Ở tu đạo giới tồn tại hai loại hiện tượng: trong đó một loại tương đối phổ biến, chính là tử bằng mẫu quý, tử bằng phụ quý.
Nói cách khác phụ thân hoặc mẫu thân cường đại, hài tử sinh ra về mặt Tiên Thiên đã cường đại hơn hài tử khác, khởi điểm cũng cao hơn hài tử bình thường nhiều.
Một loại khác thì tương đối hiếm thấy, được xưng là Mẫu bằng tử quý .
Cũng chính là thiên tư và tu vị mẫu thân cũng không cường đại lắm, nhưng lại hoài Thánh Thai , trong tình huống này, Thánh Thai sẽ phản hồi mẫu thân, đồng thời khi mình phát triển cũng sẽ khiến mẫu thân cũng trở nên cường đại hơn.
Long La Phù hiện giờ gặp phải chính là tình huống này.
Cái này đương nhiên là t chuyện tốt, nhưng nếu mẫu thân không khống chế đươc lực lượng đột nhiên bành trướng, vậy thì chuyện tốt cũng sẽ biến thành tai nạn ngay.
Phong Phi Vân truyền cho Long La Phù một loại công pháp đỉnh cấp, khiến nàng càng thêm dễ dàng khống chế lực lượng trong cơ thể, sau khi giúp nàng thông hiệu đạo lý công pháp này thì Phong Phi Vân y mới yên tâm rời đi.
Phong Phi Vân đối với Dương Thần Thánh Thai vẫn chưa từ bỏ ý định, lại đi tìm Quý gia tỷ muội một lần.
Lần này vẫn không có kết quả, các nàng căn bản không lùi bước, Phong Phi Vân cũng chỉ có thể lần nữa buông tha.
- Mệnh lý hữu thì chung tu hữu, mệnh lý vô thì mạc cường cầu
Sau khi Phong Phi Vân đạt tới Niết Bàn thất trọng trong lòng đột nhiên có một loại cảm ngộ khác.
Sau khi đạt tới cảnh giới này, Phong Phi Vân rất muốn đi tìm Hiên Viên Nhất Nhất tái chiến một lần, hiện giờ hai người ở cùng cảnh giới, đều là Niết Bàn đệ thất trọng, có rất ít người có thể đạt tới cảnh giới này.
Phong Phi Vân rất muốn biết, rốt cuộc là 《 Bất Tử Phượng Hoàng Thân 》, 《 Kim Tàm Kinh 》 mình tu luyện mạnh, hay là 《 Tâm Ngự Tĩnh Tâm Kiếm Điển 》 và 《 Thiên Nhai Đạo 》 mà nàng tu luyện mạnh hơn.
Nàng có Chỉ Xích Thiên Nhai Bộ , Phong Phi Vân có Luân Hồi Tật Tốc .
Lòng của nàng tĩnh kiếm vô địch, Phong Phi Vân cũng có thể kiếp diệt vạn đạo.
Phong Phi Vân ở kiếp trước chính là chết dưới 《 Tâm Ngự Tĩnh Tâm Kiếm Điển 》 của Thủy Nguyệt Đình, bị nàng một kiếm phá vỡ Phượng Hoàng thân, nhưng là nàng ra tay từ sau lưng.
Một kiếm ra, không nương tay, long trời lở đất.
Phong Phi Vân lúc ấy căn bản không chính thức lĩnh giáo được sự cường đại của loại kiếm quyết này.
Trong bất tri bất giác, Phong Phi Vân đi tới một mảnh bờ biển mênh mông, ngẩng đầu nhìn lại, .
Trên biển sinh trăng sáng, hà khí vân chưng úy, nước biển dưới ánh trăng tựa như vẩy cá màu bạc nhẹ nhàng lắc lư dưới gió nhẹ, mang đến cho người một loại mỹ cảm đặc thù.
Phong Phi Vân chân đạp sóng biển, như giẫm trên đất bằng, mỗi một bước rơi xuống, trên mặt biển đều sinh ra một đóa hoa sen, chính là Phật khí tinh hoa ở giữa thiên địa cảm giác được lực lượng tinh thuần trong thân thể Phong Phi Vân nên tự động tụ tập qua, biến thành hoa sen.
Cũng không biết đã đi trên biển bao nhiêu bước, xa xa nhìn lại trên mặt biển có một hải đảo, ở trên đảo đứng một tiên ảnh bạch y, yên tĩnh như U Lan, lưng cõng cổ kiếm đứng dưới ánh trăng.
Nàng thân tư mênh mông, như một vị trích tiên không tỳ vết, lâm phong mà đứng, nói:
- Đã biết rõ ngươi sẽ đến.
Phong Phi Vân dừng bước lại, bất động trên mặt biển, vằn nước dưới chân rung động hóa thành một Phật ảnh, thánh khiết mà mênh mông:
- Ta muốn kiến thức một kiếm mạnh nhất của ngươi.
Hiên Viên Nhất Nhất lắc đầu, nói:
- 《 Tâm Ngự Tĩnh Tâm Kiếm Điển 》 chú ý chính là dùng tâm ngự kiếm, muốn thi triển một kiếm mạnh nhất, nhất định phải hao phí tất cả tâm lực, một kiếm ra, tâm liền chết.
- Một kiếm ra, tâm liền chết.
Phong Phi Vân thì thào tự nói.
Phong Phi Vân chậm rãi giơ thủ chưởng lên, bàn tay bày biện ra một mảnh Phật hiệu thế giới, Thiên Địa Càn Khôn đều thai nghén lòng bàn tay, núi cao thành lĩnh, hồ nước hóa biển, niết cửu thiên thập địa trong tay.
Đây là Càn Khôn Chưởng Ấn Thiên Địa , là Đại Thừa Phật hiệu thần thông của bước tằm đồ thứ ba trong 《 Kim Tàm Kinh 》, đã hòa tan 300 vạn loại Phật hiệu biến số, sau đó hội tụ thành một loại chưởng ấn Thiên Địa.
Ầm ầm.
Tuy rằng còn chưa đạt tới Hỗn Nguyên , cũng đã chấn động trời xanh.
- Nhất niệm sinh diệt.
Hiên Viên Nhất Nhất nhắm hai mắt lại, tiên nhan óng ánh, tóc dài lưu ti, cổ kiếm trên lưng bay lên, như một vòng trăng sáng nhô lên cao, ánh trắng cả một mảnh biển cả.
Càn Khôn thế giới tan vỡ, Minh Nguyệt nghiền nát.
Thiên Địa khôi phục lại bình tĩnh.
Một trận chiến này cuối cùng vẫn không đánh, cũng bởi vì một câu kia của Hiên Viên Nhất Nhất, Một kiếm ra, tâm liền chết , tất cả chiến ý trên người Phong Phi Vân liền không còn nữa rồi, trong miệng một mực đang niệm một câu nói kia, một mực niệm đến khi chân trời ngân bạch sắc.
Khi tia nắng ban mai rơi vãi xuống, Phong Phi Vân đã đi ra khỏi hòn đảo nhỏ kia.
- Ta tất nhiên sẽ đánh với ngươi một trận, bất quá phải đợi lần sau rồi.
Tâm Phong Phi Vân đã không yên, đúng lúc này cho dù có đánh một trận với Hiên Viên Nhất Nhất cũng là bại nhiều thắng ít.
Hắn ngồi xếp bằng bên bờ biển suốt hai ngày, trong lòng suy nghĩ kĩ càng mới lần nữa vững vàng lại.
Lần này đã ở bên trong Thiên quốc vài ngày, Phong Phi Vân sợ bị những người kia của Cảnh Chủ Phủ khám phá ra khôi lỗi phân thân của mình, vì vậy liền vội vàng rời khỏi Thiên quốc, không cùng giao thủ với Hiên Viên Nhất Nhất nữa.
Phong Phi Vân mới từ trong thông đạo Thiên quốc đi ra liền cảm giác được hào khí rất không đúng, trong phòng của mình có thêm một người.
Khôi lỗi phân thân của mình cũng bị trấn giết, đánh bể thành bột đá.
Đây là một bóng lưng rất mỹ lệ.
Nàng ngồi ở dưới cửa sổ, áo tím trên người sáng rõ, tóc dài mềm mại, trong tay cầm một thanh quạt xếp, đưa lưng về phía Phong Phi Vân, thanh âm bất thiện nói:
- Ngươi rốt cục đã ra rồi.
Phong Phi Vân thu hồi cự Phật màu vàng, nếu Lưu Tô Tử đã không làm hỏng Kim Phật này thì cũng nói rõ tâm tình của nàng còn không xấu tới cực điểm.
Hắn cười cười, nói:
- Ta đây là đang cố ý khảo nghiệm nhãn lực của Tử công tử, không nghĩ đến nhãn lực Tử công tử siêu phàm, liếc mắt liền khám phá ra được khôi lỗi phân thân của ta, lợi hại, lợi hại.
- Ta hiện giờ chỉ muốn biết Nhất Nhất ở đâu rồi.
Thần sắc Lưu Tô Tử rất nghiêm túc, đông lạnh trước nay chưa từng có, trên người mang theo một cổ khí thế bức nhân, tựa hồ muốn toàn bộ phòng ốc đều bị đóng băng vậy.
Phong Phi Vân nói:
- Ngươi nói là Thủy Nguyệt Thánh nữ sao?
- Vậy ngươi cho rằng ta còn có thể nói ai khác à?
Lưu Tô Tử tranh phong tương đối nói.
- Ha ha, Tử công tử sao lại tới chỗ ta tìm người thế, Thủy Nguyệt Thánh nữ thiên tư tuyệt đại, Thần Long không thấy thần vĩ, ta làm sao có thể biết rõ loại nhân vật Thần Tiên như nàng đi đâu chứ, các ngươi không phải phát tiểu sao, chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng không biết nàng đi nơi nào sao?
Phong Phi Vân ngồi xuống, trên mặt treo vui vẻ, lộ ra phong khinh vân đạm, không chút sợ bị Lưu Tô Tử nhìn ra sơ hở.
Chương 1567: Càn Khôn Chưởng Ấn Thiên Địa. (2)Cho dù bị nàng nhìn ra sơ hở thì sao, Thủy Nguyệt Thánh nữ chính là tự nguyện dừng lại ở Thiên quốc, lại mặc kệ chuyện của hắn.
Tu vị Lưu Tô Tử tăng lên một đoạn rất lớn, đã tiến nhập Niết Bàn đệ lục trọng, mỗi một đạo khí tức trên người đều như một đầu Tử Long, nếu là tu sĩ khác ở trước mặt nàng, sớm đã bị khí thế trên người nàng đè gục xuống rồi.
Đây đều là công lao của tòa tế đàn do Cảnh Chủ Phủ dựng lên kia, khiến cho nàng đã nhận được một đạo lực lượng Tín Ngưỡng của Thái Cổ thần linh, hoàn thành Niết Bàn lần thứ sáu.
Chỉ sợ chỗ tốt nàng đạt được cũng không chỉ thế này, trong thân thể khẳng định còn tích súc, một khi bộc phát ra thì uy năng không thể tưởng tượng nổi.
Đây chính là đãi ngộ của quận chúa một cảnh, những tu sĩ khác căn bản không thể hưởng thụ tẩy lễ như vậy được.
Trên mặt nàng lúc này cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, nàng đối với tu vị Hiên Viên Nhất Nhất rất là tự tin, tuyệt đối không tin tên bán yêu trước mắt này có thể làm gì được nàng ta, tổn thương nàng một sợi tóc cũng khó có khả năng.
Nhưng à nàng rõ ràng nhớ rõ, một lần cuối cùng nhìn thấy Hiên Viên Nhất Nhất thì Hiên Viên Nhất Nhất công bố là muốn đi tìm tên bán yêu này.
Từ đó về sau, nàng cũng không thấy Hiên Viên Nhất Nhất đâu nữa, hơn nữa ngọc phi phù nàng truyền ra cũng không thu được đáp lại của Hiên Viên Nhất Nhất.
Cái này khiến nàng cảm thấy không ổn, cảm giác Hiên Viên Nhất Nhất rất có thể đã xảy ra chuyện, cho nên mới đến tìm Phong Phi Vân.
- Ngươi thật sự chưa từng thấy nàng sao?
Lưu Tô Tử nhíu mày.
- Ngược lại có thấy một lần, bất quá đó là chuyện một tháng trước rồi:
- Thần sắc Phong Phi Vân khẽ động, ân cần nói:
- Thánh nữ điện hạ chẳng lẽ đã xảy ra chuyện.
Lưu Tô Tử nhíu mày càng thêm chặt, nói:
- Phi, phi, mỏ quạ đen, tu vị Nhất Nhất không phải ngươi có thể tưởng tượng, bá chủ thế hệ trước không ra, không có mấy người có thể lưu nàng lại, chỉ là... Nàng đã mất tích gần một tháng rồi, người cuối cùng nàng gặp chính là ngươi.
- Nàng có thể nào đã trở về Thủy Nguyệt Thiên Cảnh rồi không?
Phong Phi Vân nói.
Lưu Tô Tử lắc đầu, nói:
- Cho dù nàng trở về Thủy Nguyệt Thiên Cảnh thì nhất định cũng sẽ đáp lại ngọc phi phù của ta.
- Vậy thì kì quái.
Phong Phi Vân sờ lên cằm, trầm tư, sau đó lại nói:
- Bất quá Tử công tử ngươi cũng không cần lo lắng, Hiên Viên Nhất Nhất chính là Thánh nữ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, đương kim chi thế ngoại trừ những tu sĩ Yêu tộc ra, không ai dám động đến nàng đâu.
- Yêu tộc.
Thần sắc Lưu Tô Tử khẽ động, sắc mặt hơi đổi, bỗng nhiên đứng lên, sau đó vội vàng rời đi.
Phong Phi Vân cười nhạt một tiếng, không hề vì chuyện này mà lo lắng, bắt đầu củng cố tu vị vừa đột phá .
Mấy ngày nay, Cảnh Chủ Phủ trở nên càng lúc càng náo nhiệt, có rất nhiều tu sĩ cường đại từ bốn phương tám hướng tụ tập đến, tuyệt đại đa số đều là tài tuấn một đời tuổi trẻ, đến từ hơn tám nghìn vực trong Diệp Hồng Cảnh.
Đỉnh tiêm tài tuấn của mỗi một vực đều đến Cảnh Chủ Phủ, có vực cường đại còn điều động hơn mười vị tài tuấn, mà một ít vực tắc nhỏ yếu thì chỉ có một người với tư cách đại biểu tiến đến.
Đương nhiên mỗi một vực đều có cường giả thế hệ trước dẫn đội, những lão nhân này cũng đều là bá chủ uy chấn một phương, xưng hùng ở một vực, khiến vô số người kính sợ.
Ở trong đó tự nhiên không thiếu một ít người trẻ tuổi kinh tài tuyệt diễm, trong đó có một vị thiếu niên đến từ Mặc vực , tên là Mặc Ngấn, hắn đi tới trong Cảnh Chủ Phủ đại chiến tứ phương, đánh cho tất cả thiên chi kiêu tử đều đầy bụi đất, triển lộ ra chiến lực siêu phàm.
- Mặc gia ngược lại che dấu được sâu, không hổ là một trong ba mươi sáu cổ thế gia tại Diệp Hồng Cảnh, người thừa kế bồi dưỡng ra cũng cường đại như thế.
- Trước kia chưa từng nghe nói qua danh tự Mặc Ngấn bao giờ?
- Nghe nói Mặc gia đưa kẻ này đến Thiên Đô Sơn tu hành, ngày gần đây mới quay về.
- Thì ra như thế, dĩ nhiên là đệ tử từ đó đi ra, chẳng trách mạnh như thế, quả thực so với vị lão Bát kia của Cố gia còn mạnh hơn.
Không chỉ Mặc Ngấn bộc lộ tài năng, còn có một nữ đệ tử của một tòa Đạo Môn Tinh Cung cũng có biểu hiện kinh tài tuyệt diễm, nhưng nàng lại bảo trì ít xuất hiện, không ai biết nàng mạnh như thế nào, chỉ có một lần một vị thiên kiêu kiệt xuất của Trung Cổ thế gia ngấp nghé mỹ mạo của nàng, muốn cùng nàng bắt chuyện, nhưng lại bị nàng dùng một sợi tóc dài đánh bay.
Sau này có người truyện, vị nữ đệ tử này chính là thiên kim của vực chủ Thủy Kỷ vực, bái nhập dưới trướng Đạo Môn Vô Thọ Tinh Cung, hiện giờ chính là tinh nữ của Vô Thọ Tinh Cung.
Phong Phi Vân đứng trên một phiến thư nhai, tay nâng một cuốn Cổ Kinh, ngẩng đầu nhìn qua thần xa, phi châu không ngừng bay qua thiên mạc, có vô số tu sĩ ngang trời mà qua, hít một tiếng:
- Xem ra đã phải lên đường rồi.
Nhiều khi, đạt tới Niết Bàn đệ lục trọng là có thể trở thành đệ nhất thiên kiêu của một cảnh.
Bất quá đệ nhất thiên kiêu cũng chỉ là bọn hắn tự phong thôi, một người truyền, mười người truyền.
Cũng không nhất định chính là đệ nhất thiên kiêu chính thức.
Dù sao một cảnh thật sự quá mức rộng lớn, thậm chí một vực cũng có khoảng cách cả ức dặm, không ai biết đến cùng còn bao nhiêu cường giả lánh đời không ra, có được thực lực cường đại.
Trong một ít thánh thôn cổ xưa, dưới địa để cung lâm vắng vẻ, Hồng Hoang đại sâm Viễn Cổ đều có thể ẩn cư một ít thánh hiền, đệ tử bọn hắn dạy dỗ ra cũng chưa chắc đã xuất thế.
Bọn hắn lại một mình tinh tu, không muốn người biết.
Cường giả hiển lộ ra cũng chỉ là một bộ phận cực nhỏ nổi mặt ngoài, chỉ đến khi chính thức cần đến bọn hắn, bọn hắn mới sẽ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Hiện giờ chính là lúc cần đến bọn hắn rồi.
Những thiên kiêu che dấu của các Trung Cổ thế gia kia đều được triệu hoán về gia tộc, đám người hung ác quanh năm lĩnh lãm rèn luyện ở Vạn Tộc Chiến Trường cũng đều nhao nhao trở về.
- Lần này tiến đến Thánh Đình là do ta và Lưu Tô Tử dẫn đội, những thiên chi kiêu tử đến từ tất cả các vực, Trung Cổ thế gia này hãy cùng giải quyết đi, bọn hắn đều kiệt ngao bất tuần, làm thiêu niên thiên vương một phương, đoán chừng sẽ không dễ ở chung đâu.
Lưu Tô Hồng lưng vác hai tay, trên người có từng đoàn từng đoàn lực lượng mạnh mẽ đang lưu động.
Nàng và Phong Phi Vân vào hai ngày trước đã đính hôn, lúc ấy ba vị thất cấp bán yêu của Bán Yêu Minh cũng đều trình diện, cùng nhau chứng kiến việc này.
Bán Yêu Minh đối với cái này thập phần nhận đồng, ba vị thất cấp bán yêu kia cũng đều lệ nóng doanh tròng, kích động không thôi, cảm giác được địa vị bán yêu thật sự đã bắt đầu không giống trước kia rồi.
Tin tức Bán yêu lấy quận chúa này truyền lại Bán Yêu Minh, dẫn tới kinh thiên đại chấn động, tất cả bán yêu đều trở nên hãnh diện
/2057
|