Phong Phi Vân lại có chút thất vọng, không hổ là một vị Tước gia, mình đã đạt đến Niết Bàn đệ cửu trọng rồi, vốn cho rằng một kích toàn lực xuất kỳ bất ý của mình có thể kích thương đối phương, nhưng lại chỉ có thể đánh lui hắn.
Đây là lực lượng của chư hầu một cảnh.
Phong Phi Vân cũng không sợ hãi, một kích đắc thủ, lần nữa đánh ra một kích, không chút cho Tam Mộc Nhân Tước cơ hội thở dốc
- Chỉ là một tiểu bối Niết Bàn Cảnh cũng dám ra tay với ta, một ngón tay của ta cũng có thể niết chết ngươi.
Tam Mộc Nhân Tước hoàn toàn bị chọc giận, trong hai mắt bắn ra hai đạo tinh mang, xuyên phá trời cao, chém tới Phong Phi Vân.
Trong đó một đạo tinh mang đánh lên bát quái đạo ấn, đánh rơi bát quái đạo xuống, chìm vào lòng đất.
Phong Phi Vân giẫm Luân Hồi Tật Tốc, thân thể không ngừng nhảy lên, trong đan điền, một đoàn Thánh Linh chi khí hăng hái vận chuyển, một đạo Thánh Linh chi khí từ bên trong cánh tay của hắn chém ra ngoài, chém bay một sợi tóc của Tam Mộc Nhân Tước.
- Khí tức Thánh Linh.
Ánh mắt Tam Mộc Nhân Tước ngưng tụ, chợt trở nên thận trọng, biết rõ tình huống có chút quỷ dị, căn cứ theo kinh nghiệm tu luyện nhiều năm của hắn, như thế nào cũng cảm thấy Phong Phi Vân là cố ý đến ngăn cản hắn đi điều động quân đồi.
- Ngươi đến cùng là người nào.
Tam Mộc Nhân Tước trầm giọng nói.
- Ta không phải đã nói ngươi biết rồi sao, ta chính là người đến đuổi bắt ngươi.
Phong Phi Vân gọi về bát quái đạo ấn, bên trong đạo ấn toát ra hai loại vầng sáng hắc bạch thủ hộ thân thể của hắn.
- Chỉ bằng ngươi, còn kém xa lắm.
Tam Mộc Nhân Tước tuy rằng nhìn ra tu vị Phong Phi Vân không chỉ đơn giản là Niết Bàn Cảnh, nhưng hắn có tự tin của hắn, một khi chính thức động thủ liền có thể đơn giản trấn áp Phong Phi Vân.
- Vậy sao.
Trong tay Phong Phi Vân nhiều ra một quả trái cây màu đen, quả này rất cổ quái, toàn thân đều là gai, trên vỏ lưu động lấy sáng bóng kim loại.
Hiên Viên Nhất Nhất đứng ở trên tầng mây đàng xa, nhìn chằm chằm vào trái cây trong tay Phong Phi Vân, trong miệng phát ra một tiếng u thán.
BA~.
Phong Phi Vân vung cánh tay lên, trái cây màu đen từ trong tay của hắn bay ra ngoài, tốc độ nhanh như một đạo quang, Tam Mộc Nhân Tước còn chưa kịp phản ứng, ngực đã như bị núi lớn đụng phải, ngũ tạng lục phủ đều chấn động kịch liệt, thân thể bị đánh bay ra ngoài, lún vào một tòa núi lớn.
- Nhị đại gia, có đánh trúng không?
Trái cây màu đen lại bay trở về trong tay Phong Phi Vân
- Cái này... Hẳn là đánh trúng rồi.
Bành.
Tam Mộc Nhân Tước nổi giận gầm lên một tiếng, từ trong lòng núi bay ra, đánh nổ tòa núi lớn kia, ném về phía Phong Phi Vân.
- Lại đến.
Phong Phi Vân lần nữa ném Thánh Thực Quả ra ngoài, Thánh Thực Quả đập vỡ sơn thể, lần nữa oanh kích lên người Tam Mộc Nhân Tước, lần này đánh vào mặt Tam Mộc Nhân Tước, khiến mũi như xẹp xuống, mặt mũi tràn đầy máu tươi.
GR... À.. OOOO!!!. .
Tam Mộc Nhân Tước phẫn nộ rồi, lau sạch sẽ máu tươi trên mặt.
Đây quả thực quá đáng giận, rõ ràng bị một tiểu bối đánh cho mặt mũi bầm dập, một thanh chiến kiếm từ trong thân thể bay ra, kiếm khí tràn ngập giữa toàn bộ thiên địa.
Một kiếm này căn bản không cách nào né tránh, thần thức Tam Mộc Nhân Tước đã hoàn toàn tập trung lấy Phong Phi Vân.
Một kiếm bắn Phong Phi Vân bay ra ngoài.
Phong Phi Vân cũng bị thương rất nặng, trên thân khắp nơi đều là vết kiếm, máu tươi chảy đầm đìa, cho dù có bát quái đạo ấn thủ hộ cũng không hữu dụng, chênh lệch tu vị giữa cả hai quá lớn.
- Chỉ bằng ngươi, cũng dám đánh một trận với bổn tước, quá không biết tự lượng sức mình rồi.
Trên người Tam Mộc Nhân Tước lao ra một mảnh khói đen, bao lấy thân thể, khói đen ngưng tụ thành từng đạo long xà hư ảnh, xuyên thẳng qua trong hư không.
- Xem ra chỉ có thể sử dụng Bán Thánh Lệnh Phù rồi.
Ánh mắt Phong Phi Vân trầm xuống, lấy ra một tấm lệnh phù.
Đúng lúc này, bầu trời trở nên âm u, một phiến ma vân đè ép qua, một tầng một tầng, khiến bầu trời cũng như bị đè thấp xuống.
Trong không khí, thổi gió lạnh không kiêng nể gì cả, lộ ra một cổ mùi vị huyết tinh.
Phong Phi Vân và Tam Mộc Nhân Tước thần sắc đều trở nên ngưng trọng, nhìn qua ma vân đột nhiên thổi qua, không biết là địch hay bạn, bộ dáng cực kỳ đề phòng
Hiên Viên Nhất Nhất đứng ở đàng xa, lông mày kẻ đen có chút nhếch lên, cổ kiếm trên lưng phát ra tiếng kêu to, đây cảnh giác hộ chủ do cổ kiếm phát ra khi cảm nhận được nguy hiểm
Nữ Ma mặc một bộ trường bào, bọc lấy thân thể mềm mại mảnh khảnh, từ trên ma vân bay ra, dung nhan lãnh diễm, mi tâm vẽ lấy ánh trăng sa, như một Ma Vương xuất thế, từ trên cao nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, nói:
- Phong Phi Vân, trong khoảng thời gian này ngươi đã chạy đi đâu thế?
Tam Mộc Nhân Tước vốn chuẩn bị ra tay trấn giết Phong Phi Vân, cũng bởi vì sự xuất hiện của Nữ Ma mà càng thêm cảnh giác, chiến kiếm trong tay lơ lửng lên đỉnh đầu, không ngừng xoay tròn.
Hắn từ trên người Nữ Ma cảm giác được một cổ khí tức nguy hiểm, nữ nhân này không dễ chọc.
Phong Phi Vân đại hỉ nói:
- Nữ Ma đại nhân, ngươi đến đúng lúc lắm, nhanh giúp ta bắt nghịch tặc.
Phong Phi Vân cất Bán Thánh Lệnh Phù vào, thứ này cũng không thể dùng tùy tiện được, dùng một lần lệnh phù sẽ hao tổn một lần, hơn nữa còn tiêu hao đại lượng linh thạch.
Nữ Ma giống như một hắc ám nữ vương, có chút liếc qua Tam Mộc Nhân Tước, trong mắt đẹp mang theo hàn ý đầm đặc, nói:
- Hắn chính là một vị Tước gia, quyền cao chức trọng, tu vị rất mạnh, vì sao ta phải đối địch với hắn.
Tam Mộc Nhân Tước sau khi nghe được lời của Nữ Ma liền chợt khoan thai tự đắc, lãng tiếng cười dài, ngạo nghễ nói:
- Người không trêu chọc bổn tước mới là người thức thời.
Phong Phi Vân nói:
- Có nghe được không, hắn nói ngươi không dám trêu chọc hắn, hơn nữa nói ngươi là người thức thời, Nữ Ma đại nhân, hắn xem thường ngươi như thế, chẳng lẽ ngươi có thể nhẫn nhịn được sao?
Phong Phi Vân châm ngòi thị phi đã quá rõ ràng rồi, Nữ Ma tự nhiên nghe ra được, sẽ không dễ dàng mắc mưu của hắn, nhưng nàng cũng biết Tam Mộc Tước gia này thật sự quá ngông cuồng rồi, quả thực còn cuồng hơn cả nàng, lý nào lại như vậy.
Tam Mộc Nhân Tước nhẹ nhàng vuốt vuốt chòm râu, cười nói:
- Bổn tước chính là một phương cảnh chủ, ra lệnh một tiếng ngàn vạn vực chủ đều phải nghe theo hiệu lệnh của ta, các ngươi tốt nhất là nên lập tức lui sang một bên, nếu làm trễ nãi đại sự của bổn tước, các ngươi ai cũng khó đảm đương nổi.
- Nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?
Lông mày Nữ Ma quét ngang, một sợi tóc dài trên đầu, như là một cây roi, trực tiếp quất vào trên người Tam Mộc Nhân Tước, đánh cho Tam Mộc Nhân Tước bay ra xa hơn mười dặm.
- Tiện nhân, ngươi dám ra tay với bổn tước sao?
Tam Mộc Nhân Tước định trụ thân hình, càng tức giận hơn.
Bình thường bất luận kẻ nào nhìn thấy hắn đều phải quỳ xuống hành lễ, coi như là Thần Thiên Tước gia cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi, nhưng ở chỗ này lại liên tiếp chịu nhục, nào còn uy nghiêm của một phương Tước gia nữa.
Đây là lực lượng của chư hầu một cảnh.
Phong Phi Vân cũng không sợ hãi, một kích đắc thủ, lần nữa đánh ra một kích, không chút cho Tam Mộc Nhân Tước cơ hội thở dốc
- Chỉ là một tiểu bối Niết Bàn Cảnh cũng dám ra tay với ta, một ngón tay của ta cũng có thể niết chết ngươi.
Tam Mộc Nhân Tước hoàn toàn bị chọc giận, trong hai mắt bắn ra hai đạo tinh mang, xuyên phá trời cao, chém tới Phong Phi Vân.
Trong đó một đạo tinh mang đánh lên bát quái đạo ấn, đánh rơi bát quái đạo xuống, chìm vào lòng đất.
Phong Phi Vân giẫm Luân Hồi Tật Tốc, thân thể không ngừng nhảy lên, trong đan điền, một đoàn Thánh Linh chi khí hăng hái vận chuyển, một đạo Thánh Linh chi khí từ bên trong cánh tay của hắn chém ra ngoài, chém bay một sợi tóc của Tam Mộc Nhân Tước.
- Khí tức Thánh Linh.
Ánh mắt Tam Mộc Nhân Tước ngưng tụ, chợt trở nên thận trọng, biết rõ tình huống có chút quỷ dị, căn cứ theo kinh nghiệm tu luyện nhiều năm của hắn, như thế nào cũng cảm thấy Phong Phi Vân là cố ý đến ngăn cản hắn đi điều động quân đồi.
- Ngươi đến cùng là người nào.
Tam Mộc Nhân Tước trầm giọng nói.
- Ta không phải đã nói ngươi biết rồi sao, ta chính là người đến đuổi bắt ngươi.
Phong Phi Vân gọi về bát quái đạo ấn, bên trong đạo ấn toát ra hai loại vầng sáng hắc bạch thủ hộ thân thể của hắn.
- Chỉ bằng ngươi, còn kém xa lắm.
Tam Mộc Nhân Tước tuy rằng nhìn ra tu vị Phong Phi Vân không chỉ đơn giản là Niết Bàn Cảnh, nhưng hắn có tự tin của hắn, một khi chính thức động thủ liền có thể đơn giản trấn áp Phong Phi Vân.
- Vậy sao.
Trong tay Phong Phi Vân nhiều ra một quả trái cây màu đen, quả này rất cổ quái, toàn thân đều là gai, trên vỏ lưu động lấy sáng bóng kim loại.
Hiên Viên Nhất Nhất đứng ở trên tầng mây đàng xa, nhìn chằm chằm vào trái cây trong tay Phong Phi Vân, trong miệng phát ra một tiếng u thán.
BA~.
Phong Phi Vân vung cánh tay lên, trái cây màu đen từ trong tay của hắn bay ra ngoài, tốc độ nhanh như một đạo quang, Tam Mộc Nhân Tước còn chưa kịp phản ứng, ngực đã như bị núi lớn đụng phải, ngũ tạng lục phủ đều chấn động kịch liệt, thân thể bị đánh bay ra ngoài, lún vào một tòa núi lớn.
- Nhị đại gia, có đánh trúng không?
Trái cây màu đen lại bay trở về trong tay Phong Phi Vân
- Cái này... Hẳn là đánh trúng rồi.
Bành.
Tam Mộc Nhân Tước nổi giận gầm lên một tiếng, từ trong lòng núi bay ra, đánh nổ tòa núi lớn kia, ném về phía Phong Phi Vân.
- Lại đến.
Phong Phi Vân lần nữa ném Thánh Thực Quả ra ngoài, Thánh Thực Quả đập vỡ sơn thể, lần nữa oanh kích lên người Tam Mộc Nhân Tước, lần này đánh vào mặt Tam Mộc Nhân Tước, khiến mũi như xẹp xuống, mặt mũi tràn đầy máu tươi.
GR... À.. OOOO!!!. .
Tam Mộc Nhân Tước phẫn nộ rồi, lau sạch sẽ máu tươi trên mặt.
Đây quả thực quá đáng giận, rõ ràng bị một tiểu bối đánh cho mặt mũi bầm dập, một thanh chiến kiếm từ trong thân thể bay ra, kiếm khí tràn ngập giữa toàn bộ thiên địa.
Một kiếm này căn bản không cách nào né tránh, thần thức Tam Mộc Nhân Tước đã hoàn toàn tập trung lấy Phong Phi Vân.
Một kiếm bắn Phong Phi Vân bay ra ngoài.
Phong Phi Vân cũng bị thương rất nặng, trên thân khắp nơi đều là vết kiếm, máu tươi chảy đầm đìa, cho dù có bát quái đạo ấn thủ hộ cũng không hữu dụng, chênh lệch tu vị giữa cả hai quá lớn.
- Chỉ bằng ngươi, cũng dám đánh một trận với bổn tước, quá không biết tự lượng sức mình rồi.
Trên người Tam Mộc Nhân Tước lao ra một mảnh khói đen, bao lấy thân thể, khói đen ngưng tụ thành từng đạo long xà hư ảnh, xuyên thẳng qua trong hư không.
- Xem ra chỉ có thể sử dụng Bán Thánh Lệnh Phù rồi.
Ánh mắt Phong Phi Vân trầm xuống, lấy ra một tấm lệnh phù.
Đúng lúc này, bầu trời trở nên âm u, một phiến ma vân đè ép qua, một tầng một tầng, khiến bầu trời cũng như bị đè thấp xuống.
Trong không khí, thổi gió lạnh không kiêng nể gì cả, lộ ra một cổ mùi vị huyết tinh.
Phong Phi Vân và Tam Mộc Nhân Tước thần sắc đều trở nên ngưng trọng, nhìn qua ma vân đột nhiên thổi qua, không biết là địch hay bạn, bộ dáng cực kỳ đề phòng
Hiên Viên Nhất Nhất đứng ở đàng xa, lông mày kẻ đen có chút nhếch lên, cổ kiếm trên lưng phát ra tiếng kêu to, đây cảnh giác hộ chủ do cổ kiếm phát ra khi cảm nhận được nguy hiểm
Nữ Ma mặc một bộ trường bào, bọc lấy thân thể mềm mại mảnh khảnh, từ trên ma vân bay ra, dung nhan lãnh diễm, mi tâm vẽ lấy ánh trăng sa, như một Ma Vương xuất thế, từ trên cao nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, nói:
- Phong Phi Vân, trong khoảng thời gian này ngươi đã chạy đi đâu thế?
Tam Mộc Nhân Tước vốn chuẩn bị ra tay trấn giết Phong Phi Vân, cũng bởi vì sự xuất hiện của Nữ Ma mà càng thêm cảnh giác, chiến kiếm trong tay lơ lửng lên đỉnh đầu, không ngừng xoay tròn.
Hắn từ trên người Nữ Ma cảm giác được một cổ khí tức nguy hiểm, nữ nhân này không dễ chọc.
Phong Phi Vân đại hỉ nói:
- Nữ Ma đại nhân, ngươi đến đúng lúc lắm, nhanh giúp ta bắt nghịch tặc.
Phong Phi Vân cất Bán Thánh Lệnh Phù vào, thứ này cũng không thể dùng tùy tiện được, dùng một lần lệnh phù sẽ hao tổn một lần, hơn nữa còn tiêu hao đại lượng linh thạch.
Nữ Ma giống như một hắc ám nữ vương, có chút liếc qua Tam Mộc Nhân Tước, trong mắt đẹp mang theo hàn ý đầm đặc, nói:
- Hắn chính là một vị Tước gia, quyền cao chức trọng, tu vị rất mạnh, vì sao ta phải đối địch với hắn.
Tam Mộc Nhân Tước sau khi nghe được lời của Nữ Ma liền chợt khoan thai tự đắc, lãng tiếng cười dài, ngạo nghễ nói:
- Người không trêu chọc bổn tước mới là người thức thời.
Phong Phi Vân nói:
- Có nghe được không, hắn nói ngươi không dám trêu chọc hắn, hơn nữa nói ngươi là người thức thời, Nữ Ma đại nhân, hắn xem thường ngươi như thế, chẳng lẽ ngươi có thể nhẫn nhịn được sao?
Phong Phi Vân châm ngòi thị phi đã quá rõ ràng rồi, Nữ Ma tự nhiên nghe ra được, sẽ không dễ dàng mắc mưu của hắn, nhưng nàng cũng biết Tam Mộc Tước gia này thật sự quá ngông cuồng rồi, quả thực còn cuồng hơn cả nàng, lý nào lại như vậy.
Tam Mộc Nhân Tước nhẹ nhàng vuốt vuốt chòm râu, cười nói:
- Bổn tước chính là một phương cảnh chủ, ra lệnh một tiếng ngàn vạn vực chủ đều phải nghe theo hiệu lệnh của ta, các ngươi tốt nhất là nên lập tức lui sang một bên, nếu làm trễ nãi đại sự của bổn tước, các ngươi ai cũng khó đảm đương nổi.
- Nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?
Lông mày Nữ Ma quét ngang, một sợi tóc dài trên đầu, như là một cây roi, trực tiếp quất vào trên người Tam Mộc Nhân Tước, đánh cho Tam Mộc Nhân Tước bay ra xa hơn mười dặm.
- Tiện nhân, ngươi dám ra tay với bổn tước sao?
Tam Mộc Nhân Tước định trụ thân hình, càng tức giận hơn.
Bình thường bất luận kẻ nào nhìn thấy hắn đều phải quỳ xuống hành lễ, coi như là Thần Thiên Tước gia cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi, nhưng ở chỗ này lại liên tiếp chịu nhục, nào còn uy nghiêm của một phương Tước gia nữa.
/2057
|