vipvandan.vn :
Chương 1228: Ngũ tuyến chí cường. (2)
Có người không đi truyền tống trận đài mà trực tiếp bya ra ngoài thế giới. Nhưng ra khỏi ngũ đại vương triều là mảnh đất hoang vắng vô biên, dù là chân nhân bay mấy năm chưa chắc thấy vương triều khác, sẽ lạc đường trong đại hoang.
Đại hoang nguy hiểm hơn Thập Vạn sơn hà rất nhiều, nhiều người sau khi rời khỏi vương triều quốc gia sẽ bị mãnh thú trong hoang vực ăn mất.
Hai cung chủ Thần Linh cung cũng không dám vượt qua mấy ngàn vạn dặm, mấy ức dặm hoang vực, đó là tự sát.
Truyền tống trận và đường hầm không gian thành con đường duy nhất rời khỏi thế giới này.
Phong Phi Vân không sợ, miễn đến cảnh giới chân nhân là hắn có thể khống chế Thanh Đồng cổ thuyền thời gian dài. Nhờ vào tốc độ của Thanh Đồng cổ thuyền, Phong Phi Vân dám vượt qua hoang vực. Bây giờ Phong Phi Vân điều khiển Thanh Đồng cổ thuyền một canh giờ đã là khá, bằng vào cảnh giới hiện tại xâm nhập đại hoang là đâm đầu đi chết. Đương nhiên nếu bị dồn đến dường cùng thì Phong Phi Vân sẽ làm liều một phen.
Phong Phi Vân chợt nhớ đến một người:
- Không biết Thiên Vu thần nữ của Thiên Vu thần điện xếp ở tuyến thứ mấy?
Nghe cái tên này Trí Tàng đại sư im lặng thật lâu, lắc đầu nói:
- Cái này khó nói. Một vạn năm trước Thiên Vu thần nữ đã là một trong những người mạnh nhất mảnh đất này, nhiều điển tịch cổ xưa có ghi chép về nàng. Nếu tính danh tiếng thì Thiên Vu thần nữ ngang hàng với hai cung chủ Thần Linh cung. Khi Thiên Vu thần nữ quay về, mấy chân nhân xếp tuyến thứ ba, bốn đều đến bái phỏng, tự xưng vãn bối.
- Nghe nói Linh cung chủ của Thần Linh cung, Tà Hoàng có đến bái phỏng Thiên Vu thần nữ. Linh cung chủ và Thiên Vu thần nữ ngồi ngang hàng, Tà Hoàng thì chỉ đứng một bên hành lễ vãn bối. Nếu Thiên Vu thần nữ còn trong thời kỳ đỉnh cao, chắc chắn có thể ngồi ngang hàng hai cung chủ Thần Linh cung hay mạnh hơn một chút.
- Nhưng trong trận chiến đại kiếp nạn phật tu Thiên Vu thần nữ bị thương nạng, một vạn năm nay trạng thái khá tệ, tu vi không đến đỉnh cao.
Phong Phi Vân nhíu mày nói:
- Sao có thể như vậy?
Trí Tàng đại sư mở miệng nói:
- Nếu tu vi của Thiên Vu thần nữ ở trạng thái cao nhất, không bị thương thì đã không đi Đồng Lô sơn lấy thần tàng của yêu tộc. Nhiều người suy đoán Thiên Vu thần nữ chưa phục hồi lại tu vi, đi thần tàng yêu tộc là để kiếm thần vật.
Suy đoán rất đúng trọng tâm, cũng hợp tình hợp lý.
Phong Phi Vân gật gù, hắn biết một vạn năm nay Thiên Vu thần nữ bị đóng băng, tu vi thụt lùi là chuyện bình thường.
Phong Phi Vân đứng dậy:
- Đi, đi Cổ Cương phủ.
- Hay ngươi muốn đi cầu Thiên Vu thần nữ cứu mình? Vậy chẳng bằng theo bần tăng trở về Đại Long Tự.
- Theo hòa thượng về Đại Long Tự? Ha ha ha, thế chẳng phải chủ động đưa Kim Tàm Kinh lên cửa sao? Ta tin Đại Phạm Thiên các người rất vui vẻ nhận.
- . . .
Đã không trốn thoát được thì phải dựa thế.
Phong Phi Vân cho rằng đi Thiên Vu thần điện là đường sống duy nhất của mình. Nói sao thì là Phong Phi Vân cứu sống Thiên Vu thần nữ, nhờ thế của nàng uy hiếp Đại Tự Tại Chân Nhân chắc là được.
Xem bộ dáng Thiên Vu thần nữ cũng lương thiện.
nếu không được nữa thì Phong Phi Vân đành xông đại hoang.
Trong lúc Phong Phi Vân đi Long Khương Linh, cuộc chiến kinh thiên động địa trên Nam hải đã hạ màn.
Tà Hoàng, Đại Tự Tại Chân Nhân không chia ra thắng thua vì có người can thiệp, người đó là Hỏa Công chân nhân của Thần Linh cung.
Hỏa Công chân nhân đạp áng mây lửa bay trên Nam hải, nguyên màn trời như đốt cháy, biển xanh ánh màu đỏ. Tóc Hỏa Công chân nhân đỏ thẫm, người vạm vỡ.
Hỏa Công chân nhân kiêu ngạo nói:
- Linh cung chủ có pháp chỉ, Kim Tàm Kinh xuất thế, muốn mượn đọc. Hy vọng trong vòng bảy ngày một trong hai người sẽ đưa Kim Tàm Kinh đi Thần Linh cung.
- Thứ lỗi bản hoàng bất lực, Kim Tàm Kinh rơi vào tay Phong Phi Vân, Thần Vương Thần Tấn vương triều. Tiểu bối này là người không thể suy tính, bây giờ không rõ tung tích.
Phong Hoàng đứng trên con thuyền nhỏ, tóc bạc phơ nhưng không có vẻ gì là tuổi già sức yếu, khí thế không giận mà uy. Tà Hoàng không xem trọng Hỏa Công chân nhân, dứt khoát từ chối pháp chỉ của Linh cung chủ.
Không khí trở nên căng thẳng, nặng nề.
Hỏa Công chân nhân đứng trong không trung, lửa cháy hừng hực phản chiếu biển và trời đỏ rực.
Hỏa Công chân nhân lạnh lùng hỏi:
- Tà Hoàng, ngươi dám không nghe theo pháp chỉ của Linh cung chủ?
Quần áo Phong Hoàng ngay ngắn, mỗi nếp nhăn trên mặt trầm ổn như núi cao.
Phong Hoàng đón gió biển, bình tĩnh nói:
- Bản hoàng đã nói rồi, chịu thua việc này. Linh cung chủ muốn xem Nam hải thì để người Thần Linh cung tự mình đi lấy.
Phong Hoàng vung tay áo, rất là kiêu ngạo, thuyền con rẽ sóng rời đi.
- Hừ!
Ống tay áo Hỏa Công chân nhân phồng lên, thần lô lửa to như ngọn núi bay ra. Ba trăm sáu mươi trận pháp chuyển động trên thần lô, nhiệt độ nóng sắp bốc hơi hết nước trong Nam hải.
Đây là linh khí tứ phẩm, trấn thế sát binh.
Ầm!
Phong Hoàng đứng trên thuyền con, thoáng chốc nguyên mặt biển bị đóng băng, miệng phun ra ánh sáng màu đen, bên trong có thần binh yêu khí quấn quanh đánh bật thần lô của Hỏa Công chân nhân.
Lửa trong hỏa thần lô suýt tắt.
Hỏa Công chân nhân vội thu hỏa thần lô về, người lảo đảo, đôi đỏ ngầu lóe tia giật mình.
Nhìn lại mặt biển thì Phong Hoàng đã biến mất.
Bóng rồng vàng lượn lờ quanh thân Đại Tự Tại Chân Nhân, yêu kiều động lòng người. Đại Tự Tại Chân Nhân kiêu ngạo còn hơn Phong Hoàng, bước vào trong kiệu, không hề khách sáo với Hỏa Công chân nhân.
Đại Tự Tại Chân Nhân lười biếng nói:
- Làm phiền Hỏa Công chân nhân trở về nói với Linh cung chủ là tiểu bối Phong Phi Vân bây giờ đã không còn là Thần Vương Thần Tấn vương triều. Bản đế chính thức trục xuất Phong Phi Vân ra hoàng tộc, Linh cung chủ muốn xem Kim Tàm Kinh thì bản đế sẽ phái người tìm giúp, còn có tìm được hay không thì . . . Không dám chắc, cứ cố hết sức vậy.
Đại Tự Tại Chân Nhân dứt lời cũng rời đi.
Hỏa Công chân nhân lạnh lùng nói:
- Cung chủ nói đúng, quả nhiên cánh hai người đã cứng cáp.
* * *
Phong Phi Vân vì nhanh chóng đi Cổ Cương phủ nên lấy Thanh Đồng cổ thuyền ra, bay lướt trên trời. Chỉ nửa canh giờ Thanh Đồng cổ thuyền đã vượt ba mươi vạn dặm, từ Địa Tử phủ bay vào Trung Hoàng phủ.
Phong Phi Vân mệt nhoài, vết thương chưa lành hẳn, điều khiển Thanh Đồng cổ thuyền bay ba mươi vạn dặm đã là cực hạn. Phong Phi Vân buộc phải ngừng lại phục hồi nguyên khí, nếu không sẽ bị Thanh Đồng cổ thuyền hút khô linh khí.
Trí Tàng đại sư ngồi xếp bằng dưới gốc cây già, người phát ra tuệ quang lấp lánh.
- Chiếc Thanh Đồng cổ thuyền rách nát này chắc chắn là thần khí vô thượng, trên mảnh đất này không ai đuổi kịp nó. Nếu bay thêm nửa canh giờ chắc sẽ tới Thiên Vu thần điện.
Trí Tàng đại sư không muốn đi chung với Phong Phi Vân chút nào, hắn đắc tội nhân vật rất đáng sợ. Nhưng Trí Tàng đại sư trốn đi không được, vì Phong Phi Vân khống chế một lũ linh hồn của lão, cho nên lão biểu tình cực kỳ khó xem.
/2057
|