Vù vù vù vù vù!
Phong Phi Vân bày trận pháp trong phòng bị người đụng vào. Mặc dù tạo nghệ trận pháp của đối phương rất giỏi, tu vi siêu cao sâu, không yếu hơn Phong Phi Vân bao nhiêu, có thể đi qua trận pháp. Nhưng không tránh khỏi trận pháp gợn sóng, Phong Phi Vân cảm ứng được.
Phong Phi Vân mở bừng mắt ra, cất Kim Tàm Kinh đi, ánh mắt lạnh băng.
Phong Phi Vân trầm giọng hỏi:
- Ai đó?
Làn gió thơm ập vào mặt, thanh nhã, thơm mát mê người, như đóa hoa lan nở rộ trong đêm khuya.
Phong Phi Vân ngồi trên giường, khóe môi cong lên, dây thần kinh thả lỏng.
Phong Phi Vân nói:
- Cô nương, đêm khuya đừng đi nhầm phòng, sẽ rất nguy hiểm.
Đối phương không trả lời.
Cộp cộp cộp!
Ngoài rèm vang tiếng bước chân nhẹ nhàng, thanh âm có quy luật tự nhiên, ẩn chứa huyền diệu khó tả, như sinh ra cộng hưởng tâm hồn.
Phong Phi Vân xuyên qua rèm che thấy người ngọc yêu kiều chậm rãi đến gần, rất nhanh đã đứng cách tấm rèm.
Tiếng cười đẹp đẽ ưu nhã vang lên:
- Đoán xem ta là ai?
- Thật khó đoán.
Phong Phi Vân không thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn để nhìn bộ dạng đối phương, làm vậy không thú vị. Đối phương có hứng thú lãng mạn, sao Phong Phi Vân có thể làm một nam nhân phá hỏng không khí?
Nữ nhân ngoài rèm chè cười càng vui, tiên hà phát ra từ người nàng, mùi thơm càng đậm hấp dẫn. Nữ nhân tiến tới một bước, thân thể đầy đặn mỹ miều dán vào rèm che vẽ ra đường cong mê hồn.
Nữ nhân nói:
- Bây giờ thì sao?
Tấm rèm nhấp nhô, một nửa núi ngọc có hà quang lượn lờ bên trên, khiến người mê mẩn.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Vẫn không đoán được.
- Hay ngươi sờ xem?
Phong Phi Vân yên lặng một lúc lâu, mỉm cười nói:
- Đây là ý hay, nhưng con người ta không thích chỉ dùng tay sờ, rất thấp kém. Làm vậy có khác gì du côn trên đường? Hơn nữa không xứng với thân phận của cô nương.
Cổ đối phương thon dài, ưu nhã động lòng người.
Nữ nhân gật gù:
- Nói có lý.
Nữ nhân tiếp tục bảo:
- Thế ngươi thấy làm sao mới lãng mạn vừa xứng đối thân phận của ta?
Phong Phi Vân nói:
- Hay ta nhắm mắt lại, nằm trên giường. Cô nương cởi áo giúp ta, thuận tiện sờ soạng. Có lẽ ta có thể thông qua cách sờ đoán ra cô nương?
- Ha ha ha ha ha ha!
Nữ nhân cười phá lên, không xấu hổ ngại ngùng gì nhưng sẽ không có vẻ dâm đãng.
Môi nữ nhân mấp máy hấp dẫn:
- Ngươi khẳng định sẽ không mở mắt?
- Tuyệt đối không.
Phong Phi Vân nằm ngã xuống giường mềm mại, hai tay ôm đầu, nhắm mắt lại, bộ dáng hưởng thụ.
Tai Phong Phi Vân nghe tiếng gió vén rèm che, trên giường vang tiếng khẽ khàng, thân thể mềm mại bò lên giường. Phong Phi Vân cảm nhận nữ nhân nămg sấp, đôi mắt sáng nhìn mặt hắn. Tiếng cười khúc khích tuyệt vời.
Đùi ngọc thon dài co giãn đụng nhẹ chân Phong Phi Vân, truyền đến cảm xúc kích động.
Phong Phi Vân thầm nghĩ:
- Hay nàng ta không mảnh vải che thân, không mặc đồ?
Phong Phi Vân cười cười, thầm suy đoán thân phận của nữ nhân, thật khó đoán.
Hai tay cởi dây lưng Phong Phi Vân, y phục rộng lớn mở rộng. Rất nhanh trường bào bị cởi xuống, Phong Phi Vân chỉ mặc áo lót dán người.
Phong Phi Vân khen:
- Rất quen tay.
- Ha ha ha, đây là lần đầu tiên người ta cởi đồ nam nhân, phải nói là ta rất có thiên phú.
Nữ nhân thổi bên tai Phong Phi Vân, nàng như con mèo nhỏ gãi móng vuốt, làm người ta tê dại.
Phong Phi Vân cười nói:
- Thật sự là lần đầu tiên sao?
Nữ nhân ai oán trách:
- Ngươi không thể chỉ vì nữ nhân biết cởi đồ mà cho rằng nữ nhân này phóng đãng. Thật ra vì y phục của nữ nhân khó cởi hơn nam nhân gấp chục lần, nữ nhân giỏi cởi đồ của mình thì quen tay cởi đồ nam nhân chẳng phải rất bình thường sao?
Phong Phi Vân nói:
- Ta phục rồi.
Nữ nhân rất có thiên phú cởi đồ, giây lát sau Phong Phi Vân đã bị lột sạch.
Đôi tay mềm mại sờ soạng ngực Phong Phi Vân, gò bồng đào to cao vút ma sát bụng hắn. Môi mút nhẹ ngực Phong Phi Vân, phát ra tiếng nước.
Nữ nhân thở dốc hỏi:
- Bây giờ ngươi đã đoán ra ta là ai chưa?
Phong Phi Vân nói:
- Hình như còn thiếu một chút, có lẽ vì chưa tìm hiểu rõ.
Ánh mắt nữ nhân ai oán, rèm mi chớp chớp, thân thể nóng bỏng tràn đầy linh hà trắng sữa. Nữ nhân tiếp tục hôn thân thể Phong Phi Vân, từ ngực trượt xuống dưới, đến phần bụng, để lại chất lỏng trong suốt hấp dẫn.
Đột nhiên phần thân dưới nóng cứng của Phong Phi Vân cảm nhận mát lạnh, bàn tay mềm mại không xương nâng lên, vuốt ve nó càng đứng thẳng.
Nữ nhân ta thán, nhẹ nhàng vuốt ve.
Phải nói bàn tay nữ nhân như có ma lực, cảm giác thoải mái, kích động tràn ngập toàn thân Phong Phi Vân, làm hắn không kiềm được rên rỉ, cảm giác thật tuyệt vời.
Đây mới chỉ là bắt đầu.
- Giờ đã đoán được chưa?
Hai tay nữ nhân ôm cây gậy cứng nóng, ngón tay nhẹ nhàng ma sát.
Phong Phi Vân nói:
- Vẫn không đủ, sâu thêm chút nữa.
- Nam nhân thật tham lam.
Đôi môi gợi cảm sáng bóng thổi hơi nóng, nhẹ hôn cây gậy. Hai bờ môi mỏng mềm nuốt trọn nửa khúc, mềm, nhẹ nhàng, trơn, ẩm và hơi hẹp. Cái lưỡi mềm khuấy, trộn, hút.
Đó là cảm giác kỳ diệu trước giờ chưa từng có, nữ nhân cầm phần rễ, môi đỏ hồng đi lên rồi lại xuống phát ra tiếng bì bõm. Mũi thở hổn hển, tóc dài rũ xuống hai chân và eo Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân vươn tay vuốt đầu nữ nhân, ngón tay luồn vào sợi tóc nhe vuốt ve đứa trẻ ngoan, mỉm cười thả lỏng.
Không biết qua bao lâu, nữ nhân ngước đầu lên, thở hổn hển phun hơi thở dâm mỹ.
Cái cổ thon dài như thiên nga trắng, bộ ngực căng tròn sắp nhảy ra khỏi yếm đào hoa. Da thịt trắng ma sát cơ thể Phong Phi Vân, khóe môi vương chất lỏng.
Mắt nữ nhân mông lung khẽ hỏi:
- Giờ đã đoán được chưa?
- Nếu bây giờ ta đoán ra e rằng sẽ có người mắng ta là đồ ngốc.
Phong Phi Vân cười nói:
- Nếu có thể sâu hơn chút nữa, ta nghĩ chắc chắn ta sẽ đoán ra, người đó cũng sẽ không chê ta là đồ ngốc.
- Ngươi đúng là tham lam.
Nữ nhân dù nói vậy nhưng đã cởi yếm hoa đào hồng xuống đắp trên mặt Phong Phi Vân, lộ ra thân thể không tỳ vết, hút hồn người. Linh khí phát ra từ da thịt tựa mỹ tiên ngọc điêu.
Trong phòng, ánh đèn như đậu.
Giường rộng phát ra tiếng kẽo kẹt, mành vàng lắc lư như tùy thời sẽ rách.
Đùi ngọc săn chắc co giãn kẹo eo Phong Phi Vân, thân thể mỹ miều chậm rãi ngồi xuống vẽ ra đường cong quyến rũ tuyệt vời. Phong Phi Vân ưỡn người lên tiến vào đường hầm ấm, trơn, mềm, hẹp. Giữa đường bị kẹt một chút, nhưng đâm nhẹ là qua. Nữ nhân khẽ rên, dường như vui sướng, dường như đau đớn.
Mông đẫy đà, chân thon dài nhẹ ngồi xuống, khẽ khàng nhấp một cái rồi tốc độ càng nhanh hơn, chín cạn một sâu, trái ba phải ba.
Phong Phi Vân kéo cái yếm thơm đắp trên mặt ra, chậm rãi mở mắt. Đập vào mắt Phong Phi Vân là khuôn mặt quyến rũ yêu kiều, đôi mắt hút hồn người, rèm mi dài, tóc đen nhánh xõa tung. Môi đỏ thắm gợi cảm phun ra tiếng rên rỉ.
Ngón tay thuôn dài xoa ngực Phong Phi Vân, vòng eo trắng như liễu vận động. Nữ nhân nằm sấp xuống hôn nhẹ mặt Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân bày trận pháp trong phòng bị người đụng vào. Mặc dù tạo nghệ trận pháp của đối phương rất giỏi, tu vi siêu cao sâu, không yếu hơn Phong Phi Vân bao nhiêu, có thể đi qua trận pháp. Nhưng không tránh khỏi trận pháp gợn sóng, Phong Phi Vân cảm ứng được.
Phong Phi Vân mở bừng mắt ra, cất Kim Tàm Kinh đi, ánh mắt lạnh băng.
Phong Phi Vân trầm giọng hỏi:
- Ai đó?
Làn gió thơm ập vào mặt, thanh nhã, thơm mát mê người, như đóa hoa lan nở rộ trong đêm khuya.
Phong Phi Vân ngồi trên giường, khóe môi cong lên, dây thần kinh thả lỏng.
Phong Phi Vân nói:
- Cô nương, đêm khuya đừng đi nhầm phòng, sẽ rất nguy hiểm.
Đối phương không trả lời.
Cộp cộp cộp!
Ngoài rèm vang tiếng bước chân nhẹ nhàng, thanh âm có quy luật tự nhiên, ẩn chứa huyền diệu khó tả, như sinh ra cộng hưởng tâm hồn.
Phong Phi Vân xuyên qua rèm che thấy người ngọc yêu kiều chậm rãi đến gần, rất nhanh đã đứng cách tấm rèm.
Tiếng cười đẹp đẽ ưu nhã vang lên:
- Đoán xem ta là ai?
- Thật khó đoán.
Phong Phi Vân không thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn để nhìn bộ dạng đối phương, làm vậy không thú vị. Đối phương có hứng thú lãng mạn, sao Phong Phi Vân có thể làm một nam nhân phá hỏng không khí?
Nữ nhân ngoài rèm chè cười càng vui, tiên hà phát ra từ người nàng, mùi thơm càng đậm hấp dẫn. Nữ nhân tiến tới một bước, thân thể đầy đặn mỹ miều dán vào rèm che vẽ ra đường cong mê hồn.
Nữ nhân nói:
- Bây giờ thì sao?
Tấm rèm nhấp nhô, một nửa núi ngọc có hà quang lượn lờ bên trên, khiến người mê mẩn.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Vẫn không đoán được.
- Hay ngươi sờ xem?
Phong Phi Vân yên lặng một lúc lâu, mỉm cười nói:
- Đây là ý hay, nhưng con người ta không thích chỉ dùng tay sờ, rất thấp kém. Làm vậy có khác gì du côn trên đường? Hơn nữa không xứng với thân phận của cô nương.
Cổ đối phương thon dài, ưu nhã động lòng người.
Nữ nhân gật gù:
- Nói có lý.
Nữ nhân tiếp tục bảo:
- Thế ngươi thấy làm sao mới lãng mạn vừa xứng đối thân phận của ta?
Phong Phi Vân nói:
- Hay ta nhắm mắt lại, nằm trên giường. Cô nương cởi áo giúp ta, thuận tiện sờ soạng. Có lẽ ta có thể thông qua cách sờ đoán ra cô nương?
- Ha ha ha ha ha ha!
Nữ nhân cười phá lên, không xấu hổ ngại ngùng gì nhưng sẽ không có vẻ dâm đãng.
Môi nữ nhân mấp máy hấp dẫn:
- Ngươi khẳng định sẽ không mở mắt?
- Tuyệt đối không.
Phong Phi Vân nằm ngã xuống giường mềm mại, hai tay ôm đầu, nhắm mắt lại, bộ dáng hưởng thụ.
Tai Phong Phi Vân nghe tiếng gió vén rèm che, trên giường vang tiếng khẽ khàng, thân thể mềm mại bò lên giường. Phong Phi Vân cảm nhận nữ nhân nămg sấp, đôi mắt sáng nhìn mặt hắn. Tiếng cười khúc khích tuyệt vời.
Đùi ngọc thon dài co giãn đụng nhẹ chân Phong Phi Vân, truyền đến cảm xúc kích động.
Phong Phi Vân thầm nghĩ:
- Hay nàng ta không mảnh vải che thân, không mặc đồ?
Phong Phi Vân cười cười, thầm suy đoán thân phận của nữ nhân, thật khó đoán.
Hai tay cởi dây lưng Phong Phi Vân, y phục rộng lớn mở rộng. Rất nhanh trường bào bị cởi xuống, Phong Phi Vân chỉ mặc áo lót dán người.
Phong Phi Vân khen:
- Rất quen tay.
- Ha ha ha, đây là lần đầu tiên người ta cởi đồ nam nhân, phải nói là ta rất có thiên phú.
Nữ nhân thổi bên tai Phong Phi Vân, nàng như con mèo nhỏ gãi móng vuốt, làm người ta tê dại.
Phong Phi Vân cười nói:
- Thật sự là lần đầu tiên sao?
Nữ nhân ai oán trách:
- Ngươi không thể chỉ vì nữ nhân biết cởi đồ mà cho rằng nữ nhân này phóng đãng. Thật ra vì y phục của nữ nhân khó cởi hơn nam nhân gấp chục lần, nữ nhân giỏi cởi đồ của mình thì quen tay cởi đồ nam nhân chẳng phải rất bình thường sao?
Phong Phi Vân nói:
- Ta phục rồi.
Nữ nhân rất có thiên phú cởi đồ, giây lát sau Phong Phi Vân đã bị lột sạch.
Đôi tay mềm mại sờ soạng ngực Phong Phi Vân, gò bồng đào to cao vút ma sát bụng hắn. Môi mút nhẹ ngực Phong Phi Vân, phát ra tiếng nước.
Nữ nhân thở dốc hỏi:
- Bây giờ ngươi đã đoán ra ta là ai chưa?
Phong Phi Vân nói:
- Hình như còn thiếu một chút, có lẽ vì chưa tìm hiểu rõ.
Ánh mắt nữ nhân ai oán, rèm mi chớp chớp, thân thể nóng bỏng tràn đầy linh hà trắng sữa. Nữ nhân tiếp tục hôn thân thể Phong Phi Vân, từ ngực trượt xuống dưới, đến phần bụng, để lại chất lỏng trong suốt hấp dẫn.
Đột nhiên phần thân dưới nóng cứng của Phong Phi Vân cảm nhận mát lạnh, bàn tay mềm mại không xương nâng lên, vuốt ve nó càng đứng thẳng.
Nữ nhân ta thán, nhẹ nhàng vuốt ve.
Phải nói bàn tay nữ nhân như có ma lực, cảm giác thoải mái, kích động tràn ngập toàn thân Phong Phi Vân, làm hắn không kiềm được rên rỉ, cảm giác thật tuyệt vời.
Đây mới chỉ là bắt đầu.
- Giờ đã đoán được chưa?
Hai tay nữ nhân ôm cây gậy cứng nóng, ngón tay nhẹ nhàng ma sát.
Phong Phi Vân nói:
- Vẫn không đủ, sâu thêm chút nữa.
- Nam nhân thật tham lam.
Đôi môi gợi cảm sáng bóng thổi hơi nóng, nhẹ hôn cây gậy. Hai bờ môi mỏng mềm nuốt trọn nửa khúc, mềm, nhẹ nhàng, trơn, ẩm và hơi hẹp. Cái lưỡi mềm khuấy, trộn, hút.
Đó là cảm giác kỳ diệu trước giờ chưa từng có, nữ nhân cầm phần rễ, môi đỏ hồng đi lên rồi lại xuống phát ra tiếng bì bõm. Mũi thở hổn hển, tóc dài rũ xuống hai chân và eo Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân vươn tay vuốt đầu nữ nhân, ngón tay luồn vào sợi tóc nhe vuốt ve đứa trẻ ngoan, mỉm cười thả lỏng.
Không biết qua bao lâu, nữ nhân ngước đầu lên, thở hổn hển phun hơi thở dâm mỹ.
Cái cổ thon dài như thiên nga trắng, bộ ngực căng tròn sắp nhảy ra khỏi yếm đào hoa. Da thịt trắng ma sát cơ thể Phong Phi Vân, khóe môi vương chất lỏng.
Mắt nữ nhân mông lung khẽ hỏi:
- Giờ đã đoán được chưa?
- Nếu bây giờ ta đoán ra e rằng sẽ có người mắng ta là đồ ngốc.
Phong Phi Vân cười nói:
- Nếu có thể sâu hơn chút nữa, ta nghĩ chắc chắn ta sẽ đoán ra, người đó cũng sẽ không chê ta là đồ ngốc.
- Ngươi đúng là tham lam.
Nữ nhân dù nói vậy nhưng đã cởi yếm hoa đào hồng xuống đắp trên mặt Phong Phi Vân, lộ ra thân thể không tỳ vết, hút hồn người. Linh khí phát ra từ da thịt tựa mỹ tiên ngọc điêu.
Trong phòng, ánh đèn như đậu.
Giường rộng phát ra tiếng kẽo kẹt, mành vàng lắc lư như tùy thời sẽ rách.
Đùi ngọc săn chắc co giãn kẹo eo Phong Phi Vân, thân thể mỹ miều chậm rãi ngồi xuống vẽ ra đường cong quyến rũ tuyệt vời. Phong Phi Vân ưỡn người lên tiến vào đường hầm ấm, trơn, mềm, hẹp. Giữa đường bị kẹt một chút, nhưng đâm nhẹ là qua. Nữ nhân khẽ rên, dường như vui sướng, dường như đau đớn.
Mông đẫy đà, chân thon dài nhẹ ngồi xuống, khẽ khàng nhấp một cái rồi tốc độ càng nhanh hơn, chín cạn một sâu, trái ba phải ba.
Phong Phi Vân kéo cái yếm thơm đắp trên mặt ra, chậm rãi mở mắt. Đập vào mắt Phong Phi Vân là khuôn mặt quyến rũ yêu kiều, đôi mắt hút hồn người, rèm mi dài, tóc đen nhánh xõa tung. Môi đỏ thắm gợi cảm phun ra tiếng rên rỉ.
Ngón tay thuôn dài xoa ngực Phong Phi Vân, vòng eo trắng như liễu vận động. Nữ nhân nằm sấp xuống hôn nhẹ mặt Phong Phi Vân.
/2057
|