Phong Phi Vân tò mò hỏi:
- Có cường giả như Mao đại gia bảo vệ thì các người sợ gì bị truy sát?
Mao Ô Quy có sức chiến đấu đánh đệ nhất tôn giả Dương giới rách thành mấy mảng, rất khủng.
Mao Ô Quy ho khục khặc, suy yếu nói:
- Không dám giấu gì, tuy lão phu có sức chiến đấu vô song, vô địch thiên hạ nhưng nhiều năm trước từng bị nguyền rủa một ngàn năm chỉ có thể ra tay một lần. Giờ đã ra tay, đành phải đợi sau một ngàn năm nữa.
- Một ngàn năm chỉ có thể ra tay một lần?
Phong Phi Vân tỏ vẻ không tin, hắn chưa từng nghe có nguyền rủa như vậy.
Mao Ô Quy làm bộ dáng từng vượt qua bao sóng gió, khẽ thở dài:
- Đúng vậy! Ta còn nhớ ngày nào đsoMặt trời nã về tây, ta mất đi tuổi xuân.
Phong Phi Vân xách đuôi Mao Ô Quy lên:
- Vậy cần ngươi làm gì nữa? Lão Tất, lây cái nồi lại đây, đêm nay nấu canh hải sản. Canh rùa già tu luyện mấy ngàn năm rất bổ.
Mao Ô Quy sốt ruột nói:
- Đừng dừng, hữu dụng, hữu dụng chứ! Mai rùa của lão phu cực kỳ cứng rắn, không phải lão phu khoe, dù hai cung chủ Thần Linh cung đích thân đến cũng không đập nứt mai rùa của ta được.
- Cứng vậy sao?
Tất Ninh Soái không tin, gã lấy Minh Băng Trác ra đập mai rùa nửa ngày àm mai không nứt, ngược lại tay gã sưng.
Phong Phi Vân vẫn không tin con rùa già gian xảo này một ngàn năm chỉ có thể ra tay một lần. Phong Phi Vân cứ cảm thấy Sau khi con rùa biến thân rất giống tồn tại cùng đẳng cấp với Huyền Vũ, phượng hoàng thuộc bốn yêu tộc.
Mao Ô Quy không nói thật câu nào, rất khó kết luận nó nói thật hay giả.
Mao Ô Quy như con rùa vỏ mềm nằm sấp dưới đất hít thở, dường như thật sự mất hết sức lực trong đợt đánh nhau.
* * *
- Cái gì? Ngươi định đi Thái Vi thần miếu?
Mọi người kinh kêu.
Trong khoảng thời gian này cả nhóm đi ra ngoài hỏi thăm tình huống Thần đô, biết Thái Vi thần miếu canh phòng rất nghiêm ngặt, có cường giả tuyệt đỉnh tọa trấn. Ai bụng dạ xấu xa chưa đến gần Thái Vi thần miếu đã bị đánh chết.
Long Thương Nguyệt nói:
- Giáo đồ Thái Vi thần miếu rất thành kính, có mấy nhân vật lợi hại tu vi không thua gì ngươi.
- Nghe nói Thái Vi nữ thần mặc dù bộ dạng giống Nam Cung Hồng Nhan y như đúc nhưng không có ký ức của Nam Cung Hồng Nhan.
Tiểu Tà Ma nói:
- Nàng là tà thần, đã được gọi là tà thì chắc chắn không dễ đối phó. Ca ca hãy cẩn thận đừng mắc mưu.
Phong Phi Vân thu mọi người vào trong Thiên quốc, chỉ để lại Mao Ô Quy. Phong Phi Vân chạy hướng Thái Vi thần miếu.
Mao Ô Quy nhăn nhó than khóc:
- Tại sao là lão phu?
Phong Phi Vân nói:
- Chẳng phải ngươi nói mai rùa của ngươi phòng ngự đệ nhất thiên hạ sao? Ai kêu Nữ Đế ở trong Thái Vi thần miếu, nếu bị Nữ Đế phát hiện thì ngươi có thể ngăn cản một lúc.
- Hố rùa! Nữ Đế ở trong Thái Vi thần miếu? Lão phu không đi, thật sự . . . Chết tiệt, thả đuôi của lão phu ra!
Phong Phi Vân xách đuôi Mao Ô Quy rất nhanh đến bên ngoài Thái Vi thần miếu. Mao Ô Quy im miệng, không dám la lối nữa.
Bên bờ Tấn hà, bức tượng Thái Vi nữ thần to lớn do Phong Phi Vân điêu khắc đã được chuyển vào Thần đô. Thái Vi thần miếu nằm ngay dưới tượng nữ thần, đưa mắt nhìn thần điện, miếu thờ đèn đuốc sáng rực, thần quang rực rỡ.
Gió lạnh thấu xương.
Bỗng một cái bóng quỷ ngưng tụ trong hư không, cơ thể như gió âm toát ra Khí thế khiếp hồn người.
- Quỷ khí mạnh quá!
Phong Phi Vân vội giấu hơi thở, thụt lùi mấy bước núp trong bóng tối. Phong Phi Vân nhìn bóng quỷ, lòng thấy rất quen.
Phải rồi!
Là hơi thở của Vô Cực chủ thượng!
Nghĩ đến nhân vật này lòng Phong Phi Vân thít chặt, đây là tồn tại cực kỳ khủng bố, một phân thân vuốt quy đã nghiêng trời lệch đất. Đây là phân thân hay chân thân của Vô Cực chủ thượng? Nếu là chân thân giáng lâm thì rất đáng sợ.
Đột nhiên một bóng người xuất hiện Sau lưng Phong Phi Vân, là Diêu Cát.
Diêu Cát ra hiệu im lặng, giơ tay lên. Trận văn vô hình vô sắc bao bọc Diêu Cát và Phong Phi Vân, che giấu hơi thở hai người.
Diêu Cát bấm theo phân thân Vô Cực chủ thượng đến, biểu tình nghiêm túc nói:
- Đây là phân thân mạnh nhất của Vô Cực chủ thượng.
Mao Ô Quy thò đầu ra khỏi ngực áo Phong Phi Vân, tròng mắt to cỡ hạt đâu nhìn Diêu Cát:
- Tiểu cô nương, ngươi biết không ít.
Diêu Cát lấy làm lạ nhìn Mao Ô Quy, mắt bắn ra sương đóng băng Mao Ô Quy.
Diêu Cát nói:
- Vô Cực chủ thượng có tổng cộng ba phân thân là U Minh quỷ trảo, U Minh quỷ nhãn, U Minh quỷ thân. U Minh quỷ thần mạnh nhất một tháng trước đến Thần đô, rất có thể mục đích là nuốt thần hồn Thái Vi nữ thần.
Lúc vây công Kỷ gia xuất hiện một phân thân của Vô Cực chủ thượng là U Minh quỷ trảo, uy lực mạnh mẽ trấn áp tầng trời xao động. Nhân vật cái thế như thiên Thần, Dị Hình Vương sợ hết hồn.
U Minh quỷ trảo và Kỷ Hạo thiên chiến đấu kinh thế, tuy cuối cùng bị gã giết nhưng cũng kích phát vết thương ngầm trong người gã. Sự sống Kỷ Hạo Thiên đứt đoạn, không còn đường cứu chữa.
Chỉ một phân thân đã đáng sợ như thế, Vô Cực chủ thượng càng mạnh cỡ nào?
Giờ phút này, phân thân mạnh nhất xuất hiện bên ngoài Thái Vi thần miếu, cường đại hơn cả U Minh quỷ trảo.
Bóc!
Mao Ô Quy phá băng chui ra, người cứng ngắc, run lập cập. Mao Ô Quy ngạc nhiên nhìn nữ nhân xinh đẹp trẻ tuổi trước mắt, không dám buông lời trêu chọc.
Nữ nhân này khá dữ, không dễ chọc.
U Minh quỷ thân không thèm che giấu gì, ngưng tụ thành hình bên ngoài Thái Vi thần miếu. Quỷ vụ càng lúc càng đậm đặ,c nhiều tinh hồn hình người xoay tròn trong quỷ khí, phát ra tiếng kêu gào, số lượng tinh hồn hơn trăm vạn.
Nghĩa là U Minh quỷ thân do hàng trăm vạn tinh hồn ngưng tụ ra.
Bốn lão nhân tiên phong đạo cốt xuất hiện bên ngoài Thái Vi thần miếu, tinh khí mạnh mẽ, mắt như tia điện. Bọn họ là bốn cự phách siêu đẳng, kình khí chấn động vũ trụ.
- Quỷ vật Âm giới cũng dám xông Thái Vi thần miếu?
- Khục khục khục, bốn con ruồi nhặng.
Quỷ vụ biến thành cái miệng khổng lồ hút bốn cự phách siêu đẳng vào trong. Cơ thể cự phách vỡ thành bãi máu, chỉ còn bốn linh hồn vùng vẫy trong quỷ vụ. Một lúc sau bốn linh hồn không còn sức chống cự, bị quỷ vụ đồng hóa.
U Minh quỷ thân chớp mắt nuốt bốn cự phách siêu đẳng.
Thủ vệ, tín đồ trong Thái Vi thần miếu sợ hết hồn, quá đáng sợ.
Bọn họ chạy vào trong Thái Vi thần miếu, nhưng U Minh quỷ thân không cho họ có cơ hội. Miệng quỷ há to, mấy trăm tu sĩ bị hút vào.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Mấy trăm người gào thét, cơ thể vỡ tung thành tinh hồn hòa vào quỷ vụ.
U Minh quỷ thân cười to bảo:
- Thái Vi nữ thần, bổn tọa đến hưởng dụng thân hồn của ngươi đây!
Ầm!
Trong Thái Vi thần miếu một con chim bay lên, hình dạng như khổng tước, lông chim xanh thẫm. Cơ thể khổng lồ bao phủ trong ánh sáng mờ tối, miệng nói tiếng người.
- To gan, nơi này là chỗ thần miếu thần thánh, quỷ vật nhà ngươi sao dám xông loạn?
Là con vua linh thú tu luyện hai ngàn năm, một trong các linh thú hộ quốc của linh thú.
- Có cường giả như Mao đại gia bảo vệ thì các người sợ gì bị truy sát?
Mao Ô Quy có sức chiến đấu đánh đệ nhất tôn giả Dương giới rách thành mấy mảng, rất khủng.
Mao Ô Quy ho khục khặc, suy yếu nói:
- Không dám giấu gì, tuy lão phu có sức chiến đấu vô song, vô địch thiên hạ nhưng nhiều năm trước từng bị nguyền rủa một ngàn năm chỉ có thể ra tay một lần. Giờ đã ra tay, đành phải đợi sau một ngàn năm nữa.
- Một ngàn năm chỉ có thể ra tay một lần?
Phong Phi Vân tỏ vẻ không tin, hắn chưa từng nghe có nguyền rủa như vậy.
Mao Ô Quy làm bộ dáng từng vượt qua bao sóng gió, khẽ thở dài:
- Đúng vậy! Ta còn nhớ ngày nào đsoMặt trời nã về tây, ta mất đi tuổi xuân.
Phong Phi Vân xách đuôi Mao Ô Quy lên:
- Vậy cần ngươi làm gì nữa? Lão Tất, lây cái nồi lại đây, đêm nay nấu canh hải sản. Canh rùa già tu luyện mấy ngàn năm rất bổ.
Mao Ô Quy sốt ruột nói:
- Đừng dừng, hữu dụng, hữu dụng chứ! Mai rùa của lão phu cực kỳ cứng rắn, không phải lão phu khoe, dù hai cung chủ Thần Linh cung đích thân đến cũng không đập nứt mai rùa của ta được.
- Cứng vậy sao?
Tất Ninh Soái không tin, gã lấy Minh Băng Trác ra đập mai rùa nửa ngày àm mai không nứt, ngược lại tay gã sưng.
Phong Phi Vân vẫn không tin con rùa già gian xảo này một ngàn năm chỉ có thể ra tay một lần. Phong Phi Vân cứ cảm thấy Sau khi con rùa biến thân rất giống tồn tại cùng đẳng cấp với Huyền Vũ, phượng hoàng thuộc bốn yêu tộc.
Mao Ô Quy không nói thật câu nào, rất khó kết luận nó nói thật hay giả.
Mao Ô Quy như con rùa vỏ mềm nằm sấp dưới đất hít thở, dường như thật sự mất hết sức lực trong đợt đánh nhau.
* * *
- Cái gì? Ngươi định đi Thái Vi thần miếu?
Mọi người kinh kêu.
Trong khoảng thời gian này cả nhóm đi ra ngoài hỏi thăm tình huống Thần đô, biết Thái Vi thần miếu canh phòng rất nghiêm ngặt, có cường giả tuyệt đỉnh tọa trấn. Ai bụng dạ xấu xa chưa đến gần Thái Vi thần miếu đã bị đánh chết.
Long Thương Nguyệt nói:
- Giáo đồ Thái Vi thần miếu rất thành kính, có mấy nhân vật lợi hại tu vi không thua gì ngươi.
- Nghe nói Thái Vi nữ thần mặc dù bộ dạng giống Nam Cung Hồng Nhan y như đúc nhưng không có ký ức của Nam Cung Hồng Nhan.
Tiểu Tà Ma nói:
- Nàng là tà thần, đã được gọi là tà thì chắc chắn không dễ đối phó. Ca ca hãy cẩn thận đừng mắc mưu.
Phong Phi Vân thu mọi người vào trong Thiên quốc, chỉ để lại Mao Ô Quy. Phong Phi Vân chạy hướng Thái Vi thần miếu.
Mao Ô Quy nhăn nhó than khóc:
- Tại sao là lão phu?
Phong Phi Vân nói:
- Chẳng phải ngươi nói mai rùa của ngươi phòng ngự đệ nhất thiên hạ sao? Ai kêu Nữ Đế ở trong Thái Vi thần miếu, nếu bị Nữ Đế phát hiện thì ngươi có thể ngăn cản một lúc.
- Hố rùa! Nữ Đế ở trong Thái Vi thần miếu? Lão phu không đi, thật sự . . . Chết tiệt, thả đuôi của lão phu ra!
Phong Phi Vân xách đuôi Mao Ô Quy rất nhanh đến bên ngoài Thái Vi thần miếu. Mao Ô Quy im miệng, không dám la lối nữa.
Bên bờ Tấn hà, bức tượng Thái Vi nữ thần to lớn do Phong Phi Vân điêu khắc đã được chuyển vào Thần đô. Thái Vi thần miếu nằm ngay dưới tượng nữ thần, đưa mắt nhìn thần điện, miếu thờ đèn đuốc sáng rực, thần quang rực rỡ.
Gió lạnh thấu xương.
Bỗng một cái bóng quỷ ngưng tụ trong hư không, cơ thể như gió âm toát ra Khí thế khiếp hồn người.
- Quỷ khí mạnh quá!
Phong Phi Vân vội giấu hơi thở, thụt lùi mấy bước núp trong bóng tối. Phong Phi Vân nhìn bóng quỷ, lòng thấy rất quen.
Phải rồi!
Là hơi thở của Vô Cực chủ thượng!
Nghĩ đến nhân vật này lòng Phong Phi Vân thít chặt, đây là tồn tại cực kỳ khủng bố, một phân thân vuốt quy đã nghiêng trời lệch đất. Đây là phân thân hay chân thân của Vô Cực chủ thượng? Nếu là chân thân giáng lâm thì rất đáng sợ.
Đột nhiên một bóng người xuất hiện Sau lưng Phong Phi Vân, là Diêu Cát.
Diêu Cát ra hiệu im lặng, giơ tay lên. Trận văn vô hình vô sắc bao bọc Diêu Cát và Phong Phi Vân, che giấu hơi thở hai người.
Diêu Cát bấm theo phân thân Vô Cực chủ thượng đến, biểu tình nghiêm túc nói:
- Đây là phân thân mạnh nhất của Vô Cực chủ thượng.
Mao Ô Quy thò đầu ra khỏi ngực áo Phong Phi Vân, tròng mắt to cỡ hạt đâu nhìn Diêu Cát:
- Tiểu cô nương, ngươi biết không ít.
Diêu Cát lấy làm lạ nhìn Mao Ô Quy, mắt bắn ra sương đóng băng Mao Ô Quy.
Diêu Cát nói:
- Vô Cực chủ thượng có tổng cộng ba phân thân là U Minh quỷ trảo, U Minh quỷ nhãn, U Minh quỷ thân. U Minh quỷ thần mạnh nhất một tháng trước đến Thần đô, rất có thể mục đích là nuốt thần hồn Thái Vi nữ thần.
Lúc vây công Kỷ gia xuất hiện một phân thân của Vô Cực chủ thượng là U Minh quỷ trảo, uy lực mạnh mẽ trấn áp tầng trời xao động. Nhân vật cái thế như thiên Thần, Dị Hình Vương sợ hết hồn.
U Minh quỷ trảo và Kỷ Hạo thiên chiến đấu kinh thế, tuy cuối cùng bị gã giết nhưng cũng kích phát vết thương ngầm trong người gã. Sự sống Kỷ Hạo Thiên đứt đoạn, không còn đường cứu chữa.
Chỉ một phân thân đã đáng sợ như thế, Vô Cực chủ thượng càng mạnh cỡ nào?
Giờ phút này, phân thân mạnh nhất xuất hiện bên ngoài Thái Vi thần miếu, cường đại hơn cả U Minh quỷ trảo.
Bóc!
Mao Ô Quy phá băng chui ra, người cứng ngắc, run lập cập. Mao Ô Quy ngạc nhiên nhìn nữ nhân xinh đẹp trẻ tuổi trước mắt, không dám buông lời trêu chọc.
Nữ nhân này khá dữ, không dễ chọc.
U Minh quỷ thân không thèm che giấu gì, ngưng tụ thành hình bên ngoài Thái Vi thần miếu. Quỷ vụ càng lúc càng đậm đặ,c nhiều tinh hồn hình người xoay tròn trong quỷ khí, phát ra tiếng kêu gào, số lượng tinh hồn hơn trăm vạn.
Nghĩa là U Minh quỷ thân do hàng trăm vạn tinh hồn ngưng tụ ra.
Bốn lão nhân tiên phong đạo cốt xuất hiện bên ngoài Thái Vi thần miếu, tinh khí mạnh mẽ, mắt như tia điện. Bọn họ là bốn cự phách siêu đẳng, kình khí chấn động vũ trụ.
- Quỷ vật Âm giới cũng dám xông Thái Vi thần miếu?
- Khục khục khục, bốn con ruồi nhặng.
Quỷ vụ biến thành cái miệng khổng lồ hút bốn cự phách siêu đẳng vào trong. Cơ thể cự phách vỡ thành bãi máu, chỉ còn bốn linh hồn vùng vẫy trong quỷ vụ. Một lúc sau bốn linh hồn không còn sức chống cự, bị quỷ vụ đồng hóa.
U Minh quỷ thân chớp mắt nuốt bốn cự phách siêu đẳng.
Thủ vệ, tín đồ trong Thái Vi thần miếu sợ hết hồn, quá đáng sợ.
Bọn họ chạy vào trong Thái Vi thần miếu, nhưng U Minh quỷ thân không cho họ có cơ hội. Miệng quỷ há to, mấy trăm tu sĩ bị hút vào.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Mấy trăm người gào thét, cơ thể vỡ tung thành tinh hồn hòa vào quỷ vụ.
U Minh quỷ thân cười to bảo:
- Thái Vi nữ thần, bổn tọa đến hưởng dụng thân hồn của ngươi đây!
Ầm!
Trong Thái Vi thần miếu một con chim bay lên, hình dạng như khổng tước, lông chim xanh thẫm. Cơ thể khổng lồ bao phủ trong ánh sáng mờ tối, miệng nói tiếng người.
- To gan, nơi này là chỗ thần miếu thần thánh, quỷ vật nhà ngươi sao dám xông loạn?
Là con vua linh thú tu luyện hai ngàn năm, một trong các linh thú hộ quốc của linh thú.
/2057
|