Ta chính là Phong Phi Vân, vẫn là ác thiếu gia trác táng, chưa từng đổi thay.
- Thật sự là như thế sao?
Phong Phi Vân dần bình tĩnh lại, hít sâu, thở ra.
Nữ nhân áo xanh hỏi:
- Phong Phi Vân, ngươi có sao không?
Nữ nhân áo xanh thấy trạng thái Phong Phi Vân là lạ, không ổn định.
Phong Phi Vân mỉm cười, lắc đầu nói:
- Bao nhiêu sóng to gió lớn đều vượt qua, còn ải nào không thể vượt? Hôm nay ta mệt quá, muốn yên tịnh một mình, đừng ai đến gần.
Phong Phi Vân leo lên đỉnh Thanh Liên linh sơn, tới đỉnh núi, ngồi trên một tảng đá to màu xanh. Đôi mắt đỏ nhạt nhìn trời đêm tối đen vô tận, gió lạnh thổi bên tai Phong Phi Vân.
- Đây là muốn rèn luyện lòng của ta hay thử thách ta làm sao nhìn thấu chân thực và hư vọng?
Phong Phi Vân chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng bình tĩnh cưha từng có. Phong Phi Vân cảm nhận mọi thứ Xung quanh. Sự sống của gió, núi, tre, tảng đá. Đời người tràn ngập không biết, sương mù phủ giăng. Muốn nhìn thấu những sương mù này thì phải cảm nhận bằng trái tim.
Phong Phi Vân như hòah ợp làm một với Thanh Liên linh sơn, lặng yên không nhúc nhích. Các bóng người xẹt qua đầu Phong Phi Vân. Thủy Nguyệt Đình, Đông Phương Kính Nguyệt, La Ngọc Nhi,
La lão hán, phụ thân, Lưu quản gia . . .
Những người trước kia không được chú trọng giờ xuất hiện trong đầu Phong Phi Vân, suy nghĩ mở ra từng bước.
- Lúc ký ức của Phượng Phi Vân nhập vào ta vừa lúc ta đang đùa giỡn La Ngọc Nhi. Lúc thế này nam nhân sẽ rất phấn khởi, nhưng tại sao ta ngây người lâu như thế?
Phong Phi Vân đang suy nghĩ kiểu đơn phương, xem mình là Phong Phi Vân, cho rằng ký ức tộc trưởng Phượng Hoàng yêu tộc Phượng Phi Vân là người từ ngoài đến. Phong Phi Vân xuất phát từ giả thiết này nghiên cứu sâu hơn, nhưng có mâu tuẫn.
Phong Phi Vân lẩm bẩm:
- La Ngọc Nhi.
Con ngươi Phong Phi Vân co rút, giây sau hắn đến Thiên quốc.
Thiên quốc.
La Ngọc Nhi ngồi xếp bằng trên cây non không cao, gốc cây này đen thui, chỉ cao bốn, năm thước nhưng đầy linh tính, rắc các dốm sáng.
La Ngọc Nhi thấy Phong Phi Vân xuất hiện trước mặt thì hết hồn, đôi mắt xoe tròn:
- Phong thiếu gia, ta . . . thánh thực thụ đã nẩy mầm, lại có sức sống.
La Ngọc Nhi cho rằng Phong Phi Vân đến xem thánh thực thụ.
Bộ dạng Phong Phi Vân già nua, hắn không muốn khiến mấy nữ nhân trong Thiên quốc lo lắng nên biến thành dáng vẻ trẻ trung. Phong Phi Vân đứng gần đó nhìn La Ngọc Nhi chằm chằm thật lâu.
Phong Phi Vân hỏi:
- Còn nhớ lúc ở Linh Châu thành không?
La Ngọc Nhi đáp:
- Đương nhiên nhớ, Phong thiếu gia vì dân trừ hại, giết Tam gia, chặt tay Ngô lão đại . . .
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Ta đang nói về đêm đó.
Mặt La Ngọc Nhi đỏ hồng, cúi gục đầu, ngón tay kéo vạt áo.
La Ngọc Nhi ấp úng:
- Chuyện đêm đó . . . Ta quên rồi.
La Ngọc Nhi thầm khó hiểu, Phong thiếu gia thật kỳ cục, nhắc đến chuyện xấu hổ như vậy.
Phong Phi Vân nói:
- Vậy nàng cố gắng nhớ lại đi.
La Ngọc Nhi nhíu chặt mày, khuôn mặt đỏ bừng:
- A! Thế này không tốt lắm.
Phong Phi Vân chắp hai tay sau lưng, ngước nhìn mây trời:
- Nói đi, ta rất muốn biết, càng kỹ càng tốt.
La Ngọc Nhi rất xấu hổ, ấp úng nói:
- Đêm đó Phong thiếu gia mang theo hai nô tài phủ thành chủ đạp cửa nhà ta. Rồi thì Phong thiếu gia cười to bảo ha ha ha, tiểu nương tử lớn lên ngày càng ngon miệng. Hai ngươi đi ra ngoài canh chừng, tối nay bản thiếu gia muốn cùng nàng thảo luận chuyện đời.
- Hai tên nô tài ra ngoài, Phong thiếu gia cởi dây lưng nhào tới. Ta liều mạng gãy dụa, cố hét to. Phong thiếu gia hãy tha cho ta, tha cho ta đi, ta còn nhỏ, chưa gả cho người . . .
- Phong thiếu gia cười to bảo ha ha ha, hét đi, cứ hét đi, nàng có la tắt tiếng cũng không ai cứu được.
- Rồi Phong thiếu gia cởi váy trên người ta, lột sạch hết, nhéo một cái, rồi . . .
- Khụ khụ, nàng không cần kể tỉ mỉ chuyện đêm đó.
Phong Phi Vân xoa trán thầm nghĩ:
- Tiểu cô nương này nhớ kỹ chuyện đêm đó bao nhiêu năm vẫn kể vanh vách như mới ngày hôm qua. Xem ra chuyện năm xưa để lại vết thương lớn trong tâm hồn non nớt của nàng.
Phong Phi Vân nói:
- Nàng hãy cho ta biết khi . . . Khi ta đè trên người nàng thì ta đang làm gì? Khi ấy ta có biểu tình gì? Có chỗ nào không thích hợp?
Ánh mắt La Ngọc Nhi là lạ:
- Biểu tình của Phong thiếu gia rất . . .
La Ngọc Nhi liếc trộm Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân gãi đầu:
- Được rồi, ta biết biểu tình lúc đó của ta chắc chắn rất phong phú, nàng khỏi nói. Ta có phát hiện ta có điểm gì không thích hợp?
La Ngọc Nhi nói:
- Phong thiếu gia lúc đó . . . Khác với bây giờ.
Phong Phi Vân nói:
- Nhảm nhí, Đương nhiên khác hẳn!
La Ngọc Nhi tiếp tục suy tư, mắt trong suốt, ngoan ngoãn đáng yêu:
- Biểu tình của Phong thiếu gia lúc đó rất vội vã, mặt đầy mồ hôi, nụ cười rùng rợn nhe nanh trắng như muốn ăn thịt ta.
Phong Phi Vân thở dài thườn thượt, xem ra không hỏi được gì từ miệng La Ngọc Nhi. Nhưng bộ dáng ngốc nghếch của tiểu cô nương thật đáng yêu.
Phong Phi Vân cười gượng:
- Lúc ấy đúng là ta muốn ăn nàng.
La Ngọc Nhi giật mình kêu lên:
- A?
Phong Phi Vân đã xoay người đi, rất nhanh biến mất trong màn đêm:
- Ta đi đây, đừng nói cho ai ta từng đến đây.
La Ngọc Nhi đứng dưới cây non nhìn bóng dáng Phong Phi Vân khuất xa, nàng chớp mắt khó hiểu.
Phong Phi Vân ra khỏi Thiên quốc, lại ngồi trên đỉnh Thanh Liên linh sơn, thắc mắc trong lòng chưa mở, ngược lại tăng thêm một.
Vì mấy ngày sau khi Phong Phi Vân trọng sinh không chỉ gặp La Ngọc Nhi, hắn còn gặp một nữ nhân khác.
Khi Phong Phi Vân trọng sinh, nàng cũng có mặt trong Linh Châu thành.
Đêm Phong Phi Vân cưỡng bức La Ngọc Nhi chắc chắn nàng có mặt trong Linh Châu thành.
- Linh Châu thành nằm ở Nam Thái phủ, chỉ xem như một tòa thành nhỏ không chút bắt mắt, xa xôi heo hút. Một số cường giả dòng chính Phong gia không thích đến đó làm thành phủ.
- Đông Phương Kính Nguyệt là thiên kim tiểu thư của Ngân Câu gia tộc, địa vị cao thượng, tại sao nàng đến Linh Châu thành?
Lần đầu tiên Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt gặp mặt là ở Ngân Câu phường Linh Châu thành, ngày thứ ba sau khi hắn trọng sinh.
Lúc ấy Phong Phi Vân đi Ngân Câu phường cầu giúp đỡ, tình cờ gặp Đông Phương Kính Nguyệt đến Linh Châu thành.
Nghe chấp sự Ngân Câu phường nói Đông Phương Kính Nguyệt vì có chuyện quan trọng nên đến Linh Châu thành. Người có thân phận như Đông Phương Kính Nguyệt thì Linh Châu thành bình tĩnh có chuyện quan trọng gì cần nàng tự mình đến?
Phong Phi Vân thầm lấy làm lạ:
- Chẳng lẽ người mình mơ không phải Thủy Nguyệt Đình? Ngay từ đầu, người mình mơ là Đông Phương Kính Nguyệt? Không, không đúng, khi đó ta không quen Đông Phương Kính Nguyệt, làm sao mơ thấy nàng được?
Phong Phi Vân cảm thấy kỳ lạ.
Phong Phi Vân suy đoán Đông Phương Kính Nguyệt vì nàng và Thủy Nguyệt Đình giống hệt nhau. Còn bảo chuyện này liên quan Đông Phương Kính Nguyệt thì khả năng không lớn, có lẽ hắn đã nghĩ nhiều.
- Thật sự là như thế sao?
Phong Phi Vân dần bình tĩnh lại, hít sâu, thở ra.
Nữ nhân áo xanh hỏi:
- Phong Phi Vân, ngươi có sao không?
Nữ nhân áo xanh thấy trạng thái Phong Phi Vân là lạ, không ổn định.
Phong Phi Vân mỉm cười, lắc đầu nói:
- Bao nhiêu sóng to gió lớn đều vượt qua, còn ải nào không thể vượt? Hôm nay ta mệt quá, muốn yên tịnh một mình, đừng ai đến gần.
Phong Phi Vân leo lên đỉnh Thanh Liên linh sơn, tới đỉnh núi, ngồi trên một tảng đá to màu xanh. Đôi mắt đỏ nhạt nhìn trời đêm tối đen vô tận, gió lạnh thổi bên tai Phong Phi Vân.
- Đây là muốn rèn luyện lòng của ta hay thử thách ta làm sao nhìn thấu chân thực và hư vọng?
Phong Phi Vân chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng bình tĩnh cưha từng có. Phong Phi Vân cảm nhận mọi thứ Xung quanh. Sự sống của gió, núi, tre, tảng đá. Đời người tràn ngập không biết, sương mù phủ giăng. Muốn nhìn thấu những sương mù này thì phải cảm nhận bằng trái tim.
Phong Phi Vân như hòah ợp làm một với Thanh Liên linh sơn, lặng yên không nhúc nhích. Các bóng người xẹt qua đầu Phong Phi Vân. Thủy Nguyệt Đình, Đông Phương Kính Nguyệt, La Ngọc Nhi,
La lão hán, phụ thân, Lưu quản gia . . .
Những người trước kia không được chú trọng giờ xuất hiện trong đầu Phong Phi Vân, suy nghĩ mở ra từng bước.
- Lúc ký ức của Phượng Phi Vân nhập vào ta vừa lúc ta đang đùa giỡn La Ngọc Nhi. Lúc thế này nam nhân sẽ rất phấn khởi, nhưng tại sao ta ngây người lâu như thế?
Phong Phi Vân đang suy nghĩ kiểu đơn phương, xem mình là Phong Phi Vân, cho rằng ký ức tộc trưởng Phượng Hoàng yêu tộc Phượng Phi Vân là người từ ngoài đến. Phong Phi Vân xuất phát từ giả thiết này nghiên cứu sâu hơn, nhưng có mâu tuẫn.
Phong Phi Vân lẩm bẩm:
- La Ngọc Nhi.
Con ngươi Phong Phi Vân co rút, giây sau hắn đến Thiên quốc.
Thiên quốc.
La Ngọc Nhi ngồi xếp bằng trên cây non không cao, gốc cây này đen thui, chỉ cao bốn, năm thước nhưng đầy linh tính, rắc các dốm sáng.
La Ngọc Nhi thấy Phong Phi Vân xuất hiện trước mặt thì hết hồn, đôi mắt xoe tròn:
- Phong thiếu gia, ta . . . thánh thực thụ đã nẩy mầm, lại có sức sống.
La Ngọc Nhi cho rằng Phong Phi Vân đến xem thánh thực thụ.
Bộ dạng Phong Phi Vân già nua, hắn không muốn khiến mấy nữ nhân trong Thiên quốc lo lắng nên biến thành dáng vẻ trẻ trung. Phong Phi Vân đứng gần đó nhìn La Ngọc Nhi chằm chằm thật lâu.
Phong Phi Vân hỏi:
- Còn nhớ lúc ở Linh Châu thành không?
La Ngọc Nhi đáp:
- Đương nhiên nhớ, Phong thiếu gia vì dân trừ hại, giết Tam gia, chặt tay Ngô lão đại . . .
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Ta đang nói về đêm đó.
Mặt La Ngọc Nhi đỏ hồng, cúi gục đầu, ngón tay kéo vạt áo.
La Ngọc Nhi ấp úng:
- Chuyện đêm đó . . . Ta quên rồi.
La Ngọc Nhi thầm khó hiểu, Phong thiếu gia thật kỳ cục, nhắc đến chuyện xấu hổ như vậy.
Phong Phi Vân nói:
- Vậy nàng cố gắng nhớ lại đi.
La Ngọc Nhi nhíu chặt mày, khuôn mặt đỏ bừng:
- A! Thế này không tốt lắm.
Phong Phi Vân chắp hai tay sau lưng, ngước nhìn mây trời:
- Nói đi, ta rất muốn biết, càng kỹ càng tốt.
La Ngọc Nhi rất xấu hổ, ấp úng nói:
- Đêm đó Phong thiếu gia mang theo hai nô tài phủ thành chủ đạp cửa nhà ta. Rồi thì Phong thiếu gia cười to bảo ha ha ha, tiểu nương tử lớn lên ngày càng ngon miệng. Hai ngươi đi ra ngoài canh chừng, tối nay bản thiếu gia muốn cùng nàng thảo luận chuyện đời.
- Hai tên nô tài ra ngoài, Phong thiếu gia cởi dây lưng nhào tới. Ta liều mạng gãy dụa, cố hét to. Phong thiếu gia hãy tha cho ta, tha cho ta đi, ta còn nhỏ, chưa gả cho người . . .
- Phong thiếu gia cười to bảo ha ha ha, hét đi, cứ hét đi, nàng có la tắt tiếng cũng không ai cứu được.
- Rồi Phong thiếu gia cởi váy trên người ta, lột sạch hết, nhéo một cái, rồi . . .
- Khụ khụ, nàng không cần kể tỉ mỉ chuyện đêm đó.
Phong Phi Vân xoa trán thầm nghĩ:
- Tiểu cô nương này nhớ kỹ chuyện đêm đó bao nhiêu năm vẫn kể vanh vách như mới ngày hôm qua. Xem ra chuyện năm xưa để lại vết thương lớn trong tâm hồn non nớt của nàng.
Phong Phi Vân nói:
- Nàng hãy cho ta biết khi . . . Khi ta đè trên người nàng thì ta đang làm gì? Khi ấy ta có biểu tình gì? Có chỗ nào không thích hợp?
Ánh mắt La Ngọc Nhi là lạ:
- Biểu tình của Phong thiếu gia rất . . .
La Ngọc Nhi liếc trộm Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân gãi đầu:
- Được rồi, ta biết biểu tình lúc đó của ta chắc chắn rất phong phú, nàng khỏi nói. Ta có phát hiện ta có điểm gì không thích hợp?
La Ngọc Nhi nói:
- Phong thiếu gia lúc đó . . . Khác với bây giờ.
Phong Phi Vân nói:
- Nhảm nhí, Đương nhiên khác hẳn!
La Ngọc Nhi tiếp tục suy tư, mắt trong suốt, ngoan ngoãn đáng yêu:
- Biểu tình của Phong thiếu gia lúc đó rất vội vã, mặt đầy mồ hôi, nụ cười rùng rợn nhe nanh trắng như muốn ăn thịt ta.
Phong Phi Vân thở dài thườn thượt, xem ra không hỏi được gì từ miệng La Ngọc Nhi. Nhưng bộ dáng ngốc nghếch của tiểu cô nương thật đáng yêu.
Phong Phi Vân cười gượng:
- Lúc ấy đúng là ta muốn ăn nàng.
La Ngọc Nhi giật mình kêu lên:
- A?
Phong Phi Vân đã xoay người đi, rất nhanh biến mất trong màn đêm:
- Ta đi đây, đừng nói cho ai ta từng đến đây.
La Ngọc Nhi đứng dưới cây non nhìn bóng dáng Phong Phi Vân khuất xa, nàng chớp mắt khó hiểu.
Phong Phi Vân ra khỏi Thiên quốc, lại ngồi trên đỉnh Thanh Liên linh sơn, thắc mắc trong lòng chưa mở, ngược lại tăng thêm một.
Vì mấy ngày sau khi Phong Phi Vân trọng sinh không chỉ gặp La Ngọc Nhi, hắn còn gặp một nữ nhân khác.
Khi Phong Phi Vân trọng sinh, nàng cũng có mặt trong Linh Châu thành.
Đêm Phong Phi Vân cưỡng bức La Ngọc Nhi chắc chắn nàng có mặt trong Linh Châu thành.
- Linh Châu thành nằm ở Nam Thái phủ, chỉ xem như một tòa thành nhỏ không chút bắt mắt, xa xôi heo hút. Một số cường giả dòng chính Phong gia không thích đến đó làm thành phủ.
- Đông Phương Kính Nguyệt là thiên kim tiểu thư của Ngân Câu gia tộc, địa vị cao thượng, tại sao nàng đến Linh Châu thành?
Lần đầu tiên Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt gặp mặt là ở Ngân Câu phường Linh Châu thành, ngày thứ ba sau khi hắn trọng sinh.
Lúc ấy Phong Phi Vân đi Ngân Câu phường cầu giúp đỡ, tình cờ gặp Đông Phương Kính Nguyệt đến Linh Châu thành.
Nghe chấp sự Ngân Câu phường nói Đông Phương Kính Nguyệt vì có chuyện quan trọng nên đến Linh Châu thành. Người có thân phận như Đông Phương Kính Nguyệt thì Linh Châu thành bình tĩnh có chuyện quan trọng gì cần nàng tự mình đến?
Phong Phi Vân thầm lấy làm lạ:
- Chẳng lẽ người mình mơ không phải Thủy Nguyệt Đình? Ngay từ đầu, người mình mơ là Đông Phương Kính Nguyệt? Không, không đúng, khi đó ta không quen Đông Phương Kính Nguyệt, làm sao mơ thấy nàng được?
Phong Phi Vân cảm thấy kỳ lạ.
Phong Phi Vân suy đoán Đông Phương Kính Nguyệt vì nàng và Thủy Nguyệt Đình giống hệt nhau. Còn bảo chuyện này liên quan Đông Phương Kính Nguyệt thì khả năng không lớn, có lẽ hắn đã nghĩ nhiều.
/2057
|