Phi Vân hỏi:
- Thanh Y xuất quan chưa?
- Đã xuất quân, đang thảo luận với Ngư gia chuyện giải cứu Thanh Liên nữ thánh.
Phong Phi Vân mặc kệ Mao Ô Quy, thánh thực quả, Huyết Giao, hắn đi thẳng vào đạo quan gặp Ngư gia, Thanh Y.
Phong Phi Vân kể lại chuyện xảy ra trong Đan Đỉnh Quỷ thị cho Ngư gia, Thanh Y nghe. Hai người lộ vẻ vui mừng, biết bây giờ là lúc tốt nhất lao vào cửa quỷ môn thứ nhất.
- Là hiện tại, xuất phát ngay!
Thanh Y đứng dậy, lấy thuyền nhỏ màu xanh ra, mang theo Ngư gia, Phong Phi Vân biến thành luồng sáng xanh bay hướng cửa quỷ môn thứ nhất.
Mao Ô Quy ngồi trên lưng thánh thực quả, quàng Huyết Giao trên cổ đuổi theo thuyền nhỏ màu xanh.
Mao Ô Quy hậm hực nói:
- Chết tiệt, không chờ lão tử! Tưởng lão tử vướng chân sao? Chờ đi, ta rất quen thuộc quỷ môn quan thế hệ này, ta từng lăn lộn trong đó, chuyện nhỏ!
Phong Phi Vân ngồi ở đầu thuyền nhỏ màu xanh, Miểu Quỷ ban chỉ trên ngón cái lóe ánh sáng nhạt sinh ra mối liên kết với thuyền nhỏ. Mối liên kết càng lúc càng chặt chẽ hơn.
Thanh Y cảm nhận được điều gì, thỉnh thoảng liếc hướng ngón tay Phong Phi Vân. Thanh Y là chủ nhân của thuyền nhỏ màu xanh, Đương nhiên cảm nhận được thuyền nhỏ khác lạ.
Sắp đến cửa quỷ môn thứ nhất, Phong Phi Vân định cứu quỷ hồn Thanh Liên nữ thánh rồi hỏi Thanh Y chuyện về thuyền nhỏ màu xanh, giờ tạm gác lại sau.
Trong bóng đêm vô tận, một tòa cung điện cổ xưa lơ lửng. Nửa cung điện khảm trong màn đen chỉ lộ ra cánh cửa khổng lồ kỳ lạ.
Trên cửa có tấm biển đá viết ba quỷ văn hút linh hồn người.
[Quỷ môn quan.]
Ngư gia đứng dậy nhìn chằm chằm cánh cửa tràn ngập ma tính, lão phát ra khí thế đáng sợ.
Vù vù vù vù vù!
Giây sau Ngư gia đứng dưới cột đá bên ngoài khung cửa quỷ môn thứ nhất. Chân Ngư gia đạp trong phép tắc và âm khí từng bước đi tới như bước vào địa ngục vô biên.
Trong quỷ môn quan phát ra thanh âm sắc nhọn như đến từ miệng cự thú:
- Cấm địa quỷ môn, người sống lùi lại!
Một mặt quỷ khổng lồ thò ra từ quỷ môn, mặt mũi hung tợn, khủng bố dữ dằn. Đầu có hai sừng, trừng mắt nhìn xuống Ngư gia.
Ngư gia chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh ung dung nhìn mồm máu trên đầu:
- Lão phu đến đòi một quỷ hồn.
Mặt quỷ khổng lồ biết Ngư gia không dễ chọc nên không vội há mồm nuốt lão:
- Không ai có thể mang quỷ hồn ra khỏi quỷ môn quan, đây là quy định.
- Nhưng ta muốn khiêu chiến quy định của quỷ môn quan!
Hai tay cửa quỷ môn thứ nhất vẽ ra thủ ấn tụ tập thành côn thuật vỗ vào quỷ môn.
Chưởng ấn nhìn như chậm nhưng ẩn chứa thần thông vô cùng, muôn vàn tia chớp xuyên qua, đánh nát thần văn phép tắc bên ngoài quỷ môn. Chưởng ấn vỗ vào quỷ môn không biết làm bằng chất liệu gì.
Mặt quỷ khổng lồ gào rú nhanh chóng rút về quỷ môn quan.
Ầm!
Cung điện cổ xưa khảm trong hư không rung bần bật, cùng với hư không Xung quanh lắc lư.
Nhưng quỷ môn rắn chắc không bị chưởng của Ngư gia đẩy mở.
Mao Ô Quy ngồi trên lưng thánh thực quả đáp xuống đất.
Mao Ô Quy nói:
- Quỷ môn quan luyện bằng bổ thiên thạch, lại có tinh huyết của ngàn vị đại hiền, thánh giả đúc thành. Có thể gọi là thiên hạ đệ nhất quan, dùng sức mạnh không mở quỷ môn quan ra được.
/2057
|