- Đa tạ binh trường đại nhân!
Phong Phi Vân đem quan ấn cùng lệnh bài cất vào, trong lòng thầm nghĩ, xem ra hai thứ này vẫn còn có chút tác dụng.
Có thể ở trong thánh vệ quân thăng lên đến cấp bậc binh trường, dẫn dắt chí ít đều có trăm vạn quân sĩ, tu vi tự thân khẳng định không phải là chuyện đùa, Phong Phi Vân đối với hắn tự nhiên vẫn là có chút khách khí.
Vị binh trường này cười dài nói:
- Đều là môn nhân của Các lão chúng ta, coi như là huynh đệ đồng môn, không cần khách khí như thế.
Phong Phi Vân bừng tỉnh đại ngộ, khó trách mình có thể nhận được một vị binh trường đến bảo lãnh, nguyên lai là bởi vì tầng quân hệ Lâm các lão này.
Lúc này lại có một vị lão nhân đi đến Vũ Hóa thánh điện, sau khi gặp Phong Phi Vân, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng:
- Phong Phi Vân, Cảnh chủ đại nhân muốn gặp ngươi!
Lão nhân này, Phong Phi Vân còn là có mấy phần ấn tượng, chính là một vị lão bộc của Lưu Ly gia tộc, thường xuyên đi theo phía sau Lưu Tô Tử, chính là một vị hộ đạo lão nhân của Lưu Tô Tử.
- Cảnh chủ đại nhân đến Thánh Đình?
Phong Phi Vân có chút giật mình, chẳng lẽ các vị Tước gia đã đến viện binh cho Thánh Đình rồi.
Không đúng, nếu như Tước gia của đệ lục trung ương vương triều đều đã đến viện binh, chút ít tà nhân kia của Âm Gian giới khẳng định đều nghe thấy mà lui, làm sao còn dám hung hăng ngang ngược giống như hiện tại.
Phong Phi Vân mới đến Trung Đình tinh, đối với một viên tinh cầu khổng lồ này còn rất xa lạ, đừng nói là đi tới Thánh Đình bảo khố, coi như là phương vị Thánh Đình chúa tể cung kia bây giờ đang ở đâu hắn cũng không biết.
Trung Đình tinh hiện tại đang ở vào trạng thái toàn diện dề phòng, tất cả trận pháp đều mở ra, mỗi một khối đại lục đều bị vây ở trạng thái hoàn toàn ngăn cách, có thánh vệ quân thủ hộ, chỉ có nhân vật cấp bậc vực chủ mới có thể tự do xuyên qua những hệ thống trận pháp này.
Hiện tại cũng chỉ có cách đi một bước tính một bước, ở trước lúc tình huống còn chưa biết được rõ ràng cũng không vội đi Thánh Đình bảo khố.
Ở dưới sự hướng dẫn của vị lão giả kia, Phong Phi Vân đi tới nơi đóng quân tạm thời của tu sĩ Diệp Hồng cảnh.
Đây là một tòa thiên cung pháo đài to lớn, thành tường cao như sơn lĩnh, có rất nhiều tu sĩ tuần tra trong trận pháp, phàm là có người xa lạ tiến vào địa vực của thiên cung pháo đài đều sẽ phải chịu công kích.
Nữ ma biểu hiện vô cùng thong dong lạnh nhạt, bạch y bồng bềnh, tóc dài chập chờn, tựa như một vị nữ tử văn nhược nhã nhặn đi ở bên người Phong Phi Vân, truyền âm nói:
- Trong tòa thiên cung pháo đài này có một vị nhân vật cường đại.
Phong Phi Vân tự nhiên biết nàng nói chính là Hồng Trú Nhân Tước, đây nhưng là một vị Chiến thần, tu vi tự nhiên tương đối đáng sợ.
Tiến vào thiên cung pháo đài, những tu sĩ Diệp Hồng cảnh còn sống kia đều cực kỳ kinh ngạc, bọn họ không nghĩ đến Phong Phi Vân lại còn sống.
Đây quả thực là một cái kỳ tích, đồng thời bọn họ đối với Phong Phi Vân càng thêm kính sợ, không lại xem hắn thành một bán yêu mà đối đãi.
- Bái kiến Cảnh chủ đại nhân!
Phong Phi Vân đi vào một tòa cung điện kim bích huy hoàng, thân thể nghiêm trang, ánh mắt sắc bén, sắc mặt nghiêm nghị, lộ ra vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Hồng Trú Nhân Tước Trú Lưu ngồi ở trên một cái đại y làm bằng kim sắc điêu bằng, nhìn qua cũng là bộ dáng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, lông mày rõ ràng, gương mặt khỏe mạnh, mặc dù đã tu luyện hơn hai nghìn năm nhưng nhìn tới tựa hồ cũng chỉ lớn hơn Phong Phi Vân vài tuổi.
Ánh mắt của hắn lấp lánh hữu thần, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, cười nói:
- Ngươi bước vào Niết Bàn đệ bát trọng rồi!
Trong cung điện còn có bốn vị lão tổ của Lưu Ly gia tộc đang ngồi.
Lưu Ly gia tộc mặc tử y tươi sáng, da thịt trong suốt, ánh mắt sáng ngời, cũng ngồi ở trong cung điện, ở phía dưới Hồng Trú Nhân Tước gia.
Phong Phi Vân nói:
- Đúng vậy, vãn bối may mắn đã bước vào Niết Bàn đệ bát trọng!
- Rất tốt, bán yêu có thể đạt tới Niết Bàn đệ bát trọng, đây là một cái cảnh giới tương đối khó lường, đủ để xương vương trong bán yêu, ngươi cũng đừng quan tâm đến ánh mắt khác loại của người khác, cho dù không thể bước vào Vũ Hóa cảnh, ngươi cũng đã tương đối ưu tú, có thể ở trong một cái lĩnh vực đạt đến đỉnh phong, đây chính là một loại chứng minh cho thực lực cùng tài hoa.
Hồng Trú Nhân Tước gia cười nói.
- Đa tạ cảnh chủ đại nhân tán dương!
Phong Phi Vân dừng một chút, nói:
- Ta muốn gặp Đại quận chúa!
Nụ cười trên mặt Hồng Trú Nhân Tước dần dần biến mất, trở nên lạnh lùng, để cho người đem di thể của Lưu Tô Hồng mang đến, đặt ở trước mặt Phong Phi Vân.
Nàng nằm ở trong một cái hàn băng tinh quan, ăn vào băng phách bảo vệ thân thể, thân thể trở nên có chút trong suốt, trên da thịt phủ lên một tầng sương lạnh, tản mát ra ngọc quang nhàn nhạt.
Ngón tay của Phong Phi Vân vuốt ve ở trên khuôn mặt lạnh như băng của nàng, đều nói tu tiên có thể để cho người ta nhìn thấu sinh lão bệnh tử, nhưng mà đây cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Chỉ cần là người, làm sao có thể xem sinh tử như mây trôi chứ!
Sinh cơ trong thân thể Lưu Tô Hồng cũng đã sớm đoạn tuyệt, ngay cả huyết dịch đều hoại tử rồi, linh hồn cũng đã tiêu tán, cho dù đem nàng nghịch thiên sống lại cũng bất quá chỉ là một cỗ khôi lỗi không có trí nhớ, không có ý thức.
Phong Phi Vân than dài một tiếng:
- Hồng trần lộ diêu, khanh vi quá khách! (Đường hồng trần xa xôi, người thân quen cũng là lữ khách qua đường)
Phong Phi Vân không lại nhìn nữ tử trong băng quan nữa, đem nắp quan che lại, nhẹ nhàng phất tay, liền có người hầu đem Lưu Tô Hồng mang xuống.
- Con đường tu đạo cũng không phải là con đường trường sinh, coi như là Thánh Linh oai phong một cõi cũng có thời điểm vẫn lạc dưới bùn đất, cho dù là Yêu tộc hoàng giả xưng hùng một tộc cũng có lúc hóa thành xương khô, ngươi cũng không cần quá để ở trong lòng.
Lưu Tô Tử nói.
Phong Phi Vân hơi hơi gật đầu.
Ống tay áo của Hồng Trú Nhân Tước gia cuốn một cái, một phiến quang hoa sáng lạng từ trong tay áo của hắn bay ra, mấy ngàn cỗ thạch nhân khôi lỗi từ trong quan hoa hiện ra, Hải Thần Vệ cùng Địa Ngục Diêm La đều ở trong đó.
Sau khi những khôi lỗi này nhìn thấy Phong Phi Vân cũng tự động vây tới, đem hắn thủ hộ ở chính giữa.
Những khôi lỗi này đều được Hồng Trú Nhân Tước mang đến Trung Đình tinh, sau khi trải qua nghiên cứu, những khôi lỗi này mang đến chấn động khổng lồ cho Hồng Trú Nhân Tước.
Đặc biệt là Địa Ngục Diêm La, quả thực khiến cho người ta rung động, hắn bước đầu dự đoán nếu như có thể cung cấp đủ nhiều tư nguyên, Địa Ngục Diêm La có khả năng trưởng thành đến Bán Thánh, đây là suy đoán bảo thủ.
Cái kết quả này để cho những lão tổ kia của Lưu Ly gia tộc đều khiếp sợ, phải lần nữa đánh giá lại giá trị vốn có của Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân đem quan ấn cùng lệnh bài cất vào, trong lòng thầm nghĩ, xem ra hai thứ này vẫn còn có chút tác dụng.
Có thể ở trong thánh vệ quân thăng lên đến cấp bậc binh trường, dẫn dắt chí ít đều có trăm vạn quân sĩ, tu vi tự thân khẳng định không phải là chuyện đùa, Phong Phi Vân đối với hắn tự nhiên vẫn là có chút khách khí.
Vị binh trường này cười dài nói:
- Đều là môn nhân của Các lão chúng ta, coi như là huynh đệ đồng môn, không cần khách khí như thế.
Phong Phi Vân bừng tỉnh đại ngộ, khó trách mình có thể nhận được một vị binh trường đến bảo lãnh, nguyên lai là bởi vì tầng quân hệ Lâm các lão này.
Lúc này lại có một vị lão nhân đi đến Vũ Hóa thánh điện, sau khi gặp Phong Phi Vân, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng:
- Phong Phi Vân, Cảnh chủ đại nhân muốn gặp ngươi!
Lão nhân này, Phong Phi Vân còn là có mấy phần ấn tượng, chính là một vị lão bộc của Lưu Ly gia tộc, thường xuyên đi theo phía sau Lưu Tô Tử, chính là một vị hộ đạo lão nhân của Lưu Tô Tử.
- Cảnh chủ đại nhân đến Thánh Đình?
Phong Phi Vân có chút giật mình, chẳng lẽ các vị Tước gia đã đến viện binh cho Thánh Đình rồi.
Không đúng, nếu như Tước gia của đệ lục trung ương vương triều đều đã đến viện binh, chút ít tà nhân kia của Âm Gian giới khẳng định đều nghe thấy mà lui, làm sao còn dám hung hăng ngang ngược giống như hiện tại.
Phong Phi Vân mới đến Trung Đình tinh, đối với một viên tinh cầu khổng lồ này còn rất xa lạ, đừng nói là đi tới Thánh Đình bảo khố, coi như là phương vị Thánh Đình chúa tể cung kia bây giờ đang ở đâu hắn cũng không biết.
Trung Đình tinh hiện tại đang ở vào trạng thái toàn diện dề phòng, tất cả trận pháp đều mở ra, mỗi một khối đại lục đều bị vây ở trạng thái hoàn toàn ngăn cách, có thánh vệ quân thủ hộ, chỉ có nhân vật cấp bậc vực chủ mới có thể tự do xuyên qua những hệ thống trận pháp này.
Hiện tại cũng chỉ có cách đi một bước tính một bước, ở trước lúc tình huống còn chưa biết được rõ ràng cũng không vội đi Thánh Đình bảo khố.
Ở dưới sự hướng dẫn của vị lão giả kia, Phong Phi Vân đi tới nơi đóng quân tạm thời của tu sĩ Diệp Hồng cảnh.
Đây là một tòa thiên cung pháo đài to lớn, thành tường cao như sơn lĩnh, có rất nhiều tu sĩ tuần tra trong trận pháp, phàm là có người xa lạ tiến vào địa vực của thiên cung pháo đài đều sẽ phải chịu công kích.
Nữ ma biểu hiện vô cùng thong dong lạnh nhạt, bạch y bồng bềnh, tóc dài chập chờn, tựa như một vị nữ tử văn nhược nhã nhặn đi ở bên người Phong Phi Vân, truyền âm nói:
- Trong tòa thiên cung pháo đài này có một vị nhân vật cường đại.
Phong Phi Vân tự nhiên biết nàng nói chính là Hồng Trú Nhân Tước, đây nhưng là một vị Chiến thần, tu vi tự nhiên tương đối đáng sợ.
Tiến vào thiên cung pháo đài, những tu sĩ Diệp Hồng cảnh còn sống kia đều cực kỳ kinh ngạc, bọn họ không nghĩ đến Phong Phi Vân lại còn sống.
Đây quả thực là một cái kỳ tích, đồng thời bọn họ đối với Phong Phi Vân càng thêm kính sợ, không lại xem hắn thành một bán yêu mà đối đãi.
- Bái kiến Cảnh chủ đại nhân!
Phong Phi Vân đi vào một tòa cung điện kim bích huy hoàng, thân thể nghiêm trang, ánh mắt sắc bén, sắc mặt nghiêm nghị, lộ ra vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Hồng Trú Nhân Tước Trú Lưu ngồi ở trên một cái đại y làm bằng kim sắc điêu bằng, nhìn qua cũng là bộ dáng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, lông mày rõ ràng, gương mặt khỏe mạnh, mặc dù đã tu luyện hơn hai nghìn năm nhưng nhìn tới tựa hồ cũng chỉ lớn hơn Phong Phi Vân vài tuổi.
Ánh mắt của hắn lấp lánh hữu thần, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, cười nói:
- Ngươi bước vào Niết Bàn đệ bát trọng rồi!
Trong cung điện còn có bốn vị lão tổ của Lưu Ly gia tộc đang ngồi.
Lưu Ly gia tộc mặc tử y tươi sáng, da thịt trong suốt, ánh mắt sáng ngời, cũng ngồi ở trong cung điện, ở phía dưới Hồng Trú Nhân Tước gia.
Phong Phi Vân nói:
- Đúng vậy, vãn bối may mắn đã bước vào Niết Bàn đệ bát trọng!
- Rất tốt, bán yêu có thể đạt tới Niết Bàn đệ bát trọng, đây là một cái cảnh giới tương đối khó lường, đủ để xương vương trong bán yêu, ngươi cũng đừng quan tâm đến ánh mắt khác loại của người khác, cho dù không thể bước vào Vũ Hóa cảnh, ngươi cũng đã tương đối ưu tú, có thể ở trong một cái lĩnh vực đạt đến đỉnh phong, đây chính là một loại chứng minh cho thực lực cùng tài hoa.
Hồng Trú Nhân Tước gia cười nói.
- Đa tạ cảnh chủ đại nhân tán dương!
Phong Phi Vân dừng một chút, nói:
- Ta muốn gặp Đại quận chúa!
Nụ cười trên mặt Hồng Trú Nhân Tước dần dần biến mất, trở nên lạnh lùng, để cho người đem di thể của Lưu Tô Hồng mang đến, đặt ở trước mặt Phong Phi Vân.
Nàng nằm ở trong một cái hàn băng tinh quan, ăn vào băng phách bảo vệ thân thể, thân thể trở nên có chút trong suốt, trên da thịt phủ lên một tầng sương lạnh, tản mát ra ngọc quang nhàn nhạt.
Ngón tay của Phong Phi Vân vuốt ve ở trên khuôn mặt lạnh như băng của nàng, đều nói tu tiên có thể để cho người ta nhìn thấu sinh lão bệnh tử, nhưng mà đây cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Chỉ cần là người, làm sao có thể xem sinh tử như mây trôi chứ!
Sinh cơ trong thân thể Lưu Tô Hồng cũng đã sớm đoạn tuyệt, ngay cả huyết dịch đều hoại tử rồi, linh hồn cũng đã tiêu tán, cho dù đem nàng nghịch thiên sống lại cũng bất quá chỉ là một cỗ khôi lỗi không có trí nhớ, không có ý thức.
Phong Phi Vân than dài một tiếng:
- Hồng trần lộ diêu, khanh vi quá khách! (Đường hồng trần xa xôi, người thân quen cũng là lữ khách qua đường)
Phong Phi Vân không lại nhìn nữ tử trong băng quan nữa, đem nắp quan che lại, nhẹ nhàng phất tay, liền có người hầu đem Lưu Tô Hồng mang xuống.
- Con đường tu đạo cũng không phải là con đường trường sinh, coi như là Thánh Linh oai phong một cõi cũng có thời điểm vẫn lạc dưới bùn đất, cho dù là Yêu tộc hoàng giả xưng hùng một tộc cũng có lúc hóa thành xương khô, ngươi cũng không cần quá để ở trong lòng.
Lưu Tô Tử nói.
Phong Phi Vân hơi hơi gật đầu.
Ống tay áo của Hồng Trú Nhân Tước gia cuốn một cái, một phiến quang hoa sáng lạng từ trong tay áo của hắn bay ra, mấy ngàn cỗ thạch nhân khôi lỗi từ trong quan hoa hiện ra, Hải Thần Vệ cùng Địa Ngục Diêm La đều ở trong đó.
Sau khi những khôi lỗi này nhìn thấy Phong Phi Vân cũng tự động vây tới, đem hắn thủ hộ ở chính giữa.
Những khôi lỗi này đều được Hồng Trú Nhân Tước mang đến Trung Đình tinh, sau khi trải qua nghiên cứu, những khôi lỗi này mang đến chấn động khổng lồ cho Hồng Trú Nhân Tước.
Đặc biệt là Địa Ngục Diêm La, quả thực khiến cho người ta rung động, hắn bước đầu dự đoán nếu như có thể cung cấp đủ nhiều tư nguyên, Địa Ngục Diêm La có khả năng trưởng thành đến Bán Thánh, đây là suy đoán bảo thủ.
Cái kết quả này để cho những lão tổ kia của Lưu Ly gia tộc đều khiếp sợ, phải lần nữa đánh giá lại giá trị vốn có của Phong Phi Vân.
/2057
|