Mao Ô Quy nghiến răng, giận dữ nói:
- Chết tiệt, lão phu luôn cho rằng chỉ có Phong Phi Vân mới háo sắc không sợ trời đất, ai ngờ khẩu vị của ngươi còn nặng hơn, không tha một con lộc cái. Thừa dịp nàng mới sinh lộc con làm ra chuyện không bằng cấm thú đó . . . Ngươi . . . Ngươi thật khiến rùa giận dữ!
Tất Ninh Soái tức hộc máu:
- Lão tử chỉ nặn ba bình sữa hưu, đây là sữa của vương giả linh thú, giá trị sánh ngang với vô thượng linh dược!
Phong Phi Vân, Mao Ô Quy sửng sốt nhìn nhau:
- Hóa ra là trộm sữa.
- Chứ các ngươi nghĩ còn gì nữa?
Hổ Trí tức giận nói:
- Đúng vậy! Là trộm sữa, trốm ba bình lớn. Khi chúng ta bắt hắn thì hắn đang hút núm của Lộc sư nương. Đáng thương Lộc sư nương anh hùng cả đời lại mất sữa nhũ, Sau này tiểu sư tỷ phải làm sao? Tiểu sư tỷ ăn cái gì sống?
Phong Phi Vân, Mao Ô Quy lau mồ hôi lạnh trên trán. Bọn họ đã quên hai con cọp là linh thú, Lộc sư nương, tiểu sư tỷ của chúng đương nhiên cũng là thú tu.
Chỉ trách cái tên ba tay kỳ lạ, đi trộm sữa của người ta.
Cuối cùng Phong Phi Vân điều đình, Tất Ninh Soái lưu luyến giao nộp ba bình sữa linh thú. Hai con cọp nể mặt Phong Phi Vân nên tha cho Tất Ninh Soái.
Hiện giờ nguyên Thiên quốc đang rầm rộ đào quặng, tất cả dị thú, linh thú tổng động viên đào mỏ, khai quật linh thạch.
Cửu châu thập nhị hải trong Thiên quốc đều đào mỏ. Loài chim Thanh Ưng tộc chuyển khoáng thạch đào được vào trung châu, tại đây có linh thú thanh lý những khoáng thạch, đào linh thú ra khỏi khoáng thạch rồi cất đi.
Hiện giờ Phong Phi Vân đến trung châu, chưa tới chỗ trung tâm khaóng thạch đã thấy chim to màu xanh bay tới bay lui rợp trời. Có chim ưng dài vài trăm thước, cõng khoáng thách to cỡ ngọn núi.
Dưới đất có một số linh thú thân hình khổng lồ vận chuyển khoáng thạch vứt bỏ, nghe linh thú nói muốn dùng chúng lấp biển.
- Đó là cổ hống tu luyện hai ngàn năm, sánh ngang với tu sĩ cảnh giới niết bàn.
- Đó là . . . Là thanh loan bảy đuôi, linh thú có huyết mạch thánh thú, chỉ tồn tại trong sách cổ!
Diêu Cát rất giật mình khi thấy nhiều linh thú cường đại trong Thiên quốc, nhiều linh thú tu vi không yếu hơn nàng.
Các linh thú rất cung kính với Phong Phi Vân, thấy hắn sẽ hành lễ.
Tất Ninh Soái, Mao Ô Quy sớm chạy tới một núi khoáng thạch, nằm sấp trên đó.
- Nhiều khoáng thạch qua, nhiêu đây cắt được bao nhiêu linh thú?
Tất Ninh Soái bản năng nhét một khối khoáng thạch vào ngực, nhưng chợt nhớ mới rồi suýt bị hai con cọp dìm lồng heo thì rùng mình. Tất Ninh Soái thấy Phong Phi Vân, Diêu Cát bước tới, gã móc khoáng thạch ra khỏi ngực, làm bộ ngắm nghía.
Tất Ninh Soái gật gù:
- Ừm! Không tệ, đá tốt.
Đây là thảo nguyên bao la xếp đầy núi khoáng thạch.
Đưa mắt nhìn có mây ngàn khoáng thạch liên miên đến cuối trời, vô số dị thú, linh thú cẩn thận cắt linh thạch.
Mọi chuyện diễn ra có trật tự.
Tiểu Tà Ma đứng dưới một cái mỏ ra lệnh cho con báo cao hơn ba mươi thước:
- Này báo to, chuyển khối khoáng thạch to kia cho ta, ta cảm thấy cái đó không tầm thường. Không chừng bên trong có thể cắt ra mấy chục khối linh thạch!
Con báo là dị thú tu luyện chín trăm năm nhưng nó không hung dữ chút nào, ngoan ngoãn nghe lời. Tiểu Tà Ma kêu nó chuyển khoáng thạch thì nó vận chuyển khoáng thạch nặng bốn mươi ngàn cân đến trước mặt nàng.
Đây là cục đá tràn ngập linh tính, to như ngọn núi, màu đỏ lấp lánh ánh sáng. Nó được đào từ tận cùng một cái mỏ lớn.
Tiểu Tà Ma lấy lưỡi dao sắc bén ra, loay hoay khoáng thách to hơn mình gấp mấy chục lần, thi thoảng cắt chỗ này, xẻ chỗ kia, suy tư nên xuống tay từ đâu.
Khoáng thạch khổng lồ nhỏ dần nhưng không cắt được khối linh thạch nào.
Tiểu Tà Ma gãi đầu, tức giận khoáng thạch to vậy mà vô dụng, nặng mấy chục vạn cân nhưng không cắt được khối linh thạch nào, rõ ràng là chống đối nàng.
Bốp!
Tiểu Tà Ma chém một nhát cắt khoáng thạch làm đôi. Tiểu Tà Ma trợn to mắt nhìn, quả nhiên trong khoáng thạch kia không có linh thạch nào, tức chết người.
Tiểu Tà Ma tức giận giậm chân.
Phong Phi Vân cười bước đến gần, nói:
- Không phải khoáng thạch lớn thì bên trong chứa nhiều linh thạch. Hãy cẩn thận cảm ứng linh thạch bằng linh tính.
Mắt Tiểu Tà Ma sáng ngờ:
- Ca đến rồi?
Phong Phi Vân gật đầu, nhìn khoáng, đào ra một khối khoáng thạch màu trắng to cỡ đầu người. khoáng thạch màu trắng này đào từ một cái hầm, các linh tuyến lấp lánh như vôi tinh mỏng manh khảm trong khoáng thạch.
Tiểu Tà Ma ngồi xuống, tay sờ khoáng thạch:
- Bên trong chứa linh thạch sao? Trông không giống.
Có lẽ.
Phong Phi Vân cười cười, lấy bảo nhẫn từ tay Tiểu Tà Ma cắt khoáng thạch. Từng tầng vôi rơi xuống lộ ra linh vụ mông lung, càng cắt thì linh vụ toát ra càng đậm.
Phong Phi Vân dừng lại không cắt tiếp, sợ làm hư linh thạch bên trong.
Lách cách!
lớp da đá cuối cùng rơi xuống, bên trong bắn ra thần hao chói mắt, rực rỡ như ánh mặt trời, ánh trắng làm người mù lòa.
Phong Phi Vân vội bày tầng trận văn trên linh thạch.
Một lúc sau ánh sáng tối dần, rụt vào trong linh thạch, linh khí không tràn ra ngoài nữa. Một khối linh thạch màu trắng to cỡ nắm tay tỏa vầng sáng nhạt lộ ra.
Linh thạch mới được khai thác cần bày trận văn đơn giản lên mặt ngoài của nó, nếu không linh khí sẽ bị xói mòn.
Tiểu Tà Ma kinh kêu:
- Oa, đây . . . Đây là một khối giới linh thạch!
Tiểu Tà Ma nhào lên định cướp nhưng đạp trúng chướng ngại vật, té sấp xuống.
Mao Ô Quy la lên:
- Chết tiệt, mới rồi ai đạp ta?
- Thật sự là giới linh thạch.
Phong Phi Vân xem xét kỹ giới linh thạch, thần thức thăm dò linh thạch,phát hiện không gian bên trong lớn có thể chứa một ngọn núi.
Giới linh thạch là linh thạch xếp hạng thứ mười bốn, rất hiếm hoi, không chỉ làm đơn vị tiền còn có thể trữ vật, tu luyện.
Cao tầng Thần Tấn vương triều sử dụng túi trữ vật tế luyện từ tro vụn giới linh thạch, nhưng không gian trong túi trữ vật chỉ to cỡ một gian phòng.
Một khối giới linh thạch bằng một vạn chân diệu linh thạch.
Một khối giới linh thạch là tài sản kếch sù trong Thần Tấn vương triều.
Phong Phi Vân thấy Tiểu Tà Ma xoay quanh mình, mắt nhìn chằm chằm giới linh thạch trong tay hắn. Hai tay Tiểu Tà Ma xoay nắn, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Phong Phi Vân cười nói:
- Tiểu Khanh Khanh, tặng giới linh thạch cho nàng.
- Tốt!
Tiểu Tà Ma hâp tấp chộp lấy giới linh thạch.
Tất Ninh Soái, Mao Ô Quy thèm thuồng nhìn, nhanh như chớp chạy đi các đồi khoáng thạch lục tìm.
Tuy giới linh thạch tương đương một vạn khối linh thạch nhưng vô dụng, vì nữ ma muốn ba loại linh thạch phẩm cấp thấp nhất, chân diệu linh thạch, ngũ cốc linh thạch, đan linh thạch.
Phong Phi Vân đến trung tâm thảo nguyên, hỏi Long Thương Nguyệt:
- Cắt được bao nhiêu khối linh thạch rồi?
Chuyện thu gom linh thạch phải từ tay nhân loại làm mới được, Phong Phi Vân giao việc cho Long Thương Nguyệt, mấy vị phật tôn Ngự Thú Trai phụ trách.
Long Thương Nguyệt liếc Diêu Cát, trả lời:
- Mọi chuyện thuận lợi. Bây giờ đã cắt được hai trăm mười sáu vạn ba loại linh thạch thấp nhất. Những linh thú, dị thú học kỹ xảo thu thập khoáng thạch xong tăng hiệu suất càng lúc càng cao, hầu như mỗi ngày cắt năm vạn linh thạch.
- Chết tiệt, lão phu luôn cho rằng chỉ có Phong Phi Vân mới háo sắc không sợ trời đất, ai ngờ khẩu vị của ngươi còn nặng hơn, không tha một con lộc cái. Thừa dịp nàng mới sinh lộc con làm ra chuyện không bằng cấm thú đó . . . Ngươi . . . Ngươi thật khiến rùa giận dữ!
Tất Ninh Soái tức hộc máu:
- Lão tử chỉ nặn ba bình sữa hưu, đây là sữa của vương giả linh thú, giá trị sánh ngang với vô thượng linh dược!
Phong Phi Vân, Mao Ô Quy sửng sốt nhìn nhau:
- Hóa ra là trộm sữa.
- Chứ các ngươi nghĩ còn gì nữa?
Hổ Trí tức giận nói:
- Đúng vậy! Là trộm sữa, trốm ba bình lớn. Khi chúng ta bắt hắn thì hắn đang hút núm của Lộc sư nương. Đáng thương Lộc sư nương anh hùng cả đời lại mất sữa nhũ, Sau này tiểu sư tỷ phải làm sao? Tiểu sư tỷ ăn cái gì sống?
Phong Phi Vân, Mao Ô Quy lau mồ hôi lạnh trên trán. Bọn họ đã quên hai con cọp là linh thú, Lộc sư nương, tiểu sư tỷ của chúng đương nhiên cũng là thú tu.
Chỉ trách cái tên ba tay kỳ lạ, đi trộm sữa của người ta.
Cuối cùng Phong Phi Vân điều đình, Tất Ninh Soái lưu luyến giao nộp ba bình sữa linh thú. Hai con cọp nể mặt Phong Phi Vân nên tha cho Tất Ninh Soái.
Hiện giờ nguyên Thiên quốc đang rầm rộ đào quặng, tất cả dị thú, linh thú tổng động viên đào mỏ, khai quật linh thạch.
Cửu châu thập nhị hải trong Thiên quốc đều đào mỏ. Loài chim Thanh Ưng tộc chuyển khoáng thạch đào được vào trung châu, tại đây có linh thú thanh lý những khoáng thạch, đào linh thú ra khỏi khoáng thạch rồi cất đi.
Hiện giờ Phong Phi Vân đến trung châu, chưa tới chỗ trung tâm khaóng thạch đã thấy chim to màu xanh bay tới bay lui rợp trời. Có chim ưng dài vài trăm thước, cõng khoáng thách to cỡ ngọn núi.
Dưới đất có một số linh thú thân hình khổng lồ vận chuyển khoáng thạch vứt bỏ, nghe linh thú nói muốn dùng chúng lấp biển.
- Đó là cổ hống tu luyện hai ngàn năm, sánh ngang với tu sĩ cảnh giới niết bàn.
- Đó là . . . Là thanh loan bảy đuôi, linh thú có huyết mạch thánh thú, chỉ tồn tại trong sách cổ!
Diêu Cát rất giật mình khi thấy nhiều linh thú cường đại trong Thiên quốc, nhiều linh thú tu vi không yếu hơn nàng.
Các linh thú rất cung kính với Phong Phi Vân, thấy hắn sẽ hành lễ.
Tất Ninh Soái, Mao Ô Quy sớm chạy tới một núi khoáng thạch, nằm sấp trên đó.
- Nhiều khoáng thạch qua, nhiêu đây cắt được bao nhiêu linh thú?
Tất Ninh Soái bản năng nhét một khối khoáng thạch vào ngực, nhưng chợt nhớ mới rồi suýt bị hai con cọp dìm lồng heo thì rùng mình. Tất Ninh Soái thấy Phong Phi Vân, Diêu Cát bước tới, gã móc khoáng thạch ra khỏi ngực, làm bộ ngắm nghía.
Tất Ninh Soái gật gù:
- Ừm! Không tệ, đá tốt.
Đây là thảo nguyên bao la xếp đầy núi khoáng thạch.
Đưa mắt nhìn có mây ngàn khoáng thạch liên miên đến cuối trời, vô số dị thú, linh thú cẩn thận cắt linh thạch.
Mọi chuyện diễn ra có trật tự.
Tiểu Tà Ma đứng dưới một cái mỏ ra lệnh cho con báo cao hơn ba mươi thước:
- Này báo to, chuyển khối khoáng thạch to kia cho ta, ta cảm thấy cái đó không tầm thường. Không chừng bên trong có thể cắt ra mấy chục khối linh thạch!
Con báo là dị thú tu luyện chín trăm năm nhưng nó không hung dữ chút nào, ngoan ngoãn nghe lời. Tiểu Tà Ma kêu nó chuyển khoáng thạch thì nó vận chuyển khoáng thạch nặng bốn mươi ngàn cân đến trước mặt nàng.
Đây là cục đá tràn ngập linh tính, to như ngọn núi, màu đỏ lấp lánh ánh sáng. Nó được đào từ tận cùng một cái mỏ lớn.
Tiểu Tà Ma lấy lưỡi dao sắc bén ra, loay hoay khoáng thách to hơn mình gấp mấy chục lần, thi thoảng cắt chỗ này, xẻ chỗ kia, suy tư nên xuống tay từ đâu.
Khoáng thạch khổng lồ nhỏ dần nhưng không cắt được khối linh thạch nào.
Tiểu Tà Ma gãi đầu, tức giận khoáng thạch to vậy mà vô dụng, nặng mấy chục vạn cân nhưng không cắt được khối linh thạch nào, rõ ràng là chống đối nàng.
Bốp!
Tiểu Tà Ma chém một nhát cắt khoáng thạch làm đôi. Tiểu Tà Ma trợn to mắt nhìn, quả nhiên trong khoáng thạch kia không có linh thạch nào, tức chết người.
Tiểu Tà Ma tức giận giậm chân.
Phong Phi Vân cười bước đến gần, nói:
- Không phải khoáng thạch lớn thì bên trong chứa nhiều linh thạch. Hãy cẩn thận cảm ứng linh thạch bằng linh tính.
Mắt Tiểu Tà Ma sáng ngờ:
- Ca đến rồi?
Phong Phi Vân gật đầu, nhìn khoáng, đào ra một khối khoáng thạch màu trắng to cỡ đầu người. khoáng thạch màu trắng này đào từ một cái hầm, các linh tuyến lấp lánh như vôi tinh mỏng manh khảm trong khoáng thạch.
Tiểu Tà Ma ngồi xuống, tay sờ khoáng thạch:
- Bên trong chứa linh thạch sao? Trông không giống.
Có lẽ.
Phong Phi Vân cười cười, lấy bảo nhẫn từ tay Tiểu Tà Ma cắt khoáng thạch. Từng tầng vôi rơi xuống lộ ra linh vụ mông lung, càng cắt thì linh vụ toát ra càng đậm.
Phong Phi Vân dừng lại không cắt tiếp, sợ làm hư linh thạch bên trong.
Lách cách!
lớp da đá cuối cùng rơi xuống, bên trong bắn ra thần hao chói mắt, rực rỡ như ánh mặt trời, ánh trắng làm người mù lòa.
Phong Phi Vân vội bày tầng trận văn trên linh thạch.
Một lúc sau ánh sáng tối dần, rụt vào trong linh thạch, linh khí không tràn ra ngoài nữa. Một khối linh thạch màu trắng to cỡ nắm tay tỏa vầng sáng nhạt lộ ra.
Linh thạch mới được khai thác cần bày trận văn đơn giản lên mặt ngoài của nó, nếu không linh khí sẽ bị xói mòn.
Tiểu Tà Ma kinh kêu:
- Oa, đây . . . Đây là một khối giới linh thạch!
Tiểu Tà Ma nhào lên định cướp nhưng đạp trúng chướng ngại vật, té sấp xuống.
Mao Ô Quy la lên:
- Chết tiệt, mới rồi ai đạp ta?
- Thật sự là giới linh thạch.
Phong Phi Vân xem xét kỹ giới linh thạch, thần thức thăm dò linh thạch,phát hiện không gian bên trong lớn có thể chứa một ngọn núi.
Giới linh thạch là linh thạch xếp hạng thứ mười bốn, rất hiếm hoi, không chỉ làm đơn vị tiền còn có thể trữ vật, tu luyện.
Cao tầng Thần Tấn vương triều sử dụng túi trữ vật tế luyện từ tro vụn giới linh thạch, nhưng không gian trong túi trữ vật chỉ to cỡ một gian phòng.
Một khối giới linh thạch bằng một vạn chân diệu linh thạch.
Một khối giới linh thạch là tài sản kếch sù trong Thần Tấn vương triều.
Phong Phi Vân thấy Tiểu Tà Ma xoay quanh mình, mắt nhìn chằm chằm giới linh thạch trong tay hắn. Hai tay Tiểu Tà Ma xoay nắn, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Phong Phi Vân cười nói:
- Tiểu Khanh Khanh, tặng giới linh thạch cho nàng.
- Tốt!
Tiểu Tà Ma hâp tấp chộp lấy giới linh thạch.
Tất Ninh Soái, Mao Ô Quy thèm thuồng nhìn, nhanh như chớp chạy đi các đồi khoáng thạch lục tìm.
Tuy giới linh thạch tương đương một vạn khối linh thạch nhưng vô dụng, vì nữ ma muốn ba loại linh thạch phẩm cấp thấp nhất, chân diệu linh thạch, ngũ cốc linh thạch, đan linh thạch.
Phong Phi Vân đến trung tâm thảo nguyên, hỏi Long Thương Nguyệt:
- Cắt được bao nhiêu khối linh thạch rồi?
Chuyện thu gom linh thạch phải từ tay nhân loại làm mới được, Phong Phi Vân giao việc cho Long Thương Nguyệt, mấy vị phật tôn Ngự Thú Trai phụ trách.
Long Thương Nguyệt liếc Diêu Cát, trả lời:
- Mọi chuyện thuận lợi. Bây giờ đã cắt được hai trăm mười sáu vạn ba loại linh thạch thấp nhất. Những linh thú, dị thú học kỹ xảo thu thập khoáng thạch xong tăng hiệu suất càng lúc càng cao, hầu như mỗi ngày cắt năm vạn linh thạch.
/2057
|