Phong Phi Vân ngồi trong xe cổ sư tử hổ báo, duỗi chân hơi tê, thuận miệng nhắc nhở Bạch Như Tuyết:
- Đằng trước có lẽ sẽ xảy ra chút chuyện nhưng không sao đâu.
Bạch Như Tuyết đang đánh xe nhưng sư tử hổ báo thú dù gì đã tu luyện tám trăm năm, có trí tuệ khá cao, không cần người giục đi. Bạch Như Tuyết ngồi trước cửa xe tĩnh tọa tu luyện, nghe Phong Phi Vân nhắc nhở thì mở mắt ra.
Bạch Như Tuyết nói:
- Công tử, giọng người thay đổi.
Phong Phi Vân cười đi ra xe cổ sư tử hổ báo:
- Bắt đầu từ bây giờ ta là đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong, sau này hãy gọi ta là . . . Nhất công tử.
Phong Phi Vân ngồi phía bên kia xe cổ, dựa vào vách thùng.
Phong Phi Vân đã nghĩ kỹ, quyết định dùng biệt danh Nhất Trận Phong tham gia thịnh hội tà đạo. Đương nhiên từ bây giờ Phong Phi Vân phải đánh bóng cái tên thật vang, có như thế đến thịnh hội tà đạo mới đợc các thủ lĩnh tà đạo chú trọng.
Mắt Bạch Như Tuyết sáng như ánh sao liếc Phong Phi Vân:
- Nhất công tử.
Quả nhiên khuôn mặt Phong Phi Vân lại thay đổi, càng đẹp trai yêu dã hơn, giống mặt trắng nhỏ, không có sơ hở nào.
Ở chung với Phong Phi Vân lâu, Bạch Như Tuyết càng thấy hắn là kẻ kỳ lạ. Đôi khi nghiêm túc, suy nghĩ chỉnh chu, làm người ta nhìn Phong Phi Vân là run. Đôi khi bất cần đời, hài hước quái đản, làm nhiều chuyện không đáng tin, Phong Phi Vân như công tử bột, nhã nhặn bại hoại.
Trong người Phong Phi Vân như có hai linh hồn, khiến người sờ không thấu ai mới là con người thật của Phong Phi Vân.
Như bây giờ, Phong Phi Vân định vị mình là đại đạo hái hoa, còn đặt cái tên Nhất Trận Phong kỳ cục. Có ai ngờ người tiêu diệt thái tể phủ, nhi tử của yêu ma giết mấy trăm vạn người, Thần Vương phong lưu sẽ làm ra chuyện không đáng tin như thế?
Ầm!
Khi xe cổ sư tử hổ báo sắp ra khỏi Ngư Nạm sơn mạch, ba con sư tử hổ báo thú kéo xe đằng trước đụng vào vách tường vô hình. Hư không hiện ra bức tượng tia chớp đan xen bện thành, nhiều dấu ấn thực lực lấp lóe.
Tốc độ của ba con sư tử hổ báo thú siêu mau nên xung lực càng mãnh liệt hơn. Vách trận pháp chặn lại đánh bay xe cổ sư tử hổ báo lên cao mấy chục thước, lăn vòng trên không trung. Xe và ba con sư tử hổ báo thú cùng rớt xuống.
Trước khi xe cổ sư tử hổ báo rơi xuống thì Phong Phi Vân và Bạch Như Tuyết đã bay ra khỏi xe cổ, đáp xuống đất.
Bạch Như Tuyết lấy chiến kiếm ra ngay, sương lạnh bao phủ quanh thân.
Bạch Như Tuyết lạnh lùng quát:
- Thật to gan, dám đánh lén chúng ta!
Bình chướng trận pháp hiện ra một cánh cửa ánh sáng, ba bóng người bước ra. Hai người là Hoắc Khải Long, Hoắc Khải Hổ của Hoắc phủ.
Người thứ ba khá mạnh, mặc đạo bào màu xanh, tay cầm phất trần, tóc bạc mặt hồng hào. Linh khí tinh thuần bao phủ lão nhân mặc đạo bào màu xanh, có chút tiên phong đạo cốt.
Mắt Hoắc Khải Hổ nóng cháy nhìn Bạch Như Tuyết chằm chằm, cười to bảo:
- Nơi này là địa bàn Lục Tế tiên giáo chúng ta, nếu các người biết điều hãy giao hết báu vật ra đây, đỡ phải chịu đau đớn nát xương.
Phong Phi Vân cười tủm tỉm:
- Lục Tế tiên giáo là tiên giáo hay ổ cướp?
Lão nhân tiên phong đạo cốt nhẹ nhàng nói:
- Nếu là trước bầy rồng nuốt trời đương nhiên là tiên giáo. Nhưng sau khi xuất hiện thiên tượng bầy long nuốt trời, trên mảnh đất Thần Tấn vương triều tất cả thế lực tu tiên đều thành ổ cướp, nhưng có người cướp ngang nhiên ra mặt, có người thì cướp lặng lẽ, sự thật không khác gì nhau.
Phong Phi Vân công nhận điều này. Lão sư phụ có khác, cao thâm khó dò hơn đệ tử. Người tu luyện đến cảnh giới nửa bước cự phách thì thần kinh vượt qua người bình thường.
Phong Phi Vân cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Ta đồng ý điều này.
Phong Phi Vân rất muốn nói ai bước lên đường tu tiên đã là ăn cướp, giết người cướp của. Có người cao minh thì cướp trời, kẻ thô lỗ thì cướp mạng.
Lão nhân tiên phong đạo cốt nói:
- Nếu ngươi đã biết đạo lý này thì hôm nay nên nhận mệnh.
Phong Phi Vân nhìn ra sau, thấy có đoàn mây trắng từ trên trời giáng xuống, một bóng người yểu điệu ẩn trong làn khói. Dải sáng, vô số linh điệp bay quanh người nữ nhân.
Nữ nhân ngăn cản đường lui của hai người Phong Phi Vân.
Tu vi của nữ nhân rất mạnh, không yếu hơn lão nhân tiên phong đạo cốt, giọng ngọt ngào tựa tiếng ngọc rơi:
- Là một mỹ nhân, đáng giá ra tay.
Nữ nhân là Mục tiên nữ mà huynh đệ Hoắc thị nhắc đến.
Phong Phi Vân cười thầm trong bụng, nữ nhân nói câu đó là hướng về hắn.
- Ra tay!
Thái thượng trưởng lão Tạ Đồng, Mục tiên nữ Mục Tích Nhu cùng hành động. Bọn họ là cường giả đẳng cấp nửa bước cự phách, rất nổi tiếng trong Lũng quận, bá chủ một phương. Đặc biệt Mục Tích Nhu tiếng lành đồn xa, tư chất xuất chúng, là một trong sáu mỹ nhân Địa Tử phủ.
- Tế Vân Điệp Lãng!
Tạ Đồng có tạo nghệ trận pháp khá cao, tay vung phất trần vẽ vòng tròn trong không khí hình thành trận pháp màu bạc đường kính ba trượng.
Hoắc Khải Long, Hoắc Khải Hổ đứng một bên rất kích động. Sư phụ và Mục tiên nữ ra tay có khác, uy lực núi sụp đất nứt. Đây là cao thủ ra chiêu, đáng giá quan sát. Bọn họ có thể xem sư phụ thi triển tuyệt học lĩnh ngộ ra đạo của sư phụ, khiến tu vi của mình tiến thêm một bước.
Phong Phi Vân không hứng thú với Tạ Đồng, hắn vươn tay trái, tà vân dâng lên từ cánh tay. Mọi người rùng mình. Nhất là Tạ Đồng, Mục Tích Nhu đang thi triển tuyệt học cảm nhận áp lực đè bọn họ ngộp thở, như thể hai người đối diện không phải con người mà là hung ma vô địch.
Tạ Đồng cảm giác không ổn:
- Nguy rồi, tu vi của đối phương quá mạnh!
Tạ Đồng toát mồ hôi lạnh, thầm chửi mười tám đời tổ tông nhà Hoắc Khải Long, Hoắc Khải Hổ, lần này đạp đinh thật.
Tạ Đồng không có thời gian nghĩ nhiều, tay trái Phong Phi Vân đã chém rách trận pháp màu bạc như xé tấm thuẫn làm bằng giấy.
Phập!
Trong ánh mắt kinh hoàng của Tạ Đồng, người lão tách ra làm hai bay hai hướng.
Phong Phi Vân ngoắc tay bóp nát tất cả thuật pháp Mục Tích Nhu đánh ra, trấn áp nàng đứng im. Có vô số linh khí đan xen thành xiềng xích trói Mục Tích Nhu lại vẽ ra đường cong ưu nhã động lòng người.
Chỉ một giây, hai bá chủ nửa bước cự phách một người chết,. Một người bị trấn áp, quá dữ.
Biểu tình Hoắc Khải Long, Hoắc Khải Hổ tràn ngập kinh hoàng, nhìn Phong Phi Vân như ngó yêu quái. Sư phụ bị Phong Phi Vân một bàn tay đập chết, hai người lại ngu ngốc ý định xử hắn. Người này rốt cuộc là ai?
Phong Phi Vân không muốn nói chuyện với Hoắc Khải Long, Hoắc Khải Hổ, hắn phất tay, cả hai thành tro không chừa một sợi tóc.
Ầm!
Mục Tích Nhu vốn bị Phong Phi Vân trói hé môi phun ra một ngọc phù, trên phù lục phát ra tia điện chém đứt xích linh khí. Mục Tích Nhu như rắn bay lên cao định chạy trốn.
- Còn giữ lá bài tẩy?
Phong Phi Vân nhìn mỹ nhân bay lên, gật gù. Dáng người không tệ, đôi chân thon dài, ngực đầy đặn, mông vêu, eo nhỏ, tu vi tạm được, dùng làm thị nữ hộ pháp cũng tố.
Mục Tích Nhu sẽ không biết nàng ở trong mắt Phong Phi Vân chỉ xứng làm thị nữ hộ pháp, cách xa thiếp thân thị nữ, thị tẩm thị nữ.
- Đằng trước có lẽ sẽ xảy ra chút chuyện nhưng không sao đâu.
Bạch Như Tuyết đang đánh xe nhưng sư tử hổ báo thú dù gì đã tu luyện tám trăm năm, có trí tuệ khá cao, không cần người giục đi. Bạch Như Tuyết ngồi trước cửa xe tĩnh tọa tu luyện, nghe Phong Phi Vân nhắc nhở thì mở mắt ra.
Bạch Như Tuyết nói:
- Công tử, giọng người thay đổi.
Phong Phi Vân cười đi ra xe cổ sư tử hổ báo:
- Bắt đầu từ bây giờ ta là đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong, sau này hãy gọi ta là . . . Nhất công tử.
Phong Phi Vân ngồi phía bên kia xe cổ, dựa vào vách thùng.
Phong Phi Vân đã nghĩ kỹ, quyết định dùng biệt danh Nhất Trận Phong tham gia thịnh hội tà đạo. Đương nhiên từ bây giờ Phong Phi Vân phải đánh bóng cái tên thật vang, có như thế đến thịnh hội tà đạo mới đợc các thủ lĩnh tà đạo chú trọng.
Mắt Bạch Như Tuyết sáng như ánh sao liếc Phong Phi Vân:
- Nhất công tử.
Quả nhiên khuôn mặt Phong Phi Vân lại thay đổi, càng đẹp trai yêu dã hơn, giống mặt trắng nhỏ, không có sơ hở nào.
Ở chung với Phong Phi Vân lâu, Bạch Như Tuyết càng thấy hắn là kẻ kỳ lạ. Đôi khi nghiêm túc, suy nghĩ chỉnh chu, làm người ta nhìn Phong Phi Vân là run. Đôi khi bất cần đời, hài hước quái đản, làm nhiều chuyện không đáng tin, Phong Phi Vân như công tử bột, nhã nhặn bại hoại.
Trong người Phong Phi Vân như có hai linh hồn, khiến người sờ không thấu ai mới là con người thật của Phong Phi Vân.
Như bây giờ, Phong Phi Vân định vị mình là đại đạo hái hoa, còn đặt cái tên Nhất Trận Phong kỳ cục. Có ai ngờ người tiêu diệt thái tể phủ, nhi tử của yêu ma giết mấy trăm vạn người, Thần Vương phong lưu sẽ làm ra chuyện không đáng tin như thế?
Ầm!
Khi xe cổ sư tử hổ báo sắp ra khỏi Ngư Nạm sơn mạch, ba con sư tử hổ báo thú kéo xe đằng trước đụng vào vách tường vô hình. Hư không hiện ra bức tượng tia chớp đan xen bện thành, nhiều dấu ấn thực lực lấp lóe.
Tốc độ của ba con sư tử hổ báo thú siêu mau nên xung lực càng mãnh liệt hơn. Vách trận pháp chặn lại đánh bay xe cổ sư tử hổ báo lên cao mấy chục thước, lăn vòng trên không trung. Xe và ba con sư tử hổ báo thú cùng rớt xuống.
Trước khi xe cổ sư tử hổ báo rơi xuống thì Phong Phi Vân và Bạch Như Tuyết đã bay ra khỏi xe cổ, đáp xuống đất.
Bạch Như Tuyết lấy chiến kiếm ra ngay, sương lạnh bao phủ quanh thân.
Bạch Như Tuyết lạnh lùng quát:
- Thật to gan, dám đánh lén chúng ta!
Bình chướng trận pháp hiện ra một cánh cửa ánh sáng, ba bóng người bước ra. Hai người là Hoắc Khải Long, Hoắc Khải Hổ của Hoắc phủ.
Người thứ ba khá mạnh, mặc đạo bào màu xanh, tay cầm phất trần, tóc bạc mặt hồng hào. Linh khí tinh thuần bao phủ lão nhân mặc đạo bào màu xanh, có chút tiên phong đạo cốt.
Mắt Hoắc Khải Hổ nóng cháy nhìn Bạch Như Tuyết chằm chằm, cười to bảo:
- Nơi này là địa bàn Lục Tế tiên giáo chúng ta, nếu các người biết điều hãy giao hết báu vật ra đây, đỡ phải chịu đau đớn nát xương.
Phong Phi Vân cười tủm tỉm:
- Lục Tế tiên giáo là tiên giáo hay ổ cướp?
Lão nhân tiên phong đạo cốt nhẹ nhàng nói:
- Nếu là trước bầy rồng nuốt trời đương nhiên là tiên giáo. Nhưng sau khi xuất hiện thiên tượng bầy long nuốt trời, trên mảnh đất Thần Tấn vương triều tất cả thế lực tu tiên đều thành ổ cướp, nhưng có người cướp ngang nhiên ra mặt, có người thì cướp lặng lẽ, sự thật không khác gì nhau.
Phong Phi Vân công nhận điều này. Lão sư phụ có khác, cao thâm khó dò hơn đệ tử. Người tu luyện đến cảnh giới nửa bước cự phách thì thần kinh vượt qua người bình thường.
Phong Phi Vân cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Ta đồng ý điều này.
Phong Phi Vân rất muốn nói ai bước lên đường tu tiên đã là ăn cướp, giết người cướp của. Có người cao minh thì cướp trời, kẻ thô lỗ thì cướp mạng.
Lão nhân tiên phong đạo cốt nói:
- Nếu ngươi đã biết đạo lý này thì hôm nay nên nhận mệnh.
Phong Phi Vân nhìn ra sau, thấy có đoàn mây trắng từ trên trời giáng xuống, một bóng người yểu điệu ẩn trong làn khói. Dải sáng, vô số linh điệp bay quanh người nữ nhân.
Nữ nhân ngăn cản đường lui của hai người Phong Phi Vân.
Tu vi của nữ nhân rất mạnh, không yếu hơn lão nhân tiên phong đạo cốt, giọng ngọt ngào tựa tiếng ngọc rơi:
- Là một mỹ nhân, đáng giá ra tay.
Nữ nhân là Mục tiên nữ mà huynh đệ Hoắc thị nhắc đến.
Phong Phi Vân cười thầm trong bụng, nữ nhân nói câu đó là hướng về hắn.
- Ra tay!
Thái thượng trưởng lão Tạ Đồng, Mục tiên nữ Mục Tích Nhu cùng hành động. Bọn họ là cường giả đẳng cấp nửa bước cự phách, rất nổi tiếng trong Lũng quận, bá chủ một phương. Đặc biệt Mục Tích Nhu tiếng lành đồn xa, tư chất xuất chúng, là một trong sáu mỹ nhân Địa Tử phủ.
- Tế Vân Điệp Lãng!
Tạ Đồng có tạo nghệ trận pháp khá cao, tay vung phất trần vẽ vòng tròn trong không khí hình thành trận pháp màu bạc đường kính ba trượng.
Hoắc Khải Long, Hoắc Khải Hổ đứng một bên rất kích động. Sư phụ và Mục tiên nữ ra tay có khác, uy lực núi sụp đất nứt. Đây là cao thủ ra chiêu, đáng giá quan sát. Bọn họ có thể xem sư phụ thi triển tuyệt học lĩnh ngộ ra đạo của sư phụ, khiến tu vi của mình tiến thêm một bước.
Phong Phi Vân không hứng thú với Tạ Đồng, hắn vươn tay trái, tà vân dâng lên từ cánh tay. Mọi người rùng mình. Nhất là Tạ Đồng, Mục Tích Nhu đang thi triển tuyệt học cảm nhận áp lực đè bọn họ ngộp thở, như thể hai người đối diện không phải con người mà là hung ma vô địch.
Tạ Đồng cảm giác không ổn:
- Nguy rồi, tu vi của đối phương quá mạnh!
Tạ Đồng toát mồ hôi lạnh, thầm chửi mười tám đời tổ tông nhà Hoắc Khải Long, Hoắc Khải Hổ, lần này đạp đinh thật.
Tạ Đồng không có thời gian nghĩ nhiều, tay trái Phong Phi Vân đã chém rách trận pháp màu bạc như xé tấm thuẫn làm bằng giấy.
Phập!
Trong ánh mắt kinh hoàng của Tạ Đồng, người lão tách ra làm hai bay hai hướng.
Phong Phi Vân ngoắc tay bóp nát tất cả thuật pháp Mục Tích Nhu đánh ra, trấn áp nàng đứng im. Có vô số linh khí đan xen thành xiềng xích trói Mục Tích Nhu lại vẽ ra đường cong ưu nhã động lòng người.
Chỉ một giây, hai bá chủ nửa bước cự phách một người chết,. Một người bị trấn áp, quá dữ.
Biểu tình Hoắc Khải Long, Hoắc Khải Hổ tràn ngập kinh hoàng, nhìn Phong Phi Vân như ngó yêu quái. Sư phụ bị Phong Phi Vân một bàn tay đập chết, hai người lại ngu ngốc ý định xử hắn. Người này rốt cuộc là ai?
Phong Phi Vân không muốn nói chuyện với Hoắc Khải Long, Hoắc Khải Hổ, hắn phất tay, cả hai thành tro không chừa một sợi tóc.
Ầm!
Mục Tích Nhu vốn bị Phong Phi Vân trói hé môi phun ra một ngọc phù, trên phù lục phát ra tia điện chém đứt xích linh khí. Mục Tích Nhu như rắn bay lên cao định chạy trốn.
- Còn giữ lá bài tẩy?
Phong Phi Vân nhìn mỹ nhân bay lên, gật gù. Dáng người không tệ, đôi chân thon dài, ngực đầy đặn, mông vêu, eo nhỏ, tu vi tạm được, dùng làm thị nữ hộ pháp cũng tố.
Mục Tích Nhu sẽ không biết nàng ở trong mắt Phong Phi Vân chỉ xứng làm thị nữ hộ pháp, cách xa thiếp thân thị nữ, thị tẩm thị nữ.
/2057
|